Chương 81: Phô bày bí mật
Nhạc Tri Thời không đáp, nhưng lại dùng hành động để trả lời.
Cậu ngẩng đầu hôn lên môi Tống Dục.
Vì không dám gây tiếng động ở đây, nên Nhạc Tri Thời chỉ nhẹ nhàng chà xát đôi môi mềm mại của anh. Hai tay cậu luồn vào áo choàng ôm lấy lưng Tống Dục, thân thể kề sát như truyền cho nhau hơi ấm, tương tự cặp tình nhân kia.
Ngọn lửa nhen nhóm trong đêm thu hanh khô nhưng bị nén chặt, không thể bùng cháy thiêu rụi cả cánh đồng.
Rừng cây tối đen, loáng thoáng tiếng thở và tiếng mút ướt át, bí mật “giẫm lá rụng”, tất cả những thứ đó đều không liên quan đến bọn họ.
Bọn họ chỉ là hai cái bóng của đôi lứa đang cuồng nhiệt mặn nồng với tình yêu.
Nhạc Tri Thời bị cảm giác này thiêu đốt tới mức ý thức trở nên mờ mịt, chẳng còn chút sức lực, ngay cả quyền chủ động cũng bị cướp mất, những gì do dự không dám làm đã bị Tống Dục làm hết rồi, còn cậu bây giờ đến hít thở cũng thật khó khăn.
Cậu mơ màng nghe được tiếng vải ma sát vào nhau, cách đó không xa đôi tình nhân đang thì thầm gì đó giữa nụ hôn, trong lời nói đặc biệt nghe rõ vài từ, như “không được”, “đừng”.
Tống Dục đặt những ngón tay mát lạnh trên lưng Nhạc Tri Thời, lùi lại hôn má cùng vành tai cậu. Anh còn cố ý hỏi bằng chất giọng ấm áp: “Có được không em?”
Nhạc Tri Thời cảm giác mình sắp tan rồi, nào còn sức chống cự, cậu hoàn toàn bị Tống Dục khống chế mà sự kiềm nén thường tạo ra những phản ứng ngược dữ dội hơn.
Cậu áp mặt trên vai Tống Dục, cảm nhận hơi thở của mình thấm ướt áo anh. Giọng nói trầm ấm của Tống Dục kề sát bên tai bị khuếch đại đến tận cùng, cảm giác bản thân đang rơi xuống một khoảng không vô hạn.
Nhạc Tri Thời dụi dụi vai anh rồi gật đầu, còn anh thì nghĩ động tác ấy là đang quyến rũ mình.
Trong áo khoác ẩm nóng, Tống Dục biến đêm thu thành mùa hạ ẩm ướt.
Dù rất cố gắng nhưng từng cử chỉ của họ vẫn tạo ra tiếng động, đôi tình nhân cách đó không xa cũng không thể kiềm chế được nữa.
Tưởng rằng bọn họ sẽ tiếp tục làm thêm gì đó, nhưng cách đó vài mét đột nhiên truyền đến tiếng rung của điện thoại di động, cắt ngang cử chỉ âu yếm kia. Nhạc Tri Thời như chú chuột con, sợ hãi ôm chặt lấy lưng Tống Dục không dám nhúc nhích.
“Ui, là bạn cùng phòng của em…” Cô gái nói khẽ: “Chắc muốn hỏi em có về không.”
“Đừng về, chúng ta ra ngoài đi.” Giọng nói của chàng trai mang theo chút thiết tha, rồi dường như lại hôn một cái lên mặt cô gái.
Nhạc Tri Thời vô thức chờ đón câu trả lời, cuối cùng chỉ đợi được tiếng cành cây khô bị đạp gãy, tiếng xì xào dần xa. Đến cuối thì rừng cây nhỏ này chỉ còn lại hai người họ.
Anh giữ chắc cậu hệt như đóng đinh vào gốc cây lớn này. Trong ảo giác, đây không phải là một cái cây nữa mà là thánh giá – nơi người vi phạm lệnh cấm bị kết án tử hình.
Khoảnh khắc này, Nhạc Tri Thời không màng đến chuyện liệu họ có bị phát hiện hoặc sẽ có ai cho rằng bọn họ yêu nhau là không đúng, cậu chỉ muốn sà vào lồng ngực của người mà cậu yêu thương nhất.
Bọn họ và đôi tình nhân kia bây giờ lại có điểm khác biệt rõ rệt.
Giọng nói lạnh lẽo của Tống Dục trở nên khàn đặc, gọi cậu cục cưng. Anh đỡ cằm Nhạc Tri Thời, hôn lên đó một nụ hôn dịu dàng lại mập mờ, đầu lưỡi và bên dưới đều bị tóm lấy. Được nụ hôn thỏa mãn khiến Nhạc Tri Thời càng chìm đắm, tưởng tượng mình là chú ve sầu cuối cùng của mùa thu, nhờ hơi ấm và sự cưng chiều của Tống Dục mà sống lại.
Không biết bị đâm bao nhiêu lần, đến khi da đầu cậu tê rần, chân gần như không thể đứng vững mới nghe Tống Dục thì thầm nói anh yêu em, rất yêu em, cuối cùng bắn lên bờ mông mềm mại của cậu. Dịch nhầy hơi đục chảy dọc đường cong căng mẩy, nhỏ giọt xuống đáy chậu và đùi. Sợ cậu bị cảm lạnh, Tống Dục kéo quần cậu lên cài cúc lại, nhặt áo khoác vắt lên khuỷu tay, tựa sau lưng ôm cậu thật chặt.
Nhạc Tri Thời cảm giác mình như miếng bánh kem bị ăn vụng, lớp socola trắng được rót lên còn đang nhỏ giọt chưa kịp đông, mà cậu đã bị ăn thử, bị nhấm nháp, sau đó được đóng gói cho vào hộp, vờ như là miếng bánh sạch sẽ nguyên vẹn.
Nhưng cậu đã cảm nhận được vị ngọt khi bị nhấm nháp, thậm chí còn thấy nhiêu đó chưa đủ. Cậu lật người, tấm lưng yếu ớt tựa vào thân cây, tay khoác lên cổ Tống Dục như dây leo mùa thu sắp khô héo.
Nhạc Tri Thời cọ xát chóp mũi Tống Dục: “Tại sao anh lại không tiến vào?”
“Sẽ làm đau em.” Tống Dục vuốt ve sau lưng, dùng áo khoác ngoài che kín người cậu: “Em có lạnh không?”
“Nóng…” Nhạc Tri Thời ngoan ngoãn dựa vào vai Tống Dục, anh trở về dáng vẻ ăn mặc chỉnh tề, tựa như chưa từng chà đạp ai hay yêu đương trái lẽ thường. Nhưng Nhạc Tri Thời có thể ngửi thấy mùi cơ thể của anh tỏa ra bên cạnh, thậm chí còn hy vọng Tống Dục tiếp tục như ban nãy và ai đó phát hiện ra bọn họ.
Cậu khao khát bí mật bị phá vỡ. Đây có lẽ là động cơ, khiến cậu cố tình giẫm lên những chiếc lá rụng để thu hút sự chú ý.
Tống Dục cũng có vẻ như cố ý, giống đối với một chú chó nhỏ, sờ cằm nhưng lại không ôm cậu, ban cho cậu sự thỏa mãn không trọn vẹn.
Như vậy cậu sẽ càng nhớ, anh chính là chủ nhân của mình.
“Vừa rồi không phải em muốn về sao?” Giọng Tống Dục rất trầm: “Anh đưa em về nhé.”
“Bây giờ sao ạ?”
“Bây giờ.”
Nhạc Tri Thời không kiềm chế được hôn lên cổ anh, lưu lại ở nơi đó một vết mờ. Rồi cậu thầm thì bảo muốn ôm anh, nhưng bị Tống Dục từ chối, nói đã gần mười hai giờ rồi nên về thôi.
Lúc Tống Dục nói chuyện, hơi ấm từ miệng phả ra sau tai Nhạc Tri Thời làm cậu lại run rẩy thêm lần nữa.
Anh bảo cậu phải ngoan, đi ngủ sớm, sáng mai còn có tiết học. Nhạc Tri Thời không dám hỏi, thậm chí cậu còn có chút thích thú với cảm giác đòi hỏi nhưng thất bại này.
Tống Dục đưa cậu đến dưới lầu, anh lịch sự gật đầu chào quản lý ký túc, dưới cái nhìn lom lom của người nọ, anh nói với Nhạc Tri Thời: “Em nhớ tắm rửa sạch sẽ đi nhé.”
Nhạc Tri Thời cảm giác hai chân mình co rút.
“Có anh trai tốt thật.” Anh đi rồi, cô quản lý mỉm cười: “Trễ vậy còn có lòng đưa con về.”
“Vâng.”
Đã trễ rồi còn chọc cậu thành thế này, lại không thực sự “làm” nữa chứ.
Nhạc Tri Thời cúi đầu, bước nhanh hơn dù chân đã mềm nhũn, bắp đùi dính chất lỏng sền sệt, đi bước nào cũng cảm thấy chúng chạm vào nhau, xấu hổ muốn chết.
Cậu soi gương trong phòng tắm chung ở tầng trệt, cố gắng che đi dấu vết âu yếm, để bản thân trông như một người bình thường khi trở về phòng.
Ai cũng còn thức cả, các bạn cùng phòng vẫn đang chơi game, chiến đấu rất kịch liệt. Tưởng Vũ Phàm liếc nhìn giường dưới, bắt gặp mặt Nhạc Tri Thời còn đang đỏ ửng, cầm quần áo ngủ đi thẳng vào phòng vệ sinh. Vừa hay tắt máy, thế là cậu ta trèo từ trên giường xuống, đóng cửa phòng ký túc lại, hỏi: “Nhạc nhạc, cậu không gặp phải chuyện gì đấy chứ? Sao về muộn vậy?”
Nhạc Tri Thời đã cởi quần áo, phát hiện mình nhếch nhác hơn so với tưởng tượng, hai má không kiềm được lại nóng lên, tận xương tủy có cảm giác như bị kiến cắn trong tim.
“Không sao, tớ phải tự học nên quên để ý đến thời gian.” Cậu vừa chụp một bức ảnh, vừa mạnh mẽ trấn an bạn mình: “Không cần lo cho tớ đâu… Tớ tắm xong sẽ đi ngủ.”
Nhưng cậu đã phải tắm rất lâu. Sau khi ra ngoài, cậu ngồi ở trước bàn, nhìn chằm chằm vào bình sữa mà Tống Dục đưa cho.
Sữa nguội rồi nhưng cậu vẫn uống hết sạch, không để sót giọt nào.
Nửa đêm, Tống Dục nhận được một tin nhắn wechat của Nhạc Tri Thời.
[Nhạc Nhạc: Anh ơi, tối nay anh ngủ có ngon không?]
Cậu còn gửi thêm bức ảnh ban nãy đã chụp trong phòng vệ sinh mờ tối.
–
Nhiều ngày sau đó, Nhạc Tri Thời không dám đi qua khu rừng kia nữa.
Tưởng Vũ Phàm lúc đi học có hay đùa rằng ở trường có nhiều rừng cây nhỏ, muốn bắt tình nhân thì có thể ra đó bắt được một mớ, Nhạc Tri Thời nào dám tiếp lời.
Mấy ngày sau lúc ăn cơm, chỗ môi bị rách của Tống Dục đã đóng vảy nên bị Tần Ngạn trêu chọc, nhưng anh cũng không bảo cậu ta im miệng, chỉ nói không khí khô hanh nên môi bị nứt, ngụy biện xong còn cố ý liếc Nhạc Tri Thời một cái.
Nhạc Tri Thời giống như em trai tốt, nhắc anh uống nhiều nước hơn.
Tần Ngạn bắt chuyện với Nhạc Tri Thời: “Nhạc Nhạc, nghe nói người mẫu mà em chọn là cầu thủ mới trong đội chúng ta à?”
“À? Vâng…” Nhạc Tri Thời nuốt thức ăn trong miệng, gật đầu: “Đúng ạ, là một đàn anh năm hai, em nghĩ cũng khá thích hợp.”
“Hôm đó anh nghe Nam Gia nói nên chạy qua xem thử, rốt cuộc là anh chàng đẹp trai nào trong đội chúng ta. Cuối cùng cũng nhìn thấy rồi, khá lắm, suýt chút nữa anh còn nhận nhầm người.” Vừa nói Tần Ngạn vừa vỗ vai Tống Dục một cái: “Bóng lưng rất giống cậu, vóc dáng cũng không tệ, chỉ mỗi chính diện kém hơn chút thôi.”
Tống Dục hoàn toàn không biết chuyện này, nghe được thì nhíu mày: “Thật sao?”
Anh nhìn Nhạc Tri Thời: “Giống đến vậy à?”
Nhạc Tri Thời đột nhiên chột dạ, vội vàng giải thích: “Không phải rất giống, dáng người na ná nhau thôi ạ. Em không có cố ý tìm anh ấy, chỉ tình cờ thấy trong danh sách người mẫu chị Nam Gia, tỷ lệ cơ thể khá thích hợp…”
“Sao thế, quan tâm nhiều vậy chi? Chẳng lẽ cậu muốn tham gia.” Tần Ngạn cười: “Lúc trước Nam Gia nhờ vả thế nào cậu cũng không đi, giờ thì không tới lượt đâu nhé.”
Tống Dục như thể thấy lời nói của anh ta thật nhàm chán, cười nhạo: “Mình không tham gia đâu.”
“Đến lúc cuộc thi diễn ra, anh sẽ đến xem chứ?” Nhạc Tri Thời nghe xong, lập tức trưng ánh mắt tội nghiệp.
“Năn nỉ anh đi.” Tống Dục làm trò ngay trước mặt Tần Ngạn.
Để Tống Dục đi coi, hầu như ngày nào Nhạc Tri Thời cũng quấn lấy anh, mua đủ thứ đồ ăn vặt, thậm chí mua cả mười mấy cốc trà sữa gửi các chị trong phòng thí nghiệm của Tống Dục, còn cố ý nhờ vả chăm sóc anh trai giúp mình. Thế là từ đó mọi người đều biết đến cậu.
Vì vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách còn dễ thương nên ai cũng gọi đùa cậu là thiên thần nhỏ nhà Tống Dục.
Lần đầu cậu đến, Tống Dục còn cố ý giả vờ không biết cậu, đứng ở cửa nhìn Nhạc Tri Thời chia bánh cho các đàn chị bên cạnh, dùng gương mặt lạnh lùng nói: “Cậu là ai?”
Nhạc Tri Thời ngẩng đầu dòm anh, đàn chị đang nhận bánh từ tay cậu cũng lúng túng nhìn Tống Dục, suy nghĩ xem rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng cậu nói mình là em trai của anh mà? Không phải là nói dối chứ…
“Tật xấu của anh ấy đó.” Nhạc Tri Thời quay đi, tặng đàn chị thêm viên kẹo: “Từ nhỏ anh ấy đã thích ghẹo em.”
“A … Ra là vậy.” Cô liếc nhìn đàn em lạnh lùng như băng kia, không thấy phản bác.
Cô thầm nghĩ, không ngờ Tống Dục lại là người như vậy.
Mấy hôm sau, Nhạc Tri Thời mang cà phê cho Tống Dục, còn nói chỗ làm việc của anh rất rộng rãi và ấm áp hơn phòng tự học, sống chết cũng muốn học bài ở chỗ này, trưa còn đến ngủ nhờ chỗ làm việc ban sáng.
Mặc dù ngoài miệng chê cậu chiếm chỗ, nhưng anh vẫn nhường chiếc ghế xoay để cậu ngồi thoải mái, còn mình lại ngồi ghế gỗ lạnh như băng. Lúc cậu ngủ, anh len lén nắm tay, tranh thủ khi không có ai mà hôn trán cậu.
Mỗi ngày lúc Nhạc Tri Thời rời đi, cậu sẽ mời anh đến xem chương trình, kết quả lúc nào cũng bị từ chối, chẳng bao giờ có ngoại lệ.
Tới một hôm, Tống Dục bị cô gái phòng thí nghiệm bên cạnh chặn ngang, theo cốt truyện truyền thống, cô ấy mặt xấu hổ đỏ ửng, nhưng câu hỏi lại là….
“Cậu bạn con lai thường xuyên đến tìm cậu đã có bạn gái chưa? Mình thật thích cậu ấy, rất đáng yêu.”
Thế là xế chiều hôm đó, Tống Dục kéo Nhạc Tri Thời đến chỗ khuất ở cửa phòng chứa đồ, dặn cậu đừng đến nữa.
Nhưng cậu chỉ nhìn anh một lát, sau đó đột nhiên ôm cổ đối phương.
“Tống Dục, anh đúng là đồ ngoài lạnh trong nóng mà.”
Cậu hôn anh, kết quả bị Tống Dục đè trên bàn hôn đến khi cậu gần như không thở nổi nữa mới chịu dừng.
Tuy Tống Dục mạnh miệng nhưng vẫn buông cậu ra, đồng ý lời mời của Nhạc Tri Thời kèm theo giọng điệu quái gở.
“Được rồi, anh đi xem thử người thay thế trình diễn thế nào.”
Nhạc Tri Thời thể hiện mình rất chuyên nghiệp, vô cùng hợp lý bác bỏ từ “thay thế” kia. Tống Dục yên lặng nghe xong, sau đó nhấn mạnh lại:
“Chính là người thay thế của anh.”
Người không thể tranh luận với mèo, Nhạc Tri Thời đành thuyết phục chính mình.
___________
Tác giả nói ra suy nghĩ:
Nhạc Nhạc: Đặt được rồi!
Cậu ngẩng đầu hôn lên môi Tống Dục.
Vì không dám gây tiếng động ở đây, nên Nhạc Tri Thời chỉ nhẹ nhàng chà xát đôi môi mềm mại của anh. Hai tay cậu luồn vào áo choàng ôm lấy lưng Tống Dục, thân thể kề sát như truyền cho nhau hơi ấm, tương tự cặp tình nhân kia.
Ngọn lửa nhen nhóm trong đêm thu hanh khô nhưng bị nén chặt, không thể bùng cháy thiêu rụi cả cánh đồng.
Rừng cây tối đen, loáng thoáng tiếng thở và tiếng mút ướt át, bí mật “giẫm lá rụng”, tất cả những thứ đó đều không liên quan đến bọn họ.
Bọn họ chỉ là hai cái bóng của đôi lứa đang cuồng nhiệt mặn nồng với tình yêu.
Nhạc Tri Thời bị cảm giác này thiêu đốt tới mức ý thức trở nên mờ mịt, chẳng còn chút sức lực, ngay cả quyền chủ động cũng bị cướp mất, những gì do dự không dám làm đã bị Tống Dục làm hết rồi, còn cậu bây giờ đến hít thở cũng thật khó khăn.
Cậu mơ màng nghe được tiếng vải ma sát vào nhau, cách đó không xa đôi tình nhân đang thì thầm gì đó giữa nụ hôn, trong lời nói đặc biệt nghe rõ vài từ, như “không được”, “đừng”.
Tống Dục đặt những ngón tay mát lạnh trên lưng Nhạc Tri Thời, lùi lại hôn má cùng vành tai cậu. Anh còn cố ý hỏi bằng chất giọng ấm áp: “Có được không em?”
Nhạc Tri Thời cảm giác mình sắp tan rồi, nào còn sức chống cự, cậu hoàn toàn bị Tống Dục khống chế mà sự kiềm nén thường tạo ra những phản ứng ngược dữ dội hơn.
Cậu áp mặt trên vai Tống Dục, cảm nhận hơi thở của mình thấm ướt áo anh. Giọng nói trầm ấm của Tống Dục kề sát bên tai bị khuếch đại đến tận cùng, cảm giác bản thân đang rơi xuống một khoảng không vô hạn.
Nhạc Tri Thời dụi dụi vai anh rồi gật đầu, còn anh thì nghĩ động tác ấy là đang quyến rũ mình.
Trong áo khoác ẩm nóng, Tống Dục biến đêm thu thành mùa hạ ẩm ướt.
Dù rất cố gắng nhưng từng cử chỉ của họ vẫn tạo ra tiếng động, đôi tình nhân cách đó không xa cũng không thể kiềm chế được nữa.
Tưởng rằng bọn họ sẽ tiếp tục làm thêm gì đó, nhưng cách đó vài mét đột nhiên truyền đến tiếng rung của điện thoại di động, cắt ngang cử chỉ âu yếm kia. Nhạc Tri Thời như chú chuột con, sợ hãi ôm chặt lấy lưng Tống Dục không dám nhúc nhích.
“Ui, là bạn cùng phòng của em…” Cô gái nói khẽ: “Chắc muốn hỏi em có về không.”
“Đừng về, chúng ta ra ngoài đi.” Giọng nói của chàng trai mang theo chút thiết tha, rồi dường như lại hôn một cái lên mặt cô gái.
Nhạc Tri Thời vô thức chờ đón câu trả lời, cuối cùng chỉ đợi được tiếng cành cây khô bị đạp gãy, tiếng xì xào dần xa. Đến cuối thì rừng cây nhỏ này chỉ còn lại hai người họ.
Anh giữ chắc cậu hệt như đóng đinh vào gốc cây lớn này. Trong ảo giác, đây không phải là một cái cây nữa mà là thánh giá – nơi người vi phạm lệnh cấm bị kết án tử hình.
Khoảnh khắc này, Nhạc Tri Thời không màng đến chuyện liệu họ có bị phát hiện hoặc sẽ có ai cho rằng bọn họ yêu nhau là không đúng, cậu chỉ muốn sà vào lồng ngực của người mà cậu yêu thương nhất.
Bọn họ và đôi tình nhân kia bây giờ lại có điểm khác biệt rõ rệt.
Giọng nói lạnh lẽo của Tống Dục trở nên khàn đặc, gọi cậu cục cưng. Anh đỡ cằm Nhạc Tri Thời, hôn lên đó một nụ hôn dịu dàng lại mập mờ, đầu lưỡi và bên dưới đều bị tóm lấy. Được nụ hôn thỏa mãn khiến Nhạc Tri Thời càng chìm đắm, tưởng tượng mình là chú ve sầu cuối cùng của mùa thu, nhờ hơi ấm và sự cưng chiều của Tống Dục mà sống lại.
Không biết bị đâm bao nhiêu lần, đến khi da đầu cậu tê rần, chân gần như không thể đứng vững mới nghe Tống Dục thì thầm nói anh yêu em, rất yêu em, cuối cùng bắn lên bờ mông mềm mại của cậu. Dịch nhầy hơi đục chảy dọc đường cong căng mẩy, nhỏ giọt xuống đáy chậu và đùi. Sợ cậu bị cảm lạnh, Tống Dục kéo quần cậu lên cài cúc lại, nhặt áo khoác vắt lên khuỷu tay, tựa sau lưng ôm cậu thật chặt.
Nhạc Tri Thời cảm giác mình như miếng bánh kem bị ăn vụng, lớp socola trắng được rót lên còn đang nhỏ giọt chưa kịp đông, mà cậu đã bị ăn thử, bị nhấm nháp, sau đó được đóng gói cho vào hộp, vờ như là miếng bánh sạch sẽ nguyên vẹn.
Nhưng cậu đã cảm nhận được vị ngọt khi bị nhấm nháp, thậm chí còn thấy nhiêu đó chưa đủ. Cậu lật người, tấm lưng yếu ớt tựa vào thân cây, tay khoác lên cổ Tống Dục như dây leo mùa thu sắp khô héo.
Nhạc Tri Thời cọ xát chóp mũi Tống Dục: “Tại sao anh lại không tiến vào?”
“Sẽ làm đau em.” Tống Dục vuốt ve sau lưng, dùng áo khoác ngoài che kín người cậu: “Em có lạnh không?”
“Nóng…” Nhạc Tri Thời ngoan ngoãn dựa vào vai Tống Dục, anh trở về dáng vẻ ăn mặc chỉnh tề, tựa như chưa từng chà đạp ai hay yêu đương trái lẽ thường. Nhưng Nhạc Tri Thời có thể ngửi thấy mùi cơ thể của anh tỏa ra bên cạnh, thậm chí còn hy vọng Tống Dục tiếp tục như ban nãy và ai đó phát hiện ra bọn họ.
Cậu khao khát bí mật bị phá vỡ. Đây có lẽ là động cơ, khiến cậu cố tình giẫm lên những chiếc lá rụng để thu hút sự chú ý.
Tống Dục cũng có vẻ như cố ý, giống đối với một chú chó nhỏ, sờ cằm nhưng lại không ôm cậu, ban cho cậu sự thỏa mãn không trọn vẹn.
Như vậy cậu sẽ càng nhớ, anh chính là chủ nhân của mình.
“Vừa rồi không phải em muốn về sao?” Giọng Tống Dục rất trầm: “Anh đưa em về nhé.”
“Bây giờ sao ạ?”
“Bây giờ.”
Nhạc Tri Thời không kiềm chế được hôn lên cổ anh, lưu lại ở nơi đó một vết mờ. Rồi cậu thầm thì bảo muốn ôm anh, nhưng bị Tống Dục từ chối, nói đã gần mười hai giờ rồi nên về thôi.
Lúc Tống Dục nói chuyện, hơi ấm từ miệng phả ra sau tai Nhạc Tri Thời làm cậu lại run rẩy thêm lần nữa.
Anh bảo cậu phải ngoan, đi ngủ sớm, sáng mai còn có tiết học. Nhạc Tri Thời không dám hỏi, thậm chí cậu còn có chút thích thú với cảm giác đòi hỏi nhưng thất bại này.
Tống Dục đưa cậu đến dưới lầu, anh lịch sự gật đầu chào quản lý ký túc, dưới cái nhìn lom lom của người nọ, anh nói với Nhạc Tri Thời: “Em nhớ tắm rửa sạch sẽ đi nhé.”
Nhạc Tri Thời cảm giác hai chân mình co rút.
“Có anh trai tốt thật.” Anh đi rồi, cô quản lý mỉm cười: “Trễ vậy còn có lòng đưa con về.”
“Vâng.”
Đã trễ rồi còn chọc cậu thành thế này, lại không thực sự “làm” nữa chứ.
Nhạc Tri Thời cúi đầu, bước nhanh hơn dù chân đã mềm nhũn, bắp đùi dính chất lỏng sền sệt, đi bước nào cũng cảm thấy chúng chạm vào nhau, xấu hổ muốn chết.
Cậu soi gương trong phòng tắm chung ở tầng trệt, cố gắng che đi dấu vết âu yếm, để bản thân trông như một người bình thường khi trở về phòng.
Ai cũng còn thức cả, các bạn cùng phòng vẫn đang chơi game, chiến đấu rất kịch liệt. Tưởng Vũ Phàm liếc nhìn giường dưới, bắt gặp mặt Nhạc Tri Thời còn đang đỏ ửng, cầm quần áo ngủ đi thẳng vào phòng vệ sinh. Vừa hay tắt máy, thế là cậu ta trèo từ trên giường xuống, đóng cửa phòng ký túc lại, hỏi: “Nhạc nhạc, cậu không gặp phải chuyện gì đấy chứ? Sao về muộn vậy?”
Nhạc Tri Thời đã cởi quần áo, phát hiện mình nhếch nhác hơn so với tưởng tượng, hai má không kiềm được lại nóng lên, tận xương tủy có cảm giác như bị kiến cắn trong tim.
“Không sao, tớ phải tự học nên quên để ý đến thời gian.” Cậu vừa chụp một bức ảnh, vừa mạnh mẽ trấn an bạn mình: “Không cần lo cho tớ đâu… Tớ tắm xong sẽ đi ngủ.”
Nhưng cậu đã phải tắm rất lâu. Sau khi ra ngoài, cậu ngồi ở trước bàn, nhìn chằm chằm vào bình sữa mà Tống Dục đưa cho.
Sữa nguội rồi nhưng cậu vẫn uống hết sạch, không để sót giọt nào.
Nửa đêm, Tống Dục nhận được một tin nhắn wechat của Nhạc Tri Thời.
[Nhạc Nhạc: Anh ơi, tối nay anh ngủ có ngon không?]
Cậu còn gửi thêm bức ảnh ban nãy đã chụp trong phòng vệ sinh mờ tối.
–
Nhiều ngày sau đó, Nhạc Tri Thời không dám đi qua khu rừng kia nữa.
Tưởng Vũ Phàm lúc đi học có hay đùa rằng ở trường có nhiều rừng cây nhỏ, muốn bắt tình nhân thì có thể ra đó bắt được một mớ, Nhạc Tri Thời nào dám tiếp lời.
Mấy ngày sau lúc ăn cơm, chỗ môi bị rách của Tống Dục đã đóng vảy nên bị Tần Ngạn trêu chọc, nhưng anh cũng không bảo cậu ta im miệng, chỉ nói không khí khô hanh nên môi bị nứt, ngụy biện xong còn cố ý liếc Nhạc Tri Thời một cái.
Nhạc Tri Thời giống như em trai tốt, nhắc anh uống nhiều nước hơn.
Tần Ngạn bắt chuyện với Nhạc Tri Thời: “Nhạc Nhạc, nghe nói người mẫu mà em chọn là cầu thủ mới trong đội chúng ta à?”
“À? Vâng…” Nhạc Tri Thời nuốt thức ăn trong miệng, gật đầu: “Đúng ạ, là một đàn anh năm hai, em nghĩ cũng khá thích hợp.”
“Hôm đó anh nghe Nam Gia nói nên chạy qua xem thử, rốt cuộc là anh chàng đẹp trai nào trong đội chúng ta. Cuối cùng cũng nhìn thấy rồi, khá lắm, suýt chút nữa anh còn nhận nhầm người.” Vừa nói Tần Ngạn vừa vỗ vai Tống Dục một cái: “Bóng lưng rất giống cậu, vóc dáng cũng không tệ, chỉ mỗi chính diện kém hơn chút thôi.”
Tống Dục hoàn toàn không biết chuyện này, nghe được thì nhíu mày: “Thật sao?”
Anh nhìn Nhạc Tri Thời: “Giống đến vậy à?”
Nhạc Tri Thời đột nhiên chột dạ, vội vàng giải thích: “Không phải rất giống, dáng người na ná nhau thôi ạ. Em không có cố ý tìm anh ấy, chỉ tình cờ thấy trong danh sách người mẫu chị Nam Gia, tỷ lệ cơ thể khá thích hợp…”
“Sao thế, quan tâm nhiều vậy chi? Chẳng lẽ cậu muốn tham gia.” Tần Ngạn cười: “Lúc trước Nam Gia nhờ vả thế nào cậu cũng không đi, giờ thì không tới lượt đâu nhé.”
Tống Dục như thể thấy lời nói của anh ta thật nhàm chán, cười nhạo: “Mình không tham gia đâu.”
“Đến lúc cuộc thi diễn ra, anh sẽ đến xem chứ?” Nhạc Tri Thời nghe xong, lập tức trưng ánh mắt tội nghiệp.
“Năn nỉ anh đi.” Tống Dục làm trò ngay trước mặt Tần Ngạn.
Để Tống Dục đi coi, hầu như ngày nào Nhạc Tri Thời cũng quấn lấy anh, mua đủ thứ đồ ăn vặt, thậm chí mua cả mười mấy cốc trà sữa gửi các chị trong phòng thí nghiệm của Tống Dục, còn cố ý nhờ vả chăm sóc anh trai giúp mình. Thế là từ đó mọi người đều biết đến cậu.
Vì vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách còn dễ thương nên ai cũng gọi đùa cậu là thiên thần nhỏ nhà Tống Dục.
Lần đầu cậu đến, Tống Dục còn cố ý giả vờ không biết cậu, đứng ở cửa nhìn Nhạc Tri Thời chia bánh cho các đàn chị bên cạnh, dùng gương mặt lạnh lùng nói: “Cậu là ai?”
Nhạc Tri Thời ngẩng đầu dòm anh, đàn chị đang nhận bánh từ tay cậu cũng lúng túng nhìn Tống Dục, suy nghĩ xem rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng cậu nói mình là em trai của anh mà? Không phải là nói dối chứ…
“Tật xấu của anh ấy đó.” Nhạc Tri Thời quay đi, tặng đàn chị thêm viên kẹo: “Từ nhỏ anh ấy đã thích ghẹo em.”
“A … Ra là vậy.” Cô liếc nhìn đàn em lạnh lùng như băng kia, không thấy phản bác.
Cô thầm nghĩ, không ngờ Tống Dục lại là người như vậy.
Mấy hôm sau, Nhạc Tri Thời mang cà phê cho Tống Dục, còn nói chỗ làm việc của anh rất rộng rãi và ấm áp hơn phòng tự học, sống chết cũng muốn học bài ở chỗ này, trưa còn đến ngủ nhờ chỗ làm việc ban sáng.
Mặc dù ngoài miệng chê cậu chiếm chỗ, nhưng anh vẫn nhường chiếc ghế xoay để cậu ngồi thoải mái, còn mình lại ngồi ghế gỗ lạnh như băng. Lúc cậu ngủ, anh len lén nắm tay, tranh thủ khi không có ai mà hôn trán cậu.
Mỗi ngày lúc Nhạc Tri Thời rời đi, cậu sẽ mời anh đến xem chương trình, kết quả lúc nào cũng bị từ chối, chẳng bao giờ có ngoại lệ.
Tới một hôm, Tống Dục bị cô gái phòng thí nghiệm bên cạnh chặn ngang, theo cốt truyện truyền thống, cô ấy mặt xấu hổ đỏ ửng, nhưng câu hỏi lại là….
“Cậu bạn con lai thường xuyên đến tìm cậu đã có bạn gái chưa? Mình thật thích cậu ấy, rất đáng yêu.”
Thế là xế chiều hôm đó, Tống Dục kéo Nhạc Tri Thời đến chỗ khuất ở cửa phòng chứa đồ, dặn cậu đừng đến nữa.
Nhưng cậu chỉ nhìn anh một lát, sau đó đột nhiên ôm cổ đối phương.
“Tống Dục, anh đúng là đồ ngoài lạnh trong nóng mà.”
Cậu hôn anh, kết quả bị Tống Dục đè trên bàn hôn đến khi cậu gần như không thở nổi nữa mới chịu dừng.
Tuy Tống Dục mạnh miệng nhưng vẫn buông cậu ra, đồng ý lời mời của Nhạc Tri Thời kèm theo giọng điệu quái gở.
“Được rồi, anh đi xem thử người thay thế trình diễn thế nào.”
Nhạc Tri Thời thể hiện mình rất chuyên nghiệp, vô cùng hợp lý bác bỏ từ “thay thế” kia. Tống Dục yên lặng nghe xong, sau đó nhấn mạnh lại:
“Chính là người thay thế của anh.”
Người không thể tranh luận với mèo, Nhạc Tri Thời đành thuyết phục chính mình.
___________
Tác giả nói ra suy nghĩ:
Nhạc Nhạc: Đặt được rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất