Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 98: Bà mai là một nghề nghiệp nguy hiểm

Trước Sau
Hoàng tử nhỏ lăn lộn trên giường suốt đêm, gần như không chợp mắt, nhớ tới ánh mắt chăm chú của Kim Trăn ban sáng, cậu cảm thấy tim mình muốn tan chảy đến nơi, thiệt muốn lao vào lòng Kim Trăn mà. Tối hôm qua, từ miệng các anh trai, cậu đã biết chân tướng sự việc trên núi Thanh Viên.

Ngày ấy sau khi tiến vào lôi trận Độ Kiếp, thân thể Tiểu Cửu mới tiếp nhận mười mấy tia sét đã chịu không nổi, trạng thái tẩu hỏa nhập ma khiến chân khí của cậu đại loạn, không cách nào gọi ra Long Ngâm. Nhưng đúng lúc này, cậu trông thấy một quầng sáng vàng kim phủ trên đỉnh đầu mình, giúp cậu chặn lại lôi trận dày đặc trên không. Tiểu Cửu ngẩng đầu nhìn, phát hiện đó là một cái chuông to lớn đang lơ lửng trên không và chuyển động nhanh như chớp. Cậu cảm thấy hình dạng thứ này có chút quen mắt, rồi lại thấy Hoa Linh đứng ngoài lôi trận, ấn ký hình thoi trên trán lóe kim quang, hai mắt nhìn chằm chằm vào chuông vàng, bàn tay phải ngửa lên, năm ngón tay chuyển động cực nhanh. Theo tiết tấu ngón tay của Hoa Linh, chuông vàng di động biến ảo mà nhanh chóng, trợ giúp Tiểu Cửu ngăn cản lôi kích đến từ khắp bầu trời.

Tiểu Cửu thấy cái chuông bạc vốn nằm trong tay Hoa Linh đã biến mất, lập tức hiểu được chuông vàng trên đỉnh đầu chính là chuông bạc biến thành. Tiểu Cửu nhìn Hoa Linh, cõi lòng không khỏi ấm áp, tam giới có quy ước rằng trong lúc Độ Kiếp, người khác không được cắt ngang tương trợ, nhưng lại có thể sử dụng pháp khí.

Song thấy Hoa Linh thuần thục khống chế chuông vàng trên đỉnh đầu mình, Tiểu Cửu vẫn có chút nghi hoặc, bởi pháp khí đều phải ký khế ước nhận chủ, bản thân lôi trận đã có chức năng ngăn cách huyết khế, nếu pháp khí của những người khác tiến vào lôi trận, thì chủ nhân đứng ngoài sẽ không tài nào điều khiển được pháp khí. Thế nên, nếu muốn nhờ pháp khí hộ thể, trước khi tiến vào lôi trận, người Độ Kiếp phải ký khế ước với pháp khí, như vậy mới có thể thao túng pháp khí trong lôi trận.

Mà Hoa Linh đang đứng ngoài trận lại vẫn có thể khống chế chuông vàng, đúng là trái với lẽ thường, nhưng khi ấy Tiểu Cửu cũng chẳng rảnh bận tâm nhiều, thấy mình tạm thời đã an toàn, lập tức khoanh chân ngồi xuống, cố gắng khống chế chân khí bạo tẩu trong cơ thể.

Thiên Lôi Điện Mẫu trên trời thấy có người quấy nhiễu lôi trận, không kiềm được mà giận tím mặt, nhưng pháp khí sử dụng lại nằm trong phạm vi hợp pháp, hai người lập tức cảm thấy phẫn uất, thế là dốc sức khua lôi trượng trong tay, gia tăng lượng điện bổ xuống.

Chuông bạc của Hoa Linh không phải pháp khí thuần túy, mọi tổn thương và đau đớn do lôi kích mang đến cho chuông vàng đều thể hiện rõ trên cánh tay phải của Hoa Linh. Theo vận tốc của chuông vàng dần dần chậm lại, cánh tay trắng trẻo của Hoa Linh cũng từ từ biến thành màu nám đen. Sắc mặt Hoa Linh vẫn bình thường, điềm tĩnh nhìn thẳng vào chuông vàng, ngước mắt nhìn Thiên Lôi Điện Mẫu trên trời, nhíu mày, cảm thấy trận lôi kiếp của Tiểu Cửu rõ ràng mạnh hơn những người khác nhiều. Hắn biết có lẽ vì mình quấy nhiễu khiến Thiên Lôi bất mãn, song cũng biết tình huống hiện tại của Tiểu Cửu, nếu thu hồi chuông bạc, chỉ e cậu không chịu nổi đến mười tia sét, tức khắc hồn phi phách tán.

Vì vậy Hoa Linh chẳng mảy may nhúc nhích, vẫn rót chân khí vào chuông bạc không ngừng, tiếp tục ngăn trở lôi kích thay Tiểu Cửu. Hắn biết, lôi trượng của Thiên Lôi Điện Mẫu phải nạp điện, hạn mức điện tối đa của mỗi lần lôi kiếp là cố định, lôi trượng nạp đầy điện có thể cung cấp cho hai ba người Độ Kiếp. Cho dù xui xẻo, vừa khéo đụng trúng lúc hai người vừa nạp đầy điện, thì dựa theo cách giáng sét này, thời điểm lôi trượng hết điện chắc hẳn không còn xa.

Thái dương Hoa Linh hơi rỉ mồ hôi, hắn cảm giác được chuông vàng đã bị tổn hại đôi chỗ, bèn rủ mắt nhìn cánh tay phải của mình, có mấy khu vực da thịt đã bị hủy triệt để, lộ ra xương trắng.

Ngộ nhỡ cánh tay của mình không chống đỡ được tới lúc lôi trượng hết điện, e rằng mạng của Tiểu Cửu cũng chấm dứt tại đây. Hoa Linh nhìn Tiểu Cửu mặt mày tái nhợt trong lôi trận, trầm tư giây lát, quyết định bất luận thế nào cũng phải bảo vệ hồn phách của Tiểu Cửu trước, rồi nhìn chuông vàng đang chuyển động trên không, trong mắt toát ra vẻ không nỡ, sau đó nghiến răng, hai mắt sáng như đuốc, miệng niệm vài câu cấm chú.

Chỉ thấy chuông bạc trên không trung thoắt cái thu nhỏ mấy trăm lần, biến về kích thước ban đầu, tiếp theo phi như bay xuống đỉnh đầu Tiểu Cửu, một luồng ngân quang nhập vào cơ thể cậu. Cùng lúc ấy, toàn bộ cánh tay phải của Hoa Linh cũng tức khắc mất hết da thịt, chỉ còn trơ mỗi xương.

Lôi kích vẫn đang tiếp tục, không có chuông vàng bảo hộ, từng tia sét đánh lên người Tiểu Cửu. Mấy phút sau, Tiểu Cửu trong trận biến thành tiểu ngân long…

Nhìn vết thương chồng chất trên người tiểu long, Hoa Linh có chút đau lòng, hắn ngẩng đầu Thiên Lôi Điện Mẫu, tự hỏi không biết có nên trực tiếp hủy lôi trượng kia không. Song đúng lúc này, một tiếng gầm của rồng vang lên từ nhà đá trên sườn núi Thanh Viên, một bóng dáng màu đen vọt lên từ nhà đá, xông thẳng lên trời.

Bấy giờ Hoa Linh mới yên lặng thở phào, trong lòng cũng dâng lên tia bất mãn: Tới trễ như thế, anh trai gì đó đúng là không đáng tin.

Tiểu Cửu nằm sấp trên giường, hồi tưởng tình cảnh Độ Kiếp của mình, cậu cũng không biết các loại hoạt động tâm lý trong lòng Hoa Linh, nhưng lại biết hồn phách của mình được Hoa Linh bảo vệ. Trước khi hôn mê, cậu mơ hồ trông thấy ánh mắt thoáng chút âu lo của Hoa Linh đang đứng ngoài trận, cả cánh tay xương trắng đáng sợ kia nữa.

Hoa Hoa nhất định là vì cứu mình nên mới bị thương, bữa nào phải tìm thời gian đi hỏi anh cả, nhờ ảnh chữa khỏi cho Hoa Hoa mới được, hoàng tử nhỏ yên lặng nghĩ.

Lúc này, hoàng tử nhỏ lại nhớ tới những lời Hoa Linh nói với mình, tâm trạng không khỏi xám xịt.



Kim Kim là Ma tôn Thần Đồ, mỹ nhân trong hang là Ma thần Hậu Khanh, nghe các anh nói là Hậu Khanh đã hoàn toàn thức tỉnh, thậm chí đã về Ma giới.

Tiểu Cửu chôn đầu vào gối, cọ tới cọ lui, tuy trước khi tiến vào lôi trận, mình có tuyên bố một cách khí phách là nếu ảnh dám trèo tường, mình nhất định sẽ biến ảnh thành bọt biển rồi ném vào bồn tắm. Nhưng giờ khắc này, trong lòng hoàng tử nhỏ vẫn cứ thấy ê ẩm, kiếp trước Thần Đồ và Hậu Khanh trông thế nào cũng là một cặp xứng đôi, Thần Đồ đẹp trai, Hậu Khanh xinh đẹp, hai người họ rốt cuộc có gì với nhau không?

Mặc dù mình rất tin tưởng Kim Kim, nhưng đó là khi Kim Kim chưa khôi phục ký ức của Thần Đồ nha, giờ Kim Kim đã triệt để nhớ lại chuyện trước kia, liệu ảnh có hoàn toàn thông suốt, nhớ ra đóa hoa trắng trong lòng kia mới là người ảnh yêu nhất không.

Mặc dù mình rất tin tưởng Kim Kim, nhưng Kim Kim đúng là vì tìm kiếm Hậu Khanh mới dứt bỏ thân phận Ma tôn cao lớn ở nhân gian, buông tha cuộc sống hậu đãi, nhập nhân gian luân hồi muôn đời, đây không phải là yêu, chẳng lẽ là hận? Được rồi, cho dù là hận, tám phần cũng là vì yêu sinh hận.

Hoàng tử nhỏ càng tưởng tượng càng phiền muộn, nghĩ có khi Kim Trăn đang anh anh em em với Hậu Khanh tại Ma giới thì trái tim nghẹn ngào không thôi. Lại nghĩ mình có biết bao nghi vấn muốn hỏi Kim Kim, song ngày mai gặp hắn lại buộc phải vờ vịt không quen, cơ tim càng nghẹn…

Cứ vậy, sáng hôm sau khi các hoàng tử đi vào tẩm cung của Tiểu Cửu, liền trông thấy một bé con mắt gấu trúc.

Ngao Liệt trợn mắt dòm hoàng tử nhỏ, hỏi:

“Tiểu Cửu, tối qua em bị ai đánh hả?”

Tiểu Cửu: …Mãi sau hoàng tử nhỏ mới ai oán nói: “Cầu đánh, đánh xỉu luôn thì sẽ không suy nghĩ miên man nữa.”

Ngao Phác tiến lên xoa xoa mái tóc mềm của Tiểu Cửu, bảo: “Mất ngủ à? Lại nhớ đến Thần Đồ kia sao?”

Hoàng tử nhỏ gật đầu: “Anh tư ơi, nếu Kim Kim thấy em quên ảnh rồi, cái ảnh nhớ đến chuyện ngày xưa, trở về làm hòa với Hậu Khanh thì phải làm sao?”

Ngao Phác cười đáp: “Tiểu Cửu à, nếu hắn muốn ở bên Hậu Khanh kia thì sẽ không đến Long cung mỗi ngày tìm em đâu, tuy rằng thần ma không thể cùng tồn tại, nhưng anh thấy tình cảm mà Ma tôn dành cho em là thật lòng.”

Nghe Ngao Phác nói xong, trái tim thấp thỏm cả đêm Tiểu Cửu cuối cùng cũng yên ổn phần nào.

Ngao Liệt bên cạnh lại liếc mắt xem thường: “Em tẩu hỏa nhập ma còn không phải vì biết chuyện kiếp trước giữa hắn với Hậu Khanh sao, không chừng hắn áy náy nên mới ngày ngày tới thăm em.”

Ngao Phong gật đầu a dua: “Đúng đó, ngày em khỏi hẳn cũng là ngày hắn đề nghị chia tay…”

Tiểu Cửu: …



Ngao Phác lườm Ngao Phong một cái, quay lại nói với Tiểu Cửu:

“Đừng nghe bọn họ phán linh tinh, Tiểu Cửu, giờ em không nên suy nghĩ bậy bạ, quan trọng nhất là phải dưỡng thân thể thật tốt, Ma tôn kia tặng em cả nội đan của mình, chứng tỏ tình cảm hắn dành cho em nhất định không tầm thường. Còn vấn đề liên quan đến Hậu Khanh, chờ thương thế của em lành hẳn rồi đi hỏi là xong.”

Tiểu Cửu gật đầu một cách tủi thân, lặng thinh giây lát lại ra chiều xoắn xuýt, bèn nhìn Ngao Phác bằng đôi mắt sáng lấp lánh, cất giọng do dự:

“Anh tư ơi, nếu… em nói là nếu, nếu kiếp trước Kim Kim thực sự mập mờ với Hậu Khanh, vậy em đây có thành tiểu tam không…”

Ngao Phác: …

Nhìn ánh mắt mong mỏi của Tiểu Cửu, Tứ hoàng tử rối rắm cả buổi, cuối cùng đáp:

“Nếu thật là thế, vậy dựa theo thứ tự trước sau thì đúng rồi.”

Khuôn mặt bánh bao của hoàng tử nhỏ nháy mắt méo xẹo, ra chiều sắp khóc tới nơi: “Em đường đường là hoàng tộc Đại long, không muốn biến thành hồ ly tinh đâu…”

Ngao Phong: “Tụi anh cũng không muốn thành anh trai của hồ ly tinh đâu, nên anh bảo nè Tiểu Cửu, em đừng nhớ đến cái gã bắt cá hai tay đó nữa, nếu em thực sự thích đàn ông thì Tiên cung cũng có đối tượng không tồi đâu, Nhị Lang Thần Quân đã đứng đầu bảng xếp hạng nam thần Tiên giới vài ngàn năm rồi, Ngọc đế chỉ điểm cho anh ta mấy mối hôn sự mà vẫn không thành, trong Tiên cung đã có người lén đồn anh ta là cong kia kìa, hay ngày mai anh đi hỏi thử giúp em nha…”

Ngao Phác vỗ một phát lên gáy Ngao Phong, bảo: “Mày còn ngại chưa đủ rối hay sao vậy? Toàn nêu ba cái ý kiến vớ vẩn.”

Tiểu Cửu u oán nhìn Ngao Phong: “Trên bảng xếp hạng nam thần quyến rũ của tam giới, Kim Kim đã được bảy sao, Nhị Lang Thần vẫn là năm sao, căn bản không cách nào so sánh được không?”

Mắt Ngao Phong không khỏi sáng ngời, hỏi: “Ơ, không ngờ Tiểu Cửu lại chú ý bảng nam thần? Từ hồi nào vậy?”

Tiểu Cửu: “Hôm qua.”

Nghe vậy, Ngao Phong vươn tay bế Tiểu Cửu lên, cười nói:

“Nhị Lang Thần Quân cũng khá lắm, cao phú soái bậc nhất Tiên giới, có nhà có xe có cả khuyển. Quan trọng nhất là giữ mình trong sạch, mấy ngàn năm qua chưa từng dính scandal lùm xùm nào, có thể nói là môn đăng hộ đối với Long cung chúng ta, thích hợp hơn Thần Đồ kia chả biết bao nhiêu lần.”

Tiểu Cửu gác đầu lên vai Ngao Phong, chưa kịp mở miệng đã thấy Thần Đồ xuất hiện tại cửa.

Chỉ thấy Thần Đồ khoác áo bào đen, tay xách một bịch to, nhìn bà mai Ngao Phong đang hưng phấn ra mặt bằng ánh mắt âm u.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau