Chương 70
Editor: hé lô mấy cưng, có chuyện buồn cho mấy cưng đây, chương hôm nay cực kì cực kì cực kì ngắn:)))))))), nhưng mấy cưng đừng lo, theo tui thấy thì chương sau dài lém, sẽ bù đắp được cho mấy con tym yếu đuối của mấy cưng (thật ra viết cái này chỉ để thấy chương này dài một chút).
---------______----------______----------______
Cuối tuần hiếm khi được nghỉ một hôm, kim bài trợ lý của Tập đoàn Thiều Phương – ngài Điền—— vậy mà lại đang ở nhà giặt quần lót.
Điền Điềm nhìn cái quần đang nằm trong thau than thở: "Sao lại xảy ra chuyện này vậy trời..."
Y cũng đã sắp ba mươi tuổi rồi, cũng đâu phải mười ba*, vậy mà còn gặp loại chuyện dở khóc dở cười này nữa. (*: bên Trung ba mươi là 三十, mười ba là 十三.)
Rõ ràng lúc còn ở bên nhau y cũng chưa bao giờ mơ thấy những chuyện này cơ mà, tại sao vừa mới chia tay lại biến thành như vậy.
Aizzz...
Nói thật ra, mặc dù y và Thiệu Huy đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, cũng không phải chưa từng làm mấy chuyện abc cùng xyz kia, nhưng quá trình cũng chỉ như là đang xử lý công việc mà thôi, chẳng có tí tình thú nào cả.
Thế nhưng, y cũng không trách được Thiệu Huy.
Dù sao thì khi bắt đầu, người cự tuyệt cùng không nguyện ý là y.
Từ khi y nghe được cuộc đối thoại giữa Thiệu Huy và Trần Tư An, cả một khoảng thời gian dài sau đó y vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Ngoại trừ một lòng muốn trở thành một trợ lý hợp lệ cùng tích góp tiền đểu trả cho Thiệu Huy ra, những chuyện khác y đều chưa từng nghĩ qua.
Ngay cả khi nhìn thấy Thiệu Huy, người mà y thích đến như vậy, đang đứng ở trước mặt, y cũng không dám tới gần.
Y không còn dám thân thiết gọi hắn một tiếng anh Huy.
Không còn dám bốc đồng ngồi lên xe để Thiệu Huy lái, cũng không còn dám ăn cơm mà hắn nấu nữa.
Thậm chí vào buổi tối, y cũng nơm nớp lo sợ, không biết làm những chuyện thân mật như vậy, trong mắt đối phương mình sẽ là cái gì.
Nhưng thực ra, khi mới bắt đầu, y vẫn rất hạnh phúc.
Nước bên trong vòi ào ào chảy ra, Điền Điềm lại bất động không làm gì cả.
Ting toong! Ting toong!
Điền Điềm run lên, nhìn quần lót trong tay mà mặt biến sắc, ném nó vào rổ đựng đồ, xanh mặt đi ra mở cửa.
"Tiểu Điềm..."
Biết ngay mà!
Rầm! .
||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||
Thiệu Huy trơ mắt nhìn Điền Điềm phút trước vừa mới mở cửa, liếc mắt nhìn thấy là hắn liền đóng sầm cửa lại.
Thiệu Huy ngơ ngác——
Hung dữ vậy sao?
Editor: thêm một tin buồn nữa nà, tin này là buồn thật luôn đó, tuần này và tuần sau tui phải đi thực địa với trường rồi, là đi học không phải đi chơi đâu nha, giống trekking vậy đó, là phải trèo núi lội suối ngủ trong rừng đó, vì vấn đề an toàn nên tui không thể mang lap theo được, nên trong khoảng thời gian này không thể up chương mới cho mấy cưng được nữa QAQ, không phải tui làm biếng trốn việc đâu nha. Mong mọi người thông cảm cho tui T_T. Hẹn gặp lại vào tháng 8. Phải nhớ tới tui đó nghe chưa.
---------______----------______----------______
Cuối tuần hiếm khi được nghỉ một hôm, kim bài trợ lý của Tập đoàn Thiều Phương – ngài Điền—— vậy mà lại đang ở nhà giặt quần lót.
Điền Điềm nhìn cái quần đang nằm trong thau than thở: "Sao lại xảy ra chuyện này vậy trời..."
Y cũng đã sắp ba mươi tuổi rồi, cũng đâu phải mười ba*, vậy mà còn gặp loại chuyện dở khóc dở cười này nữa. (*: bên Trung ba mươi là 三十, mười ba là 十三.)
Rõ ràng lúc còn ở bên nhau y cũng chưa bao giờ mơ thấy những chuyện này cơ mà, tại sao vừa mới chia tay lại biến thành như vậy.
Aizzz...
Nói thật ra, mặc dù y và Thiệu Huy đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, cũng không phải chưa từng làm mấy chuyện abc cùng xyz kia, nhưng quá trình cũng chỉ như là đang xử lý công việc mà thôi, chẳng có tí tình thú nào cả.
Thế nhưng, y cũng không trách được Thiệu Huy.
Dù sao thì khi bắt đầu, người cự tuyệt cùng không nguyện ý là y.
Từ khi y nghe được cuộc đối thoại giữa Thiệu Huy và Trần Tư An, cả một khoảng thời gian dài sau đó y vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Ngoại trừ một lòng muốn trở thành một trợ lý hợp lệ cùng tích góp tiền đểu trả cho Thiệu Huy ra, những chuyện khác y đều chưa từng nghĩ qua.
Ngay cả khi nhìn thấy Thiệu Huy, người mà y thích đến như vậy, đang đứng ở trước mặt, y cũng không dám tới gần.
Y không còn dám thân thiết gọi hắn một tiếng anh Huy.
Không còn dám bốc đồng ngồi lên xe để Thiệu Huy lái, cũng không còn dám ăn cơm mà hắn nấu nữa.
Thậm chí vào buổi tối, y cũng nơm nớp lo sợ, không biết làm những chuyện thân mật như vậy, trong mắt đối phương mình sẽ là cái gì.
Nhưng thực ra, khi mới bắt đầu, y vẫn rất hạnh phúc.
Nước bên trong vòi ào ào chảy ra, Điền Điềm lại bất động không làm gì cả.
Ting toong! Ting toong!
Điền Điềm run lên, nhìn quần lót trong tay mà mặt biến sắc, ném nó vào rổ đựng đồ, xanh mặt đi ra mở cửa.
"Tiểu Điềm..."
Biết ngay mà!
Rầm! .
||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||
Thiệu Huy trơ mắt nhìn Điền Điềm phút trước vừa mới mở cửa, liếc mắt nhìn thấy là hắn liền đóng sầm cửa lại.
Thiệu Huy ngơ ngác——
Hung dữ vậy sao?
Editor: thêm một tin buồn nữa nà, tin này là buồn thật luôn đó, tuần này và tuần sau tui phải đi thực địa với trường rồi, là đi học không phải đi chơi đâu nha, giống trekking vậy đó, là phải trèo núi lội suối ngủ trong rừng đó, vì vấn đề an toàn nên tui không thể mang lap theo được, nên trong khoảng thời gian này không thể up chương mới cho mấy cưng được nữa QAQ, không phải tui làm biếng trốn việc đâu nha. Mong mọi người thông cảm cho tui T_T. Hẹn gặp lại vào tháng 8. Phải nhớ tới tui đó nghe chưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất