Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chương 52: Chương 52

Trước Sau
CHƯƠNG 52

Ngày hôm đó, Đường Tống cùng Hàn Vương lại đi xe tới phủ Tứ Hoàng tử, đến dự Cúc hoa yến do Lư Khâu Tĩnh Viễn tổ chức( Thúc Thúc: ai nha, tên hảo *** đãng a! Hàn Vương: đồ không CJ, PIA phi. . . . . . ).

Chờ bọn hắn đến, có không ít người cũng đã tới rồi. Niêm Hoa đình trong ngoài tụm năm tụm ba, rộn ràng nhốn nháo. Hàn Vương qua loa nhìn thoáng qua, đều là quan viên trong triều mấy ngày gần đây đứng một bên Lư Khâu Tĩnh Viễn, cũng có vài tên quan tướng hắn quen thuộc, cùng hắn tiến lên sa trường.

Những người này vừa thấy hắn đến, trên mặt đều lộ ra thần sắc hưng phấn, ánh mắt như sa mạc mặt trời chói chan nhiệt tình làm Hàn Vương thấy cực kỳ không thoải mái. Hàn Vương cơ hồ vận khí mười thành “Băng sơn thần công” , mới ngăn trở được đám người rục rịch nghĩ muốn tiến lên đáp lời.

Hàn Vương nhíu mày, rất muốn mang theo Đường Tống lập tức xoay người rời đi nơi này. Nhưng là khi hắn nhìn ánh mắt Đường Tống vui sướng thấy hoa cúc sắc màu rực rỡ, đang muốn xoay người cũng phanh lại. Quan viên sùng bái hắn trăm triệu cũng không nghĩ đến, đường đường Chiến thần của bọn họ đã hoàn hoàn toàn toàn biến thành “Thê nô”. 【 Đường Đường ( bất mãn ): vì cái gì gọi hắn là”Thê nô” ? Ta là nam mà. Hàn Hàn ( vừa lòng sờ sờ lông trên cổ Thúc Thúc): làm tốt lắm! Thúc Thúc: Meo. . . . . . ( ta là mèo, không nên hỏi ta khi nào thì biến thành thế)】

So với vài lần trước tới đây chỉ có một hai bụi hoa cúc hoàng bạch, hôm nay Niêm Hoa đình hoàn toàn biến thành biển hoa cúc .

Đá vũ hoa rải hai bên đường mòn, hoa cúc toát lên năm màu rõ rệt, thiên hình vạn trạng. Trắng đóa hoa trắng noãn trong suốt, từng cụm từng cụm dựa vào nhau, như một đống tuyết; hồng nhan sắc diễm lệ, như váy vũ nữ đang xoay tròn, càng giống như một đống lửa đang hừng hực thiêu đốt; vàng cũng chia thành thiệt nhiều loại màu, có vàng óng ánh phú quý, vàng nhạt đáng yêu. . . . . . Còn có giống hoa cúc khác hiếm thấy, giống “Lục triêu vân”duyên dáng yêu kiều, “Mân côi mỹ nhân” màu tím thần bí cao nhã, “Phấn hồng giai nhân” kiều diễm như cô gái lúm đồng tiền, thậm chí còn có một gốc “Ngũ thải phượng hoàng” tập hợp nhiều sắc thái. Các màu hoa làm Đường Tống hoa cả mắt, chủ nhân Lư Khâu Tĩnh Viễn diệu ngữ hàng loạt giải thích cũng làm y tán thưởng không thôi, trong lúc nhất thời lại không phát hiện, Hàn Vương vẫn đi theo bên người y bị Từ Hải cùng mấy quan viên có uy tín danh dự bám lấy, chưa cùng đi lên.

Đường Tống được Lư Khâu Tĩnh Viễn dẫn dắt, bất tri bất giác rời xa đám người. Đợi Đường Tống cảm giác được, đã bị Lư Khâu Tĩnh Viễn đưa một sân hẻo lánh. Tường không cao lắm, thưa thớt vẽ hổ lên. Một cây ngô đồng từ chân tường mọc lên, lá cây đã muốn rụng hết, chỉ còn lại có nhánh cây trụi lủi hướng không trung, tựa hồ muốn bắt lấy gì đó.

Trên cửa có chút loang lổ treo một tấm gỗ cũ kỹ, trên tấm gỗ ghi ba chữ “Vô danh cư”, chữ đoan chính lại theo bút bay lên, tỏa ra chút ý không kềm chế.

“Đây là nơi nào?” Đường Tống kỳ quái hỏi, quay đầu lại nhìn lên, Hàn Vương lại không ở bên người y, không khỏi có chút kinh hoảng.



“Nơi này chính là một biệt viện của ta, có người đang ở bên trong chờ ngươi.” Lư Khâu Tĩnh Viễn nói xong, đẩy ra cánh cửa gỗ, làm ra thủ thế thỉnh.

Đường Tống do dự mà không chịu tiến lên, Lư Khâu Tĩnh Viễn ôn hòa cười nói: “Yên tâm, là người ngươi quen.”

Đường Tống cuối cùng vẫn là vào tiểu viện, y thấy cái gì? Chúng ta không biết. Chính là, nửa canh giờ sau, khi Đường Tống từ Vô Danh cư đi ra, trên mặt còn lộ nước mắt.

Đường Tống một lần nữa trở lại Niêm Hoa đình, yến hội đã bắt đầu rồi. Hàn Vương bị ép ngồi ở chỗ chủ vị, bên phải là Thừa tướng Từ Hải cười đến mặt so với hoa cúc nở rộ còn giống cúc hoa hơn, bên trái trống, xem ra là dành cho Lư Khâu Tĩnh Viễn.

Hàn Vương mặt đen nghiêm nghị ngồi ở chỗ chủ vị, không kiên nhẫn ẩn ẩn lộ ra vẻ lo lắng. Cho đến nhìn thấy Đường Tống hoàn hảo không tổn hao gì tiến vào, sắc mặt hắn mới tốt chút. Hàn Vương không để ý ánh mắt người khác, mạnh mẽ làm cho Đường Tống ngồi vào vị trí vốn hẳn là dành cho Lư Khâu Tĩnh Viễn. Lư Khâu Tĩnh Viễn cũng không giận, ôn hòa cười cười, gọi người lấy thêm ghế đặt bên cạnh Đường Tống, trấn tĩnh tự nhiên ngồi xuống.

Bọn quan viên thấy vậy đều bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, có mấy người võ tướng nhìn đến Đường Tống một tiểu tiểu luyến sủng chiếm vị trí Tứ Hoàng tử, cơ hồ muốn lên tiếng tỏ vẻ kháng nghị , chính là bị Lư Khâu Tĩnh Viễn bất động thanh sắc trừng mắt liếc một cái, chỉ có thể phẫn nộ mà đem lời nói nuốt đi vào. Hàn Vương có thể đến thì sẽ không sai, nhưng ngàn vạn lần đừng nói sai cái gì chọc giận Hàn Vương. Nếu Tứ Hoàng tử cũng có thể nhẫn, vậy bọn họ lại có cái gì không thể nhẫn mà?

Lư Khâu Tĩnh Viễn nâng chén, nhìn quan viên hôm nay tụ tập, hào hùng đầy cõi lòng ngâm nói: “Tùng cúc duyệt danh sĩ, bôi tủ thù tri kỷ. Đãi đáo xuân quang hảo, ngự uyển thưởng mẫu đơn.*” Ngắn ngủn hơn mười chữ, đưa dã tâm hắn thề phải vào mùa xuân sang năm cướp lấy ngôi vị hoàng đế biểu lộ không bỏ sót, trừ bỏ Đường Tống có chút tinh thần hoảng hốt cùng Hàn Vương lạnh như băng, mọi người đang ngồi đều là uống một hơi cạn sạch, biểu tình phấn khởi.

Đồng thời, rất xa trong Phượng Tê lâu, Tần Phượng Tê một người đối với một chậu cây hoa cúc tự tiêu khiển tự vui vẻ. Uống xong một chén rượu, Tần Phượng Tê nghĩ, lúc này Tĩnh Viễn quý phủ bọn quan viên đều nhanh say mèm đi, bởi vì hắn cũng có chút say. Nếu không như thế nào lại vui vẻ muốn ca hát mà?

Hết chương thứ năm mươi hai

Tùng cúc duyệt danh sĩ, bôi tủ thù tri kỷ. Đãi đáo xuân quang hảo, ngự uyển thưởng mẫu đơn*: Hoa cúc làm vui người danh sĩ, chén rượu mời tri kỷ. Đợi cảnh xuân sang đến, ngự uyển ngắm mẫu đơn => có thể ở ngự uyển ngắm hoa thì tất nhiên là hoàng đế rồi, ý bạn Viễn chính là như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau