Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy

Chương 7: Cầu xin ngài giữ em ở bên cạnh

Trước Sau
Vương Thanh đẩy Phùng Kiến Vũ qua một bên rồi đứng dậy chỉnh lại quần áo thật chỉnh tề, Phùng Kiến Vũ ngồi ở một bên bắt đầu lo sợ nhưng lại không dám làm ra hành động gì tiếp cả, chỉ còn biết ngồi im lặng khẽ run rẩy.

Vương Thanh lạnh giọng nói rồi bước đi:

"Mặc quần áo vào đi"

Phùng Kiến Vũ nghe theo lời của Vương Thanh đứng dậy mặc quần áo vào người, Vương Thanh bước vào trong phòng của mình lấy ra một số thứ rồi mới đi ra ngoài. Phùng Kiến Vũ đứng im lặng ở bên cạnh ghế sô pha nhìn theo bóng dáng của Vương Thanh. Vương Thanh bước đi một đường thẳng không có quay đầu lại nhưng vẫn lạnh giọng ra lệnh cho Phùng Kiến Vũ:

"Mau đến đây"

Phùng Kiến Vũ giật mình hốt hoảng, nội tâm hoảng loạn bất an không rõ Vương Thanh rốt cuộc muốn gì. Có điều Phùng Kiến Vũ cũng không dám hỏi, chỉ còn biết âm thầm bước theo sau Vương Thanh lên phi thuyền.

Chiếc phi thuyền màu đen bóng cực kỳ lớn đang lơ lửng trong không trung, đây không phải là chiếc phi thuyền duy nhất trong tinh cầu này, cũng không phải là lần đầu tiên Phùng Kiến Vũ ngồi lên chiếc phi thuyền giống như vậy. Phùng Kiến Vũ còn nhớ rõ ràng lần đó mình cũng là bị áp giải lên chiếc phi thuyền giống vậy đi đến chỗ tiến sĩ Most.

Phùng Kiến Vũ bất an đặt chân lên chiếc du thuyền, Vương Thanh không nói Phùng Kiến Vũ hãy ngồi xuống, hắn chỉ cứ như thế im lặng đi đến chỗ ghế lái ngồi xuống. Rất nhanh sau đó phi thuyền cất cánh, Phùng Kiến Vũ cảm thấy cả người bắt đầu đứng không vững, nhìn thấy quang cảnh phía trước cũng dịch chuyển rất nhanh. Phùng Kiến Vũ không biết Vương Thanh mang mình đi đâu, trong đầu cũng hoàn toàn không muốn nghĩ đến kết quả xấu nhất.

Vương Thanh sau khi khởi động chế độ lái tự động xong xuôi, hắn liền đứng dậy đi ngược lại về phía Phùng Kiến Vũ. Khi bước qua cậu cũng không có ý định dừng lại một giây phút nào cả, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cậu đến một giây.

Phùng Kiến Vũ bắt đầu lo lắng, thái độ này của Vương Thanh đúng là làm cho người ta cảm thấy không rét mà run. Cậu xoay lưng lại phía sau bước theo hắn, vừa đi vừa nói:

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Vương Thanh mở gian tủ quần áo ở trong du thuyền đứng ở đó chuyên chú chọn quần áo:

"Đến chỗ tiến sĩ Most"



Phùng Kiến Vũ nghe vậy thì hoảng sợ, bước chân không tự giác gấp rút tiến gần về phía hắn:

"Ngài đến đó làm gì?"

Vương Thanh nghiêng đầu nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng:

"Em đang muốn tôi báo cáo với em sao?"

Phùng Kiến Vũ giật mình vội vã dừng bước cúi đầu mím chặt môi, Vương Thanh im lặng một chút liền nói:

"Em có 10 phút để thuyết phục tôi"

Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu, mỗi bước đi kế tiếp đây cậu quả thật không có thời gian để suy nghĩ nữa. 10 phút này cậu phải tận dụng nắm bắt thật triệt để, một là sống hai là chết đối với ván bài này chính là ván bài sinh tử của cuộc đời cậu.

Phùng Kiến Vũ cuồng nhiệt ôm lấy cổ Vương Thanh, không e sợ một chút nào mà hôn lấy môi hắn, đầu lưỡi linh hoạt khó nắm bắt luồn vào trong khoang miệng của Vương Thanh. Khi ánh mắt cậu chạm đến nơi sâu nhất trong ánh mắt kia của Vương Thanh, cậu liền hốt hoảng nhắm mắt lại không muốn nghĩ tới nữa.

Bàn tay mang theo sự gấp gáp luống cuống không theo bất cứ một quy luật nào cởi đi cúc áo trên người Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ luồn tay vào phía trong quần của hắn nắm lấy vật thô cứng kinh người, tay còn lại đưa lên xoa nắn khắp khoang ngực rắn chắc của Vương Thanh. Phùng Kiến Vũ dùng hết sức lực đẩy Vương Thanh áp sát vào góc phi thuyền bên cạnh, để cho hắn ngồi xuống ghế da màu đen kiên cố. Phùng Kiến Vũ đứng ở trước mặt Vương Thanh nhanh chóng cởi bỏ đi quần áo của mình, thân hình kích bạo rất nhanh hiện ra hoàn toàn trước mặt của Vương Thanh, ánh mắt kia mở lớn nhìn chằm chằm người phía trước. Trong giây phút đó Phùng Kiến Vũ quả thật có một chút luống cuống muốn trốn tránh, nhưng rất nhanh sau đó cậu liền ngồi lên đùi của Vương Thanh, đưa mặt mình tiến sát về phía mặt hắn. Phía bên dưới vô cùng khó thích nghi, cố gắng lắm mới có thể chứa chấp được vất lớn kinh người kia, Phùng Kiến Vũ bắt đầu co rút kịch liệt không dám ngồi xuống thêm một chút nào nữa, mồ hôi ở bên huyệt thái dương chảy xuống, bàn tay bắt đầu dùng lực bám chặt ở trên vai Vương Thanh.

Phùng Kiến Vũ khó khăn mở miệng, tuy rằng giọng nói đã không còn giữ được tia bình thường như trước, thay vào đó kèm theo tiếng thở đứt quãng cùng giọng nói trầm khàn:

"Cầu xin ngài giữ em ở bên cạnh... có thể không?"

Vương Thanh im lặng dùng lực ấn vai Phùng Kiến Vũ xuống, khiến cho cậu không kịp phòng bị mà nhanh chóng bị vật kia đâm đến nơi sâu nhất, đầu óc bắt đầu trống rỗng mơ hồ, tầm mắt trước mặt cũng giống như không thể nhìn thấy rõ ràng được nữa. Phùng Kiến Vũ thở dốc, nơi ở giữa hai mông co rút đến không thể khống chế, hơi thở nóng rực phả ở trên mặt Vương Thanh, cậu không tài nào có thể ý thức được mình hiện tại có biết bao nhiêu trêu người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau