Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 157: Tần Gia Nhị Lão.

Trước Sau
CHƯƠNG 157: TẦN GIA NHỊ LÃO.

Đáp án tựa như khẩu lệnh của Tần Vô Phong, cuối cùng vẫn là không để Vân Khuynh biết rõ ý đồ của hắn, chờ đến khi thoa dược xong, Tần Vô Phong liền để Vân Khuynh nghỉ ngơi, còn mình đứng dậy rời đi.

Hắn muốn đi gặp đa nương của hắn.

Tuyết mùa đông tựa như chẳng có kết thúc, cho dù mùng một năm mới cũng vẫn như cũ bay bay không ngừng.

Tần Vô Phong dọc theo đường đi vừa đi vừa tự hỏi, đợi đến khi bước tới trước cửa thư phòng của hắn, hắn rốt cục quyết định.

Nhìn cánh cửa quen thuộc trước mắt, Tần Vô Phong hít một hơi thật sâu, vươn tay, gõ gõ cửa.

“Tiến đến.”

Đây là một thanh âm hơi phiếm lãnh ý, tràn ngập uy nghiêm, cũng là thanh âm của đa đa Tần Du Hàn hắn.

Tần Vô Phong đẩy cửa, đi vào.

Đa đa Tần Du Hàn của hắn đang viết một vài thứ, mà mẫu thân của hắn, còn lại là ngủ say trong lòng đa đa.

“Đa.”

Tần Vô Phong cúi đầu kêu lên.

Tần Du Hàn nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn thiên hạ trong lòng, thấy nàng vẫn như cũ ngủ an ổn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm ngẩng đầu nhìn Tần Vô Phong.

“Trước đừng nói, chờ mẫu thân ngươi tỉnh rồi nói sau.”

Bề ngoài ưu tú của Tần gia tam huynh đệ, hiển nhiên là di truyền từ hai vị trước mắt, Tần Du Hàn tóc như suối chảy, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị đặc biệt giống Tần Vô Phong. . .

Không, hẳn là nói Tần Vô Phong giống Tần Du Hàn nhất mới đúng.

Mà nữ tử trong lòng hắn còn lại là mặt mày như tranh, khuôn mặt tuyệt sắc, riêng chỉ nhìn khuôn mặt nàng ngủ say, có một loại khí tức điềm đạm đáng yêu khiến người ta muốn che chở, nhưng nàng sau khi tỉnh lại đôi mắt đẹp linh động thế nào cũng che giấu không được. . .

Tần Vô Phong biết ý của Tần Du Hàn là không nên quấy rối nương hắn ngủ, hơi nhíu mày, liền từ giá sách lấy ra một quyển sách, ngồi xuống cái ghế ở bên người.

Tần Du Hàn lại viết một hồi, rốt cục dừng bút, hắn ngẩng đầu nhìn đại nhi tử của hắn.

Nhớ tới lúc vừa về nhà, tam nhi tử nói cho hắn, đại nhi tử nhị nhi tử đều không ở nhà, thế nhưng, chưa đến một hồi, lão quản gia lại nói đại nhi tử muốn gặp bọn họ. . .

Nói như vậy, đại nhi tử vẫn luôn ở nhà! ! !

Thế nhưng, nếu như ở nhà, hắn vì sao lại không muốn người khác biết hắn đang ở nhà, phương diện này, có gì đó kỳ hoặc? ? ?

Nhị nhi tử của hắn lại càng quá phận, thú thê tử, thú một nam tức phụ đã để cho bọn họ không đỡ lo, dĩ nhiên đến năm mới, còn mang theo nam tức phụ đi ra ngoài? ? ?

Thằng nhãi đó, rõ ràng biết đa hắn và nương hắn năm mới sẽ trở về, còn chưa đem tức phụ cho bọn hắn nhìn, liền dẫn người bỏ chạy.

Nghĩ đến đây trong lòng Tần Du Hàn mọc lên một cỗ tức giận, tức giận dần mở rộng, người ở trong lòng, ninh một tiếng, mở ra đôi mắt đẹp sương mù.

Vừa thấy kiều thê tỉnh lại, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Du Hàn lập tức hóa thành một ghềnh nước xuân: “Duyệt nhi, ngươi tỉnh? ? ?”

Liên Duyệt ân một tiếng xong lại cọ cọ trong lòng hắn: “Tiểu Phong tới chưa?”

Bọn họ một đường gấp gáp trở về, đi đường mệt nhọc, uể oải dị thường, vốn định trực tiếp trở lại nghỉ ngơi, lại bị lão quản gia báo cho biết đại nhi tử của nàng muốn gặp phu phụ bọn họ.

Tần Du Hàn nâng nâng cằm, chỉ hướng Tần Vô Phong: “Đến rồi.”

Tần Vô Phong lập tức đứng lên, buông quyển sách trên tay, quy củ kêu một tiếng nương.



Liên Duyệt vừa thấy Tần Vô Phong liền bay sạch mệt mỏi, thoáng cái từ trong lòng tướng công nhà mình ngồi dậy, thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Tần Vô Phong: “Tiểu Phong, đã lâu không gặp, nương rất nhớ ngươi, đến, cho nương ôm một cái.”

Tần Vô Phong sắc mặt tối sầm, khóe miệng co quắp.

“Không được! ! ! Ngoại trừ ta ra, ai ngươi cũng không được ôm.”

Lão đại chân chính Tần gia, Tần Du Hàn quát khẽ kiều thê ở trong lòng.

Tần Vô Phong mắt trợn trắng, hắn chỉ biết lão nhà mình sẽ phản ứng như vậy.

Liên Duyệt còn lại là không vui chu môi non hồng: “Đó là nhi tử của ta, là thịt lấy xuống từ trên người ta, có cái gì không được.”

Nói xong còn giống như có chút tức giận, giãy khỏi vòng tay của Tần Du Hàn, chạy về phía Tần Vô Phong, hai tay đặt ở hai bên gò má của Tần Vô Phong, nhìn qua nhìn lại: “Tiểu Phong nhà ta thật tuấn tú, vì sao tiểu Song đều có thê tử, tiểu Phong còn không có?

Không được, năm nay tiểu Phong phải thú một tức phụ về cho ta! ! !”

“Nương. . .”

“Duyệt nhi!”

Một thanh âm là mơ hồ không muốn, một thanh âm là tràn ngập cảnh cáo, hai thanh âm ẩn chứa ý vị khiến Liên Duyệt rụt đầu, có chút chột dạ thả khuôn mặt Tần Vô Phong.

“Đến đây.”

Mắt thấy nàng buông Tần Vô Phong ra, Tần Du Hàn lập tức mở miệng.

Liên Duyệt cắn môi dưới: “Ngươi gọi chó con sao.”

Tần Du Hàn ngẩn ra, sắc mặt mềm đi, ôn nhu nói: “Ngoan, Duyệt nhi, lại đây.”

Liên Duyệt lúc này mới lưu luyến từ chỗ nhi tử bước đi thong thả quay về trong lòng tướng công nhà mình, nàng luôn luôn rất lười, chỉ cần có tướng công nhà mình, cũng chỉ muốn lười ở trong lòng hắn bất động, trừ phi có cái gì thú vị nàng mới có thể chịu khó một chút.

“Tiểu Phong, nương là nói thật, ngươi lúc nào dự định thú một tức phụ về cho nương? ?”

Hài tử đều lớn như vậy, lão nhị đều có thê tử, lão đại lại vẫn một người , điều này làm nàng sao có thể không vội? ? ?

Ở trên đường nàng liền nhắc tới trở về nhất định phải thuyết phục đại nhi tử nhà nàng thành thân, hôm nay gặp mặt, chuyện thứ nhất, chính là thúc dục.

Tần Vô Phong cúi đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Được.”

“Ách. . .”

Lúc này trái lại là Liên Duyệt và Tần Du Hàn bị dọa.

Trong ba nhi tử của họ, đại nhi tử Tần Vô Phong là có nguyên tắc nhất, có ý nghĩ của mình nhất, cũng khó thuyết phục nhất.

Nhưng hôm nay, lại quá dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Bọn họ thực ra đã làm tốt chuẩn bị ở nhà lâu dài, nghĩ cách tác chiến dài lâu.

Không nghĩ tới một quyền này dĩ nhiên đánh tới bông vải.

“Ta nguyện ý thú thê, chỉ là thê tử chọn người, ta muốn tự mình định, còn thỉnh đa nương đáp ứng ta.”

Liên Duyệt thoáng cái nhảy ra khỏi trong lòng Tần Du Hàn, vài bước chạy đến trước mặt Tần Vô Phong:

“Lẽ nào tiểu Phong chúng ta cũng có người trong lòng? ? ?



Là ai vậy? ? ?

Tiểu Phong ngươi hẳn là biết Tần gia chúng ta không thể so sánh với các nhà khác, sẽ không chỉ phúc vi hôn gì gì đó. . .

Đương nhiên, Vô Song lần kia là ngoài ý muốn. . .

Lần kia ta không cẩn thận uống say bị bọn họ tính kế. . . Ta kỳ thực không thích Vân gia kia. . .

Đáng tiếc nói đi nói lại, nước hắt ra ngoài, không nghĩ tới đám người xấu kia dĩ nhiên gả cho nhi tử chúng ta! ! !”

“Nương, Vân nhi và người của Vân gia không giống nhau.”

Tần Vô Phong nghe thấy mẫu thân nhà mình còn chưa gặp Vân Khuynh đã không có thiện cảm với Vân Khuynh, không khỏi có chút sốt ruột.

Ánh mắt Tần Du Hàn nhìn chằm chằm vào Tần Vô Phong, có chút suy nghĩ: “Vô Phong ngươi trúng ý cô nương nhà ai? ? ?”

Sắc mặt Tần Vô Phong hơi đổi, mím môi không nói.

Liên Duyệt có chút hiếu kỳ: “Tiểu Phong ngươi sao lại không nói, chẳng lẽ còn bảo mật?

Dù sao sau đó sẽ thú đến nhà chúng ta, biết sớm biết muộn đều là như nhau, cần gì phải bảo mật? ? ?”

“Ta. . .”

Liên Duyệt và Tần Du Hàn nhìn Tần Vô Phong muốn nói lại thôi, đáy lòng mọc lên một loại dự cảm không tốt: “Cái kia, tiểu Phong.”

Liên Duyệt liếm liếm môi: “Ngươi cái dạng này. . . Ngươi, ngươi không phải là sẽ thích một nam tử, muốn thú một nam tức phụ đấy chứ? ? ?”

Tần Vô Phong hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Đúng vậy, ta thích một nam tử.”

Hắn vừa nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Liên Duyệt lập tức nhăn thành một đoàn: “Không phải chứ. . . Chúng ta Tần gia đèn nhang đại nghiệp, lẽ nào phải trông cậy một mình tiểu Hạ? ? ?”

Giọng nói của nàng mặc dù có chút oán giận, thế nhưng cũng không có ý phản đối.

Những việc này của Tần gia, chỉ cần nương hắn đồng ý, đối phó với đa hắn, chỉ là chuyện sớm muộn.

Tần Vô Phong sau khi đoán ra ý của Liên Duyệt, vén lên y bào, lập tức quỳ xuống: “Vô Phong bất hiếu, thỉnh đa nương thành toàn.”

Liên Duyệt và Tần Du Hàn lại càng hoảng sợ, hài tử này của họ, thường ngày tuy rằng nhìn không ra, nhưng kỳ thực là một người không quỳ trời không quỳ đất, chỉ quỳ tổ tông, sau khi lớn lên đối với người làm đa nương bọn họ cũng rất nhiều năm chưa từng quỳ, hiện tại, vì thú một nam tức phụ, dĩ nhiên không nói hai lời liền quỳ.

Xem ra, hắn thực sự thích nam tử kia.

“Tiểu Phong, ngươi làm cái gì vậy, nhanh lên đứng lên, nương cũng chưa nói phản đối.”

Tần Vô Phong cố ý không đứng dậy.” Thỉnh đa nương đáp ứng Vô Phong.”

“Ai, hài tử này, sao lại không chịu đứng dậy? ? ?”

Liên Duyệt ngồi xổm xuống dùng sức kéo hắn.

Tần Du Hàn nhìn ra một chút mánh khóe, biết sự tình có lẽ sẽ không đơn giản giống như Tần Vô Phong nói, Tần Vô Phong là hài tử bọn hắn, làm người thế nào, hắn có thể nào không biết.

Hôm nay Tần Vô Phong làm như vậy, nhất định là có ẩn tình lớn hơn ở bên trong.

“Duyệt nhi, qua đây.”

Tần Du Hàn vẫy tay với Liên Duyệt, Liên Duyệt cũng phát hiện có chút không đúng, thuận theo đi qua, sau đó, Tần Du Hàn cũng không mở miệng để Tần Vô Phong đứng lên, chỉ là trầm ngâm hỏi: “Người ngươi yêu, là ai? ? ? Là công tử nhà nào? ? ?”

Nói, Tần Du Hàn nghĩ trong lòng, trong vòng toàn bộ Huỳnh Quang này, Tần Vô Phong yêu, chỉ cần không phải hài tử của Hiên Viên gia, hắn đều có thể tiếp nhận. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau