Chương 231: Tâm Ý Hừng Đông.
CHƯƠNG 232: TÂM Ý HỪNG ĐÔNG.
Vân Khuynh và Tần Vô Song Tần Vô Phong ngủ một lần này, dĩ nhiên ngủ thẳng đến bình minh ngày thứ hai.
Ngày thứ hai, khi sắc trời còn tờ mờ sáng, trời đất còn đang mờ mịt sương mù xám đen, người trên đường đi còn rất thưa thớt, nhưng ở ngoài khách sạn bình dân, lại mơ hồ vang lên tiếng binh khí va chạm.
Tần Vô Phong và Tần Vô Song không cần ngủ quá nhiều, bọn họ hai người đã sớm tỉnh, chỉ là vì không muốn quấy rối Vân Khuynh nên vẫn nằm chợp mắt mà thôi.
Giường của khách sạn bình dân, vốn đã rất nhỏ, ba người chen vào càng miễn cưỡng, cả người Vân Khuynh hầu như là bị Tần Vô Phong và Tần Vô Song ôm vào trong ngực, cho nên bọn họ thoáng có động tĩnh sẽ kinh động đến Vân Khuynh.
Lúc Vân Khuynh ngủ thường thích cong người, lúc ngủ cũng nhất định sẽ ôm chăn bông, chỉ là hôm nay xác thực ngoài ý muốn.
Tuy rằng y như trước là cong người lại, thế nhưng hôm nay ở trên giường cũng không phải là thoả thích mở ra thân thể, mà là toàn bộ thắt lưng đều ở trong lòng Tần Vô Song, nửa người trên thì chôn ở trong lòng Tần Vô Phong.
Không có chăn bông, bàn tay thon dài của y nắm thành nắm tay, chăm chú nắm lấy quần áo trước ngực Tần Vô Phong thay thế chăn bông.
Lúc này, tuy rằng là chợp mắt, thế nhưng vào lúc ngoài phòng vang lên động tĩnh, Tần Vô Song vẫn mở một đôi mắt tối tăm thâm thúy.
Đôi mắt của hắn trong suốt sáng sủa, tuyệt không giống người vừa mới tỉnh ngủ, liếc mắt nhìn lại chỉ biết là tỉnh ngủ đã lâu.
Hắn giật giật, muốn đứng dậy, nhưng Tần Vô Phong ngăn hắn lại, im lặng chỉ chỉ Vân Khuynh vẫn như trước ngủ rất say, lấy nội lực truyền âm: “Thượng Quan Tôn ở bên ngoài, nói vậy tối hôm qua hắn đã liên hệ với lực lượng ở kinh thành, tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, tất cả chờ Vân nhi tỉnh lại nói sau.”
Tần Vô Song gật đầu, một lần nữa nằm trở lại.
Một lần nữa buông xuống mí mắt, bàn tay Tần Vô Song đặt ở trước ngực Vân Khuynh, không tự chủ được quấn lấy sợi tóc rủ xuống trước ngực y, âm thầm trầm ngâm.
Chờ Vân Khuynh ba người chân chính rời giường, đã sắp đến buổi trưa.
Vân Khuynh đã lâu không ngủ say đến vậy, an ổn như vậy.
Y hôm qua, giống như là đang ở nơi an toàn nhất ấm áp nhất khiến y quyến luyến nhất.
Lúc y tỉnh lại, y còn có chút không rõ mình đang ở nơi nào.
Y chỉ cảm thấy tư thế của mình cực kỳ dễ chịu, khiến y vừa mở mắt ra không khỏi hơi nheo lại, bên môi cũng nhẹ nhàng lầm bầm một tiếng, bàn tay túm lấy quần áo trước ngực túm Tần Vô Phong càng chặt, thậm chí còn đem hai gò má của mình cọ cọ lên đó.
Lúc y làm một loạt động tác, Tần Vô Phong rũ mắt nhìn y, đáy mắt nhộn nhạo thâm tình, ấm áp ôn nhu, Tần Vô Song còn lại là ở một bên không chút nào nể tình cười ha hả.
Hắn cười khiến ***g ngực rung động, thanh âm vang dội, như là một đạo sấm sét, triệt để đánh tỉnh Vân Khuynh.
Toàn bộ động tác của Vân Khuynh, lúc này ngừng lại tại chỗ.
Qua nửa ngày, Vân Khuynh mới trợn tròn mắt, toàn bộ ý thức trở về trong óc.
Lúc y nhớ ra y hiện tại là ngủ cùng Tần Vô Song Tần Vô Phong, thân thể mềm mại của y vốn đang thả lỏng, lập tức cứng lại.
Tiếp đó nét mặt nổi lên tràn đầy đỏ ửng.
Là ngượng ngùng, là không cam lòng, cũng là tức giận, sao y có thể, cứ như thế ngủ say trong lòng Tần Vô Phong và Tần Vô Song hai người như vậy? ? ?
Y chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng thở than không ngớt.
Nếu Vân Khuynh đã tỉnh, Tần Vô Phong tự nhiên cũng không nằm nữa, mà là ngồi lên, nâng Vân Khuynh dậy: “Chúng ta đã bỏ lỡ bữa tối hôm qua và bữa sáng hôm nay, không thể bỏ qua bữa trưa nữa.”
Vân Khuynh luống cuống tay chân mặc lại quần áo, y nghĩ tới lúc y vừa mở mắt hai người này đã tỉnh, xem ra. . .
Bọn họ đều là đang đợi y. . .
Vân Khuynh thở dài một tiếng thật sâu, Vô Song Vô Phong hai người đều đối tốt với y, thế nhưng, lúc hai người bọn họ cùng nhau song song đối tốt với y, thật là có chút quái dị.
Thế nhưng, dưới đáy lòng Vân Khuynh như trước rất hài lòng, y rời khỏi Tần gia hơn nửa tháng, mà Vô Song và Vô Phong cũng không thay đổi. . .
Nhớ tới thay đổi, Vân Khuynh bỗng nhiên nhớ tới chuyện hoang đường giữa y và Tần Vô Hạ, trong đầu mơ hồ đau đớn.
Y có thể nào nói cho Vô Song và Vô Phong chuyện này đây? ? ?
Không thể, tuyệt đối không thể, dù sao đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, phải vĩnh viễn coi nó như là chuyện ngoài ý muốn, hoặc là ngoài ý muốn chưa từng xảy ra.
Tay chân ba người đều tương đương lưu loát, có lẽ là bởi vì vừa mới gặp lại, hoặc là bởi vì cố kỵ sự tồn tại giữa đôi bên. Tần Vô Song và Tần Vô Phong đối với Vân Khuynh, đều là trong quy trong củ.
Mấy người ra khỏi phòng liền tìm được Thượng Quan Nhược Vũ và Thượng Quan Tôn mấy người, Vân Hoán cũng đang ở đây.
Hơn nữa khuôn mặt Vân Hoán, tương đương âm trầm, nhìn qua dĩ nhiên là đang nổi giận.
Tần Vô Phong và Tần Vô Song hai người chói mắt không gì sánh được, nam tử diện mạo hiên ngang đi theo bên người Vân Khuynh, một trái một phải xuất hiện, nhìn bầu không khí giữa ba người đều có chút quái dị.
Con mắt của Vân Hoán, hùng hổ quan sát trên người Vân Khuynh, hắn muốn chứng minh Vân Khuynh có phải là bị Tần Vô Phong và Tần Vô Song hai người huynh đệ tàn phá hay không.
Thế nhưng, mặc kệ hắn quan sát thế nào, Vân Khuynh nhìn qua cũng không có nửa phần dị dạng.
Trái lại là ánh mắt hắn, không chỉ khiến Tần Vô Song và Tần Vô Phong đều nhíu mày, hơn nữa cũng khiến dưới đáy lòng Vân Khuynh thấp thỏm không ngớt, cho rằng mình đã làm sai chuyện gì.
Cuối cùng Tần Vô Song thực sự không chịu nổi ánh mắt Vân Hoán nhìn Vân Khuynh, trực tiếp đem Vân Khuynh kéo đến trong lòng.
Hắn càng lúc càng nhìn vị nhị ca kia của Vân Khuynh không vừa mắt, vốn có hắn và Vân Khuynh đã có chút thân cận quá mức, hiện tại hắn còn lấy ánh mắt mờ ám như vậy quan sát Vân Khuynh? ? ?
Hắn làm như vậy, không phải là đang rõ ràng nói cho hắn và Tần Vô Phong, nói Vân Hoán hắn có ý với Vân Khuynh, muốn mơ ước Vân Khuynh sao? ? ?
Càng nghĩ tâm tình Tần Vô Song càng ác liệt, trực tiếp trừng Vân Hoán.
Hắn không giống Tần Vô Phong cảm tình nội liễm, nhưng hắn làm việc còn hơn Tần Vô Phong càng thêm tùy ý một chút, đặc biệt đối với chuyện của Vân Khuynh, càng là trông gà hoá cuốc, thà rằng giết nhầm ba nghìn, không thể buông tha một người.
Vân Khuynh mơ hồ cảm giác được Tần Vô Song và Vân Hoán có địch ý với nhau, thế nhưng y nằm mơ cũng nghĩ không ra là bởi vì y.
Bởi vì Tần Vô Song trong cảm nhận của y sẽ không ấu trĩ như vậy.
Vân Khuynh ba người vừa ngồi xuống, liền thượng trà, bây giờ còn chưa tới lúc dùng cơm trưa, Tần Vô Song gọi cho Vân Khuynh một ít cao điểm.
Tần Vô Phong còn lại là ở một bên, dùng đôi mắt lãnh tĩnh bình tĩnh, lẳng lặng nhìn Tần Vô Song và Vân Khuynh.
“Nhị lão đại đây là săn sóc, nhị phu nhân thật hạnh phúc.”
Thượng Quan Nhược Vũ ở một bên có chút ước ao mở miệng.
Vân Khuynh đương nhiên nhận ra Thượng Quan Nhược Vũ và Thượng Quan Tôn, y gật đầu cười cười với Thượng Quan Nhược Vũ, đột nhiên nhớ tới chuyện giữa Thượng Quan Nhược Vũ và Thượng Quan Tôn, cười đến có vài phần chế nhạo: “Ca ca của tiểu Vũ cũng tốt với tiểu Vũ, không chỉ như thế, ta tin tưởng ngày sau, Thượng Quan công tử cũng nhất định sẽ vì tiểu Vũ tìm một vị tướng công văn võ song toàn cẩn thận ôn nhu.”
Thượng Quan Nhược Vũ nghe vậy, một đôi lông mày mảnh khảnh lập tức nhíu lại với nhau, hung hăng mở miệng: “Ta mới không cần gả cho người khác.”
Tần Vô Song cũng đem ánh mắt chuyển qua Thượng Quan Nhược Vũ, nhíu mày: “Đối với tiểu Vũ mà nói, người nào mới không phải người khác.”
Thượng Quan Nhược Vũ thoáng cái ôm lấy cánh tay Thượng Quan Tôn ở một bên: “Ca ca, chỉ có ca ca mới không tính là người ngoài, đời này kiếp này, ta chỉ nguyện ý gả cho ca ca.”
“Tiểu Vũ! ! !”
Thượng Quan Tôn khẽ quát một tiếng, ngăn trở tiểu Vũ nói, trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng nghiêm nghị của hắn mang theo vài phần chột dạ và thấp thỏm, giương mắt liếc nhìn mấy người trên bàn.
Tần Vô Phong Tần Vô Song vẫn như thường ngày, trên khuôn mặt Vân Khuynh mang theo dáng cười hiểu rõ, y có lẽ là nghĩ, mối quan hệ mờ ám của đôi huynh muội này rốt cuộc cũng có tiến bộ.
Khuôn mặt Vân Hoán còn lại là hơi co quắp.
Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm. . .
Huynh muội luyến, quả nhiên là có dạng chủ tử quái dị, tất có dạng thuộc hạ quái dị.
Thế nhưng, nếu người ta thật tình yêu nhau, cho dù là huynh muội thì thế nào? ? ?
Hạnh phúc giữa hai người hai người nếm trải là được, người khác đâu thể biết được bọn họ vui sướng và thỏa mãn, gian khổ và giãy dụa, tự nhiên cũng không có quyền bình luận gì đó.
Cho nên Vân Hoán không phản đối, thậm chí còn mơ hồ có ý chi trì.
Hắn thậm chí suy nghĩ, nếu như năm xưa hắn không có rời nhà bái sư học nghệ, hắn và Vân Khuynh, có thể đi tới bước này hay không? ? ?
Đồng dạng là ‘Huynh muội’, đồng dạng là hai hài tử vô tư, gắn bó nương tựa lẫn nhau, Vân Hoán thở dài suy nghĩ.
Biết đâu là vậy, biết đâu nếu hắn không có bái sư học nghệ, hắn và Vân Khuynh hôm nay có thể sẽ là một đôi Thượng Quan Nhược Vũ và Thượng Quan Tôn khác. . .
Đáng tiếc chính là, hắn đã rời nhà học nghệ, cho nên loại giả thiết này không tồn tại, cho nên không ai biết, nếu hắn không rời đi rốt cuộc sẽ như thế nào.
Vân Hoán lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ánh mắt lần thứ hai dừng trên người Vân Khuynh.
Nếu như Vân Khuynh thực sự là đồ chơi của Tần gia huynh đệ, hắn nhất định sẽ mang theo Vân Khuynh, sau đó bảo hộ Vân Khuynh thật tốt, đối đãi Vân Khuynh thật tốt.
Không cầu thân mật như Thượng Quan Nhược Vũ và Thượng Quan Tôn, chí ít cũng muốn như ca ca bình thường bảo vệ đệ đệ, bù đắp bảo vệ hắn nợ mấy năm nay.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ tao nhã như ngọc của Vân Hoán mang theo một ít buồn bã vô cớ, hiện tại hắn mới biết được, đối với Vân Khuynh, hắn đúng là ôm lấy ý nghĩ không giống người khác.
Hắn thật là trì độn, qua nhiều năm như vậy, mới có thể cảm thán rằng, a, hóa ra Vân Khuynh với hắn mà nói là khác biệt, đúng là khác biệt. . .
Thượng Quan Nhược Vũ bướng bỉnh bên người Thượng Quan Tôn đã quen, hôm nay bị Thượng Quan Tôn thấp giọng quát lớn cũng không sợ, một đôi mắt quay tròn vòng vo, nịnh hót ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vô Phong và Tần Vô Song, nỗ lực nói sang chuyện khác.
“Đại lão đại, nhị lão đại, sáng sớm hôm nay, có một đám chuột đến điều tra chúng ta.”
Chuyện này Tần Vô Phong và Tần Vô Song đều biết, lúc đó chỉ là vì không muốn quấy rối Vân Khuynh nên mới không có rời giường, không thèm để ý tới.
Bọn họ yên lặng chờ câu sau của Thượng Quan Nhược Vũ, Thượng Quan Nhược Vũ hệt như tranh công giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn như bạch ngọc: “Thế nhưng bọn họ sao có thể từ trong tay Bách Hiểu. . . Ách, từ trong tay Thượng Quan Nhược Vũ ta trốn mất, tuy rằng để cho bọn họ chạy thoát vài người, nhưng ta cũng bắt sống được một ít, đồng thời hỏi ra người sai sử phía sau.”
Thượng Quan Nhược Vũ nói lè lè lưỡi, thiếu chút nữa liền bại lộ thân phận Bách Hiểu Lâu lâu chủ của nàng.
Vân Hoán có chút kinh ngạc nhìn Thượng Quan Nhược Vũ.
Sáng sớm một hồi tranh đấu kia hắn cũng ở trong đó, hắn không thấy Thượng Quan Nhược Vũ và Thượng Quan Tôn ra tay, hơn nữa, những người đó không chết thì chạy, bọn họ rốt cuộc bắt giữ đối phương từ lúc nào? ? ?
Vẻ mặt Tần Vô Phong và Tần Vô Song đều phi thường bình tĩnh, dường như tuyệt không đem việc này để ở trong lòng.
Thượng Quan Nhược Vũ vươn đầu về phía trước, nhỏ giọng nói:
“Những người đó là người của đôi song bào thai hoàng tử lần trước phái tới theo dõi Hiên Viên Bất Kinh, bọn họ biết Hiên Viên Bất Kinh thân cận với nhị thiếu phu nhân, dĩ nhiên nổi lên ý xấu muốn bắt ép nhị thiếu phu nhân áp chế Hiên Viên Bất Kinh. . .
May là đại lão đại nhị lão đại chúng ta chạy tới từ tối hôm qua, bằng không nhị thiếu phu nhân rất có thể sẽ bị chịu tội.”
Thượng Quan Nhược Vũ nói khiến đôi mắt Tần Vô Phong trầm xuống, tia sáng tối tăm ngoan lệ chợt lóe mà qua nơi đáy mắt hắn, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn càng thêm căng chặt, nét mặt nổi lên tình tự bất thiện nào đó.
Tần Vô Song đột nhiên siết chặt ngón tay ôm lấy thắt lưng Vân Khuynh, lạnh lùng mở miệng nói: “Chính là Hiên Viên Khê Phong, Hiên Viên Lâm Phong? ? ?” Đăng bởi: admin
Vân Khuynh và Tần Vô Song Tần Vô Phong ngủ một lần này, dĩ nhiên ngủ thẳng đến bình minh ngày thứ hai.
Ngày thứ hai, khi sắc trời còn tờ mờ sáng, trời đất còn đang mờ mịt sương mù xám đen, người trên đường đi còn rất thưa thớt, nhưng ở ngoài khách sạn bình dân, lại mơ hồ vang lên tiếng binh khí va chạm.
Tần Vô Phong và Tần Vô Song không cần ngủ quá nhiều, bọn họ hai người đã sớm tỉnh, chỉ là vì không muốn quấy rối Vân Khuynh nên vẫn nằm chợp mắt mà thôi.
Giường của khách sạn bình dân, vốn đã rất nhỏ, ba người chen vào càng miễn cưỡng, cả người Vân Khuynh hầu như là bị Tần Vô Phong và Tần Vô Song ôm vào trong ngực, cho nên bọn họ thoáng có động tĩnh sẽ kinh động đến Vân Khuynh.
Lúc Vân Khuynh ngủ thường thích cong người, lúc ngủ cũng nhất định sẽ ôm chăn bông, chỉ là hôm nay xác thực ngoài ý muốn.
Tuy rằng y như trước là cong người lại, thế nhưng hôm nay ở trên giường cũng không phải là thoả thích mở ra thân thể, mà là toàn bộ thắt lưng đều ở trong lòng Tần Vô Song, nửa người trên thì chôn ở trong lòng Tần Vô Phong.
Không có chăn bông, bàn tay thon dài của y nắm thành nắm tay, chăm chú nắm lấy quần áo trước ngực Tần Vô Phong thay thế chăn bông.
Lúc này, tuy rằng là chợp mắt, thế nhưng vào lúc ngoài phòng vang lên động tĩnh, Tần Vô Song vẫn mở một đôi mắt tối tăm thâm thúy.
Đôi mắt của hắn trong suốt sáng sủa, tuyệt không giống người vừa mới tỉnh ngủ, liếc mắt nhìn lại chỉ biết là tỉnh ngủ đã lâu.
Hắn giật giật, muốn đứng dậy, nhưng Tần Vô Phong ngăn hắn lại, im lặng chỉ chỉ Vân Khuynh vẫn như trước ngủ rất say, lấy nội lực truyền âm: “Thượng Quan Tôn ở bên ngoài, nói vậy tối hôm qua hắn đã liên hệ với lực lượng ở kinh thành, tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, tất cả chờ Vân nhi tỉnh lại nói sau.”
Tần Vô Song gật đầu, một lần nữa nằm trở lại.
Một lần nữa buông xuống mí mắt, bàn tay Tần Vô Song đặt ở trước ngực Vân Khuynh, không tự chủ được quấn lấy sợi tóc rủ xuống trước ngực y, âm thầm trầm ngâm.
Chờ Vân Khuynh ba người chân chính rời giường, đã sắp đến buổi trưa.
Vân Khuynh đã lâu không ngủ say đến vậy, an ổn như vậy.
Y hôm qua, giống như là đang ở nơi an toàn nhất ấm áp nhất khiến y quyến luyến nhất.
Lúc y tỉnh lại, y còn có chút không rõ mình đang ở nơi nào.
Y chỉ cảm thấy tư thế của mình cực kỳ dễ chịu, khiến y vừa mở mắt ra không khỏi hơi nheo lại, bên môi cũng nhẹ nhàng lầm bầm một tiếng, bàn tay túm lấy quần áo trước ngực túm Tần Vô Phong càng chặt, thậm chí còn đem hai gò má của mình cọ cọ lên đó.
Lúc y làm một loạt động tác, Tần Vô Phong rũ mắt nhìn y, đáy mắt nhộn nhạo thâm tình, ấm áp ôn nhu, Tần Vô Song còn lại là ở một bên không chút nào nể tình cười ha hả.
Hắn cười khiến ***g ngực rung động, thanh âm vang dội, như là một đạo sấm sét, triệt để đánh tỉnh Vân Khuynh.
Toàn bộ động tác của Vân Khuynh, lúc này ngừng lại tại chỗ.
Qua nửa ngày, Vân Khuynh mới trợn tròn mắt, toàn bộ ý thức trở về trong óc.
Lúc y nhớ ra y hiện tại là ngủ cùng Tần Vô Song Tần Vô Phong, thân thể mềm mại của y vốn đang thả lỏng, lập tức cứng lại.
Tiếp đó nét mặt nổi lên tràn đầy đỏ ửng.
Là ngượng ngùng, là không cam lòng, cũng là tức giận, sao y có thể, cứ như thế ngủ say trong lòng Tần Vô Phong và Tần Vô Song hai người như vậy? ? ?
Y chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng thở than không ngớt.
Nếu Vân Khuynh đã tỉnh, Tần Vô Phong tự nhiên cũng không nằm nữa, mà là ngồi lên, nâng Vân Khuynh dậy: “Chúng ta đã bỏ lỡ bữa tối hôm qua và bữa sáng hôm nay, không thể bỏ qua bữa trưa nữa.”
Vân Khuynh luống cuống tay chân mặc lại quần áo, y nghĩ tới lúc y vừa mở mắt hai người này đã tỉnh, xem ra. . .
Bọn họ đều là đang đợi y. . .
Vân Khuynh thở dài một tiếng thật sâu, Vô Song Vô Phong hai người đều đối tốt với y, thế nhưng, lúc hai người bọn họ cùng nhau song song đối tốt với y, thật là có chút quái dị.
Thế nhưng, dưới đáy lòng Vân Khuynh như trước rất hài lòng, y rời khỏi Tần gia hơn nửa tháng, mà Vô Song và Vô Phong cũng không thay đổi. . .
Nhớ tới thay đổi, Vân Khuynh bỗng nhiên nhớ tới chuyện hoang đường giữa y và Tần Vô Hạ, trong đầu mơ hồ đau đớn.
Y có thể nào nói cho Vô Song và Vô Phong chuyện này đây? ? ?
Không thể, tuyệt đối không thể, dù sao đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, phải vĩnh viễn coi nó như là chuyện ngoài ý muốn, hoặc là ngoài ý muốn chưa từng xảy ra.
Tay chân ba người đều tương đương lưu loát, có lẽ là bởi vì vừa mới gặp lại, hoặc là bởi vì cố kỵ sự tồn tại giữa đôi bên. Tần Vô Song và Tần Vô Phong đối với Vân Khuynh, đều là trong quy trong củ.
Mấy người ra khỏi phòng liền tìm được Thượng Quan Nhược Vũ và Thượng Quan Tôn mấy người, Vân Hoán cũng đang ở đây.
Hơn nữa khuôn mặt Vân Hoán, tương đương âm trầm, nhìn qua dĩ nhiên là đang nổi giận.
Tần Vô Phong và Tần Vô Song hai người chói mắt không gì sánh được, nam tử diện mạo hiên ngang đi theo bên người Vân Khuynh, một trái một phải xuất hiện, nhìn bầu không khí giữa ba người đều có chút quái dị.
Con mắt của Vân Hoán, hùng hổ quan sát trên người Vân Khuynh, hắn muốn chứng minh Vân Khuynh có phải là bị Tần Vô Phong và Tần Vô Song hai người huynh đệ tàn phá hay không.
Thế nhưng, mặc kệ hắn quan sát thế nào, Vân Khuynh nhìn qua cũng không có nửa phần dị dạng.
Trái lại là ánh mắt hắn, không chỉ khiến Tần Vô Song và Tần Vô Phong đều nhíu mày, hơn nữa cũng khiến dưới đáy lòng Vân Khuynh thấp thỏm không ngớt, cho rằng mình đã làm sai chuyện gì.
Cuối cùng Tần Vô Song thực sự không chịu nổi ánh mắt Vân Hoán nhìn Vân Khuynh, trực tiếp đem Vân Khuynh kéo đến trong lòng.
Hắn càng lúc càng nhìn vị nhị ca kia của Vân Khuynh không vừa mắt, vốn có hắn và Vân Khuynh đã có chút thân cận quá mức, hiện tại hắn còn lấy ánh mắt mờ ám như vậy quan sát Vân Khuynh? ? ?
Hắn làm như vậy, không phải là đang rõ ràng nói cho hắn và Tần Vô Phong, nói Vân Hoán hắn có ý với Vân Khuynh, muốn mơ ước Vân Khuynh sao? ? ?
Càng nghĩ tâm tình Tần Vô Song càng ác liệt, trực tiếp trừng Vân Hoán.
Hắn không giống Tần Vô Phong cảm tình nội liễm, nhưng hắn làm việc còn hơn Tần Vô Phong càng thêm tùy ý một chút, đặc biệt đối với chuyện của Vân Khuynh, càng là trông gà hoá cuốc, thà rằng giết nhầm ba nghìn, không thể buông tha một người.
Vân Khuynh mơ hồ cảm giác được Tần Vô Song và Vân Hoán có địch ý với nhau, thế nhưng y nằm mơ cũng nghĩ không ra là bởi vì y.
Bởi vì Tần Vô Song trong cảm nhận của y sẽ không ấu trĩ như vậy.
Vân Khuynh ba người vừa ngồi xuống, liền thượng trà, bây giờ còn chưa tới lúc dùng cơm trưa, Tần Vô Song gọi cho Vân Khuynh một ít cao điểm.
Tần Vô Phong còn lại là ở một bên, dùng đôi mắt lãnh tĩnh bình tĩnh, lẳng lặng nhìn Tần Vô Song và Vân Khuynh.
“Nhị lão đại đây là săn sóc, nhị phu nhân thật hạnh phúc.”
Thượng Quan Nhược Vũ ở một bên có chút ước ao mở miệng.
Vân Khuynh đương nhiên nhận ra Thượng Quan Nhược Vũ và Thượng Quan Tôn, y gật đầu cười cười với Thượng Quan Nhược Vũ, đột nhiên nhớ tới chuyện giữa Thượng Quan Nhược Vũ và Thượng Quan Tôn, cười đến có vài phần chế nhạo: “Ca ca của tiểu Vũ cũng tốt với tiểu Vũ, không chỉ như thế, ta tin tưởng ngày sau, Thượng Quan công tử cũng nhất định sẽ vì tiểu Vũ tìm một vị tướng công văn võ song toàn cẩn thận ôn nhu.”
Thượng Quan Nhược Vũ nghe vậy, một đôi lông mày mảnh khảnh lập tức nhíu lại với nhau, hung hăng mở miệng: “Ta mới không cần gả cho người khác.”
Tần Vô Song cũng đem ánh mắt chuyển qua Thượng Quan Nhược Vũ, nhíu mày: “Đối với tiểu Vũ mà nói, người nào mới không phải người khác.”
Thượng Quan Nhược Vũ thoáng cái ôm lấy cánh tay Thượng Quan Tôn ở một bên: “Ca ca, chỉ có ca ca mới không tính là người ngoài, đời này kiếp này, ta chỉ nguyện ý gả cho ca ca.”
“Tiểu Vũ! ! !”
Thượng Quan Tôn khẽ quát một tiếng, ngăn trở tiểu Vũ nói, trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng nghiêm nghị của hắn mang theo vài phần chột dạ và thấp thỏm, giương mắt liếc nhìn mấy người trên bàn.
Tần Vô Phong Tần Vô Song vẫn như thường ngày, trên khuôn mặt Vân Khuynh mang theo dáng cười hiểu rõ, y có lẽ là nghĩ, mối quan hệ mờ ám của đôi huynh muội này rốt cuộc cũng có tiến bộ.
Khuôn mặt Vân Hoán còn lại là hơi co quắp.
Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm. . .
Huynh muội luyến, quả nhiên là có dạng chủ tử quái dị, tất có dạng thuộc hạ quái dị.
Thế nhưng, nếu người ta thật tình yêu nhau, cho dù là huynh muội thì thế nào? ? ?
Hạnh phúc giữa hai người hai người nếm trải là được, người khác đâu thể biết được bọn họ vui sướng và thỏa mãn, gian khổ và giãy dụa, tự nhiên cũng không có quyền bình luận gì đó.
Cho nên Vân Hoán không phản đối, thậm chí còn mơ hồ có ý chi trì.
Hắn thậm chí suy nghĩ, nếu như năm xưa hắn không có rời nhà bái sư học nghệ, hắn và Vân Khuynh, có thể đi tới bước này hay không? ? ?
Đồng dạng là ‘Huynh muội’, đồng dạng là hai hài tử vô tư, gắn bó nương tựa lẫn nhau, Vân Hoán thở dài suy nghĩ.
Biết đâu là vậy, biết đâu nếu hắn không có bái sư học nghệ, hắn và Vân Khuynh hôm nay có thể sẽ là một đôi Thượng Quan Nhược Vũ và Thượng Quan Tôn khác. . .
Đáng tiếc chính là, hắn đã rời nhà học nghệ, cho nên loại giả thiết này không tồn tại, cho nên không ai biết, nếu hắn không rời đi rốt cuộc sẽ như thế nào.
Vân Hoán lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ánh mắt lần thứ hai dừng trên người Vân Khuynh.
Nếu như Vân Khuynh thực sự là đồ chơi của Tần gia huynh đệ, hắn nhất định sẽ mang theo Vân Khuynh, sau đó bảo hộ Vân Khuynh thật tốt, đối đãi Vân Khuynh thật tốt.
Không cầu thân mật như Thượng Quan Nhược Vũ và Thượng Quan Tôn, chí ít cũng muốn như ca ca bình thường bảo vệ đệ đệ, bù đắp bảo vệ hắn nợ mấy năm nay.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ tao nhã như ngọc của Vân Hoán mang theo một ít buồn bã vô cớ, hiện tại hắn mới biết được, đối với Vân Khuynh, hắn đúng là ôm lấy ý nghĩ không giống người khác.
Hắn thật là trì độn, qua nhiều năm như vậy, mới có thể cảm thán rằng, a, hóa ra Vân Khuynh với hắn mà nói là khác biệt, đúng là khác biệt. . .
Thượng Quan Nhược Vũ bướng bỉnh bên người Thượng Quan Tôn đã quen, hôm nay bị Thượng Quan Tôn thấp giọng quát lớn cũng không sợ, một đôi mắt quay tròn vòng vo, nịnh hót ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vô Phong và Tần Vô Song, nỗ lực nói sang chuyện khác.
“Đại lão đại, nhị lão đại, sáng sớm hôm nay, có một đám chuột đến điều tra chúng ta.”
Chuyện này Tần Vô Phong và Tần Vô Song đều biết, lúc đó chỉ là vì không muốn quấy rối Vân Khuynh nên mới không có rời giường, không thèm để ý tới.
Bọn họ yên lặng chờ câu sau của Thượng Quan Nhược Vũ, Thượng Quan Nhược Vũ hệt như tranh công giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn như bạch ngọc: “Thế nhưng bọn họ sao có thể từ trong tay Bách Hiểu. . . Ách, từ trong tay Thượng Quan Nhược Vũ ta trốn mất, tuy rằng để cho bọn họ chạy thoát vài người, nhưng ta cũng bắt sống được một ít, đồng thời hỏi ra người sai sử phía sau.”
Thượng Quan Nhược Vũ nói lè lè lưỡi, thiếu chút nữa liền bại lộ thân phận Bách Hiểu Lâu lâu chủ của nàng.
Vân Hoán có chút kinh ngạc nhìn Thượng Quan Nhược Vũ.
Sáng sớm một hồi tranh đấu kia hắn cũng ở trong đó, hắn không thấy Thượng Quan Nhược Vũ và Thượng Quan Tôn ra tay, hơn nữa, những người đó không chết thì chạy, bọn họ rốt cuộc bắt giữ đối phương từ lúc nào? ? ?
Vẻ mặt Tần Vô Phong và Tần Vô Song đều phi thường bình tĩnh, dường như tuyệt không đem việc này để ở trong lòng.
Thượng Quan Nhược Vũ vươn đầu về phía trước, nhỏ giọng nói:
“Những người đó là người của đôi song bào thai hoàng tử lần trước phái tới theo dõi Hiên Viên Bất Kinh, bọn họ biết Hiên Viên Bất Kinh thân cận với nhị thiếu phu nhân, dĩ nhiên nổi lên ý xấu muốn bắt ép nhị thiếu phu nhân áp chế Hiên Viên Bất Kinh. . .
May là đại lão đại nhị lão đại chúng ta chạy tới từ tối hôm qua, bằng không nhị thiếu phu nhân rất có thể sẽ bị chịu tội.”
Thượng Quan Nhược Vũ nói khiến đôi mắt Tần Vô Phong trầm xuống, tia sáng tối tăm ngoan lệ chợt lóe mà qua nơi đáy mắt hắn, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn càng thêm căng chặt, nét mặt nổi lên tình tự bất thiện nào đó.
Tần Vô Song đột nhiên siết chặt ngón tay ôm lấy thắt lưng Vân Khuynh, lạnh lùng mở miệng nói: “Chính là Hiên Viên Khê Phong, Hiên Viên Lâm Phong? ? ?” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất