Chương 223: Tình Cảnh Của Thái Tử.
CHƯƠNG 224: TÌNH CẢNH CỦA THÁI TỬ.
“Ngươi. . .”
Hiên Viên Bất Kinh đang nói đến kích động, nhưng bỗng nhiên thấy Huỳnh Quang hoàng đế ngã nghiêng trên giường, bàn tay che miệng ho khan cũng buông xuống.
Bố khăn trong tay hắn rơi xuống mặt đất, mặt trên kia cũng đã dính đầy máu tươi.
Con mắt Hiên Viên Bất Kinh bỗng nhiên trừng lớn, thân thể có chút run, vươn bàn tay thon dài muốn đỡ lấy Huỳnh Quang đế vương.
Sau một khắc lại như đột nhiên nghĩ đến cái gì, lui về phía sau một bước muốn buông tay.
Ánh mắt hắn vào lúc chạm đến khuôn mặt tái nhợt của Huỳnh Quang hoàng đế, liền bị đóng ở tại chỗ: “Hiên Viên Ly Thiên, ngươi đang làm cái quỷ gì vậy, tỉnh tỉnh. . .”
Hiên Viên Bất Kinh đỡ thân thể Huỳnh Quang hoàng đế, hơi hơi lắc lắc.
Hiên Viên Ly Thiên là ai, hắn là Huỳnh Quang hoàng đế, sao có thể cứ như vậy tùy tùy tiện tiện liền hôn mê? ? ?
Hắn không phải là Hiên Viên Ly Thiên văn có thể trị quốc, võ có thể an bang sao, hắn không phải là đế vương uy nghiêm không gì sánh được hay sao, sao có thể tùy tùy tiện tiện liền hôn mê chứ? ? ?
Mặc kệ Hiên Viên Bất Kinh không tin đến thế nào, Huỳnh Quang hoàng đế đích thật là hôn mê.
Mặc cho Hiên Viên Bất Kinh dùng mọi cách gọi, Hiên Viên Ly Thiên cũng không có tỉnh lại.
Lúc này Hiên Viên Bất Kinh thấy Huỳnh Quang hoàng đế vẫn hôn mê, không hề đáp lại hắn, hắn mới triệt để luống cuống.
“Đừng có giả chết với ta, mau ngồi lên? ? ? Đừng tưởng rằng ngươi giả chết ta sẽ nhẹ dạ, ta. . .”
Hiên Viên Bất Kinh thanh âm càng lớn, cuối cùng khống chế không được thanh âm của mình lớn tiếng hô lên: “Ngự y, ngự y, mau truyền ngự y.”
Hiên Viên Liệt Thiên và Lý Đức Hải vẫn chờ ngoài cửa nghe tiếng của Hiên Viên Bất Kinh, đều bị dọa sợ, đá cửa chạy thẳng vào trong.
Khi bọn hắn thấy Hiên Viên Bất Kinh và Huỳnh Quang hoàng đế đã ngất xỉu thì trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không có.
Sau đó, phản ứng trước hết là Hiên Viên Liệt Thiên trực tiếp xách áo Hiên Viên Bất Kinh, tàn bạo chất vấn hắn: “Ngươi đã đáp ứng cái gì với ta, vì sao còn làm hắn tức giận như vậy? ? ? Thấy hắn như vậy, ngươi vui vẻ sao, thoả mãn sao? ? ?”
Hiên Viên Bất Kinh kinh ngạc bị Hiên Viên Liệt Thiên xách áo, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn một mảnh mờ mịt.
Đáy mắt hắn cũng có vài phần thống khổ, hắn. . .
Hắn cũng không muốn như vậy. . .
Thế nhưng, thế nhưng đối mặt với Hiên Viên Ly Thiên, vừa nghĩ tới chuyện năm xưa, hắn liền khống chế không được chính mình.
“Ta. . .”
Hắn không muốn tổn thương Hiên Viên Ly Thiên, hắn thực sự chỉ muốn hỏi một chút chuyện năm xưa mà thôi. . .
Hiên Viên Liệt Thiên nhìn hình dạng hắn mâu thuẫn mà đáy lòng một trận tức giận, thẳng theo dõi hắn một hồi mới buông tay thở dài một tiếng: “Mà thôi, Lý Đức Hải, ngươi mang đại hoàng tử đi xuống nghỉ ngơi trước. Tất cả chờ hoàng huynh tỉnh lại nói sau.”
Lý Đức Hải lúc này mới biết thanh niên tuấn mỹ trước mắt này, dĩ nhiên là Huỳnh Quang đại hoàng tử thất tung đã lâu, Hiên Viên Bất Kinh.
Hắn cố nén kinh ngạc trong lòng, nói với Hiên Viên Bất Kinh: “Đại hoàng tử, thỉnh.”
Hiên Viên Bất Kinh nhìn Hiên Viên Liệt Thiên nổi giận đùng đùng trừng mắt hắn, lại nhìn Huỳnh Quang hoàng đế ở trên giường, đau lòng buông xuống đôi mắt, theo Lý Đức Hải rời đi.
Vừa mới hồi cung liền cãi nhau với Hiên Viên Ly Thiên, còn khiến Hiên Viên Ly Thiên tức đến ngất xỉu.
Xem ra, hắn đích thật là không thích hợp với hoàng cung này. . .
Vừa hồi cung ngày đầu tiên, Hiên Viên Bất Kinh liền nổi lên ý niệm muốn rời đi ở trong đầu.
Thế nhưng, rời khỏi đây, trong thiên địa ở bên ngoài, nghênh tiếp hắn cũng là ngày đêm lạnh lẽo.
Cho dù có bạn tốt khắp năm châu bốn bể, cho dù có anh em kết nghĩa Sở Tiếu Ca, thế nhưng, vẫn như trước không có một nơi có thể để hắn gọi là nhà.
Hết lần này tới lần khác, lấy thân thể của hắn, không thể cưới vợ, cả đời này, hắn đã định trước là một người lênh đênh trôi giạt. . .
Đông cung thái tử.
Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong hai vị hoàng tử nghe thấy tin tức Hiên Viên Bất Kinh trở về, vội vã đi tìm Hiên Viên Trần Vũ.
“Vũ nhi.”
Sắc mặt Hiên Viên Lâm Phong có chút âm trầm: “Hoàng huynh đã trở về, ngươi đã biết chưa? ? ?”
Hiên Viên Trần Vũ đầy mặt kinh hỉ: “Vừa rồi mẫu hậu đã sai người nói cho ta biết, đại hoàng huynh rời kinh nhiều năm, ta còn nghĩ hắn gặp phải cái gì không may, hiện tại bình an trở về, tự nhiên là tốt.”
Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong thấy Hiên Viên Trần Vũ cái dạng này, đều âm thầm nhíu mày.
Hai người liếc nhau, cuối cùng vẫn là Hiên Viên Lâm Phong mở miệng: “Vũ nhi, lẽ nào, ngươi không cảm thấy đại hoàng huynh trở về là có mục đích riêng sao? ? ?”
Hiên Viên Trần Vũ ngẩn người, tiếp theo phản ứng tới: “Tam hoàng huynh nói chính là. . . Ngôi vị hoàng đế? ? ?”
Nói, Hiên Viên Trần Vũ một đôi lông mày cũng không tự chủ được nhíu lên: “Năm xưa đại hoàng huynh văn thao vũ lược, các phương diện đều là người nổi bật trong huynh đệ chúng ta, thái tử vị vốn nên là của hắn, hắn trốn ra ngoài khiến phụ hoàng không thể lập trưởng tử, liền phải chọn người hoàng hậu sinh ra là ta. . . Nếu đại hoàng huynh lần này thực sự là vì ngôi vị hoàng đế mà quay về, ta tự nhiên sẽ nhường cho đại hoàng huynh.”
“Ngươi. . .”
Khuôn mặt Hiên Viên Lâm Phong hơi vặn vẹo: “Ngươi ngu ngốc! ! !”
Hắn hổn hển nói: “Trong hoàng gia nào có thân tình, nếu như Hiên Viên Bất Kinh làm hoàng đế mà kiêng kỵ hoàng tử đã từng làm thái tử là ngươi, hạ độc thủ với ngươi, ngươi phải làm sao đây? ? ?”
Hiên Viên Trần Vũ hô hấp cứng lại, sắc mặt cũng có chút âm trầm: “Những đạo lý này, thần đệ đều hiểu, chỉ là thần đệ nguyện ý tin tưởng đại hoàng huynh. Hơn nữa. . . Tam hoàng huynh, ngươi nói hoàng gia không có thân tình, như vậy, thần đệ có phải là nên đề phòng cả tam hoàng huynh không? ? ?”
“Ngươi. . .”
Hiên Viên Lâm Phong triệt để tức giận: “Vũ nhi, tam ca đối với ngươi mà nói hẳn là không giống! ! !”
“Có cái gì không giống, không phải đều là ca ca hay sao? ? ?”
Hiên Viên Lâm Phong híp híp mắt, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy thắt lưng Hiên Viên Trần Vũ, tay kia nâng cằm Hiên Viên Trần Vũ, không cho cự tuyệt hôn lên.
Môi của hắn mang theo khí phách không thể chống đối, cấp tốc xâm chiếm Hiên Viên Trần Vũ.
Lưỡi dài mềm mại càng không cho cự tuyệt cạy mở môi Hiên Viên Trần Vũ, sau đó nhanh chóng bức thiết quét qua mỗi thốn da thịt trong khoang miệng của Hiên Viên Trần Vũ.
“Ngô. . . Ngươi. . .”
Hai tay Hiên Viên Trần Vũ không ngừng đẩy Hiên Viên Lâm Phong mà giãy dụa, ánh mắt đen láy của hắn không thể tin được trừng lên rất tròn, chậm rãi nổi lên vài phần hơi nước.
Thế nhưng sức lực của Hiên Viên Lâm Phong rất lớn, trói buộc hắn rất chặt, hắn dĩ nhiên không thể lay động mảy may.
Hiên Viên Khê Phong ở một bên thấy vậy tiến lên, vốn hắn muốn kêu Hiên Viên Lâm Phong buông ra Hiên Viên Trần Vũ, nhưng khi hắn thấy Hiên Viên Trần Vũ trong lòng Hiên Viên Lâm Phong hai má ửng hồng, đôi mắt mê ly liền cũng có chút ngây dại.
Sau đó không tự chủ được, hắn cũng vươn tay, từ phía bên cạnh ôm lấy Hiên Viên Trần Vũ, cúi đầu ấn từng nụ hôn lên má hắn.
Làn da nhẵn nhụi dưới đầu lưỡi khiến hắn trong lòng rung động không ngớt.
Thật lâu thật lâu trước đây, bọn họ đã cùng mang tình cảm đối với Ngũ đệ này, vì để có hắn mà bọn họ thậm chí không ngại hạ “Tình ti” với hắn, đáng tiếc bị người phá hỏng.
Ngoại trừ trục trặc của độc “Tình ti”, cảm tình giữa ba người bọn họ vốn nên mở ra cũng bị ức chế, sau khi trở lại kinh thành, hắn và Hiên Viên Lâm Phong như trước cố nén khát vọng của mình, vẫn lấy thân phận ca ca đối đãi Hiên Viên Trần Vũ.
Hôm nay, nhất khắc khi Hiên Viên Lâm Phong hôn Hiên Viên Trần Vũ, liền tuyên cáo cục diện “Huynh hữu đệ ái” giữa ba người bọn họ hoàn toàn bị đánh vỡ.
Bọn họ đã không thể duy trì biểu hiện huynh hữu đệ ái giả dối này nữa.
Hiên Viên Trần Vũ đối với bọn họ dường như cũng không có loại ý tứ này, nhưng bọn hắn xác thực rất thích Hiên Viên Trần Vũ, cho nên dù phải dùng đến sức mạnh, bọn họ cũng muốn có được hắn.
Tuy rằng Hiên Viên Trần Vũ quý vi thái tử, thế nhưng tính tình của hắn luôn luôn thuần lương, cư xử ôn hòa, cũng nhẹ dạ không gì sánh được.
Đối với Hiên Viên Trần Vũ như vậy, Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong nghĩ chắc chắn có thể trưng cầu Hiên Viên Trần Vũ tha thứ, cũng chắc chắn có thể làm cho Hiên Viên Trần Vũ yêu bọn họ.
Đương nhiên, hiện nay, trong Huỳnh Quang còn có phụ hoàng uy nghiêm không thể xâm phạm, cùng với thế lực bộ tộc hoàng hậu rất lớn rất mạnh như trước, bọn họ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Hiện nay Hiên Viên Lâm Phong, chỉ là vì cho Hiên Viên Trần Vũ một cái tuyên cáo trong im lặng mà thôi.
Môi lưỡi của Hiên Viên Lâm Phong tàn sát bừa bãi trong miệng Hiên Viên Trần Vũ không ngớt, môi Hiên Viên Trần Vũ bởi vì thật lâu không thể khép lại, nước bọt màu bạc theo làn môi đỏ mọng tràn ra.
Tốc độ tim đập của hắn rất nhanh, cả người mơ hồ, không thể tin được Hiên Viên Lâm Phong và Hiên Viên Khê Phong dĩ nhiên thực sự bính hắn.
Chưa từng có ai. . .
Chưa từng có ai hôn hắn như vậy, hoặc là nói, chưa có ai môi chạm môi hôn hắn, cho nên hắn khiếp sợ hoảng loạn không ngớt, trong đầu một mảnh trống rỗng, nhất thời luống cuống tay chân.
Một lúc lâu, Hiên Viên Lâm Phong mới cảm thấy mỹ mãn buông hắn ra: “Đây là sự khác nhau giữa chúng ta và các ca ca khác của ngươi, hiểu chưa, Vũ nhi? ? ?”
Trong thanh âm của Hiên Viên Lâm Phong lộ ra vài phần tà mị, khẽ khàng bên tai Hiên Viên Trần Vũ.
Thân thể Hiên Viên Trần Vũ không tự chủ được run lên: “Tam tam. . . Tam Hoàng huynh. . . Thỉnh. . . Thỉnh buông. . .”
Hiên Viên Lâm Phong hướng về phía Hiên Viên Khê Phong nhíu mày: “Nhị ca, nếu Vũ nhi không để tâm đến chuyện này, như vậy, chúng ta liền giúp hắn là được.”
Hiên Viên Khê Phong gật đầu: “Tự nhiên, chúng ta yêu quý tiểu ngũ nhi như vậy, tự nhiên nên vì hắn phân ưu.”
Bàn tay ôm lấy Hiên Viên Trần Vũ của Hiên Viên Lâm Phong không hề buông ra, trái lại đẩy Hiên Viên Trần Vũ xuống ghế quý phi ở một bên, chính mình cũng ngồi xuống, đem Hiên Viên Trần Vũ giãy dụa không ngớt ấn vào trong lòng cong môi cười cười.
Hắn biết những việc làm này của bọn họ nếu bị người khác biết, rất có thể sẽ đánh mất tính mạng, Hiên Viên Trần Vũ đồng dạng cũng biết, mà Hiên Viên Trần Vũ nhẹ dạ, thường ngày lại tương đối tin cậy bọn họ, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không gọi người vào lúc này.
Nắm chắc Hiên Viên Trần Vũ nhẹ dạ, Hiên Viên Lâm Phong yên tâm hưởng thụ cảm giác nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, một bên ngăn cản Hiên Viên Trần Vũ giãy dụa, một bên hơi nâng lên thanh âm nói: “Thanh Phong!”
Thiếp thân thị vệ của Hiên Viên Lâm Phong lập tức xuất hiện, nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu, dường như hoàn toàn không thấy được động tác kinh hãi thế tục của chủ tử mình.
“Đi, tra xem vì sao Hiên Viên Bất Kinh về kinh, trở về từ chỗ nào, lại cùng đi với người nào. . . Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, đối phương có bị mà đến, chúng ta cũng không thể bị vây vào vị trí bị động.” Đăng bởi: admin
“Ngươi. . .”
Hiên Viên Bất Kinh đang nói đến kích động, nhưng bỗng nhiên thấy Huỳnh Quang hoàng đế ngã nghiêng trên giường, bàn tay che miệng ho khan cũng buông xuống.
Bố khăn trong tay hắn rơi xuống mặt đất, mặt trên kia cũng đã dính đầy máu tươi.
Con mắt Hiên Viên Bất Kinh bỗng nhiên trừng lớn, thân thể có chút run, vươn bàn tay thon dài muốn đỡ lấy Huỳnh Quang đế vương.
Sau một khắc lại như đột nhiên nghĩ đến cái gì, lui về phía sau một bước muốn buông tay.
Ánh mắt hắn vào lúc chạm đến khuôn mặt tái nhợt của Huỳnh Quang hoàng đế, liền bị đóng ở tại chỗ: “Hiên Viên Ly Thiên, ngươi đang làm cái quỷ gì vậy, tỉnh tỉnh. . .”
Hiên Viên Bất Kinh đỡ thân thể Huỳnh Quang hoàng đế, hơi hơi lắc lắc.
Hiên Viên Ly Thiên là ai, hắn là Huỳnh Quang hoàng đế, sao có thể cứ như vậy tùy tùy tiện tiện liền hôn mê? ? ?
Hắn không phải là Hiên Viên Ly Thiên văn có thể trị quốc, võ có thể an bang sao, hắn không phải là đế vương uy nghiêm không gì sánh được hay sao, sao có thể tùy tùy tiện tiện liền hôn mê chứ? ? ?
Mặc kệ Hiên Viên Bất Kinh không tin đến thế nào, Huỳnh Quang hoàng đế đích thật là hôn mê.
Mặc cho Hiên Viên Bất Kinh dùng mọi cách gọi, Hiên Viên Ly Thiên cũng không có tỉnh lại.
Lúc này Hiên Viên Bất Kinh thấy Huỳnh Quang hoàng đế vẫn hôn mê, không hề đáp lại hắn, hắn mới triệt để luống cuống.
“Đừng có giả chết với ta, mau ngồi lên? ? ? Đừng tưởng rằng ngươi giả chết ta sẽ nhẹ dạ, ta. . .”
Hiên Viên Bất Kinh thanh âm càng lớn, cuối cùng khống chế không được thanh âm của mình lớn tiếng hô lên: “Ngự y, ngự y, mau truyền ngự y.”
Hiên Viên Liệt Thiên và Lý Đức Hải vẫn chờ ngoài cửa nghe tiếng của Hiên Viên Bất Kinh, đều bị dọa sợ, đá cửa chạy thẳng vào trong.
Khi bọn hắn thấy Hiên Viên Bất Kinh và Huỳnh Quang hoàng đế đã ngất xỉu thì trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không có.
Sau đó, phản ứng trước hết là Hiên Viên Liệt Thiên trực tiếp xách áo Hiên Viên Bất Kinh, tàn bạo chất vấn hắn: “Ngươi đã đáp ứng cái gì với ta, vì sao còn làm hắn tức giận như vậy? ? ? Thấy hắn như vậy, ngươi vui vẻ sao, thoả mãn sao? ? ?”
Hiên Viên Bất Kinh kinh ngạc bị Hiên Viên Liệt Thiên xách áo, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn một mảnh mờ mịt.
Đáy mắt hắn cũng có vài phần thống khổ, hắn. . .
Hắn cũng không muốn như vậy. . .
Thế nhưng, thế nhưng đối mặt với Hiên Viên Ly Thiên, vừa nghĩ tới chuyện năm xưa, hắn liền khống chế không được chính mình.
“Ta. . .”
Hắn không muốn tổn thương Hiên Viên Ly Thiên, hắn thực sự chỉ muốn hỏi một chút chuyện năm xưa mà thôi. . .
Hiên Viên Liệt Thiên nhìn hình dạng hắn mâu thuẫn mà đáy lòng một trận tức giận, thẳng theo dõi hắn một hồi mới buông tay thở dài một tiếng: “Mà thôi, Lý Đức Hải, ngươi mang đại hoàng tử đi xuống nghỉ ngơi trước. Tất cả chờ hoàng huynh tỉnh lại nói sau.”
Lý Đức Hải lúc này mới biết thanh niên tuấn mỹ trước mắt này, dĩ nhiên là Huỳnh Quang đại hoàng tử thất tung đã lâu, Hiên Viên Bất Kinh.
Hắn cố nén kinh ngạc trong lòng, nói với Hiên Viên Bất Kinh: “Đại hoàng tử, thỉnh.”
Hiên Viên Bất Kinh nhìn Hiên Viên Liệt Thiên nổi giận đùng đùng trừng mắt hắn, lại nhìn Huỳnh Quang hoàng đế ở trên giường, đau lòng buông xuống đôi mắt, theo Lý Đức Hải rời đi.
Vừa mới hồi cung liền cãi nhau với Hiên Viên Ly Thiên, còn khiến Hiên Viên Ly Thiên tức đến ngất xỉu.
Xem ra, hắn đích thật là không thích hợp với hoàng cung này. . .
Vừa hồi cung ngày đầu tiên, Hiên Viên Bất Kinh liền nổi lên ý niệm muốn rời đi ở trong đầu.
Thế nhưng, rời khỏi đây, trong thiên địa ở bên ngoài, nghênh tiếp hắn cũng là ngày đêm lạnh lẽo.
Cho dù có bạn tốt khắp năm châu bốn bể, cho dù có anh em kết nghĩa Sở Tiếu Ca, thế nhưng, vẫn như trước không có một nơi có thể để hắn gọi là nhà.
Hết lần này tới lần khác, lấy thân thể của hắn, không thể cưới vợ, cả đời này, hắn đã định trước là một người lênh đênh trôi giạt. . .
Đông cung thái tử.
Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong hai vị hoàng tử nghe thấy tin tức Hiên Viên Bất Kinh trở về, vội vã đi tìm Hiên Viên Trần Vũ.
“Vũ nhi.”
Sắc mặt Hiên Viên Lâm Phong có chút âm trầm: “Hoàng huynh đã trở về, ngươi đã biết chưa? ? ?”
Hiên Viên Trần Vũ đầy mặt kinh hỉ: “Vừa rồi mẫu hậu đã sai người nói cho ta biết, đại hoàng huynh rời kinh nhiều năm, ta còn nghĩ hắn gặp phải cái gì không may, hiện tại bình an trở về, tự nhiên là tốt.”
Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong thấy Hiên Viên Trần Vũ cái dạng này, đều âm thầm nhíu mày.
Hai người liếc nhau, cuối cùng vẫn là Hiên Viên Lâm Phong mở miệng: “Vũ nhi, lẽ nào, ngươi không cảm thấy đại hoàng huynh trở về là có mục đích riêng sao? ? ?”
Hiên Viên Trần Vũ ngẩn người, tiếp theo phản ứng tới: “Tam hoàng huynh nói chính là. . . Ngôi vị hoàng đế? ? ?”
Nói, Hiên Viên Trần Vũ một đôi lông mày cũng không tự chủ được nhíu lên: “Năm xưa đại hoàng huynh văn thao vũ lược, các phương diện đều là người nổi bật trong huynh đệ chúng ta, thái tử vị vốn nên là của hắn, hắn trốn ra ngoài khiến phụ hoàng không thể lập trưởng tử, liền phải chọn người hoàng hậu sinh ra là ta. . . Nếu đại hoàng huynh lần này thực sự là vì ngôi vị hoàng đế mà quay về, ta tự nhiên sẽ nhường cho đại hoàng huynh.”
“Ngươi. . .”
Khuôn mặt Hiên Viên Lâm Phong hơi vặn vẹo: “Ngươi ngu ngốc! ! !”
Hắn hổn hển nói: “Trong hoàng gia nào có thân tình, nếu như Hiên Viên Bất Kinh làm hoàng đế mà kiêng kỵ hoàng tử đã từng làm thái tử là ngươi, hạ độc thủ với ngươi, ngươi phải làm sao đây? ? ?”
Hiên Viên Trần Vũ hô hấp cứng lại, sắc mặt cũng có chút âm trầm: “Những đạo lý này, thần đệ đều hiểu, chỉ là thần đệ nguyện ý tin tưởng đại hoàng huynh. Hơn nữa. . . Tam hoàng huynh, ngươi nói hoàng gia không có thân tình, như vậy, thần đệ có phải là nên đề phòng cả tam hoàng huynh không? ? ?”
“Ngươi. . .”
Hiên Viên Lâm Phong triệt để tức giận: “Vũ nhi, tam ca đối với ngươi mà nói hẳn là không giống! ! !”
“Có cái gì không giống, không phải đều là ca ca hay sao? ? ?”
Hiên Viên Lâm Phong híp híp mắt, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy thắt lưng Hiên Viên Trần Vũ, tay kia nâng cằm Hiên Viên Trần Vũ, không cho cự tuyệt hôn lên.
Môi của hắn mang theo khí phách không thể chống đối, cấp tốc xâm chiếm Hiên Viên Trần Vũ.
Lưỡi dài mềm mại càng không cho cự tuyệt cạy mở môi Hiên Viên Trần Vũ, sau đó nhanh chóng bức thiết quét qua mỗi thốn da thịt trong khoang miệng của Hiên Viên Trần Vũ.
“Ngô. . . Ngươi. . .”
Hai tay Hiên Viên Trần Vũ không ngừng đẩy Hiên Viên Lâm Phong mà giãy dụa, ánh mắt đen láy của hắn không thể tin được trừng lên rất tròn, chậm rãi nổi lên vài phần hơi nước.
Thế nhưng sức lực của Hiên Viên Lâm Phong rất lớn, trói buộc hắn rất chặt, hắn dĩ nhiên không thể lay động mảy may.
Hiên Viên Khê Phong ở một bên thấy vậy tiến lên, vốn hắn muốn kêu Hiên Viên Lâm Phong buông ra Hiên Viên Trần Vũ, nhưng khi hắn thấy Hiên Viên Trần Vũ trong lòng Hiên Viên Lâm Phong hai má ửng hồng, đôi mắt mê ly liền cũng có chút ngây dại.
Sau đó không tự chủ được, hắn cũng vươn tay, từ phía bên cạnh ôm lấy Hiên Viên Trần Vũ, cúi đầu ấn từng nụ hôn lên má hắn.
Làn da nhẵn nhụi dưới đầu lưỡi khiến hắn trong lòng rung động không ngớt.
Thật lâu thật lâu trước đây, bọn họ đã cùng mang tình cảm đối với Ngũ đệ này, vì để có hắn mà bọn họ thậm chí không ngại hạ “Tình ti” với hắn, đáng tiếc bị người phá hỏng.
Ngoại trừ trục trặc của độc “Tình ti”, cảm tình giữa ba người bọn họ vốn nên mở ra cũng bị ức chế, sau khi trở lại kinh thành, hắn và Hiên Viên Lâm Phong như trước cố nén khát vọng của mình, vẫn lấy thân phận ca ca đối đãi Hiên Viên Trần Vũ.
Hôm nay, nhất khắc khi Hiên Viên Lâm Phong hôn Hiên Viên Trần Vũ, liền tuyên cáo cục diện “Huynh hữu đệ ái” giữa ba người bọn họ hoàn toàn bị đánh vỡ.
Bọn họ đã không thể duy trì biểu hiện huynh hữu đệ ái giả dối này nữa.
Hiên Viên Trần Vũ đối với bọn họ dường như cũng không có loại ý tứ này, nhưng bọn hắn xác thực rất thích Hiên Viên Trần Vũ, cho nên dù phải dùng đến sức mạnh, bọn họ cũng muốn có được hắn.
Tuy rằng Hiên Viên Trần Vũ quý vi thái tử, thế nhưng tính tình của hắn luôn luôn thuần lương, cư xử ôn hòa, cũng nhẹ dạ không gì sánh được.
Đối với Hiên Viên Trần Vũ như vậy, Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong nghĩ chắc chắn có thể trưng cầu Hiên Viên Trần Vũ tha thứ, cũng chắc chắn có thể làm cho Hiên Viên Trần Vũ yêu bọn họ.
Đương nhiên, hiện nay, trong Huỳnh Quang còn có phụ hoàng uy nghiêm không thể xâm phạm, cùng với thế lực bộ tộc hoàng hậu rất lớn rất mạnh như trước, bọn họ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Hiện nay Hiên Viên Lâm Phong, chỉ là vì cho Hiên Viên Trần Vũ một cái tuyên cáo trong im lặng mà thôi.
Môi lưỡi của Hiên Viên Lâm Phong tàn sát bừa bãi trong miệng Hiên Viên Trần Vũ không ngớt, môi Hiên Viên Trần Vũ bởi vì thật lâu không thể khép lại, nước bọt màu bạc theo làn môi đỏ mọng tràn ra.
Tốc độ tim đập của hắn rất nhanh, cả người mơ hồ, không thể tin được Hiên Viên Lâm Phong và Hiên Viên Khê Phong dĩ nhiên thực sự bính hắn.
Chưa từng có ai. . .
Chưa từng có ai hôn hắn như vậy, hoặc là nói, chưa có ai môi chạm môi hôn hắn, cho nên hắn khiếp sợ hoảng loạn không ngớt, trong đầu một mảnh trống rỗng, nhất thời luống cuống tay chân.
Một lúc lâu, Hiên Viên Lâm Phong mới cảm thấy mỹ mãn buông hắn ra: “Đây là sự khác nhau giữa chúng ta và các ca ca khác của ngươi, hiểu chưa, Vũ nhi? ? ?”
Trong thanh âm của Hiên Viên Lâm Phong lộ ra vài phần tà mị, khẽ khàng bên tai Hiên Viên Trần Vũ.
Thân thể Hiên Viên Trần Vũ không tự chủ được run lên: “Tam tam. . . Tam Hoàng huynh. . . Thỉnh. . . Thỉnh buông. . .”
Hiên Viên Lâm Phong hướng về phía Hiên Viên Khê Phong nhíu mày: “Nhị ca, nếu Vũ nhi không để tâm đến chuyện này, như vậy, chúng ta liền giúp hắn là được.”
Hiên Viên Khê Phong gật đầu: “Tự nhiên, chúng ta yêu quý tiểu ngũ nhi như vậy, tự nhiên nên vì hắn phân ưu.”
Bàn tay ôm lấy Hiên Viên Trần Vũ của Hiên Viên Lâm Phong không hề buông ra, trái lại đẩy Hiên Viên Trần Vũ xuống ghế quý phi ở một bên, chính mình cũng ngồi xuống, đem Hiên Viên Trần Vũ giãy dụa không ngớt ấn vào trong lòng cong môi cười cười.
Hắn biết những việc làm này của bọn họ nếu bị người khác biết, rất có thể sẽ đánh mất tính mạng, Hiên Viên Trần Vũ đồng dạng cũng biết, mà Hiên Viên Trần Vũ nhẹ dạ, thường ngày lại tương đối tin cậy bọn họ, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không gọi người vào lúc này.
Nắm chắc Hiên Viên Trần Vũ nhẹ dạ, Hiên Viên Lâm Phong yên tâm hưởng thụ cảm giác nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, một bên ngăn cản Hiên Viên Trần Vũ giãy dụa, một bên hơi nâng lên thanh âm nói: “Thanh Phong!”
Thiếp thân thị vệ của Hiên Viên Lâm Phong lập tức xuất hiện, nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu, dường như hoàn toàn không thấy được động tác kinh hãi thế tục của chủ tử mình.
“Đi, tra xem vì sao Hiên Viên Bất Kinh về kinh, trở về từ chỗ nào, lại cùng đi với người nào. . . Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, đối phương có bị mà đến, chúng ta cũng không thể bị vây vào vị trí bị động.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất