Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi
Chương 37: (Canh hai) Xuống tay tàn nhẫn thật đấy
Phó Sinh chắc chắn đang tới tìm cậu.
Từ thành phố điện ảnh kia lái xe đến đây ít nhất phải mất mười tiếng, Tu Từ rất muốn để Phó Sinh trở về, nhưng anh chắc chắn sẽ không nghe.
Tuy rằng Phó Sinh đến vốn là một phần kế hoạch của cậu...
Tu Từ thả còng tay rose gold lại vào hộp chuyển phát giấu dưới gầm giường, rồi tìm từ trong tủ ra một cái áo sơ mi Phó Sinh ôm vào trong lòng, nằm trên giường chuẩn bị ngủ.
Phải dưỡng tinh thần cho tốt, ngày mai còn phải đúng hẹn đây...
- -
Lần đầu Tu Từ tới chỗ như này, là một club thoạt nhìn rất bí ẩn, trang trí thiên hướng kiến trúc cổ, có non bộ nước chảy, còn có đình nghỉ chân.
Cậu đi đến cửa phòng riêng gõ nhẹ một cái, sau đó liền nhìn thấy người đại diện cũ Vu Chấn ngồi ngay ngắn ở trong... còn có cả Lạc Kỳ Phong.
Tu Từ không hề cảm thấy bất ngờ, cậu và Vu Chấn không thù không oán, nếu như chỉ đơn thuần vì tiền, không cần thiết phải cưỡng cầu gặp mặt.
Lạc Kỳ Phong quan sát trên dưới Tu Từ một lát: "Quả nhiên bò giường có khác, thằng hề lại còn đeo đồng hồ?"
Tu Từ mặt không biến sắc nói: "Ngài Phó đưa, mày thích anh ấy cũng không đưa mày."
Lạc Kỳ Phong: "..."
Mẹ nó.
Vu Chấn quan sát trên dưới Tu Từ một phen, nắm tay Tu Từ lên kéo băng gạc trên tay, sau khi phát hiện bên trong không giấu gì, mới không chút để ý ném băng gạc xuống đất.
Hắn còn kiểm tra điện thoại di động Tu Từ một lúc, xác nhận không có ghi âm, cũng tắt nguồn, mới chính thức bắt đầu nói chuyện.
Vu Chấn ngồi xuống ghế tựa, đi thẳng vào vấn đề: "Tiền đâu?"
Tu Từ lấy hai tờ mười tệ giá trị lớn đặt lên bàn.
Vu Chấn: "..."
Lạc Kỳ Phong: "..."
Tình cảnh nhất thời đóng băng, Lạc Kỳ Phong nhíu mày mỉm cười: "Xưa nay vốn mày ngây thơ như thế à? Tấm hình này đối với mày chỉ đáng giá hai mươi tệ?"
Tu Từ lạnh nhạt mà nhìn hắn: "Mày thiếu hai mươi vạn này à?"
Bọn họ dụ cậu ra, không thể chỉ vì hai mươi vạn này, Vu Chấn có lẽ là vì tiền, nhưng Lạc Kỳ Phong tuyệt đối không phải.
Lạc Kỳ Phong bị chọc phát cười: "Mày nói đúng, đúng là tao không thiếu gì hai mươi vạn, nhưng sếp Vu thiếu đó, anh ta dù sao cũng là người đại diện trước đây của mày, mày lên hương nhanh thế, không phải cũng nên viện trợ người ta một chút sao?"
Tu Từ nói: "Tao không có tiền."
"Mày nghĩ kỹ —"
Vu Chấn cười lạnh nói: " Bây giờ cậu diễn nam bốn《 Vãng sinh 》nhỉ? Phim phát sóng thì cậu hot rồi, nhưng một khi ảnh bị truyền ra, tiền đồ tương lai của cậu sẽ bị phá hủy, chắc ngài Phó cũng không thích vật bẩn thỉu đã bị người khác 'chạm qua'."
Sắc mặt Tu Từ trong nháy mắt trở nên lạnh băng: "Tôi không bị người khác chạm qua."
Lạc Kỳ Phong một bộ dáng nắm chắc phần thắng: "Ố, thế đã giận rồi à?"
Vu Chấn bưng ly rượu lên cụng một cái ly trước mặt cậu: "Sao cậu cứ ngây thơ như vậy? Đúng là cậu không bị ai chạm qua, tuy nhiên muốn người khác tin ấy hả, người ta thường chỉ tin những gì mắt mình thấy, một khi bức ảnh bị công bố, e cậu khó lòng giãi bày."
"Ngài Phó sẽ tin tôi." Tu Từ đột nhiên giống như bình tĩnh lại, "Việc tôi chưa từng làm, ông chẳng có cách nào đổ hết lên đầu tôi cả."
"Ngài Phó tin cậu? Có khi Ngài Phó chỉ không ngại cậu bị ai đó chơi đùa thôi?"
"Đừng nói nhảm." Vu Chấn không kiên nhẫn, "Trong vòng ba ngày, tôi muốn thấy hai mươi vạn."
Tu Từ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: "Ảnh chụp kiểu gì?"
Vu Chấn nhíu mày: "Lúc này rồi mà cậu còn để ý cái này? Trong phòng vốn có camera, cắt bừa một bức là có."
"Làm sao tôi có thể chắc chắn sau này ông sẽ không đến tìm nữa, cũng không giữ lại ảnh?"
"Tôi mang cậu cũng gần hai năm, xưa nay giữa chúng ta ngay cả chút tín nhiệm cũng không có?"
"Tín nhiệm? Tin một người đại diện kéo nghệ sĩ dưới trướng leo lên giường ôm cái đùi lớn?"
"Cậu nói vậy là không phải, tôi làm thế chẳng phải vì muốn tốt cho mấy người sao?"
Vu Chấn cười đến dối trá: "Loại người như các cậu không bối cảnh cũng không tiền, muốn nổi danh mà không ôm một kim chủ thì có thể làm gì?"
Lạc Kỳ Phong nghe vậy có chút coi thường, dù bận vẫn ung dung ngồi một bên xem, dáng vẻ coi kịch vui.
Vu Chấn tiếp tục nói: "Ví như cậu xem, cậu với Tưởng Viên xem như cùng nhóm, cậu ta giờ đã lấy được nam hai một bộ phim truyền hình, còn cậu ra vẻ thanh cao không chịu uốn gối, trước khi gặp được ngài Phó cũng chỉ xứng làm chân chạy vặt."
Mục đích đã đạt, Tu Từ đổi đề tài: "Hai mươi vạn nhiều lắm, tôi không có nhiều tiền thế."
Vu Chấn vung vung tay: "Đừng cò kè mặc cả, hai mươi vạn, một tay giao tiền, một tay hủy đồ."
Lạc Kỳ Phong bên cạnh vẫn luôn im lặng đột nhiên cầm ly rượu đổ vào chính giày da bóng loáng của mình: "Không thì như này, mày quỳ xuống lạy tao một cái, thuận tiện liếm khô sạch sẽ, hai mươi vạn này tao trả giúp mày, thế nào?"
Hắn cười bắt chéo hai chân, đợi Tu Từ trả lời.
Tu Từ liếc hắn một cái, sau đó như là thỏa hiệp, cậu nói với Vu Chấn: "Tôi chỉ xin nghỉ một ngày, ngày mai phải về đoàn phim, rút hai mươi vạn tiền mặt nhiều như vậy phải hẹn trước."
Vu Chấn: "Vậy cậu muốn làm kiểu gì?"
Tu Từ: "Tôi chỉ có thể chuyển tiền cho anh."
"... Được." Vu Chấn chớp mắt một cái, cười đồng ý.
Hắn không có ý định tiêu hủy ảnh, cũng không sợ sau này Tu Từ đổi ý.
Tu Từ chuyển tiền xong xuôi: "Tôi có thể đi được chưa?"
"Đi? Chuyện hai người giải quyết rồi, chuyện đôi ta còn chưa xong đâu." Lạc Kỳ Phong cười lạnh nói, "Thanh nẹp trên tay tao đến giờ còn chưa lấy xuống đâu."
Tu Từ nhìn chăm chú vào cánh tay nhỏ của hắn, một hồi lâu sau hỏi: "Ngài Phó đã thay tao bồi thương ba mươi vạn."
"Thế có liên quan với mày không?" Lạc Kỳ Phong nhấc mũi chân lên, "Đơn giản, cho mày chọn một trong hai, hoặc là mày liếm sạch giày tao, hoặc là, uống hết ly rượu này."
Trên bàn có một ly rượu, nói là ly, nhưng nó dường như không chênh lệch là bao với lọ hoa thủy tinh nhỏ.
Tu Từ rũ mắt xuống, cậu đứng lên, đi đến phía Lạc Kỳ Phong.
Lạc Kỳ Phong hơi kinh ngạc, hắn vốn tưởng Tu Từ sẽ chọn uống rượu, mà không ngờ...
Không ngờ, Tu Từ một tay nắm thành ly rượu, ném thẳng về hướng Lạc Kỳ Phong, rượu đỏ sẫm văng đầy người Lạc Kỳ Phong, cả áo sơ mi trắng ướt đẫm.
Tay Tu Từ kéo lấy cái tay mang nẹp của hắn, kéo ống tay áo xuống, thình lình thấy trên cánh tay nhỏ của hắn có vết màu đỏ, hình dạng tương tự với vết bớt con thỏ.
Lần này nhìn thấy rất rõ ràng.
Cậu không có nhận sai.
Viền mắt Tu Từ trong nháy mắt đỏ, lực đạo dưới tay cũng dần dần nặng nề, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Lạc Kỳ Phong sợ tay mình lại gãy lần nữa, hoàn toàn không dám lộn xộn, Vu Chấn choáng ngợp đứng một bên, qua vài giây mới phản ứng muốn kéo Tu Từ ra.
Tu Từ xuống tay độc ác, cậu dùng sức kéo ngón tay mang nẹp của Lạc Kỳ Phong ra ngoài, nhưng ít nhiều gì vẫn giữ được lý trí.
Mãi đến tận khi nghe thấy ngoài phòng khách vọng đến từng đợt tiếng người, Tu Từ hồi hồn, nâng tay phải lên, Lạc Kỳ Phong cho là cậu muốn đánh mình, cũng nhấc tay phải nỗ lực đẩy cậu ra.
Một tiếng "bốp" lanh lảnh vang lên bên tai mọi người, không đợi Lạc Kỳ Phong lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, cửa phòng riêng đã bị người đẩy ra, Phó Sinh bọn họ đàm luận nhiều lần xuất hiện ở đây, thần sắc lạnh băng.
Tu Từ quay đầu lại, sau khi thấy là Phó Sinh, viền mắt đỏ chót nhất thời trào nước mắt.
Trái tim Phó Sinh run lên, anh nhìn bốn dấu tay dễ thấy trên mặt Tu Từ, ngữ khí âm trầm: "Ai đánh?"
"Cậu ta tự..."
Vu Chấn còn chưa nói hết, đã nhận được ánh mắt muốn giết người của Phó Sinh: "Tôi hỏi anh à?"
Phó Sinh nhìn Tu Từ vẫn luôn im lặng rơi nước mắt, lại hỏi một lần: "Ai đánh?"
"...Anh ta đánh." Tu Từ cắn môi, còn rịn ra một chút máu, "Anh ta còn muốn em, muốn em liếm giày cho anh ta..."
Lạc Kỳ Phong nghẹn họng nhìn trân trân Tu Từ, khó mà tin nổi đến mức quên cả ngón tay đang đau đớn.
Phó Sinh hít một hơi thật sâu, bảo người phục vụ ra ngoài lấy đá, rồi đưa tay đóng cửa phòng lại.
Người phục vụ bên ngoài hai mặt nhìn nhau, mà vì bên trên đã chỉ thị, không thể làm gì khác hơn là phái một người đi lấy đá, những người khác ở ngoài phòng nghe động tĩnh bên trong.
Phó Sinh ung dung thong thả vén ống tay áo lên, kéo Tu Từ ra sau, sắc mặt trầm tĩnh mà nhìn Lạc Kỳ Phong: "Cậu tự làm? Hay là tôi làm?"
Đầu óc Lạc Kỳ Phong vẫn choáng váng, nhưng ít nhất còn biết giải thích: "Thật sự không phải tôi đánh, miệng cậu ta đầy dối trá!"
Phó Sinh cụp mắt liếc nhìn vết rượu trên giày hắn, cười một tiếng, ý cười lại không đến khóe mắt: "Xem ra là muốn tôi làm."
"Bốp!"
Lạc Kỳ Phong bụm mặt: "Anh, anh đánh tôi?"
Nếu nói Tu Từ gầy yếu hắn còn có sức đánh một trận, nhưng trước Phó Sinh mà nói hắn căn bản không có cách phản kháng.
Phó Sinh không chỉ "trả" hắn một tát, mà còn cho hắn một đấm.
Anh cười lạnh nói: "Nếu còn để tôi phát hiện cậu dây dưa với em ấy, tôi tin cha cậu rất tình nguyện vì cậu nâng gia giáo lên một chút."
Mặt Lạc Kỳ Phong nhanh chóng sưng lên, đã đau đến ngu người.
Hắn gần như đã quên, mình bao lâu chưa bị người đánh như thế.
Khóe mắt thoáng nhìn thấy băng gạc trên đất, sắc mặt Phó Sinh trầm hơn, anh quay người nắm chặt cổ tay Tu Từ, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy vết máu trong lòng bàn tay cậu.
Nước mắt Tu Từ vẫn đang rơi, thế nhưng không có tiếng động, giọng cậu có hơi run, chỉ vào Vu Chấn nói: "Anh ta tháo."
Vu Chấn: "..."
Có quan hệ gì với hắn! Cậu xác định là không phải lúc mình kéo tay Lạc Kỳ Phong làm nứt vết thương à!
May mắn nhân viên phục vụ đưa đá tới đúng lúc, Vu Chấn thở phào nhẹ nhõm.
Phó Sinh nâng đùi Tu Từ bế người lên, liền rời đi đến phòng riêng cách vách.
Tu Từ ôm cổ Phó Sinh, lắc lắc đồng hồ trên cổ tay với Lạc Kỳ Phong và Vu Chấn, không tiếng động nói vài chữ.
Lúm đồng tiền nho nhỏ hiện lên trước mặt, mang theo ý cười chưa đến đáy mắt, phối hợp với viền mắt đỏ chót và mặt mũi còn chưa khô vệt nước mắt, lại hài hòa ngoài ý muốn.
Sắc mặt Vu Chấn trong nháy mắt trở nên tái nhợt, hắn hiểu thứ đồ Tu Từ cài vào đồng hồ, không phải ghi âm thì cũng là máy ghi hình loại nhỏ.
Khẩu hình Tu Từ trong nháy mắt trở nên rõ ràng: "Tao báo cảnh sát."
Cách vách, Phó Sinh để đứa nhỏ ngồi trên đùi mình, cầm túi nước đá bọc trong khăn mặt, thoa lên gò má Tu Từ.
Anh nhìn lông mi Tu Từ còn vương nước mắt khẽ run, vừa đau lòng vừa tức giận: "Xuống tay tàn nhẫn thật đấy."
Tu Từ ngẩn ra: "..."
Phó Sinh nhấc cằm cậu lên: "Hướng dấu tay ngược hết rồi."
"..."
Tu Từ nỗ lực ôm lấy Phó Sinh, mà lại bị Phó Sinh tránh né.
Anh dùng ngón tay lau đi nước đọng trên khóe mắt Tu Từ: "Chúng ta trở về tính sổ sau."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc Kỳ Phong: Mày nói lại lần nữa xem ai đánh?
Nhìn bình luận hai chương trước, giải thích một chút, vì sao Tu Từ lại phải đến gặp.
Cậu là người rất thiếu cảm giác an toàn, đặc biệt hai năm qua đến giờ, cậu sợ Phó Sinh sẽ nghi ngờ hoặc tin rằng cậu mấy năm nay đã làm giao dịch xấu nào đấy, cậu yêu cầu bản thân phải hoàn toàn "trong sạch".
Cho nên cậu cần chứng cứ, để ngăn chặn có khả năng Phó Sinh không tin manh mối của cậu, cũng muốn Vu Chấn phải trả giá đắt, chỉ dựa vào lịch sử trò chuyện trong điện thoại thì không đủ.
Hơn nữa có lẽ cậu biết Lạc Kỳ Phong cũng sẽ đến, còn muốn xác nhận chuyện khác.
Từ thành phố điện ảnh kia lái xe đến đây ít nhất phải mất mười tiếng, Tu Từ rất muốn để Phó Sinh trở về, nhưng anh chắc chắn sẽ không nghe.
Tuy rằng Phó Sinh đến vốn là một phần kế hoạch của cậu...
Tu Từ thả còng tay rose gold lại vào hộp chuyển phát giấu dưới gầm giường, rồi tìm từ trong tủ ra một cái áo sơ mi Phó Sinh ôm vào trong lòng, nằm trên giường chuẩn bị ngủ.
Phải dưỡng tinh thần cho tốt, ngày mai còn phải đúng hẹn đây...
- -
Lần đầu Tu Từ tới chỗ như này, là một club thoạt nhìn rất bí ẩn, trang trí thiên hướng kiến trúc cổ, có non bộ nước chảy, còn có đình nghỉ chân.
Cậu đi đến cửa phòng riêng gõ nhẹ một cái, sau đó liền nhìn thấy người đại diện cũ Vu Chấn ngồi ngay ngắn ở trong... còn có cả Lạc Kỳ Phong.
Tu Từ không hề cảm thấy bất ngờ, cậu và Vu Chấn không thù không oán, nếu như chỉ đơn thuần vì tiền, không cần thiết phải cưỡng cầu gặp mặt.
Lạc Kỳ Phong quan sát trên dưới Tu Từ một lát: "Quả nhiên bò giường có khác, thằng hề lại còn đeo đồng hồ?"
Tu Từ mặt không biến sắc nói: "Ngài Phó đưa, mày thích anh ấy cũng không đưa mày."
Lạc Kỳ Phong: "..."
Mẹ nó.
Vu Chấn quan sát trên dưới Tu Từ một phen, nắm tay Tu Từ lên kéo băng gạc trên tay, sau khi phát hiện bên trong không giấu gì, mới không chút để ý ném băng gạc xuống đất.
Hắn còn kiểm tra điện thoại di động Tu Từ một lúc, xác nhận không có ghi âm, cũng tắt nguồn, mới chính thức bắt đầu nói chuyện.
Vu Chấn ngồi xuống ghế tựa, đi thẳng vào vấn đề: "Tiền đâu?"
Tu Từ lấy hai tờ mười tệ giá trị lớn đặt lên bàn.
Vu Chấn: "..."
Lạc Kỳ Phong: "..."
Tình cảnh nhất thời đóng băng, Lạc Kỳ Phong nhíu mày mỉm cười: "Xưa nay vốn mày ngây thơ như thế à? Tấm hình này đối với mày chỉ đáng giá hai mươi tệ?"
Tu Từ lạnh nhạt mà nhìn hắn: "Mày thiếu hai mươi vạn này à?"
Bọn họ dụ cậu ra, không thể chỉ vì hai mươi vạn này, Vu Chấn có lẽ là vì tiền, nhưng Lạc Kỳ Phong tuyệt đối không phải.
Lạc Kỳ Phong bị chọc phát cười: "Mày nói đúng, đúng là tao không thiếu gì hai mươi vạn, nhưng sếp Vu thiếu đó, anh ta dù sao cũng là người đại diện trước đây của mày, mày lên hương nhanh thế, không phải cũng nên viện trợ người ta một chút sao?"
Tu Từ nói: "Tao không có tiền."
"Mày nghĩ kỹ —"
Vu Chấn cười lạnh nói: " Bây giờ cậu diễn nam bốn《 Vãng sinh 》nhỉ? Phim phát sóng thì cậu hot rồi, nhưng một khi ảnh bị truyền ra, tiền đồ tương lai của cậu sẽ bị phá hủy, chắc ngài Phó cũng không thích vật bẩn thỉu đã bị người khác 'chạm qua'."
Sắc mặt Tu Từ trong nháy mắt trở nên lạnh băng: "Tôi không bị người khác chạm qua."
Lạc Kỳ Phong một bộ dáng nắm chắc phần thắng: "Ố, thế đã giận rồi à?"
Vu Chấn bưng ly rượu lên cụng một cái ly trước mặt cậu: "Sao cậu cứ ngây thơ như vậy? Đúng là cậu không bị ai chạm qua, tuy nhiên muốn người khác tin ấy hả, người ta thường chỉ tin những gì mắt mình thấy, một khi bức ảnh bị công bố, e cậu khó lòng giãi bày."
"Ngài Phó sẽ tin tôi." Tu Từ đột nhiên giống như bình tĩnh lại, "Việc tôi chưa từng làm, ông chẳng có cách nào đổ hết lên đầu tôi cả."
"Ngài Phó tin cậu? Có khi Ngài Phó chỉ không ngại cậu bị ai đó chơi đùa thôi?"
"Đừng nói nhảm." Vu Chấn không kiên nhẫn, "Trong vòng ba ngày, tôi muốn thấy hai mươi vạn."
Tu Từ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: "Ảnh chụp kiểu gì?"
Vu Chấn nhíu mày: "Lúc này rồi mà cậu còn để ý cái này? Trong phòng vốn có camera, cắt bừa một bức là có."
"Làm sao tôi có thể chắc chắn sau này ông sẽ không đến tìm nữa, cũng không giữ lại ảnh?"
"Tôi mang cậu cũng gần hai năm, xưa nay giữa chúng ta ngay cả chút tín nhiệm cũng không có?"
"Tín nhiệm? Tin một người đại diện kéo nghệ sĩ dưới trướng leo lên giường ôm cái đùi lớn?"
"Cậu nói vậy là không phải, tôi làm thế chẳng phải vì muốn tốt cho mấy người sao?"
Vu Chấn cười đến dối trá: "Loại người như các cậu không bối cảnh cũng không tiền, muốn nổi danh mà không ôm một kim chủ thì có thể làm gì?"
Lạc Kỳ Phong nghe vậy có chút coi thường, dù bận vẫn ung dung ngồi một bên xem, dáng vẻ coi kịch vui.
Vu Chấn tiếp tục nói: "Ví như cậu xem, cậu với Tưởng Viên xem như cùng nhóm, cậu ta giờ đã lấy được nam hai một bộ phim truyền hình, còn cậu ra vẻ thanh cao không chịu uốn gối, trước khi gặp được ngài Phó cũng chỉ xứng làm chân chạy vặt."
Mục đích đã đạt, Tu Từ đổi đề tài: "Hai mươi vạn nhiều lắm, tôi không có nhiều tiền thế."
Vu Chấn vung vung tay: "Đừng cò kè mặc cả, hai mươi vạn, một tay giao tiền, một tay hủy đồ."
Lạc Kỳ Phong bên cạnh vẫn luôn im lặng đột nhiên cầm ly rượu đổ vào chính giày da bóng loáng của mình: "Không thì như này, mày quỳ xuống lạy tao một cái, thuận tiện liếm khô sạch sẽ, hai mươi vạn này tao trả giúp mày, thế nào?"
Hắn cười bắt chéo hai chân, đợi Tu Từ trả lời.
Tu Từ liếc hắn một cái, sau đó như là thỏa hiệp, cậu nói với Vu Chấn: "Tôi chỉ xin nghỉ một ngày, ngày mai phải về đoàn phim, rút hai mươi vạn tiền mặt nhiều như vậy phải hẹn trước."
Vu Chấn: "Vậy cậu muốn làm kiểu gì?"
Tu Từ: "Tôi chỉ có thể chuyển tiền cho anh."
"... Được." Vu Chấn chớp mắt một cái, cười đồng ý.
Hắn không có ý định tiêu hủy ảnh, cũng không sợ sau này Tu Từ đổi ý.
Tu Từ chuyển tiền xong xuôi: "Tôi có thể đi được chưa?"
"Đi? Chuyện hai người giải quyết rồi, chuyện đôi ta còn chưa xong đâu." Lạc Kỳ Phong cười lạnh nói, "Thanh nẹp trên tay tao đến giờ còn chưa lấy xuống đâu."
Tu Từ nhìn chăm chú vào cánh tay nhỏ của hắn, một hồi lâu sau hỏi: "Ngài Phó đã thay tao bồi thương ba mươi vạn."
"Thế có liên quan với mày không?" Lạc Kỳ Phong nhấc mũi chân lên, "Đơn giản, cho mày chọn một trong hai, hoặc là mày liếm sạch giày tao, hoặc là, uống hết ly rượu này."
Trên bàn có một ly rượu, nói là ly, nhưng nó dường như không chênh lệch là bao với lọ hoa thủy tinh nhỏ.
Tu Từ rũ mắt xuống, cậu đứng lên, đi đến phía Lạc Kỳ Phong.
Lạc Kỳ Phong hơi kinh ngạc, hắn vốn tưởng Tu Từ sẽ chọn uống rượu, mà không ngờ...
Không ngờ, Tu Từ một tay nắm thành ly rượu, ném thẳng về hướng Lạc Kỳ Phong, rượu đỏ sẫm văng đầy người Lạc Kỳ Phong, cả áo sơ mi trắng ướt đẫm.
Tay Tu Từ kéo lấy cái tay mang nẹp của hắn, kéo ống tay áo xuống, thình lình thấy trên cánh tay nhỏ của hắn có vết màu đỏ, hình dạng tương tự với vết bớt con thỏ.
Lần này nhìn thấy rất rõ ràng.
Cậu không có nhận sai.
Viền mắt Tu Từ trong nháy mắt đỏ, lực đạo dưới tay cũng dần dần nặng nề, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Lạc Kỳ Phong sợ tay mình lại gãy lần nữa, hoàn toàn không dám lộn xộn, Vu Chấn choáng ngợp đứng một bên, qua vài giây mới phản ứng muốn kéo Tu Từ ra.
Tu Từ xuống tay độc ác, cậu dùng sức kéo ngón tay mang nẹp của Lạc Kỳ Phong ra ngoài, nhưng ít nhiều gì vẫn giữ được lý trí.
Mãi đến tận khi nghe thấy ngoài phòng khách vọng đến từng đợt tiếng người, Tu Từ hồi hồn, nâng tay phải lên, Lạc Kỳ Phong cho là cậu muốn đánh mình, cũng nhấc tay phải nỗ lực đẩy cậu ra.
Một tiếng "bốp" lanh lảnh vang lên bên tai mọi người, không đợi Lạc Kỳ Phong lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, cửa phòng riêng đã bị người đẩy ra, Phó Sinh bọn họ đàm luận nhiều lần xuất hiện ở đây, thần sắc lạnh băng.
Tu Từ quay đầu lại, sau khi thấy là Phó Sinh, viền mắt đỏ chót nhất thời trào nước mắt.
Trái tim Phó Sinh run lên, anh nhìn bốn dấu tay dễ thấy trên mặt Tu Từ, ngữ khí âm trầm: "Ai đánh?"
"Cậu ta tự..."
Vu Chấn còn chưa nói hết, đã nhận được ánh mắt muốn giết người của Phó Sinh: "Tôi hỏi anh à?"
Phó Sinh nhìn Tu Từ vẫn luôn im lặng rơi nước mắt, lại hỏi một lần: "Ai đánh?"
"...Anh ta đánh." Tu Từ cắn môi, còn rịn ra một chút máu, "Anh ta còn muốn em, muốn em liếm giày cho anh ta..."
Lạc Kỳ Phong nghẹn họng nhìn trân trân Tu Từ, khó mà tin nổi đến mức quên cả ngón tay đang đau đớn.
Phó Sinh hít một hơi thật sâu, bảo người phục vụ ra ngoài lấy đá, rồi đưa tay đóng cửa phòng lại.
Người phục vụ bên ngoài hai mặt nhìn nhau, mà vì bên trên đã chỉ thị, không thể làm gì khác hơn là phái một người đi lấy đá, những người khác ở ngoài phòng nghe động tĩnh bên trong.
Phó Sinh ung dung thong thả vén ống tay áo lên, kéo Tu Từ ra sau, sắc mặt trầm tĩnh mà nhìn Lạc Kỳ Phong: "Cậu tự làm? Hay là tôi làm?"
Đầu óc Lạc Kỳ Phong vẫn choáng váng, nhưng ít nhất còn biết giải thích: "Thật sự không phải tôi đánh, miệng cậu ta đầy dối trá!"
Phó Sinh cụp mắt liếc nhìn vết rượu trên giày hắn, cười một tiếng, ý cười lại không đến khóe mắt: "Xem ra là muốn tôi làm."
"Bốp!"
Lạc Kỳ Phong bụm mặt: "Anh, anh đánh tôi?"
Nếu nói Tu Từ gầy yếu hắn còn có sức đánh một trận, nhưng trước Phó Sinh mà nói hắn căn bản không có cách phản kháng.
Phó Sinh không chỉ "trả" hắn một tát, mà còn cho hắn một đấm.
Anh cười lạnh nói: "Nếu còn để tôi phát hiện cậu dây dưa với em ấy, tôi tin cha cậu rất tình nguyện vì cậu nâng gia giáo lên một chút."
Mặt Lạc Kỳ Phong nhanh chóng sưng lên, đã đau đến ngu người.
Hắn gần như đã quên, mình bao lâu chưa bị người đánh như thế.
Khóe mắt thoáng nhìn thấy băng gạc trên đất, sắc mặt Phó Sinh trầm hơn, anh quay người nắm chặt cổ tay Tu Từ, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy vết máu trong lòng bàn tay cậu.
Nước mắt Tu Từ vẫn đang rơi, thế nhưng không có tiếng động, giọng cậu có hơi run, chỉ vào Vu Chấn nói: "Anh ta tháo."
Vu Chấn: "..."
Có quan hệ gì với hắn! Cậu xác định là không phải lúc mình kéo tay Lạc Kỳ Phong làm nứt vết thương à!
May mắn nhân viên phục vụ đưa đá tới đúng lúc, Vu Chấn thở phào nhẹ nhõm.
Phó Sinh nâng đùi Tu Từ bế người lên, liền rời đi đến phòng riêng cách vách.
Tu Từ ôm cổ Phó Sinh, lắc lắc đồng hồ trên cổ tay với Lạc Kỳ Phong và Vu Chấn, không tiếng động nói vài chữ.
Lúm đồng tiền nho nhỏ hiện lên trước mặt, mang theo ý cười chưa đến đáy mắt, phối hợp với viền mắt đỏ chót và mặt mũi còn chưa khô vệt nước mắt, lại hài hòa ngoài ý muốn.
Sắc mặt Vu Chấn trong nháy mắt trở nên tái nhợt, hắn hiểu thứ đồ Tu Từ cài vào đồng hồ, không phải ghi âm thì cũng là máy ghi hình loại nhỏ.
Khẩu hình Tu Từ trong nháy mắt trở nên rõ ràng: "Tao báo cảnh sát."
Cách vách, Phó Sinh để đứa nhỏ ngồi trên đùi mình, cầm túi nước đá bọc trong khăn mặt, thoa lên gò má Tu Từ.
Anh nhìn lông mi Tu Từ còn vương nước mắt khẽ run, vừa đau lòng vừa tức giận: "Xuống tay tàn nhẫn thật đấy."
Tu Từ ngẩn ra: "..."
Phó Sinh nhấc cằm cậu lên: "Hướng dấu tay ngược hết rồi."
"..."
Tu Từ nỗ lực ôm lấy Phó Sinh, mà lại bị Phó Sinh tránh né.
Anh dùng ngón tay lau đi nước đọng trên khóe mắt Tu Từ: "Chúng ta trở về tính sổ sau."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc Kỳ Phong: Mày nói lại lần nữa xem ai đánh?
Nhìn bình luận hai chương trước, giải thích một chút, vì sao Tu Từ lại phải đến gặp.
Cậu là người rất thiếu cảm giác an toàn, đặc biệt hai năm qua đến giờ, cậu sợ Phó Sinh sẽ nghi ngờ hoặc tin rằng cậu mấy năm nay đã làm giao dịch xấu nào đấy, cậu yêu cầu bản thân phải hoàn toàn "trong sạch".
Cho nên cậu cần chứng cứ, để ngăn chặn có khả năng Phó Sinh không tin manh mối của cậu, cũng muốn Vu Chấn phải trả giá đắt, chỉ dựa vào lịch sử trò chuyện trong điện thoại thì không đủ.
Hơn nữa có lẽ cậu biết Lạc Kỳ Phong cũng sẽ đến, còn muốn xác nhận chuyện khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất