Cùng Thần Linh Yêu Đương Qua Mạng Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 37

Trước Sau
Búp bê là từ trong hộp quà hệ thống chuẩn bị chạy ra, chẳng trách tối hôm qua cậu nghe tiếng sột soạt với tiếng gặm cắn, hệ thống cảnh báo là búp bê ở trong phòng của cậu, đó chính là một chân của con búp bê được bỏ trong hộp đang mọc ra, tới khi mọc thành một con búp bê hoàn chỉnh thì gặm thủng hộp quà chui ra.

Tối hôm qua người hầu nhìn thấy hình bóng của búp bê chắc là con búp bê trong phòng cậu lén chạy ra ngoài.

Tề Hoan cảm thấy mình quá chủ quan rồi, đáng ra cậu nên kiểm tra hộp quà từ lúc đầu mới đúng.

Nhưng bây giờ hối hận cũng muộn rồi, búp bê đã biến thành hai con, với lại nhìn bộ dạng của chúng nó thì có vẻ như cậu đã chọc giận nó rồi, bây giờ việc quan trọng nhất là phải sống sót cái đã.

Búp bê dồn họ vào một góc vắng, trong tay Tề Hoan chẳng có vũ khí gì, bên cạnh cũng chỉ có cái bàn bị đổ nước trà, cậu nhanh chóng nói “Phải nghĩ cách trói chúng lại.”

Vẻ mặt Văn Tu đau khổ, cái này buộc thế nào được.

Hai con búp bê giống nhau đồng loạt nhảy lên, trong cái khó ló cái khôn Tề Hoan nhấc bàn trà làm tấm chắn, nhưng không ngờ là hàm răng búp bê cực bén trực tiếp cạp thủng một lỗ trên mặt bàn, cái đầu nó chui vào gào thét không ngừng.

Tề Hoan liếc mắt ra hiệu cho Văn Tu, hai người lật mặt bàn úp xuống đất, con búp bê kẹt trong bàn cũng bị úp mặt xuống đất thân thể chỏng lên trời vùng vẫy điên cuồng, Tề Hoan giơ hai tay túm lấy cổ hai con búp bê.

Búp bê gào thét nhưng không thể động đậy gì được nữa.

“Cầm ga giường ra cột chúng nó vào chân giường.” Sức lực của búp bê rất lớn làm Tề Hoan nắm rất vất vả, cứ như vậy chẳng mấy chốc búp bê có thể thoát được, cậu chỉ Văn Tu làm, trong lúc đang buộc một con búp bê thì đột nhiên nghe tiếng gầm đầy tức giận từ nơi khác, theo tiếng gầm đó còn có vài tiếng kêu la thảm thiết.

Tề Hoan giật mình, tầng này đều toàn là người chơi ở, chẳng lẽ ở phòng khác đã xảy ra chuyện gì, ngay lúc bọn họ thất thần thì một con búp bê đột nhiên quay đầu cắn nát mặt bàn, cắn tới gần chỗ tay Văn Tu, Tề Hoan vội túm chặt gáy con búp bê trở tay đập đầu nó vào trên cửa.

Con búp bê thấy vậy liền trực tiếp há miệng gặm luôn cái cửa tạo thành một cái lỗ lớn, một con khác cũng chạy ra theo.

Tiếng hét thảm thiết vẫn còn vang vọng ở ngoài hành lang, Tề Hoan và Văn Tu quyết định mở cửa, ngoài hành lang có sáu bảy con búp bê y chang nhau đồng loạt dừng động tác nhìn về phía bọn họ.

Thì ra không chỉ có một con búp bê! E rằng trong mỗi hộp quà thì hệ thống đều bỏ bộ phận của con búp bê vào.

Trên mặt đất máu chảy lênh láng, Tề Hoan dẫm lên vũng máu quan sát thi thể đã nát bấy không thể nhìn ra dáng vẻ lúc đầu, chỉ có thể thông qua quần áo mới miễn cưỡng nhận ra thân phận của người này, nơi này quả thật là đã biến thành địa ngục trần gian, mùi máu tươi đậm đặc khiến cho người ta buồn nôn.

Tề Hoan không ngờ là chỉ mới qua một lúc mà cả tòa biệt thự đã bị mấy con búp bê giết người máu chảy thành sông.

Một đám búp bê tụ lại với nhau làm Tề Hoan không thể phân biệt được hai con búp bê ở trong phòng cậu lúc trước nữa, cánh cửa ở một gian phòng khá gần bọn họ đột nhiên vang lên tiếng nổ, Mạnh Tiểu Vũ và Mạnh Tiểu Xuân vọt ra ngoài, trên người Mạnh Tiểu Vũ còn có một vòng sáng nhạt màu, hắn ta đang bảo vệ Mạnh Tiểu Xuân lùi dần về phía sau, xem ra búp bê không làm gì được hắn ta.

Mạnh Tiểu Vũ thấy Tề Hoan và Văn Tu xong vẫn còn có tinh thần chào hỏi bọn họ “Các cậu còn chưa chết nha.”

“Tất nhiên là chúng tôi không chết được rồi!” Văn Tu vừa nói xong thì thấy một cái tay bị gãy bay tới làm cho cậu nhóc sợ hãi không nói nên lời.

Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách tốt, bọn họ với búp bê không thù không oán gì, tại sao hôm qua búp bê không giết bọn họ mà hôm nay lại đại khai sát giới?



Không đúng, tối hôm qua Otto tiên sinh chết, nói cách khác thì mục tiêu của búp bê không phải là bọn họ! Sau khi hiểu rõ tất cả thì Tề Hoan thay đổi sắc mặt, nơi này không thể ở lâu, tiểu thư Beth ở tầng một đang gặp nguy hiểm.

Nhưng cầu thang đi từ tầng hai xuống tầng một đang bị đám búp bê chiếm giữ, nếu muốn đi qua chắc chắn phải trải qua một cuộc chiến ác liệt, Tề Hoan vẫy vẫy tay gọi Văn Tu trở về phòng, sau đó từ cửa sổ phòng tầng hai trực tiếp nhảy xuống!

Tề Hoan cũng không nhảy bừa, tầng hai vốn không cao lắm, với lại bên dưới có vườn hoa làm đệm giảm xóc nên chỉ cần bảo vệ tốt mấy khớp xương thì xác suất bị thương là rất thấp, mà Văn Tu thì có thể chất vượt trội nên nhảy từ tầng hai xuống cũng không có việc gì.

Cả trang viên vẫn mang dáng vẻ yên tĩnh như cũ, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, có ai mà ngờ được là bên trong căn biệt thự lại có một trận đồ sát dã man đây.

Cửa lớn tòa biệt thự đã bị khóa lại, bình thường vào thời gian này cửa vẫn chưa khóa, khẳng định là có người cố ý khóa lại, ánh mắt Tề Hoan tối lại, cậu mang Văn Tu đi xuyên qua vườn hoa.

Vào buổi trưa khi tới phòng của Otto tiên sinh Tề Hoan cố ý nhỡ kỹ vị trí từng phòng, lúc này trong đầu Tề Hoan đang hiện lên một mô hình 3D của tòa biệt thự, cậu nhanh chóng tìm được phòng của tiểu thư Beth, đèn ngủ trong phòng Beth đã tắt, cửa sổ đã khóa chặt, bên trong phòng một mảnh tối đen.

Tề Hoan kêu hai tiếng nhưng không nghe thấy tiểu thư Beth trả lời, cậu triệu hồi dao phẫu thuật ra cắt một vòng tròn trên tấm kính, một tấm kính bị cắt ra hoàn chỉnh. Bây giờ dao phẫu thuật đang trong thời gian CD nhưng đó chỉ là thời gian CD của thuộc tính tổn thương quỷ quái thôi, nếu dùng là vũ khí bình thường thì nó vẫn có công năng cắt chém như thường.

Sau khi cắt một tấm kính xuống, Tề Hoan thò tay mở chốt khóa của cửa sổ, kéo mở cửa sổ ra Tề Hoan và Văn Tu trèo vào trong phòng.

Trong phòng tràn ngập một loại mùi hương ngọt nị làm cho người ta mê muội đầu óc, khiến cho người ngửi muốn chìm vào giấc ngủ, Văn Tu mở đèn lên làm cho Tề Hoan thấy rõ lư hương ở trên bàn.

Đầu càng ngày càng nặng nề, loại hương này chắc chắn không phải là hương trợ giúp an thần bình thường, Tề Hoan bóp tắt nó ngay lập tức, sau đó cậu vén màn giường lên.

Tiểu thư Beth mặc đồ ngủ nằm trên giường, sắc mặt hơi đỏ nhìn không được bình thường, Văn Tu vỗ mạnh mặt cô mấy cái cô mới từ từ tỉnh lại “Ai……”

Thấy tiểu thư Beth vẫn còn mơ màng nhưng Tề Hoan thực sự không chờ được nữa, cậu hỏi “Tiểu thư Beth, là ai đã đốt hương an thần cho cô?”

“Là mẹ em đốt……” Giọng nói của tiểu thư Beth vẫn còn ngái ngủ, sau khi nói xong cô mới miễn cưỡng mở to mắt, lúc này mới tỉnh táo lại “Anh….các anh!”---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Cho dù là ai khi tỉnh dậy thấy hai người quần áo loang lổ vét máu đứng ở trước giường cũng sẽ hoảng sợ kêu lên vài tiếng. Lúc Tề Hoan và Văn Tu đánh nhau với búp bê ở hành lang bị dính vài vết máu từ thi thể bên cạnh, ban đêm nhìn cảnh này thực sự như là mấy tên sát nhân điên cuồng.

Tề Hoan đành phải giải thích ngắn ngọn về tình hình hiện tại “Ở tầng hai mấy con búp bê đã bắt đầu giết người rồi, hương này là do mẹ cô đốt cho cô? Bây giờ bà ta đang ở đâu?”

Ở đây các vợ chồng qúy tộc có phong tục không ở chung phòng, nhưng phòng của phu nhân Nancy và phòng của Otto tiên sinh là được chia đôi từ một phòng ngủ, muốn vào phòng của phu nhân Nancy bắt buộc phải đi qua phòng của Otto tiên sinh, bây giờ thi thể của Otto tiên sinh vẫn đang đặt giữa phòng ngủ của ông ta, như vậy tối nay phu nhân Nancy chắc chắc sẽ không ở trong phòng ngủ của mình.

Đây cũng là lý do vì sao Tề Hoan đi tìm tiểu thư Beth đầu tiên, nhưng bây giờ cậu đã loại Beth ra khỏi danh sách hiềm nghi.

Rất có thể Beth cũng là người bị hại.

Tiểu thư Beth nhìn thấy vết máu trên người bọn họ thì thật sự rất sợ, dũng khí tích cóp được vào ban ngày bây giờ mất sạch, cô run run nói “Buổi tối mẹ chúc em ngủ ngon xong thì qua phòng ngủ cùng với Alice, hôm nay Alice bị dọa sợ nếu không có mẹ ngủ cùng sẽ rất hoảng sợ.”



“Không tốt, Alice gặp nguy hiểm.” Tề Hoan quyết định thật nhanh, bây giờ người có hiềm nghi lớn nhất là Nancy, mặc dù cậu vẫn không hiểu rõ động cơ giết người của bà ta là gì nhưng dựa vào việc bà ta đốt hương ngủ cho Beth thì Tề Hoan đã có thể xác định được mục tiêu “Tiểu thư Beth, sau khi chúng tôi đi xong thì cô hãy khóa kỹ cửa, bên ngoài rất là nguy hiểm, một lát nữa búp bê sẽ xuống tầng một, cô ở trong phòng là an toàn nhất, nếu búp bê pha cửa xông vào thì hãy nhảy ra cửa sổ chạy trốn.”

Sau khi sắp xếp ổn thỏa xong Tề Hoan mang theo Văn Tu chuẩn bị đi cứu người. Mặc dù Beth mới tỉnh dậy nhưng đã hiểu ý của Tề Hoan, cô túm áo Tề Hoan không đồng ý với cách sắp xếp của cậu.

“Mẹ không phải là hung thủ giết người, bà ấy làm việc ở nhà em nhiều năm rồi nhà bọn em chưa bao giờ đối xử tệ bạc với bà ấy, em có thể cảm nhận được là bà ấy thật sự thích em, các anh hiểu lầm rồi, em cũng muốn đi theo.”

Tề Hoan bình tĩnh nói “Sự thật thắng hùng biện, tôi không có thời gian ở đây giải thích với cô, nếu chậm thêm chút nữa e là Alice sẽ mất mạng, nếu cô muốn đi theo thì cứ đi nhưng tôi không đảm bảo cho sự an toàn của cô.” Tề Hoan nói xong thì đi khỏi phòng, Văn Tu cũng chạy theo sau.

Tiểu thư Beth vẫn chạy theo, sau khi mở cửa có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu gào từ trên tầng vọng xuống, vẻ mặt Beth buồn bã ôm chặt hai tay, đôi mắt rưng rưng đi theo Tề Hoan tới phòng Alice.

Phòng của Alice nằm đối diện phòng Otto tiên sinh, để tiện cho việc Nancy chăm sóc cô bé vào buổi tối.

Trong phòng ngủ, phu nhân Nancy mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, bà vén áo vạt áo ngồi ở bên giường Alice, giọng nói dịu dàng mềm mại kể về kết cục hạnh phúc của hoàng tử và công chúa.

Kể chuyện xong thì cô bé ở trên giường đã buồn ngủ không chịu nổi, cô bé lặng lẽ nắm lấy ngón tay của bà lẩm bẩm “Mẹ…..”

Alice vẫn luôn thân thiết gọi phu nhân Nancy là ‘Mẹ’, từ khi Alice bắt đầu hiểu chuyện thì phu nhân Nacy đã ở bên cạnh cô bé chăm sóc cô như là mẹ ruột, ngay cả khi phu nhân Della qua đời thì cô bé cũng không có nhiều cảm xúc thương tiếc, bởi vì sức khỏe mẹ ruột không tốt nên rất ít khi chăm sóc cô bé, quan hệ giữ cô và mẹ mình chỉ là câu thăm hỏi chào buổi sáng mà thôi.

Nhưng từ khi cô chị gái thứ hai là Donna qua đời Alice giống như đột nhiên hiểu rõ ý nghĩa của cái chết vậy, trong đêm khuya cô bé hay gặp ác mộng rồi tỉnh dậy, cả người toát mồ hôi lạnh, khám bác sĩ thì cũng chỉ nhận về những viên thuốc đắng chát mà thôi, Alice không thích uống nên lần nào cũng lén lút nhổ ra.

Hôm nay cha qua đời, ban ngày Alice khóc đến trời đất mịt mù, cơm tối cũng không ăn, cô bé chỉ ăn được một chút bánh kem do phu nhân Nancy làm.

Ban đêm cả căn phòng chìm trong bóng tối, cô bé không dám ngủ một mình nên đã nói với phu nhân Nancy tới ngủ cùng mình.

Trong phòng chỉ còn lại một ngọn đèn ngủ ở đầu giường, nhưng như vậy khiến cho Alice cảm thấy rất yên tâm, mẹ kể truyện cho cô nghe, trong truyện cổ tích chàng hoàng tử và công chúa đã sống hạnh phúc với nhau.

Người một nhà bọn họ cũng có thể sống hạnh phúc cùng nhau đúng không?

Mí mắt Alice dần khép lại, phu nhân Nancy kéo bàn tay nhỏ của cô bé ra khỏi tay mình, bà thổi tắt ngọn đèn, mùi hương ngọt ngào của huân hương tỏa ra khắp phòng.

Bà quay về bên giường, cô bé nằm trên giường đã chìm vào mộng đẹp, bà yêu thương dém góc chăn cho cô bé.

Đêm khuya ánh trăng xuyên qua cửa sổ rơi vào trong phòng, men theo ánh trăng bà nhìn thấy khuôn mặt đơn thuần ngọt ngào của cô bé khi ngủ, phu nhân Nancy nhẹ nhàng hôn lên mi mắt của cô bé rồi nhẹ nhàng nói “Ngủ ngon, bảo bối của mẹ, hi vọng rằng sự khỏe mạnh và hạnh phúc sẽ luôn ở bên cạnh con.”

Bà ngồi im bên cạnh giường Alice, giống như là một pho tượng, cho tới khi mặt trăng dần lặn về phía tây, xuyên qua cửa sổ có thể thấy một vầng trăng tròn ở phía chân trời, khuôn mặt dịu dàng của phu nhân Nancy đột nhiên vặn vẹo.---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Khóe miệng của bà kéo ra tạo thành một nụ cười nhưng không phải là nụ cười vui vẻ, nghe thấy tiếng gào thét từ trên tầng truyền tới, bà mê mẩn nhìn cô bé ở trên giường.

“Bảo bối, cái kết hạnh phúc nhất chính là cái chết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau