Cùng Thần Linh Yêu Đương Qua Mạng Trong Trò Chơi Trốn Thoát
Chương 17
Edit: Cún Bông
Beta: Khế
Sau khi tiểu Vương rời đi thì một chàng trai mặc vest mang giày da đứng ra nói chuyện “Trước tiên chúng ta phân phòng ký túc xá đi, năm ngày tới đây chúng ta đều phải ở chung một chỗ, có việc gì cũng có thể bàn bạc với nhau.”
“Tôi và tiểu Vũ ở chung một phòng, tầng trên hay tầng dưới đều được.” Chàng trai bình tĩnh nói, có vẻ như người này đã từng tham gia rất nhiều phó bản nên mới có thể bình tĩnh như vậy.
Một đôi tình nhân khác thì chàng trai giống như không muốn nói chuyện cho lắm, cô gái nhéo một cái sau lưng chàng trai thì người này mới chậm chạp lên tiếng “Tôi, tôi và bạn gái ở chung một phòng, chúng tôi muốn ở tầng dưới.”
Dựa theo nguyên tắc xu lợi tị hại thì tất cả mọi người đều sẽ chọn phòng ngủ nhìn khá bình thường ở tầng dưới, dù sao thì lúc phát sóng trực tiếp chắc chắn sẽ có chuyện, sau khi phát sóng trực tiếp xong thì đi càng xa nơi đó thì càng an toàn.
Chàng trai mặc đồ tây gật gật đầu, con gái sẽ sợ cũng là chuyện bình thường, nhường phòng cho đôi tình nhân này cũng không có việc gì.
Thấy những người khác không có ý kiến gì thì người chơi đi một mình cũng vội vàng nói “Tôi cũng muốn ở tầng dưới, tầng dưới tiện lợi hơn.”
Tầng dưới thì có gì tiện lợi hơn đâu, đây chỉ là cái cớ mà thôi, nhưng chàng trai mặc đồ tây cũng không có vạch trần mà chỉ hỏi Tề Hoan “Hai người các cậu có vấn đề gì không.”
Văn Tu vừa vào phó bản đã ôm lấy Tề Hoan, chàng trai mặc đồ tây cũng nhìn ra được hai người là cùng tổ đội đi vào.
Tề Hoan lắc lắc đầu “Không có vấn đề gì.”
Thật ra trong mắt Tề Hoan thì mặc dù tầng ba an toàn hơn nhưng chỉ là không gian sinh hoạt, khó có thể tìm kiếm manh mối, mà tầng bốn thì bí ẩn hơn, nguy hiểm và cơ hội luôn song hành, ở nơi này có thể tìm thêm nhiều manh mối nữa.
Thấy Tề Hoan không có ý kiến gì thì đôi tình nhân và người mới nhanh chóng cầm lấy chìa khóa đi xuống tầng, bọn họ không muốn ở cái chỗ kinh khủng này thêm một chút nào nữa.
Tầng bốn có hai phòng ngủ, người mặc đồ tây lại để cho Tề Hoan chọn trước, Tề Hoan cũng không khách sáo liền chọn phòng ngủ gần cầu thang hơn.
Phòng ngủ có hai cái giường đơn, Tề Hoan và Văn Tu theo thói quen kiểm tra một lượt, sau khi chắc chắn rằng trong phòng không có vết máu hay những đồ vật khác mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
Văn Tu co chân lên trên giường “Anh Tề, tiếp theo phải làm sao đây? Em cảm thấy trò chơi lần này khó hơn lần trước nhiều lắm.”
“Trước khi vào trong phó bản, hệ thống đã nói đây là phó bản cấp một, độ khó chắc chắn cao hơn nhiều, có lẽ sau này còn có phó bản cấp hai cấp ba, nhưng mà độ khó phó bản tăng lên cũng không cần sợ, chúng ta có đạo cụ, trình độ khó khăn khi thông quan chưa chắc đã cao hơn phó bản cho người mới.” Tề Hoan phân tích lợi thế của mình “Hơn nữa đồng đội lần này có lẽ đáng tin hơn lần trước nhiều lắm.”
“Anh nói người mặc đồ tây kia sao?” Văn Tu gãi gãi đầu.
“Đúng vậy, có cảm giác rằng hắn ta đã chơi qua vài phó bản, sẽ có kinh nghiệm nhiều hơn chúng ta, nếu không cũng sẽ không có khả năng bình tĩnh như vậy, còn chủ động hướng dẫn mọi người.”
Tề Hoan và Văn Tu còn đang ở sau lưng người ta nói chuyện thì chính chủ rất nhanh lại tới gõ cửa phòng bọn họ.
“Các cậu có đói bụng không? Có muốn xuống tầng ăn cơm không? Hình như dưới tầng có người nấu cơm.” Chàng trai mặc đồ tây không trực tiếp đi vào mà lễ phép gõ cửa.
Tề Hoan liếc nhìn Văn Tu, ngừng cuộc trò chuyện lại.
Ngoài cửa là chàng trai mặc đồ tây và cô gái đi cùng, bốn người cùng xuống tầng, những nhân viên làm việc khác đều đã tan làm, đôi tình nhân kia đã ăn cơm, người mới thì nhìn qua với đôi mắt trông mong.
Người bạn trai thấy bọn họ xuống tầng thì hơi xấu hổ, cô gái mở miệng nói chuyện trước “Thật có lỗi, chúng tôi hơi đói nên ăn trước, mấy người muốn ăn thì tự làm đi.”
Người mới không biết nấu cơm liền ủy khuất hỏi tiểu Vũ đang đứng một bên có thể nấu cơm cho hắn ăn cùng không, tiểu Vũ lắc đầu “Tôi chỉ biết nấu mì.”
Bây giờ cuộc sống bận rộn, mọi người đều có thói quen ăn đồ ăn bên ngoài, thật sự có rất ít người biết nấu ăn.
Tề Hoan thở dài một cái, mở tủ lạnh ra nhìn rồi quay đầu lại hỏi “Mọi người có ăn kiêng cái gì không?”
Người mới biết đây chính là Tề Hoan sẽ nấu cơm liền vui vẻ nói “Không có không có!”
Tất nhiên mọi người sẽ không thật sự để Tề Hoan nấu cơm một mình, Văn Tu giúp nấu cơm, tiểu Vũ rửa rau, người mặc đồ tây cắt thịt, mọi người đều nghe theo sự phân công của Tề Hoan mà làm, trong chốc lát trong phòng bếp nhỏ trở nên ngay ngắn trật tự.
Tề Hoan chuẩn bị nấu thịt bò sốt cà chua, đầu tiên cậu đem thịt bò chần qua nước sôi, sau đó đem xào sơ, cà chua cắt dọc bỏ vào nồi xào lên, xào tới khi cà chua ra nước thì nêm nếm gia vị rồi đổ một chút nước sôi vào, cuối cùng đổ thịt bò đã xào trước đó vào, rắc thêm hành thái là có thể múc ra tô, thời gian làm đồ ăn không tới hai mươi phút. Tô thịt bò sốt cà chua màu sắc nhìn rất đẹp mắt, cà chua đã tan ra, mặt trên nổi một tầng dầu màu đỏ sáng óng ánh, lại có thêm hành lá làm đẹp, mùi hương chua ngọt bay khắp phòng, Văn Tu ở bên cạnh chảy nước miếng.
Tề Hoan bưng tô thịt bò sốt cà chua lên bàn ăn, cặp tình nhân trẻ còn chưa ăn xong, cô gái sợ phiền phức nên nấu mì trứng gà với rau xanh, cũng được coi là ngon nhưng so với tô thịt bò sốt cà chua Tề Hoan làm thì thua xa, hai người lúng túng ăn xong mì, chén cũng không rửa liền để vào trong bồn rồi đi về phòng ngủ.
Còn lại năm người ngồi ở bên bàn ăn bắt đầu ăn cơm, thịt bò sốt cà chua vị chua chua ngọt ngọt, thịt bò cắn vào thấy mềm mại trơn mượt, mọi người ăn cơm cực kỳ vui vẻ.
Sau khi ăn no người mới chủ động đi rửa chén, người mặc đồ tây nói cảm ơn với Tề Hoan “Tối nay đã làm phiền cậu rồi, nếu có chỗ nào cần tôi giúp thì cứ nói.”
Tề Hoan khách sáo cười cười, cũng không nói đồng ý.
Trời đã tối, người mặc đồ tây lại nói “Mọi người tối nay quay về phòng nghỉ ngơi thật tốt, nghe thấy bên ngoài có chuyện gì cũng không nên ra ngoài, trừ khi thật sự xác định được rằng bên ngoài là người chơi khác, những cái khác cũng không cần tôi phải nói nhiều nữa.”
Tề Hoan gật gật đầu, xác suất xuất hiện của những thứ kia vào buổi là rất lớn, còn có thể ngụy trang thành con người, nếu như không có thực lực tuyệt đối mà liều lĩnh hành động vào ban đêm thì tính mạng có thể sẽ kết thúc sớm.
Tất cả mọi người ăn ý quay về phòng ngủ.
Người mới ở tầng ba, khi nghe xong lời nói của người mặc đồ tây thì quyết đoán đóng cửa ngủ, mà phòng ngủ của mấy người Tề Hoan thì ở tầng bốn, bốn người theo cầu thang nhỏ hẹp nối đuôi nhau đi lên tầng.
Tề Hoan và Văn Tu đi cuối cùng, lúc đi qua đại sảnh Tề Hoan thoáng liếc mắt nhìn về phía hai căn phòng ngủ gần đó, trong lòng có chút suy đoán, bình thường những nơi mà càng không cho phép người chơi tiến vào thì càng là nơi có thể tìm được các manh mối quan trọng, chắc chắn cậu phải tìm thời gian đi vào trong đó một chuyến.
Tiểu Vũ đã vào trong phòng ngủ, người mặc đồ tây đứng ở bên cạnh cửa phòng ngủ, giống như là đang đợi họ vậy “Tối nay các cậu muốn vào đó xem sao?”
Hắn ta chỉ chỉ hai phòng ngủ kia.
Ánh mắt Tề Hoan lập tức trở nên cảnh giác, trong trò chơi thì giữa các người chơi vừa là quan hệ hợp tác vừa là quan hệ cạnh tranh, mà lúc này người mặc đồ tây lại hỏi ý định của cậu.
Đối phương cười cười “Nếu muốn thăm dò thì tối nay là thời điểm tốt nhất, đây là khóa chống trộm không dễ phá hỏng, hơn nữa sau khi phá hỏng sẽ bị các nhân viên khác phát hiện ra, các cậu có thể tới chỗ tiểu Vương tìm chìa khóa.”
Tề Hoan cũng không vì mấy lời nói này mà thả lỏng cảnh giác, người chơi bình thường trong phó bản chẳng phải là nên tích cực tìm kiếm manh mối sao? Ngay từ lúc đầu hệ thống cũng đã nói rõ ràng người đầu tiên thông quan sẽ nhận được phần thưởng, những người chơi khác sẽ bị giảm đi một nửa.
Không nghĩ rằng còn có người chơi chủ động để cho người chơi xa lạ khác đi tìm kiếm manh mối, cái này nghĩ thế nào cũng không phải là chuyện gì tốt.
Người mặc đồ tây nhìn ra được sự nghi ngờ của Tề Hoan nên giải thích “Đừng lo, tôi không phải muốn hại các cậu đâu, đây là phó bản cấp một, rất dễ, không chết nhiều người đâu, tôi đã chơi qua rất nhiều phó bản khác nhau, lần này chỉ là muốn dẫn người thông quan thôi, những người chơi có nhiều kinh nghiệm tất nhiên cũng có quy tắc riêng, các cậu là người mới nên chỉ cần cố gắng thông quan là được, tôi cũng muốn phó bản kết thúc nhanh một chút để trở về thế giới thật.”
Người mặc đồ tây nói xong liền đi vào phòng ngủ để lại Văn Tu và Tề Hoan đang đứng ở ngoài.
Văn Tu còn chưa hiểu rõ lắm, thấy Tề Hoan vẫn còn đứng yên một chỗ liền nhỏ giọng hỏi “Anh Tề, tối nay chúng ta đi thật sao?”
Tề Hoan suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Lời nói của người mặc đồ tây làm cho cậu hơi mơ hồ, Tề Hoan không rõ lắm về cái gì mà ‘người chơi có nhiều kinh nghiệm tất nhiên là có quy tắc riêng của chính mình’, chẳng lẽ là sau khi chơi qua rất nhiều phó bản thì không cần cố gắng thông quan nữa?
Tề Hoan không biết người mặc đồ tây có lừa hai người họ hay không nhưng lời giải thích của người này rất có sức thuyết phục, nếu cạy khóa vào ban ngày thì có thể sẽ bị các nhân viên khác phát hiện, nếu vì chuyện này mà làm NPC tức giận thì cái được không bù được cái mất, còn đêm hôm sau bọn họ phải phát sóng trực tiếp chơi trò chơi nên sẽ không có thời gian đi tìm hiểu.
Văn Tu tin tưởng Tề Hoan vô điều kiện, Tề Hoan đi đâu thì cậu nhóc đi theo đó, hai người nhẹ nhàng đi xuống tầng ba, mở đèn pin điện thoại lên tìm kiếm chỗ làm việc của tiểu Vương.
Chỗ làm việc của tiểu Vương rất sạch sẽ, còn có chút nữ tính, trên bàn đặt một cái máy tính, phía dưới là miếng lót chuột màu hồng phấn rất lớn, phía sau máy tính là một loạt các chậu hoa cảnh được chủ nhân chăm sóc khá tươi tốt, bên phải máy tính có một hộp đứng đựng tài liệu và ống đựng bút, Tề Hoan cầm ống đựng bút lắc lắc thì nghe tiếng vang leng keng.
Cậu lấy hết bút ra, ở trong ống thực sự có một chùm chìa khóa.
Sau khi tìm được chìa khóa thì hai người theo lối cũ đi về, lúc đi ngang qua phòng ngủ ở tầng ba thì loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi nhau.
Văn Tu nói nhỏ “Buổi tối còn ồn ào cái gì vậy? Đúng là yêu đương rồi có nhiều chuyện ghê, độc thân vẫn tốt hơn nhiều.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Tề. độc thân vạn năm lúc nào cũng muốn yêu đương.Hoan đột nhiên thấy đầu gối hơi đau.
——————–
Beta: Khế
Sau khi tiểu Vương rời đi thì một chàng trai mặc vest mang giày da đứng ra nói chuyện “Trước tiên chúng ta phân phòng ký túc xá đi, năm ngày tới đây chúng ta đều phải ở chung một chỗ, có việc gì cũng có thể bàn bạc với nhau.”
“Tôi và tiểu Vũ ở chung một phòng, tầng trên hay tầng dưới đều được.” Chàng trai bình tĩnh nói, có vẻ như người này đã từng tham gia rất nhiều phó bản nên mới có thể bình tĩnh như vậy.
Một đôi tình nhân khác thì chàng trai giống như không muốn nói chuyện cho lắm, cô gái nhéo một cái sau lưng chàng trai thì người này mới chậm chạp lên tiếng “Tôi, tôi và bạn gái ở chung một phòng, chúng tôi muốn ở tầng dưới.”
Dựa theo nguyên tắc xu lợi tị hại thì tất cả mọi người đều sẽ chọn phòng ngủ nhìn khá bình thường ở tầng dưới, dù sao thì lúc phát sóng trực tiếp chắc chắn sẽ có chuyện, sau khi phát sóng trực tiếp xong thì đi càng xa nơi đó thì càng an toàn.
Chàng trai mặc đồ tây gật gật đầu, con gái sẽ sợ cũng là chuyện bình thường, nhường phòng cho đôi tình nhân này cũng không có việc gì.
Thấy những người khác không có ý kiến gì thì người chơi đi một mình cũng vội vàng nói “Tôi cũng muốn ở tầng dưới, tầng dưới tiện lợi hơn.”
Tầng dưới thì có gì tiện lợi hơn đâu, đây chỉ là cái cớ mà thôi, nhưng chàng trai mặc đồ tây cũng không có vạch trần mà chỉ hỏi Tề Hoan “Hai người các cậu có vấn đề gì không.”
Văn Tu vừa vào phó bản đã ôm lấy Tề Hoan, chàng trai mặc đồ tây cũng nhìn ra được hai người là cùng tổ đội đi vào.
Tề Hoan lắc lắc đầu “Không có vấn đề gì.”
Thật ra trong mắt Tề Hoan thì mặc dù tầng ba an toàn hơn nhưng chỉ là không gian sinh hoạt, khó có thể tìm kiếm manh mối, mà tầng bốn thì bí ẩn hơn, nguy hiểm và cơ hội luôn song hành, ở nơi này có thể tìm thêm nhiều manh mối nữa.
Thấy Tề Hoan không có ý kiến gì thì đôi tình nhân và người mới nhanh chóng cầm lấy chìa khóa đi xuống tầng, bọn họ không muốn ở cái chỗ kinh khủng này thêm một chút nào nữa.
Tầng bốn có hai phòng ngủ, người mặc đồ tây lại để cho Tề Hoan chọn trước, Tề Hoan cũng không khách sáo liền chọn phòng ngủ gần cầu thang hơn.
Phòng ngủ có hai cái giường đơn, Tề Hoan và Văn Tu theo thói quen kiểm tra một lượt, sau khi chắc chắn rằng trong phòng không có vết máu hay những đồ vật khác mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
Văn Tu co chân lên trên giường “Anh Tề, tiếp theo phải làm sao đây? Em cảm thấy trò chơi lần này khó hơn lần trước nhiều lắm.”
“Trước khi vào trong phó bản, hệ thống đã nói đây là phó bản cấp một, độ khó chắc chắn cao hơn nhiều, có lẽ sau này còn có phó bản cấp hai cấp ba, nhưng mà độ khó phó bản tăng lên cũng không cần sợ, chúng ta có đạo cụ, trình độ khó khăn khi thông quan chưa chắc đã cao hơn phó bản cho người mới.” Tề Hoan phân tích lợi thế của mình “Hơn nữa đồng đội lần này có lẽ đáng tin hơn lần trước nhiều lắm.”
“Anh nói người mặc đồ tây kia sao?” Văn Tu gãi gãi đầu.
“Đúng vậy, có cảm giác rằng hắn ta đã chơi qua vài phó bản, sẽ có kinh nghiệm nhiều hơn chúng ta, nếu không cũng sẽ không có khả năng bình tĩnh như vậy, còn chủ động hướng dẫn mọi người.”
Tề Hoan và Văn Tu còn đang ở sau lưng người ta nói chuyện thì chính chủ rất nhanh lại tới gõ cửa phòng bọn họ.
“Các cậu có đói bụng không? Có muốn xuống tầng ăn cơm không? Hình như dưới tầng có người nấu cơm.” Chàng trai mặc đồ tây không trực tiếp đi vào mà lễ phép gõ cửa.
Tề Hoan liếc nhìn Văn Tu, ngừng cuộc trò chuyện lại.
Ngoài cửa là chàng trai mặc đồ tây và cô gái đi cùng, bốn người cùng xuống tầng, những nhân viên làm việc khác đều đã tan làm, đôi tình nhân kia đã ăn cơm, người mới thì nhìn qua với đôi mắt trông mong.
Người bạn trai thấy bọn họ xuống tầng thì hơi xấu hổ, cô gái mở miệng nói chuyện trước “Thật có lỗi, chúng tôi hơi đói nên ăn trước, mấy người muốn ăn thì tự làm đi.”
Người mới không biết nấu cơm liền ủy khuất hỏi tiểu Vũ đang đứng một bên có thể nấu cơm cho hắn ăn cùng không, tiểu Vũ lắc đầu “Tôi chỉ biết nấu mì.”
Bây giờ cuộc sống bận rộn, mọi người đều có thói quen ăn đồ ăn bên ngoài, thật sự có rất ít người biết nấu ăn.
Tề Hoan thở dài một cái, mở tủ lạnh ra nhìn rồi quay đầu lại hỏi “Mọi người có ăn kiêng cái gì không?”
Người mới biết đây chính là Tề Hoan sẽ nấu cơm liền vui vẻ nói “Không có không có!”
Tất nhiên mọi người sẽ không thật sự để Tề Hoan nấu cơm một mình, Văn Tu giúp nấu cơm, tiểu Vũ rửa rau, người mặc đồ tây cắt thịt, mọi người đều nghe theo sự phân công của Tề Hoan mà làm, trong chốc lát trong phòng bếp nhỏ trở nên ngay ngắn trật tự.
Tề Hoan chuẩn bị nấu thịt bò sốt cà chua, đầu tiên cậu đem thịt bò chần qua nước sôi, sau đó đem xào sơ, cà chua cắt dọc bỏ vào nồi xào lên, xào tới khi cà chua ra nước thì nêm nếm gia vị rồi đổ một chút nước sôi vào, cuối cùng đổ thịt bò đã xào trước đó vào, rắc thêm hành thái là có thể múc ra tô, thời gian làm đồ ăn không tới hai mươi phút. Tô thịt bò sốt cà chua màu sắc nhìn rất đẹp mắt, cà chua đã tan ra, mặt trên nổi một tầng dầu màu đỏ sáng óng ánh, lại có thêm hành lá làm đẹp, mùi hương chua ngọt bay khắp phòng, Văn Tu ở bên cạnh chảy nước miếng.
Tề Hoan bưng tô thịt bò sốt cà chua lên bàn ăn, cặp tình nhân trẻ còn chưa ăn xong, cô gái sợ phiền phức nên nấu mì trứng gà với rau xanh, cũng được coi là ngon nhưng so với tô thịt bò sốt cà chua Tề Hoan làm thì thua xa, hai người lúng túng ăn xong mì, chén cũng không rửa liền để vào trong bồn rồi đi về phòng ngủ.
Còn lại năm người ngồi ở bên bàn ăn bắt đầu ăn cơm, thịt bò sốt cà chua vị chua chua ngọt ngọt, thịt bò cắn vào thấy mềm mại trơn mượt, mọi người ăn cơm cực kỳ vui vẻ.
Sau khi ăn no người mới chủ động đi rửa chén, người mặc đồ tây nói cảm ơn với Tề Hoan “Tối nay đã làm phiền cậu rồi, nếu có chỗ nào cần tôi giúp thì cứ nói.”
Tề Hoan khách sáo cười cười, cũng không nói đồng ý.
Trời đã tối, người mặc đồ tây lại nói “Mọi người tối nay quay về phòng nghỉ ngơi thật tốt, nghe thấy bên ngoài có chuyện gì cũng không nên ra ngoài, trừ khi thật sự xác định được rằng bên ngoài là người chơi khác, những cái khác cũng không cần tôi phải nói nhiều nữa.”
Tề Hoan gật gật đầu, xác suất xuất hiện của những thứ kia vào buổi là rất lớn, còn có thể ngụy trang thành con người, nếu như không có thực lực tuyệt đối mà liều lĩnh hành động vào ban đêm thì tính mạng có thể sẽ kết thúc sớm.
Tất cả mọi người ăn ý quay về phòng ngủ.
Người mới ở tầng ba, khi nghe xong lời nói của người mặc đồ tây thì quyết đoán đóng cửa ngủ, mà phòng ngủ của mấy người Tề Hoan thì ở tầng bốn, bốn người theo cầu thang nhỏ hẹp nối đuôi nhau đi lên tầng.
Tề Hoan và Văn Tu đi cuối cùng, lúc đi qua đại sảnh Tề Hoan thoáng liếc mắt nhìn về phía hai căn phòng ngủ gần đó, trong lòng có chút suy đoán, bình thường những nơi mà càng không cho phép người chơi tiến vào thì càng là nơi có thể tìm được các manh mối quan trọng, chắc chắn cậu phải tìm thời gian đi vào trong đó một chuyến.
Tiểu Vũ đã vào trong phòng ngủ, người mặc đồ tây đứng ở bên cạnh cửa phòng ngủ, giống như là đang đợi họ vậy “Tối nay các cậu muốn vào đó xem sao?”
Hắn ta chỉ chỉ hai phòng ngủ kia.
Ánh mắt Tề Hoan lập tức trở nên cảnh giác, trong trò chơi thì giữa các người chơi vừa là quan hệ hợp tác vừa là quan hệ cạnh tranh, mà lúc này người mặc đồ tây lại hỏi ý định của cậu.
Đối phương cười cười “Nếu muốn thăm dò thì tối nay là thời điểm tốt nhất, đây là khóa chống trộm không dễ phá hỏng, hơn nữa sau khi phá hỏng sẽ bị các nhân viên khác phát hiện ra, các cậu có thể tới chỗ tiểu Vương tìm chìa khóa.”
Tề Hoan cũng không vì mấy lời nói này mà thả lỏng cảnh giác, người chơi bình thường trong phó bản chẳng phải là nên tích cực tìm kiếm manh mối sao? Ngay từ lúc đầu hệ thống cũng đã nói rõ ràng người đầu tiên thông quan sẽ nhận được phần thưởng, những người chơi khác sẽ bị giảm đi một nửa.
Không nghĩ rằng còn có người chơi chủ động để cho người chơi xa lạ khác đi tìm kiếm manh mối, cái này nghĩ thế nào cũng không phải là chuyện gì tốt.
Người mặc đồ tây nhìn ra được sự nghi ngờ của Tề Hoan nên giải thích “Đừng lo, tôi không phải muốn hại các cậu đâu, đây là phó bản cấp một, rất dễ, không chết nhiều người đâu, tôi đã chơi qua rất nhiều phó bản khác nhau, lần này chỉ là muốn dẫn người thông quan thôi, những người chơi có nhiều kinh nghiệm tất nhiên cũng có quy tắc riêng, các cậu là người mới nên chỉ cần cố gắng thông quan là được, tôi cũng muốn phó bản kết thúc nhanh một chút để trở về thế giới thật.”
Người mặc đồ tây nói xong liền đi vào phòng ngủ để lại Văn Tu và Tề Hoan đang đứng ở ngoài.
Văn Tu còn chưa hiểu rõ lắm, thấy Tề Hoan vẫn còn đứng yên một chỗ liền nhỏ giọng hỏi “Anh Tề, tối nay chúng ta đi thật sao?”
Tề Hoan suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Lời nói của người mặc đồ tây làm cho cậu hơi mơ hồ, Tề Hoan không rõ lắm về cái gì mà ‘người chơi có nhiều kinh nghiệm tất nhiên là có quy tắc riêng của chính mình’, chẳng lẽ là sau khi chơi qua rất nhiều phó bản thì không cần cố gắng thông quan nữa?
Tề Hoan không biết người mặc đồ tây có lừa hai người họ hay không nhưng lời giải thích của người này rất có sức thuyết phục, nếu cạy khóa vào ban ngày thì có thể sẽ bị các nhân viên khác phát hiện, nếu vì chuyện này mà làm NPC tức giận thì cái được không bù được cái mất, còn đêm hôm sau bọn họ phải phát sóng trực tiếp chơi trò chơi nên sẽ không có thời gian đi tìm hiểu.
Văn Tu tin tưởng Tề Hoan vô điều kiện, Tề Hoan đi đâu thì cậu nhóc đi theo đó, hai người nhẹ nhàng đi xuống tầng ba, mở đèn pin điện thoại lên tìm kiếm chỗ làm việc của tiểu Vương.
Chỗ làm việc của tiểu Vương rất sạch sẽ, còn có chút nữ tính, trên bàn đặt một cái máy tính, phía dưới là miếng lót chuột màu hồng phấn rất lớn, phía sau máy tính là một loạt các chậu hoa cảnh được chủ nhân chăm sóc khá tươi tốt, bên phải máy tính có một hộp đứng đựng tài liệu và ống đựng bút, Tề Hoan cầm ống đựng bút lắc lắc thì nghe tiếng vang leng keng.
Cậu lấy hết bút ra, ở trong ống thực sự có một chùm chìa khóa.
Sau khi tìm được chìa khóa thì hai người theo lối cũ đi về, lúc đi ngang qua phòng ngủ ở tầng ba thì loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi nhau.
Văn Tu nói nhỏ “Buổi tối còn ồn ào cái gì vậy? Đúng là yêu đương rồi có nhiều chuyện ghê, độc thân vẫn tốt hơn nhiều.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Tề. độc thân vạn năm lúc nào cũng muốn yêu đương.Hoan đột nhiên thấy đầu gối hơi đau.
——————–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất