Cùng Thần Linh Yêu Đương Qua Mạng Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 41

Trước Sau
Editor: Cún

Lần nữa mở mắt ra Tề Hoan thấy mình đang đứng trước kệ hàng trong siêu thị, xung quanh vang lên tiếng cười nói ồn ào. Cô gái đang lựa đồ ở ngay bên cạnh thấy có một người đột ngột xuất hiện thì hoảng sợ định hét lên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ của cậu thì ngừng lại, chỉ lặng lẽ đỏ mặt cúi đầu.

Vẻ mặt của Tề Hoan còn đang dừng ở lúc quan sát tình cảnh cuối cùng của phu nhân Nancy nên trên khuôn mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, cậu vuốt mặt điều chỉnh cảm xúc thoát khỏi phó bản, chớp mắt một cái lại quay về vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, cậu cầm lấy chai nước khoáng mà mình định mua rồi quay người tới quầy thu ngân tính tiền.

Ra khỏi siêu thị Tề Hoan mở chai nước vừa uống vừa lôi điện thoại ra xem, bây giờ là ba giờ chiều cách thời gian cậu vào phó bản đã là ba ngày sau, mặc dù bị thương trong phó bản sẽ không thật sự ảnh hưởng tới cơ thể ở thế giới thật nhưng tinh thần Tề Hoan vẫn cảm thấy mệt mỏi, nhưng so với việc tinh thần mệt mỏi thì cậu chú ý tới một điều quan trọng hơn.

Tề Hoan ngồi xuống ghế dài trước cửa siêu thị, đặt chai nước qua một bên rồi cởi chiếc nhẫn hình đầu lâu xuống xem.

Lúc nhận được món quà này Tề Hoan cảm thấy nó hơi trẻ trâu nhưng vì nó là quà của Bùi Lạc tặng nên cậu vẫn rất yêu thích rồi đeo lên cổ, nhưng cậu không giờ có thể ngờ được chiếc nhẫn này không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Có thể thanh lọc oán khí của búp bê trong phó bản, cái này tuyệt đối không phải là năng lực bình thường, rốt cuộc Bùi Lạc là ai?

Nếu suy nghĩ kỹ lại thì tại sao cậu lại có thể trò chuyện với Bùi Lạc khi ở trong phó bản? Trước đây Tề Hoan cho rằng đó là bàn tay vàng phó bản cho cậu nên không suy nghĩ nhiều.

Tề Hoan chấm hỏi đầy đầu, cậu mở app ra nhìn thấy Bùi Lạc vẫn online như cũ, giống như hắn ở đó suốt 24/24  chưa bao giờ offline vậy.

Tề Hoan cắn môi, cuối cùng cậu lấy can đảm gửi tin nhắn cho Bùi Lạc.

[Tề Hoan: Rốt cuộc anh là ai?]

Sau khi gửi tin nhắn đi Tề Hoan nín thở chờ đợi, nhưng điện thoại im lìm không có chút động tĩnh nào.

Rõ ràng là Bùi Lạc đang online nhưng không trả lời tin nhắn của cậu, Tề Hoan đợi suốt năm phút cũng không thấy hắn trả lời thì có chút dỗi, cậu đánh chữ gửi tin nhắn tiếp:

[Tề Hoan: Không được giả ngu, cái nhẫn anh đưa cho tôi rốt cuộc là cái gì?]



[Bùi Lạc: ……Cậu dùng nó rồi?]

Tề Hoan giật mình, đúng là Bùi Lạc biết tới trò chơi giải cứu hả? Chiếc nhẫn đó không phải là vô duyên vô cớ gửi cho cậu, Tề Hoan nắm chặt điện thoại không biết nên vui hay là nên lo lắng.

Cậu ở trên LOVE tình cờ tìm được một người bạn trai vậy mà người này cũng là người chơi trong trò chơi giải cứu, cái này là duyên phận cứt chó gì vậy.

Nhưng tại sao Bùi Lạc lại biết cậu cũng ở trong trò chơi? Cậu nhớ là thỉnh thoảng cậu có nói với Bùi Lạc là mình đi nơi khác thôi mà, Tề Hoan đang định hỏi lại thì đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên cậu nói chuyện tám nhảm với Bùi Lạc là khi đang ở trong trò chơi, có phải lúc đó Bùi Lạc cũng đang ở trong phó bản không nhỉ, do bị hạn chế bởi trò chơi chỉ có thể nói chuyện qua LOVE nên anh ấy mới xác định là cậu cũng đang ở trong trò chơi giải cứu?

Tề Hoan càng nghĩ càng cảm thấy đúng, Bùi Lạc rất cảnh giác nên lúc ở trong trò chơi nhận được tin nhắn từ người lạ mới im lặng theo dõi chứ không trả lời ngay, không giống cậu ngay từ đầu là vì mục đích tìm bạn trai mới nhắn tin trò chuyện.

Có lẽ là sau khi xác nhận thân phận của cậu xong hắn mới tiếp tục trò chuyện, lại sợ cậu gặp nguy hiểm nên mới gửi đạo cụ qua cho cậu, Tề Hoan cảm thấy xấu hổ muốn chết, may mà cậu không hỏi Bùi Lạc, người ta đã biết thân phận của cậu từ lâu rồi còn cậu tới bây giờ mới hiểu rõ mọi chuyện.

Nhưng mà đã có bao nhiêu người tham gia vào trò chơi giải cứu? Ở gần vùng Giang Thành có cậu, Bùi Lạc và Văn Tu, nói không chừng có khi đi trên đường lại gặp người mình đã từng gặp trong trò chơi.

Sau khi Tề Hoan suy nghĩ thông suốt thì cảm giác khó chịu trong lòng cũng tan đi, ở phó bản vừa rồi nhờ có chiếc nhẫn của Bùi Lạc giúp cậu thanh lọc án khí của búp bê mà bọn họ đã giành chiến thắng cuối cùng, nếu không có chiếc nhẫn thì Tề Hoan tự tin rằng minh dùng kính hai mặt cũng có thể đánh bại búp bê nhưng phải chịu cảm giác đau đớn khi thân thể bị tách ra, việc phân thân thành hàng ngàn hàng vạn phần cũng không phải nói chơi, sau khi đánh thắng búp bê cậu còn phải chiến đấu với phu nhân Nancy đã biến thành quái vật móng ưng kia nữa, chỉ sơ sẩy một chút thôi thì thế cờ sẽ lật ngược ngay lập tức.

Nhưng mà lúc trước cậu còn tưởng là Bùi Lạc đã thông suốt, xác nhận cậu là bạn trai nên mới gửi quà tới.

Nghĩ tới điều này Tề Hoan lại cảm thấy chua cả răng, nhưng cho dù như thế nào thì cậu cũng phải cảm ơn Bùi Lạc.

Bùi Lạc đang ngồi trên bệ đá thử ngưng tụ thần lực, theo ý niệm trong đầu triển khai, một dám đất bay lên trên không dần dần ngưng kết lại thành một cục, đất được nén càng ngày càng chặt, bề mặt bên ngoài giờ đã trơn nhẵn như kim loại nhưng Bùi Lạc vẫn không ngừng lại, các hạt đất tiếp tục nén vào tâm quả cầu đất, tới khi lực nén đã đạt tới cực hạn mới phất tay đánh quả cầu về phía vách đá.

Quả cầu đất bay vụt qua tạo thành tàn ảnh đập thẳng vào vách đá rồi nổ tung tạo thành một lớp bụi màu trắng, tiếng đá vỡ vụn vang vọng khắp hang động.

Dãy núi này toàn là những tảng đá chồng chất lên nhau tạo thành một tấm chắn vững chắc từ thiên nhiên, lúc trước Bùi Lạc chọn núi Đinh Thứu làm nơi ngủ say là bởi vì có tấm chắn hoàn hảo từ thiên nhiên này, với lại ở đây vắng vẻ không ai làm phiền, nhưng bây giờ nó lại trở thành thứ vây khốn vị thần là hắn.

Chờ đám bụi tan đi Bùi Lạc đi về phía tường đá xem xét, trên vách tường đá xuất hiện một cái lỗ lớn có đường kính khoảng hai mét, xung quanh lỗ tròn là những vết nứt chằng chịt, do lực ma sát mạnh nên ở lỗ tròn ở trên vách tường đá khá nóng nhưng Bùi Lạc cứ như không cảm nhận được vậy, ngón tay đè ngay trên mặt cái lỗ.

“Đánh từ khoảng cách năm mươi mét mà vẫn chưa đủ?”



Trong lúc đang nghiên cứu thành quả thần lực khôi phục của mấy ngày hôm nay thì trước mắt Bùi Lạc lại nổi lên một bong bóng chat.

[Tề Hoan: Tôi mới từ trong phó bản trở về, cảm ơn chiếc nhẫn mà anh đã gửi tới, anh đã giúp tôi một việc lớn đó, đây là đạo cụ rơi ra khi thông quan sao?]

Chiếc nhẫn hình đầu lâu đó Bùi Lạc đã đeo từ hai trăm năm trước, tính chất cũng bình thường không có liên quan gì tới trò chơi giải cứu cả, chỉ là chiếc nhẫn được hắn đeo trên người lâu nên nhiễm chút thần tính mới có chút thay đổi về chất, nếu mấy con quỷ quái cấp thấp đụng phải nó sẽ tan thành mây khói.

Nếu là trước đây chắc chắn hắn sẽ đưa vài bảo vật có thể khắc chế quỷ quái cho Tề Hoan, nhưng bây giờ hắn bị nhốt trong sơn động chỉ có chiếc nhẫn này là dùng được.

Bùi Lạc nhớ lúc hắn mới tạo ra trò chơi giải cứu vào hai trăm năm trước thì hắn chỉ thu phục một con quỷ có oán khí rất lớn, bây giờ trò chơi giải cứu đã khác hoàn toàn với trò chơi hắn đã tạo ra trong trí nhớ, nếu đụng phải mấy con quỷ cao cấp thì chiếc nhẫn không thể đảm bảo được sự an toàn của Tề Hoan.

Nhưng Tề Hoan nghĩ hắn cũng là người thông quan phải không? Bùi Lạc không có ý định lừa gạt Tề Hoan nhưng nếu hắn giải thích thân phận của mình thì hơi phiền phức, hắn cũng không thể nói với cậu rằng mình là boss của đám quỷ quái đó được.

Vì vậy hắn theo lời Tề Hoan trả lời “Vậy thì sao?”

[Tề Hoan: Anh ở trong trò chơi cũng rất nguy hiểm, chiếc nhẫn này anh vẫn nên giữ lại đi, anh gửi địa chỉ qua đây tôi gửi về lại cho anh.]

Bùi Lạc nhíu mày “Cũng chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi, bây giờ sự an toàn của cậu mới là điều quan trọng nhất đối với tôi.”

Đột nhiên nghe được lời thả thính của Bùi Lạc tim Tề Hoan đập thình thịch, Bùi Lạc cũng quá tùy hứng rồi.

Nhưng không đợi Tề Hoan lên tiếng Bùi Lạc đã nói tiếp “Lần sau tiến vào trò chơi tôi dẫn cậu đi.”

Bùi Lạc muốn vào chung phó bản với cậu? Tề Hoan còn tưởng là mình nghe nhầm rồi, nhưng khi mở lại tin nhắn xác định mình không có nghe nhầm cậu mới lắp bắp nói “Anh…..Anh muốn cùng tổ đội vào phó bản với tôi hả?”---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Cái này có nghĩa là cậu và Bùi Lạc sẽ gặp mặt ngoài đời thật đúng không? Vừa nghĩ tới đây thì huyết áp Tề Hoan đột nhiên tăng vọt, cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà.

“Tất nhiên rồi, tôi không yên tâm về cậu.” Bùi Lạc nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau