Chương 84: Quyển 4Chương 84
Khu ổ chuột trong Vạn Hộ Thành, sắc đêm ngày một nồng, bầu trời như nhuộm mực.
Tối nay trời nhiều mây, trăng và sao đều bị mây đen che khuất, khắp một vùng trời Hoa Đô không có lấy một tia sáng le lói nào.
Trong bóng đêm tối tăm, Lục Tuấn Trì, Tề Chính Dương và một cảnh sát trẻ tên Vương Húc Nam đang chạy trong những con ngõ hẹp, thời gian ngày càng gần mốc mười giờ tối.
Trong Vạn Hộ Thành toàn là nhà dân thấp nhỏ, đường đi vừa hẹp vừa gập ghềnh, còn có vài đường hầm đào rồi chưa lấp. Dọc hai bên đường là những công trình phạm quy, thậm chí không thể lái xe vào.
Khu vực này đã được quy hoạch, chuẩn bị di dời từ lâu nhưng vẫn còn mấy nhà nhất quyết không chịu di dời, vậy nên vẫn chưa bắt đầu phá dỡ. Rất nhiều căn nhà đã trống nhưng cũng còn nhà có người ở.
Dù có người hay không có người, họ vẫn vào từng nhà kiểm tra.
Khu ổ chuột loạn cào cào, những căn nhà được xây dựng trái phép mọc lên khắp nơi, mỗi căn một kiểu, còn có người bày quán ven đường, hoàn toàn không theo luật lệ gì.
Lục Tuấn Trì không biết đêm nay mình đã leo bao nhiêu tầng, chạy qua bao nhà dân, hắn đặt sự mệt mỏi của cơ thể ra sau, hiện tại chỉ có một nỗi sợ duy nhất là không kịp giờ.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, đó là đồng hồ đếm ngược mạng sống của một đứa trẻ.
Đã có hơn hai trăm người đang hành động trong Vạn Hộ Thành cùng họ nhưng vào khu ổ chuột chẳng khác nào mê cung này, họ vẫn không thể tìm kiếm hết.
Mọi người như cát vụn chảy về sông, chốc chốc bị nước đánh tản ra giữa mê cung phức tạp này.
Sau khi gõ cửa, họ gặp rất nhiều gương mặt khác nhau, có người ngáp, có người mắng mỏ, có người chưa kịp mặc quần áo, không biết họ đang điều tra vụ gì, không liên quan đến mình.
Vụ livestream này khiến xã hội rối tung nhưng hầu hết dân tại khu ổ chuột vẫn không có phản ứng gì.
Thậm chí người ở đây còn không nhiệt tình bằng người ở khu nhà xây dở.
Những người sống trong khu nhà xây dở còn cảm thấy mình có trách nhiệm, có ý thức mình thuộc về nơi này, dù cuộc sống khó khăn, họ vẫn muốn sống tiếp tại đây. Nhưng dường như người ở khu ổ chuột đã từ bỏ tất cả, không còn vùng vẫy, cố gắng, thậm chí là tưởng tượng.
Họ không cùng nhịp với thành phố này.
Họ thấy những cảnh sát đang bận rộn này rất kỳ lạ.
Lục Tuấn Trì thấy họ cũng rất kỳ lạ.
Rõ ràng họ còn sống, sống tại một trong những thành phố sầm uất nhất thế giới hiện nay. Nhưng dường như cuộc sống tại thành phố sầm uất này đã rời xa cuộc đời họ, họ cam chịu núp mình trong một khu vực nhỏ trong thành phố tự sinh tự diệt, không còn cảm xúc, thậm chí sa đọa.
Thỉnh thoảng lại có thông báo được truyền qua bộ đàm, phần lớn là không có kết quả.
Nhưng góc ở độ nào đó, họ cũng thu hoạch được rất nhiều. Họ tra ra hai ổ bán dâm, bắt mấy tên bán thuốc phiện trái phép, còn tìm ra mấy điểm tụ bạc.
Nhưng đều không phải thứ họ muốn thấy lúc này.
Rốt cuộc phòng livestream kia ẩn náu ở đâu?
Ba người Lục Tuấn Trì thở hồng hộc chạy vào một con hẻm tối đen.
Hạ Minh Tích báo cáo qua bộ đàm: “Livestream với truyền thông không thành công lắm, bây giờ hiện trường rất hỗn loạn, hình như streamer sắp hành hình rồi…”
Giọng một chàng trang trẻ chợt vang lên, cắt ngang giọng nói trong tai nghe.
“Này, làm gì thế, không được vào đây.”
Lục Tuấn Trì nghe tiếng bèn nhìn về phía trước, giữa bóng đêm đen kịt, có năm sáu cậu choai choai chặn trước mặt họ.
“Cảnh sát điều tra!” Lục Tuấn Trì không ngờ lại có người chặn họ, hắn vừa nói vừa giơ thẻ cảnh sát.
Đây là một con hẻm rất hẹp, đi thêm vài bước nữa là mấy tòa nhà, nhà cửa ở đây đều đã khá lâu năm, có những căn phòng tối đen, cũng có vài ô cửa sổ le lói ánh đèn.
Đèn đường đã hỏng gần hết, chỉ còn một bóng đèn màu cam không sáng lắm rọi xuống mặt đường, kéo dài cái bóng sau lưng mấy cậu choai choai phía trước.
Mấy người họ như bất chợt xuất hiện trong một góc vắng lặng thế này. Thoạt trông họ đều không lớn, chỉ mới mười mấy tuổi, đứa nhỏ nhất còn chưa lớn hẳn, vẫn đang trong độ tuổi được giáo dục tại trường, lại đã lăn lộn đầu đường từ lâu.
Họ lười nhác đứng đó, chặn ngay giữa đường, hoàn toàn không định tránh ra, ánh mắt vô cùng bất thiện.
Một người trong đó nhìn họ, lầm bầm: “Lừa ai thế? Sao lại có cảnh sát đến đây được?”
Một người khác hùa theo: “Đúng rồi, cảnh sát sao dám đến?”
Mấy người còn lại cười ầm lên.
Lục Tuấn Trì cũng từng nghe trong khu ổ chuột có vài nơi không ai quản lý, người ra vào nơi này lộn xộn, không có camera an ninh, thường xuyên xảy ra ẩu đả đến tàn tật, bị thương, bình thường cảnh sát cũng không dám đến đây điều tra một mình.
Tề Chính Dương thở dốc, vẫn muốn trao đổi với họ: “Tại sao các cậu không cho chúng tôi vào? Ai bảo các cậu canh ở đây?”
“Dù sao tối nay cũng không ai được vào.” Thanh niên cầm đầu gẩy mấy sợi tóc nhuộm vàng, mấy người sau lưng cậu ta có người cầm gậy, có người cầm gạch, còn có một cậu mập đập chai bia vào cột đèn bên cạnh, sau đó quơ chiếc chai vỡ trên tay.
Vương Húc Nam hãy còn trẻ, thấy nhiều người chặn đường như vậy, còn cầm vũ khí, cậu ta nổi giận: “Các cậu làm vậy là tấn công cảnh sát!”
Cậu mập hùng hổ nói: “Tao đánh cảnh sát đấy!”
Lục Tuấn Trì nghiêng đầu nhìn, ven đường có mấy chiếc xiên những người này ăn xong vứt lại cùng ít vỏ bia rượu, mùi rượu phảng phất trong không khí, có thể thấy họ đã canh ở đây rất lâu rồi. Đám người này cố ý gây sự hòng câu giờ.
Thái độ của chúng giúp họ hiểu rõ, nhất định có thứ gì đó khuất tất trong những tòa nhà phía sau.
Mọi người đang tản ra điều tra, gọi người giúp chắc chắn không kịp. Lục Tuấn Trì còn chưa kịp quyết định, mấy cậu choai choai kia đã xông lên.
Xem ra không tránh được trận này rồi. Lục Tuấn Trì không muốn dùng súng, anh xắn tay áo lên hai lần, đôi mắt dài hẹp híp lại, lùi ra sau nửa bước, vừa vung chân đã đá trúng ngực một người phía trước. Sau đó anh vặn tay người nọ ra sau, cướp gậy trong tay cậu ta. Cây gậy trong tay cậu ta rơi xuống, hàng rào phía trước xuất hiện lỗ hổng.
Lục Tuấn Trì nói: “Lão Tề, anh đưa cấp dưới của anh qua đó trước, tôi sẽ đến tìm các anh ngay.”
Cảnh sát trẻ Vương Húc Nam ngẩn ra, “Tổ trưởng Lục, mình anh đánh được không?”
Tề Chính Dương đẩy cậu ta, “Mười tên thế này cũng không nhằm nhò gì với tổ trưởng Lục đâu, cậu đừng ở đây cản đường cậu ấy, chúng ta phải chớp lấy thời gian!”
Mấy tên còn lại muốn lên chặn đường, Lục Tuấn Trì lại bước lên, quét ngang cây côn trong tay, tiếng gió vang lên, hắn vọt lên cản lại.
Đợi Tề Chính Dương và Vương Húc Nam chạy khỏi con hẻm, Lục Tuấn Trì mới quay lại nhìn đám côn đồ trước mắt. Chỉ mấy tên côn đồ này, đúng là hắn không thèm để tâm.
“Tất cả cùng lên! Đánh tàn phế tao chịu trách nhiệm!” Tóc vàng ỷ mình đông người, bảo tất cả cùng xông lên.
Lục Tuấn Trì dứt khoát vung gậy gỗ về phía tóc vàng, tóc vàng giật mình nhắm mắt, không ngờ hắn chỉ đang đánh lạc hướng.
Lục Tuấn Trì lên gối thúc vào bụng cậu ta, cây gậy trong tay hất về sau, đánh vào cằm của một người sau lưng hắn. Người họ thét lên, như cắn phải đầu lưỡi, cậu ta bụm miệng lùi lại hai bước.
Cậu mập bên cạnh lao tới, đâm chai rượu trong tay về phía bụng Lục Tuấn Trì.
Lục Tuấn Trì cúi người kéo tay cậu ta, đạp một phát thật mạnh vào đầu gối. Cậu mập kia lập tức mất thăng bằng, Lục Tuấn Trì vòng ra sau lưng cậu mập, nhanh chóng khóa chặt cổ cậu ta. Chai rượu trong tay cậu mập rơi loảng xoảng, cơ thể vạm vỡ của cậu ta trở thành khiên chắn cho Lục Tuấn Trì, thoáng chốc đã bị đống bọn đánh hai gậy.
Lục Tuấn Trì đẩy cậu ta về phía trước, cậu béo kia ngã rầm xuống đất, kéo theo người phía trước ngã cùng.
Trong con hẻm nhỏ hẹp, bóng người lay động chồng chéo nhau dưới ánh đèn đường.
Mấy tên côn đồ kia bị đánh vài phát, đứa nào đứa nấy đỏ cả mắt, càng lúc đánh càng ác.
Lục Tuấn Trì phòng thủ chặt chẽ, thấy người trước mắt có sơ hở, hắn vật cậu ta qua vai. Hắn không hề dừng lại, vung cây gậy trong tay về phía tóc vàng, tóc vàng tưởng lần này vẫn là đánh lạc hướng bèn lao thẳng qua, con dao trong tay cậu ta chỉ cách ngực Lục Tuấn Trì vài tấc, đúng lúc này cây gậy lại nện xuống.
Một người khác lại lao tới, Lục Tuấn Trì nghiêng người đá vào bụng cậu ta, cậu ta lùi lại vài bước, lưng va vào tường.
Hai tên côn đồ còn lại thấy mình không đánh được, quay người toan chạy, Lục Tuấn Trì giơ chân ngáng một người, người còn lại bị cây gậy hắn ném ra đập trúng, ngã rầm xuống đất.
Trận đánh không dừng lại chút nào, tổng cộng không mất đến năm phút.
Động tác của Lục Tuấn Trì rất nhanh, chỉ đánh những chỗ không nguy hiểm. Hắn hơi tức giận, đánh cũng hơi nặng, không cho họ đường lui. Hắn đánh cho mấy tên côn đồ nằm lăn lóc rên rỉ dưới đất.
Thấy đám côn đồ không còn ho he được gì nữa, Lục Tuấn Trì dừng tay. Hắn thở dốc, lấy điện thoại ra chụp mặt họ: “Tối nay, các cậu cản trở cảnh sát làm việc, đừng tưởng có thể qua mặt chuyện này!”
“Bố, bố… là bọn con không có mắt.” Cậu béo quỳ xuống cầu xin.
Lục Tuấn Trì đạp cậu ta, đi vài trước đến trước mặt tóc vàng, còng tay cậu ta lại, sau đó gọi người đến áp giải mấy tên côn đồ này.
Lục Tuấn Trì đang định đi tìm Tề Chính Dương, nhưng lại cảm giác chuyện này có vấn đề, bèn cúi đầu hỏi: “Các cậu có biết livestream tối nay không?”
Tóc vàng sửng sốt: “Gì cơ? Livestream là sao? Tôi không xem livestream, bọn tôi mua thịt nướng với rượu, đã đứng đây chặn người từ năm giờ chiều rồi.”
Phản ứng này không giống nói dối, Lục Tuấn Trì lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Ai bảo các cậu chặn người ở đây.”
“Là… là bạn tôi, cậu ta cho tôi hai nghìn, bảo tối nay không được cho ai vào trong… Khi đó tôi còn chém gió đã đời rồi đồng ý, cậu ta cũng không nói người đến là cảnh sát.”
Lục Tuấn Trì bẻ ngoặt cánh tay lông vàng, “Tên cậu ta!”
Lông vàng kêu ré lên, “Đào Anh Húc, là Đào Anh Húc bảo bọn tôi canh ở đây.”
Nghe thấy cái tên này, mặt Lục Tuấn Trì biến sắc, “Đào Anh Húc học cấp ba Vạn Hộ?”
Tóc vàng vội vã gật đầu, “Chính nó mà, hồi cấp hai bọn tôi học cùng lớp, tôi cũng từng nợ ơn nó…”
Đào Anh Húc không phải nạn nhân thứ ba sao?
Tại sao “học sinh giỏi” đó lại phải làm việc này?
Lục Tuấn Trì nhíu mày, chuyện này đang dần khác với dự đoán của hắn.
Hắn siết tay mạnh hơn.
Tóc vàng vội kêu lên: “Bố ơi! Cụ ơi! Thật mà, trăm phần trăm! Tôi có lịch sử nói chuyện làm chứng. Cậu ta còn chuyển tiền trước cho bọn tôi nữa…”
“Chuyện lúc nào?”
“Khoảng hơn bốn giờ chiều nay, chú cảnh sát, tôi có thể cho chú xem điện thoại…”
Đó là thời điểm livestream buổi chiều bắt đầu, trong lòng Lục Tuấn Trì như có một ngọn lửa, hắn cảm giác mình đã đến gần sự thật nhưng vẫn còn rất nhiều điều không giải thích được.
Hắn như đang đứng giữa một mê cung, rõ ràng ngẩng đầu là thấy được đích đến, lại không biết lúc nào mới đến được đó.
—
Lúc này, trong phòng trực tiếp, streamer đã bắt đầu kéo dây, cơ thể của thiếu niên ngồi trên ghế cũng dần bị kéo theo.
“Ơ kìa… Dù lúc Na Học Hải nhận tội có hơi lộn xộn nhưng cũng coi là nhận rồi mà! Cảnh sát cũng nói sẽ điều tra rồi, anh đạt được mục đích rồi chứ?”
“Mục đích của hắn ta vốn không phải vạch trần tội ác của những người kia, nói thì hay ho đường hoàng vậy đấy nhưng thật ra chỉ mượn cơ hội giết người thôi!”
“Trời ạ! Đừng mà! Đừng giết người!”
“Biến thái, biến thái… Hắn ta lấy việc giết người làm niềm vui!”
Mọi người đang xem livestream đều hồi hộp, khi bình luận xuất hiện không ngừng, sợi dây thừng cũng dần siết chặt, cơ thể thiếu niên hoàn toàn rời mặt đất, cậu ta vùng vẫy, co giật, cơ thể giãy giụa không ngừng.
Sau đó màn hình tắt ngúm.
“Sao thế? Có chuyện gì thế?”
“Do đường truyền mạng à?”. Nhanh nhất tại ⩶ T???? U????t????uyện.vn ⩶
“Rồi sao nữa?”
Sau nửa phút, màn hình lại sáng lên, ống kính không còn dịch chuyển, chỉ quay phần chân thiếu niên. Chân cậu ta lơ lửng giữa không trung, khẽ đung đưa, sau đó hoàn toàn dừng lại.
Ống kính dịch lên, quay gương mặt cậu ta, đó là một gương mặt chết chóc, xám xịt.
Cuối cùng mọi người cũng nhận ra, thiếu niên kia đã hoàn toàn rời khỏi mặt đất, không còn hơi thở.
“Cảnh sát đâu? Sao cảnh sát vẫn chưa tới?”
“Còn cứu được không thế?”
“Trời ơi, tàn nhẫn quá.”
Lại thêm một sinh mạng trẻ tuổi mất đi.
Xử tử xong nạn nhân thứ ba, giọng nói lạnh lùng của streamer lại vang lên: “Mọi người đều thấy kết quả rồi đúng không? Chúng ta đã hết thuốc chữa rồi nhưng mọi người lại coi đó là chuyện hết sức bình thường. Trên thế giới này, kẻ ác sẽ không bị trừng trị, làm việc tốt lại bị nghi ngờ. Tôi hy vọng những người bình thường nhớ rõ đêm nay… Mọi người, một tiếng sau gặp lại.”
—
Livestream thứ ba kết thúc, họ vẫn không bắt kịp.
Khi mọi người đều im lặng, bỗng một tin tức xuất hiện trong nhóm chat.
Hạ Minh Tích nói: “Em vừa nhận tin từ bệnh viện trực thuộc Hoa Bắc, nạn nhân thứ hai Mạc Tú Tú đã tỉnh lại sau cấp cứu.”
Tô Hồi ngồi trong văn phòng trường, ngẩng đầu hỏi Kiều Trạch: “Từ đây đến bệnh viện trực thuộc Hoa Bắc có xa không?”
Kiều Trạch sửng sốt, mở bản đồ ra xem, “Không xa ạ, đi mười phút là tới. Trước đây lúc đưa Mạc Tú Tú lên xe cứu thương, họ tự động đưa đến bệnh viện gần nhất.”
Tô Hồi đứng dậy, nói: “Tôi muốn gặp Mạc Tú Tú.”
Kiều Trạch lập tức tắt tablet, “Được ạ, để em gọi xe. Nhưng chúng ta phải qua đó sao? Bên đó cũng có cảnh sát canh giữ rồi, có việc gì có thể để họ hỏi trước.”
Kiều Trạch hơi lo lắng, cậu sợ đi đi về về lại lỡ mất thời gian.
Tô Hồi lắc đầu, “Có thể cô ấy sẽ nói dối, tôi muốn tự mình xác nhận vài chuyện.”
Nếu suy đoán của anh không sai, rất có thể Mạc Tú Tú sẽ tiết lộ được mấu chốt của câu đố này.
Tối nay trời nhiều mây, trăng và sao đều bị mây đen che khuất, khắp một vùng trời Hoa Đô không có lấy một tia sáng le lói nào.
Trong bóng đêm tối tăm, Lục Tuấn Trì, Tề Chính Dương và một cảnh sát trẻ tên Vương Húc Nam đang chạy trong những con ngõ hẹp, thời gian ngày càng gần mốc mười giờ tối.
Trong Vạn Hộ Thành toàn là nhà dân thấp nhỏ, đường đi vừa hẹp vừa gập ghềnh, còn có vài đường hầm đào rồi chưa lấp. Dọc hai bên đường là những công trình phạm quy, thậm chí không thể lái xe vào.
Khu vực này đã được quy hoạch, chuẩn bị di dời từ lâu nhưng vẫn còn mấy nhà nhất quyết không chịu di dời, vậy nên vẫn chưa bắt đầu phá dỡ. Rất nhiều căn nhà đã trống nhưng cũng còn nhà có người ở.
Dù có người hay không có người, họ vẫn vào từng nhà kiểm tra.
Khu ổ chuột loạn cào cào, những căn nhà được xây dựng trái phép mọc lên khắp nơi, mỗi căn một kiểu, còn có người bày quán ven đường, hoàn toàn không theo luật lệ gì.
Lục Tuấn Trì không biết đêm nay mình đã leo bao nhiêu tầng, chạy qua bao nhà dân, hắn đặt sự mệt mỏi của cơ thể ra sau, hiện tại chỉ có một nỗi sợ duy nhất là không kịp giờ.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, đó là đồng hồ đếm ngược mạng sống của một đứa trẻ.
Đã có hơn hai trăm người đang hành động trong Vạn Hộ Thành cùng họ nhưng vào khu ổ chuột chẳng khác nào mê cung này, họ vẫn không thể tìm kiếm hết.
Mọi người như cát vụn chảy về sông, chốc chốc bị nước đánh tản ra giữa mê cung phức tạp này.
Sau khi gõ cửa, họ gặp rất nhiều gương mặt khác nhau, có người ngáp, có người mắng mỏ, có người chưa kịp mặc quần áo, không biết họ đang điều tra vụ gì, không liên quan đến mình.
Vụ livestream này khiến xã hội rối tung nhưng hầu hết dân tại khu ổ chuột vẫn không có phản ứng gì.
Thậm chí người ở đây còn không nhiệt tình bằng người ở khu nhà xây dở.
Những người sống trong khu nhà xây dở còn cảm thấy mình có trách nhiệm, có ý thức mình thuộc về nơi này, dù cuộc sống khó khăn, họ vẫn muốn sống tiếp tại đây. Nhưng dường như người ở khu ổ chuột đã từ bỏ tất cả, không còn vùng vẫy, cố gắng, thậm chí là tưởng tượng.
Họ không cùng nhịp với thành phố này.
Họ thấy những cảnh sát đang bận rộn này rất kỳ lạ.
Lục Tuấn Trì thấy họ cũng rất kỳ lạ.
Rõ ràng họ còn sống, sống tại một trong những thành phố sầm uất nhất thế giới hiện nay. Nhưng dường như cuộc sống tại thành phố sầm uất này đã rời xa cuộc đời họ, họ cam chịu núp mình trong một khu vực nhỏ trong thành phố tự sinh tự diệt, không còn cảm xúc, thậm chí sa đọa.
Thỉnh thoảng lại có thông báo được truyền qua bộ đàm, phần lớn là không có kết quả.
Nhưng góc ở độ nào đó, họ cũng thu hoạch được rất nhiều. Họ tra ra hai ổ bán dâm, bắt mấy tên bán thuốc phiện trái phép, còn tìm ra mấy điểm tụ bạc.
Nhưng đều không phải thứ họ muốn thấy lúc này.
Rốt cuộc phòng livestream kia ẩn náu ở đâu?
Ba người Lục Tuấn Trì thở hồng hộc chạy vào một con hẻm tối đen.
Hạ Minh Tích báo cáo qua bộ đàm: “Livestream với truyền thông không thành công lắm, bây giờ hiện trường rất hỗn loạn, hình như streamer sắp hành hình rồi…”
Giọng một chàng trang trẻ chợt vang lên, cắt ngang giọng nói trong tai nghe.
“Này, làm gì thế, không được vào đây.”
Lục Tuấn Trì nghe tiếng bèn nhìn về phía trước, giữa bóng đêm đen kịt, có năm sáu cậu choai choai chặn trước mặt họ.
“Cảnh sát điều tra!” Lục Tuấn Trì không ngờ lại có người chặn họ, hắn vừa nói vừa giơ thẻ cảnh sát.
Đây là một con hẻm rất hẹp, đi thêm vài bước nữa là mấy tòa nhà, nhà cửa ở đây đều đã khá lâu năm, có những căn phòng tối đen, cũng có vài ô cửa sổ le lói ánh đèn.
Đèn đường đã hỏng gần hết, chỉ còn một bóng đèn màu cam không sáng lắm rọi xuống mặt đường, kéo dài cái bóng sau lưng mấy cậu choai choai phía trước.
Mấy người họ như bất chợt xuất hiện trong một góc vắng lặng thế này. Thoạt trông họ đều không lớn, chỉ mới mười mấy tuổi, đứa nhỏ nhất còn chưa lớn hẳn, vẫn đang trong độ tuổi được giáo dục tại trường, lại đã lăn lộn đầu đường từ lâu.
Họ lười nhác đứng đó, chặn ngay giữa đường, hoàn toàn không định tránh ra, ánh mắt vô cùng bất thiện.
Một người trong đó nhìn họ, lầm bầm: “Lừa ai thế? Sao lại có cảnh sát đến đây được?”
Một người khác hùa theo: “Đúng rồi, cảnh sát sao dám đến?”
Mấy người còn lại cười ầm lên.
Lục Tuấn Trì cũng từng nghe trong khu ổ chuột có vài nơi không ai quản lý, người ra vào nơi này lộn xộn, không có camera an ninh, thường xuyên xảy ra ẩu đả đến tàn tật, bị thương, bình thường cảnh sát cũng không dám đến đây điều tra một mình.
Tề Chính Dương thở dốc, vẫn muốn trao đổi với họ: “Tại sao các cậu không cho chúng tôi vào? Ai bảo các cậu canh ở đây?”
“Dù sao tối nay cũng không ai được vào.” Thanh niên cầm đầu gẩy mấy sợi tóc nhuộm vàng, mấy người sau lưng cậu ta có người cầm gậy, có người cầm gạch, còn có một cậu mập đập chai bia vào cột đèn bên cạnh, sau đó quơ chiếc chai vỡ trên tay.
Vương Húc Nam hãy còn trẻ, thấy nhiều người chặn đường như vậy, còn cầm vũ khí, cậu ta nổi giận: “Các cậu làm vậy là tấn công cảnh sát!”
Cậu mập hùng hổ nói: “Tao đánh cảnh sát đấy!”
Lục Tuấn Trì nghiêng đầu nhìn, ven đường có mấy chiếc xiên những người này ăn xong vứt lại cùng ít vỏ bia rượu, mùi rượu phảng phất trong không khí, có thể thấy họ đã canh ở đây rất lâu rồi. Đám người này cố ý gây sự hòng câu giờ.
Thái độ của chúng giúp họ hiểu rõ, nhất định có thứ gì đó khuất tất trong những tòa nhà phía sau.
Mọi người đang tản ra điều tra, gọi người giúp chắc chắn không kịp. Lục Tuấn Trì còn chưa kịp quyết định, mấy cậu choai choai kia đã xông lên.
Xem ra không tránh được trận này rồi. Lục Tuấn Trì không muốn dùng súng, anh xắn tay áo lên hai lần, đôi mắt dài hẹp híp lại, lùi ra sau nửa bước, vừa vung chân đã đá trúng ngực một người phía trước. Sau đó anh vặn tay người nọ ra sau, cướp gậy trong tay cậu ta. Cây gậy trong tay cậu ta rơi xuống, hàng rào phía trước xuất hiện lỗ hổng.
Lục Tuấn Trì nói: “Lão Tề, anh đưa cấp dưới của anh qua đó trước, tôi sẽ đến tìm các anh ngay.”
Cảnh sát trẻ Vương Húc Nam ngẩn ra, “Tổ trưởng Lục, mình anh đánh được không?”
Tề Chính Dương đẩy cậu ta, “Mười tên thế này cũng không nhằm nhò gì với tổ trưởng Lục đâu, cậu đừng ở đây cản đường cậu ấy, chúng ta phải chớp lấy thời gian!”
Mấy tên còn lại muốn lên chặn đường, Lục Tuấn Trì lại bước lên, quét ngang cây côn trong tay, tiếng gió vang lên, hắn vọt lên cản lại.
Đợi Tề Chính Dương và Vương Húc Nam chạy khỏi con hẻm, Lục Tuấn Trì mới quay lại nhìn đám côn đồ trước mắt. Chỉ mấy tên côn đồ này, đúng là hắn không thèm để tâm.
“Tất cả cùng lên! Đánh tàn phế tao chịu trách nhiệm!” Tóc vàng ỷ mình đông người, bảo tất cả cùng xông lên.
Lục Tuấn Trì dứt khoát vung gậy gỗ về phía tóc vàng, tóc vàng giật mình nhắm mắt, không ngờ hắn chỉ đang đánh lạc hướng.
Lục Tuấn Trì lên gối thúc vào bụng cậu ta, cây gậy trong tay hất về sau, đánh vào cằm của một người sau lưng hắn. Người họ thét lên, như cắn phải đầu lưỡi, cậu ta bụm miệng lùi lại hai bước.
Cậu mập bên cạnh lao tới, đâm chai rượu trong tay về phía bụng Lục Tuấn Trì.
Lục Tuấn Trì cúi người kéo tay cậu ta, đạp một phát thật mạnh vào đầu gối. Cậu mập kia lập tức mất thăng bằng, Lục Tuấn Trì vòng ra sau lưng cậu mập, nhanh chóng khóa chặt cổ cậu ta. Chai rượu trong tay cậu mập rơi loảng xoảng, cơ thể vạm vỡ của cậu ta trở thành khiên chắn cho Lục Tuấn Trì, thoáng chốc đã bị đống bọn đánh hai gậy.
Lục Tuấn Trì đẩy cậu ta về phía trước, cậu béo kia ngã rầm xuống đất, kéo theo người phía trước ngã cùng.
Trong con hẻm nhỏ hẹp, bóng người lay động chồng chéo nhau dưới ánh đèn đường.
Mấy tên côn đồ kia bị đánh vài phát, đứa nào đứa nấy đỏ cả mắt, càng lúc đánh càng ác.
Lục Tuấn Trì phòng thủ chặt chẽ, thấy người trước mắt có sơ hở, hắn vật cậu ta qua vai. Hắn không hề dừng lại, vung cây gậy trong tay về phía tóc vàng, tóc vàng tưởng lần này vẫn là đánh lạc hướng bèn lao thẳng qua, con dao trong tay cậu ta chỉ cách ngực Lục Tuấn Trì vài tấc, đúng lúc này cây gậy lại nện xuống.
Một người khác lại lao tới, Lục Tuấn Trì nghiêng người đá vào bụng cậu ta, cậu ta lùi lại vài bước, lưng va vào tường.
Hai tên côn đồ còn lại thấy mình không đánh được, quay người toan chạy, Lục Tuấn Trì giơ chân ngáng một người, người còn lại bị cây gậy hắn ném ra đập trúng, ngã rầm xuống đất.
Trận đánh không dừng lại chút nào, tổng cộng không mất đến năm phút.
Động tác của Lục Tuấn Trì rất nhanh, chỉ đánh những chỗ không nguy hiểm. Hắn hơi tức giận, đánh cũng hơi nặng, không cho họ đường lui. Hắn đánh cho mấy tên côn đồ nằm lăn lóc rên rỉ dưới đất.
Thấy đám côn đồ không còn ho he được gì nữa, Lục Tuấn Trì dừng tay. Hắn thở dốc, lấy điện thoại ra chụp mặt họ: “Tối nay, các cậu cản trở cảnh sát làm việc, đừng tưởng có thể qua mặt chuyện này!”
“Bố, bố… là bọn con không có mắt.” Cậu béo quỳ xuống cầu xin.
Lục Tuấn Trì đạp cậu ta, đi vài trước đến trước mặt tóc vàng, còng tay cậu ta lại, sau đó gọi người đến áp giải mấy tên côn đồ này.
Lục Tuấn Trì đang định đi tìm Tề Chính Dương, nhưng lại cảm giác chuyện này có vấn đề, bèn cúi đầu hỏi: “Các cậu có biết livestream tối nay không?”
Tóc vàng sửng sốt: “Gì cơ? Livestream là sao? Tôi không xem livestream, bọn tôi mua thịt nướng với rượu, đã đứng đây chặn người từ năm giờ chiều rồi.”
Phản ứng này không giống nói dối, Lục Tuấn Trì lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Ai bảo các cậu chặn người ở đây.”
“Là… là bạn tôi, cậu ta cho tôi hai nghìn, bảo tối nay không được cho ai vào trong… Khi đó tôi còn chém gió đã đời rồi đồng ý, cậu ta cũng không nói người đến là cảnh sát.”
Lục Tuấn Trì bẻ ngoặt cánh tay lông vàng, “Tên cậu ta!”
Lông vàng kêu ré lên, “Đào Anh Húc, là Đào Anh Húc bảo bọn tôi canh ở đây.”
Nghe thấy cái tên này, mặt Lục Tuấn Trì biến sắc, “Đào Anh Húc học cấp ba Vạn Hộ?”
Tóc vàng vội vã gật đầu, “Chính nó mà, hồi cấp hai bọn tôi học cùng lớp, tôi cũng từng nợ ơn nó…”
Đào Anh Húc không phải nạn nhân thứ ba sao?
Tại sao “học sinh giỏi” đó lại phải làm việc này?
Lục Tuấn Trì nhíu mày, chuyện này đang dần khác với dự đoán của hắn.
Hắn siết tay mạnh hơn.
Tóc vàng vội kêu lên: “Bố ơi! Cụ ơi! Thật mà, trăm phần trăm! Tôi có lịch sử nói chuyện làm chứng. Cậu ta còn chuyển tiền trước cho bọn tôi nữa…”
“Chuyện lúc nào?”
“Khoảng hơn bốn giờ chiều nay, chú cảnh sát, tôi có thể cho chú xem điện thoại…”
Đó là thời điểm livestream buổi chiều bắt đầu, trong lòng Lục Tuấn Trì như có một ngọn lửa, hắn cảm giác mình đã đến gần sự thật nhưng vẫn còn rất nhiều điều không giải thích được.
Hắn như đang đứng giữa một mê cung, rõ ràng ngẩng đầu là thấy được đích đến, lại không biết lúc nào mới đến được đó.
—
Lúc này, trong phòng trực tiếp, streamer đã bắt đầu kéo dây, cơ thể của thiếu niên ngồi trên ghế cũng dần bị kéo theo.
“Ơ kìa… Dù lúc Na Học Hải nhận tội có hơi lộn xộn nhưng cũng coi là nhận rồi mà! Cảnh sát cũng nói sẽ điều tra rồi, anh đạt được mục đích rồi chứ?”
“Mục đích của hắn ta vốn không phải vạch trần tội ác của những người kia, nói thì hay ho đường hoàng vậy đấy nhưng thật ra chỉ mượn cơ hội giết người thôi!”
“Trời ạ! Đừng mà! Đừng giết người!”
“Biến thái, biến thái… Hắn ta lấy việc giết người làm niềm vui!”
Mọi người đang xem livestream đều hồi hộp, khi bình luận xuất hiện không ngừng, sợi dây thừng cũng dần siết chặt, cơ thể thiếu niên hoàn toàn rời mặt đất, cậu ta vùng vẫy, co giật, cơ thể giãy giụa không ngừng.
Sau đó màn hình tắt ngúm.
“Sao thế? Có chuyện gì thế?”
“Do đường truyền mạng à?”. Nhanh nhất tại ⩶ T???? U????t????uyện.vn ⩶
“Rồi sao nữa?”
Sau nửa phút, màn hình lại sáng lên, ống kính không còn dịch chuyển, chỉ quay phần chân thiếu niên. Chân cậu ta lơ lửng giữa không trung, khẽ đung đưa, sau đó hoàn toàn dừng lại.
Ống kính dịch lên, quay gương mặt cậu ta, đó là một gương mặt chết chóc, xám xịt.
Cuối cùng mọi người cũng nhận ra, thiếu niên kia đã hoàn toàn rời khỏi mặt đất, không còn hơi thở.
“Cảnh sát đâu? Sao cảnh sát vẫn chưa tới?”
“Còn cứu được không thế?”
“Trời ơi, tàn nhẫn quá.”
Lại thêm một sinh mạng trẻ tuổi mất đi.
Xử tử xong nạn nhân thứ ba, giọng nói lạnh lùng của streamer lại vang lên: “Mọi người đều thấy kết quả rồi đúng không? Chúng ta đã hết thuốc chữa rồi nhưng mọi người lại coi đó là chuyện hết sức bình thường. Trên thế giới này, kẻ ác sẽ không bị trừng trị, làm việc tốt lại bị nghi ngờ. Tôi hy vọng những người bình thường nhớ rõ đêm nay… Mọi người, một tiếng sau gặp lại.”
—
Livestream thứ ba kết thúc, họ vẫn không bắt kịp.
Khi mọi người đều im lặng, bỗng một tin tức xuất hiện trong nhóm chat.
Hạ Minh Tích nói: “Em vừa nhận tin từ bệnh viện trực thuộc Hoa Bắc, nạn nhân thứ hai Mạc Tú Tú đã tỉnh lại sau cấp cứu.”
Tô Hồi ngồi trong văn phòng trường, ngẩng đầu hỏi Kiều Trạch: “Từ đây đến bệnh viện trực thuộc Hoa Bắc có xa không?”
Kiều Trạch sửng sốt, mở bản đồ ra xem, “Không xa ạ, đi mười phút là tới. Trước đây lúc đưa Mạc Tú Tú lên xe cứu thương, họ tự động đưa đến bệnh viện gần nhất.”
Tô Hồi đứng dậy, nói: “Tôi muốn gặp Mạc Tú Tú.”
Kiều Trạch lập tức tắt tablet, “Được ạ, để em gọi xe. Nhưng chúng ta phải qua đó sao? Bên đó cũng có cảnh sát canh giữ rồi, có việc gì có thể để họ hỏi trước.”
Kiều Trạch hơi lo lắng, cậu sợ đi đi về về lại lỡ mất thời gian.
Tô Hồi lắc đầu, “Có thể cô ấy sẽ nói dối, tôi muốn tự mình xác nhận vài chuyện.”
Nếu suy đoán của anh không sai, rất có thể Mạc Tú Tú sẽ tiết lộ được mấu chốt của câu đố này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất