Chương 42: Bảo bối nhỏ
Mặc dù tâm tình đã dâng cao đến mức hận không thể lập tức gặm toàn thân người ta một lượt từ đầu đến chân, Lương Túc Niên vẫn chưa quên Tạ Gia Nhiên đang phát sốt.
Hai người vội vã đến bệnh viện, cửa thang máy vừa mở ra, người đứng phía sau bỗng nhiên dừng bước.
"Sao vậy?" Hắn quay đầu lại hỏi.
Tạ Gia Nhiên: "Vào rồi thì không thể ôm nữa sao?"
Lương Túc Niên nghiêng đầu: "Hả?"
Tạ Gia Nhiên không lên tiếng, cúi đầu nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau, giật nhẹ một chút, yên lặng nắm tay hắn chặt hơn chút nữa.
Lương Túc Niên bị bạn trai âm thầm tỏa ra sự dính người làm cho tim mềm nhũn.
Thang máy đang hiện lên đèn đỏ, trước khi cửa mở ra, Lương Túc Niên xoay người kéo cậu về phía sau cầu thang thoát hiểm.
Một cánh cửa ngăn cách hai không gian, người trong thang máy bước ra hành lang, Tạ Gia Nhiên lại được người bạn trai mới nhậm chức của cậu ôm hôn như ý nguyện.
Lương Túc Niên nhẹ nhàng xoa bóp sau gáy cậu: "Vẫn còn khó chịu sao?"
Tạ Gia Nhiên ngoan ngoãn lắc đầu, giơ tay lên ôm chặt hắn: "Không phải, không khó chịu , chỉ là muốn ôm một cái."
Thật sự quá vui, người này cuối cùng cũng là của cậu rồi.
Cậu tì cằm lên bả vai của hắn, cảm giác thoải mái và hài lòng làm cậu không nhịn được mà nheo mắt lại.
"Chỉ là em muốn ôm bạn trai em thêm một lát thôi."
Rốt cục Lương Túc Niên cũng hiểu rõ vì sao trường học đều cấm chỉ yêu sớm .
Có một người mình thích thật sự rất dễ ảnh hưởng đến tâm tình, sướng vui đau buồn của hắn đều đặt vào một người, chỉ cần cậu làm nũng với hắn một chút thôi, hắn sẽ lập tức quăng mũ cởi giáp, quân lính tan rã.
Ngay cả chuyện đi khám bệnh cũng còn có thể gạt sang một bên, huống gì là học tập.
Hắn nghĩ, may là cấp ba không gặp được Nhiên Nhiên, nếu không có lẽ đến lúc thi đại học điền tên vào bài thi, hắn sẽ điền thành Tạ Gia Nhiên mất.
Vốn tưởng rằng khám xong lấy thuốc là có thể trở về, dù sao cũng chỉ là sốt nhẹ một chút, không biết tại sao bác sĩ nói gần đây phải thận trọng một chút, vì để Tạ Gia Nhiên sớm hạ sốt cuối cùng bọn họ vẫn ở lại để cậu truyền nước.
Tạ Gia Nhiên mệt mỏi hơn nửa ngày, giữa hai lông mày đều mang dáng vẻ uể oải ủ rũ, nằm trên giường bệnh không được bao lâu liền bị Lương Túc Niên dỗ ngủ.
Ở bên cạnh trông coi, nhìn chằm chằm không chớp mắt, Lương Túc Niên đột nhiên cảm thấy hormone vô hình tạo ra bởi tình yêu thật sự có thể so với sự tồn tại thần kì của hành tinh Kepler-22b*.
Thật sự có một người như vậy, có thể khiến hắn thích đến tận xương tủy, rõ ràng cậu chẳng hề làm gì, chỉ yên lặng nhắm mắt ngủ cũng làm hắn cảm thấy đáng yêu đến quá đáng.
Muốn nhịn xuống ham muốn thân cận, không quấy rầy giấc ngủ của cậu khó ngang với giải ý lấy điểm tối đa trong đề thi toán.
Chỉ có thể cẩn thận nhẹ nhàng móc lấy một ngón tay của bạn trai, thả ra rồi lại nắm lấy, rõ ràng là động tác rất nhàm chán còn ấu trĩ nhưng cũng đủ khiến hắn thấy hứng thú dạt dào.
Y tá đã nhanh chóng đưa đơn thuốc đến, lúc này Lương Túc Niên mới rời khỏi phòng bệnh xuống lầu lấy thuốc.
Trong đại sảnh có rất nhiều người qua lại, trước quầy lấy thuốc không có nhiều người đợi, rất nhanh đến lượt hắn.
Cầm thuốc, quay người định trở về, hắn mới đi được hai bước thì một bé trai từ khúc quanh bỗng nhiên chạy ra, vô cùng phấn khởi, khua tay múa chân không thấy đường, va phải hắn.
Lương Túc Niên phản ứng cực nhanh đỡ lấy bé nên cậu không phải ngã sấp xuống.
"Không sao chứ anh bạn nhỏ?" Hắn ngồi xổm xuống sờ sờ trán của cậu: "Không đụng đau chứ?"
Bé trai nhìn qua chắc chỉ khoảng năm, sáu tuổi, nghe vậy chớp đôi mắt to cảm nhận một chút, lại tự mình sờ, rất hiểu chuyện mà lắc đầu: "Không đau, xin lỗi anh nhé, em không cố ý đụng vào anh đâu."
"Không sao, lần sau nhớ cẩn thận một chút là được."
Lương Túc Niên thu tay về, cười híp mắt hỏi cậu bé: "Gặp chuyện gì tốt sao, vui vẻ như vậy?"
"Một chuyện rất rất rất tốt!"
Bé trai cười rộ lên: "Mẹ em sinh em gái, nhà chúng em có thêm một bảo bối nhỏ nha!"
Nói xong suy nghĩ một chút, cậu bé liền dùng giọng còn hơi sữa nói: "Nhìn anh cũng có vẻ rất vui nha! Mẹ em nói ở trong bệnh viện gặp được một người vui vẻ thì chắc chắn người đó gặp chuyện mừng rất lớn, lẽ nào anh cũng có bảo bối nhỏ sao?"
"Ừm."
Lương Túc Niên bắt chước cậu mà gật đầu: "Rất khéo nha, anh em mình giống nhau, hôm nay đều có thêm một bảo bối nhỏ."
Cậu bé oa một tiếng, nhảy cẫng lên vỗ tay thật to: "Thật tốt, vậy chúng ta có thể cùng vui vẻ!"
Cậu nghĩ một chút, mò trong túi quần một lúc lâu mới lấy ra một viên kẹo hoa quả, trịnh trọng đặt vào lòng bàn tay của Lương Túc Niên.
Trúc trắc lặp lại lời của mẹ cậu: "Vậy... em cũng tặng cho bảo bối nhỏ của anh một viên kẹo, bắt đầu từ hôm nay trở về sau, bảo bối sẽ thật hạnh phúc vui vẻ, khỏe mạnh trưởng thành ~ "
"Được, cảm ơn em."
"Không cần khách sáo!"
Lương Túc Niên cầm viên kẹo kia trở lại phòng bệnh, bảo bối nhỏ nhà hắn vẫn còn chưa tỉnh, hắn liền đặt thuốc vào trong hộc tủ đầu giường.
Cẩn thận dém kĩ góc chăn lại, điện thoại trong túi bỗng nhiên rung rung.
Hắn lấy di động ra nhìn tên, liền dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán Tạ Gia Nhiên rồi nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài hành lang.
"Vâng, mẹ."
Hắn ngồi ở băng ghế chờ bên ngoài phòng bệnh nhận điện thoại.
Giọng của người phụ nữ thông qua ống nghe truyền ra vẫn dịu dàng như trước: "Túc Niên à, mẹ vừa mới xem ghi chép của khách sạn, đợt trước con đưa bạn học đến Hoa sơn sao?"
Lương Túc Niên: "Vâng, đi hai lần, lần đầu là hoạt động của lớp, lần thứ hai là sinh nhật bạn học, quanh trường không tìm được chỗ nào chơi vui, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể đi Hoa sơn ."
"Vậy sao con không nói với mẹ và ba."
Giọng của Niên Tuyết Lan dù là trách móc cũng vẫn rất nhẹ nhàng: "Mãi mới có dịp đưa bạn đến chơi, chúng ta không giúp bọn con sắp xếp được gì, ở khách sạn có phục vụ chu đáo không, không có phiền phức gì chứ?"
"Mẹ yên tâm đi ạ."
Lương Túc Niên cười nói: "Mẹ còn không tin vào con trai mình à? Con đã sắp xếp xong xuôi, đồ ăn ngon các loại đã nếm thử hết rồi, bạn học của con đều rất thoả mãn, chỉ có duy nhất một điều đáng tiếc là cuối tuần quá ngắn, không chơi đủ."
"À, vậy thì tốt."
Niên Tuyết Lan cười ha hả nói: "Không chơi đủ thì lại đi lần nữa, chú Trần định mở ở vùng núi bên kia một công viên trò chơi, sau này sẽ càng có nhiều chỗ chơi đùa hơn."
"Được ạ."
Chỉ là đơn giản nói chuyện phiếm, nhưng không ai hiểu con bằng mẹ, Niên Tuyết Lan đã sớm nghe ra trong giọng nói của Lương Túc Niên không giấu được nhẹ nhàng.
"Con trai của mẹ gặp chuyện tốt gì sao, tâm tình tốt như vậy?"
Bà nói xong chuyện chính mới nửa đùa nửa thật mà trêu chọc: "Để mẹ đoán xem, không phải là... yêu rồi chứ? Cây vạn tuế già nở hoa rồi?"
Chỉ là thuận miệng suy đoán, bà không nghĩ tới Lương Túc Niên thật sự đáp lại: "Vâng, yêu rồi ạ."
"? ? ? Thiệt hay giả?" Niên Tuyết Lan hít sâu một tiếng, nửa tin nửa ngờ: "Không lừa mẹ đấy chứ?"
Lương Túc Niên: "Không lừa mẹ đâu, thật ạ."
Niên Tuyết Lan vẫn thấy nghi ngờ, phải xác nhận lại mấy lần: "Đối tượng đúng là người sao? Không phải bóng rổ, mô hình, hoặc là giày chơi bóng bản giới hạn nào chứ?"
Lương Túc Niên không nhịn được cười rộ lên: "Là người, mẹ, lần này không lừa mẹ nữa, nghiêm túc, con thật sự yêu đương với một người con rất thích."
"Ây dà, hiếm thấy nha."
Giọng Niên Tuyết Lan hơi cao lên, cực kỳ hào hứng: "Vốn là mẹ với ba con đều đã chuẩn bị tốt tinh thần con sẽ độc thân đến năm ba mươi tuổi, không ngờ trước khi con tốt nghiệp lại nghe được tin vui, khá lắm con trai!"
"Đúng rồi, đối phương là con gái nơi nào vậy? Cẩm thành hay là nơi khác, học cùng khoa với con sao? Bằng tuổi hay là nhỏ hơn con một chút?"
"Không phải bạn cùng lớp, chỉ cùng khóa thôi ạ."
Lương Túc Niên kiên nhẫn trả lời từng câu một: "Nhà ở Miên thành bên cạnh Cẩm thành, tuổi thì đúng là nhỏ hơn con một ít, khoảng mấy tháng."
Từ khi nói đến đề tài này, độ cong trên khóe môi của Lương Túc Niên chưa từng giảm bớt: "Hơn nữa mẹ à, em ấy không phải là con gái, là bạn cùng phòng của con, giống như con, cũng là con trai."
Hắn vừa dứt lời, người ở đầu bên kia điện thoại giống như ngây ngẩn cả người, đột ngột yên tĩnh lại.
Lương Túc Niên lại như không phát hiện ra, suиɠ sướиɠ mà nói tiếp: "Em ấy gọi là Nhiên Nhiên, là một nam sinh rất ưu tú, tranh em ấy vẽ rất đẹp, người cũng rất dễ nhìn, thật đó, xưa nay con chưa từng nhìn thấy nam sinh nào ưa nhìn hơn em ấy."
"Tính cách của em ấy cũng cực kỳ tốt, thiện lương, đơn thuần, lễ phép, thích sạch sẽ, chưa bao giờ nổi nóng với bất kỳ ai, tuy không hay nói chuyện nhưng vừa ngoan lại rất dính người."
Nói tới đây, chợt nghĩ đến cái gì, hắn nghiêm túc mà đắc ý sửa lại lời: "Không đúng, là rất dính con, chỉ dính một mình con thôi."
"Mẹ, em ấy thật sự rất đáng yêu, đáng yêu đến mức chỉ cần vừa nhìn thấy em ấy con liền không nhịn được ngứa tay muốn ôm em ấy. Không nói quá, nghĩ đến việc mỗi ngày dậy sớm ba mươi phút là có thể nhìn thấy em ấy thêm nửa giờ, con thấy cái tật xấu bám giường của mình cũng có thể trị khỏi."
"Mẹ, mẹ có biết không, lúc em ấy nói em ấy cũng thích con, con liền cảm thấy đời trước nhất định con là một Ultraman, ít nhất cũng phải cứu được tám trăm dải ngân hà..."
Trong ống nghe rốt cục truyền đến âm thanh không nhịn được phải phì cười.
"Sao mà lại giống như trẻ con thế?" Niên Tuyết Lan cười hắn: "Thật sự thích như vậy sao?"
Lương Túc Niên vâng một tiếng: "Thật sự rất thích."
"Cũng đúng, với tính cách của con, nếu không phải là rất thích thì làm sao có khả năng sẽ yêu đương với người ta được?"
Đầu bên kia điện thoại Niên Tuyết Lan cảm thán, cười híp mắt nói: "Vậy thì xin hỏi bạn học Túc Niên, khi nào thì có thể cho mẹ được diện kiến vị bạn nhỏ đáng yêu đến mức con vừa nhìn thấy liền phải giơ tay tóm lấy bắt về làm bạn trai đây?"
"Tết năm nay có được không?"
Lương Túc Niên cũng đã nghĩ xong: "Mẹ, nghỉ đông năm nay, con muốn dẫn em ấy về nhà chúng ta ăn tết."
Niên Tuyết Lan cười hắn: "Vừa mới ở bên nhau đã định lừa gạt bảo bối nhà người ta về nhà ăn tết, con đã nghĩ xem cha mẹ người ta có đồng ý không chưa? Đừng để người ta tưởng con là lưu manh cầm gậy tìm tới cửa, mẹ với ba con sẽ không giúp con đâu."
"Cha mẹ em ấy đã ly hôn khi em ấy còn bé."
Nụ cười của Niên Tuyết Lan ngừng lại.
"Bây giờ em ấy ở cùng mẹ, cũng có một em trai cùng mẹ khác cha."
Lương Túc Niên nói tới đây, trong giọng nói rốt cục không còn chỉ có vui sướng.
Hắn nhớ tới cái hôm trời mưa to lúc còn chạng vạng, hắn cõng Tạ Gia Nhiên, trên đường trở về, trên lưng nhiệt độ là ấm nhưng chuyện cũ nghe lại thật lạnh.
Không một tiếng động thở ra một hơi, hắn ngửa đầu ngả lên vách tường phía sau: "Mẹ, con cảm thấy người nhà em ấy bây giờ... Hình như không còn yêu thương em ấy nữa."
Có lúc một gia đình thành lập cũng không có nghĩa là vì yêu mà đến với nhau, đối với trẻ con trong gia đình ly dị mà nói, tình huống như thế càng là sự biểu thị cha mẹ không còn thương yêu chúng nữa .
Không phải tất cả trẻ con đều là kết tinh tình yêu của cha mẹ, có lúc bọn họ chỉ đang miễn cưỡng duy trì mối quan hệ ràng buộc, đến thời điểm quan hệ này tan vỡ thì sợi dây ràng buộc cũng sẽ mất đi tác dụng của nó.
Gia đình mới sẽ có ràng buộc mới, mà tình yêu của mỗi người yêu lại chỉ có một phần, nó liền bị cân nhắc phân chia, đứa nhỏ ở trong mối quan hệ thất bại kia đương nhiên là đã ít được thương yêu lại càng thêm ít.
Người trẻ tuổi có lẽ không hiểu những chuyện này, hầu hết bọn họ sẽ chỉ cảm thấy là do cha mẹ bất công thiên vị đứa nhỏ kia, vô ý quên đi đứa lớn.
Nhưng Niên Tuyết Lan hiểu.
Bà biết sự đối xử khác nhau đó không chỉ là bất công, đứa nhỏ phải chịu thương tổn cũng không chỉ là bị quên đi, có lẽ, còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
"Đã hiểu, vậy con càng phải đối xử thật tốt với người ta."
Niên Tuyết Lan thở dài, từ ghế sô pha ngồi thẳng lên, nghiêm túc nói: "Túc Niên, nếu thật sự là như vậy, có lẽ bây giờ cậu ấy chỉ có mình con."
"Đương nhiên ạ."
Lương Túc Niên nghĩ đến cái gì, ý cười lại dần lan ra nơi đáy mắt: "Mẹ, mẹ xem thường con đấy à? Con của mẹ lớn như vậy mới gặp được một đối tượng, không đối tốt với em ấy thì đối tốt với ai?"
Niên Tuyết Lan oán trách: "Còn không phải mẹ sợ con có cùng một cái đức hạnh với ba con sao, đầu óc không tốt tay chân vụng về còn học người ta bày trò lãng mạn, làm mẹ tức chết đi được."
"Thiệt hay giả vậy ạ?" Lương Túc Niên cố ý hỏi: "Rốt cuộc là tức chết đi được hay là vui vẻ gần chết?"
"Đương nhiên là tức ." Niên Tuyết Lan nói: "Lần trước ba con đem về cái gì mà mô hình 99 bông hồng ngớ ngẩn thế nào con không nhìn thấy à?"
Lương Túc Niên dài giọng ồ một tiếng: "Vậy sau đó mẹ cố ý mua một cái hộp rất đẹp bỏ vào, thỉnh thoảng lại lấy ra lau chùi sạch sẽ cũng là vì giận ạ?"
"..."
Niên Tuyết Lan vừa bực mình vừa buồn cười: "Thắng nhóc này, sao lại không hiểu chuyện như vậy, mẹ con không phải là đang làm ra vẻ sao?"
"Đã hiểu đã hiểu."
Lương Túc Niên vô cùng hiếu thuận mà đổi giọng: "Hai phút đã trôi qua, con rút lại tất cả những lời đã nói."
"Lười so đo với con."
Niên Tuyết Lan cười mắng một câu, bà nhìn lịch rồi nói: "Sắp đến kì nghỉ hè rồi, hè này các con về hay là tết mới về?"
"Xem tình hình ạ." Lương Túc Niên nói: "Con cũng không chắc lắm."
Niên Tuyết Lan cẩn thận, lại hỏi: "Cậu bé kia tên là Nhiên Nhiên đúng không?"
Lương Túc Niên: "Vâng, em ấy tên là Tạ Gia Nhiên, Gia trong gia giảng (khen ngợi), Nhiên trong an nhiên (bình yên)."
"Được được được, vậy lúc nào con và Nhiên Nhiên về thì nhớ báo trước cho mẹ biết."
Niên Tuyết Lan dùng bút vẽ một vòng tròn vào ngày tất niên trên lịch để bàn, hai mắt tràn ngập thỏa mãn: "Mẹ sẽ chuẩn bị nhiều đồ ăn thật ngon cho bọn con."
_____________
* Kepler-22b là hành tinh nằm ngoài hệ Mặt Trời đầu tiên được NASA công nhận là có điều kiện thích hợp cho sự sống phát triển, nó nằm cách hệ Mặt Trời khoảng 620 năm ánh sáng.
Hai người vội vã đến bệnh viện, cửa thang máy vừa mở ra, người đứng phía sau bỗng nhiên dừng bước.
"Sao vậy?" Hắn quay đầu lại hỏi.
Tạ Gia Nhiên: "Vào rồi thì không thể ôm nữa sao?"
Lương Túc Niên nghiêng đầu: "Hả?"
Tạ Gia Nhiên không lên tiếng, cúi đầu nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau, giật nhẹ một chút, yên lặng nắm tay hắn chặt hơn chút nữa.
Lương Túc Niên bị bạn trai âm thầm tỏa ra sự dính người làm cho tim mềm nhũn.
Thang máy đang hiện lên đèn đỏ, trước khi cửa mở ra, Lương Túc Niên xoay người kéo cậu về phía sau cầu thang thoát hiểm.
Một cánh cửa ngăn cách hai không gian, người trong thang máy bước ra hành lang, Tạ Gia Nhiên lại được người bạn trai mới nhậm chức của cậu ôm hôn như ý nguyện.
Lương Túc Niên nhẹ nhàng xoa bóp sau gáy cậu: "Vẫn còn khó chịu sao?"
Tạ Gia Nhiên ngoan ngoãn lắc đầu, giơ tay lên ôm chặt hắn: "Không phải, không khó chịu , chỉ là muốn ôm một cái."
Thật sự quá vui, người này cuối cùng cũng là của cậu rồi.
Cậu tì cằm lên bả vai của hắn, cảm giác thoải mái và hài lòng làm cậu không nhịn được mà nheo mắt lại.
"Chỉ là em muốn ôm bạn trai em thêm một lát thôi."
Rốt cục Lương Túc Niên cũng hiểu rõ vì sao trường học đều cấm chỉ yêu sớm .
Có một người mình thích thật sự rất dễ ảnh hưởng đến tâm tình, sướng vui đau buồn của hắn đều đặt vào một người, chỉ cần cậu làm nũng với hắn một chút thôi, hắn sẽ lập tức quăng mũ cởi giáp, quân lính tan rã.
Ngay cả chuyện đi khám bệnh cũng còn có thể gạt sang một bên, huống gì là học tập.
Hắn nghĩ, may là cấp ba không gặp được Nhiên Nhiên, nếu không có lẽ đến lúc thi đại học điền tên vào bài thi, hắn sẽ điền thành Tạ Gia Nhiên mất.
Vốn tưởng rằng khám xong lấy thuốc là có thể trở về, dù sao cũng chỉ là sốt nhẹ một chút, không biết tại sao bác sĩ nói gần đây phải thận trọng một chút, vì để Tạ Gia Nhiên sớm hạ sốt cuối cùng bọn họ vẫn ở lại để cậu truyền nước.
Tạ Gia Nhiên mệt mỏi hơn nửa ngày, giữa hai lông mày đều mang dáng vẻ uể oải ủ rũ, nằm trên giường bệnh không được bao lâu liền bị Lương Túc Niên dỗ ngủ.
Ở bên cạnh trông coi, nhìn chằm chằm không chớp mắt, Lương Túc Niên đột nhiên cảm thấy hormone vô hình tạo ra bởi tình yêu thật sự có thể so với sự tồn tại thần kì của hành tinh Kepler-22b*.
Thật sự có một người như vậy, có thể khiến hắn thích đến tận xương tủy, rõ ràng cậu chẳng hề làm gì, chỉ yên lặng nhắm mắt ngủ cũng làm hắn cảm thấy đáng yêu đến quá đáng.
Muốn nhịn xuống ham muốn thân cận, không quấy rầy giấc ngủ của cậu khó ngang với giải ý lấy điểm tối đa trong đề thi toán.
Chỉ có thể cẩn thận nhẹ nhàng móc lấy một ngón tay của bạn trai, thả ra rồi lại nắm lấy, rõ ràng là động tác rất nhàm chán còn ấu trĩ nhưng cũng đủ khiến hắn thấy hứng thú dạt dào.
Y tá đã nhanh chóng đưa đơn thuốc đến, lúc này Lương Túc Niên mới rời khỏi phòng bệnh xuống lầu lấy thuốc.
Trong đại sảnh có rất nhiều người qua lại, trước quầy lấy thuốc không có nhiều người đợi, rất nhanh đến lượt hắn.
Cầm thuốc, quay người định trở về, hắn mới đi được hai bước thì một bé trai từ khúc quanh bỗng nhiên chạy ra, vô cùng phấn khởi, khua tay múa chân không thấy đường, va phải hắn.
Lương Túc Niên phản ứng cực nhanh đỡ lấy bé nên cậu không phải ngã sấp xuống.
"Không sao chứ anh bạn nhỏ?" Hắn ngồi xổm xuống sờ sờ trán của cậu: "Không đụng đau chứ?"
Bé trai nhìn qua chắc chỉ khoảng năm, sáu tuổi, nghe vậy chớp đôi mắt to cảm nhận một chút, lại tự mình sờ, rất hiểu chuyện mà lắc đầu: "Không đau, xin lỗi anh nhé, em không cố ý đụng vào anh đâu."
"Không sao, lần sau nhớ cẩn thận một chút là được."
Lương Túc Niên thu tay về, cười híp mắt hỏi cậu bé: "Gặp chuyện gì tốt sao, vui vẻ như vậy?"
"Một chuyện rất rất rất tốt!"
Bé trai cười rộ lên: "Mẹ em sinh em gái, nhà chúng em có thêm một bảo bối nhỏ nha!"
Nói xong suy nghĩ một chút, cậu bé liền dùng giọng còn hơi sữa nói: "Nhìn anh cũng có vẻ rất vui nha! Mẹ em nói ở trong bệnh viện gặp được một người vui vẻ thì chắc chắn người đó gặp chuyện mừng rất lớn, lẽ nào anh cũng có bảo bối nhỏ sao?"
"Ừm."
Lương Túc Niên bắt chước cậu mà gật đầu: "Rất khéo nha, anh em mình giống nhau, hôm nay đều có thêm một bảo bối nhỏ."
Cậu bé oa một tiếng, nhảy cẫng lên vỗ tay thật to: "Thật tốt, vậy chúng ta có thể cùng vui vẻ!"
Cậu nghĩ một chút, mò trong túi quần một lúc lâu mới lấy ra một viên kẹo hoa quả, trịnh trọng đặt vào lòng bàn tay của Lương Túc Niên.
Trúc trắc lặp lại lời của mẹ cậu: "Vậy... em cũng tặng cho bảo bối nhỏ của anh một viên kẹo, bắt đầu từ hôm nay trở về sau, bảo bối sẽ thật hạnh phúc vui vẻ, khỏe mạnh trưởng thành ~ "
"Được, cảm ơn em."
"Không cần khách sáo!"
Lương Túc Niên cầm viên kẹo kia trở lại phòng bệnh, bảo bối nhỏ nhà hắn vẫn còn chưa tỉnh, hắn liền đặt thuốc vào trong hộc tủ đầu giường.
Cẩn thận dém kĩ góc chăn lại, điện thoại trong túi bỗng nhiên rung rung.
Hắn lấy di động ra nhìn tên, liền dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán Tạ Gia Nhiên rồi nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài hành lang.
"Vâng, mẹ."
Hắn ngồi ở băng ghế chờ bên ngoài phòng bệnh nhận điện thoại.
Giọng của người phụ nữ thông qua ống nghe truyền ra vẫn dịu dàng như trước: "Túc Niên à, mẹ vừa mới xem ghi chép của khách sạn, đợt trước con đưa bạn học đến Hoa sơn sao?"
Lương Túc Niên: "Vâng, đi hai lần, lần đầu là hoạt động của lớp, lần thứ hai là sinh nhật bạn học, quanh trường không tìm được chỗ nào chơi vui, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể đi Hoa sơn ."
"Vậy sao con không nói với mẹ và ba."
Giọng của Niên Tuyết Lan dù là trách móc cũng vẫn rất nhẹ nhàng: "Mãi mới có dịp đưa bạn đến chơi, chúng ta không giúp bọn con sắp xếp được gì, ở khách sạn có phục vụ chu đáo không, không có phiền phức gì chứ?"
"Mẹ yên tâm đi ạ."
Lương Túc Niên cười nói: "Mẹ còn không tin vào con trai mình à? Con đã sắp xếp xong xuôi, đồ ăn ngon các loại đã nếm thử hết rồi, bạn học của con đều rất thoả mãn, chỉ có duy nhất một điều đáng tiếc là cuối tuần quá ngắn, không chơi đủ."
"À, vậy thì tốt."
Niên Tuyết Lan cười ha hả nói: "Không chơi đủ thì lại đi lần nữa, chú Trần định mở ở vùng núi bên kia một công viên trò chơi, sau này sẽ càng có nhiều chỗ chơi đùa hơn."
"Được ạ."
Chỉ là đơn giản nói chuyện phiếm, nhưng không ai hiểu con bằng mẹ, Niên Tuyết Lan đã sớm nghe ra trong giọng nói của Lương Túc Niên không giấu được nhẹ nhàng.
"Con trai của mẹ gặp chuyện tốt gì sao, tâm tình tốt như vậy?"
Bà nói xong chuyện chính mới nửa đùa nửa thật mà trêu chọc: "Để mẹ đoán xem, không phải là... yêu rồi chứ? Cây vạn tuế già nở hoa rồi?"
Chỉ là thuận miệng suy đoán, bà không nghĩ tới Lương Túc Niên thật sự đáp lại: "Vâng, yêu rồi ạ."
"? ? ? Thiệt hay giả?" Niên Tuyết Lan hít sâu một tiếng, nửa tin nửa ngờ: "Không lừa mẹ đấy chứ?"
Lương Túc Niên: "Không lừa mẹ đâu, thật ạ."
Niên Tuyết Lan vẫn thấy nghi ngờ, phải xác nhận lại mấy lần: "Đối tượng đúng là người sao? Không phải bóng rổ, mô hình, hoặc là giày chơi bóng bản giới hạn nào chứ?"
Lương Túc Niên không nhịn được cười rộ lên: "Là người, mẹ, lần này không lừa mẹ nữa, nghiêm túc, con thật sự yêu đương với một người con rất thích."
"Ây dà, hiếm thấy nha."
Giọng Niên Tuyết Lan hơi cao lên, cực kỳ hào hứng: "Vốn là mẹ với ba con đều đã chuẩn bị tốt tinh thần con sẽ độc thân đến năm ba mươi tuổi, không ngờ trước khi con tốt nghiệp lại nghe được tin vui, khá lắm con trai!"
"Đúng rồi, đối phương là con gái nơi nào vậy? Cẩm thành hay là nơi khác, học cùng khoa với con sao? Bằng tuổi hay là nhỏ hơn con một chút?"
"Không phải bạn cùng lớp, chỉ cùng khóa thôi ạ."
Lương Túc Niên kiên nhẫn trả lời từng câu một: "Nhà ở Miên thành bên cạnh Cẩm thành, tuổi thì đúng là nhỏ hơn con một ít, khoảng mấy tháng."
Từ khi nói đến đề tài này, độ cong trên khóe môi của Lương Túc Niên chưa từng giảm bớt: "Hơn nữa mẹ à, em ấy không phải là con gái, là bạn cùng phòng của con, giống như con, cũng là con trai."
Hắn vừa dứt lời, người ở đầu bên kia điện thoại giống như ngây ngẩn cả người, đột ngột yên tĩnh lại.
Lương Túc Niên lại như không phát hiện ra, suиɠ sướиɠ mà nói tiếp: "Em ấy gọi là Nhiên Nhiên, là một nam sinh rất ưu tú, tranh em ấy vẽ rất đẹp, người cũng rất dễ nhìn, thật đó, xưa nay con chưa từng nhìn thấy nam sinh nào ưa nhìn hơn em ấy."
"Tính cách của em ấy cũng cực kỳ tốt, thiện lương, đơn thuần, lễ phép, thích sạch sẽ, chưa bao giờ nổi nóng với bất kỳ ai, tuy không hay nói chuyện nhưng vừa ngoan lại rất dính người."
Nói tới đây, chợt nghĩ đến cái gì, hắn nghiêm túc mà đắc ý sửa lại lời: "Không đúng, là rất dính con, chỉ dính một mình con thôi."
"Mẹ, em ấy thật sự rất đáng yêu, đáng yêu đến mức chỉ cần vừa nhìn thấy em ấy con liền không nhịn được ngứa tay muốn ôm em ấy. Không nói quá, nghĩ đến việc mỗi ngày dậy sớm ba mươi phút là có thể nhìn thấy em ấy thêm nửa giờ, con thấy cái tật xấu bám giường của mình cũng có thể trị khỏi."
"Mẹ, mẹ có biết không, lúc em ấy nói em ấy cũng thích con, con liền cảm thấy đời trước nhất định con là một Ultraman, ít nhất cũng phải cứu được tám trăm dải ngân hà..."
Trong ống nghe rốt cục truyền đến âm thanh không nhịn được phải phì cười.
"Sao mà lại giống như trẻ con thế?" Niên Tuyết Lan cười hắn: "Thật sự thích như vậy sao?"
Lương Túc Niên vâng một tiếng: "Thật sự rất thích."
"Cũng đúng, với tính cách của con, nếu không phải là rất thích thì làm sao có khả năng sẽ yêu đương với người ta được?"
Đầu bên kia điện thoại Niên Tuyết Lan cảm thán, cười híp mắt nói: "Vậy thì xin hỏi bạn học Túc Niên, khi nào thì có thể cho mẹ được diện kiến vị bạn nhỏ đáng yêu đến mức con vừa nhìn thấy liền phải giơ tay tóm lấy bắt về làm bạn trai đây?"
"Tết năm nay có được không?"
Lương Túc Niên cũng đã nghĩ xong: "Mẹ, nghỉ đông năm nay, con muốn dẫn em ấy về nhà chúng ta ăn tết."
Niên Tuyết Lan cười hắn: "Vừa mới ở bên nhau đã định lừa gạt bảo bối nhà người ta về nhà ăn tết, con đã nghĩ xem cha mẹ người ta có đồng ý không chưa? Đừng để người ta tưởng con là lưu manh cầm gậy tìm tới cửa, mẹ với ba con sẽ không giúp con đâu."
"Cha mẹ em ấy đã ly hôn khi em ấy còn bé."
Nụ cười của Niên Tuyết Lan ngừng lại.
"Bây giờ em ấy ở cùng mẹ, cũng có một em trai cùng mẹ khác cha."
Lương Túc Niên nói tới đây, trong giọng nói rốt cục không còn chỉ có vui sướng.
Hắn nhớ tới cái hôm trời mưa to lúc còn chạng vạng, hắn cõng Tạ Gia Nhiên, trên đường trở về, trên lưng nhiệt độ là ấm nhưng chuyện cũ nghe lại thật lạnh.
Không một tiếng động thở ra một hơi, hắn ngửa đầu ngả lên vách tường phía sau: "Mẹ, con cảm thấy người nhà em ấy bây giờ... Hình như không còn yêu thương em ấy nữa."
Có lúc một gia đình thành lập cũng không có nghĩa là vì yêu mà đến với nhau, đối với trẻ con trong gia đình ly dị mà nói, tình huống như thế càng là sự biểu thị cha mẹ không còn thương yêu chúng nữa .
Không phải tất cả trẻ con đều là kết tinh tình yêu của cha mẹ, có lúc bọn họ chỉ đang miễn cưỡng duy trì mối quan hệ ràng buộc, đến thời điểm quan hệ này tan vỡ thì sợi dây ràng buộc cũng sẽ mất đi tác dụng của nó.
Gia đình mới sẽ có ràng buộc mới, mà tình yêu của mỗi người yêu lại chỉ có một phần, nó liền bị cân nhắc phân chia, đứa nhỏ ở trong mối quan hệ thất bại kia đương nhiên là đã ít được thương yêu lại càng thêm ít.
Người trẻ tuổi có lẽ không hiểu những chuyện này, hầu hết bọn họ sẽ chỉ cảm thấy là do cha mẹ bất công thiên vị đứa nhỏ kia, vô ý quên đi đứa lớn.
Nhưng Niên Tuyết Lan hiểu.
Bà biết sự đối xử khác nhau đó không chỉ là bất công, đứa nhỏ phải chịu thương tổn cũng không chỉ là bị quên đi, có lẽ, còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
"Đã hiểu, vậy con càng phải đối xử thật tốt với người ta."
Niên Tuyết Lan thở dài, từ ghế sô pha ngồi thẳng lên, nghiêm túc nói: "Túc Niên, nếu thật sự là như vậy, có lẽ bây giờ cậu ấy chỉ có mình con."
"Đương nhiên ạ."
Lương Túc Niên nghĩ đến cái gì, ý cười lại dần lan ra nơi đáy mắt: "Mẹ, mẹ xem thường con đấy à? Con của mẹ lớn như vậy mới gặp được một đối tượng, không đối tốt với em ấy thì đối tốt với ai?"
Niên Tuyết Lan oán trách: "Còn không phải mẹ sợ con có cùng một cái đức hạnh với ba con sao, đầu óc không tốt tay chân vụng về còn học người ta bày trò lãng mạn, làm mẹ tức chết đi được."
"Thiệt hay giả vậy ạ?" Lương Túc Niên cố ý hỏi: "Rốt cuộc là tức chết đi được hay là vui vẻ gần chết?"
"Đương nhiên là tức ." Niên Tuyết Lan nói: "Lần trước ba con đem về cái gì mà mô hình 99 bông hồng ngớ ngẩn thế nào con không nhìn thấy à?"
Lương Túc Niên dài giọng ồ một tiếng: "Vậy sau đó mẹ cố ý mua một cái hộp rất đẹp bỏ vào, thỉnh thoảng lại lấy ra lau chùi sạch sẽ cũng là vì giận ạ?"
"..."
Niên Tuyết Lan vừa bực mình vừa buồn cười: "Thắng nhóc này, sao lại không hiểu chuyện như vậy, mẹ con không phải là đang làm ra vẻ sao?"
"Đã hiểu đã hiểu."
Lương Túc Niên vô cùng hiếu thuận mà đổi giọng: "Hai phút đã trôi qua, con rút lại tất cả những lời đã nói."
"Lười so đo với con."
Niên Tuyết Lan cười mắng một câu, bà nhìn lịch rồi nói: "Sắp đến kì nghỉ hè rồi, hè này các con về hay là tết mới về?"
"Xem tình hình ạ." Lương Túc Niên nói: "Con cũng không chắc lắm."
Niên Tuyết Lan cẩn thận, lại hỏi: "Cậu bé kia tên là Nhiên Nhiên đúng không?"
Lương Túc Niên: "Vâng, em ấy tên là Tạ Gia Nhiên, Gia trong gia giảng (khen ngợi), Nhiên trong an nhiên (bình yên)."
"Được được được, vậy lúc nào con và Nhiên Nhiên về thì nhớ báo trước cho mẹ biết."
Niên Tuyết Lan dùng bút vẽ một vòng tròn vào ngày tất niên trên lịch để bàn, hai mắt tràn ngập thỏa mãn: "Mẹ sẽ chuẩn bị nhiều đồ ăn thật ngon cho bọn con."
_____________
* Kepler-22b là hành tinh nằm ngoài hệ Mặt Trời đầu tiên được NASA công nhận là có điều kiện thích hợp cho sự sống phát triển, nó nằm cách hệ Mặt Trời khoảng 620 năm ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất