Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
Chương 59: Chuột động...
Tộc trưởng đi rồi nhưng tế ti thì chưa đi.
" Ngài... Còn chuyện gì sao?"
Bạch Kỳ Thư trốn sau lưng chim to nhìn ông hỏi.
" Ta muốn nói chuyện với cậu."
Terry nói thẳng ý đồ của mình.
" Không cần đâu, tế ti đại nhân, ngài đi hỏi thú thần của ngài đi."
Bạch Kỳ Thư nhất định không chịu.
Terry bật cười.
" Nếu cậu đã gặp thú thần vậy thì ta không nói nữa, có nhiều chuyện đã được thú thần sắp đặt sẳn, ta chỉ cần đợi là được."
Terry rất có thâm ý mà nhìn hai người, sau đó bay đi mất.
Bạch Kỳ Thư ló đầu nhìn con chim trắng bay đi xa kia, bĩu môi.
" Sao vậy, tế ti đại nhân đi rồi."
Eagle thấy cái mỏ nhỏ chu ra nhìn buồn cười, ôm thốc cậu lên hỏi.
" Em thấy ông ấy vẫn còn trẻ mà, sao cứ muốn từ chức hoài vậy?"1
Bạch Kỳ Thư bĩu môi hỏi.
" Trẻ cỡ nào?"
Eagle buồn cười hỏi lại.
" Cũng cỡ tộc trưởng đại nhân thôi."
Bạch Kỳ Thư ngẫm nghĩ rồi nói.
" Không đâu, tế ti đại nhân đã sống rất lâu rồi, a phụ ta nói ông ấy đã trải qua mấy đời tộc trưởng cơ."
Eagle lắc đầu đính chính.
Bạch Kỳ Thư nghe mà trợn mắt.
" Thật á!!?"
Chuột nhỏ không tin mà hỏi lại.
" Thật, không những là ông ấy, tế ti của những bộ lạc lớn khác đều như vậy, họ phải đợi được một tế ti mới xuất hiện thì mới có thể rời đi nơi này, trở về với thú thần."
Eagle đẩy cửa ra, mang cậu vào nhà.
Bạch Kỳ Thư không ngờ lại là như vậy, xem ra không phải tự nhiên mà thú thần gấp gáp muốn cậu làm tế ti, bởi vì khi cậu nhận lấy chứ vị này thì tế ti Terry có thể được nghỉ ngơi rồi.
Nhưng cậu cũng không muốn làm đâu.
" Vậy để con chúng ta làm đi."
Eagle hiểu cậu, anh nói.
" Lỡ nó cũng không muốn thì sao."
Chuột hỏi.
" Thì thôi, lại cho họ đợi tiếp, dù sao tế ti đại nhân cũng rất tốt."
Eagle cũng không muốn đổi tế ti.
" Đúng vậy, cho ông thú thần kia cô đơn luôn đi."1
Bạch Kỳ Thư bĩu môi nói nhỏ.
Eagle bật cười.
" Chim, làm mấy cái lỗ thông gió đi, sau đó dù chúng ta đóng cửa cũng có thể đốt lửa trong nhà."
Bạch Kỳ Thư ngồi trên nệm bông nói.
" Ừm, em mệt rồi, ngủ chút đi."
Eagle vuốt tóc cậu dỗ dành.
" Ừm."
Vừa nghe anh nói ngủ là cậu đã muốn ngáp một cái.
Đợi cho con chuột ngủ say thì Eagle mới đứng lên.
Anh chỉ mở một cánh cửa, đóng một cánh cửa, đi ra ngoài, tạm thời chưa làm vội, sẽ làm ồn chuột nhỏ, anh quyết định đi xem đám người kia đã làm ổn chưa, sau đó đi săn.
Bởi vì một cánh cửa che đi khá nhiều ánh sáng nên Bạch Kỳ Thư ngủ rất ngon, cậu ngủ đến khi bầu trời tối xuống mới tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm của mình, nhìn quanh.
Chuột hít hít cái mũi, thơm.
Eagle đang ngồi nướng thịt ở ngoài thì nhìn thấy cậu đi ra.
" Đói chưa?"
Anh ôm cậu hỏi.
" Đói."
Bạch Kỳ Thư tựa đầu vào hõm cổ anh rầm rì.
Con chuột nhỏ mới tỉnh ngủ cũng đáng yêu quá chừng.
" Anh làm cái lỗ thông gió chưa?"
Chuột nhỏ lầm lì hỏi.
" Anh sợ ồn em nên chưa có làm."
Eagle đút thịt cho cậu.
" Vậy mai làm, tối nay để hé cửa ngủ."
Thời tiết vẫn còn chưa có lạnh lắm, vẫn có thể để cửa mà ngủ.
" Ừm."
Eagle gật đầu.
" Bao lâu nữa trời sẽ lạnh xuống?"
Cậu ngồi bên cạnh nhai nhai hỏi.
" Không lâu nữa, chừng hơn chục ngày nữa."
Eagle ước tính thời tiết một chút rồi nói.
" Nhanh như vậy, ngày mai anh bắt đầu bắt con mồi về đi, em muốn làm thịt khô, còn có, anh đi tìm hạt cứng cho em đi, những cái hạt đó có thể để lâu."
Bạch Kỳ Thư vội vàng nói.
" Ừm, anh biết rồi."
Anh múc cho cậu chén canh.
" Có phải chúng ta nên tích trữ củi khô không?"
Bạch Kỳ Thư nhìn đống củi bên vách nhà.
" Đúng là nên tích."
Anh gật đầu, mùa đông tới, có rất nhiều chuyện phải làm.
" Em phải làm gì để giúp anh?"
Bạch Kỳ Thư có chút mếu máo hỏi.
" Em chỉ cần ở nhà ngủ ngon, nếu em muốn có thể theo Floyd đi nhặt củi khô nhưng không được quá cố sức, ở đây còn có chuột..."
Eagle hết nói nổi nữa.
" Anh sao vậy?"
Bạch Kỳ Thư cũng bị biểu tình của anh doạ cho sợ.
" Chuột động..."
Chim to khó khăn nói, tay sờ sờ bụng nhỏ chỉ nhô lên được tí xíu của cậu.
" Hả?"
Bạch Kỳ Thư ngốc.
Nữa ngày mới hiểu anh nói gì.
Cậu bắt chước anh đặt tay lên bụng, im lặng cảm nhận.
Chuột con trong bụng cậu cũng rất nể tình, lại lăn một cái.
" Anh anh anh..."
Con chuột nhỏ bị doạ.
" Nó động, có chút sớm..."
Eagle ôm cậu lên, để cậu ngồi trong lòng thủ thỉ.
Chuyện ấu tể sẽ động khi còn trong bụng a mẫu mình là chuyện bình thường, nó chứng tỏ ấu tể rất khoẻ mạnh, hơn nữa còn nhắc nhở phụ mẫu mình rằng: Con sắp ra rồi.
Đúng vậy, bình thường á thú nhân phải mang thai đến hai phần ba mùa mới có máy thai, một phần ba còn lại có thể tùy thời mà sinh ra vào những ngày cuối cùng, những chuột nhỏ mới mang thai được bao lâu.. Một phần ba mùa?
Lúc này đã biết động, nói vậy chuột nhỏ sẽ sinh sớm...
" Anh sao vậy, Eagle?"
Bạch Kỳ Thư còn đang chìm trong cảm giác chuột con động, ngẩng đầu lên lại thấy chim to đang trầm tư.
" Anh nghĩ chuột con sẽ ra sớm, cần phải chú ý hơn."
Chim to ôm cậu nói, cằm gác ở trên đầu cậu.
" Đúng là họ nhà em sinh rất nhanh, nhưng em cứ nghĩ em sẽ không giống họ nữa."
Bạch Kỳ Thư cũng nói.
" Có lẽ dù đã được đồng hoá nhưng có một số thứ không phải hoàn toàn thay đổi."
Eagle ngẫm nghĩ nói.
" Ra sớm cũng tốt."
Bạch Kỳ Thư phán một câu, đổi lại là một cái lăn lộn trong bụng.
" Oa, nó hiếu động quá, có khi là một con chim con."
Bạch Kỳ Thư kêu lên.
Eagle cũng đặt tay lên tay cậu, hai người cùng cảm nhận sinh mệnh mới trong bụng cậu.
" Hiếu động tốt, giống em."
Eagle cười.
" Lỡ nó sinh ra cũng nhỏ nhắn như em thì sao?"
Bạch Kỳ Thư nghi ngại hỏi.
" Anh cũng không biết nhưng anh tin nó sẽ rất dũng mãnh."
Chim to thật lòng nói.
" Con anh mà."
Chuột nhỏ ôm mặt chim hôn chóc chóc.
" Là con của chúng ta."
Chim to đính chính.
Một nhà ba người ngồi ôm nhau dưới ánh lửa bập bùng.1
Bầu trời lâu lâu lại loé lên chút ánh sáng nhỏ, như ánh sao trong dải ngân hà của thú thần.
Không chỉ họ vui vẻ mà cả tộc chim đều vui, những cánh cửa gỗ lần lượt được dựng lên, trước mắt đã có bốn cái, khiến cho đám thú nhân thèm thuồng.
Nhưng chuyện gì cũng phải đợi ngày mới đến mới có thể làm, người đông lực lượng lớn, chẳng sợ không sớm thì muộn, trước khi mùa đông đến cả tộc chim đều sẽ có cửa gỗ để chắn gió, báo hiệu một mùa đông ấm áp.
Sáng hôm sau Eagle cũng đục năm cái lỗ thông gió trên nóc cửa, hướng chếch lên trên, có vậy cũng không sợ bị ngộp, mùa đông nếu sợ gió lùa thì có thể nhét da thú vào đó.
Sáng ra Bạch Kỳ Thư nhìn lên cái cửa mới thấy thiếu thiếu cái gì.
Thì ra là thiếu cái tay cầm cũng nhưng khoá cửa.
Thú nhân trong nhà cũng không có gì quý giá, chỉ cần làm cái khoá trong là được.
Hôm nay sáng ra Eagle đã đi săn, sau khi săn về anh đã đi giúp người trong tộc phổ cập một chút kỷ thuật làm cửa gỗ, đến lúc anh về thì nhìn thấy chuột nhỏ đang nhóm lửa.
" Để anh làm cho."
Anh vừa đi tới vừa nói.
" Anh làm thịt nó đi, để em nhóm, chuyện này em làm được."
Bạch Kỳ Thư đẩy anh ra.
Chim to bất đắc dĩ phải đi.
Một người nhóm lửa, một người làm sạch con mồi, khung cảnh ấm áp lại yên bình.
" Ngài... Còn chuyện gì sao?"
Bạch Kỳ Thư trốn sau lưng chim to nhìn ông hỏi.
" Ta muốn nói chuyện với cậu."
Terry nói thẳng ý đồ của mình.
" Không cần đâu, tế ti đại nhân, ngài đi hỏi thú thần của ngài đi."
Bạch Kỳ Thư nhất định không chịu.
Terry bật cười.
" Nếu cậu đã gặp thú thần vậy thì ta không nói nữa, có nhiều chuyện đã được thú thần sắp đặt sẳn, ta chỉ cần đợi là được."
Terry rất có thâm ý mà nhìn hai người, sau đó bay đi mất.
Bạch Kỳ Thư ló đầu nhìn con chim trắng bay đi xa kia, bĩu môi.
" Sao vậy, tế ti đại nhân đi rồi."
Eagle thấy cái mỏ nhỏ chu ra nhìn buồn cười, ôm thốc cậu lên hỏi.
" Em thấy ông ấy vẫn còn trẻ mà, sao cứ muốn từ chức hoài vậy?"1
Bạch Kỳ Thư bĩu môi hỏi.
" Trẻ cỡ nào?"
Eagle buồn cười hỏi lại.
" Cũng cỡ tộc trưởng đại nhân thôi."
Bạch Kỳ Thư ngẫm nghĩ rồi nói.
" Không đâu, tế ti đại nhân đã sống rất lâu rồi, a phụ ta nói ông ấy đã trải qua mấy đời tộc trưởng cơ."
Eagle lắc đầu đính chính.
Bạch Kỳ Thư nghe mà trợn mắt.
" Thật á!!?"
Chuột nhỏ không tin mà hỏi lại.
" Thật, không những là ông ấy, tế ti của những bộ lạc lớn khác đều như vậy, họ phải đợi được một tế ti mới xuất hiện thì mới có thể rời đi nơi này, trở về với thú thần."
Eagle đẩy cửa ra, mang cậu vào nhà.
Bạch Kỳ Thư không ngờ lại là như vậy, xem ra không phải tự nhiên mà thú thần gấp gáp muốn cậu làm tế ti, bởi vì khi cậu nhận lấy chứ vị này thì tế ti Terry có thể được nghỉ ngơi rồi.
Nhưng cậu cũng không muốn làm đâu.
" Vậy để con chúng ta làm đi."
Eagle hiểu cậu, anh nói.
" Lỡ nó cũng không muốn thì sao."
Chuột hỏi.
" Thì thôi, lại cho họ đợi tiếp, dù sao tế ti đại nhân cũng rất tốt."
Eagle cũng không muốn đổi tế ti.
" Đúng vậy, cho ông thú thần kia cô đơn luôn đi."1
Bạch Kỳ Thư bĩu môi nói nhỏ.
Eagle bật cười.
" Chim, làm mấy cái lỗ thông gió đi, sau đó dù chúng ta đóng cửa cũng có thể đốt lửa trong nhà."
Bạch Kỳ Thư ngồi trên nệm bông nói.
" Ừm, em mệt rồi, ngủ chút đi."
Eagle vuốt tóc cậu dỗ dành.
" Ừm."
Vừa nghe anh nói ngủ là cậu đã muốn ngáp một cái.
Đợi cho con chuột ngủ say thì Eagle mới đứng lên.
Anh chỉ mở một cánh cửa, đóng một cánh cửa, đi ra ngoài, tạm thời chưa làm vội, sẽ làm ồn chuột nhỏ, anh quyết định đi xem đám người kia đã làm ổn chưa, sau đó đi săn.
Bởi vì một cánh cửa che đi khá nhiều ánh sáng nên Bạch Kỳ Thư ngủ rất ngon, cậu ngủ đến khi bầu trời tối xuống mới tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm của mình, nhìn quanh.
Chuột hít hít cái mũi, thơm.
Eagle đang ngồi nướng thịt ở ngoài thì nhìn thấy cậu đi ra.
" Đói chưa?"
Anh ôm cậu hỏi.
" Đói."
Bạch Kỳ Thư tựa đầu vào hõm cổ anh rầm rì.
Con chuột nhỏ mới tỉnh ngủ cũng đáng yêu quá chừng.
" Anh làm cái lỗ thông gió chưa?"
Chuột nhỏ lầm lì hỏi.
" Anh sợ ồn em nên chưa có làm."
Eagle đút thịt cho cậu.
" Vậy mai làm, tối nay để hé cửa ngủ."
Thời tiết vẫn còn chưa có lạnh lắm, vẫn có thể để cửa mà ngủ.
" Ừm."
Eagle gật đầu.
" Bao lâu nữa trời sẽ lạnh xuống?"
Cậu ngồi bên cạnh nhai nhai hỏi.
" Không lâu nữa, chừng hơn chục ngày nữa."
Eagle ước tính thời tiết một chút rồi nói.
" Nhanh như vậy, ngày mai anh bắt đầu bắt con mồi về đi, em muốn làm thịt khô, còn có, anh đi tìm hạt cứng cho em đi, những cái hạt đó có thể để lâu."
Bạch Kỳ Thư vội vàng nói.
" Ừm, anh biết rồi."
Anh múc cho cậu chén canh.
" Có phải chúng ta nên tích trữ củi khô không?"
Bạch Kỳ Thư nhìn đống củi bên vách nhà.
" Đúng là nên tích."
Anh gật đầu, mùa đông tới, có rất nhiều chuyện phải làm.
" Em phải làm gì để giúp anh?"
Bạch Kỳ Thư có chút mếu máo hỏi.
" Em chỉ cần ở nhà ngủ ngon, nếu em muốn có thể theo Floyd đi nhặt củi khô nhưng không được quá cố sức, ở đây còn có chuột..."
Eagle hết nói nổi nữa.
" Anh sao vậy?"
Bạch Kỳ Thư cũng bị biểu tình của anh doạ cho sợ.
" Chuột động..."
Chim to khó khăn nói, tay sờ sờ bụng nhỏ chỉ nhô lên được tí xíu của cậu.
" Hả?"
Bạch Kỳ Thư ngốc.
Nữa ngày mới hiểu anh nói gì.
Cậu bắt chước anh đặt tay lên bụng, im lặng cảm nhận.
Chuột con trong bụng cậu cũng rất nể tình, lại lăn một cái.
" Anh anh anh..."
Con chuột nhỏ bị doạ.
" Nó động, có chút sớm..."
Eagle ôm cậu lên, để cậu ngồi trong lòng thủ thỉ.
Chuyện ấu tể sẽ động khi còn trong bụng a mẫu mình là chuyện bình thường, nó chứng tỏ ấu tể rất khoẻ mạnh, hơn nữa còn nhắc nhở phụ mẫu mình rằng: Con sắp ra rồi.
Đúng vậy, bình thường á thú nhân phải mang thai đến hai phần ba mùa mới có máy thai, một phần ba còn lại có thể tùy thời mà sinh ra vào những ngày cuối cùng, những chuột nhỏ mới mang thai được bao lâu.. Một phần ba mùa?
Lúc này đã biết động, nói vậy chuột nhỏ sẽ sinh sớm...
" Anh sao vậy, Eagle?"
Bạch Kỳ Thư còn đang chìm trong cảm giác chuột con động, ngẩng đầu lên lại thấy chim to đang trầm tư.
" Anh nghĩ chuột con sẽ ra sớm, cần phải chú ý hơn."
Chim to ôm cậu nói, cằm gác ở trên đầu cậu.
" Đúng là họ nhà em sinh rất nhanh, nhưng em cứ nghĩ em sẽ không giống họ nữa."
Bạch Kỳ Thư cũng nói.
" Có lẽ dù đã được đồng hoá nhưng có một số thứ không phải hoàn toàn thay đổi."
Eagle ngẫm nghĩ nói.
" Ra sớm cũng tốt."
Bạch Kỳ Thư phán một câu, đổi lại là một cái lăn lộn trong bụng.
" Oa, nó hiếu động quá, có khi là một con chim con."
Bạch Kỳ Thư kêu lên.
Eagle cũng đặt tay lên tay cậu, hai người cùng cảm nhận sinh mệnh mới trong bụng cậu.
" Hiếu động tốt, giống em."
Eagle cười.
" Lỡ nó sinh ra cũng nhỏ nhắn như em thì sao?"
Bạch Kỳ Thư nghi ngại hỏi.
" Anh cũng không biết nhưng anh tin nó sẽ rất dũng mãnh."
Chim to thật lòng nói.
" Con anh mà."
Chuột nhỏ ôm mặt chim hôn chóc chóc.
" Là con của chúng ta."
Chim to đính chính.
Một nhà ba người ngồi ôm nhau dưới ánh lửa bập bùng.1
Bầu trời lâu lâu lại loé lên chút ánh sáng nhỏ, như ánh sao trong dải ngân hà của thú thần.
Không chỉ họ vui vẻ mà cả tộc chim đều vui, những cánh cửa gỗ lần lượt được dựng lên, trước mắt đã có bốn cái, khiến cho đám thú nhân thèm thuồng.
Nhưng chuyện gì cũng phải đợi ngày mới đến mới có thể làm, người đông lực lượng lớn, chẳng sợ không sớm thì muộn, trước khi mùa đông đến cả tộc chim đều sẽ có cửa gỗ để chắn gió, báo hiệu một mùa đông ấm áp.
Sáng hôm sau Eagle cũng đục năm cái lỗ thông gió trên nóc cửa, hướng chếch lên trên, có vậy cũng không sợ bị ngộp, mùa đông nếu sợ gió lùa thì có thể nhét da thú vào đó.
Sáng ra Bạch Kỳ Thư nhìn lên cái cửa mới thấy thiếu thiếu cái gì.
Thì ra là thiếu cái tay cầm cũng nhưng khoá cửa.
Thú nhân trong nhà cũng không có gì quý giá, chỉ cần làm cái khoá trong là được.
Hôm nay sáng ra Eagle đã đi săn, sau khi săn về anh đã đi giúp người trong tộc phổ cập một chút kỷ thuật làm cửa gỗ, đến lúc anh về thì nhìn thấy chuột nhỏ đang nhóm lửa.
" Để anh làm cho."
Anh vừa đi tới vừa nói.
" Anh làm thịt nó đi, để em nhóm, chuyện này em làm được."
Bạch Kỳ Thư đẩy anh ra.
Chim to bất đắc dĩ phải đi.
Một người nhóm lửa, một người làm sạch con mồi, khung cảnh ấm áp lại yên bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất