Chương 13
Dụ Tễ hoảng sợ, sửng sốt một lát mới nói: “Tôi tới nhìn xem anh có tức giận hay không.”
Ôn Thường Thế ấn tay Dụ Tễ không nói một lời, thân ảnh cao lớn ngăn cản ánh sáng ngoài lang lọt vào, tựa như bóng ma bao phủ lên người Dụ Tễ.
Nhưng Dụ Tễ cũng không cảm thấy sợ hãi.
“Sao anh lại ngủ sớm như vậy a.” Dụ Tễ không biết làm gì đành tìm lời nói.
“12 giờ rưỡi, còn sớm sao?” Ngữ khí của Ôn Thường Thế thực bình đạm: “Hay là tôi hẳn nên ngồi dưới lầu chờ cậu?”
“Cũng đâu có sao,” Dụ Tễ nhỏ giọng nói: “Giọng điệu của anh tựa như cô vợ oán giận chồng về nhà quá muộn vậy.”
“A,” Ôn Thường Thế nhấc tay trái lên nắm lấy cằm Dụ Tễ: “Tôi giống vậy sao?”
“Người chồng chính là ở bên ngoài tăng ca kiếm tiền nuôi gia đình a, cũng không phải cố ý trở về lúc trời đã khuya.” Dụ Tễ dùng ngữ khí thực vô vọng mà biện giải.
Giọng cậu rất nhẹ, là bởi trong nhà thực yên tĩnh nên Ôn Thường Thế mới có thể nghe rõ ràng từng chữ.
“Kiếm tiền gì?” Ôn Thường Thế nói, cúi đầu dán lên cần cổ của Dụ Tễ, như thể đang kiểm tra trên người Dụ Tễ có mùi nước hoa lạ hay không. “Kiếm như thế nào?”
“Bán thân.” Dụ Tễ nhỏ giọng nói.
Ôn Thường Thế dừng một chút, ngón tay chạm vào sau tai Dụ Tễ, chậm rãi sờ xuống dưới: “Bán chỗ nào.”
Dụ Tễ thở dài, tiếng hít thở mang theo sự mềm mại. Cậu hơi ngẩng đầu, ghé vào bên tai Ôn Thường Thế như thể nói với hắn một bí mật: “Chỗ nào cũng bán.”
Giây tiếp theo, Ôn Thường Thế đè lại bả vai Dụ Tễ, dán mình lên môi cậu.
Ôn Thường Thế thập phần thô bạo. Hắn không chút kỹ xảo mà cắn lên môi Dụ Tễ, tay ấn lên ngực cậu, muốn cậu hoàn toàn thuần phục dưới sự khống chế của hắn.
So với việc hôn môi tình nùng ý mật, lại càng giống như cưỡng đoạt và chiếm hữu. Ôn Thường Thế cưỡng bách ép Dụ Tễ hé miệng tiếp nhận sự xâm lấn của hắn, không chút lưu tình mà cướp đoạt, quấn lấy môi lưỡi cậu như thể chuyện ngoài ý muốn lại cũng giống như thuận lý thành chương.
Không khí trong nhà bởi âm thanh tình dục truyền miên mà trở nên sền sệt bất kham. Dụ Tễ bị hôn đến khó thở, muốn cuộn người lại bị hắn ép duỗi thân ra, cậu nghe thấy mình bị Ôn Thường Thế ép buộc phát ra tiếng rên rỉ khó nghe, bởi vì cậu đã để Ôn Thường Thế đợi rất lâu.
Làm Ôn Thường Thế uổng công chờ đợi một đêm thực tốt đẹp, từ chiều tối đợi đến khi trăng lên cao, chờ đến lần đầu tiên gọi điện thoại lại bị ngắt máy, chờ đến khi cửa dưới lầu đóng lại, chờ Dụ Tễ đi ngang qua phòng, chờ cậu chui đầu vào lưới.
Rốt cuộc Dụ Tễ cũng biết vì sao mà mình lại khó phủ nhận chuyện ngấm ngầm yêu đương như vậy.
Bàn tay nóng bỏng của Ôn Thường Thế đặt trên eo cậu, răng môi ướt át giao triền.
Có lẽ còn chưa phải tình yêu, nhưng ngấm ngầm hẹn hò, hôn môi, cãi nhau rồi lại hòa hảo. Còn có vài giây động tâm sau mấy chục ngày kia, nếu cứ coi như đã động tâm thì xác thực cũng không hẳn là không thể.
Thình lình trên môi Dụ Tễ cảm nhận được xúc cảm đau đớn, cậu rụt rụt cổ, nỗ lực đẩy Ôn Thường Thế ra một chút, thấp giọng nói: “Đau quá.”
Cậu sờ môi mình một chút, thấy đã đổ máu liền bắt Ôn Thường Thế đi bật đèn.
Ôn Thường Thế tay dài, hắn không rời khỏi người Dụ Tễ mà nâng tay chạm vào nút cảm ứng, dàn đèn chạy dưới đất sáng lên.
“Thế nào rồi.” Ôn Thường Thế cúi đầu nhìn Dụ Tễ, hỏi cậu.
Dụ Tễ nhìn đầu ngón tay của mình, quả nhiên đã nhiễm máu đỏ. Cậu đưa ngón tay đến trước mắt Ôn Thường Thế: “Bị anh cắn rách.”
Ôn Thường Thế nhìn máu trên tay Dụ Tễ, sửng sốt một chút rồi hỏi Dụ Tễ: “Đau không?”
Ánh mắt của hắn cũng không giống như ngày thường, ôn hòa hơn rất nhiều. Dụ Tễ nhìn hắn một cái rồi lại rời đi.
“Anh là học sinh tiểu học sao, kỹ thuật hôn kém như vậy,” Dụ Tễ rũ mắt nói, lại đẩy Ôn Thường Thế: “Anh đi xuống.”
Mặt cậu thực nóng, Ôn Thường Thế bị cậu đẩy liền giật mình thay đổi tư thế, bắp đùi Dụ Tễ lại bị một vật cứng đỉnh vào.
Mặt Dụ Tễ càng đỏ, môi cậu giật giật, vừa muốn nói chuyện thì ngón tay Ôn Thường Thế đã ấn lên môi dưới của cậu, thấp giọng hỏi: “Rất kém cỏi sao?”
Dụ Tễ không chút nghĩ ngợi mà giơ tay che khuất ánh mắt Ôn Thường Thế, kiên trì nói: “Kém muốn chết.”
“Đúng không, em còn có mẫu so sánh?” Ôn Thường Thế bóc mẽ Dụ Tễ: “Em từng hôn môi với học sinh tiểu học?”
“Anh có bệnh à?” Dụ Tễ thẹn quá thành giận, “Mau tránh ra.”
Ôn Thường Thế dường như không quá mong muốn việc rời khỏi người Dụ Tễ nhưng vẫn dịch sang nằm bên người cậu, tay còn đặt trên eo Dụ Tễ như thể sợ cậu sẽ chạy mất.
Dụ Tễ gạt tay Ôn Thường Thế dính trên người, muốn cánh tay đó cũng rời đi nhưng khi đụng phải mu bàn tay Ôn Thường Thế lại nghe thấy hắn hỏi: “Buổi tối em đã làm gì?”
Giọng Ôn Thường Thế đã không còn không vui như trước mà bình tĩnh, hòa hoãn hơn một chút.
“Chỉ là ăn cơm,” Dụ Tễ nói: “Bọn họ nhắc đến anh, còn nhắc đến Chu Ức.”
Ôn Thường Thế không đáp lời, lẳng lặng chờ Dụ Tễ nói tiếp.
“Cha em nói, có người nhìn thấy anh ở Peru,” Dụ Tễ vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay của Ôn Thường Thế, nửa như uy hiếp, nửa như vui đùa mà ép hỏi: “Nói đi, anh trộm tới Nam Mỹ hồi nào.”
“Anh ở đâu không phải em rõ ràng nhất sao.” Ôn Thường Thế cúi đầu chạm lên mặt Dụ Tễ.
Dụ Tễ ít khi ra nắng nên màu da tái nhợt, tối hôm nay bị Ôn Thường Thế hôn lâu như vậy rốt cuộc mới nổi lên một tầng hồng nhạt, chạm tới cũng không lạnh lẽo nữa.
“Bọn họ còn nói anh làm ăn buôn bán không tuân thủ tín nhiệm.” Dụ Tễ hơi đảo ánh mắt: “Anh xem, tiếng tăm của anh cũng quá kém. Em chưa từng nghe thấy người khác nói lời hay về anh.”
Ôn Thường Thế trầm mặc nhìn Dụ Tễ, không đáp. Dụ Tễ lại nói: “Anh nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
“Nhớ em ra ra ngàn.” Ôn Thường Thế nói.
“Không có chứng cứ đừng có bôi nhọ người khác, cẩn thận em tố cáo anh tội phỉ báng.” Dụ Tễ hừ hừ chỉ Ôn Thường Thế, cảnh cáo hắn.
Ôn Thường Thế giật nhẹ khóe miệng, không nói chuyện.
“Ngày đó anh mắng cha em là thấy thiếu kích thích, thật ra nghe thực buồn cười…” Dụ Tễ cau mày nói: “Anh, không phải là người nói mà không giữ lời đâu nhỉ.”
Cậu túm chặt ngón tay Ôn Thường Thế, giơ lên trước mắt: “Nói mà không giữ lời em sẽ băm anh ra.”
Ôn Thường Thế thấp giọng cười, giống như dỗ dành trẻ nhỏ mà nói với Dụ Tễ: “Không dám.”
Dụ Tễ trừng hắn một cái, nói: “Nếu anh thật sự là kẻ thất tín bội nghĩa, em sẽ tới Mậu thị kéo biểu ngữ, nói Ôn Thường Thế bội tình bạc nghĩa.”
“Được.” Ôn Thường Thế nói.
Hai người lại nằm trong chốc lát, Ôn Thường Thế bỗng nhiên quay lại đề tài lúc trước, hỏi Dụ Tễ: “Buổi tối không làm gì với Chu Bạch Lộ chứ?”
“Không có,” Dụ Tễ có chút mệt nhọc, khép hờ mắt nói: “Bạch lộ muốn em giả làm bạn trai cô ấy.”
“Giả?” Ôn Thường Thế bắt được trọng điểm.
“Ừm,” Dụ Tễ ngồi dậy, duỗi người nói: “Giả.”
“Em đồng ý?” Ôn Thường Thế cũng ngồi dậy hỏi tiếp.
Dụ Tễ quay đầu nhìn Ôn Thường Thế, đột nhiên nhích lại gần ôm chặt lấy eo Ôn Thường Thế giống như chim mỏi về tổ mà chôn mặt trong bả vai và cần cổ của Ôn Thường Thế.
“Anh đừng hỏi em,” Dụ Tễ mềm giọng đáp: “Ôn tổng, em rất mệt mỏi, anh mau khỏe lại rồi giúp em đi.”
Đây là giọng điệu làm nũng với người ta của Dụ Tễ.
Ôn Thường Thế từng nghe cậu nũng nịu với Trương Uẩn Chi cả trăm lần, muốn Trương Uẩn Chi thay cậu làm cái này cái kia, cũng từng nghe Dụ Tễ giả ngu với Thiệu Anh Lộc. Những chuyện mà Dụ Tễ không muốn làm, không muốn trả lời thì cậu sẽ làm như vậy.
Nhưng đây là lần đầu tiên Dụ Tễ dùng giọng điệu ỷ lại này nói chuyện với Ôn Thường Thế, đúng lý hợp tình mà yêu cầu Ôn Thường Thế giúp cậu, giống như không thể không có hắn.
Huống chi Dụ Tễ cũng chưa từng ôm người khác, trước kia cũng chỉ là nói miệng mà thôi.
Ký ức của Ôn Thường Thế khuyết thiếu một lỗ hổng lớn, nhưng hắn vẫn cứ chắc chắn mà cho rằng, đây hẳn là lần đầu tiên hắn hoàn toàn không chút manh mối nào, không biết phải làm sao để đối phó với Dụ Tễ. Một ý niệm truy vấn cũng không có, chỉ hi vọng cậu sẽ không nói mấy lời thế này với bất kỳ ai khác.
Nếu Dụ Tễ đem toàn bộ ngữ khí mềm mại này trao cho một mình Ôn Thường Thế, Ôn Thường Thế cũng sẽ trao cho cậu tất thảy những gì hắn có.
Dụ Tễ không ngủ lại trong phòng Ôn Thường Thế, cậu nói mình nên trở về phòng ngủ thì hơn.
Ôn Thường Thế lăn qua lộn lại mất ngủ hồi lâu, buổi sáng vừa mở cửa đã nghe thấy âm thanh lách cách. Vừa xuống lầu đã thấy Dụ Tễ ở trong phòng bếp, quậy đến gà bay chó sủa.
“Em đang làm gì?” Ôn Thường Thế đi vào đi, lại lui về phía sau một bước hỏi Dụ Tễ.
“Em muốn,” Dụ Tễ dùng cái xẻng nấu để lật mặt trứng “Làm bữa sáng.”
Di động đặt cách đó không xa đột nhiên vang lên âm báo nhắc nhở. Dụ Tễ luống cuống tay chân chọc chọc món trứng gà, quay đầu bảo Ôn Thường Thế: “Nhìn hộ em một chút.”
Ôn Thường Thế cầm di động, mở khóa. Thấy có tin nhắn từ một dãy số xa lạ, dãy số này nhìn qua giống như mã số trên internet, tin nhắn có viết: “Thiệu tiên sinh bỏ thêm ‘dược’ trong thuốc của Dụ lão gia.”
Nhìn hai lần, Ôn Thường Thế nhướng mày không biết đây là có ý gì.
Dụ Tễ từ bỏ việc chiên trứng, tắt bếp, thất bại bước tới. Thấy sắc mặt Ôn Thường Thế không đúng lắm liền thuận miệng hỏi: “Anh làm cái biểu tình gì thế này?”
Cậu rửa sạch tay, lấy di động nhìn thoáng qua màn hình, sắc mặt phút chốc thay đổi.
“Có thể là người chăm sóc.” Dụ Tễ ngây ngốc, không nhìn đến Ôn Thường Thế mà giống như lẩm bẩm nói.
Tay cậu có chút run, thả điện thoại xuống. Lát sau lại cầm lấy gọi điện thoại cho trợ lý Lư của Thiệu Anh Lộc.
“Trợ lý Lư, tôi là Dụ Tễ.” Chất giọng của cậu hoàn toàn không giống với vừa rồi, như thể thực tùy ý, không có chút lo lắng hay không vui: “Ông ngoại tôi mấy ngày nay thế nào a?”
Trợ lý Lư nói hắn không rõ, cần phải hỏi lại phía bệnh viện một chút rồi sẽ báo cho Dụ Tễ. Dụ Tễ cúi đầu, theo bản năng mà nắm lấy bàn tay Ôn Thường Thế, giống như muốn tìm kiếm cảm giác an toàn, ngoài miệng lại không nóng không lạnh nói: “Được, tôi không ngắt điện thoại. Anh cứ trực tiếp hỏi rồi nói cho tôi.”
Trợ lý Lư im lặng vài giây, đáp ‘được’. Dụ Tễ đợi 5 phút hắn mới trả lời, nói: “Dụ lão tiên sinh đang có chuyển biến tốt đẹp.”
“Tháng này lúc nào tôi có thể đến thăm ông? Không phải nói ổn định rồi sẽ để tôi tới thăm sao?” Dụ Tễ nói xong, phát hiện mình dường như quá mức vội vàng, liền bỏ thêm một câu: “Tôi còn phải sắp xếp việc hẹn hò.”
Trợ lý Lư cung kính nói sẽ hỏi bệnh viện rồi báo lại, sau đó ngắt máy.
Dụ Tễ nhìn chằm chằm di động, lại đứng đó một lúc lâu mãi đến khi Ôn Thường Thế rút di động khỏi tay cậu ném đi, không lên tiếng mà cùng cậu vào bếp thu dọn tàn cuộc.
Có thể là bởi vì Dụ Tễ nhắc tới “hẹn hò”, nên lần này sắp xếp cho cậu tới thăm bệnh rất nhanh. Buổi tối trợ lý Lư gọi điện lại hỏi Dụ Tễ buổi chiều mấy hôm tới có rảnh không.
Dụ Tễ đi tìm Trương Uẩn Chi, đơn giản nói lại chuyện tin nhắn lúc sáng. Hôm sau Trương Uẩn Chi mang dụng cụ lấy máu tới, dạy Dụ Tễ cách lấy máu. Dụ Tễ chưa từng làm nhưng lại học rất nhanh, cậu thử một lần trên cánh tay của chính mình, rồi lại bị Ôn Thường Thế đen mặt bắt cậu thử trên tay hắn hai lần đã nắm được bí quyết.
Ban đêm, Dụ Tễ ở trong phòng sửa sang lại đồ đạc để hôm sau mang vào bệnh viện, Ôn Thường Thế bước đến.
Dụ Tễ đang cất đồ vào túi, thấy Ôn Thường Thế liền ngừng lại, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tóc giả màu đen, rất dài, một nửa võng xuống trong túi.
Ôn Thường Thế đã từng nhìn thấy mấy thứ này, Dụ Tễ cũng chưa từng che giấu, bỏ tóc giả vào trong túi rồi lại muốn với lấy cái váy màu đỏ.
Ôn Thường Thế đi đến bên người Dụ Tễ, giúp cậu lấy cái váy trên giá xuống, cũng không hề có ý cười nhạo cậu. Hắn giơ tay chạm lên mái tóc mềm mại của Dụ Tễ, khiến nó nhanh chóng rối loạn.
Dụ Tễ nhìn hắn, nhấp khẽ khóe miệng rồi bỗng nhiên nói: “Anh có muốn nhìn em mặc quần áo của mẹ không?”
Cậu đặt váy lên sofa, xoay người đi lấy tóc giả rồi đến gần Ôn Thường Thế, nhẹ giọng nói: “Người chăm sóc nói em mặc nữ trang trông khá xinh đẹp.”
Cậu mở túi, lấy mái tóc giả ra. Ngón tay trắng nõn chạm tới mái tóc giả nhu thuận có hơi run lên một chút, đột nhiên nghe thấy Ôn Thường Thế gọi tên mình.
“Dụ Tễ.” Ôn Thường Thế đè tay cậu lại, cúi đầu nhìn cậu.
“Làm gì thế.” Vai Dụ Tễ dựa trên cánh tay Ôn Thường Thế, hai người thật sự rất gần nhau, Dụ Tễ rũ tay kéo mái tóc giả kia.
“Anh không muốn xem.” Ôn Thường Thế lấy tóc giả khỏi tay Dụ Tễ, thả lại vào trong túi, khóa lại rồi ném nó sang bên cạnh.
“Ừ,” Dụ Tễ không ngẩng đầu, nói: “Không muốn xem thì thôi.”
Ôn Thường Thế ấn tay Dụ Tễ không nói một lời, thân ảnh cao lớn ngăn cản ánh sáng ngoài lang lọt vào, tựa như bóng ma bao phủ lên người Dụ Tễ.
Nhưng Dụ Tễ cũng không cảm thấy sợ hãi.
“Sao anh lại ngủ sớm như vậy a.” Dụ Tễ không biết làm gì đành tìm lời nói.
“12 giờ rưỡi, còn sớm sao?” Ngữ khí của Ôn Thường Thế thực bình đạm: “Hay là tôi hẳn nên ngồi dưới lầu chờ cậu?”
“Cũng đâu có sao,” Dụ Tễ nhỏ giọng nói: “Giọng điệu của anh tựa như cô vợ oán giận chồng về nhà quá muộn vậy.”
“A,” Ôn Thường Thế nhấc tay trái lên nắm lấy cằm Dụ Tễ: “Tôi giống vậy sao?”
“Người chồng chính là ở bên ngoài tăng ca kiếm tiền nuôi gia đình a, cũng không phải cố ý trở về lúc trời đã khuya.” Dụ Tễ dùng ngữ khí thực vô vọng mà biện giải.
Giọng cậu rất nhẹ, là bởi trong nhà thực yên tĩnh nên Ôn Thường Thế mới có thể nghe rõ ràng từng chữ.
“Kiếm tiền gì?” Ôn Thường Thế nói, cúi đầu dán lên cần cổ của Dụ Tễ, như thể đang kiểm tra trên người Dụ Tễ có mùi nước hoa lạ hay không. “Kiếm như thế nào?”
“Bán thân.” Dụ Tễ nhỏ giọng nói.
Ôn Thường Thế dừng một chút, ngón tay chạm vào sau tai Dụ Tễ, chậm rãi sờ xuống dưới: “Bán chỗ nào.”
Dụ Tễ thở dài, tiếng hít thở mang theo sự mềm mại. Cậu hơi ngẩng đầu, ghé vào bên tai Ôn Thường Thế như thể nói với hắn một bí mật: “Chỗ nào cũng bán.”
Giây tiếp theo, Ôn Thường Thế đè lại bả vai Dụ Tễ, dán mình lên môi cậu.
Ôn Thường Thế thập phần thô bạo. Hắn không chút kỹ xảo mà cắn lên môi Dụ Tễ, tay ấn lên ngực cậu, muốn cậu hoàn toàn thuần phục dưới sự khống chế của hắn.
So với việc hôn môi tình nùng ý mật, lại càng giống như cưỡng đoạt và chiếm hữu. Ôn Thường Thế cưỡng bách ép Dụ Tễ hé miệng tiếp nhận sự xâm lấn của hắn, không chút lưu tình mà cướp đoạt, quấn lấy môi lưỡi cậu như thể chuyện ngoài ý muốn lại cũng giống như thuận lý thành chương.
Không khí trong nhà bởi âm thanh tình dục truyền miên mà trở nên sền sệt bất kham. Dụ Tễ bị hôn đến khó thở, muốn cuộn người lại bị hắn ép duỗi thân ra, cậu nghe thấy mình bị Ôn Thường Thế ép buộc phát ra tiếng rên rỉ khó nghe, bởi vì cậu đã để Ôn Thường Thế đợi rất lâu.
Làm Ôn Thường Thế uổng công chờ đợi một đêm thực tốt đẹp, từ chiều tối đợi đến khi trăng lên cao, chờ đến lần đầu tiên gọi điện thoại lại bị ngắt máy, chờ đến khi cửa dưới lầu đóng lại, chờ Dụ Tễ đi ngang qua phòng, chờ cậu chui đầu vào lưới.
Rốt cuộc Dụ Tễ cũng biết vì sao mà mình lại khó phủ nhận chuyện ngấm ngầm yêu đương như vậy.
Bàn tay nóng bỏng của Ôn Thường Thế đặt trên eo cậu, răng môi ướt át giao triền.
Có lẽ còn chưa phải tình yêu, nhưng ngấm ngầm hẹn hò, hôn môi, cãi nhau rồi lại hòa hảo. Còn có vài giây động tâm sau mấy chục ngày kia, nếu cứ coi như đã động tâm thì xác thực cũng không hẳn là không thể.
Thình lình trên môi Dụ Tễ cảm nhận được xúc cảm đau đớn, cậu rụt rụt cổ, nỗ lực đẩy Ôn Thường Thế ra một chút, thấp giọng nói: “Đau quá.”
Cậu sờ môi mình một chút, thấy đã đổ máu liền bắt Ôn Thường Thế đi bật đèn.
Ôn Thường Thế tay dài, hắn không rời khỏi người Dụ Tễ mà nâng tay chạm vào nút cảm ứng, dàn đèn chạy dưới đất sáng lên.
“Thế nào rồi.” Ôn Thường Thế cúi đầu nhìn Dụ Tễ, hỏi cậu.
Dụ Tễ nhìn đầu ngón tay của mình, quả nhiên đã nhiễm máu đỏ. Cậu đưa ngón tay đến trước mắt Ôn Thường Thế: “Bị anh cắn rách.”
Ôn Thường Thế nhìn máu trên tay Dụ Tễ, sửng sốt một chút rồi hỏi Dụ Tễ: “Đau không?”
Ánh mắt của hắn cũng không giống như ngày thường, ôn hòa hơn rất nhiều. Dụ Tễ nhìn hắn một cái rồi lại rời đi.
“Anh là học sinh tiểu học sao, kỹ thuật hôn kém như vậy,” Dụ Tễ rũ mắt nói, lại đẩy Ôn Thường Thế: “Anh đi xuống.”
Mặt cậu thực nóng, Ôn Thường Thế bị cậu đẩy liền giật mình thay đổi tư thế, bắp đùi Dụ Tễ lại bị một vật cứng đỉnh vào.
Mặt Dụ Tễ càng đỏ, môi cậu giật giật, vừa muốn nói chuyện thì ngón tay Ôn Thường Thế đã ấn lên môi dưới của cậu, thấp giọng hỏi: “Rất kém cỏi sao?”
Dụ Tễ không chút nghĩ ngợi mà giơ tay che khuất ánh mắt Ôn Thường Thế, kiên trì nói: “Kém muốn chết.”
“Đúng không, em còn có mẫu so sánh?” Ôn Thường Thế bóc mẽ Dụ Tễ: “Em từng hôn môi với học sinh tiểu học?”
“Anh có bệnh à?” Dụ Tễ thẹn quá thành giận, “Mau tránh ra.”
Ôn Thường Thế dường như không quá mong muốn việc rời khỏi người Dụ Tễ nhưng vẫn dịch sang nằm bên người cậu, tay còn đặt trên eo Dụ Tễ như thể sợ cậu sẽ chạy mất.
Dụ Tễ gạt tay Ôn Thường Thế dính trên người, muốn cánh tay đó cũng rời đi nhưng khi đụng phải mu bàn tay Ôn Thường Thế lại nghe thấy hắn hỏi: “Buổi tối em đã làm gì?”
Giọng Ôn Thường Thế đã không còn không vui như trước mà bình tĩnh, hòa hoãn hơn một chút.
“Chỉ là ăn cơm,” Dụ Tễ nói: “Bọn họ nhắc đến anh, còn nhắc đến Chu Ức.”
Ôn Thường Thế không đáp lời, lẳng lặng chờ Dụ Tễ nói tiếp.
“Cha em nói, có người nhìn thấy anh ở Peru,” Dụ Tễ vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay của Ôn Thường Thế, nửa như uy hiếp, nửa như vui đùa mà ép hỏi: “Nói đi, anh trộm tới Nam Mỹ hồi nào.”
“Anh ở đâu không phải em rõ ràng nhất sao.” Ôn Thường Thế cúi đầu chạm lên mặt Dụ Tễ.
Dụ Tễ ít khi ra nắng nên màu da tái nhợt, tối hôm nay bị Ôn Thường Thế hôn lâu như vậy rốt cuộc mới nổi lên một tầng hồng nhạt, chạm tới cũng không lạnh lẽo nữa.
“Bọn họ còn nói anh làm ăn buôn bán không tuân thủ tín nhiệm.” Dụ Tễ hơi đảo ánh mắt: “Anh xem, tiếng tăm của anh cũng quá kém. Em chưa từng nghe thấy người khác nói lời hay về anh.”
Ôn Thường Thế trầm mặc nhìn Dụ Tễ, không đáp. Dụ Tễ lại nói: “Anh nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
“Nhớ em ra ra ngàn.” Ôn Thường Thế nói.
“Không có chứng cứ đừng có bôi nhọ người khác, cẩn thận em tố cáo anh tội phỉ báng.” Dụ Tễ hừ hừ chỉ Ôn Thường Thế, cảnh cáo hắn.
Ôn Thường Thế giật nhẹ khóe miệng, không nói chuyện.
“Ngày đó anh mắng cha em là thấy thiếu kích thích, thật ra nghe thực buồn cười…” Dụ Tễ cau mày nói: “Anh, không phải là người nói mà không giữ lời đâu nhỉ.”
Cậu túm chặt ngón tay Ôn Thường Thế, giơ lên trước mắt: “Nói mà không giữ lời em sẽ băm anh ra.”
Ôn Thường Thế thấp giọng cười, giống như dỗ dành trẻ nhỏ mà nói với Dụ Tễ: “Không dám.”
Dụ Tễ trừng hắn một cái, nói: “Nếu anh thật sự là kẻ thất tín bội nghĩa, em sẽ tới Mậu thị kéo biểu ngữ, nói Ôn Thường Thế bội tình bạc nghĩa.”
“Được.” Ôn Thường Thế nói.
Hai người lại nằm trong chốc lát, Ôn Thường Thế bỗng nhiên quay lại đề tài lúc trước, hỏi Dụ Tễ: “Buổi tối không làm gì với Chu Bạch Lộ chứ?”
“Không có,” Dụ Tễ có chút mệt nhọc, khép hờ mắt nói: “Bạch lộ muốn em giả làm bạn trai cô ấy.”
“Giả?” Ôn Thường Thế bắt được trọng điểm.
“Ừm,” Dụ Tễ ngồi dậy, duỗi người nói: “Giả.”
“Em đồng ý?” Ôn Thường Thế cũng ngồi dậy hỏi tiếp.
Dụ Tễ quay đầu nhìn Ôn Thường Thế, đột nhiên nhích lại gần ôm chặt lấy eo Ôn Thường Thế giống như chim mỏi về tổ mà chôn mặt trong bả vai và cần cổ của Ôn Thường Thế.
“Anh đừng hỏi em,” Dụ Tễ mềm giọng đáp: “Ôn tổng, em rất mệt mỏi, anh mau khỏe lại rồi giúp em đi.”
Đây là giọng điệu làm nũng với người ta của Dụ Tễ.
Ôn Thường Thế từng nghe cậu nũng nịu với Trương Uẩn Chi cả trăm lần, muốn Trương Uẩn Chi thay cậu làm cái này cái kia, cũng từng nghe Dụ Tễ giả ngu với Thiệu Anh Lộc. Những chuyện mà Dụ Tễ không muốn làm, không muốn trả lời thì cậu sẽ làm như vậy.
Nhưng đây là lần đầu tiên Dụ Tễ dùng giọng điệu ỷ lại này nói chuyện với Ôn Thường Thế, đúng lý hợp tình mà yêu cầu Ôn Thường Thế giúp cậu, giống như không thể không có hắn.
Huống chi Dụ Tễ cũng chưa từng ôm người khác, trước kia cũng chỉ là nói miệng mà thôi.
Ký ức của Ôn Thường Thế khuyết thiếu một lỗ hổng lớn, nhưng hắn vẫn cứ chắc chắn mà cho rằng, đây hẳn là lần đầu tiên hắn hoàn toàn không chút manh mối nào, không biết phải làm sao để đối phó với Dụ Tễ. Một ý niệm truy vấn cũng không có, chỉ hi vọng cậu sẽ không nói mấy lời thế này với bất kỳ ai khác.
Nếu Dụ Tễ đem toàn bộ ngữ khí mềm mại này trao cho một mình Ôn Thường Thế, Ôn Thường Thế cũng sẽ trao cho cậu tất thảy những gì hắn có.
Dụ Tễ không ngủ lại trong phòng Ôn Thường Thế, cậu nói mình nên trở về phòng ngủ thì hơn.
Ôn Thường Thế lăn qua lộn lại mất ngủ hồi lâu, buổi sáng vừa mở cửa đã nghe thấy âm thanh lách cách. Vừa xuống lầu đã thấy Dụ Tễ ở trong phòng bếp, quậy đến gà bay chó sủa.
“Em đang làm gì?” Ôn Thường Thế đi vào đi, lại lui về phía sau một bước hỏi Dụ Tễ.
“Em muốn,” Dụ Tễ dùng cái xẻng nấu để lật mặt trứng “Làm bữa sáng.”
Di động đặt cách đó không xa đột nhiên vang lên âm báo nhắc nhở. Dụ Tễ luống cuống tay chân chọc chọc món trứng gà, quay đầu bảo Ôn Thường Thế: “Nhìn hộ em một chút.”
Ôn Thường Thế cầm di động, mở khóa. Thấy có tin nhắn từ một dãy số xa lạ, dãy số này nhìn qua giống như mã số trên internet, tin nhắn có viết: “Thiệu tiên sinh bỏ thêm ‘dược’ trong thuốc của Dụ lão gia.”
Nhìn hai lần, Ôn Thường Thế nhướng mày không biết đây là có ý gì.
Dụ Tễ từ bỏ việc chiên trứng, tắt bếp, thất bại bước tới. Thấy sắc mặt Ôn Thường Thế không đúng lắm liền thuận miệng hỏi: “Anh làm cái biểu tình gì thế này?”
Cậu rửa sạch tay, lấy di động nhìn thoáng qua màn hình, sắc mặt phút chốc thay đổi.
“Có thể là người chăm sóc.” Dụ Tễ ngây ngốc, không nhìn đến Ôn Thường Thế mà giống như lẩm bẩm nói.
Tay cậu có chút run, thả điện thoại xuống. Lát sau lại cầm lấy gọi điện thoại cho trợ lý Lư của Thiệu Anh Lộc.
“Trợ lý Lư, tôi là Dụ Tễ.” Chất giọng của cậu hoàn toàn không giống với vừa rồi, như thể thực tùy ý, không có chút lo lắng hay không vui: “Ông ngoại tôi mấy ngày nay thế nào a?”
Trợ lý Lư nói hắn không rõ, cần phải hỏi lại phía bệnh viện một chút rồi sẽ báo cho Dụ Tễ. Dụ Tễ cúi đầu, theo bản năng mà nắm lấy bàn tay Ôn Thường Thế, giống như muốn tìm kiếm cảm giác an toàn, ngoài miệng lại không nóng không lạnh nói: “Được, tôi không ngắt điện thoại. Anh cứ trực tiếp hỏi rồi nói cho tôi.”
Trợ lý Lư im lặng vài giây, đáp ‘được’. Dụ Tễ đợi 5 phút hắn mới trả lời, nói: “Dụ lão tiên sinh đang có chuyển biến tốt đẹp.”
“Tháng này lúc nào tôi có thể đến thăm ông? Không phải nói ổn định rồi sẽ để tôi tới thăm sao?” Dụ Tễ nói xong, phát hiện mình dường như quá mức vội vàng, liền bỏ thêm một câu: “Tôi còn phải sắp xếp việc hẹn hò.”
Trợ lý Lư cung kính nói sẽ hỏi bệnh viện rồi báo lại, sau đó ngắt máy.
Dụ Tễ nhìn chằm chằm di động, lại đứng đó một lúc lâu mãi đến khi Ôn Thường Thế rút di động khỏi tay cậu ném đi, không lên tiếng mà cùng cậu vào bếp thu dọn tàn cuộc.
Có thể là bởi vì Dụ Tễ nhắc tới “hẹn hò”, nên lần này sắp xếp cho cậu tới thăm bệnh rất nhanh. Buổi tối trợ lý Lư gọi điện lại hỏi Dụ Tễ buổi chiều mấy hôm tới có rảnh không.
Dụ Tễ đi tìm Trương Uẩn Chi, đơn giản nói lại chuyện tin nhắn lúc sáng. Hôm sau Trương Uẩn Chi mang dụng cụ lấy máu tới, dạy Dụ Tễ cách lấy máu. Dụ Tễ chưa từng làm nhưng lại học rất nhanh, cậu thử một lần trên cánh tay của chính mình, rồi lại bị Ôn Thường Thế đen mặt bắt cậu thử trên tay hắn hai lần đã nắm được bí quyết.
Ban đêm, Dụ Tễ ở trong phòng sửa sang lại đồ đạc để hôm sau mang vào bệnh viện, Ôn Thường Thế bước đến.
Dụ Tễ đang cất đồ vào túi, thấy Ôn Thường Thế liền ngừng lại, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tóc giả màu đen, rất dài, một nửa võng xuống trong túi.
Ôn Thường Thế đã từng nhìn thấy mấy thứ này, Dụ Tễ cũng chưa từng che giấu, bỏ tóc giả vào trong túi rồi lại muốn với lấy cái váy màu đỏ.
Ôn Thường Thế đi đến bên người Dụ Tễ, giúp cậu lấy cái váy trên giá xuống, cũng không hề có ý cười nhạo cậu. Hắn giơ tay chạm lên mái tóc mềm mại của Dụ Tễ, khiến nó nhanh chóng rối loạn.
Dụ Tễ nhìn hắn, nhấp khẽ khóe miệng rồi bỗng nhiên nói: “Anh có muốn nhìn em mặc quần áo của mẹ không?”
Cậu đặt váy lên sofa, xoay người đi lấy tóc giả rồi đến gần Ôn Thường Thế, nhẹ giọng nói: “Người chăm sóc nói em mặc nữ trang trông khá xinh đẹp.”
Cậu mở túi, lấy mái tóc giả ra. Ngón tay trắng nõn chạm tới mái tóc giả nhu thuận có hơi run lên một chút, đột nhiên nghe thấy Ôn Thường Thế gọi tên mình.
“Dụ Tễ.” Ôn Thường Thế đè tay cậu lại, cúi đầu nhìn cậu.
“Làm gì thế.” Vai Dụ Tễ dựa trên cánh tay Ôn Thường Thế, hai người thật sự rất gần nhau, Dụ Tễ rũ tay kéo mái tóc giả kia.
“Anh không muốn xem.” Ôn Thường Thế lấy tóc giả khỏi tay Dụ Tễ, thả lại vào trong túi, khóa lại rồi ném nó sang bên cạnh.
“Ừ,” Dụ Tễ không ngẩng đầu, nói: “Không muốn xem thì thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất