Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 322: Tình anh em (Hạ)

Trước Sau
Group chat của liên minh nháo nhào đến khuya, nhưng điều Lưu Xuyên nghi hoặc là tại sao những thành viên Long Ngâm trong group lại im lặng đến kỳ lạ.

Lưu Xuyên mở group chat của đội tuyển Long Ngâm ra gửi một tin nhắn: “Có ai ở nhà không?”

Group vẫn im thin thít.

Lưu Xuyên tiếp tục gửi tin: “Sớm thế này chắc không phải ngủ hết rồi chứ? Sao không có ai để ý tới tôi vậy?”

Group chat vẫn yên lặng như cũ, nhìn đội trưởng diễn một mình rất đáng thương, Ngô Trạch Văn nhịn không được đau lòng, nhắn riêng cho hắn: “Anh đừng nói trong group nữa, bọn họ thống nhất sẽ tẩy chay anh rồi. Dù sao thì Dạ Dạ và Tứ Lam định chỉnh anh đó, anh chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Vẫn là Trạch Văn tốt nhất, còn nhắn trước cho tôi.”

Sau đó lại mở khung chat riêng với Tần Dạ, gửi đi một câu: “Dạ thần vẫn còn giận à?”

Tần Dạ: “Ha ha.”

Lưu Xuyên: “Tôi sai rồi, đừng nóng giận nữa được không? Cậu mà tức giận sẽ bị đau nửa đầu đó.”

Tần Dạ: “Ha ha.”

Lưu Xuyên: “Tôi đang quan tâm cậu mà, cậu ha ha cái gì?”

Tần Dạ: “Ha ha.”

Lưu Xuyên: “Đệch cậu cài auto reply à?”

Tần Dạ: “Ha ha.”

Lưu Xuyên: “…”

Thực sự cài “Ha ha” thành tự động trả lời, xem ra lần này Tần Dạ tức lắm rồi!

Lưu Xuyên bất đắc dĩ sờ cằm, tự hỏi bản thân nên làm thế nào để xoa dịu đại thần Tần Dạ đang ngập tràn lửa giận.

Ngày hôm sau, Lưu Xuyên đáp chuyến bay sáng sớm thẳng về Trường Sa, lo lắng tổng bộ đội tuyển sẽ có phóng viên chầu trực, hắn cố ý vòng vèo từ tiểu khu sườn nhà đi vào, còn mặc áo khoác chùm mũ, đeo kính đen che khuất hơn nửa mặt.

Sau khi về đội dỡ hành lý lại phát hiện không có ai trong phòng, hắn liền gọi Từ Hiểu Kỳ tới phỏng vấn, hai người hàn huyên rất lâu, Từ Hiểu Kỳ hỏi xong hết những câu muốn hỏi, lúc này Lưu Xuyên mới xoay người đi tới phòng huấn luyện.

Vì kinh nghiệm trốn phóng viên của Lưu Xuyên rất phong phú, lượn mấy vòng là tránh được paparazzi, đi tới phòng huấn luyện của đội tuyển Long Ngâm, vừa vào cửa liền mỉm cười nói: “Tôi về rồi nè! Còn mang vịt quay Bắc Kinh chính tông cho mọi người, tối về cùng ăn nhé.”

Mọi người: “…”

Tám tuyển thủ đang huấn luyện nhìn chằm chằm màn hình máy tính không rời mắt, coi Lưu Xuyên như không khí.

Lưu Xuyên ho khan một tiếng: “Nè nè, tôi về rồi này, sao không ai phản ứng gì thế?”

Lam Vị Nhiên nói với Tần Dạ: “Kia là ai thế?”

Tần Dạ nhíu mày: “Không biết.”

Lam Vị Nhiên ngáp một cái, cười nói: “Chắc nhầm nhà rồi, mọi người đừng để ý.”

“Phụt.” Dư Hướng Dương ngồi trong góc nhịn không được cười, bị Tần Dạ liếc qua, lập tức cúi đầu coi như bản thân không tồn tại.

Ngô Trạch Văn đau lòng liếc nhìn Lưu Xuyên, Tần Dạ và Tứ Lam muốn liên thủ chỉnh hắn, Ngô Trạch Văn cũng lực bất tòng tâm.

Từ Sách vẫn lạnh lùng như trước, chăm chú luyện tập, thờ ơ không quan tâm tới bất cứ chuyện gì xảy ra trong phòng huấn luyện. Giang Thiếu Khuynh vụng trộm ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên, cười khổ với hắn rồi lại cúi xuống lo chuyện của mình.

Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “… Thôi được rồi mọi người đừng thế nữa, tôi sai rồi được chưa?”

Lam Vị Nhiên nói: “Hình như tôi nghe thấy có ai đó nhận sai?”

Tần Dạ nói: “Thế à? Giọng điệu chẳng giống như đã biết sai gì cả.”

Lam Vị Nhiên nói: “Chuẩn, khi giải thích phải có chút thành ý chứ, ví dụ như rót cho tôi ly trà.”

Tần Dạ nói: “Tôi muốn uống cà phê.”

“…” Lưu Xuyên dở khóc dở cười.

Bình thường Tứ Lam và Tần Dạ gặp nhau là đấu võ mồm, nhưng một khi hai người này đứng trên cùng một chiến tuyến, hắn cũng không có cách nào đối phó nổi, hơn nữa, những người khác dường như cũng hóng kịch hay đến là vui vẻ.

Lưu Xuyên đành nói: “Rồi rồi, hôm nay tôi sẽ đích thân hầu hạ hai người.”

Dứt lời liền cầm lấy cốc của Tần Dạ và Lam Vị Nhiên, xoay người sang phòng trà bên cạnh, pha cho Tần Dạ một tách cà phê nóng, rồi lại rót cho Tứ Lam một ly trà nóng, cung kính bưng tới trước mặt hai người, cười tủm tỉm nói: “Lam thần, mời dùng trà. Dạ thần, mời dùng cà phê. Tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi mà, xin hai người tha cho tôi đi.”

Tần Dạ cầm tách cà phê nhấp một ngụm, nói: “Cà phê pha cũng được, tha thứ hay không còn xem tâm tình thế nào đã.”

Lam Vị Nhiên nói: “Ừ, hôm nay tâm tình không tốt cho lắm.”

Lưu Xuyên: “Ơ hay, hai người…”

Tần Dạ lạnh lùng đảo mắt: “Chúng tôi làm sao cơ?”

Lưu Xuyên lập tức nở nụ cười: “Không sao hết, tôi chỉ cảm giác hai người rất là đẹp trai nha. Uống xong cà phê chưa? Tôi pha cho cậu thêm tách nữa.”

Tần Dạ nói: “Cho ít đường thôi.”



Lưu Xuyên nói: “Tuân lệnh!”

Sau đó đội trưởng đại nhân liền chân chó chạy đi pha cà phê cho Tần Dạ.

Tiểu Dư ngồi trong góc cười run cả vai, Lý Tưởng và Giang Thiếu Khuynh cũng cúi đầu nhịn cười, Ngô Trạch Văn yên lặng quay đầu tiếp tục huấn luyện, Lâm Đồng làm mặt quỷ về phía Lưu Xuyên, sau đó cũng tiếp tục luyện tập, Từ Sách vẫn không chút thay đổi giết người trên lôi đài như lúc trước.

Lưu Xuyên bưng cà phê cho Tần Dạ xong, Lam Vị Nhiên lại nói: “Vai hơi đau, có người tới bóp vai thì tốt rồi.”

Lưu Xuyên nói: “Nào nào, Tứ Lam huấn luyện vất vả như thế, tôi bóp vai cho cậu cũng là chuyện nên làm.”

Vì thế đội trưởng lại chân chó chạy tới đằng sau Tứ Lam bóp vai cho anh.

Lam Vị Nhiên híp mắt, thoải mái quá đi!

Cơ hội bắt nạt Lưu Xuyên thực sự là trăm năm khó gặp, ai bảo bình thường hắn vẫn luôn kiêu ngạo như thế, còn dám gạt mọi người chuyện “Dương Kiếm là em họ mình”, không lộ ra bất cứ dấu vết nào, hôm nay nhất định phải chỉnh cho một trận, chỉnh cho chừa.

Lưu Xuyên đấm lưng cho Lam Vị Nhiên, đấm nhiều tới mức tê cả tay. Lúc này Lam Vị Nhiên mới ngáp một cái, khoát tay nói: “Được rồi.”

Vừa nghĩ mình được tha, ai ngờ Tần Dạ lại nói: “Tôi muốn ăn thanh long, hình như siêu thị ở tầng hai có bán.”

“…” Lưu Xuyên bất đắc dĩ, “Rồi, tôi đi mua cho cậu.”

Lam Vị Nhiên nói: “Mua thêm một gói hạt dưa.”

Lưu Xuyên cười nói: “Được được, mua hạt dưa cho cậu.”

Đội trưởng đại nhân xuống lầu mua rất nhiều hoa quả và đồ ăn vặt về để trên bàn phòng huấn luyện, cắt thanh long mà Tần Dạ muốn ăn thành từng miếng nhỏ, rồi lại đổ hạt dưa của Tứ Lam ra đĩa, những loại quả còn lại đều rửa sạch để trên bàn, nói: “Nào nào, ai cũng có phần, ăn thoải mái, lấy thoải mái!”

Nếu để người ngoài nhìn thấy một màn này, chắc chắn sợ ngây người – đường đường là Xuyên thần lại trở thành chân chạy việc của đội tuyển Long Ngâm, cả buổi chiều ra ra vào vào bưng trà bưng nước, gọt hoa quả, mua đồ ăn vặt, còn kèm cả dịch vụ đấm lưng quét rác…

Thực sự đúng là bảo mẫu toàn năng.

Rõ ràng Tần Dạ và Tứ Lam đang bắt nạt Lưu Xuyên, chính Lưu Xuyên cũng chột dạ ngoan ngoãn chịu bắt nạt. Trừ Ngô Trạch Văn đau lòng cho đội trưởng, những người khác của đội tuyển Long Ngâm đều mừng rỡ xem Lưu Xuyên bị chỉnh. Nhất là Tiểu Dư, cả chiều cười đến méo cả mặt, làm đội viên mà đi cười đội trưởng thì không ổn lắm, nhưng nhìn bộ dạng bị chỉnh cho tơi bời của Xuyên thần lại nhịn không được mà cười.

Cuối cùng tới tận giờ cơm tối, Tần Dạ và Lam Vị Nhiên mới bỏ qua cho Lưu Xuyên, mọi người cùng nhau về ăn cơm.

Lưu Xuyên lấy vịt nướng mang về từ Bắc Kinh ra, còn nhiệt tình gắp cho Tần Dạ và Lam Vị Nhiên, cười tủm tỉm rõ ràng là đang lấy lòng. Ăn xong còn xông xáo chạy tới nhà bếp giúp dì Tôn rửa bát, rửa xong lại chạy lên lầu tìm Tần Dạ và Tứ Lam.

Lúc đó Tần Dạ và Lam Vị Nhiên đang xem phim sci-fi trong phòng khách, Tần Dạ sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình, Lam Vị Nhiên cười nói: “Thực ra cha của nhân vật chính là nằm vùng, mà cuối cùng vì cứu cha mà anh ta…”

Tần Dạ quay đầu nhìn anh một cái, ánh mắt như muốn nói: Cậu dám spoil tôi sẽ giết cậu.

Lam Vị Nhiên không sợ tí nào, nói tiếp: “Anh ta gia nhập tổ chức quân địch, cứu được cha ra, nhưng bạn gái anh ta chết.”

Tần Dạ: “…”

Chắc chắn Lam Vị Nhiên cố ý chọc giận anh, anh ghét nhất là khi đang xem phim mà có Tứ Lam ở bên cạnh, vì Tứ Lam rất thích spoil, mỗi lần Tứ Lam spoil là anh không muốn xem nữa… Quả nhiên, khi Lưu Xuyên không ở đây, hai người liền cãi nhau.

Có điều hôm nay, hai người còn chưa kịp cãi nhau thì bên tai truyền tới một giọng nói gợi đòn quen thuộc: “Hai vị, nói chuyện một chút đi?”

Hai người đồng thời quay đầu liền thấy Lưu Xuyên cười tủm tỉm đứng ở ngoài cửa.

Tần Dạ nhíu mày, dứt khoát tắt TV, Lưu Xuyên đi vào phòng khách ngồi xuống, mỉm cười nói: “Còn giận không?”

Tần Dạ nói: “Không giận, làm sao tôi dám giận dỗi gì Xuyên thần?”

“…” Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói, “Giọng điệu cậu chẳng phải đang rất giận sao?”

Tần Dạ không nói lời nào, Lưu Xuyên sờ sờ mũi, giải thích: “Thực ra tôi cũng không cố ý lừa gạt cậu, lúc trước khi Dương Kiếm chơi game không hề nói với tôi, đến khi lên sân đấu nhìn thấy nó tôi cũng sợ ngây người. Khi đó là mùa giải thứ Bảy, trận đấu giữa Hoa Hạ và Trường An đấy, Dương Kiếm được Lâm đội phái ra đấu võ đài, khi đấu với nó tay tôi còn phát run… đương nhiên là bị nó chọc giận rồi!”

Lưu Xuyên bắt đầu kể chuyện cũ, Tần Dạ và Lam Vị Nhiên lại cảm thấy hứng thú lắng nghe.

Chuyện đã rất lâu về trước, đội trưởng cũ của Trường An Lâm Lập Minh là người lớn tuổi nhất thời đó; lớn hơn Lưu Xuyên và Tiêu Tư Kính ba tuổi, lúc ấy anh đã chuẩn bị giải nghệ, vừa vặn khai quật được một người mới xuất sắc tên là “Kiếm Ngân” tại bang Trường An. Nguyên nhân là Kiếm Ngân cùng với tinh anh của bang Trường An đã giết được boss thế giới cấp 70 tại khu Điện tín Một, biểu hiện rất dũng cảm sắc bén, đánh ra được phong cách của Võ Đang Kiếm tông, nghe nói lần hỗn chiến đó, Kiếm Ngân cầm kiếm trong tay, thế không thể đỡ, một hơi giết hơn 100 người.

– những người Kiếm Ngân giết chính là tinh anh của bang Hoa Hạ.

Khi đó Dương Kiếm đúng là tuổi trẻ khí thịnh, cầm thanh kiếm sắc trong tay, bình định toàn bộ giới chơi game thực sự thoải mái vô cùng. Bang Hoa Hạ cũng nói chuyện này với Lưu Xuyên, rằng bang Trường An có cao thủ, có muốn đào tới đội tuyển không? Lưu Xuyên bảo phía bang hội làm quen thử, kết quả hôm sau hội trưởng bang hội liền báo lại: “Kiếm Ngân đã vào đội tuyển Trường An.”

Lưu Xuyên không đặc biệt để ý chuyện này, lúc đó ở đội tuyển Hoa Hạ cao thủ nhiều như mây, trong game chuyện một cao thủ của bang Trường An được mời tới đội tuyển Trường An cũng không đáng để hắn tốn tâm tư đi chú ý.

Mãi đến nửa năm sau, khi nhìn thấy cái tên “Kiếm Ngân” trên sân thi đấu, hắn suýt nữa trượt chân ngã chổng vó.

– Dương Tiểu Kiếm mày muốn chết à!

Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Sau trận đấu đó tôi kéo Dương Kiếm tới hậu trường hung hăng chửi nó một trận, nhưng từ bé tính nó đã quật cường, khi đó 18 tuổi lại đang độ ẩm ương, hoàn toàn không nghe lời tôi, còn kiêu ngạo nói: Anh không cần giảng đạo lý với em, anh sợ em sẽ vượt qua anh đúng không? Rồi anh xem, chưa đầy một năm nữa em sẽ đánh bại anh trên sân đấu!”

Lưu Xuyên dừng một chút, cười khổ mà nói: “Tôi bị nó làm cho tức chết các cậu biết không?”

Lam Vị Nhiên: “…”

Tần Dạ: “…”

Không ngờ năm đó Dương Tiểu Kiếm dở hơi còn không nghe lời người khác như vậy, Tần Dạ vốn còn đang rất giận Lưu Xuyên không nói sự thật cho anh, nghe Lưu Xuyên nói vậy lại cảm thấy đồng cảm với hắn – có một thằng em như thế, khụ, thực sự mất mặt, nói không nên lời.

Đúng là Lưu Xuyên thấy mất mặt thật, nhưng lại càng lo lắng chú bên kia sẽ không đồng ý, hắn liền đi hỏi ý kiến người chú Dương Kỳ Quang của mình, không ngờ cách hoạt động não bộ của ông chú nhà mình cũng rất thần kỳ, chỉ cười nói: “Dương Kiếm nó còn trẻ, chỉ cần nó không phóng hỏa giết người, nó thích chơi game cũng không sao, dù gì cũng không chơi cả đời được, một ngày nào đó khi nó trưởng thành, nó sẽ tự biết đường về.”

Lưu Xuyên: “…”



Đây là kiểu giáo dục nuôi thả à!

Qua được cửa của cha, Dương Kiếm lại càng thoải mái yên tâm thi đấu ở Trường An, hơn nữa dựa vào tốc độ tay xuất sắc và năng khiếu chơi game giành được giải thưởng người mới xuất sắc nhất của mùa giải thứ Bảy.

Dương Kiếm càng nổi tiếng, Lưu Xuyên lại càng lo –

“Chuyện Lâm đội muốn giải nghệ giới chuyên nghiệp đều biết, biểu hiện của Dương Kiếm lại chói lòa, tôi sợ anh ấy truyền chức đội trưởng cho Dương Kiếm, vì tôi biết Dương Kiếm không phù hợp làm đội trưởng… Nhưng các cậu cũng biết đấy, lấy lập trường đội trưởng của đội tuyển Hoa Hạ, tôi cũng không có cách nào can thiệp vào chuyện nội bộ của Trường An, hơn nữa bình thường Lâm Lập Minh làm việc đều suy nghĩ kỹ càng, cân nhắc rành mạch đúng sai lợi hại, một khi anh ấy đưa ra quyết định chắc chắn sẽ kiên trì đến cùng, người khác có khuyên cũng vô dụng.”

“Tôi biết.” Lam Vị Nhiên gật đầu, “Trong ấn tượng của tôi Lâm đội đúng là người như thế, khi đó mọi người còn gọi anh ấy là Gia Cát, cũng là vì khen anh ấy ‘nhìn xa trông rộng’, lúc nào cũng tự tin với quyết định của mình.”

“Đáng tiếc lần này lại tính sai, tuy năng lực cá nhân của Dương Kiếm rất ưu tú, nhưng ý thức đoàn đội thì quá kém.” Lưu Xuyên xòe tay, “Khi tôi biết Lâm đội quyết định trao chức đội trưởng cho Dương Kiếm… tôi cảm thấy rất bất lực. Thứ nhất là tôi không có quyền can thiệp vào chuyện nội bộ của đội tuyển Trường An, thứ hai là tôi không khuyên nổi Lâm Lập Minh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Kiếm ngồi vào cái vị trí hoàn toàn không thích hợp với nó.”

Chuyện về sau thì Tần Dạ đều biết, từ khi Dương Kiếm làm đội trưởng, chỉ lo xông pha chiến đấu một mình, xem nhẹ điều quan trọng nhất là nhịp độ đoàn chiến với đồng đội và sự phối hợp giữa các thành viên. Tên nhóc tuổi trẻ khí thịnh cho rằng có thể dựa vào thanh kiếm của bản thân là có thể dẫn đội hữu xung phong giết địch, giành được thắng lợi. Nhưng lại không biết rằng, khi thanh kiếm đả thương địch thủ, cũng khiến những người bên cạnh tổn thương.

Quản lý một đội tuyển khó hơn tưởng tượng rất nhiều, mâu thuẫn giữa Dương Kiếm và Tần Dạ ngày càng gay gắt, cuối cùng đẩy Trường An vào cái kết giải tán.

Lưu Xuyên vẫn bàng quan hết thảy, cảm giác này thực sự khó để hình dung – đội tuyển Trường An có người bạn tốt nhất của hắn là Tần Dạ, lại có em họ Dương Kiếm, hắn muốn cứu, muốn thay đổi, nhưng lại bất lực, tựa như thấy một tòa tháp cao dần dần sụp đổ, lại chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn Dương Kiếm ngã đài, nhìn Tần Dạ giải nghệ, không có bất cứ cách nào giúp đỡ.

Lưu Xuyên khẽ thở dài, vỗ vai Tần Dạ nói: “Xin lỗi, Tần Dạ… Tôi thực sự xấu hổ khi nói chuyện này với cậu, khiến cậu tức giận đau đầu, người làm cậu phiền lòng mất ngủ là em tôi, tôi không có mặt mũi nào mà nói cho cậu biết… Đứa em này từ bé đã bị chiều hư, tôi làm anh quản nó không tốt cũng là lỗi của tôi, hôm nay chính thức nói với cậu lời xin lỗi, mong cậu tha thứ cho tôi, cũng tha thứ cho nó. Dương Kiếm biết sai rồi, cũng vẫn rất áy náy, nó không dám liên hệ với cậu, nhưng vẫn vụng trộm tìm tôi hỏi thăm tình hình của cậu. Thực ra nó thích cậu lắm, có điều ngu ngốc quá nên chẳng biết biểu đạt thế nào.”

Tần Dạ trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Thực ra khi Trường An giải tán, cậu ấy cũng tới trước mặt tôi xin lỗi, tôi cũng không biết trách cứ cậu ấy thế nào. Lần này tôi giận chủ yếu là vì cậu, chuyện lớn như vậy mà cậu vẫn luôn gạt tôi, tôi cảm giác cậu có thực sự coi tôi là bạn nữa hay không?”

Lưu Xuyên vội nói: “Đương nhiên tôi luôn coi cậu là bạn, điểm này cậu còn nghi ngờ sao? Cũng chính vì là bạn nên tôi mới không dám nói ra…”

Lam Vị Nhiên tiến lại nói chen vào: “Da mặt cậu dày như thế mà cũng có lúc ngượng à?”

“…” Lam Vị Nhiên tung một chiêu trúng tim đen Lưu Xuyên tạo thành hiệu ứng trầm mặc, Lưu Xuyên không biết phải nói gì.

Tần Dạ nhìn bộ dạng quẫn bách của hắn, nhịn không được nở nụ cười, khoát tay nói: “Được rồi, giải thích hết rồi thì thôi, tôi cũng không phải kẻ thù dai. Nghe cậu nói trước đây Dương Kiếm lấy việc vượt qua cậu làm mục tiêu, tôi lại có chút đồng cảm với cậu. Một bên bận tâm đội tuyển Hoa Hạ, còn phải chú ý chuyện ở Trường An, có thằng em như thế, cũng khó cho cậu.”

“…” Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Đôi khi tôi thực sự chỉ muốn đập nó một phát chết luôn, nhưng vẫn không có cách nào, khốn kiếp khi nó lại là em tôi.”

Đúng vậy, dù khốn kiếp thế nào vẫn là em trai. Tình cảm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không thể thay đổi quan hệ huyết thống, cũng chính là điều kỳ diệu của “Tình anh em”. Tuy Lưu Xuyên rất tức giận khi Dương Kiếm gây ra đủ chuyện ngu ngốc, nhưng vẫn chẳng thể phủ nhận sự quan tâm của hắn đối với người em trai này.

Ngày hôm sau, phóng viên Từ Hiểu Kỳ công bố một đoạn clip phỏng vấn độc nhất vô nhị trên báo điện tử, hấp dẫn vô số người vào xem, trong một thời gian ngắn lượng view đã tăng hơn mười vạn.

“Xuyên đội và Dương Kiếm là anh em bà con, thật khiến người ta sửng sốt! Xin hỏi, Xuyên đội cảm thấy thế nào về việc em mình chơi game?”

“Khi nó tới thi đấu không hề nói với tôi, khi tôi nhìn thấy nó trên sân thi đấu, tôi rất muốn đá nó một phát bay lên sao Hỏa.”

“Sau khi biết em trai cũng gia nhập giới game thủ, Xuyên thần có nghĩ tới việc dựa vào tài nguyên của mình để giúp đỡ cậu ấy không? Ví dụ như giới thiệu đội tuyển tốt hơn, hoặc giúp cậu ấy tạo tiền đề cho sự nghiệp sau này?”

“Không.” Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói, “Nó rất kiêu ngạo, khi tôi biết chuyện nó cũng đã ký hợp đồng với Trường An rồi, vì thế cũng không giúp gì được cho sự phát triển của nó trong liên minh, mà căn bản nó cũng không muốn tôi ra tay giúp đỡ.”

“Khi đội tuyển Trường An giải tán, ai cũng chửi rủa Dương Kiếm, lúc ấy anh không đứng ra bày tỏ quan điểm, chẳng nhẽ thấy em mình bị mắng như vậy mà không đau lòng sao?”

“Tôi không tỏ thái độ là vì muốn nhìn xem nó sẽ làm thế nào, nó có thể đứng ra giải thích là tôi vui lắm rồi. Từ ngày tới liên minh tôi đã nói với nó, cậu cũng 18 tuổi đủ trưởng thành rồi, anh sẽ không che chở cho cậu, về sau có xảy ra chuyện gì cậu phải tự gánh vác. Mấy năm qua nó trải qua nhiều chuyện, cũng trưởng thành hơn, có những chuyện nếu tôi lấy thân phận anh trai nói cho nó, nó cũng chẳng nghe, chỉ khi nó tự trải qua mới có thể hiểu rõ ràng.”

Từ Hiểu Kỳ nói: “Có phải vì người lớn giảng đạo lý dong dài sẽ khiến người ta cảm thấy phiền, sinh ra tâm lý phản nghịch đúng không?”

“Đúng vậy.” Lưu Xuyên nói, “Trước đây khi nó ngã, tôi có thể đỡ nó dậy, nhưng tôi không thể đỡ nó mãi. Hôm nay mọi chuyện đều là nó chịu trách nhiệm, dọc đường đi từng có nhiều khó khăn gập ghềnh, nhưng tôi biết, nếu trải qua được những gian khổ này, sau này con đường nó đi sẽ càng thêm vững chắc.”

Nói tới đây, Lưu Xuyên liền mỉm cười: “Tôi muốn, một ngày nào đó, nó sẽ khiến người anh tôi đây cảm thấy tự hào.”

Trong ký túc xá của đội tuyển Tuyết Lang, Dương Kiếm xem phỏng vấn đã sớm rưng rưng muốn khóc, nghẹn ngào không nói ra lời.

Cậu nhớ lại trước đây mỗi khi ngã Lưu Xuyên đều chạy tới đỡ mình dậy, dỗ cậu nín, nhớ lại mỗi lần bị bắt nạt Lưu Xuyên đều ra mặt thay mình… Thực ra Lưu Xuyên là người anh rất tốt, nhưng trước giờ cậu lại vẫn coi Lưu Xuyên là kẻ địch trong tâm tưởng, thầm nghĩ muốn đánh bại, muốn vượt qua. Nhưng thực ra trong đáy lòng, cậu vẫn rất kính trọng và ỷ lại vào người anh trai này, chỉ là khi còn nhỏ tuổi kiêu ngạo không chịu thừa nhận mà thôi.

– một ngày nào đó, nó sẽ khiến người anh tôi đây cảm thấy tự hào.

Những lời này của Lưu Xuyên rất đơn giản, nhưng lại là sự cổ vũ lớn nhất đối với Dương Kiếm.

Xin lỗi, anh, Dương Kiếm đã khiến anh mất mặt. Nhưng sẽ có một ngày, em sẽ khiến anh tự hào!

Phương Chi Diên vào phòng thấy Dương Kiếm mắt đỏ hoe, khẽ cười cười đi tới phía sau cậu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu.

Động tác của người con trai ấy rất ôn nhu, Dương Kiếm nhận ra hắn tới gần, vội lấy tay lau nước mắt, xấu hổ nói: “Sao đội trưởng lại tới đây…”

Phương Chi Diên mỉm cười xoa đầu cậu, ôn nhu nói: “Tôi cũng có xem phỏng vấn của anh cậu, tôi cũng tin tưởng cậu sẽ khiến anh ấy tự hào. Nhớ rõ, luôn có tôi, và toàn bộ đội tuyển Tuyết Lang kề vai chiến đấu với cậu, cậu không chỉ có một mình, biết chưa?”

Dương Kiếm ấm áp trong lòng, lập tức gật đầu nói: “Tôi biết rồi! Tôi đi tắm rửa thay quần áo đã, sau đó sẽ đi huấn luyện liền!”

Phương Chi Diên nói: “Được, tôi chờ cậu ở phòng huấn luyện.”

Có lẽ rất nhiều năm về sau, cậu sẽ luôn được nghe những lời này của Phương Chi Diên: “Tôi chờ cậu ở phòng huấn luyện.”

– có đồng đội đang chờ cậu cùng nhau tập luyện, cảm giác tốt đẹp chẳng thể ngờ.

Dương Kiếm biết mình không còn cô đơn, về sau dù chuyện gì xảy ra đi nữa, Phương Chi Diên cũng sẽ sóng vai đi cùng với cậu.

Từ hôm nay trở đi cậu sẽ không còn là thằng em trai khiến Xuyên thần mất mặt nữa, cũng không còn là đội trưởng không phân nặng nhẹ của đội tuyển Trường An, mà là một Dương Kiếm của Tuyết Lang hoàn toàn lột xác.

Bảo kiếm phải trải qua tôi luyện, kiếm trong tay cậu đã vượt qua bao khúc chiết, sẽ càng trở nên sắc bén hơn. Cậu cũng sẽ dùng chiêu kiếm hoa lệ chói mắt này, trong liên minh chuyên nghiệp cao thủ nhiều như mây, tạo nên con đường của chính mình!Hết chương 317.Hết quyển 6.

Hết quyển 6 rồi, mình sẽ nghỉ một đợt để beta lại những chương cũ nhé. Hẹn gặp lại ở quyển 7 nha. ヾ(* ̄▽ ̄*)

Dương Kiếm đáng yêu quá ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau