Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy
Chương 77: Nguy kịch
Lái xe nhanh chóng chạy ra xe của Vương Thanh, Vương Thanh mở cửa xe ôm Phùng Kiến Vũ ngồi vào phía sau, Phùng Kiến Vũ một tay đặt ở trên bụng, một tay nắm chặt lấy tay của Vương Thanh, khóe mắt không rõ là đau đớn hay sợ hãi mà liên tục chảy ra những giọng nước mắt trong suốt, giọng nói của Phùng Kiến Vũ dần yếu đi:
"Đứa nhỏ không sao phải không, ngài nói đi..."
Vương Thanh không thể nói được điều gì nữa cả chỉ còn biết ôm chặt Phùng Kiến Vũ ở trong tay, ngày này từ trước đến nay đối với hắn đều là ngày đáng sợ nhất, trước đây cũng vậy và cho đến bây giờ cũng đều như thế. Hắn đã nói rất nhiều lần với Phùng Kiến Vũ rằng hắn không hề cần đứa nhỏ, hắn chỉ cần cậu mà thôi, nhưng người này trước sau vẫn cố chấp muốn lưu lại đứa nhỏ này. Phùng Kiến Vũ không thấy Vương Thanh nói gì cả, cơn đau cũng càng ngày càng truyền tới nhiều hơn, cậu cảm thấy từng đợt hô hấp cũng yếu dần, cậu rất trách bản thân tại vì sao lại không cần thận chú ý, cậu còn muốn cùng Vương Thanh, Vương Hạ, Vương Đậu, một nhà bốn người trải qua những tháng ngày hạnh phúc, cậu còn chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười thật tâm của Vương Thanh cả, cậu luyến tiếc mọi thứ, nhưng xem ra thời gian đã sắp không còn nhiều nữa rồi:
"Thanh... hứa với em... đừng lạnh lùng với đứa nhỏ nữa... có được không?"
Vương Thanh gấp gáp ôm chặt lấy Phùng Kiến Vũ, cúi đầu hôn lên trán cậu, mắt cậu, má cậu, môi cậu, tất cả mọi nơi trên gương mặt cậu đều muốn hôn lên. Phùng Kiến Vũ lần đầu tiên nhìn thấy Vương Thanh khóc, cho dù chỉ là trong một khoảnh khắc thôi cậu liền không nhìn thấy gì nữa cả.
Vương Thanh giật mình khi không thấy vật nhỏ kia cử động nữa, hắn điên cuồng quát người lái xe:
"Lái xe nhanh lên"
Phòng bệnh tĩnh lặng, mùi thuốc khử trùng tràn ngập xung quanh, ngươi bước ra người chạy vào từ nãy tới giờ, nhưng trong số người đó vẫn không thấy bóng dáng vật nhỏ của hắn đâu. Vương Thanh ngồi ở bên ngoài đưa tay chống đầu, cả người run rẩy lo lắng. Ngày từ lần đầu tiên gặp Phùng Kiến Vũ hắn đã bị đôi mắt mở lớn của linh tính kia thu hút, từ sau khi biết Phùng Kiến Vũ lừa hắn, hắn liền vô cùng tức giận muốn dạy dỗ cậu, kế tiếp hắn liền nhận ra được một điều hắn có thể khi dễ cậu bao nhiêu tùy thích nhưng người khác tuyệt đối không thể, để bây giờ hắn lại hối hận, hối hận mình tại sao lúc trước luôn luôn nghiêm khắc với Phùng Kiến Vũ như vậy. Phùng Kiến Vũ lúc nào cũng nhìn hắn mỉm cười, lúc nào cũng lo lắng sợ hắn sẽ tức giận, cậu lúc nào cũng đều sợ hắn bỏ rơi cậu, nhưng bây giờ Vương Thanh mới chân chính hiểu ra được lý do tại vì sao Phùng Kiến Vũ lại sợ bị bỏ rơi đến thế, cảm giác này thật sự dày vò đau đớn vô cùng.
- Ngài đừng tức giận mà...
- Ngài đang tức giận phải không?
- Ngài đừng nói không cần em nữa, em sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của ngài...
Mọi lời nói, mọi hành động từ cái nhíu mày đến cái nhếch môi, từ thói quen cho đến dáng vẻ hạnh phúc của Phùng Kiến Vũ đều đồng loạt hiện lên trong đầu Vương Thanh lúc này. Hắn chợt nhận ra rằng mình không hề nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Phùng Kiến Vũ, bởi vì Phùng Kiến Vũ trước sau đều rất ngọt ngào, dịu dàng quan tâm hắn, lúc nào cũng đều hướng hắn cười thật tươi. Vương Thanh đứng dậy trực tiếp đẩy cánh cửa phòng kia tiến vào, mọi người nhìn thấy bộ dạng đáng sợ kia của Vương Thanh cũng không dám ngăn cản hắn. Vương Thanh loáng thoáng nhìn thấy một đứa nhỏ được đưa ra từ trong bụng của Phùng Kiến Vũ, tiếp sau đó là tiếng khóc oa oa vô cùng lớn, nhanh lắm lại có thêm một đứa nhỏ nữa được đưa ra, hai đứa trẻ kia khóc rất nhiều, giống như là từ lúc ra đời đến giờ đều không thể ngừng khóc được, càng khiến cho tâm trạng của Vương Thanh hiện tại thêm loạn hơn.
"Tiến sĩ Most, nhịp tim của cậu ấy đang lên cao" Một nữ y tá nói
Vương: Thanh nghe thấy thế liền vội vã tiến tới bên cạnh Phùng Kiến Vũ mang tay cậu nắm chặt, cả một quá trình đều không có ý định thả ra, hắn chỉ im lặng đứng đó, gương mặt không có bất cứ một tia cảm xúc nào. Nếu như để cho thời gian quay trở lại hắn nhất định sẽ mặc kệ Phùng Kiến Vũ có cố chấp thế nào cũng phải kiên quyết phá bỏ đứa nhỏ kia đi, không để cho cậu mang thai nữa.
Phùng Kiến Vũ nãy giờ không mở mắt, nhịp thở cũng suy yếu dần, Vương Thanh ù ù nghe được người trong phòng cấp cứu nói tình trạng của Phùng Kiến Vũ gặp nguy kịch, hắn chỉ lẳng lặng bỏ lại một câu rồi tiếp tục nhìn người đang nhắm nghiền mắt nằm trên giường kia:
"Nếu không cứu được em ấy thì chết hết đi"
Vương Thanh chẳng thể cảm nhận được độ ấm trên người Phùng Kiến Vũ nữa, bởi vì tay của hắn hiện tại vô cùng lạnh, hắn cũng không biết là do người mình lạnh hay căn bản là do Phùng Kiến Vũ lạnh, Vương Thanh cúi đầu, bất chấp xung quanh có bao nhiêu người rất ồn ào đi chăng nữa hắn cũng vẫn mở miệng nói chuyện cùng vật nhỏ đang nằm trên giường bệnh kia:
"Vũ Vũ..."
Hai tiếng Vũ Vũ kia chỉ vừa mới kịp phát ra ở trên môi Vương Thanh, thì tiếng tít tít đơn điệu ở máy đo nhịp tim cũng cất lên, tiến sĩ Most đưa tay lau mồ hôi ở trên trán nhìn Vương Thanh sợ hãi. Vương Thanh giật mình quay lại nhìn mọi người, sau khi xác nhận chuyện gì đã xảy ra hiện tại hắn liền điên cuồng hét lớn:
"Cút hết đi"
Một tiếng thét này liền làm cho mọi người trong phòng cũng phải hoảng sợ nhanh chân chạy ra ngoài. Căn phòng tĩnh mịch lạnh lẽo, vào ngày này năm nào cũng đều như vậy, đều là ngày Vương Thanh hắn phải ở một mình, đều là ngày đen tối nhất đối với hắn, cũng đều là ngày hắn cảm thấy bản thân mang nhiều tội lỗi nhất, dĩ nhiên năm nay cũng không phải ngoại lệ lại có thêm một người vì hắn mà rời đi.
"Đứa nhỏ không sao phải không, ngài nói đi..."
Vương Thanh không thể nói được điều gì nữa cả chỉ còn biết ôm chặt Phùng Kiến Vũ ở trong tay, ngày này từ trước đến nay đối với hắn đều là ngày đáng sợ nhất, trước đây cũng vậy và cho đến bây giờ cũng đều như thế. Hắn đã nói rất nhiều lần với Phùng Kiến Vũ rằng hắn không hề cần đứa nhỏ, hắn chỉ cần cậu mà thôi, nhưng người này trước sau vẫn cố chấp muốn lưu lại đứa nhỏ này. Phùng Kiến Vũ không thấy Vương Thanh nói gì cả, cơn đau cũng càng ngày càng truyền tới nhiều hơn, cậu cảm thấy từng đợt hô hấp cũng yếu dần, cậu rất trách bản thân tại vì sao lại không cần thận chú ý, cậu còn muốn cùng Vương Thanh, Vương Hạ, Vương Đậu, một nhà bốn người trải qua những tháng ngày hạnh phúc, cậu còn chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười thật tâm của Vương Thanh cả, cậu luyến tiếc mọi thứ, nhưng xem ra thời gian đã sắp không còn nhiều nữa rồi:
"Thanh... hứa với em... đừng lạnh lùng với đứa nhỏ nữa... có được không?"
Vương Thanh gấp gáp ôm chặt lấy Phùng Kiến Vũ, cúi đầu hôn lên trán cậu, mắt cậu, má cậu, môi cậu, tất cả mọi nơi trên gương mặt cậu đều muốn hôn lên. Phùng Kiến Vũ lần đầu tiên nhìn thấy Vương Thanh khóc, cho dù chỉ là trong một khoảnh khắc thôi cậu liền không nhìn thấy gì nữa cả.
Vương Thanh giật mình khi không thấy vật nhỏ kia cử động nữa, hắn điên cuồng quát người lái xe:
"Lái xe nhanh lên"
Phòng bệnh tĩnh lặng, mùi thuốc khử trùng tràn ngập xung quanh, ngươi bước ra người chạy vào từ nãy tới giờ, nhưng trong số người đó vẫn không thấy bóng dáng vật nhỏ của hắn đâu. Vương Thanh ngồi ở bên ngoài đưa tay chống đầu, cả người run rẩy lo lắng. Ngày từ lần đầu tiên gặp Phùng Kiến Vũ hắn đã bị đôi mắt mở lớn của linh tính kia thu hút, từ sau khi biết Phùng Kiến Vũ lừa hắn, hắn liền vô cùng tức giận muốn dạy dỗ cậu, kế tiếp hắn liền nhận ra được một điều hắn có thể khi dễ cậu bao nhiêu tùy thích nhưng người khác tuyệt đối không thể, để bây giờ hắn lại hối hận, hối hận mình tại sao lúc trước luôn luôn nghiêm khắc với Phùng Kiến Vũ như vậy. Phùng Kiến Vũ lúc nào cũng nhìn hắn mỉm cười, lúc nào cũng lo lắng sợ hắn sẽ tức giận, cậu lúc nào cũng đều sợ hắn bỏ rơi cậu, nhưng bây giờ Vương Thanh mới chân chính hiểu ra được lý do tại vì sao Phùng Kiến Vũ lại sợ bị bỏ rơi đến thế, cảm giác này thật sự dày vò đau đớn vô cùng.
- Ngài đừng tức giận mà...
- Ngài đang tức giận phải không?
- Ngài đừng nói không cần em nữa, em sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của ngài...
Mọi lời nói, mọi hành động từ cái nhíu mày đến cái nhếch môi, từ thói quen cho đến dáng vẻ hạnh phúc của Phùng Kiến Vũ đều đồng loạt hiện lên trong đầu Vương Thanh lúc này. Hắn chợt nhận ra rằng mình không hề nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Phùng Kiến Vũ, bởi vì Phùng Kiến Vũ trước sau đều rất ngọt ngào, dịu dàng quan tâm hắn, lúc nào cũng đều hướng hắn cười thật tươi. Vương Thanh đứng dậy trực tiếp đẩy cánh cửa phòng kia tiến vào, mọi người nhìn thấy bộ dạng đáng sợ kia của Vương Thanh cũng không dám ngăn cản hắn. Vương Thanh loáng thoáng nhìn thấy một đứa nhỏ được đưa ra từ trong bụng của Phùng Kiến Vũ, tiếp sau đó là tiếng khóc oa oa vô cùng lớn, nhanh lắm lại có thêm một đứa nhỏ nữa được đưa ra, hai đứa trẻ kia khóc rất nhiều, giống như là từ lúc ra đời đến giờ đều không thể ngừng khóc được, càng khiến cho tâm trạng của Vương Thanh hiện tại thêm loạn hơn.
"Tiến sĩ Most, nhịp tim của cậu ấy đang lên cao" Một nữ y tá nói
Vương: Thanh nghe thấy thế liền vội vã tiến tới bên cạnh Phùng Kiến Vũ mang tay cậu nắm chặt, cả một quá trình đều không có ý định thả ra, hắn chỉ im lặng đứng đó, gương mặt không có bất cứ một tia cảm xúc nào. Nếu như để cho thời gian quay trở lại hắn nhất định sẽ mặc kệ Phùng Kiến Vũ có cố chấp thế nào cũng phải kiên quyết phá bỏ đứa nhỏ kia đi, không để cho cậu mang thai nữa.
Phùng Kiến Vũ nãy giờ không mở mắt, nhịp thở cũng suy yếu dần, Vương Thanh ù ù nghe được người trong phòng cấp cứu nói tình trạng của Phùng Kiến Vũ gặp nguy kịch, hắn chỉ lẳng lặng bỏ lại một câu rồi tiếp tục nhìn người đang nhắm nghiền mắt nằm trên giường kia:
"Nếu không cứu được em ấy thì chết hết đi"
Vương Thanh chẳng thể cảm nhận được độ ấm trên người Phùng Kiến Vũ nữa, bởi vì tay của hắn hiện tại vô cùng lạnh, hắn cũng không biết là do người mình lạnh hay căn bản là do Phùng Kiến Vũ lạnh, Vương Thanh cúi đầu, bất chấp xung quanh có bao nhiêu người rất ồn ào đi chăng nữa hắn cũng vẫn mở miệng nói chuyện cùng vật nhỏ đang nằm trên giường bệnh kia:
"Vũ Vũ..."
Hai tiếng Vũ Vũ kia chỉ vừa mới kịp phát ra ở trên môi Vương Thanh, thì tiếng tít tít đơn điệu ở máy đo nhịp tim cũng cất lên, tiến sĩ Most đưa tay lau mồ hôi ở trên trán nhìn Vương Thanh sợ hãi. Vương Thanh giật mình quay lại nhìn mọi người, sau khi xác nhận chuyện gì đã xảy ra hiện tại hắn liền điên cuồng hét lớn:
"Cút hết đi"
Một tiếng thét này liền làm cho mọi người trong phòng cũng phải hoảng sợ nhanh chân chạy ra ngoài. Căn phòng tĩnh mịch lạnh lẽo, vào ngày này năm nào cũng đều như vậy, đều là ngày Vương Thanh hắn phải ở một mình, đều là ngày đen tối nhất đối với hắn, cũng đều là ngày hắn cảm thấy bản thân mang nhiều tội lỗi nhất, dĩ nhiên năm nay cũng không phải ngoại lệ lại có thêm một người vì hắn mà rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất