Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
Chương 26: Chương 26
CHƯƠNG 26
Đường Tống phải về bên người Hàn Vương làm người hầu là chuyện mọi người đều dự kiến, mục đích Lưu tổng quản hôm nay tìm đến Đường Tống trong lòng mọi người cũng biết rõ ràng. Cho nên khi Đường Tống mang vẻ mặt gánh nặng hoảng hốt đi ra khỏi phòng nhỏ, ba người ở bên ngoài chờ cũng không ngăn trở giống lần trước. Lưu Dục ra vẻ bình tĩnh, nhưng thanh quạt nan trong tay hắn cũng sắp bị bẻ gãy. Vương Phúc hai mắt đỏ bừng đứng bên cạnh Lưu Dục, tay nắm lại muốn vang lên tiếng. Trong ba người, với chuyện Đường Tống rời đi không sao cả chính là Vương Thọ , khóe miệng cong lên mỉm cười có thể thấy được tâm tình nó không tồi, dù sao người “tranh đoạt” Lưu Dục với nó cũng sắp đi rồi.
Mà Đường Tống cũng có lưu ý thần sắc ba người, có chút không yên lòng cùng mọi người nói lời từ biệt, như du hồn đi theo Lưu tổng quản hướng về Cẩm Hà điện.
Dọc theo đường đi, Đường Tống có hai lần thiếu chút nữa đập mặt vào cây cột, nếu không phải Lưu tổng quản kéo đúng lúc, nói không chừng lúc này y lại trở về mà dưỡng thương. Hiển nhiên, Đường Tống còn chưa tỉnh lại từ những gì Lưu tổng quản vừa nói. Lưu tổng quản lại muốn y học cái gọi là “Long dương thuật” để hầu hạ Hàn Vương!
Lưu quản gia nói với y, kỳ thật nam nhân trong lúc làm chuyện kia cũng không phải mỗi lần đều đau chết đi sống lại, chỉ cần nắm giữ kỹ xảo nhất định, sẽ cảm thấy được thực thoải mái như nhau.
Lúc ấy, Lưu tổng quản nặng nề mà đem kia bản 《 Long dương bí tịch 》 đặt cái kịch lên bàn trước mặt y, đắc ý nói, đây chính là cuốn sách viết về chuyện trong phòng giữa nam nhân tốt nhất kinh thành, là lão thật vất vả từ tiểu quan quán nổi danh nhất —— Phiêu Miễu quán hoa – dùng số tiền lớn mới mua được.
“Ta đây chính là cố ý mua cho ngươi đó.” Lưu tổng quản cười như lấy lòng, mưu toan dùng quyển sách này xóa mất nỗi sợ hãi của Đường Tống, ngoan ngoãn theo lão trở về.
“Cần ta trả tiền lại cho ngài không?” Đường Tống xuyên qua quỷ kế của tiểu lão đầu này, có chút khó chịu châm chọc nói.
Đáng tiếc, da mặt Lưu tổng quản đã sớm luyện mãi thành thép , Đường Tống chút điểm châm chọc này còn chưa đủ gãi ngứa cho lão ấy.”Ha hả, không cần không cần, ngươi chỉ cần học hết những thứ ở bên trong, hầu hạ chủ tử thư thái, lão nhân ta chết cũng không uổng .”
“. . . . . .” Đường Tống hoàn toàn không nói gì.
Đường Tống trở lại Cẩm Hà điện, đã qua buổi trưa .
Lúc này, Hàn Vương đã nếm qua cơm trưa, lại ở Du Nhiên đình giả làm khối băng.
Nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần, Hàn Vương mở mắt ra, vừa lúc thấy Lưu tổng quản dẫn Đường Tống vào Du Nhiên đình.
“Chủ tử, người đã mang đến .” Lưu tổng quản khom người bẩm báo, gương mặt căng thẳng, so với lão ngoan đồng trên đường cợt nhả đúng là một trời một vực.
Đã ba tháng, nghe được câu kia giống như đã từng quen biết, Đường Tống nhất thời tâm tình không khỏi phức tạp.
“Ân.” Hàn Vương không biết khi nào đã nhắm mắt. Vừa rồi liếc mắt một cái, hắn đã đánh giá Đường Tống từ trên xuống dưới một lần, quả nhiên đã muốn tốt .
Đường Tống dựa theo ý Lưu tổng quản bảo, quỳ trên mặt đất chờ đợi Hàn Vương phân phó bước tiếp theo.
“Đi xuống đi.” Qua một lát, Hàn Vương lại mở miệng, nhưng mệnh lệnh này không phải nói với y. Lưu tổng quản thông minh làm lễ, lặng yên rời khỏi Du Nhiên đình.
Đường Tống có chút không rõ, đang lo lắng mình có nên đi theo ra ngoài hay không, nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm, vẫn là lạnh, nhưng lại không lạnh như băng giống dĩ vãng.
“Đứng lên đi.”
Đường Tống sửng sốt một chút, có chút trì độn ý thức được những lời này là nói với mình, lúc này mới luống cuống tay chân từ mặt đất đứng lên. Chưa từng nghĩ, bởi vì động tác quá lớn, một quyển sách “bịch” một tiếng từ trong ngực y văng ra.
Đường Tống vừa thấy cuốn sách kia, trong lòng thầm kêu một tiếng: “Không xong” . Quyển sách chết tốt cũng không chết kia chính là Lưu quản gia vừa mới đưa cho mình, “Long dương bí tịch”.
Hết chương thứ hai mươi sáu
Đường Tống phải về bên người Hàn Vương làm người hầu là chuyện mọi người đều dự kiến, mục đích Lưu tổng quản hôm nay tìm đến Đường Tống trong lòng mọi người cũng biết rõ ràng. Cho nên khi Đường Tống mang vẻ mặt gánh nặng hoảng hốt đi ra khỏi phòng nhỏ, ba người ở bên ngoài chờ cũng không ngăn trở giống lần trước. Lưu Dục ra vẻ bình tĩnh, nhưng thanh quạt nan trong tay hắn cũng sắp bị bẻ gãy. Vương Phúc hai mắt đỏ bừng đứng bên cạnh Lưu Dục, tay nắm lại muốn vang lên tiếng. Trong ba người, với chuyện Đường Tống rời đi không sao cả chính là Vương Thọ , khóe miệng cong lên mỉm cười có thể thấy được tâm tình nó không tồi, dù sao người “tranh đoạt” Lưu Dục với nó cũng sắp đi rồi.
Mà Đường Tống cũng có lưu ý thần sắc ba người, có chút không yên lòng cùng mọi người nói lời từ biệt, như du hồn đi theo Lưu tổng quản hướng về Cẩm Hà điện.
Dọc theo đường đi, Đường Tống có hai lần thiếu chút nữa đập mặt vào cây cột, nếu không phải Lưu tổng quản kéo đúng lúc, nói không chừng lúc này y lại trở về mà dưỡng thương. Hiển nhiên, Đường Tống còn chưa tỉnh lại từ những gì Lưu tổng quản vừa nói. Lưu tổng quản lại muốn y học cái gọi là “Long dương thuật” để hầu hạ Hàn Vương!
Lưu quản gia nói với y, kỳ thật nam nhân trong lúc làm chuyện kia cũng không phải mỗi lần đều đau chết đi sống lại, chỉ cần nắm giữ kỹ xảo nhất định, sẽ cảm thấy được thực thoải mái như nhau.
Lúc ấy, Lưu tổng quản nặng nề mà đem kia bản 《 Long dương bí tịch 》 đặt cái kịch lên bàn trước mặt y, đắc ý nói, đây chính là cuốn sách viết về chuyện trong phòng giữa nam nhân tốt nhất kinh thành, là lão thật vất vả từ tiểu quan quán nổi danh nhất —— Phiêu Miễu quán hoa – dùng số tiền lớn mới mua được.
“Ta đây chính là cố ý mua cho ngươi đó.” Lưu tổng quản cười như lấy lòng, mưu toan dùng quyển sách này xóa mất nỗi sợ hãi của Đường Tống, ngoan ngoãn theo lão trở về.
“Cần ta trả tiền lại cho ngài không?” Đường Tống xuyên qua quỷ kế của tiểu lão đầu này, có chút khó chịu châm chọc nói.
Đáng tiếc, da mặt Lưu tổng quản đã sớm luyện mãi thành thép , Đường Tống chút điểm châm chọc này còn chưa đủ gãi ngứa cho lão ấy.”Ha hả, không cần không cần, ngươi chỉ cần học hết những thứ ở bên trong, hầu hạ chủ tử thư thái, lão nhân ta chết cũng không uổng .”
“. . . . . .” Đường Tống hoàn toàn không nói gì.
Đường Tống trở lại Cẩm Hà điện, đã qua buổi trưa .
Lúc này, Hàn Vương đã nếm qua cơm trưa, lại ở Du Nhiên đình giả làm khối băng.
Nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần, Hàn Vương mở mắt ra, vừa lúc thấy Lưu tổng quản dẫn Đường Tống vào Du Nhiên đình.
“Chủ tử, người đã mang đến .” Lưu tổng quản khom người bẩm báo, gương mặt căng thẳng, so với lão ngoan đồng trên đường cợt nhả đúng là một trời một vực.
Đã ba tháng, nghe được câu kia giống như đã từng quen biết, Đường Tống nhất thời tâm tình không khỏi phức tạp.
“Ân.” Hàn Vương không biết khi nào đã nhắm mắt. Vừa rồi liếc mắt một cái, hắn đã đánh giá Đường Tống từ trên xuống dưới một lần, quả nhiên đã muốn tốt .
Đường Tống dựa theo ý Lưu tổng quản bảo, quỳ trên mặt đất chờ đợi Hàn Vương phân phó bước tiếp theo.
“Đi xuống đi.” Qua một lát, Hàn Vương lại mở miệng, nhưng mệnh lệnh này không phải nói với y. Lưu tổng quản thông minh làm lễ, lặng yên rời khỏi Du Nhiên đình.
Đường Tống có chút không rõ, đang lo lắng mình có nên đi theo ra ngoài hay không, nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm, vẫn là lạnh, nhưng lại không lạnh như băng giống dĩ vãng.
“Đứng lên đi.”
Đường Tống sửng sốt một chút, có chút trì độn ý thức được những lời này là nói với mình, lúc này mới luống cuống tay chân từ mặt đất đứng lên. Chưa từng nghĩ, bởi vì động tác quá lớn, một quyển sách “bịch” một tiếng từ trong ngực y văng ra.
Đường Tống vừa thấy cuốn sách kia, trong lòng thầm kêu một tiếng: “Không xong” . Quyển sách chết tốt cũng không chết kia chính là Lưu quản gia vừa mới đưa cho mình, “Long dương bí tịch”.
Hết chương thứ hai mươi sáu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất