Chương 73: “Mọi người đều bình đẳng”
Nhạc Tri Thời vẫn không nói gì, sau khi nghe giọng Tống Dục, cậu càng hoảng mà thở gấp, điều này gần như nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu.
Chóp mũi vùi vào gối mềm, hơi thở nóng ẩm thấm ướt mặt vải cotton, cũng ướt làn mi cậu.
Tống Dục ở đầu bên kia điện thoại yên lặng.
“Anh trai…”
Nhạc Tri Thời lờ mờ nhận ra, cậu vẫn gọi anh trai mỗi khi yếu đuối nhất, dù bình thường cố tránh thế nào, bản năng dựa dẫm vào anh trai vẫn không thay đổi, cũng không thể thay thế được.
“Hửm?” GiọngTống Dục rất trầm, trái ngược với cậu, vừa ổn định vừa an toàn.
“Em cúp máy được không …” Cậu cố kiềm nén dục vọng, khẽ hỏi.
“Muốn cúp à?” Giọng Tống Dục trầm trầm rất êm tai: “Giờ em đang ở đâu, nói cho anh nghe.”
Nhạc Tri Thời khó khăn thốt ra hai từ căn hộ, sau đó kiềm chế tiếng thở đáp: “Ở trên giường anh.”
Tống Dục yên lặng một lúc khiến Nhạc Tri Thời sốt ruột. Cậu rất muốn cúp điện thoại, nhưng lại mâu thuẫn khao khát được nghe giọng anh.
“Anh, em cúp máy nhé, khó chịu quá…”
Tống Dục hỏi thẳng: “Nhưng giờ em đang muốn anh mà?”
Nhạc Tri Thời không biết nói thế nào, cậu đâu thể bảo rằng tất cả những điều này là vì một bức ảnh, thậm chí chỉ vì một bàn tay, quá đơn giản cũng quá tùy tiện.
“Xem như em thừa nhận.” Tống Dục lại hỏi: “Không muốn nghe giọng anh hử?”
Nhạc Tri Thời chưa bao giờ nói dối được với Tống Dục.
“Muốn ạ…”
“Mở camera lên.” Tống Dục gần như ra lệnh.
Hơi thở của Nhạc Tri Thời vẫn chưa ổn định, dưới sự ép buộc của anh càng dồn dập hơn: “Không được, em muốn cúp máy.”
“Nhạc Tri Thời, em không ngoan.” Tống Dục gọi thẳng tên cậu, có ảo giác như đang nghiền ép dây thần kinh xấu hổ cuối cùng của cậu.
Nhạc Tri Thời cảm giác một nỗi niềm nào đó sâu trong lòng chợt sụp đổ. Cậu như lá khô mùa thu bị giẫm nát.
“Em không muốn ngoan.” Cậu hơi giận dỗi, vùi sườn mặt nóng rực vào gối, chỉ mong trong phòng có thêm chút oxy, giọng nói nghe có hơi đáng thương: “Anh, anh không muốn em sao…”
Tống Dục im lặng vài giây, hình như giọng anh hơi khàn, “Em thấy thế nào?”
Giọng anh luôn dễ nghe như vậy, Nhạc Tri Thời nghĩ có lẽ tim mình bị thủng một lỗ, một sợi dây vá còn sót bị anh túm trên tay, kéo một cái là khó chịu.
Cậu thấy không công bằng, cứ như chỉ mỗi mình bị tình dục chi phối, nức nở như bé cún bị thương thu mình vào chăn, “Anh, anh lãnh cảm à…”
Tống Dục cười khẽ, Nhạc Tri Thời đeo tai nghe, tiếng cười như rót vào tai cậu, lỗ chân lông sau lưng run lên.
“Nhạc Tri Thời, em thực sự rất ngây thơ.”
“Có thuốc gần đó không?” Tống Dục chợt hỏi.
Nhạc Tri Thời ngó đầu giường, “Có…”
“Chú ý quan sát phản ứng của mình, đừng quá kích động, rất nguy hiểm.”
Rõ ràng đây là lời nhắc nhở cậu có thể phát bệnh, nhưng trong trường hợp này lại có cảm giác như khiêu râm.
Giọng Tống Dục lại vang lên: “Có cần anh giúp không? Hay thôi cúp máy nhé.”
Lúc này Nhạc Tri Thời lại luống cuống, “Đừng cúp…”
“Vậy thì mở video.” Giọng điệu Tống Dục cứng rắn, nhưng rồi anh nhanh chóng nói thêm, “Anh chỉ nhìn mặt em thôi.”
Nhạc Tri Thời vẫn đồng ý, cậu bị mê hoặc, mụ mị đầu óc mở video, đặt điện thoại trên gối rồi quay camera hướng vào mặt mình.
Bên Tống Dục có vẻ rất tối, hình như đang ngồi trước máy tính, thậm chí anh vẫn đang ăn mặc chỉnh tề, áo len cao cổ màu đen che kín, ngay cả hầu kết cũng không nhìn thấy.
Camera của anh chưa chỉnh nên Nhạc Tri Thời chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng và cằm, bờ vai với khuôn ngực rộng của anh.
Nhạc Tri Thời xấu hổ ngoảnh đầu sang một bên, muốn tránh anh.
Trong tầm mắt Tống Dục, anh thấy phần gáy trắng nõn đang đỏ lên dưới mái tóc rối của Nhạc Tri Thời, và một nốt ruồi trên đó. Cơ thể cậu thoáng vặn vẹo trong chăn.
Anh như con robot lạnh lùng, đang điều tra nghiên cứu mức độ phản ứng và hành vi tình dục của cậu tại thời điểm này, “Giờ em có đang chào cờ không?”
“Dạ?” Ban đầu Nhạc Tri Thời ngơ ngác như không hiểu Tống Dục đang nói gì, sau đó lại thở hổn hển trả lời, “Có chào cờ…”
Tống Dục lạnh lùng hỏi, chăm chú nhìn cái cổ càng hồng của cậu, “Vì sao lại chào cờ? Em xem thứ gì không nên xem à?”
“Không có, chỉ nhìn tay anh thôi…” Cậu cọ vào ga trải giường, phần gáy cũng lúc lắc theo, “Ảnh đó…”
Tống Dục bên kia dừng lại giây lát, Nhạc Tri Thời cũng ngưng thở theo.
“Tay anh khiến em hưng phấn đến vậy sao?”
“Dạ…” Cậu thở phào, bắt đầu ngoan ngoãn nghe lời dưới sự tra hỏi của Tống Dục, “Có thể.”
Giọng Tống Dục vang bên tai, không quá có cảm giác dẫn dắt từng bước.mà lạnh lùng thản nhiên, “Vậy lúc anh sờ em, em sẽ có phản ứng à?”
Hô hấp của Nhạc Tri Thời nặng nề hơn, ậm ừ bằng giọng mũi coi như câu trả lời.
“Nhắm mắt lại.” Tống Dục ra lệnh, “Khô quá sẽ không thoải mái, ngậm ngón tay một chút.”
“Nhưng tay anh rất bẩn, em có ngại không?”
Cậu hoảng hốt lắc đầu nói không ngại, sau đó vươn tay từ chăn ra, ngậm vào miệng.
“Quay lại đây.”
Trước mệnh lệnh của anh, Nhạc Tri Thời vẫn đang giãy dụa “Ư… không…”
Tống Dục cũng không ép, nghe tiếng nước mút mát mơ hồ của Nhạc Tri Thời, mập mờ cũng rất tốt.
“Làm ướt một chút, dùng lưỡi liếm nó.”
Cậu nghe Tống Dục nhắc nhở, “Như lúc em thổi kèn cho anh ấy, hiểu không?”
Những hình ảnh vô thức hiện lên trong đầu cậu, toàn thân Nhạc Tri Thời vã mồ hôi, đồ ngủ bằng lụa dính sát vào da như hút từng lỗ chân lông của cậu, “Hm…”
Nước bọt rỉ ra từ khóe miệng, ngón tay đã hoàn toàn ướt đẫm.
“Đưa tay xuống.” Tống Dục trầm giọng, tiếp tục ra lệnh.
Nhạc Tri Thời mơ màng làm theo, lại nghe Tống Dục nói bèn tưởng tượng tay mình chính là của anh.
“Cầm lấy.”
Tống Dục như một cỗ máy bị rối loạn bởi hormone, tần suất bắt đầu xảy ra vấn đề khiến hoạt động kém ổn định, anh thở dốc khen cậu.
“Nhạc Tri Thời, em thật đẹp.”
“Phía dưới cũng rất đáng yêu.”
Mặt Nhạc Tri Thời nóng ran, tập thể dục cho thằng em theo hướng dẫn của anh. Trước đây cậu không thể tưởng tượng rằng mình sẽ nằm trên giường, nghiêng mặt há miệng thở dốc, miệng lặp đi lặp lại mấy câu rên rỉ, từng tiếng vụn vặt như lâng lâng, khẽ run rẩy, vừa thở dốc vừa gọi tên Tống Dục, giọng yếu ớt mà quyến rũ.
“Anh trai…”
Giọng Tống Dục hơi khàn, như thể không khí đang bị dồn nén trong cổ họng.“Thích gọi anh là anh trai ở trên giường đến vậy sao?”
Thích gọi anh là anh trai trên giường đến vậy sao?
Từng câu từng lời của anh như giẫm lên lòng xấu hổ của Nhạc Tri Thời, trí lý trong cậu dần tan rã, cả người bị dục vọng khống chế, khuôn mặt vốn quay lưng về phía camera lúc này hoàn toàn vùi vào gối, hơi nghẹt thở.
Giọng Tống Dục hút Nhạc Tri Thời như nam châm, “Làm chuyện này với anh trai thấy sướng không?”
Nhu cầu hấp thụ oxy buộc cậu phải nghiêng mặt qua, vô thức đối diện với camera. Tóc ướt mồ hôi dính bết trên trán, đôi má ửng hồng ẩm ướt, cả người như ướt sũng.
“Sướng ạ…” Cậu chậm rãi khép mắt, hàng mi dày run lên, bờ môi khẽ nhếch đứt quãng thổ lộ với Tống Dục, liên tục nói thích anh, rất nhớ anh, tiếng thở dốc càng lúc càng rõ, đến nỗi giọng nói cũng thay đổi.
Tống Dục thấp giọng hỏi, “Anh nhanh hơn một chút được không?”
“Ưm, được ạ.” Cơ thể Nhạc Tri Thời hơi cong lên “Anh trai ơi, ôm em…”
“Được.” Tống Dục bắt đầu thở gấp, “Ôm em từ phía sau.”
“Hôn em một cái được không …” Bờ môi ướt át của Nhạc Tri Thời cọ vào gối, vô tình vươn đầu lưỡi ra rồi rụt vào.
“Nhạc Tri Thời, em rất biết cách quyến rũ người khác.”
Tống Dục đưa ra phán quyết cho cậu, đóng đinh cậu lên cây cột sỉ nhục của dục vọng, “Chẳng phải lúc trước nói muốn làm anh em ruột với anh sao?”
“Em có thể làm những chuyện này với anh trai ruột à? Nhạc Tri Thời.”
Mỗi lần bị anh gọi đầy đủ họ tên, cậu đều có cảm giác như bị áp bức bao trùm, suýt nghẹt thở. Nhạc Tri Thời đánh mất mình trên bờ vực của dục vọng và đạo đức.
“Em không biết…”
“Không biết?” Tống Dục khàn giọng tàn nhẫn bóc trần sự thật, “Không phải em không biết. Mà em sắp bị anh làm bắn rồi.”
“Bây giờ em chẳng khác gì đang phát bệnh, không thể khống chế nhịp thở của mình.”
Hơi thở Nhạc Tri Thời càng nặng nhọc, mỗi bước đều nằm trong tầm kiểm soát của Tống Dục, cậu không còn sức tự vuốt ve, không còn sức hít thở, cả người bị một lớp mồ hôi nóng nhớp nháp phủ kín như một cái ống bễ tàn tạ giội đầy mật ngọt.
“Thuốc…” Cậu bắt đầu rối, tưởng rằng mình thực sự đang bệnh.
“Thuốc cũng vô dụng.”, Tống Dục thở dốc nói với cậu: “Chỉ anh mới cứu được em.”
“Cứu em, anh trai ơi, cứu em với.”
“Em muốn cứu thế nào?” Giọng Tống Dục vẫn lạnh lùng nhưng đã mang theo tiếng thở nặng nề. Anh dùng giọng điệu lạnh lùng nhất để hỏi những lời trần trụi nhất, “Chịch em?”
“Chịch…” Nhạc Tri Thời mờ mịt luống cuống, không kịp suy nghĩ nữa, lý trí bỏ nhà ra đi trong tiếng thở gấp, đau đớn kèm theo khoái cảm hạ gục cậu, chỉ biết vô thức nói nhại theo anh, “Anh ơi, chịch em…”
Tống Dục không trả lời, Nhạc Tri Thời chẳng thể nhẫn nhịn được nữa. Đầu ti cậu cứng ngắc, ma sát vào ga trải giường cách tấm áo ngủ lụa ướt đẫm mồ hôi, cả người gần như sắp đến giới hạn. Chỉ nghe tiếng thở dần trở nên nặng nề của Tống Dục, cậu đã sắp đến cao trào, nhịp thở dồn dập khiến cậu gần như hít thở quá độ, chỉ có thể há miệng thở hổn hển, nước bọt óng ánh bên khóe miệng dần thấm ướt gối.
“Ư hư… Anh ơi… Không được, muốn bắn…” Nhạc Tri Thời suy sụp, đôi mắt hé mở, con ngươi màu nhạt phủ một tầng hơi nước bối rối, “Sẽ làm bẩn ga giường.”
Ngay cả khi kết thúc, nhìn Nhạc Tri Thời hoàn toàn bị tình dục điều khiển trong video, Tống Dục vẫn đưa ra chỉ dẫn cuối cùng như một người anh bao dung.
“Không sao. Nhạc Nhạc, em ngoan lắm, em có thể bắn.”
Trong lúc gần như ngạt thở, cậu nghe Tống Dục nói “Anh yêu em”, đầu óc trống rỗng bắn ra, như con diều đứt dây, mất đi trói buộc, cũng mất sức, lơ lửng trên tầng không.
Nhạc Tri Thời không phải người nhiều ham muốn, thậm chí chưa bao giờ tự giải quyết, vì cậu không có nhu cầu này. Cậu luôn rất ngây thơ trong chuyện tình cảm, chỉ có hai lần duy nhất là vì nhớ Tống Dục, điều này khiến cậu không thể nào chấp nhận được. Nhạc Tri Thời thất thần tựa vào gối, không nhúc nhích.
Bên kia điện thoại, Tống Dục thấy cậu có vẻ đã xong, chỉ nằm sấp trên giường thở dốc, anh gọi biệt danh của cậu bằng giọng điệu khác hẳn vừa nãy: “Nhạc Nhạc.”
Lúc này anh rất dịu dàng: “Vẫn khó chịu à?”
Nhạc Tri Thời nằm sấp lắc đầu không nói.
“Anh rất muốn ôm em.” Tống Dục trút bỏ điệu bộ tùy ý khống chế cậu, “Chắc em bây giờ rất mềm mại, ôm thích lắm.”
Lại là kiểu dỗ dành này, nhưng Nhạc Tri Thời vẫn không muốn nói chuyện.
Sau khi lý trí dần trở lại, cậu gần như bị chôn vùi trong sự xấu hổ, không hiểu sao mình lại trở nên như vậy, rõ ràng cậu chỉ đơn thuần thích Tống Dục thôi mà.
Tống Dục rất nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc của cậu, anh hỏi: “Có phải vẫn khó chịu không?”
“Không.”
Giọng Nhạc Tri Thời có gì đó không ổn, Tống Dục tinh tường nhận ra, hỏi cậu: “Em khóc à?”
Nhạc Tri Thời bị đoán trúng phóc càng thấy xấu hổ, qua màn hình có thể thấy hai má và vành tai cậu đã đỏ ửng: “Anh cứ mặc em, ngủ lẹ đi.”
“Sao lại khóc?” Tống Dục cũng không định rời đi: “Nói anh nghe, nếu không anh không ngủ được.”
Nhạc Tri Thời không muốn làm Tống Dục mất ngủ, nên vẫn đấu tranh thỏa hiệp.
“Sao em lại thành ra thế này? Trước kia em không như vậy, tại anh hết.” Nhạc Tri Thời nghẹn giọng: “Mỗi lần nhớ anh là lại thế.”
Tống Dục thở phào, im lặng vài giây, đoán chừng dạo này Nhạc Tri Thời nhiều áp lực, bận quá, lại rất nhớ anh, nên mới hơi sụp đổ cảm xúc.
Thế là anh kiên nhẫn hỏi: “Chuyện này không tốt à?”
Nhạc Tri Thời hít mũi: “Em thấy dạo này mình lạ lắm, bình thường không vậy đâu.”
“Không có gì lạ, ai cũng thế.” Tống Dục bình tĩnh nói: “Nếu em không có cảm giác với anh, ngược lại anh sẽ tự hỏi rằng có phải em không thích anh không.”
“Em thích anh.” Nhạc Tri Thời nhanh chóng phản bác: “Em thích anh nhất.”
Tống Dục cười khẽ: “Vậy em có thể chấp nhận chuyện này không?” Anh như đang rào trước: “Sau này có thể sẽ còn quá đáng hơn nữa.”
“Sau này là lúc nào?” Nhạc Tri Thời hỏi.
“Lúc làm.” Tống Dục hạ giọng: “Có thể anh sẽ bắt nạt em.”
Mặt Nhạc Tri Thời nóng bừng. Cậu quay mặt về phía camera, mắt và chóp mũi ẩm ướt hồng hồng. Tống Dục cứ tưởng cậu tính hỏi gì, nhưng mạch não cậu hơi lạ, chẳng quan tâm vấn đề bắt nạt mà hỏi: “Như này cũng không tính à? Lần trước thì sao?”
“Không tính, còn kém xa.” Trên màn hình, Tống Dục chỉ lộ nửa khuôn mặt, anh vẫn mặc chiếc áo len đen trông rất cấm dục. Đôi môi mỏng khép mở, khóe miệng không cong, nom vẻ không vui cho lắm.
“Mới nhiêu đó đã khóc, không biết sau này em sẽ khóc đến mức nào nữa, hay là thôi đi.”
“Đừng.” Nhạc Tri Thời bị anh chọc cho cuống cuồng, rơi vài giọt nước mắt sinh lý, giận dỗi cọ gối: “Lần sau em sẽ không khóc.”
“Thật không?” Khóe môi thẳng tắp của Tống Dục hơi cong lên, anh dựa lưng ra sau lộ cả khuôn mặt, quần áo vẫn chỉnh tề, thậm chí còn đeo kính. Hình tượng nghiêm chỉnh gần như đối lập hoàn toàn với Nhạc Tri Thời. “Ngoan quá.” Anh tặng Nhạc Tri Thời lời khen như đang cho kẹo.
Nhạc Tri Thời thẫn thờ nhìn người trong màn hình, mơ màng chớp mắt mấy cái, nhẹ giọng nói: “Nhớ anh lắm.”
Ánh mắt Tống Dục dịu dàng, anh tháo kính xuống, giơ tay làm động tác trên không trung như đang xoa tóc Nhạc Tri Thời: “Anh không thể ôm em đi tắm.”
“Em tự làm được.” Nhạc Tri Thời nhớ ra điều gì đó, giật quần áo trên người, thẳng thắn thừa nhận: “Nhưng em đang mặc đồ ngủ của anh, giường anh cũng bị em làm bẩn rồi. Em còn vẽ vời trên đó.”
“Không sao.” Tống Dục dịu dàng nhìn cậu.
“Nhưng anh thích sạch mà.” Nhạc Tri Thời hơi lo vụ này.
Vẻ mặt Tống Dục ôn hòa, anh cười khẽ: “Dù làm gì, em vẫn là bé con sạch sẽ nhất trên thế giới.”
Câu này không quá hoa mỹ, không lối tu từ lãng mạn, chỉ là một câu trả lời đơn giản nhưng lại khiến Nhạc Tri Thời nóng mặt, tim đập như trống. Cậu không biết nên nói gì, ghé gần màn hình làm nũng hôn Tống Dục như để tỏ ý cảm ơn.
Cậu không rõ mình nhìn nhầm hay chăng, dường như vẻ mặt Tống Dục có chút biểu cảm hối lỗi.
Sau vài giây, Tống Dục mới lên tiếng, do dự hỏi: “Vừa rồi có phải anh hơi hung dữ không?”
Nhạc Tri Thời xấu hổ, lấy gối che mặt: “Hơi hơi à~”
“Lần sau sẽ không vậy nữa.” Anh cam đoan rồi nói thêm: “Anh cũng không biết em thích kiểu gì.”
Đến lúc này, Nhạc Tri Thời bỗng hiểu được, thật ra Tống Dục cũng không hề có kinh nghiệm. Có lẽ anh chỉ bộc lộ ham muốn kiểm soát trong vô thức.
“Đừng.” Nhạc Tri Thời hạ gối xuống một chút, lộ ra đôi mắt thật đẹp: “Em thích anh hung dữ một chút, đặc biệt là lúc gọi đầy đủ tên em.”
Đã không còn ngượng ngùng, cậu nhanh chóng nói tiếp: “Nhưng bình thường anh đừng dữ với em nhé?”
“Ừm.” Tống Dục gật đầu: “Không đâu.”
Lúc dọn dẹp tắm rửa Nhạc Tri Thời vẫn không nỡ cúp máy, liên tục hỏi anh rất nhiều câu hỏi như chừng nào về? Anh sẽ quay lại? Cậu đi đón được không? Quà đợt này là gì … Mãi đến khi Tống Dục lên giường, cậu mới chịu yên lặng.
“Anh còn muốn nghe em đọc nhật ký không?” Nhạc Tri Thời hỏi.
Tống Dục nằm trong chăn bông lạnh lẽo, ừ một tiếng, hơi bất ngờ: “Em mang cả nhật ký tới à?”
“Vâng.” Nhạc Tri Thời lấy cuốn nhật ký trên đầu giường giở ra: “Vì em sợ anh không ngủ được. Em nghĩ nếu anh tìm em, em có thể đọc anh bất cứ lúc nào, thế thì dù ở ngoài anh cũng được ngủ ngon.”
Tống Dục nói cảm ơn cậu, nghe rất trịnh trọng khiến Nhạc Tri Thời bắt đầu ngại ngùng.
Cậu hắng giọng rồi giở một trang ra đọc anh nghe:
“Ngày 28 tháng 10, trời mưa. Trời mưa thích thật, mình sẽ không mang dù, vậy là mình có thể bảo anh trai…”
Đang đọc dở, Nhạc Tri Thời nheo mắt dòm hồi lâu: “Ớ, không biết viết chữ che dù.”
Tống Dục buồn cười hỏi cậu: “Em đang nói chính mình đấy à?”
Nhạc Tri Thời kịp nhận ra đây là nhật ký của mình, cậu hơi xấu hổ, vờ như không có chuyện gì rồi đọc tiếp,
“… Vậy là mình có thể bảo anh trai che dù cho. Anh trai thường không thích dắt mình đi, nhưng khi đang cầm dù thì sẽ dắt mình, vì trên đường có vũng nước, anh sợ mình sẽ giẫm phải. Dù mắng mình là đồ ngốc nhưng anh vẫn là anh trai tốt nhất thế giới.”
Sau khi đọc xong, Nhạc Tri Thời nghe thấy giọng cười như có như không của Tống Dục ở đầu dây bên kia, hơi bất lực với bản thân, “Sao nhật ký của em toàn nói về anh thế?”
“Ai biết, anh trai này anh trai nọ, nhưng lại không thích anh.”
“Em thích anh, chỉ là nhận ra hơi muộn thôi…” Nhạc Tri Thời biện minh cho bản thân, lật sang trang khác: “Hôm sau… lại mưa. Khúc này hay nè, dài nữa.”
“Ngày 29 tháng 10, hôm nay cũng mưa. Tất ướt mất rồi làm mình không vui tẹo nào. Nhưng vào lớp thấy tất ai cũng ướt, thế là mình vui lại. Giờ mình thích mưa lắm. Vì giáo viên sẽ mắng người xếp hạng cuối cùng trong kỳ thi…”
Đọc đến đây, chính Nhạc Tri Thời cũng không nhịn được phàn nàn: “Viết cái gì vậy trời, logic đầu cuối không tương ứng gì cả.”
Tống Dục cũng đánh giá về kiệt tác thời thơ ấu của cậu: “Rất dễ thương.”
Bất ngờ được khen, Nhạc Tri Thời hơi ngượng nhưng vẫn đọc tiếp:
“Vì thành tích kém nên giáo viên cho rằng bạn đó không nộp bài tập. Thực ra, thầy lầm rồi. Trần Miêu Miêu, người đứng đầu trong kỳ thi và Vương Hiểu Phong, người xếp cuối cùng, hôm nay đều không mang dù. Cả hai đều bị ướt, thế này thì mưa còn công bằng hơn thầy giáo.”
Nhạc Tri Thời đọc xong, xấu hổ đẩy cuốn nhật ký sang một bên, úp mặt lên gối: “Sau này không đọc nữa, em nghĩ anh sẽ cười mất ngủ đó.”
Nhưng giọng điệu Tống Dục rất chân thành: “Viết hay thế mà? Đúng là mưa công bằng hơn giáo viên, cũng công bằng hơn khối người.”
Nhạc Tri Thời không xem là thật, cảm thấy Tống Dục đang an ủi mình, vùi đầu ủ rũ dạ nhỏ.
Một ý tưởng chợt lóe trong đầu, cậu thình lình ngẩng đầu, cầm cuốn nhật ký lên, nhìn kỹ trang kia một lần nữa.
“Em biết rồi.” Cậu vui vẻ nói với Tống Dục: “Em nghĩ đến chủ đề của phần ba, đó là bình đẳng.”
Tống Dục ừ khẽ, cổ vũ cậu bằng chất giọng dịu dàng chân thành: “Nói tiếp đi.”
“Ở hai vòng thi đầu tiên, chủ đề của chúng em là thời gian và không gian, mưa nối liền những mốc thời gian, mưa cũng có thể bao trùm khoảng cách không gian. Đoạn nhật ký vừa rồi làm em nghĩ mưa cũng công bằng, giống như pháp luật vậy. Dù nghèo hay giàu, đàn ông hay phụ nữ, độ tuổi nào, chủng tộc nào, mưa đều sẽ rơi xuống họ, chỉ cần có hy vọng, mưa sẽ không trừ ai, đúng không?”
Tống Dục rất muốn nhìn dáng vẻ Nhạc Tri Thời lúc này, anh nghĩ sẽ cực kỳ hấp dẫn.
“Đúng, ý tưởng của em thật đặc biệt, rất có sức sống.”
Nhạc Tri Thời nhổm dậy, bật đèn bàn: “Em đang có rất nhiều ý tưởng, muốn vẽ thử.” Sau đó, cậu nói với Tống Dục: “Anh à, giờ anh buồn ngủ chưa?”
“Lại muốn vứt bỏ anh hử?” Tống Dục cố ý nói, “Đi đi, dù sao anh cũng quen làm công cụ hình người rồi.”
Nhạc Tri Thời nói đâu có, “Em mở camera, anh nhìn em vẽ ha? Nào anh mệt thì ngủ.”
“Được.”
Cậu ngồi trước bàn sách, chân trái giẫm trên ghế, tay khoanh lại, mặt tựa lên đầu gối, tay phải tùy ý vẽ.
Ánh sáng đèn bàn phủ lớp voan mỏng vàng nhạt lên khuôn mặt lai nét Đông – Tây, vừa cao quý vừa xinh đẹp.
Tống Dục nằm trong bóng tối, lặng lẽ nhìn Nhạc Tri Thời qua màn hình. Một khi yên tĩnh, cậu giống như một nhân vật chỉ tồn tại trong tác phẩm điêu khắc hay tranh tường. Làn da trắng mịn không có cảm giác son phấn, gần như trong suốt, xinh đẹp nổi bật, không chủ động dụ dỗ, sạch sẽ thánh thiện.
Nếu thực sự nảy sinh những ý nghĩ xấu xa như ham muốn chiếm hữu và hủy hoại, người sai chỉ có anh, Nhạc Tri Thời mãi mãi vô tội.
“Phải bôi thuốc đầu gối.” Tống Dục nhắc nhở.
Nhạc Tri Thời ngoan ngoãn gật đầu: “Anh về bôi cho em.”
“Ừm.” Tống Dục đồng ý với cậu.
Nhạc Tri Thời thiết kế quá tập trung, không nhớ Tống Dục ngủ từ lúc nào, vừa ngẩng lên đã thấy mắt anh nhắm nghiền, hít thở rất sâu. Cậu ngẩn người nhìn màn hình hồi lâu, ngón tay vẽ trên sống mũi Tống Dục.
Người này rất kỳ lạ, Nhạc Tri Thời thầm nghĩ, rõ ràng mạnh mẽ ra lệnh còn nói sau này sẽ bắt nạt cậu, nhưng sau đó lại áy náy hỏi mình có hung dữ quá không.
Cậu nghĩ có lẽ không có người thứ hai trên thế giới này, khiến mình rung động đến nhường này.
Cày cả đêm trong căn hộ, sáng hôm sau, Nhạc Tri Thời gửi tin nhắn trên nhóm Wechat thiết kế [Tiểu Yến Tử mặc áo hoa], bảo mình có ý tưởng mới. Thế là giữa trưa Nam Gia mượn một phòng học làm chỗ họp tạm thời.
“Tớ sẽ trình bày nhanh, mọi người có thể về nghỉ sớm.” Nhạc Tri Thời lấy vài mảnh giấy ghi ý tưởng thiết kế trong túi ra, phát cho mọi người: “Tớ nghĩ chúng ta có thể dùng chủ đề sự bình đẳng của mưa cho vòng thứ ba của phần thi catwalk.”
“Bình đẳng?” Trần Bì không hiểu ý cậu: “Tại sao?”
Nhạc Tri Thời giải thích, “Vì không có sự phân biệt chủng tộc, giới tính hay giai cấp trước mưa. Chỉ cần bạn ngóng một cơn mưa, nó sẽ luôn công bằng đổ xuống vì mỗi người. “
Chủ đề này khiến mọi người có mặt đều bất ngờ.
“Hơn nữa, chủ đề này vượt qua thời gian không gian mà cũng nhân văn, nó hợp với tinh thần của học viện Luật chúng ta. Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật, cũng giống mưa công bằng với toàn xã hội.”
Khúc Trực nhướng mày, “Tớ thích chủ đề này.”
“Nhưng…” Nam Gia ghi lại những gì Nhạc Tri Thời nói vào sổ tay, đặt câu hỏi: “Làm thế nào để thể hiện sự bình đẳng?”
“Đây là điều em sẽ nói tiếp.” Nhạc Tri Thời cho họ xem bản phác thảo tối qua: “Trước hết em nghĩ chúng ta có thể thiết kế trang phục trong* khác biệt để đại diện cho những kiểu người khác nhau, chẳng hạn ‘nghèo đói’ thì dùng lỗ rách và hiệu ứng làm cũ, hoặc dùng vải đắt tiền làm nên sự ‘sang trọng’.”
(*Quần áo trong không phải nội y, mà là kiểu đồ bình thường nhưng mặc dưới lớp áo khoác ngoài.)
“Tớ hiểu rồi.” Chu Nhất nói: “Còn có đàn ông, phụ nữ, trẻ em người già…”
“Đúng, chính là như thế, người mẫu của chúng ta không cần giới hạn, không nhất định phải cao gầy xinh đẹp, vì mưa rất công bằng.” Nhạc Tri Thời chỉ vào giấy vẽ, “Em nghĩ mình có thể dùng vải có cảm giác trong suốt tượng trưng cho mưa, làm áo khoác mỏng để diễn tả cảm giác mưa rơi vào người. Em đã tìm hiểu một số thông tin, có loại vải rất mỏng và bóng, nghe nói kết hợp với ánh đèn có thể tạo hiệu ứng ánh nước lam nhạt. Hai ngày này em sẽ tranh thủ tìm lúc tan học.”
“Nếu đúng thật là vậy, mọi người sẽ có cảm giác cùng dầm mưa!” Trần Bì hơi phấn khích: “Mà cũng có thể là mưa thật.”
Nam Gia nói: “Chị từng liên lạc với bên thiết kế mỹ thuật sân khấu rồi, có các máy phun nước, miễn bố trí trước là được.”
Nhạc Tri Thời gật đầu: “Quá tuyệt, hiệu ứng sân khấu ăn khớp với nhau, hẳn là sẽ rất tốt.”
Khúc Trực khâm phục cậu, “Trong đầu cậu lắm ý tưởng kỳ lạ ghê.”
“Chuẩn luôn…” Mặc dù Tiểu Kỳ nói rất nhỏ nhưng giờ cũng dám nói đùa với Nhạc Tri Thời, “Cậu lấy cảm hứng từ đâu thế? Tối qua có vụ gì hay ho lắm hả?”
“À…” Nhạc Tri Thời nóng mặt: “Đâu, không có, tự nhiên nghĩ ra thôi.”
“Thiệt hay giả? Chị thấy sai sai à~.” Nam Gia cố ý trêu cậu.
“Không có thiệt!” Nhạc Tri Thời nhanh chóng chuyển chủ đề để bảo vệ mình: “Đúng rồi, tớ nghĩ ra một ý hay cho màn kết thúc phần diễn, chắc chắn sẽ làm toàn trường ngạc nhiên.”
“Ý hay? Là gì thế?”
“Bí mật.” Nhạc Tri Thời nở nụ cười gian xảo.
Chóp mũi vùi vào gối mềm, hơi thở nóng ẩm thấm ướt mặt vải cotton, cũng ướt làn mi cậu.
Tống Dục ở đầu bên kia điện thoại yên lặng.
“Anh trai…”
Nhạc Tri Thời lờ mờ nhận ra, cậu vẫn gọi anh trai mỗi khi yếu đuối nhất, dù bình thường cố tránh thế nào, bản năng dựa dẫm vào anh trai vẫn không thay đổi, cũng không thể thay thế được.
“Hửm?” GiọngTống Dục rất trầm, trái ngược với cậu, vừa ổn định vừa an toàn.
“Em cúp máy được không …” Cậu cố kiềm nén dục vọng, khẽ hỏi.
“Muốn cúp à?” Giọng Tống Dục trầm trầm rất êm tai: “Giờ em đang ở đâu, nói cho anh nghe.”
Nhạc Tri Thời khó khăn thốt ra hai từ căn hộ, sau đó kiềm chế tiếng thở đáp: “Ở trên giường anh.”
Tống Dục yên lặng một lúc khiến Nhạc Tri Thời sốt ruột. Cậu rất muốn cúp điện thoại, nhưng lại mâu thuẫn khao khát được nghe giọng anh.
“Anh, em cúp máy nhé, khó chịu quá…”
Tống Dục hỏi thẳng: “Nhưng giờ em đang muốn anh mà?”
Nhạc Tri Thời không biết nói thế nào, cậu đâu thể bảo rằng tất cả những điều này là vì một bức ảnh, thậm chí chỉ vì một bàn tay, quá đơn giản cũng quá tùy tiện.
“Xem như em thừa nhận.” Tống Dục lại hỏi: “Không muốn nghe giọng anh hử?”
Nhạc Tri Thời chưa bao giờ nói dối được với Tống Dục.
“Muốn ạ…”
“Mở camera lên.” Tống Dục gần như ra lệnh.
Hơi thở của Nhạc Tri Thời vẫn chưa ổn định, dưới sự ép buộc của anh càng dồn dập hơn: “Không được, em muốn cúp máy.”
“Nhạc Tri Thời, em không ngoan.” Tống Dục gọi thẳng tên cậu, có ảo giác như đang nghiền ép dây thần kinh xấu hổ cuối cùng của cậu.
Nhạc Tri Thời cảm giác một nỗi niềm nào đó sâu trong lòng chợt sụp đổ. Cậu như lá khô mùa thu bị giẫm nát.
“Em không muốn ngoan.” Cậu hơi giận dỗi, vùi sườn mặt nóng rực vào gối, chỉ mong trong phòng có thêm chút oxy, giọng nói nghe có hơi đáng thương: “Anh, anh không muốn em sao…”
Tống Dục im lặng vài giây, hình như giọng anh hơi khàn, “Em thấy thế nào?”
Giọng anh luôn dễ nghe như vậy, Nhạc Tri Thời nghĩ có lẽ tim mình bị thủng một lỗ, một sợi dây vá còn sót bị anh túm trên tay, kéo một cái là khó chịu.
Cậu thấy không công bằng, cứ như chỉ mỗi mình bị tình dục chi phối, nức nở như bé cún bị thương thu mình vào chăn, “Anh, anh lãnh cảm à…”
Tống Dục cười khẽ, Nhạc Tri Thời đeo tai nghe, tiếng cười như rót vào tai cậu, lỗ chân lông sau lưng run lên.
“Nhạc Tri Thời, em thực sự rất ngây thơ.”
“Có thuốc gần đó không?” Tống Dục chợt hỏi.
Nhạc Tri Thời ngó đầu giường, “Có…”
“Chú ý quan sát phản ứng của mình, đừng quá kích động, rất nguy hiểm.”
Rõ ràng đây là lời nhắc nhở cậu có thể phát bệnh, nhưng trong trường hợp này lại có cảm giác như khiêu râm.
Giọng Tống Dục lại vang lên: “Có cần anh giúp không? Hay thôi cúp máy nhé.”
Lúc này Nhạc Tri Thời lại luống cuống, “Đừng cúp…”
“Vậy thì mở video.” Giọng điệu Tống Dục cứng rắn, nhưng rồi anh nhanh chóng nói thêm, “Anh chỉ nhìn mặt em thôi.”
Nhạc Tri Thời vẫn đồng ý, cậu bị mê hoặc, mụ mị đầu óc mở video, đặt điện thoại trên gối rồi quay camera hướng vào mặt mình.
Bên Tống Dục có vẻ rất tối, hình như đang ngồi trước máy tính, thậm chí anh vẫn đang ăn mặc chỉnh tề, áo len cao cổ màu đen che kín, ngay cả hầu kết cũng không nhìn thấy.
Camera của anh chưa chỉnh nên Nhạc Tri Thời chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng và cằm, bờ vai với khuôn ngực rộng của anh.
Nhạc Tri Thời xấu hổ ngoảnh đầu sang một bên, muốn tránh anh.
Trong tầm mắt Tống Dục, anh thấy phần gáy trắng nõn đang đỏ lên dưới mái tóc rối của Nhạc Tri Thời, và một nốt ruồi trên đó. Cơ thể cậu thoáng vặn vẹo trong chăn.
Anh như con robot lạnh lùng, đang điều tra nghiên cứu mức độ phản ứng và hành vi tình dục của cậu tại thời điểm này, “Giờ em có đang chào cờ không?”
“Dạ?” Ban đầu Nhạc Tri Thời ngơ ngác như không hiểu Tống Dục đang nói gì, sau đó lại thở hổn hển trả lời, “Có chào cờ…”
Tống Dục lạnh lùng hỏi, chăm chú nhìn cái cổ càng hồng của cậu, “Vì sao lại chào cờ? Em xem thứ gì không nên xem à?”
“Không có, chỉ nhìn tay anh thôi…” Cậu cọ vào ga trải giường, phần gáy cũng lúc lắc theo, “Ảnh đó…”
Tống Dục bên kia dừng lại giây lát, Nhạc Tri Thời cũng ngưng thở theo.
“Tay anh khiến em hưng phấn đến vậy sao?”
“Dạ…” Cậu thở phào, bắt đầu ngoan ngoãn nghe lời dưới sự tra hỏi của Tống Dục, “Có thể.”
Giọng Tống Dục vang bên tai, không quá có cảm giác dẫn dắt từng bước.mà lạnh lùng thản nhiên, “Vậy lúc anh sờ em, em sẽ có phản ứng à?”
Hô hấp của Nhạc Tri Thời nặng nề hơn, ậm ừ bằng giọng mũi coi như câu trả lời.
“Nhắm mắt lại.” Tống Dục ra lệnh, “Khô quá sẽ không thoải mái, ngậm ngón tay một chút.”
“Nhưng tay anh rất bẩn, em có ngại không?”
Cậu hoảng hốt lắc đầu nói không ngại, sau đó vươn tay từ chăn ra, ngậm vào miệng.
“Quay lại đây.”
Trước mệnh lệnh của anh, Nhạc Tri Thời vẫn đang giãy dụa “Ư… không…”
Tống Dục cũng không ép, nghe tiếng nước mút mát mơ hồ của Nhạc Tri Thời, mập mờ cũng rất tốt.
“Làm ướt một chút, dùng lưỡi liếm nó.”
Cậu nghe Tống Dục nhắc nhở, “Như lúc em thổi kèn cho anh ấy, hiểu không?”
Những hình ảnh vô thức hiện lên trong đầu cậu, toàn thân Nhạc Tri Thời vã mồ hôi, đồ ngủ bằng lụa dính sát vào da như hút từng lỗ chân lông của cậu, “Hm…”
Nước bọt rỉ ra từ khóe miệng, ngón tay đã hoàn toàn ướt đẫm.
“Đưa tay xuống.” Tống Dục trầm giọng, tiếp tục ra lệnh.
Nhạc Tri Thời mơ màng làm theo, lại nghe Tống Dục nói bèn tưởng tượng tay mình chính là của anh.
“Cầm lấy.”
Tống Dục như một cỗ máy bị rối loạn bởi hormone, tần suất bắt đầu xảy ra vấn đề khiến hoạt động kém ổn định, anh thở dốc khen cậu.
“Nhạc Tri Thời, em thật đẹp.”
“Phía dưới cũng rất đáng yêu.”
Mặt Nhạc Tri Thời nóng ran, tập thể dục cho thằng em theo hướng dẫn của anh. Trước đây cậu không thể tưởng tượng rằng mình sẽ nằm trên giường, nghiêng mặt há miệng thở dốc, miệng lặp đi lặp lại mấy câu rên rỉ, từng tiếng vụn vặt như lâng lâng, khẽ run rẩy, vừa thở dốc vừa gọi tên Tống Dục, giọng yếu ớt mà quyến rũ.
“Anh trai…”
Giọng Tống Dục hơi khàn, như thể không khí đang bị dồn nén trong cổ họng.“Thích gọi anh là anh trai ở trên giường đến vậy sao?”
Thích gọi anh là anh trai trên giường đến vậy sao?
Từng câu từng lời của anh như giẫm lên lòng xấu hổ của Nhạc Tri Thời, trí lý trong cậu dần tan rã, cả người bị dục vọng khống chế, khuôn mặt vốn quay lưng về phía camera lúc này hoàn toàn vùi vào gối, hơi nghẹt thở.
Giọng Tống Dục hút Nhạc Tri Thời như nam châm, “Làm chuyện này với anh trai thấy sướng không?”
Nhu cầu hấp thụ oxy buộc cậu phải nghiêng mặt qua, vô thức đối diện với camera. Tóc ướt mồ hôi dính bết trên trán, đôi má ửng hồng ẩm ướt, cả người như ướt sũng.
“Sướng ạ…” Cậu chậm rãi khép mắt, hàng mi dày run lên, bờ môi khẽ nhếch đứt quãng thổ lộ với Tống Dục, liên tục nói thích anh, rất nhớ anh, tiếng thở dốc càng lúc càng rõ, đến nỗi giọng nói cũng thay đổi.
Tống Dục thấp giọng hỏi, “Anh nhanh hơn một chút được không?”
“Ưm, được ạ.” Cơ thể Nhạc Tri Thời hơi cong lên “Anh trai ơi, ôm em…”
“Được.” Tống Dục bắt đầu thở gấp, “Ôm em từ phía sau.”
“Hôn em một cái được không …” Bờ môi ướt át của Nhạc Tri Thời cọ vào gối, vô tình vươn đầu lưỡi ra rồi rụt vào.
“Nhạc Tri Thời, em rất biết cách quyến rũ người khác.”
Tống Dục đưa ra phán quyết cho cậu, đóng đinh cậu lên cây cột sỉ nhục của dục vọng, “Chẳng phải lúc trước nói muốn làm anh em ruột với anh sao?”
“Em có thể làm những chuyện này với anh trai ruột à? Nhạc Tri Thời.”
Mỗi lần bị anh gọi đầy đủ họ tên, cậu đều có cảm giác như bị áp bức bao trùm, suýt nghẹt thở. Nhạc Tri Thời đánh mất mình trên bờ vực của dục vọng và đạo đức.
“Em không biết…”
“Không biết?” Tống Dục khàn giọng tàn nhẫn bóc trần sự thật, “Không phải em không biết. Mà em sắp bị anh làm bắn rồi.”
“Bây giờ em chẳng khác gì đang phát bệnh, không thể khống chế nhịp thở của mình.”
Hơi thở Nhạc Tri Thời càng nặng nhọc, mỗi bước đều nằm trong tầm kiểm soát của Tống Dục, cậu không còn sức tự vuốt ve, không còn sức hít thở, cả người bị một lớp mồ hôi nóng nhớp nháp phủ kín như một cái ống bễ tàn tạ giội đầy mật ngọt.
“Thuốc…” Cậu bắt đầu rối, tưởng rằng mình thực sự đang bệnh.
“Thuốc cũng vô dụng.”, Tống Dục thở dốc nói với cậu: “Chỉ anh mới cứu được em.”
“Cứu em, anh trai ơi, cứu em với.”
“Em muốn cứu thế nào?” Giọng Tống Dục vẫn lạnh lùng nhưng đã mang theo tiếng thở nặng nề. Anh dùng giọng điệu lạnh lùng nhất để hỏi những lời trần trụi nhất, “Chịch em?”
“Chịch…” Nhạc Tri Thời mờ mịt luống cuống, không kịp suy nghĩ nữa, lý trí bỏ nhà ra đi trong tiếng thở gấp, đau đớn kèm theo khoái cảm hạ gục cậu, chỉ biết vô thức nói nhại theo anh, “Anh ơi, chịch em…”
Tống Dục không trả lời, Nhạc Tri Thời chẳng thể nhẫn nhịn được nữa. Đầu ti cậu cứng ngắc, ma sát vào ga trải giường cách tấm áo ngủ lụa ướt đẫm mồ hôi, cả người gần như sắp đến giới hạn. Chỉ nghe tiếng thở dần trở nên nặng nề của Tống Dục, cậu đã sắp đến cao trào, nhịp thở dồn dập khiến cậu gần như hít thở quá độ, chỉ có thể há miệng thở hổn hển, nước bọt óng ánh bên khóe miệng dần thấm ướt gối.
“Ư hư… Anh ơi… Không được, muốn bắn…” Nhạc Tri Thời suy sụp, đôi mắt hé mở, con ngươi màu nhạt phủ một tầng hơi nước bối rối, “Sẽ làm bẩn ga giường.”
Ngay cả khi kết thúc, nhìn Nhạc Tri Thời hoàn toàn bị tình dục điều khiển trong video, Tống Dục vẫn đưa ra chỉ dẫn cuối cùng như một người anh bao dung.
“Không sao. Nhạc Nhạc, em ngoan lắm, em có thể bắn.”
Trong lúc gần như ngạt thở, cậu nghe Tống Dục nói “Anh yêu em”, đầu óc trống rỗng bắn ra, như con diều đứt dây, mất đi trói buộc, cũng mất sức, lơ lửng trên tầng không.
Nhạc Tri Thời không phải người nhiều ham muốn, thậm chí chưa bao giờ tự giải quyết, vì cậu không có nhu cầu này. Cậu luôn rất ngây thơ trong chuyện tình cảm, chỉ có hai lần duy nhất là vì nhớ Tống Dục, điều này khiến cậu không thể nào chấp nhận được. Nhạc Tri Thời thất thần tựa vào gối, không nhúc nhích.
Bên kia điện thoại, Tống Dục thấy cậu có vẻ đã xong, chỉ nằm sấp trên giường thở dốc, anh gọi biệt danh của cậu bằng giọng điệu khác hẳn vừa nãy: “Nhạc Nhạc.”
Lúc này anh rất dịu dàng: “Vẫn khó chịu à?”
Nhạc Tri Thời nằm sấp lắc đầu không nói.
“Anh rất muốn ôm em.” Tống Dục trút bỏ điệu bộ tùy ý khống chế cậu, “Chắc em bây giờ rất mềm mại, ôm thích lắm.”
Lại là kiểu dỗ dành này, nhưng Nhạc Tri Thời vẫn không muốn nói chuyện.
Sau khi lý trí dần trở lại, cậu gần như bị chôn vùi trong sự xấu hổ, không hiểu sao mình lại trở nên như vậy, rõ ràng cậu chỉ đơn thuần thích Tống Dục thôi mà.
Tống Dục rất nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc của cậu, anh hỏi: “Có phải vẫn khó chịu không?”
“Không.”
Giọng Nhạc Tri Thời có gì đó không ổn, Tống Dục tinh tường nhận ra, hỏi cậu: “Em khóc à?”
Nhạc Tri Thời bị đoán trúng phóc càng thấy xấu hổ, qua màn hình có thể thấy hai má và vành tai cậu đã đỏ ửng: “Anh cứ mặc em, ngủ lẹ đi.”
“Sao lại khóc?” Tống Dục cũng không định rời đi: “Nói anh nghe, nếu không anh không ngủ được.”
Nhạc Tri Thời không muốn làm Tống Dục mất ngủ, nên vẫn đấu tranh thỏa hiệp.
“Sao em lại thành ra thế này? Trước kia em không như vậy, tại anh hết.” Nhạc Tri Thời nghẹn giọng: “Mỗi lần nhớ anh là lại thế.”
Tống Dục thở phào, im lặng vài giây, đoán chừng dạo này Nhạc Tri Thời nhiều áp lực, bận quá, lại rất nhớ anh, nên mới hơi sụp đổ cảm xúc.
Thế là anh kiên nhẫn hỏi: “Chuyện này không tốt à?”
Nhạc Tri Thời hít mũi: “Em thấy dạo này mình lạ lắm, bình thường không vậy đâu.”
“Không có gì lạ, ai cũng thế.” Tống Dục bình tĩnh nói: “Nếu em không có cảm giác với anh, ngược lại anh sẽ tự hỏi rằng có phải em không thích anh không.”
“Em thích anh.” Nhạc Tri Thời nhanh chóng phản bác: “Em thích anh nhất.”
Tống Dục cười khẽ: “Vậy em có thể chấp nhận chuyện này không?” Anh như đang rào trước: “Sau này có thể sẽ còn quá đáng hơn nữa.”
“Sau này là lúc nào?” Nhạc Tri Thời hỏi.
“Lúc làm.” Tống Dục hạ giọng: “Có thể anh sẽ bắt nạt em.”
Mặt Nhạc Tri Thời nóng bừng. Cậu quay mặt về phía camera, mắt và chóp mũi ẩm ướt hồng hồng. Tống Dục cứ tưởng cậu tính hỏi gì, nhưng mạch não cậu hơi lạ, chẳng quan tâm vấn đề bắt nạt mà hỏi: “Như này cũng không tính à? Lần trước thì sao?”
“Không tính, còn kém xa.” Trên màn hình, Tống Dục chỉ lộ nửa khuôn mặt, anh vẫn mặc chiếc áo len đen trông rất cấm dục. Đôi môi mỏng khép mở, khóe miệng không cong, nom vẻ không vui cho lắm.
“Mới nhiêu đó đã khóc, không biết sau này em sẽ khóc đến mức nào nữa, hay là thôi đi.”
“Đừng.” Nhạc Tri Thời bị anh chọc cho cuống cuồng, rơi vài giọt nước mắt sinh lý, giận dỗi cọ gối: “Lần sau em sẽ không khóc.”
“Thật không?” Khóe môi thẳng tắp của Tống Dục hơi cong lên, anh dựa lưng ra sau lộ cả khuôn mặt, quần áo vẫn chỉnh tề, thậm chí còn đeo kính. Hình tượng nghiêm chỉnh gần như đối lập hoàn toàn với Nhạc Tri Thời. “Ngoan quá.” Anh tặng Nhạc Tri Thời lời khen như đang cho kẹo.
Nhạc Tri Thời thẫn thờ nhìn người trong màn hình, mơ màng chớp mắt mấy cái, nhẹ giọng nói: “Nhớ anh lắm.”
Ánh mắt Tống Dục dịu dàng, anh tháo kính xuống, giơ tay làm động tác trên không trung như đang xoa tóc Nhạc Tri Thời: “Anh không thể ôm em đi tắm.”
“Em tự làm được.” Nhạc Tri Thời nhớ ra điều gì đó, giật quần áo trên người, thẳng thắn thừa nhận: “Nhưng em đang mặc đồ ngủ của anh, giường anh cũng bị em làm bẩn rồi. Em còn vẽ vời trên đó.”
“Không sao.” Tống Dục dịu dàng nhìn cậu.
“Nhưng anh thích sạch mà.” Nhạc Tri Thời hơi lo vụ này.
Vẻ mặt Tống Dục ôn hòa, anh cười khẽ: “Dù làm gì, em vẫn là bé con sạch sẽ nhất trên thế giới.”
Câu này không quá hoa mỹ, không lối tu từ lãng mạn, chỉ là một câu trả lời đơn giản nhưng lại khiến Nhạc Tri Thời nóng mặt, tim đập như trống. Cậu không biết nên nói gì, ghé gần màn hình làm nũng hôn Tống Dục như để tỏ ý cảm ơn.
Cậu không rõ mình nhìn nhầm hay chăng, dường như vẻ mặt Tống Dục có chút biểu cảm hối lỗi.
Sau vài giây, Tống Dục mới lên tiếng, do dự hỏi: “Vừa rồi có phải anh hơi hung dữ không?”
Nhạc Tri Thời xấu hổ, lấy gối che mặt: “Hơi hơi à~”
“Lần sau sẽ không vậy nữa.” Anh cam đoan rồi nói thêm: “Anh cũng không biết em thích kiểu gì.”
Đến lúc này, Nhạc Tri Thời bỗng hiểu được, thật ra Tống Dục cũng không hề có kinh nghiệm. Có lẽ anh chỉ bộc lộ ham muốn kiểm soát trong vô thức.
“Đừng.” Nhạc Tri Thời hạ gối xuống một chút, lộ ra đôi mắt thật đẹp: “Em thích anh hung dữ một chút, đặc biệt là lúc gọi đầy đủ tên em.”
Đã không còn ngượng ngùng, cậu nhanh chóng nói tiếp: “Nhưng bình thường anh đừng dữ với em nhé?”
“Ừm.” Tống Dục gật đầu: “Không đâu.”
Lúc dọn dẹp tắm rửa Nhạc Tri Thời vẫn không nỡ cúp máy, liên tục hỏi anh rất nhiều câu hỏi như chừng nào về? Anh sẽ quay lại? Cậu đi đón được không? Quà đợt này là gì … Mãi đến khi Tống Dục lên giường, cậu mới chịu yên lặng.
“Anh còn muốn nghe em đọc nhật ký không?” Nhạc Tri Thời hỏi.
Tống Dục nằm trong chăn bông lạnh lẽo, ừ một tiếng, hơi bất ngờ: “Em mang cả nhật ký tới à?”
“Vâng.” Nhạc Tri Thời lấy cuốn nhật ký trên đầu giường giở ra: “Vì em sợ anh không ngủ được. Em nghĩ nếu anh tìm em, em có thể đọc anh bất cứ lúc nào, thế thì dù ở ngoài anh cũng được ngủ ngon.”
Tống Dục nói cảm ơn cậu, nghe rất trịnh trọng khiến Nhạc Tri Thời bắt đầu ngại ngùng.
Cậu hắng giọng rồi giở một trang ra đọc anh nghe:
“Ngày 28 tháng 10, trời mưa. Trời mưa thích thật, mình sẽ không mang dù, vậy là mình có thể bảo anh trai…”
Đang đọc dở, Nhạc Tri Thời nheo mắt dòm hồi lâu: “Ớ, không biết viết chữ che dù.”
Tống Dục buồn cười hỏi cậu: “Em đang nói chính mình đấy à?”
Nhạc Tri Thời kịp nhận ra đây là nhật ký của mình, cậu hơi xấu hổ, vờ như không có chuyện gì rồi đọc tiếp,
“… Vậy là mình có thể bảo anh trai che dù cho. Anh trai thường không thích dắt mình đi, nhưng khi đang cầm dù thì sẽ dắt mình, vì trên đường có vũng nước, anh sợ mình sẽ giẫm phải. Dù mắng mình là đồ ngốc nhưng anh vẫn là anh trai tốt nhất thế giới.”
Sau khi đọc xong, Nhạc Tri Thời nghe thấy giọng cười như có như không của Tống Dục ở đầu dây bên kia, hơi bất lực với bản thân, “Sao nhật ký của em toàn nói về anh thế?”
“Ai biết, anh trai này anh trai nọ, nhưng lại không thích anh.”
“Em thích anh, chỉ là nhận ra hơi muộn thôi…” Nhạc Tri Thời biện minh cho bản thân, lật sang trang khác: “Hôm sau… lại mưa. Khúc này hay nè, dài nữa.”
“Ngày 29 tháng 10, hôm nay cũng mưa. Tất ướt mất rồi làm mình không vui tẹo nào. Nhưng vào lớp thấy tất ai cũng ướt, thế là mình vui lại. Giờ mình thích mưa lắm. Vì giáo viên sẽ mắng người xếp hạng cuối cùng trong kỳ thi…”
Đọc đến đây, chính Nhạc Tri Thời cũng không nhịn được phàn nàn: “Viết cái gì vậy trời, logic đầu cuối không tương ứng gì cả.”
Tống Dục cũng đánh giá về kiệt tác thời thơ ấu của cậu: “Rất dễ thương.”
Bất ngờ được khen, Nhạc Tri Thời hơi ngượng nhưng vẫn đọc tiếp:
“Vì thành tích kém nên giáo viên cho rằng bạn đó không nộp bài tập. Thực ra, thầy lầm rồi. Trần Miêu Miêu, người đứng đầu trong kỳ thi và Vương Hiểu Phong, người xếp cuối cùng, hôm nay đều không mang dù. Cả hai đều bị ướt, thế này thì mưa còn công bằng hơn thầy giáo.”
Nhạc Tri Thời đọc xong, xấu hổ đẩy cuốn nhật ký sang một bên, úp mặt lên gối: “Sau này không đọc nữa, em nghĩ anh sẽ cười mất ngủ đó.”
Nhưng giọng điệu Tống Dục rất chân thành: “Viết hay thế mà? Đúng là mưa công bằng hơn giáo viên, cũng công bằng hơn khối người.”
Nhạc Tri Thời không xem là thật, cảm thấy Tống Dục đang an ủi mình, vùi đầu ủ rũ dạ nhỏ.
Một ý tưởng chợt lóe trong đầu, cậu thình lình ngẩng đầu, cầm cuốn nhật ký lên, nhìn kỹ trang kia một lần nữa.
“Em biết rồi.” Cậu vui vẻ nói với Tống Dục: “Em nghĩ đến chủ đề của phần ba, đó là bình đẳng.”
Tống Dục ừ khẽ, cổ vũ cậu bằng chất giọng dịu dàng chân thành: “Nói tiếp đi.”
“Ở hai vòng thi đầu tiên, chủ đề của chúng em là thời gian và không gian, mưa nối liền những mốc thời gian, mưa cũng có thể bao trùm khoảng cách không gian. Đoạn nhật ký vừa rồi làm em nghĩ mưa cũng công bằng, giống như pháp luật vậy. Dù nghèo hay giàu, đàn ông hay phụ nữ, độ tuổi nào, chủng tộc nào, mưa đều sẽ rơi xuống họ, chỉ cần có hy vọng, mưa sẽ không trừ ai, đúng không?”
Tống Dục rất muốn nhìn dáng vẻ Nhạc Tri Thời lúc này, anh nghĩ sẽ cực kỳ hấp dẫn.
“Đúng, ý tưởng của em thật đặc biệt, rất có sức sống.”
Nhạc Tri Thời nhổm dậy, bật đèn bàn: “Em đang có rất nhiều ý tưởng, muốn vẽ thử.” Sau đó, cậu nói với Tống Dục: “Anh à, giờ anh buồn ngủ chưa?”
“Lại muốn vứt bỏ anh hử?” Tống Dục cố ý nói, “Đi đi, dù sao anh cũng quen làm công cụ hình người rồi.”
Nhạc Tri Thời nói đâu có, “Em mở camera, anh nhìn em vẽ ha? Nào anh mệt thì ngủ.”
“Được.”
Cậu ngồi trước bàn sách, chân trái giẫm trên ghế, tay khoanh lại, mặt tựa lên đầu gối, tay phải tùy ý vẽ.
Ánh sáng đèn bàn phủ lớp voan mỏng vàng nhạt lên khuôn mặt lai nét Đông – Tây, vừa cao quý vừa xinh đẹp.
Tống Dục nằm trong bóng tối, lặng lẽ nhìn Nhạc Tri Thời qua màn hình. Một khi yên tĩnh, cậu giống như một nhân vật chỉ tồn tại trong tác phẩm điêu khắc hay tranh tường. Làn da trắng mịn không có cảm giác son phấn, gần như trong suốt, xinh đẹp nổi bật, không chủ động dụ dỗ, sạch sẽ thánh thiện.
Nếu thực sự nảy sinh những ý nghĩ xấu xa như ham muốn chiếm hữu và hủy hoại, người sai chỉ có anh, Nhạc Tri Thời mãi mãi vô tội.
“Phải bôi thuốc đầu gối.” Tống Dục nhắc nhở.
Nhạc Tri Thời ngoan ngoãn gật đầu: “Anh về bôi cho em.”
“Ừm.” Tống Dục đồng ý với cậu.
Nhạc Tri Thời thiết kế quá tập trung, không nhớ Tống Dục ngủ từ lúc nào, vừa ngẩng lên đã thấy mắt anh nhắm nghiền, hít thở rất sâu. Cậu ngẩn người nhìn màn hình hồi lâu, ngón tay vẽ trên sống mũi Tống Dục.
Người này rất kỳ lạ, Nhạc Tri Thời thầm nghĩ, rõ ràng mạnh mẽ ra lệnh còn nói sau này sẽ bắt nạt cậu, nhưng sau đó lại áy náy hỏi mình có hung dữ quá không.
Cậu nghĩ có lẽ không có người thứ hai trên thế giới này, khiến mình rung động đến nhường này.
Cày cả đêm trong căn hộ, sáng hôm sau, Nhạc Tri Thời gửi tin nhắn trên nhóm Wechat thiết kế [Tiểu Yến Tử mặc áo hoa], bảo mình có ý tưởng mới. Thế là giữa trưa Nam Gia mượn một phòng học làm chỗ họp tạm thời.
“Tớ sẽ trình bày nhanh, mọi người có thể về nghỉ sớm.” Nhạc Tri Thời lấy vài mảnh giấy ghi ý tưởng thiết kế trong túi ra, phát cho mọi người: “Tớ nghĩ chúng ta có thể dùng chủ đề sự bình đẳng của mưa cho vòng thứ ba của phần thi catwalk.”
“Bình đẳng?” Trần Bì không hiểu ý cậu: “Tại sao?”
Nhạc Tri Thời giải thích, “Vì không có sự phân biệt chủng tộc, giới tính hay giai cấp trước mưa. Chỉ cần bạn ngóng một cơn mưa, nó sẽ luôn công bằng đổ xuống vì mỗi người. “
Chủ đề này khiến mọi người có mặt đều bất ngờ.
“Hơn nữa, chủ đề này vượt qua thời gian không gian mà cũng nhân văn, nó hợp với tinh thần của học viện Luật chúng ta. Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật, cũng giống mưa công bằng với toàn xã hội.”
Khúc Trực nhướng mày, “Tớ thích chủ đề này.”
“Nhưng…” Nam Gia ghi lại những gì Nhạc Tri Thời nói vào sổ tay, đặt câu hỏi: “Làm thế nào để thể hiện sự bình đẳng?”
“Đây là điều em sẽ nói tiếp.” Nhạc Tri Thời cho họ xem bản phác thảo tối qua: “Trước hết em nghĩ chúng ta có thể thiết kế trang phục trong* khác biệt để đại diện cho những kiểu người khác nhau, chẳng hạn ‘nghèo đói’ thì dùng lỗ rách và hiệu ứng làm cũ, hoặc dùng vải đắt tiền làm nên sự ‘sang trọng’.”
(*Quần áo trong không phải nội y, mà là kiểu đồ bình thường nhưng mặc dưới lớp áo khoác ngoài.)
“Tớ hiểu rồi.” Chu Nhất nói: “Còn có đàn ông, phụ nữ, trẻ em người già…”
“Đúng, chính là như thế, người mẫu của chúng ta không cần giới hạn, không nhất định phải cao gầy xinh đẹp, vì mưa rất công bằng.” Nhạc Tri Thời chỉ vào giấy vẽ, “Em nghĩ mình có thể dùng vải có cảm giác trong suốt tượng trưng cho mưa, làm áo khoác mỏng để diễn tả cảm giác mưa rơi vào người. Em đã tìm hiểu một số thông tin, có loại vải rất mỏng và bóng, nghe nói kết hợp với ánh đèn có thể tạo hiệu ứng ánh nước lam nhạt. Hai ngày này em sẽ tranh thủ tìm lúc tan học.”
“Nếu đúng thật là vậy, mọi người sẽ có cảm giác cùng dầm mưa!” Trần Bì hơi phấn khích: “Mà cũng có thể là mưa thật.”
Nam Gia nói: “Chị từng liên lạc với bên thiết kế mỹ thuật sân khấu rồi, có các máy phun nước, miễn bố trí trước là được.”
Nhạc Tri Thời gật đầu: “Quá tuyệt, hiệu ứng sân khấu ăn khớp với nhau, hẳn là sẽ rất tốt.”
Khúc Trực khâm phục cậu, “Trong đầu cậu lắm ý tưởng kỳ lạ ghê.”
“Chuẩn luôn…” Mặc dù Tiểu Kỳ nói rất nhỏ nhưng giờ cũng dám nói đùa với Nhạc Tri Thời, “Cậu lấy cảm hứng từ đâu thế? Tối qua có vụ gì hay ho lắm hả?”
“À…” Nhạc Tri Thời nóng mặt: “Đâu, không có, tự nhiên nghĩ ra thôi.”
“Thiệt hay giả? Chị thấy sai sai à~.” Nam Gia cố ý trêu cậu.
“Không có thiệt!” Nhạc Tri Thời nhanh chóng chuyển chủ đề để bảo vệ mình: “Đúng rồi, tớ nghĩ ra một ý hay cho màn kết thúc phần diễn, chắc chắn sẽ làm toàn trường ngạc nhiên.”
“Ý hay? Là gì thế?”
“Bí mật.” Nhạc Tri Thời nở nụ cười gian xảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất