Sổ Tay Hình Sự

Chương 57: Quyển 3Chương 57

Trước Sau
Mấy ngày sau đó là cuối tuần, có cơn mưa mùa hạ đi qua, cuối cùng không khí cũng bớt oi bức.

Phương Giai Duyệt bị mẹ mình kéo đi, hai người cùng đến phòng khám Vũ Tình.

Đây là lần đầu tiên Phương Giai Duyệt đến phòng khám tâm lý, cô cũng không biết bác sĩ đang đợi cô là một người thế nào.

Liêu Thanh Hà đứng phía trước đẩy cô, “Đi đi… Không phải đã nói trước rồi sao? Mẹ phải nhờ vả bạn bè, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ tư vấn tâm lý cung cấp tư vấn miễn phí cho thanh thiếu niên…”

Lúc này, Phương Giai Duyệt mới rề rà vào thang máy.

Cô Liêu đưa con gái lên thẳng phòng khám tâm lý, bà vẫn luôn nghĩ đến chuyện miễn phí, gặp ai cũng mỉm cười, gật đầu, thoạt trông vô cùng tự ti. Phương Giai Duyệt thật sự rất muốn giả vờ không quen bà.

Lịch khám phải hẹn trước, đã được sắp xếp sẵn. Họ vừa vào cửa đã có một y tá dẫn Phương Giai Duyệt vào trong, sau đó quay lại nói với Liêu Thanh Hà đang định vào trong, “Cô ơi, cô đợi em ấy tại khu nghỉ ngơi bên này là được ạ.”

Mặt mày Liêu Thanh Hà bỗng sượng lại, “Chỉ khám bệnh thôi mà, tôi không được vào sao?”

“Điều trị tâm lý khác với quy trình khám bệnh bình thường.” Y tá trấn an bà: “Bệnh nhân buộc phải nói chuyện riêng với chuyên gia tư vấn tâm lý.”

“Nhưng mà nó còn nhỏ…” Liêu Thanh Hà nói: “Trẻ con không biết nên nói gì, không nên nói gì đâu.”

Y tá từ chối thêm lần nữa, “Chỗ chúng cháu sẽ bảo đảm sự riêng tư cho mọi người ạ, nên cô cứ yên tâm. Nếu phụ huynh nghĩ mình cần trao đổi thì có thể hỏi bác sĩ sau khi điều trị xong.”

Lúc này Liêu Thanh Hà mới “Ồ” một tiếng, ngồi xuống ghế sô pha trước cửa, mắt bà vẫn đăm đăm nhìn theo bóng lưng Phương Giai Duyệt.

Sau đó, y tá dẫn Phương Giai Duyệt vào một căn phòng, hai bác sĩ trong đó lấy một tờ khai ra, “Phương Giai Duyệt đúng không?”

Cô gái gật đầu, nói: “Đúng ạ…”

“Em điền những mục này trước đi, nó sẽ giúp ích cho bác sĩ trong việc đánh giá tình trạng tâm lý của em. Bọn chị sẽ ở đây hỗ trợ em trả lời.”

Phương Giai Duyệt ngồi xuống, nhìn dòng chữ trên đó – PHQ-9[1].

[1] Thang đánh giá trầm cảm. Các bạn có thể xem thêm về nội dung bài test và cách đánh giá tại đây.

Cô chưa từng được nghe về thứ này, hơi hơi căng thẳng, cô coi tờ giấy trước mắt như bài thi, đọc từng câu một rồi trả lời.

Điền xong, một bác sĩ hỏi người còn lại: “Cô bé đã mười lăm tuổi rồi, chắc làm Hamilton[2] được rồi nhỉ?”

[2] Thang đánh giá trầm cảm Hamilton. Các bạn có thể xem thêm về nội dung bài test và cách đánh giá tại đây.

Người còn lại gật đầu, lấy thêm một tấm bảng khác ra. Lần này bác sĩ không để cô bé tự viết mà bắt đầu hỏi cô.

Tự trách cứ mình, nghĩ mình kéo chân người khác…

Đêm nào cũng khó ngủ…

Phương Giai Duyệt trả lời, nhìn vẻ mặt ngày càng nghiêm túc của hai bác sĩ, cô bỗng thấy như mình đã mắc bệnh nan y nào đó.

Sau đó, hai bác sĩ thì thầm với nhau vài câu, cầm tờ giấy và dẫn cô vào một căn phòng sâu trong. Căn phòng này sơn tường màu xanh, có một chiếc ghế có thể nằm bên trong, bên cạnh đó là ghế xoay, lúc này có người đang ngồi trên đó, quay lưng về phía cửa.

Nghe thấy có người vào, người kia nhanh chóng quay lại.

Sau đó, Phương Giai Duyệt nhìn thấy một bác sĩ nam, anh ta rất đẹp trai, khoác chiếc áo blouse trắng, đeo kính gọng vàng, thoạt trông rất lịch sự, nho nhã.

“Tôi họ An, em có thể gọi tôi là bác sĩ An. Lại đây, đừng sợ, em ngồi đây đi.” Giọng bác sĩ rất hay, nụ cười cũng rất đẹp. Dù anh ta là đàn ông lại không khiến người khác cảm thấy nguy hiểm chút nào. Một người đàn ông như vậy thoạt trông không giống sinh vật tồn tại cùng một thế giới với Trương Phú Dân.

Phương Giai Duyệt vẫn nơm nớp lo sợ, tay cô run rẩy, ánh mắt sợ sệt ngồi xuống chiếc ghế kia. Nhấc đùi lên, hai chân rời khỏi đất không giúp cô thấy thoải mái hơn, mà khiến cô có cảm giác thiếu an toàn.

Cô sợ sệt hỏi: “Bác sĩ, em bị sao thế?”

“Em chỉ trầm cảm nhẹ thôi.” An Úc Từ mỉm cười, hỏi: “Có phải em gặp vấn đề gì không?”

Đầu Phương Giai Duyệt hơi trống rỗng, suy nghĩ một lúc mới nói: “Gia đình em…” Cô vừa nói ba chữ đã dừng lại, ngón tay dần siết chặt.

“Tôi có kẹo bạc hà, có đồ uống, có cả nhạc nữa, em có muốn thả lỏng một chút rồi mới bắt đầu không?” An Úc Từ cười hỏi.

Phương Giai Duyệt do dự một lát, lắc đầu.

Bác sĩ An nói: “Vậy tôi dạy em cách hít thở nhé. Cách hít thở này có thể giúp em bớt căng thẳng, nào, làm theo tôi…”

Phương Giai Duyệt nằm trên ghế, chuyển hơi thở từ bụng theo lời bác sĩ An nói, sau đó bắt đầu hít thở theo chỉ lệnh và nhịp đếm của anh ta. Cả thế giới như ngừng xoay chuyển, yên tĩnh trở lại.

“Bây giờ em đã có thể kể với tôi chưa? Gia đình em có chuyện gì?” An Úc Từ kiên nhẫn hỏi tiếp.

Phương Giai Duyệt nằm trên ghế, nhìn trần nhà vẽ đầy ánh sao, “Bố ruột của em là một kẻ nghiện cờ bạc, ông ấy tiêu sạch tiền trong nhà, mẹ em ly hôn với ông ấy, còn mắc nợ.”

“Sau đó… Mẹ em đưa em theo, gả cho cha dượng để trả nợ… Sức khỏe của mẹ không tốt, cuộc sống rất vất vả.” Nhớ lại gương mặt, bàn tay già nua của mẹ hiện giờ, Phương Giai Duyệt lại thấy vô cùng buồn bã.

An Úc Từ nói: “Tôi cũng thấy vậy. Em là một bé gái rất xinh đẹp, vậy nên chắc chắn khi còn trẻ, mẹ em cũng rất xinh đẹp.”

Dù cắt tóc ngắn, mặc đồng phục, cô bé trước mắt vẫn có hơi thở thành xuân khó lòng che giấu. Chỉ cần chăm chút một chút, cô bé sẽ quyến rũ tựa như đóa hoa ngây ngô nở rộ.

“Dượng đối xử không tốt với mẹ, thường xuyên đánh đập, chửi bới bà. Ông ta cũng không tốt với em, luôn nhìn em bằng ánh mắt kỳ lạ…” Phương Giai Duyệt nói tới đây bỗng ngập ngừng, trước một người đàn ông xa lạ, cô vẫn ngại không dám nói.

An Úc Từ cũng không giục cô, không hỏi dồn, chỉ nghe cô nói tiếp.

Phương Giai Duyệt lại bắt đầu kể những chuyện ở trường, thành tích học của cô bé bình thường, không hòa nhập với bạn bè lắm, cán sự môn Toán có thành kiến với cô.

Cứ mỗi giờ tan học sẽ có vài bạn nam huýt sáo với cô, còn có lúc thừa dịp cô không để ý, chạy đến đẩy cô, Phương Giai Duyệt vô cùng khó chịu vì chuyện này.

Sau đó cô bé bắt đầu kể chuyện gia đình, nội dung lộn xộn không theo trình tự, hầu hết là những điều  nhỏ nhặt, những lo nghĩ của trẻ con.

Bác sĩ An vẫn luôn yên lặng lắng nghe, trải đường sẵn sàng, cuối cùng Phương Giai Duyệt hít sâu, nói ra những chuyện cô bé đè nén trong lòng.

“Từ năm em mười hai tuổi, em phát hiện Trương Phú Dân không bình thường với em. Có lần mẹ em không ở nhà, em định đi tắm, chưa kịp khóa cửa ông ta đã đột ngột xông vào lấy khăn… Ông ta còn đề nghị mẹ em đổi cửa phòng em thành cửa kính, như vậy có thể nhìn xem em có lười biếng trong phòng không. Có lần em thức dậy, phát hiện ông ta đang nhìn em ngoài cửa… Còn có lần nọ em ngồi sô pha xem ti vi, ông ta thò tay sang rồi kêu trời nóng thế này, sao em mặc nhiều thế. Sau đó bắt đầu cởi áo khoác giúp em, đúng lúc đó mẹ em về nhà, ông ta mới dừng lại.”

Nói tới cuối câu, cô bé nghẹn ngào. Bác sĩ An đưa khăn giấy cho cô, Phương Giai Duyệt vừa khóc vừa nói, cô sợ đàn ông, sợ thế giới của người trưởng thành.



Ban ngày quay cuồng với chuyện học tập, đến tối lại mất ngủ trắng đêm.

Cuộc sống của cô bé vô cùng tuyệt vọng, mà Trương Phú Dân chính là cọng rơm cuối cùng khiến cô sụp đổ[3].

[3] Lấy từ câu ngụ ngôn của Ả Rập “Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà”.

Một người chủ có một con lạc đà già, nó ngày ngày chăm chỉ làm việc, có một lần chủ nhân muốn nhìn một chút con lạc đà già đến cùng có thể mang bao nhiêu hàng hóa, thế nên không ngừng tăng, không ngừng tăng, thế nhưng lạc đà già vẫn không quỵ, cuối cùng chủ nhân muốn coi khả năng đã đến cực hạn chưa, liền nhẹ nhàng đặt một cọng rơm trên lưng nó, không ngờ một cọng rơm này làm lạc đà quỵ xuống cái ầm.

Ý nghĩa: sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ.

“Em biết có thể mẹ em cũng biết chuyện này nhưng bà ấy sẽ chẳng làm gì đâu, vì cuộc sống gia đình em, tiền học của em, tiền mẹ khám bệnh đều dựa vào tiền lương của dượng. Em đến sở cảnh sát tố cáo, bà ấy lại bảo em hiểu cho bà ấy, bảo em nhẫn nhịn, bảo em cách xa Trương Phú Dân…”

An Úc Từ hỏi cô: “Vậy em thấy sao?”

“Có lúc em không thể hiểu nổi, rõ ràng em mới là con ruột của mẹ, là người thân thiết nhất trên đời, tại sao mẹ lại không yêu em. Nhưng cũng có lúc em hiểu cho bà ấy, Trương Phú Dân không làm chuyện gì quá giới hạn thì bà sẽ không ly hôn với người đó. Bởi vì một khi ly hôn, bọn em sẽ chẳng có thứ gì, có thể em không đi học được nữa, cũng có lẽ bà sẽ gả cho người khác còn không bằng Trương Phú Dân.”

Cô vừa hiểu cho mẹ mình, vừa ghét sự vô dụng của bà nhưng cũng nuối tiếc vì mình còn quá nhỏ.

Cô sợ Trương Phú Dân sẽ làm chuyện gì đó quá mức, cảm thấy mình lúc nào cũng ở trong nguy hiểm.

Phương Gia Duyệt nói với An Úc Từ: “Bây giờ em thấy rất mệt mỏi, cuộc sống rất khó khăn. Có lúc em cảm thấy, em không chịu nổi nữa.”

An Úc Từ nhìn cô, nghe cô gái kể xong, vành mắt anh ta cũng bất giác đỏ lên, “Bây giờ em thấy mình khó sống là bởi vì em đang bị bệnh, hơn nữa rất nghiêm trọng. Đợi tôi chữa khỏi bệnh cho em, khi đó em nghĩ về cuộc sống của mình một lần nữa, em mới có thể đưa ra quyết định chính xác hơn.”

Cô bé nức nở nói: “Nhưng cứ nghĩ đến cuộc sống, em lại thấy mình bất lực, em không thể thay đổi nó, chỉ có thể chịu đựng.”

Giọng An Úc Từ rất trầm, dịu dàng hỏi cô: “Vì nỗi sợ của em khiến em trầm cảm nặng hơn, em phải phấn chấn lên mới có thể đối mặt với những việc này.”

Phương Giai Duyệt yên lặng, đúng vậy, cô phải kiên cường lên.

An Úc Từ nói tiếp: “Thật ra rất nhiều vấn đề em gặp phải không xuất phát từ bản thân em, mà là từ những người lớn kia. Có rất nhiều chuyện trong đó sẽ sự được giải quyết khi em trưởng thành, cũng như hiện giờ em không thể nhớ lại những khó khăn hồi mình bốn, năm tuổi. Chỉ cần em kiên trì bước tiếp, dần dần chữa khỏi chứng trầm cảm, vấn đề cũng sẽ dần được hóa giải.”

Phương Giai Duyệt chớp mắt, “Thật ạ?”

An Úc Từ nhìn cô, đối mắt sau lớp kính của anh ta dịu dàng mà đẹp đẽ, “Thật mà, tôi sẽ cùng em đối mặt với những khó khăn này…”

Tôi sẽ nắm tay lấy em, sẽ không để em rơi xuống vực sâu một mình.

Chẳng mấy chốc, buổi chẩn đoán đầu tiên kéo dài một tiếng đã kết thúc, An Úc Từ đặt lịch khám một, hai lần một tuần cho Phương Giai Duyệt, còn kê đơn thuốc cho cô, bảo cô đi lấy thuốc.

Tiễn Phương Giai Duyệt xong, bệnh nhân đặt lịch hẹn hôm nay không nhiều, An Úc Từ tan làm đúng giờ.

Anh ta cởi áo blouse, thay chiếc áo khoác màu xanh sẫm của mình, sau đó ra ngoài.

Cạnh quầy lễ tân, mấy y tá và bệnh nhân đang xúm lại nhìn gì đó.

An Úc Từ chau mày lại gần, nhìn chú chim nhỏ nằm dưới đất, anh ta hỏi: “Kim Thu, có chuyện gì thế?”

Kim Thu vội đáp: “Bác sĩ An, con chim này tự dưng bay từ ngoài cửa sổ vào, bọn em còn chưa kịp hiểu mô tê gì nó đã đụng vào cửa kính rồi.”

Chú chim này vẫn chưa chết hẳn, có ít máu chảy ra từ khóe miệng, nằm trên đất khẽ vẫy cánh nhưng vết thương quá nặng, thậm chí có còn không thể đứng dậy, chỉ thỉnh thoảng đập cánh mà thôi.

Có y tá nọ ngồi xuống nói: “Có lẽ bị chấn động não rồi…”

Bệnh nhân bên cạnh cũng nói: “Nhìn như sắp đứt cổ rồi nhỉ, con chim này không sống được nữa rồi…”

Kim Thu khó xử nói: “Nhưng… vẫn sống mà, không thể cứ kệ đó chứ.”

“Chẳng lẽ cứ để đây luôn? Lỡ bị giẫm phải thì sao? Lát nữa hết giờ làm rồi, không còn ai ở lại đây nữa…”

An Úc Từ đứng bên cạnh một lúc, chủ động nói: “Lấy giúp tôi mấy tờ giấy được không?”

Kim Thu lập tức rút giấy đưa anh ta, An Úc Từ cẩn thận trải giấy ra đất, xuyên qua người con chim, tựa như chiếc cáng mềm màu trắng đơn giản. Sau đó anh ta cẩn thận nhấc hai góc lên, bọc con chim lại, ôm trong tay, “Tôi đưa nó đến chỗ bác sĩ khám thử, xem có cứu được không.”

Mấy y tá kia thấy có người giải quyết được vấn đề, bèn đứng sang một bên, “Cảm ơn bác sĩ An.”

An Úc Từ đưa con chim nhỏ đến một cửa hàng thú cưng cách đó không xa.

Nhân viên trong cửa hàng khám xong cũng rất khó xử, “Con chim này nhỏ quá, lại bị đâm rất nặng, chim anh nuôi à?”

An Úc Từ lắc đầu, “Không phải, vô tình nhặt được thôi.”

Nhân viên nữ đứng bên cạnh chọc lên chân con chim, nó yếu đuối cuộn mình lại, “Chúng tôi có thể chụp X quang cho nó nhưng không thể bó bột hay gì đâu, nếu anh không nhẫn tâm thì đưa nó về đi, xem nó có thể chống chọi được không.”

An Úc Từ im lặng nhìn con chim một lát, nói: “Vậy các cô bán cho tôi một ít thức ăn cho chim với kim tiêm nhỏ đi, tôi về thử xem sao…”



Từ ngày chuyển các loại hồ sơ về, tổ trọng án như mở chế độ “luyện ngục”.

Bình thường họ hoàn toàn không biết, hóa ra kiểm duyệt hồ sơ là chuyện nhức đầu đến vậy.

Chỗ nào đáng nghi, chỗ nào là sự thật, từng lớp sương mù thật giả đan xen ẩn giấu trong những tập hồ sơ này, đọc thấy như vụ án nào cũng khả nghi nhưng dường như lại chẳng vụ nào có vấn đề.

Nhờ sự cố gắng của mọi người, cuối cùng họ cũng sàng lọc xong xuôi.

Họ cũng chuẩn bị mở cuộc họp tổng kết đầu tiên.

Trước buổi họp, tiến độ của Trịnh Bạch hơi chậm lại, anh ta còn đang kéo Khúc Minh lại hỏi han: “Bên tôi có một vụ chết đuối ngoài ý muốn, khi vớt thi thể lên thì thất khiếu[4] chảy máu… Đây phải điểm khả nghi không?”

[4] Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng

Khúc Minh lắc đầu, nói: “Không phải, thất khiếu chảy máu là do áp suất nước đè lên nội tạng, thi thể bình thường đều vậy.”

Trịnh Bách “Ò” một tiếng, vội vàng đánh dấu lại, “Còn cái này thì sao? Tự trói tay sau lưng rồi treo cổ?”

Khúc Minh phân tích: “Thế chắc là chơi trò kích thích quá tay rồi…”

Từng vụ án đều như câu đố chưa có lời giải, đợi họ tìm ra sự thật ẩn mình trong đó.



Thời gian vừa điểm, Lục Tuấn Trì dẫn Tô Hồi vào phòng họp. Hai người cầm danh sách Hạ Minh Tích đã sắp xếp trên tay, những vụ án đánh dấu sao là có nghi ngờ, cần kiểm tra lại kỹ càng.

Mấy cảnh sát trong tổ lần lượt lên giải thích về điểm đáng nghi trong mấy vụ án này.

Có những vụ do cảnh sát chi cục xử lý không ổn, có những vụ gia đình người chết có hiềm nghi lớn, những vụ án có vấn đề, họ sẽ trả về cho chi cục điều tra.

Mọi người thảo luận từng vụ án, điểm lại một lượt mấy chục vụ.

Ngoài những vụ không có gì đáng ngờ, những vụ khác đều phát hiện vài vấn đề không ít thì nhiều.

Lục Tuấn Trì hỏi họ: “Mọi người có phát hiện điểm khả nghi quan trọng nào trong những vụ án này hoặc điểm chung hay có vụ nào có tính móc nối không?”

Nghe vậy, Tô Hồi cũng bỏ bút xuống, ngẩng đầu lên.

Mặc dù công việc có tiến triển nhưng chỉ mấy vụ án lẻ tẻ thế này quả là ngoài dự đoán của họ.

Kiều Trạch nói: “Em có một phát hiện, không phải ở di vật của gia đình người chết mà phát hiện ở một người có liên quan đến người chết. Ban đầu, cảnh sát chi cục cũng từng nghi ngờ hắn ta là hung thủ giết người, vậy nên đã điều tra lịch sử lướt web của hắn ta. Kẻ tình nghi này từng xem một trang web tên là ‘Người Ngủ Say’. Nhưng sau đó, họ không tìm được bằng chứng thiết thực nào chứng minh kẻ tình nghi có liên quan đến vụ án, nên không điều tra nữa.”

“Người Ngủ Say…” Khúc Minh nhẩm lại tên trang web, sau đó ông giở chồng hồ sơ, lấy một tập ra, “Chỗ tôi cũng có một vụ án, kẻ hiềm nghi cảnh sát tìm được khi đó cũng từng lên trang web này. Nhưng kẻ hiềm nghi này lại có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng.”

Lục Tuấn Trì nhận tấm bảng họ đã in sẵn, sau đó đăng nhập lên trang web kia, “Thoạt trông trang web này tựa như một trang web cho những người mắc bệnh tâm lý tự cứu mình.”

Trực giác mách bảo hắn manh mỗi này không bình thường, “Các anh nhờ bên an ninh mạng kiểm tra server của trang web này, xem có điều tra được manh mối gì không.”

Kiều Trạch nói: “Em đã kiểm tra rồi, máy chủ ở trước ngoài, đây chỉ là một trang web một chiều, trên đó chỉ có một loạt câu hỏi, nếu bạn nghi ngờ mình mắc bệnh tâm lý, cần trợ giúp, sau khi nộp đáp án sẽ có người liên lạc với bạn. Trang web còn yêu cầu điền thông tin cá nhân, còn phải để lại địa chỉ weibo, thủ tục đăng ký rất phức tạp.”

Lục Tuấn Trì hỏi: “Vậy hai kẻ tình nghi trước đó nói thế nào?”

Kiều Trạch: “Họ nói mình chỉ mắc chứng trầm cảm, muốn xin giúp đỡ nên mới vào trang web đó, sau đó không làm gì khác.”

Lục Tuấn Trì: “Đã điều tra lịch sử cuộc gọi chưa?” Nếu họ nói dối, vậy rất có thể khi đó đăng ký số điện thoại xong, có người liên lạc tới.”

Kiều Trạch nhún vai: “Em không tìm được, rất có thể đối phương dùng dịch vụ bảo vệ số điện thoại.”

Nghe vậy, Lục Tuấn Trì nhíu mày, họ không thể xác minh trang web Người Ngủ Say này có tác động gì để tạo ra những vụ án ngoài ý muốn kia không.

Thi thể trong hai vụ án kia đã hỏa táng từ lâu, hiện trường cũng đã được dọn sạch, không thể xác định có người nào khác ở hiện trường không.

Tô Hồi vẫn chăm chú đọc bảng câu hỏi được in ra, chú ý đến điều kiện sàng lọc của đối phương.

Lục Tuấn Trì suy nghĩ một lát mới lên tiếng: “Có hai vụ án liên quan đến nhau hẳn không phải ngẫu nhiên, tôi cảm giác trang web Người Ngủ Say này có vấn đề. Chúng ta phải nghĩ cách tìm hiểu rõ xem thứ gì đang ẩn nấp sau trang web này.” Hắn nghĩ một lát, nói: “Thế này đi, chúng ta thử thả câu, gửi thông tin và đáp án lên theo yêu cầu của chúng, xem chúng có liên hệ với chúng ta không.”

Tô Hồi đồng ý với kiến nghị này, chủ động ngẩng đầu nhìn hắn.

Lục Tuấn Trì tránh ánh mắt anh, “Chuyện này để lão Khúc phụ trách đi, nhớ, nhất định phải giả vờ cho giống chút.”

Vẻ khó hiểu hiện lên trong mắt Tô Hồi, anh mở miệng, muốn nói lại thôi.

Phương hướng công việc tạm quyết định như vậy, họ chỉ có thể chuẩn bị trước theo những manh mối này.

Sau buổi họp, Lục Tuấn Trì vào nhà vệ sinh. Vừa ra khỏi cửa hắn đã thấy Tô Hồi rửa tay cạnh bồn, thấy Lục Tuấn Trì đi ra, Tô Hồi nhìn hắn, “Có phải anh không muốn tôi đi sâu vào vụ án này không?”

Lục Tuấn Trì cười, nói: “Tôi thấy hiện giờ mới chỉ đang điều tra những điểm đáng ngờ chưa đến lúc anh phải ra tay.”

Hai người cùng ra khỏi WC, Tô Hồi vạch thẳng, “Anh lo chuyện này ảnh hưởng đến tôi sao? Tôi thấy anh không cần lo lắng tới vậy, tôi không bị trầm cảm. Hơn nữa tôi cũng có nghiên cứu một chút về tâm lý học, tôi nghĩ tôi sẽ hiểu những người kia, những trạng thái kia hơn họ.”

Lục Tuấn Trì nghĩ một lát, mời Tô Hồi: “Xuống dưới đi dạo đi.”

Tô Hồi “Ừm” một tiếng, ra khỏi văn phòng cùng hắn.

Diện tích tổng cục rất lớn, tòa nhà đằng trước là văn phòng chính, đằng sau có rất nhiều tòa khác, phòng chống ma túy, chống văn hóa phẩm đồi trụy, giám định vật chứng, những phòng ban này đều có một tòa riêng.

Tổ trọng án và tổ án treo chung một tòa nhà, cũng là tòa nhà số tám, tổ trọng án ở tầng ba, tổ án treo ở tầng hai, phòng xử lý án mất tích ở ngay tầng một.

So với tổ án treo, người bên tổ trọng án quan trọng hơn nhiều, quyền hạn cũng lớn hơn.

Đến một nơi vắng người, Lục Tuấn Trì quay lại hỏi Tô Hồi: “Anh thấy trang web đó có vấn đề không?”

Tô Hồi đáp: “Tôi cho rằng hai người đó đúng là người được lợi từ hai cái chết ngoài ý muốn kia. Họ có lý do để bị cảnh sát nghi ngờ, họ đăng nhập vào trang web kia cũng không phải trùng hợp, rất có thể họ từng liên lạc với người đứng sau trang web.”

Nhìn bên ngoài, trang web kia không trực tiếp liên quan đến vụ án mà họ đang điều tra lại nhưng họ đều là những cảnh sát giỏi giang, biết rõ rất nhiều manh mối luôn ẩn giấu trong những chuyện khác thường trông có vẻ bé nhỏ này.”

Tô Hồi nói tiếp: “Nhưng tôi cho rằng cách thả câu của anh có vấn đề, rất có thể đối phương sẽ không mắc câu.”

Lục Tuấn Trì nhíu mày hỏi: “Tại sao?”

Tô Hồi giải thích: “Người không bị trầm cảm, không thể bước vào thế giới đó đâu. Câu trả lời của các anh, những lời than khóc giả tạo trên mạng đó tựa như đám thủy quân[5] rẻ tiền đang trút nước. Những người bị trầm cảm thật sự hoặc quen người trầm cảm có thể nhận ra ngay tức khắc.”

[5] Thủy quân hiểu nôm na là những tài khoản ảo được thuê lại để bình luận với nội dung theo ý người thuê mong muốn, có thể tâng bốc hoặc “dìm hàng” một đối tượng nhất định.

Lục Tuấn Trì khoác tay, “Vậy ý kiến của anh là?”

Tô Hồi nói: “Tôi có thể thử.” Nói tới đây, anh dừng một lát, “Sẽ tiến hành dưới sự giám sát của anh.”

Lục Tuấn Trì im lặng, hắn biết Tô Hồi đang hỏi ý kiến mình.

Lục Tuấn Trì nhìn Tô Hồi, khuôn mặt anh vô cùng đẹp đẽ, nhưng khí chất lại lạnh lẽo.

Tô Hồi luôn mang vẻ xa cách, mọi cảm xúc của anh như thể chôn chặt dưới lớp sông băng. Nhưng khi nhắc đến vụ án, ánh mắt anh luôn ấp ủ ánh sáng, tựa như ngọn lửa nhen nhóm trong tro tàn, khao khát đấu tranh với những tội ác trên đời gắn liền với tâm hồn anh không bao giờ tan biến, bốc cháy hừng hực.

Hắn cảm thấy sự yếu ớt, thiếu sức sống của Tô Hồi chỉ là giả dối, anh không sợ hãi điều gì cả, tâm hồn vững vàng hơn bất cứ ai. Hắn muốn bảo vệ Tô Hồi sau lưng mình nhưng anh luôn muốn đứng cạnh hắn, đứng tại nơi nguy hiểm, như thể những hiểm nguy đó là điều cần thiết để chứng minh anh còn sống.

Hắn không cản được anh, cũng không thể hoàn toàn bảo vệ anh dưới đôi cánh của mình.

Lục Tuấn Trì thở dài, bắt đầu nhớ lại những lần mình và Tô Hồi giao lưu khi trước, những chi tiết từ khi hai người quen nhau. Dù Tô Hồi hơi tiêu cực, không quan tâm đến rất nhiều chuyện nhưng đúng là anh chưa từng có biểu hiện trầm cảm.

Hắn im lặng một lát, mấy giây sau, hắn lên tiếng: “Vậy Khúc Minh và anh làm riêng đi, tôi xem ai có thể câu được con cá kia trước.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau