Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 71: Khai giảng khối 12

Trước Sau
EDITOR: HYHYYHTH

Sau khi ghi danh khối 12, mở một cuộc họp đơn giản xong, giáo viên chủ nhiệm bèn tuyên bố, cả ngày hôm nay sẽ tự học, thầy cô các môn sẽ thay phiên đến lớp. Mà hai ngày sau, Hoa Phong sẽ tổ chức một cuộc thi có hình thức tương đồng như thi đại học theo lệ thường, đây đương nhiên là để gióng lên hồi chuông cảnh báo cho nhóm ứng viên tiềm năng này.

Các bạn học đã lâu chưa gặp còn chưa kịp ôn chuyện, chia sẻ xong những chuyện thú vị xảy ra trong kỳ nghỉ hè, quan trọng hơn là mình còn chưa tám tại hiện trường xong chuyện Tiêu Duyệt Vân quay phim và quay gameshow, thì đã bị bắt phải chuẩn bị tối tăm mặt mũi trước cho cuộc thi.

Thấy tiếng oán than dậy trời dậy đất của đám học sinh, giáo viên chủ nhiệm Lưu Thanh Tùng sờ cái đầu trọc một nửa của mình, rất đắc ý, tầm mắt đảo qua Tiêu Duyệt Vân cuối hàng, trong lòng ông rục rịch, gọi người đến phòng làm việc.

Sau khi biết Tiêu Duyệt Vân chỉ vô tình tiến vào giới giải trí tạm thời, Lưu Thanh Tùng thở phào, mặc dù ngành này cũng chẳng khó vào, làm minh tinh diễn viên cũng là chuyện rất nhiều người tha thiết mơ ước, nhưng Tiêu Duyệt Vân dù sao cũng là một hạt giống tốt mà ông nhìn lớn lên, nếu như luôn giữ thái độ học tập lúc trước, Lưu Thanh Tùng rất có lòng tin với y trong cuộc thi và sự phát triển trong tương lai. Đây là một cậu bé có thể chú tâm vào học tập nghiên cứu, ông tin rằng Tiêu Duyệt Vân sẽ có phát triển không tồi trong con đường học thuật buồn tẻ của tương lai. Lưu Thanh Tùng đặc biệt thích năng lượng trên người cậu bé ấy, không cao ngạo không nóng nảy, hơn nữa lại có mực tiêu rõ ràng, có kiên trì có nghị lực tiến lên không lùi, cả IQ và EQ đều cao, lại khéo đối nhân xử thế, lớn lên đẹp nhưng không kiêu ngạo tự luyến, tâm tư suy nghĩ đặt đúng hướng, mối quan hệ với thầy cô và bạn bè đều tốt đẹp... ổn trọng hơn so với Trâu Văn Đào, chân  thành hơn vài phần so với Phó Nhã Khiêm.

Quả là một học sinh tốt.

Thấy Tiêu Duyệt Vân đã có chủ kiến cho tương lai của mình, Lưu Thanh Tùng càng thêm thưởng thức đứa học trò yêu này.

Hai ngày Tiêu Duyệt Vân chinh chiến ở trường thi, thì Phó Lãng lại trở về nhà chính Phó gia.

Cuối tuần mấy hôm trước Phó Lãng vì nắm chắc thời gian ở cùng Tiêu Duyệt Vân, nên không về nhà chính Phó gia đúng hạn, người lớn Phó gia biết được thì lập tức có loại cảm giác "con trai lớn không giữ lại được".

Nhưng đến tối thứ hai, thấy Phó Lãng về nhà ăn cơm, còn bao lớn bao nhỏ tặng quà hiếu kính, trong lòng bọn họ lại thoải mái lên không ít.

Ông Phó và Phó Hưng yêu thích mà sờ bộ trà cụ và bộ cờ vây, ông lão không nhịn được khen Phó Lãng có phẩm bị không tồi, chọn đồ tốt vô cùng.

Lông mày Phó Lãng khẽ nhếch, tận lực giữ ngữ khí như thường đáp: "Đây là đồ cháu dâu tương lai của ông chọn đấy ạ."

Bàn tay đang sờ bộ cờ vây của Phó lão gia tử khựng lại, gân xanh trên trán giựt giựt. Phó Hưng nhìn chằm chằm thần sắc mang đắc ý của con trai nhà mình, chỉ cảm thấy dáng vẻ đó của nó quá là thiếu đòn.

Bà nội Lục và Bạch Dung một người sờ khăn lụa vừa được nhận, một người thì đã đeo thử cái túi da lên, nghe câu nói của Phó Lãng, sững lại, tầm mắt tập trung hết sang đấy.

Phó Lãng rũ mắt nói: "Đều là (em ấy chọn tất)."

Thấy dáng vẻ đắc thắng, đương nhiên của Phó Lãng, sắc mặt mấy người lớn tức khắc phức tạp lên, xem xét quà tặng của cháu dâu/ con dâu tương lai chọn, dù sao cũng là lòng hiếu thảo của con cháu, đương nhiên sẽ không trả lại.

Huống chi cũng không thể giận chó đánh mèo lên con nhà người khác, cũng là do con nhà mình động lòng trước mà.

Hiện tại Phó Lãng ở nhà không có việc gì cũng treo cháu dâu/ con dâu tương lai trên miệng, ngược lại thành quả cũng rõ ràng. Do đã hứa với Tiêu Duyệt Vân, nên khi hai người ở cùng nhau, rất nhiều lúc Phó Lãng rất khắc chế, ngược lại, người lớn Phó gia cũng vì đã hứa sẽ không can thiệp vào chuyện của bọn họ, thế cho nên, dưới sự tẩy não dần dần của Phó Lãng, phản ứng của  mấy người lớn đối với mối quan hệ của hắn và Tiêu Duyệt Vân vậy mà lại càng ngày càng bình thản thành thói quen luôn.

Hiện tượng tốt, đúng không?

Đối với một năm sau, Phó Lãng càng ngày càng kì vọng.

**

Độ khó của đề thi và điểm thấp hơn của lần thi thử này không còn nghi ngờ gì nữa đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho tất cả các học sinh khối 12. Vừa đấm vừa xoa*, sau khi giáo viên các môn răn dạy về sự đáng sợ của lớp 12 và tính quan trọng của thi đại học, thì bèn trấn an bọn nhỏ đang bị điểm thi dọa đến xù lông.

*Gốc là 棍棒之后给颗甜枣: sau khi đánh một gậy thì cho quả táo ngọt, cũng giống vừa đấm vừa xoa í mọi người.



"Chỉ cần các em cố gắng trong một năm này, thành tích khi đi thi sẽ cao hơn hiện tại nhiều lắm, mấy năm trước đã có người cao hơn tận 100 điểm, các em chỉ cần chăm chỉ, cũng sẽ có hy vọng làm được."

Thành tích thi thử của Tiêu Duyệt Vân, nếu như chỉ xem bảng xếp hạng, thì còn tăng hai hạng so với học kì trước, đến top 25, ông rất vừa lòng, đồng thời cũng lặng lẽ đặt ra mục tiêu cao hơn.

Thế nên, Tiêu Duyệt Vân lại bắt đầu lao vào trạng thái vùi đầu học tập.

Nửa tháng sau, Tiêu Nhạc Dương chưa khai giảng chỉ đành qua kì nghỉ hè cùng Phó Lãng tại Công ty kỹ thuật cao Lãng Phong, khiến Tiêu Duyệt Vân cảm thấy áy náy và có chút không yên tâm, nhưng Phó Lãng và Tiêu Nhạc Dương đều rất săn sóc, bảo y cứ yên tâm học hành, không cần quan tâm đến bọn họ.

Tiêu Nhạc Dương không muốn ảnh hưởng đến anh trai, cũng không muốn tá túc nhà khác, hoặc khiến anh mình đưa đi rước về mỗi ngày, bèn ngoan ngoãn theo Phó Lãng đi làm, làm bài tập hè, luyện chữ luyện vẽ các kiểu trong phòng làm việc CTO Lãng Phong, sau đó thì xem một số giáo trình máy tính cơ bản nhất.

Vốn dĩ trong phòng làm việc của Phó Lãng không có những loại sách đó, nhưng từ khi phát hiện ra cậu nhóc em vợ hình như cũng có hứng thú với khoản máy tính, thì Phó Lãng bèn cho mình đi mua vài quyển giáo trình cơ bản trong tiệm sách, đợi tới khi thích hợp thì lấy ra cho Tiêu Nhạc Dương.

Thấy dáng vẻ ôn sách xem hăng say của Tiêu Nhạc Dương, Phó Lãng thầm nghĩ nước đi này quả nhiên không sai, sau này, thỉnh thoảng hắn cũng rất nhẫn nại không phiền giải thích cho Tiêu Nhạc Dương một số điều hơi cao siêu, thậm chí là vấn đề hơi chút nhàm chán với nhóc.

Sau khi khai giảng, Tiêu Duyệt Vân chỉ có mỗi cuối tuần để đi luyện lái xe, may là phần thi lái tương đối dễ, để chắc chắn, sau khi lại tiêu hết một cái cuối tuần ở nơi luyện lái xe, y đã chọn thi phần thứ 3 vào tuần cuối cùng của tháng 8.

Cuối cùng, Tiêu Duyệt Vân không phụ sự mong đợi của mọi người, thuận lợi qua được kì thi, đồng thời trực tiếp giành được hạng mục 4 của buổi chiều vào tay, cùng ngày thì nhận được bằng lái luôn.

Tiêu Duyệt Vân vạn phần vui sướng cầm tấm bằng nóng hầm hập, nhớ lại lần đầu tiên y ngồi lên chiếc xe hơi hiện đại vào năm ngoái, thì đã rung rinh muốn lái xe thử. Mà bây giờ, khi cuối cùng y cũng qua được tầng tầng lớp lớp bài thi, cầm được bằng lái xe hơi hợp pháp rồi, thì tâm trạng kích động của Tiêu Duyệt Vân là có thể hiểu được, vừa nghĩ đến sau này có thể tự mình lái, không cần phiền đến người khác thì chỉ lận không thể thông báo khắp nơi cho anh em bạn bè xã hội, thế nên y bèn đăng ảnh bằng lái của mình lên vòng bạn bè trước nhất.

Tiêu Duyệt Vân hiếm khi xuất hiện trên vòng bạn bè, mà có thì đa phần cũng là chia sẻ, bất thình lình lướt được một bài viết của y, trong vòng bạn bè tức khắc náo nhiệt lên hẳn.

Thầy cô, bạn học, bạn bè ùn ùn nhấn like tỏ ý chúc mừng, phú ông giàu có Triển Xàn còn hỏi y thích xe gì, hắn có thể giúp đỡ chào hỏi cửa hàng 4S để giảm giá lớn cho y.

Lúc này Tiêu Duyệt Vân mới ý thức được, có thể lái xe vẫn không xong, y còn cần phải có xe nữa cơ. Đây không giống như trong nhà ở phủ Trấn Viễn tướng quân có hơn một ngàn con ngựa mặc cho y chọn, y chỉ việc học cưỡi ngựa.

Lúc này đây, Tiêu Duyệt Vân lại bất chợt nghĩ đến mua xe ở Dương thành giống như chơi xổ số*?

*Ở thành phố lớn tình trạng ô nhiễm nặng nên nếu ai đó muốn mua xe thì sẽ nhận được một tấm phiếu quyết định rằng có được mua xe hay không (Cre: Baidu)

Khí thế của Tiêu Duyệt Vân tức thì xìu xuống.

Sau lần đầu tiên Tiêu Duyệt Vân thua xổ số thì Tiêu Nhạc Dương cũng đeo lên chiếc cặp nhỏ chính thức trở thành học sinh lớp hai.

Đóng cho mình và em trai một khoản học phí và chi phí phụ xong, khoản tiền tiêu của Tiêu gia lại ít đi. Lại cộng thêm thấy giá thuê phòng xung quanh tăng lên nên chủ nhà vốn cho Tiêu Duyệt Vân thuê với giá thấp dưới sự phê bình nghiêm khắc của vợ nói gì cũng phải tăng giá thuê năm nay lên, còn một hơi tăng tận 800, hiện tại là 6800 tệ một tháng, mặc dù do căn phòng nằm ở đoạn đường này nên vậy cũng đúng, nhưng Tiêu Duyệt Vân vẫn cảm thấy đau hết cả mề.

May mà mỗi tháng còn có thu nhập khoảng 4000 tiền cho thuê nhà, giảm bớt một phần áp lực. Nghĩ đến đây, Tiêu Duyệt Vân bèn có hơi buồn phiền.

Dương thành vừa ra chính sách mới, việc mua nhà thương mại và nhà ở cũng bắt đầu bị hạn chế, tức khắc khiến giá ngôi nhà thương mại tích hợp nhà ở 70 mét vuông Tiêu Duyệt Vân vừa mua bên ngoài vành đai 5 không thể tăng cao hơn nữa.

May mắn thay, 180 vạn ké với cố vấn tài chính của Ninh Tắc Chiến vẫn có lời, y cũng rút ra một ít, chứ không thì Tiêu Duyệt Vân sẽ thật sự sầu lo vì kế sinh nhai của mình á.

Không làm mà đòi có ăn như thế không phải là cách, nhưng cũng không muốn để em mình phải hạ thấp chất lượng cuộc sống xuống, nên Tiêu Duyệt Vân chỉ có thể tìm cách kiếm tiền. Cơ mà, bây giờ y chỉ là một học sinh cấp ba, thời gian và tinh lực đều có hạn, chỉ có thể tạm thời đè suy nghĩ này xuống, bình tĩnh chờ sang năm.

Đợi y thi vào đại học Dương thành, vừa học vừa làm part-time hoặc tự lập nghiệp, chắc sẽ tốt thôi.

Đúng thế, mục tiêu Tiêu Duyệt Vân định ra cho mình là đại học Dương thành.



Đại học Dương thành nằm trong top 3 của bảng tổng họp xếp hạng đại học quốc nội, chuyên ngành khoa học xã hội và nhân văn càng nổi bật hơn. Nếu như không phải thấy việc học của mình ngày càng thuận buồm xuôi gió, xuôi chèo mát mái thì Tiêu Duyệt Vân cũng không dám xem đây là mục tiêu.

Đương nhiên, nếu như Tiêu Duyệt Vân vẫn vững bước tăng thành tích như bây giờ, thật ra chờ tới lúc y điền nguyện vọng tốt nghiệp, thì vào đại học đế đô cũng không phải là không thể. Nhưng, với Tiêu Duyệt Vân mà nói, hiện thực quan trọng hơn là: đại học Dương thành ở Dương thành, tiện cho y chăm sóc em trai, dù sao thì Dương nhi mới bảy tuổi.

Thời gian như nước chảy, đợi đến lần thi cuối cùng trước kì nghỉ đông, thành tích của Tiêu Duyệt Vân đã bò tới hạng 15, mà y cuối cùng đã nhận được chỉ tiêu mua xe đã quay số trong nửa năm*!

*Như mình đã nói ở trên thì mua xe bên Trung sẽ phải có tấm phiếu như vé số, ngoài ra còn phải trải qua nhiều bài kiểm tra coi có đạt chỉ tiêu để mua hay không á nên là khó mua lắm.

Đây là may mắn và phước phần cỡ nào chứ! Nhiều người quay số tận hai ba năm mà giờ còn chưa có động tĩnh gì, còn cả chặng đường dài, nhưng Tiêu Duyệt Vân vậy mà lại chỉ mất nửa năm là quay được số rồi!

Ngay cả thầy chủ nhiệm Lưu Thanh Tùng cũng ngưỡng mộ y về việc này, lúc hai vợ chồng ông vừa muốn mua chiếc xe thứ hai thì Dương thành bắt đầu hạn chế quay số (mua xe), hai người cứ quay tới bây giờ luôn.

May thay tới kì nghỉ đông, cuối cùng Tiêu Duyệt Vân cũng có thời gian đi xử lý vấn đề về xe cộ.

Có thể quay số (mua xe), ngay cả y cũng rất ngạc nhiên, nhanh chóng kiểm tra lại vốn lưu động của mình. Hiện giờ nếu mua một chiếc xe nhà với giá tốt trên thị trường, cộng thêm thuế má này nọ vẫn cần cỡ 20 vạn, nếu như muốn xe có chất lượng tốt hơn, tầm 3 đến 40 vạn cũng có xe không tệ.

Tiêu Duyệt Vân xem thông tin tra được trên mạng, có hơi rối rắm. Y cũng không muốn lấy bằng lái thuê xe, dù sao thì chưa tới nửa năm nữa y lên đại học rồi, có một chiếc xe trong nhà cũng tiện hơn, thế nên, y quyết định sẽ định ra chỉ tiêu trước, dù sao nửa năm sau mới hết hạn, sau khi thi đại học rồi mua xe cũng còn kịp.

**

Kì nghỉ đông năm nay Tiêu Duyệt Vân không đi đóng phim như khoảng thời gian này của năm ngoái, tới mấy tháng mấu chốt cuối cùng, tinh thần của y cũng bắt đầu căng chặt, có kì nghỉ cũng không dám chậm trễ chút nào, thẳng đến lúc mấy ngày trước khi tết mới dám hơi thả lỏng đôi chút.

Vì đã không còn ông Tiêu nữa, nên năm nay Tiêu Duyệt Vân và Tiêu Nhạc Dương trải qua có hơi quạnh quẽ, Phó Lãng đã lưu luyến không rời quay về nhà chính Phó gia từ sớm, Ninh gia cũng gọi đến mời anh em họ đến nhà đón năm mới, cơ mà vẫn bị Tiêu Duyệt Vân nhẹ nhàng từ chối.

Y không muốn đến làm phiền người ta đoàn tụ gia đình, huống chi nhà mình theo lý còn đang trong hiếu kì, cái tết đầu tiên sau khi ông Tiêu qua đời, ngay cả câu đối xuân nhà y còn không thể dán. Nhưng mà dựa theo phong tục của hiện đại, vẫn cần phải chúc tết bạn bè người thân, thế nên Tiêu Duyệt Vân quyết định sáng mùng 2 đi Ninh gia chúc tết sớm.

Đêm 30 tết, trong căn hộ 1401, Tiêu Duyệt Vân và Tiêu Nhạc Dương ăn cơm tất niên, cùng dựa vào sô pha xem chương trình Xuân Vãn.

Phó Lãng sớm đã gọi video cho Tiêu Duyệt Vân, từ lúc y thu dọn phòng bếp thì bắt đầu trò chuyện vài câu linh tinh, đôi mắt trông mong nhìn người thương ở xa. Tình cảnh này khiến mọi người từ trên xuống dưới ở Phó gia đều cảm thấy vô cùng hết chỗ nói, hẳn là thằng bé này thật sự rơi vào bể tình rồi.

Bọn họ bàng quang thờ ơ cả nửa năm nay, còn chưa tới nửa năm nữa là Tiêu Duyệt Vân tốt nghiệp cấp 3 rồi, thấy sự quyết tâm của Phó Lãng, người Phó gia cảm thấy sự thay đổi trong mối quan hệ của hai đứa chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Mấy người đàn ông của Phó gia đối mắt với nhau, đưa ra quyết định.

**

Tắt điện thoại, nghĩ đến dáng vẻ vui vẻ hòa thuận vừa nãy cảu người Phó gia, Tiêu Duyệt Vân có hơi hâm mộ.

Năm nay phải đi chúc tết người Phó gia, đây là lời mời từ chính miệng của bà Lục vừa nãy trong cuộc gọi video.

Lúc đó, Tiêu Duyệt Vân nghĩ đến hai người phụ nữ hiền từ, lại nghĩ đến mối quan hệ của Phó Lãng và Phó Nhã Khiêm với nhà mình, bèn chậm rãi gật đầu đồng ý.

———————

Editor: Ngày mai editor đi Đà Nẵng nên chương sau chắc lâu à =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau