Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường
Chương 28
Đợi đến khi tắm xong suối nước nóng xong thì mệt bở cả hơi tai, trở lại khách sạn liền nằm bẹp xuống giường.
Người mẫu tiên sinh cũng nằm xuống cùng.
Tôi theo thói quen nhắm mắt lại rúc vào lồng ngực của người mẫu tiên sinh, cọ cọ, chuẩn bị ngủ.
Người mẫu tiên sinh đặt cằm trên đầu tôi.
“Hôm nay em lại tránh anh.” Người mẫu tiên sinh nhàn nhạt nói, một tay đặt bên hông tôi.
Da đầu tôi tê hết cả lên: “Không có.”
Tình nhân bao nuôi nhạy cảm đến mức đáng sợ thật khiến tôi thấy bất an.
Thực tế thì, đúng là tôi đang thử rời xa ngời mẫu tiên sinh, nhưng tôi phát hiện tầm mắt của mình vẫn không tự chủ được mà dõi theo anh.
Tuy không nhìn thấy biểu tình của người mẫu tiên sinh, nhưng tôi chắn chắn trên khuôn mặt anh sẽ xuất hiện sự thất vọng, trong đôi mắt cũng là sự xa xôi, mù mịt.
“Ngày mai chúng ta làm gì?” Người mẫu tiên sinh hỏi, ngữ điệu như đã khôi phục lại bình thường.
Tôi không xác định được trong lòng người mẫu tiên sinh suy nghĩ gì nữa, nhưng tôi vẫn thành thật nói: “Tôi cũng không biết, Hoàng Lỗi chưa nói với tôi, chắc đã xếp lịch hết rồi.”
Người mẫu tiên sinh ôm chặt tôi hơn.
“Gần đây tôi rất bận, ngày mai sẽ thưởng cho anh.”
Tôi thong thả, chỉ là cố tình khôi phục lại lịch làm việc và nghỉ ngơi khi chưa bao dưỡng người mẫu tiên sinh, nên chỉ có thể kéo dài thời gian làm việc thêm mà thôi.
Tôi rất buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, nhưng vẫn nghe thấy người mẫu tiên sinh nói: “Ngày mai hẳn là ngày tốt.” Lúc này, tôi lại cảm thấy lời này rất ẩn ý.
“Gì mà ngày mai thì tốt?” Tôi buồn ngủ hỏi.
Người mẫu tiên sinh cười một tiếng trầm thấp, cổ họng hơi rung lên.
“Ngày mai sẽ làm em.”
Tôi còn muốn hỏi lại, kết quả lại ngủ quên, cũng không nhớ rõ là có hỏi hay không.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi bị âm thanh tin nhắn gọi dậy.
Tôi sờ sờ bên cạnh, trống không, người mẫu tiên sinh không biết đi đâu rồi. Tôi ngáp một cái, cầm điện thoại di động lên mở ra xem tin nhắn.
Không biết tên: Mục tiêu tìm kiếm là người Mỹ, có đại thế lực chống lưng cản trở tôi tìm kiếm thông tin.
Tôi hơi sửng sốt, nhắn lại: Không cần điều tra nữa, trong tuần này tôi sẽ chuyển khoản cho anh.
Để điện thoại di động xuống, cả người tôi đều tỉnh táo lại.
Người mẫu tiên sinh anh ta… Tựa như không chỉ đơn giản là một người mẫu.
Trong đầu tôi rối như tơ vò, không thể nói rõ là cảm giác gì, tôi cũng không muốn phỏng đoán lung tung gì cả, tôi muốn cho cơ hội để người mẫu tiên sinh giải thích.
Tôi mặc quần áo vào, chuẩn bị đi tìm người mẫu tiên sinh một chút.
Cả nhà Hoàng Lỗi còn đang ngủ, người mẫu tiên sinh không thể ở nơi đó.
Nhà ăn chỉ lác đác có mấy người, cũng không có người mẫu tiên sinh.
Tôi vừa cảm thấy kì quái không biết người mẫu tiên sinh đi nơi nào vừa đi ra khỏi khách sạn, nhìn thấy một chiếc xe hơi đột nhiên mở cửa, liền thấy vài người đàn ông mặc đồ đen bước ra.
Nhìn kỹ một chút, chính là chiếc xe dai dẳng theo đuôi bọn tôi.
Trong đó có một người đàn ông cao lớn bước lên phía trước, dùng giọng điệu không cho từ chối hỏi tôi: “Lão gia tử của chúng tôi muốn gặp tiên sinh, không biết có thể không?”
Thật giống như nếu tôi trả lời là không thì sẽ xông lên chế trụ tôi vậy.
Là một tổng tài thích xem phim điện ảnh, tôi vẫn duy trì khuôn mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói: “Dẫn đường.”
Tên to con sửng sốt một hồi mới mở cửa xe mời tôi vào.
Người mẫu tiên sinh cũng nằm xuống cùng.
Tôi theo thói quen nhắm mắt lại rúc vào lồng ngực của người mẫu tiên sinh, cọ cọ, chuẩn bị ngủ.
Người mẫu tiên sinh đặt cằm trên đầu tôi.
“Hôm nay em lại tránh anh.” Người mẫu tiên sinh nhàn nhạt nói, một tay đặt bên hông tôi.
Da đầu tôi tê hết cả lên: “Không có.”
Tình nhân bao nuôi nhạy cảm đến mức đáng sợ thật khiến tôi thấy bất an.
Thực tế thì, đúng là tôi đang thử rời xa ngời mẫu tiên sinh, nhưng tôi phát hiện tầm mắt của mình vẫn không tự chủ được mà dõi theo anh.
Tuy không nhìn thấy biểu tình của người mẫu tiên sinh, nhưng tôi chắn chắn trên khuôn mặt anh sẽ xuất hiện sự thất vọng, trong đôi mắt cũng là sự xa xôi, mù mịt.
“Ngày mai chúng ta làm gì?” Người mẫu tiên sinh hỏi, ngữ điệu như đã khôi phục lại bình thường.
Tôi không xác định được trong lòng người mẫu tiên sinh suy nghĩ gì nữa, nhưng tôi vẫn thành thật nói: “Tôi cũng không biết, Hoàng Lỗi chưa nói với tôi, chắc đã xếp lịch hết rồi.”
Người mẫu tiên sinh ôm chặt tôi hơn.
“Gần đây tôi rất bận, ngày mai sẽ thưởng cho anh.”
Tôi thong thả, chỉ là cố tình khôi phục lại lịch làm việc và nghỉ ngơi khi chưa bao dưỡng người mẫu tiên sinh, nên chỉ có thể kéo dài thời gian làm việc thêm mà thôi.
Tôi rất buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, nhưng vẫn nghe thấy người mẫu tiên sinh nói: “Ngày mai hẳn là ngày tốt.” Lúc này, tôi lại cảm thấy lời này rất ẩn ý.
“Gì mà ngày mai thì tốt?” Tôi buồn ngủ hỏi.
Người mẫu tiên sinh cười một tiếng trầm thấp, cổ họng hơi rung lên.
“Ngày mai sẽ làm em.”
Tôi còn muốn hỏi lại, kết quả lại ngủ quên, cũng không nhớ rõ là có hỏi hay không.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi bị âm thanh tin nhắn gọi dậy.
Tôi sờ sờ bên cạnh, trống không, người mẫu tiên sinh không biết đi đâu rồi. Tôi ngáp một cái, cầm điện thoại di động lên mở ra xem tin nhắn.
Không biết tên: Mục tiêu tìm kiếm là người Mỹ, có đại thế lực chống lưng cản trở tôi tìm kiếm thông tin.
Tôi hơi sửng sốt, nhắn lại: Không cần điều tra nữa, trong tuần này tôi sẽ chuyển khoản cho anh.
Để điện thoại di động xuống, cả người tôi đều tỉnh táo lại.
Người mẫu tiên sinh anh ta… Tựa như không chỉ đơn giản là một người mẫu.
Trong đầu tôi rối như tơ vò, không thể nói rõ là cảm giác gì, tôi cũng không muốn phỏng đoán lung tung gì cả, tôi muốn cho cơ hội để người mẫu tiên sinh giải thích.
Tôi mặc quần áo vào, chuẩn bị đi tìm người mẫu tiên sinh một chút.
Cả nhà Hoàng Lỗi còn đang ngủ, người mẫu tiên sinh không thể ở nơi đó.
Nhà ăn chỉ lác đác có mấy người, cũng không có người mẫu tiên sinh.
Tôi vừa cảm thấy kì quái không biết người mẫu tiên sinh đi nơi nào vừa đi ra khỏi khách sạn, nhìn thấy một chiếc xe hơi đột nhiên mở cửa, liền thấy vài người đàn ông mặc đồ đen bước ra.
Nhìn kỹ một chút, chính là chiếc xe dai dẳng theo đuôi bọn tôi.
Trong đó có một người đàn ông cao lớn bước lên phía trước, dùng giọng điệu không cho từ chối hỏi tôi: “Lão gia tử của chúng tôi muốn gặp tiên sinh, không biết có thể không?”
Thật giống như nếu tôi trả lời là không thì sẽ xông lên chế trụ tôi vậy.
Là một tổng tài thích xem phim điện ảnh, tôi vẫn duy trì khuôn mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói: “Dẫn đường.”
Tên to con sửng sốt một hồi mới mở cửa xe mời tôi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất