Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 61

Trước Sau
Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Đám xác chết trẻ con cao sơn nhanh chóng di chuyển thay đổi vị trí, chốc chốc lại biến thành một bóng kiếm, chui ra từ dưới nước, bên thuyền, các vị trí xảo quyệt, bắn về phía Thịnh Linh Uyên một cách hiểm ác, hệt như bộ máy ám tiễn một trăm lẻ tám nấc.

“Thiên ma kiếm, không phải là sắt thường đâu.” Đám xác chết trẻ con vốn đồng thanh nói chuyện lại chuyển thành mỗi đứa một câu, có lanh lảnh, có mềm mại, có khàn khàn của thiếu niên trong giai đoạn vỡ giọng, trầm bổng lên xuống, như dàn âm thanh nổi bao quanh ba trăm sáu mươi độ, “Phải ngâm nó trong máu giao nhân đặc quánh nhất, sau đó đóng cương thạch lên mấy chỗ ‘quan khiếu’.”

Trong khi nói chuyện, mười bảy, mười tám xác chết trẻ con đồng thời hóa thành đao kiếm, gần như dệt thành một tấm lưới, phủ xuống đỉnh thuyền.

Trương Chiêu nhanh tay lẹ mắt ấn dừng một giây, Dương Triều lái ca nô như bay, tông ra một con đường từ giữa đám xác, “lưới kiếm” kia thất bại trong gang tấc.

“Ngươi biết chứ? Kiếm có linh tính nhất mới có ‘quan khiếu’, giống thất khiếu của con người, cũng là yếu hại, cho thấy nó là sống, cũng cần kiếm sư có kinh nghiệm nhất mới có thể tìm được. Muốn hủy một thanh kiếm, phải đóng đinh xuyên qua những chỗ yếu hại này, đóng xuyên thấu, lại dùng chùy đúc bằng bí thiết của cao sơn nhân, thêm sức nặng ngàn cân đập xuống. Kiếm càng tốt, âm sắc đập ra càng hay, có réo rắt, có trầm vọng, âm thanh ta yêu nhất… thiên ma kiếm là cực phẩm trong cực phẩm, khi chùy bí thiết đập lên… chậc, âm thanh ấy vừa hùng vĩ vừa triền miên, như mang âm điệu bi thương vậy. Bệ hạ, nghe nói ngài là bậc thầy âm luật, đáng tiếc lúc ấy không nghe thấy, không thì còn có thể nhờ ngài bình luận một chút.”

Dược Đan Ly bỏ vào rượu tên “thiên tuế”, lấy ý “nhất mộng thiên niên”, không biết thời gian. Nghe nói chỉ cần một giọt, nhỏ vào sông hộ thành, từ thượng du chảy xuống, là có thể khiến người toàn thành say suốt ba ngày.

Tương truyền, trên đời chỉ còn ba giọt thiên tuế, trong ba chén rượu của nhân hoàng.

Khi thiên ma kiếm bị cao sơn vương dùng cái gọi là “bí pháp” đập nát từng tấc, Thịnh Linh Uyên bị nhốt trong cơn ác mộng của “thiên tuế”.

Nhưng không có nghĩa là hắn không nghe thấy.

Hắn từ nhỏ tâm thần tương liên với thiên ma kiếm, ngũ quan lục cảm của kiếm chính là ngũ quan lục cảm của hắn. Nhưng từ sau khi Thịnh Linh Uyên thành niên, thiên ma kiếm dường như cũng có chút bản lĩnh và tính khí, một người một kiếm sớm chiều sống chung, luôn khó tránh khỏi cãi nhau, có khi nửa câu không hợp thế là chẳng ai thèm để ý tới ai, bên tức giận quá sẽ đơn phương “đóng cửa” suy nghĩ của mình, không cho đối phương nghe thấy mình đang nghĩ gì. Nhưng cảm quan cùng chung vẫn không “đóng” được… Thịnh Linh Uyên không cảm thấy vấn đề ở mình, hắn cho rằng có thể là do thiên ma kiếm luôn lười biếng, không chịu tu luyện đàng hoàng.

Đó là lần đầu tiên, kiếm của hắn hoàn toàn chặt đứt tri giác, keo kiệt cực kỳ, không muốn chia cho hắn một chút đau đớn của nỗi đau gãy kiếm.

Tri giác không còn, thị lực và thính giác còn đây, Thịnh Linh Uyên vẫn có thể “nghe thấy”, có thể “nhìn thấy”. Hắn như một kẻ tù tội bị giam cầm trong cái xác trói buộc, gắng sức giãy giụa, không tìm được đường ra.

Hắn không cảm nhận được mùi vị tứ phân ngũ liệt là như thế nào, song thứ mà chùy bí thiết kia đập gãy, dường như là gan ruột và cột sống của hắn.

“Đừng nghe… Linh Uyên, đừng nhìn… ta nói với ngươi chút… chút chuyện khác… Đập thân kiếm không nhất định là chuyện xấu… chưa biết chừng ta từ đây tự do rồi…

“Ta muốn du lịch tứ phương, không dẫn ngươi theo… dù sao ngươi trăm công nghìn việc…

“Ta còn muốn tự mình nếm thử thanh sắc trên đời… không bao giờ muốn dùng cái lưỡi cùi của ngươi nữa, có chút vị thôi mà ngươi cũng chê đông chê tây chê kỳ quái… Con người ngươi… con người ngươi chỉ xứng ăn cơm không… uống nước lã…”

Thời điểm thiên ma sinh ra, dùng mạng tám mươi mốt cao thủ đứng đầu nhân tộc để tế, đem oán hận bất diệt của những kẻ chết ở nơi sâu dưới Xích Uyên trong trận chiến Bình Uyên lần đầu tiên phong trên người thiên ma tuổi nhỏ.

Kể từ đó, hằng đêm, từ nửa đêm về sáng, cậu bé với kiếm của cậu đều chịu sự giày vò vô hạn và nỗi khổ thiêu đốt. Họ phải giữ vững tỉnh táo, phải không ngừng giãy giụa, mới có thể duy trì một chút minh mẫn, không đến mức bị đám âm linh không có lý trí kia tằm ăn rỗi nuốt trôi.

Chỉ khi sống sót trong mài giũa và rèn luyện lặp đi lặp lại này, mới có thể trở thành nhân hoàng chân chính trấn áp quần ma.

Điều này khiến Thịnh Linh Uyên suốt thời thơ ấu lang bạt kỳ hồ, cũng gầy gò vô cùng. Trong hơn một ngàn đêm, người với kiếm đều là nghe tiếng và hơi thở của đối phương mà sống qua.

Mà hơi thở quen thuộc kia sắp sửa biến mất rồi.

Thiên ma kiếm gãy từ mũi kiếm đến chuôi kiếm.

Ở nơi sâu trong ý thức, Thịnh Linh Uyên lần đầu trông thấy kiếm linh của mình.

Hắn bị một đôi cánh thật lớn bao lấy, liệt hỏa trùm lên người. Thân hình kia vẫn là dáng dấp thiếu niên nhỏ gầy non nớt, khuôn mặt mơ hồ không nhận ra, hóa thành tro tàn ngay trước mắt Thịnh Linh Uyên.

Chớp mắt ấy, thần hồn Thịnh Linh Uyên phá tan cực hạn của nhục thể, lại giãy giụa thoát khỏi ba giọt “thiên tuế”. Tứ chi không nghe sai sử, vô số người hầu đè hắn. Trong mắt hắn dường như bùng cháy nghiệp hỏa có thể đốt hủy tất cả, hắn bò ra ngoài tẩm điện.



Thiên ma kiếm dường như vẫn có chuyện muốn nói: “Linh Uyên, ta…”

Song không kịp, không còn đoạn sau nữa.

Thân kiếm rung mạnh, nổ vang không ngừng, trong phút chốc lại đỏ rực như lửa.

Vi Dục vương cầm bí thiết hoảng sợ, run tay, mảnh thân kiếm cuối cùng bắn ra, trên có kiếm minh.

Kiếm minh là “Đồng”.

Thiên ma kiếm hủy thiên diệt địa, kiếm minh không uy phong một chút nào.

Tầm nhìn dùng chung cũng tối đi, mắt trái Thịnh Linh Uyên không nhìn thấy thứ thiên ma kiếm có thể nhìn thấy nữa. Hắn đưa tay chộp mắt của mình, người hầu xung quanh vội vàng hò la đè tay hắn lại, vì thế ngoại trừ một mảng máu thịt nơi khóe mắt, cái gì hắn cũng không bắt được.

Tay hắn trống không, xác thân trống không, ngay cả cảm quan cũng trống trải.

Từ đây, vạn sự vạn vật, âm sắc hương vị trên thế gian qua mắt tai mũi họng của hắn, cũng đều là nhạt nhẽo, trống rỗng.

Thịnh Linh Uyên trống rỗng nghe đám xác chết trẻ con nói xong, bật cười, “Trẫm xem như là xuất thân nghiệp dư, nào dám tự xưng là bậc thầy, chẳng qua biết vài điệu hương dã không nhớ nghe ở đâu thôi, để cao sơn vương chê cười rồi.”

Một xác chết trẻ con nấp ở đuôi thuyền hóa thành ánh đao, trong khi hắn nói chuyện, bất chợt bay tới từ phía sau, đâm thẳng vào lưng hắn.

Bình Thiến Như sợ hãi kêu lên một tiếng: “Cẩn thận!”

Thịnh Linh Uyên không hề quay đầu, rút từ trong túi ra cây sáo trúc tùy tiện vót trên đường, xoay tay chặn lại. Sáo trúc bị chém làm đôi, ánh đao kia biến trở về thành xác chết trẻ con, rơi mạnh xuống sàn thuyền, Thịnh Linh Uyên liền tay đóng sáo trúc bị chém nhọn lên đỉnh đầu xác chết.

“Trẫm rất tục, nếu nhất định phải bình luận, trẫm lại thích nghe tiếng giết dê mổ trâu trong nhà bách tính nhất.” Thịnh Linh Uyên đâm nhanh sáo xuống, dăm ba câu đã đâm bảy lỗ trên người xác chết, “Ngày lễ ngày Tết, chém một nhát đã thấy máu. Có điều dao nhà nông gia không đủ nhanh, một nhát dao thường chưa mất mạng, súc sinh kia còn gào thénhiều. Máu nóng hôi hổi có thể vào miệng ngay, cắt xuống nấu một nồi, mọi người chia nhau ăn, hiển nhiên là một năm được mùa vui mừng.”

Sáo trúc gãy “rắc” một cái, xác chết trẻ con kia run lên, không nhúc nhích nữa, tứ chi nho nhỏ bắt đầu khô quắt, lại biến thành một loan đao mộc mạc, bắn lên cắt đứt một lọn tóc rối gỗ nữ.

Rối gỗ nữ sợ hãi la lên một tiếng, “Đây rốt cuộc là người hay đao?”

Bên cạnh có người nói: “Là người, cũng là đao… đây chính là đao kiếm linh.”

Rối gỗ nữ nhìn theo tiếng, thấy Tuyên Cơ chậm rãi đứng dậy. Chủ nhiệm Tuyên này khi nãy lắc lư theo ca nô, đột nhiên giống như phát bệnh, chống mạn thuyền một lúc lâu không nói gì.

Là chim chóc hệ hỏa, hắn ở trên ca nô tròng trành rốt cuộc đóng đúng vai diễn mình nên nhận – cổ động viên.

Ba chữ “đao kiếm linh” khiến Yên Thu Sơn nửa hôn mê liều mạng giãy giụa một chút, lại hé mắt ra.

Cốc Nguyệt Tịch ngờ vực không chắc mà hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Không phải nói lũ trẻ này là cô nhi cao sơn vương tử nhận nuôi à, sao lại biến thành đao kiếm linh?”

Tuyên Cơ ngước mắt lên, mí mắt hắn như nặng ngàn cân, nặng nề chặn tầm nhìn, khiến hắn như một người về gần đến quê mà sợ hãi, không dám nhìn mặt người kia.

Thiên ma kiếm gãy, nhưng chu tước non năm xưa bị phong trong đó làm kiếm linh không tan thành tro bụi theo. Hắn rơi vào một tình cảnh yêu không phải yêu, hồn chẳng ra hồn, như con rùa nhỏ mất mai.

Ban đầu, hắn đi theo Thịnh Linh Uyên như bản năng, ngây ngây ngơ ngơ mà vất vưởng không biết bao lâu, mới dần dần khôi phục một chút thần trí, lại phát hiện trên đời không ai có thể nhìn thấy hắn, cảm nhận được hắn nữa.

Hắn là chú chim mồ côi cuối cùng của thần điểu chu tước diệt tộc, chưa kịp nở đã bị bóc ra, không biết có thể coi là “sống” hay không, bởi vậy cũng khó nói thế nào mới là “chết”. Hắn là một khoản lộn xộn nằm ngoài sống chết.

Có lẽ thiên ma kiếm thật sự mê hoặc thần trí người, sau khi kiếm bị đập gãy, tính tình nhân hoàng quả nhiên “bình lặng lý trí”, cũng không hề truy cứu chuyện kiếm gãy, thậm chí thẳng thắn thừa nhận mình lúc trước như mơ một giấc mơ vậy. Những người từng bị hắn trị tội vì chuyện thiên ma kiếm, nhân hoàng nhất nhất trấn an, càng thêm cần cù chính vụ, đối nhân xử thế cũng đâu ra đấy, không hỉ nộ vô thường như lúc trước nữa. Vì thế mọi người đều vui mừng, các bá quan cũng cảm thấy nỗi khổ tâm của mình không gửi gắm sai.

Cao sơn Vi Dục vương tự thấy đã lập công lớn, “anh hùng tráng cử”[1] càng được quần thần ủng hộ, cực kỳ đắc ý. Hoặc là lão cảm thấy nhân hoàng không còn thiên ma kiếm quả thực là không còn nanh vuốt, vì thế to gan lớn mật phơi bày dã tâm của mình, muốn thừa cơ phát triển tộc cao sơn, năm lần bảy lượt sư tử há miệng, đòi tiền đòi đất với đế sư, ngày càng kiêu cuồng, thậm chí vì kéo dài tuổi thọ, không biết tin nghe mê hoặc của thuật sĩ dân gian nơi nào, lại còn luyện tà thuật.



“Lão dùng một loại tà thuật, hấp thụ tinh khí trên người những đứa trẻ bị bắt làm con tin này,” Tuyên Cơ nói, “vì trú nhan hay trường thọ… không biết hữu dụng hay vô dụng, cũng không thấy thanh xuân tươi trẻ như thế nào. Không hiểu làm sao mà việc này bị Vi Vân nghe được.”

Hai năm sau, Thịnh Linh Uyên đột nhiên trở mặt làm khó dễ, lấy mười tội trạng lớn như cấu kết yêu tộc, rơi vào ma đạo, thất tín bội nghĩa… làm lý do, chớp nhoáng bao vây vương thành cao sơn nhân, đánh thẳng vào trong.

“… ‘Phe dẫn đường’ giúp đỡ nội ứng ngoại hợp kia hình như chính là Vi Vân,” Tuyên Cơ nói, “nhưng không thể cứu được lũ trẻ ấy. Vi Dục vương trút giận vào con tin, chết cũng muốn kéo đệm lưng, cuối cùng hạ độc giết chết chúng – dùng phòng khí độc tinh luyện máu giao nhân để luyện chế ‘trậm’, cho nên trên người mỗi một xác chết trẻ con đều tràn ngập trậm. Dùng trậm nhồi đầy vật sống, là bước đầu tiên để luyện đao kiếm linh theo cách cổ của bọn họ.”

“Cái gì?!” Tập thể Phong Thần I ở đây kinh ngạc.

“Đao kiếm linh đương nhiên là luyện bằng vật sống,” Tuyên Cơ không biết lấy từ đâu ra một điếu thuốc, cho vào miệng, cười hơi dửng dưng, “chứ không các ông cho rằng đó là cái gì, trí tuệ nhân tạo? Tôi bảo này, người chạy việc bên ngoài cục ta phải chăng cũng nên đọc thêm sách? Ba ngàn năm trước đã có thể qua được phép thử Turing[2], các vị nghĩ gì thế, có phải còn định trao một đống huy chương Fields cho đám người này không hả?”

Yên Thu Sơn gắng sức giãy giụa một chút, động tới vết thương, cả người đau đớn co quắp lại.

Hắn nghĩ: “Tri Xuân cũng từng là một người sống ư?”

Hắn cũng từng giãy giụa trong máu giao nhân tuyệt vọng ác độc, cuối cùng bị nhốt vào một thanh đao ư? Như vậy mình tự cho là tốt với hắn, thậm chí sau khi thân đao tiêu hủy, tìm đủ mọi cách ảo tưởng sửa chữa hắn, rốt cuộc được coi là gì?

Rối gỗ nữ: “Tức là… tức là năm đó, sau khi cao sơn nhân bị diệt tộc, số thần binh cuối cùng không rõ tung tích, luôn là hình người, luôn ở trong mộ cao sơn vương tử? Ngay cả Ty Thanh bình cũng chẳng hay biết gì, còn tưởng rằng…”

“Đề phòng các ngươi trộm đồ mình trông thôi, ừm, quả nhiên phòng đúng rồi.” Thịnh Linh Uyên cho rằng những việc này là ghi trên sách sử đời sau, dù sao những lời vừa rồi Tuyên Cơ nói hắn cơ bản nghe không hiểu, cũng không nghĩ nhiều, đổi về tiếng phổ thông, còn thuận miệng khen Tuyên Cơ một câu, “Trí nhớ tốt lắm. Vận khí của ta không tốt, không quen dùng loan đao, các ngươi ai muốn thanh đao này?”

Trên ca nô, chỉ có Thịnh Linh Uyên và Tuyên Cơ có thể nghe hiểu cổ ngữ, trong tai những người khác, đó chính là “tiếng chim” khi thì hòa âm khi thì hát bè.

Cao sơn Vi Dục vương dường như không coi những người khác ra gì, tất cả xác chết trẻ con đều lao đến một mình Thịnh Linh Uyên. Vương Trạch là Đội trưởng đương nhiệm của Phong Thần I, chưa bao giờ bị “lạnh nhạt” thế này, một mặt lòng nóng như lửa đốt vì vết thương của Yên Thu Sơn, một mặt lại nổi cơn tam bành, “Cho tôi! Mẹ bọn ngu, lũ trẻ mồ côi chưa tốt nghiệp chín năm giáo dục bắt buộc này, tiếng phổ thông cũng không biết nói, rốt cuộc là coi thường ai?”

Tuyên Cơ lại vẫy tay gọi loan đao kia, thân đao ngoan ngoãn rơi vào bàn tay hắn.

“Ngại quá,” hắn ngậm điếu thuốc, nói khẽ, “cho tôi xí chỗ đòi nợ đi.”

Thịnh Linh Uyên tưởng Tuyên Cơ đang nói chuyện thanh kiếm bản mạng của hắn – bởi vì mình trưng dụng thân kiếm, bây giờ Tuyên Cơ ngay cả một binh khí tiện tay cũng không có, chỉ nhiều hơn tay trần một mớ tiền xu, cũng rất áy náy.

Vì thế bệ hạ hào phóng khoát tay, thuận miệng kê ngân phiếu khống: “Theo lý nên như vậy, về sau nếu có cơ hội, lại đền ngươi một thanh tốt hơn.”

Tuyên Cơ đưa lưng về phía Thịnh Linh Uyên, lặng lẽ nở nụ cười. Trên thân loan đao đột nhiên hiện lên hoa văn hình ngọn lửa rườm rà, mũi đao khẽ “vù” một tiếng, đám xác chết trẻ con nhảy lên nhảy xuống phút chốc khựng lại.

Ngay sau đó, trên lưỡi đao bùng lên một tầng ánh lửa trắng như tuyết, một nhát đao rạch ngang bóng đêm và biển sâu. Ánh lửa ấy giống với lửa hắn đốt xuyên kết giới âm trầm tế ở đáy biển, chẳng những gặp nước không tắt, còn khuếch tán ra theo nước biển.

Âm trầm tế văn tràn ngập dưới biển sâu như gặp phải thiên địch, ồ ạt lui lại thành dải. Hàm răng các đao kiếm linh kêu “két két”, lấy ca nô làm trung tâm, chúng vây thành một vòng, lui hơn hai mươi mét.

“Mọi người đi trước đi. Nghiên cứu sinh, sao chú mày lại bắt đầu gào rồi, đừng khóc nữa, mau đưa người bị thương đến bệnh viện.” Sau lưng Tuyên Cơ vươn ra đôi cánh, hắn từ trên ca nô bay lên trời, trong mũi phun ra một vòng khói, “Liên lạc với Chủ nhiệm Tiêu, ngày mai phòng ta sẽ đổi tên thành ‘Phòng Bọc hậu’.”

Đúng lúc này, Yên Thu Sơn bị thương nặng lại giãy giụa bò dậy.

Cốc Nguyệt Tịch vội la lên: “Đội trưởng Yên, anh đừng nhúc nhích!”

Ngay sau đó, cô phát hiện Yên Thu Sơn đang nhìn chằm chằm một chỗ, trong mắt như sắp nhỏ máu.

Cốc Nguyệt Tịch nhìn theo ánh mắt hắn, âm trầm tế văn bị Tuyên Cơ bức lui co lại thành một đường, hội tụ trên một bóng người cách đó không xa, nổi bật hắn lên.

Giữa vô số đao kiếm linh xác chết trẻ con, có một khuôn mặt quen thuộc cũng không hề có sức sống – Tri Xuân.

[1] Chỉ người tài giỏi, phi phàm, lãnh đạo quần chúng.

[2] Một phép kiểm tra trí tuệ máy tính.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau