Chương 47: Mở Ra Khúc Mắc
CHƯƠNG 47: MỞ RA KHÚC MẮC
Tần Vô Song trên tay thấm ướt thể dịch hai người, chậm rãi trượt trong mật huyệt chật hẹp, ấn áp.
Vân Khuynh hai chân run, vì sao lại đau như vậy, rốt cuộc là do tâm lý, hay là đau đớn thực sự trên thân thể? ? ?
Sắc mặt y đã mơ hồ trở nên trắng, Tần Vô Song vùi đầu an ủi thân thể y.
Vân Khuynh chậm rãi nhắm mắt lại, lông mày mảnh khảnh nhăn cùng một chỗ, lông mi dài đậm vẫn run.
Tần Vô Song ba ngón tay ghép cùng một chỗ, hơi uốn cong, y liền chịu đựng không nổi đau đớn như vậy, đầu ngón tay thon dài thật sâu găm vào trong da thịt Tần Vô Song, kéo ra một đạo vết máu.
“Khuynh nhi? ? ?”
Tần Vô Song cảm thụ được đau đớn trên vai, bỗng nhiên nâng đầu nhìn y, trông thấy khuôn mặt y trắng bệch, dục vọng trong mắt dập tắt phân nửa.
Dục vọng dưới thân còn đang kêu gào muốn muốn muốn, thế nhưng Tần Vô Song mạnh mẽ đè ép xuống.
Mồ hôi to bằng hạt đậu nhỏ lên người Vân Khuynh, ôn độ nóng rực thật sâu nóng bỏng trong lòng.
“Vô Song. . .”
Vân Khuynh tiếng nói khàn khàn kêu lên.
Tần Vô Song rút ra ngón tay, đem y kéo vào trong ngực.
“Ta đây, Khuynh nhi ta đây, nếu như Khuynh nhi thực sự rất đau, ta sẽ chờ, vẫn đợi ngày nào đó Khuynh nhi có thể thừa thụ.”
Vân Khuynh đưa tay chặt chẽ ôm thắt lưng Tần Vô Song, cọ cọ trong ngực hắn: “Thật là đau quá nha.”
Tần Vô Song trái tim căng thẳng, ngoại trừ trong tình sự Vân Khuynh rên rỉ như vậy, Vân Khuynh chẳng bao giờ trong lúc thanh tỉnh chân chính dùng ngữ khí như là làm nũng nói với hắn như thế.
Hắn muốn sủng Vân Khuynh, nhưng Vân Khuynh dưới giường, ngoại trừ đối với thế giới này có chút không quen thuộc ra, tuyệt không cần hắn ở lúc bình thường tận lực đi sủng.
Nhẹ nhàng vỗ lưng Vân Khuynh, thanh âm Tần Vô Song khàn khàn còn trầm thấp hơn lúc trước: “Ngoan, không có việc gì, ta không bính chỗ đó, sẽ không đau nhức.”
Vân Khuynh giật mình, có chút nghi hoặc: “Các ngươi cũng không có. . . Nơi nào kỳ quái như vậy. . . Vì sao Vô Song, lại muốn bính chỗ đó? ? ?”
Thân thể kỳ quái như vậy, trong lòng bọn họ hẳn là quái dị, hơn nữa, lấy tính căn không tốt của nhân loại, thường thích tùy ý chà đạp đùa bỡn mới lạ gì đó. . .
Thân thể y như vậy. . .
Vô Song có thể sẽ không là loại người này, thế nhưng, thế nhưng, Vô Song lại muốn đi vào cái kia, địa phương chỉ có y có, nam tử khác cũng không có, y sẽ có một loại. . .
Cảm giác bị đùa bỡn. . .
Chung quy nghĩ địa phương tối không trọn vẹn của mình bại lộ trước mặt Vô Song.
“Khuynh nhi.”
Tần Vô Song nghiêm mặt, hắn nghĩ hắn biết vì sao Vân Khuynh lại cảm giác đau đến vậy, khẳng định là y đối với thân thể của chính mình có khúc mắc, tâm lý nghĩ địa phương kia không phải là nơi thừa thụ người khác.
Vân Khuynh nghe ra Tần Vô Song nghiêm túc, ở trong lòng Tần Vô Song ngẩng đầu, dùng con ngươi thủy nhuận mê ly thẳng tắp nhìn Vô Song: “Cái gì? ? ?”
Vô Song nghiêm túc nói: “Ta nhớ kỹ, khi vừa mới biết thân thể Khuynh nhi như vậy, ta đã nói qua với Khuynh nhi, ta rất hài lòng Khuynh nhi có thân thể như vậy.
Thân thể Khuynh nhi bù đắp vấn đề con nối dòng tiếc nuối.
Ở trong mắt ta, thân thể Khuynh nhi không những không kỳ quái, mà còn là tuyệt vời không gì sánh được, bởi vì nó có thể cho chúng ta hài tử thuộc về chúng ta hai người.”
Vân Khuynh có chút ngây dại.
Hài tử của hai người bọn họ. . .
Hài tử thuộc về y và Tần Vô Song. . .
Đúng vậy, dứt bỏ chuyện thực cái nơi kia không nên tồn tại mà nói, y và Tần Vô Song có hài tử, cũng là một chuyện vô cùng tốt đẹp. . .
Vân Khuynh lần thứ hai tựa đầu chôn trước ngực Tần Vô Song, yên lặng không nói gì.
Tần Vô Song thở dài một tiếng, dục vọng cứng rắn còn đính bên chân Vân Khuynh, Vân Khuynh có thể cảm giác được rõ ràng khí tức ẩn nhẫn trên người Tần Vô Song toả ra.
Y ở trong lòng Tần Vô Song, mím môi cười cười.
Sau đó đem thân thể của mình, hơi lui ra một chút, vươn ngón tay, vẽ vòng vòng lên ngực Tần Vô Song.
Cảm giác mềm nhẹ ngưa ngứa từ trước ngực Tần Vô Song, truyền đi toàn thân.
Thân thể Tần Vô Song vốn bị dục vọng dằn vặt không chịu nổi một kích banh càng thêm chặt.
“Khuynh nhi. . .”
Tiếng nói của hắn khàn đặc trầm thấp, trong thanh âm tràn ngập ý cảnh cáo.
Đáng tiếc Vân Khuynh giống như không nghe thấy cái gì, bắt đầu nhúc nhích toàn bộ thân thể.
Da thịt hai người dán vào nhau, gắt gao ôm cùng một chỗ, bất cứ người nào có động tác gì, người kia đều có thể rõ ràng cảm thụ được.
Vân Khuynh làm như vậy, quả thực là dụ hoặc.
Xích lỏa lỏa dụ hoặc! ! !
“Khuynh nhi. Ngươi còn nghịch ngợm, ta sẽ mặc kệ ngươi phản đối. Không để ý đến ngươi đau đớn cưỡng bức ngươi.”
Vân Khuynh ngực cả kinh, tròn mắt nhìn, trong ánh mắt màu mực mang theo mỉm cười: “Tốt, ngươi tới a, ta liền nhìn ngươi thế nào cưỡng bức ta.”
Khiêu khích, tuyệt đối là khiêu khích.
Tần Vô Song nheo lại con mắt, nhìn thấu ý đồ của Vân Khuynh: “Ngươi đáp ứng rồi? ? ? Không sợ đau? ? ?”
Vân Khuynh mếu máo: “Ta muốn tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo của ta và Vô Song.”
Tần Vô Song nở nụ cười, nắm tay y thật chặt: “Tốt, tiểu bảo bảo. Ta sẽ cho ngươi tiểu bảo bảo.”
“n.”
Vân Khuynh cùng hắn cùng nhìn nhau cười, chủ động ly khai vòng tay của Tần Vô Song, thẳng tắp nằm ở trên giường.
Tần Vô Song xoay người đè trên người y, một đường hôn xuống, đi tới giữa hai chân y, lấy tay đùa bỡn ngọc hành của y, thẳng tắp đem môi bao phủ mật huyệt của y.
“Ô. . .”
Vân Khuynh cả kinh, hô hấp ấm áp của Tần Vô Song phun trong gốc đùi, khiến hai chân y dường như nhũn ra.
Mà nơi mật huyệt cảm giác được đầu lưỡi ấm áp mềm mại rõ ràng quấy nhiễu, thân thể y hơi cong lên, có chút kinh hoảng, có chút sợ hãi: “Đừng. . . đừng như vậy. . . Vô Song. . . Ta sợ. . .”
“Đừng sợ. . .”
Tần Vô Song hai má nóng lên ngẩng đầu, khóe miệng vẫn còn mang theo tân dịch từ mật huyệt chảy ra: “Chỗ đó rất đẹp, rất ngọt. . .”
Vân Khuynh mặt đỏ giống như sắp nổ tung, thẹn thùng nghiêng mặt đi: “Ta rất thích. . . Khuynh nhi.”
Bởi vì vừa rồi Vân Khuynh động tình và do hắn mở rộng, trong mật huyệt chảy ra lượng lớn dịch thể, cũng trở nên xốp không ít, chí ít không còn chật hẹp như lúc đầu.
Đỡ lấy dục vọng của mình, con mắt Tần Vô Song gắt gao khóa lại khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh: “Khuynh nhi. . . Ta yêu ngươi. . .”
Sau đó phân thân nóng cháy, từng chút từng chút, một tấc một tấc ngập vào trong mật huyệt.
Huyệt khẩu nhỏ hẹp bị kéo căng quá lớn, đau đớn khó có thể chịu được.
Thần kỳ nhất chính là, ở sâu trong dũng đạo, dĩ nhiên còn có lá mỏng giống như xử nữ.
Vân Khuynh đau nhức thân thể run run, trên trán toát ra mồ hôi hột, sắc mặt tái nhợt.
Tần Vô Song biết tâm ý của Vân Khuynh, cũng không dừng lại, trái lại cố sức xuyên qua tầng lá mỏng, thẳng tắp chạy ào vào nơi sâu nhất trong thân thể Vân Khuynh.
“A. . . .”
Vân Khuynh thở hốc vì kinh ngạc, đau quá thực sự đau quá.
Khoảnh khắc Tần Vô Song hoàn toàn tiến nhập, y dường như nghe thấy thanh âm tơ lụa xé tan.
Thân thể y cũng tựa hồ bị chém thành hai nửa.
Dịch thể ấm áp, theo nơi hai người mập hợp, uốn lượn chảy xuôi xuống.
Tần Vô Song lẳng lặng dừng lại trong cơ thể Vân Khuynh, không ngừng thoải mái hôn lên điểm mẫn cảm trên người của Vân Khuynh, cùng đợi Vân Khuynh thích ứng hắn tồn tại. Đăng bởi: admin
Tần Vô Song trên tay thấm ướt thể dịch hai người, chậm rãi trượt trong mật huyệt chật hẹp, ấn áp.
Vân Khuynh hai chân run, vì sao lại đau như vậy, rốt cuộc là do tâm lý, hay là đau đớn thực sự trên thân thể? ? ?
Sắc mặt y đã mơ hồ trở nên trắng, Tần Vô Song vùi đầu an ủi thân thể y.
Vân Khuynh chậm rãi nhắm mắt lại, lông mày mảnh khảnh nhăn cùng một chỗ, lông mi dài đậm vẫn run.
Tần Vô Song ba ngón tay ghép cùng một chỗ, hơi uốn cong, y liền chịu đựng không nổi đau đớn như vậy, đầu ngón tay thon dài thật sâu găm vào trong da thịt Tần Vô Song, kéo ra một đạo vết máu.
“Khuynh nhi? ? ?”
Tần Vô Song cảm thụ được đau đớn trên vai, bỗng nhiên nâng đầu nhìn y, trông thấy khuôn mặt y trắng bệch, dục vọng trong mắt dập tắt phân nửa.
Dục vọng dưới thân còn đang kêu gào muốn muốn muốn, thế nhưng Tần Vô Song mạnh mẽ đè ép xuống.
Mồ hôi to bằng hạt đậu nhỏ lên người Vân Khuynh, ôn độ nóng rực thật sâu nóng bỏng trong lòng.
“Vô Song. . .”
Vân Khuynh tiếng nói khàn khàn kêu lên.
Tần Vô Song rút ra ngón tay, đem y kéo vào trong ngực.
“Ta đây, Khuynh nhi ta đây, nếu như Khuynh nhi thực sự rất đau, ta sẽ chờ, vẫn đợi ngày nào đó Khuynh nhi có thể thừa thụ.”
Vân Khuynh đưa tay chặt chẽ ôm thắt lưng Tần Vô Song, cọ cọ trong ngực hắn: “Thật là đau quá nha.”
Tần Vô Song trái tim căng thẳng, ngoại trừ trong tình sự Vân Khuynh rên rỉ như vậy, Vân Khuynh chẳng bao giờ trong lúc thanh tỉnh chân chính dùng ngữ khí như là làm nũng nói với hắn như thế.
Hắn muốn sủng Vân Khuynh, nhưng Vân Khuynh dưới giường, ngoại trừ đối với thế giới này có chút không quen thuộc ra, tuyệt không cần hắn ở lúc bình thường tận lực đi sủng.
Nhẹ nhàng vỗ lưng Vân Khuynh, thanh âm Tần Vô Song khàn khàn còn trầm thấp hơn lúc trước: “Ngoan, không có việc gì, ta không bính chỗ đó, sẽ không đau nhức.”
Vân Khuynh giật mình, có chút nghi hoặc: “Các ngươi cũng không có. . . Nơi nào kỳ quái như vậy. . . Vì sao Vô Song, lại muốn bính chỗ đó? ? ?”
Thân thể kỳ quái như vậy, trong lòng bọn họ hẳn là quái dị, hơn nữa, lấy tính căn không tốt của nhân loại, thường thích tùy ý chà đạp đùa bỡn mới lạ gì đó. . .
Thân thể y như vậy. . .
Vô Song có thể sẽ không là loại người này, thế nhưng, thế nhưng, Vô Song lại muốn đi vào cái kia, địa phương chỉ có y có, nam tử khác cũng không có, y sẽ có một loại. . .
Cảm giác bị đùa bỡn. . .
Chung quy nghĩ địa phương tối không trọn vẹn của mình bại lộ trước mặt Vô Song.
“Khuynh nhi.”
Tần Vô Song nghiêm mặt, hắn nghĩ hắn biết vì sao Vân Khuynh lại cảm giác đau đến vậy, khẳng định là y đối với thân thể của chính mình có khúc mắc, tâm lý nghĩ địa phương kia không phải là nơi thừa thụ người khác.
Vân Khuynh nghe ra Tần Vô Song nghiêm túc, ở trong lòng Tần Vô Song ngẩng đầu, dùng con ngươi thủy nhuận mê ly thẳng tắp nhìn Vô Song: “Cái gì? ? ?”
Vô Song nghiêm túc nói: “Ta nhớ kỹ, khi vừa mới biết thân thể Khuynh nhi như vậy, ta đã nói qua với Khuynh nhi, ta rất hài lòng Khuynh nhi có thân thể như vậy.
Thân thể Khuynh nhi bù đắp vấn đề con nối dòng tiếc nuối.
Ở trong mắt ta, thân thể Khuynh nhi không những không kỳ quái, mà còn là tuyệt vời không gì sánh được, bởi vì nó có thể cho chúng ta hài tử thuộc về chúng ta hai người.”
Vân Khuynh có chút ngây dại.
Hài tử của hai người bọn họ. . .
Hài tử thuộc về y và Tần Vô Song. . .
Đúng vậy, dứt bỏ chuyện thực cái nơi kia không nên tồn tại mà nói, y và Tần Vô Song có hài tử, cũng là một chuyện vô cùng tốt đẹp. . .
Vân Khuynh lần thứ hai tựa đầu chôn trước ngực Tần Vô Song, yên lặng không nói gì.
Tần Vô Song thở dài một tiếng, dục vọng cứng rắn còn đính bên chân Vân Khuynh, Vân Khuynh có thể cảm giác được rõ ràng khí tức ẩn nhẫn trên người Tần Vô Song toả ra.
Y ở trong lòng Tần Vô Song, mím môi cười cười.
Sau đó đem thân thể của mình, hơi lui ra một chút, vươn ngón tay, vẽ vòng vòng lên ngực Tần Vô Song.
Cảm giác mềm nhẹ ngưa ngứa từ trước ngực Tần Vô Song, truyền đi toàn thân.
Thân thể Tần Vô Song vốn bị dục vọng dằn vặt không chịu nổi một kích banh càng thêm chặt.
“Khuynh nhi. . .”
Tiếng nói của hắn khàn đặc trầm thấp, trong thanh âm tràn ngập ý cảnh cáo.
Đáng tiếc Vân Khuynh giống như không nghe thấy cái gì, bắt đầu nhúc nhích toàn bộ thân thể.
Da thịt hai người dán vào nhau, gắt gao ôm cùng một chỗ, bất cứ người nào có động tác gì, người kia đều có thể rõ ràng cảm thụ được.
Vân Khuynh làm như vậy, quả thực là dụ hoặc.
Xích lỏa lỏa dụ hoặc! ! !
“Khuynh nhi. Ngươi còn nghịch ngợm, ta sẽ mặc kệ ngươi phản đối. Không để ý đến ngươi đau đớn cưỡng bức ngươi.”
Vân Khuynh ngực cả kinh, tròn mắt nhìn, trong ánh mắt màu mực mang theo mỉm cười: “Tốt, ngươi tới a, ta liền nhìn ngươi thế nào cưỡng bức ta.”
Khiêu khích, tuyệt đối là khiêu khích.
Tần Vô Song nheo lại con mắt, nhìn thấu ý đồ của Vân Khuynh: “Ngươi đáp ứng rồi? ? ? Không sợ đau? ? ?”
Vân Khuynh mếu máo: “Ta muốn tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo của ta và Vô Song.”
Tần Vô Song nở nụ cười, nắm tay y thật chặt: “Tốt, tiểu bảo bảo. Ta sẽ cho ngươi tiểu bảo bảo.”
“n.”
Vân Khuynh cùng hắn cùng nhìn nhau cười, chủ động ly khai vòng tay của Tần Vô Song, thẳng tắp nằm ở trên giường.
Tần Vô Song xoay người đè trên người y, một đường hôn xuống, đi tới giữa hai chân y, lấy tay đùa bỡn ngọc hành của y, thẳng tắp đem môi bao phủ mật huyệt của y.
“Ô. . .”
Vân Khuynh cả kinh, hô hấp ấm áp của Tần Vô Song phun trong gốc đùi, khiến hai chân y dường như nhũn ra.
Mà nơi mật huyệt cảm giác được đầu lưỡi ấm áp mềm mại rõ ràng quấy nhiễu, thân thể y hơi cong lên, có chút kinh hoảng, có chút sợ hãi: “Đừng. . . đừng như vậy. . . Vô Song. . . Ta sợ. . .”
“Đừng sợ. . .”
Tần Vô Song hai má nóng lên ngẩng đầu, khóe miệng vẫn còn mang theo tân dịch từ mật huyệt chảy ra: “Chỗ đó rất đẹp, rất ngọt. . .”
Vân Khuynh mặt đỏ giống như sắp nổ tung, thẹn thùng nghiêng mặt đi: “Ta rất thích. . . Khuynh nhi.”
Bởi vì vừa rồi Vân Khuynh động tình và do hắn mở rộng, trong mật huyệt chảy ra lượng lớn dịch thể, cũng trở nên xốp không ít, chí ít không còn chật hẹp như lúc đầu.
Đỡ lấy dục vọng của mình, con mắt Tần Vô Song gắt gao khóa lại khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh: “Khuynh nhi. . . Ta yêu ngươi. . .”
Sau đó phân thân nóng cháy, từng chút từng chút, một tấc một tấc ngập vào trong mật huyệt.
Huyệt khẩu nhỏ hẹp bị kéo căng quá lớn, đau đớn khó có thể chịu được.
Thần kỳ nhất chính là, ở sâu trong dũng đạo, dĩ nhiên còn có lá mỏng giống như xử nữ.
Vân Khuynh đau nhức thân thể run run, trên trán toát ra mồ hôi hột, sắc mặt tái nhợt.
Tần Vô Song biết tâm ý của Vân Khuynh, cũng không dừng lại, trái lại cố sức xuyên qua tầng lá mỏng, thẳng tắp chạy ào vào nơi sâu nhất trong thân thể Vân Khuynh.
“A. . . .”
Vân Khuynh thở hốc vì kinh ngạc, đau quá thực sự đau quá.
Khoảnh khắc Tần Vô Song hoàn toàn tiến nhập, y dường như nghe thấy thanh âm tơ lụa xé tan.
Thân thể y cũng tựa hồ bị chém thành hai nửa.
Dịch thể ấm áp, theo nơi hai người mập hợp, uốn lượn chảy xuôi xuống.
Tần Vô Song lẳng lặng dừng lại trong cơ thể Vân Khuynh, không ngừng thoải mái hôn lên điểm mẫn cảm trên người của Vân Khuynh, cùng đợi Vân Khuynh thích ứng hắn tồn tại. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất