Sau Khi Trở Thành Lốp Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Và Nam Phản Diện Đều Thích Ta
Chương 62:
Đừng nói Nguyễn Thần Hiên, ngay cả Hứa Thừa Hạo thấy có người bám ngoài cửa sổ cũng bị dọa sợ, anh vội vàng chạy qua mở cửa: “Đây là lầu sáu! Anh không muốn sống nữa hả!!”
Cảnh Nhất Thành đạp bệ cửa sổ nhảy vào, đứng vững xong bèn lạnh tanh nói một câu: “Nếu thang máy dùng được thì tôi đã không đi đường cửa sổ.”
Đầu-sỏ-chắn-thang-máy Nguyễn Thần Hiên không hề dao động nội tâm, thậm chí còn có chút buồn cười: “Có thể đi con đường không bình thường chứng tỏ năng lực Cảnh tổng thật phi phàm, thỉnh thoảng có cơ hội bộc lộ chút tài năng cũng tốt đó.”
Cảnh Nhất Thành ha ha: “Hy vọng lần sau cậu cũng có cơ hội bộc lộ chút tài năng.”
Nguyễn Thần Hiên: “So ra vẫn kém năng lực của Cảnh tổng.”
Cảnh Nhất Thành: “Biết thì tốt! Nếu cậu tự mình hiểu mình sớm như vậy thì có tốt hơn không?”
Nguyễn Thần Hiên: “Tôi thấy đúng là Cảnh tổng khiếm khuyết vẻ đẹp của sự khiêm tốn lễ phép.”
Cảnh Nhất Thành: “Ha ha.”
“……”
Hứa Thừa Hạo quay đầu sang trái nhìn Nguyễn Thần Hiên, rồi quay đầu sang phải nhìn Cảnh Nhất Thành, muốn cạn lời: “Hai người có thấy bộ dạng đầu heo của mình trông thế nào không, còn ở đấy mà dỗi nhau? Hai người quên mất sáng nay mình vào bệnh viện thế nào à?”
Cảnh Nhất Thành & Nguyễn Thần Hiên: “……”
“Nhất là anh, Cảnh Nhất Thành!” Hứa Thừa Hạo cầm gối ôm vịt vàng đập loạn một trận: “Không biết chính mình bị thương phải không! Cửa sổ lầu sáu anh cũng dám trèo, anh không sợ chết phải không! Anh có năng lực như vậy sao không biết tự soi gương xem mặt mình thành cái dạng gì rồi! Còn dám nữa không?! Còn dám nữa không?!”
Cảnh Nhất Thành bị đập ngồi xuống sô-pha chịu trận, “Không dám, biết sai rồi.”
Hứa Thừa Hạo quơ quơ gối vịt vàng trong tay: “Thấy không? Gối của anh, tôi tịch thu!”
Cảnh Nhất Thành lập tức ngồi thẳng dậy: “Tại sao?!”
“Bởi vì mặt anh bị thương trông rất xấu, tôi sợ nó bị dọa.” Hứa Thừa Hạo nói: “Chừng nào anh dưỡng thương khỏi, cầm báo cáo kiểm tra sức khỏe đến chuộc nó.”
Cảnh Nhất Thành: “……Ừ.”
Dạy dỗ người ta xong, Hứa Thừa Hạo chỉnh lại quần áo, lại trở thành đại thiếu gia Hứa gia trầm tĩnh tao nhã, rồi khách sáo mời Nguyễn Thần Hiên qua đây ngồi.
Nguyễn Thần Hiên mỉm cười, cũng ngồi xuống sô-pha. Vẻ mặt bất động, nhưng những hình ảnh vừa nhìn lúc nãy lại đang xoay chuyển trong lòng.
Có đôi khi đánh nhau không hẳn là quan hệ không tốt, ngược lại còn là minh chứng cho quan hệ rất tốt, thật giống như càng là bạn tốt lại càng có thể hờn giận nói ra điểm yếu của nhau, bởi vì quan hệ tốt nên không có chỗ nào phải sợ. Chỉ có lúc đối đãi với người xa lạ hoặc người chỉ có quan hệ bình thường, ta mới lễ phép khách sáo, luôn luôn chú ý ngôn từ cử chỉ, bảo trì hình tượng.
Thật xui xẻo chính là, Nguyễn Thần Hiên nhìn tình trạng trước mặt và phát hiện, Cảnh Nhất Thành là vế trước, còn mình là vế sau – ít nhất, Hứa Thừa Hạo sẽ không vì y mà trong lòng có quan tâm và lo lắng, cũng sẽ không vì y mà bỏ đi chiếc mặt nạ lãnh đạm nhã nhặn của mình, lại càng không vì y mà có những động tác đùa giỡn thân mật.
Nhưng Cảnh Nhất Thành lại có thể làm được.
Chênh lệch giữa bọn họ không còn là một chữ “lớn” bình thường, cũng khó trách Cảnh Nhất Thành buổi sáng lại đắc ý kiêu ngạo như thế, hắn cũng nhìn ra chênh lệch giữa y và hắn.
Nguyễn Thần Hiên thản nhiên uống trà, trong lòng suy tư nên đối mặt thế nào với cảm giác áp bách Cảnh Nhất Thành gây cho mình.
Mà người y cảnh giác, đang ngồi lù lù ở sô-pha đơn đối diện theo dõi y, hắn hận không thể dùng ánh mắt lăng trì y: “Sao hôm nay Nguyễn tổng lại rảnh rỗi trở về? Xem ra áp lực trong nhà không đủ nặng nhỉ.”
Nguyễn Thần Hiên nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, thật đáng tiếc khi không thể làm Cảnh tổng hài lòng…… Càng tiếc hơn chính là tuy rằng tôi về lần này chỉ để lấy vài thứ đồ, nhưng đợi thêm vài ngày là tôi có thể trở về đây ở lại.”
Cảnh Nhất Thành: “Xem ra Nguyễn tổng chưa từ bỏ ý định.”
Nguyễn Thần Hiên: “Không, chính xác là vừa mới có tâm tư thôi.”
Cảnh Nhất Thành giận tái mặt nhìn y, Nguyễn Thần Hiên lại không bị ảnh hưởng chút nào, y mỉm cười nhìn lại. Ánh mắt của hai người tranh chấp giữa không trung, sát phạt kịch liệt không dừng, không khí cũng biến thành căng thẳng lên.
Có thể đây là kết giới PK (*) mà nam phản diện lẫn nam chính tự mang theo, mỗi lần đến lúc này, Hứa Thừa Hạo cảm thấy chính mình thật thừa thãi, không nên quấy rầy bọn họ PK…… Nhưng cái đờ cờ mờ đây là nhà anh mà! Có bản lĩnh thì các người tự về nhà mình PK đi!
(*) PK: Player Killing, thuật ngữ game chỉ việc player A giết chết player B khi đối kháng nhau (PvP) mà không bị cảnh cáo từ hệ thống game.
Hứa Thừa Hạo vừa định ho mấy tiếng để ngăn cản, thì có tiếng chuông điện thoại vang lên đánh vỡ tình thế căng thẳng – là di động của Nguyễn Thần Hiên.
Nguyễn Thần Hiên lập tức cúi đầu kiểm tra, cúp điện thoại xong, y đứng dậy nói: “Trợ lý của tôi sắp tới rồi, nếu có chìa khóa thì tôi cũng nên đi, rất cảm ơn Hứa tổng không so hiềm khích lúc trước mà chiêu đãi, có cơ hội nhất định sẽ mời Hứa tổng ăn một bữa.”
“Không cần cậu mời.” Cảnh Nhất Thành đứng bên cạnh chen vào.
“Tôi cũng chưa nói sẽ mời Cảnh tổng.” Nguyễn Thần Hiên đáp trả, lại nói tiếp với Hứa Thừa Hạo: “Hứa tổng cứ ở đây, không cần tiễn đâu, tôi đi trước.”
Hứa Thừa Hạo gật đầu: “Tạm biệt Nguyễn tổng.”
Nguyễn Thần Hiên: “Tạm biệt.”
Đợi tiếng đóng cửa vang lên, Cảnh Nhất Thành lập tức hừ lạnh một tiếng: “Cuối cùng cũng phắn.”
Hứa Thừa Hạo đá chân hắn: “Người ta đi rồi thì anh cũng đi thôi, đợi cái gì nữa?”
“Tôi chưa ăn cơm.” Cảnh Nhất Thành mặt dày nói: “Đói nhũn người không về được.”
Hứa Thừa Hạo: “Không phải anh lợi hại lắm sao, còn trèo được cửa sổ cơ mà?”
Cảnh Nhất Thành: “Đúng vậy, tất cả sức lực còn lại dùng để trèo cửa sổ hết rồi.”
Hứa Thừa Hạo cạn lời: “Anh học ai đấy? Anh trước kia cũng không nói nhiều như vậy.”
Cảnh Nhất Thành nhìn anh, không hé răng.
Hứa Thừa Hạo: “……”
Không thể là anh, anh mới không như vậy!
Hứa Thừa Hạo do chột dạ nên mạnh mẽ bẻ lái sang chuyện khác, anh cầm gối vịt vàng ném vào trong lòng hắn, đứng dậy nói: “Ăn cơm!”
Cảnh Nhất Thành nhân cơ hội xoa nắn gối vịt vàng, rồi mới lưu luyến thả nó lại sô-pha, đi vào phòng ăn.
Dì giúp việc chắc đã quen với Cảnh Nhất Thành đến cọ cơm, lượng cơm tối gần đây đều là phần hai người, còn chuẩn bị cả trái cây tráng miệng.
Hứa Thừa Hạo bày lại bàn ăn, đặt những món nhạt trước mặt Cảnh Nhất Thành, nhắc nhở: “Anh hiện tại có thương tích trên người, đầu thì y hệt đầu heo, chỉ có thể ăn mấy món này, biết chưa? Không được đụng phần bên này của tôi!
Cảnh Nhất Thành im lặng gật đầu.
Hứa Thừa Hạo nhìn hắn có vẻ thành thật, lúc này mới vừa lòng ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Đang ăn, Cảnh Nhất Thành đột nhiên nói: “Dự án sắp kết thúc rồi.”
Hứa Thừa Hạo ừ một tiếng, vẫn chưa có phản ứng với ý tứ của đối phương.
Cảnh Nhất Thành đợi một lúc thấy không có đáp lại, hắn ngẩng đầu nói: “Không lẽ cậu quên giao hẹn của chúng ta rồi?”
Hứa Thừa Hạo ngẩng đầu liếc hắn: “Ai giao hẹn gì với anh, quên rồi.”
Cảnh Nhất Thành nghe vậy, lập tức buông bát đũa, nghiêm túc nói: “Lúc bắt đầu, chúng ta đã giao hẹn lấy dự án làm thời gian xác định quan hệ của hai chúng ta rốt cuộc là bạn hay địch, bây giờ chỉ còn vài ngày là dự án kết thúc, cậu không định nói gì sao?”
Hứa Thừa Hạo ngừng lại, cũng buông bát đũa để nghĩ, hình như có nhớ là hai hay ba tháng trước, nam phản diện chính xác có nói qua mấy câu này.
Hứa Thừa Hạo: “A…… Tôi nhớ rồi.”
Cảnh Nhất Thành nhìn anh đăm đăm.
Hứa Thừa Hạo cầm bát đũa lên, tự gắp rau vào bát của mình xong, anh ngẩng đầu mỉm cười với hắn: “Muốn làm bạn thì tiếp tục ăn cơm, muốn làm địch thì trèo cửa sổ đi về, tự anh chọn đi!”
Ánh mắt Cảnh Nhất Thành sáng lên ngay lập tức, ngạc nhiên mừng rỡ: “Cậu đồng ý?”
Hứa Thừa Hạo: “Ăn hay không ăn?”
“Ăn!” Cảnh Nhất Thành thế nào lại không ăn, hắn nhanh chóng cầm bát đũa tiếp tục ăn cơm. Dù trong miệng đều là đồ ăn nhạt nhẽo nhưng trong lòng lại như uống mật ong, sướng không chịu được.
Tuy biết quan hệ của bọn họ đã dịu đi, nhưng đợi đến lúc thực sự xác định quan hệ, cảm giác kích động vui vẻ ngạc nhiên này vẫn tuôn ra như suối, chảy đến khắp mỗi ngóc ngách trong cơ thể, làm cả người vui sướng hưng phấn lên, hận không thể đứng tại chỗ xoay hai vòng để giảm bớt cảm xúc.
Tội lỗi ba trái ớt của hắn rốt cuộc được tẩy sạch!!!
Hơn nữa…… Đây là người bạn chân chính quan trọng đầu tiên của hắn!
Cảnh Nhất Thành quản lý biểu cảm thất bại, khóe môi nhếch lên cũng không hạ xuống, cười đến mức cứng mặt.
Mặt đã sưng như vậy còn cười, thật sự không đau à? Hứa Thừa Hạo nhìn biểu cảm trên mặt hắn bắt đầu biến thành vặn vẹo, anh ghét bỏ nói: “Được rồi được rồi, cơm cũng ăn rồi, nói cũng nói xong, mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai anh không đi làm nhưng tôi thì phải đi đấy.”
Cảnh Nhất Thành ho nhẹ một tiếng, bắt đầu khống chế cảm xúc của mình, mặt mày hắn trầm lắng, đứng dậy nói: “Tôi về trước.”
Hứa Thừa Hạo ở đằng sau gọi: “Chờ……”
Cảnh Nhất Thành: “Không cần tiễn!”
Hứa Thừa Hạo tức giận: “Bên đấy là cửa sổ! Đi cửa chính cho tôi!”
Cảnh Nhất Thành: “……”
————
Vật lộn cả một ngày, Hứa Thừa Hạo cuối cùng cũng cất bước tên ngốc Cảnh Nhất Thành, anh vừa rửa mặt vừa mắng tên này nhìn thì thấy khôn khéo, kỳ thật tiếp xúc rồi mới thấy càng ngốc, tâm trí thiếu hụt như đứa trẻ to xác……
Hứa Thừa Hạo ngừng một chút, nghĩ thầm có khi nào vì lý do này mà trong truyện mới không miêu tả nội tâm của nam phản diện điên cuồng tàn bạo ngầu lòi ngút trời xanh không? Trẻ to xác tâm trí không đầy đủ = đại nhân vật phản diện u ám thần kinh?
Mà nói đến đấy, một đứa trẻ có tài năng, thích cái gì thì làm cái nấy, hơn nữa còn rất ghét đứa trẻ khác đụng vào đồ của mình, hình dung như vậy cũng thật phù hợp.
Hứa Thừa Hạo: “……”
Bỏ đi, anh vẫn đừng nghĩ nữa.
Hứa Thừa Hạo từ bỏ tưởng tượng, nhanh chóng rửa xong mặt rồi quay về giường nằm, ôm gối vịt vàng nhìn chậu vịt vàng chu mỏ để ở đầu giường, đợi nhiệm vụ Ớt nhỏ 3.0 tới.
Đêm khuya, mùi ớt quen thuộc, tiếng đinh đinh quen thuộc của hệ thống xuất hiện.
[Đinh – Phản hồi thành công, nhiệm vụ Ớt nhỏ tự động thăng cấp lên 3.0, nhiệm vụ yêu cầu: người phát động phải thu hoạch 100 trái ớt trong vòng một tháng mở nhiệm vụ, không thể thu hoạch vượt mức yêu cầu.] [Tặng kèm một bao hạt ớt loại thấp, tỷ lệ kết trái thành công là 30%.]
[Đinh – Ớt nhỏ xin nhắc nhở ngài, loại ớt có tỷ lệ kết trái 30% đại biểu cho việc khi ngài gieo loại hạt giống này, sẽ có 40% khả năng thất bại, 30% khả năng đạt được ớt dị dạng, và 30% khả năng đạt được ớt hoàn chỉnh.]
[Đinh – Ớt nhỏ xin nhắc nhở ngài, số lượng trái kết thành công gia tăng, thời gian sinh trưởng của cây ớt cũng đồng thời tăng lên, bắt đầu từ nhiệm vụ này, thời gian trồng ớt sẽ kéo dài, hai ngày ươm giống, hai ngày nở hoa, hai ngày kết trái, xin đừng quên thu hoạch đúng giờ.]
[Đinh – Xin mời ngài bắt đầu nhiệm vụ.]
Hứa Thừa Hạo nhìn túi hạt giống ớt trong tay, cẩn thận tiêu hóa tin tức vừa rồi. Đúng như anh đoán, mỗi lần nhiệm vụ thăng cấp là số lượng ớt sẽ tăng, đều là thêm một số không ở phía sau, lần này là một trăm, lần tiếp theo sẽ là một ngàn, mười ngàn, anh chuẩn bị vườn là đúng đắn.
Tin không tốt duy nhất chính là thời gian trồng ớt tăng lên; tỷ lệ kết trái thành công tăng lên 30%, đồng thời tỷ lệ thất bại giảm bớt 10%, tỷ lệ thành công tăng cao như vậy, hy vọng lần này anh cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ!
Cảnh Nhất Thành đạp bệ cửa sổ nhảy vào, đứng vững xong bèn lạnh tanh nói một câu: “Nếu thang máy dùng được thì tôi đã không đi đường cửa sổ.”
Đầu-sỏ-chắn-thang-máy Nguyễn Thần Hiên không hề dao động nội tâm, thậm chí còn có chút buồn cười: “Có thể đi con đường không bình thường chứng tỏ năng lực Cảnh tổng thật phi phàm, thỉnh thoảng có cơ hội bộc lộ chút tài năng cũng tốt đó.”
Cảnh Nhất Thành ha ha: “Hy vọng lần sau cậu cũng có cơ hội bộc lộ chút tài năng.”
Nguyễn Thần Hiên: “So ra vẫn kém năng lực của Cảnh tổng.”
Cảnh Nhất Thành: “Biết thì tốt! Nếu cậu tự mình hiểu mình sớm như vậy thì có tốt hơn không?”
Nguyễn Thần Hiên: “Tôi thấy đúng là Cảnh tổng khiếm khuyết vẻ đẹp của sự khiêm tốn lễ phép.”
Cảnh Nhất Thành: “Ha ha.”
“……”
Hứa Thừa Hạo quay đầu sang trái nhìn Nguyễn Thần Hiên, rồi quay đầu sang phải nhìn Cảnh Nhất Thành, muốn cạn lời: “Hai người có thấy bộ dạng đầu heo của mình trông thế nào không, còn ở đấy mà dỗi nhau? Hai người quên mất sáng nay mình vào bệnh viện thế nào à?”
Cảnh Nhất Thành & Nguyễn Thần Hiên: “……”
“Nhất là anh, Cảnh Nhất Thành!” Hứa Thừa Hạo cầm gối ôm vịt vàng đập loạn một trận: “Không biết chính mình bị thương phải không! Cửa sổ lầu sáu anh cũng dám trèo, anh không sợ chết phải không! Anh có năng lực như vậy sao không biết tự soi gương xem mặt mình thành cái dạng gì rồi! Còn dám nữa không?! Còn dám nữa không?!”
Cảnh Nhất Thành bị đập ngồi xuống sô-pha chịu trận, “Không dám, biết sai rồi.”
Hứa Thừa Hạo quơ quơ gối vịt vàng trong tay: “Thấy không? Gối của anh, tôi tịch thu!”
Cảnh Nhất Thành lập tức ngồi thẳng dậy: “Tại sao?!”
“Bởi vì mặt anh bị thương trông rất xấu, tôi sợ nó bị dọa.” Hứa Thừa Hạo nói: “Chừng nào anh dưỡng thương khỏi, cầm báo cáo kiểm tra sức khỏe đến chuộc nó.”
Cảnh Nhất Thành: “……Ừ.”
Dạy dỗ người ta xong, Hứa Thừa Hạo chỉnh lại quần áo, lại trở thành đại thiếu gia Hứa gia trầm tĩnh tao nhã, rồi khách sáo mời Nguyễn Thần Hiên qua đây ngồi.
Nguyễn Thần Hiên mỉm cười, cũng ngồi xuống sô-pha. Vẻ mặt bất động, nhưng những hình ảnh vừa nhìn lúc nãy lại đang xoay chuyển trong lòng.
Có đôi khi đánh nhau không hẳn là quan hệ không tốt, ngược lại còn là minh chứng cho quan hệ rất tốt, thật giống như càng là bạn tốt lại càng có thể hờn giận nói ra điểm yếu của nhau, bởi vì quan hệ tốt nên không có chỗ nào phải sợ. Chỉ có lúc đối đãi với người xa lạ hoặc người chỉ có quan hệ bình thường, ta mới lễ phép khách sáo, luôn luôn chú ý ngôn từ cử chỉ, bảo trì hình tượng.
Thật xui xẻo chính là, Nguyễn Thần Hiên nhìn tình trạng trước mặt và phát hiện, Cảnh Nhất Thành là vế trước, còn mình là vế sau – ít nhất, Hứa Thừa Hạo sẽ không vì y mà trong lòng có quan tâm và lo lắng, cũng sẽ không vì y mà bỏ đi chiếc mặt nạ lãnh đạm nhã nhặn của mình, lại càng không vì y mà có những động tác đùa giỡn thân mật.
Nhưng Cảnh Nhất Thành lại có thể làm được.
Chênh lệch giữa bọn họ không còn là một chữ “lớn” bình thường, cũng khó trách Cảnh Nhất Thành buổi sáng lại đắc ý kiêu ngạo như thế, hắn cũng nhìn ra chênh lệch giữa y và hắn.
Nguyễn Thần Hiên thản nhiên uống trà, trong lòng suy tư nên đối mặt thế nào với cảm giác áp bách Cảnh Nhất Thành gây cho mình.
Mà người y cảnh giác, đang ngồi lù lù ở sô-pha đơn đối diện theo dõi y, hắn hận không thể dùng ánh mắt lăng trì y: “Sao hôm nay Nguyễn tổng lại rảnh rỗi trở về? Xem ra áp lực trong nhà không đủ nặng nhỉ.”
Nguyễn Thần Hiên nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, thật đáng tiếc khi không thể làm Cảnh tổng hài lòng…… Càng tiếc hơn chính là tuy rằng tôi về lần này chỉ để lấy vài thứ đồ, nhưng đợi thêm vài ngày là tôi có thể trở về đây ở lại.”
Cảnh Nhất Thành: “Xem ra Nguyễn tổng chưa từ bỏ ý định.”
Nguyễn Thần Hiên: “Không, chính xác là vừa mới có tâm tư thôi.”
Cảnh Nhất Thành giận tái mặt nhìn y, Nguyễn Thần Hiên lại không bị ảnh hưởng chút nào, y mỉm cười nhìn lại. Ánh mắt của hai người tranh chấp giữa không trung, sát phạt kịch liệt không dừng, không khí cũng biến thành căng thẳng lên.
Có thể đây là kết giới PK (*) mà nam phản diện lẫn nam chính tự mang theo, mỗi lần đến lúc này, Hứa Thừa Hạo cảm thấy chính mình thật thừa thãi, không nên quấy rầy bọn họ PK…… Nhưng cái đờ cờ mờ đây là nhà anh mà! Có bản lĩnh thì các người tự về nhà mình PK đi!
(*) PK: Player Killing, thuật ngữ game chỉ việc player A giết chết player B khi đối kháng nhau (PvP) mà không bị cảnh cáo từ hệ thống game.
Hứa Thừa Hạo vừa định ho mấy tiếng để ngăn cản, thì có tiếng chuông điện thoại vang lên đánh vỡ tình thế căng thẳng – là di động của Nguyễn Thần Hiên.
Nguyễn Thần Hiên lập tức cúi đầu kiểm tra, cúp điện thoại xong, y đứng dậy nói: “Trợ lý của tôi sắp tới rồi, nếu có chìa khóa thì tôi cũng nên đi, rất cảm ơn Hứa tổng không so hiềm khích lúc trước mà chiêu đãi, có cơ hội nhất định sẽ mời Hứa tổng ăn một bữa.”
“Không cần cậu mời.” Cảnh Nhất Thành đứng bên cạnh chen vào.
“Tôi cũng chưa nói sẽ mời Cảnh tổng.” Nguyễn Thần Hiên đáp trả, lại nói tiếp với Hứa Thừa Hạo: “Hứa tổng cứ ở đây, không cần tiễn đâu, tôi đi trước.”
Hứa Thừa Hạo gật đầu: “Tạm biệt Nguyễn tổng.”
Nguyễn Thần Hiên: “Tạm biệt.”
Đợi tiếng đóng cửa vang lên, Cảnh Nhất Thành lập tức hừ lạnh một tiếng: “Cuối cùng cũng phắn.”
Hứa Thừa Hạo đá chân hắn: “Người ta đi rồi thì anh cũng đi thôi, đợi cái gì nữa?”
“Tôi chưa ăn cơm.” Cảnh Nhất Thành mặt dày nói: “Đói nhũn người không về được.”
Hứa Thừa Hạo: “Không phải anh lợi hại lắm sao, còn trèo được cửa sổ cơ mà?”
Cảnh Nhất Thành: “Đúng vậy, tất cả sức lực còn lại dùng để trèo cửa sổ hết rồi.”
Hứa Thừa Hạo cạn lời: “Anh học ai đấy? Anh trước kia cũng không nói nhiều như vậy.”
Cảnh Nhất Thành nhìn anh, không hé răng.
Hứa Thừa Hạo: “……”
Không thể là anh, anh mới không như vậy!
Hứa Thừa Hạo do chột dạ nên mạnh mẽ bẻ lái sang chuyện khác, anh cầm gối vịt vàng ném vào trong lòng hắn, đứng dậy nói: “Ăn cơm!”
Cảnh Nhất Thành nhân cơ hội xoa nắn gối vịt vàng, rồi mới lưu luyến thả nó lại sô-pha, đi vào phòng ăn.
Dì giúp việc chắc đã quen với Cảnh Nhất Thành đến cọ cơm, lượng cơm tối gần đây đều là phần hai người, còn chuẩn bị cả trái cây tráng miệng.
Hứa Thừa Hạo bày lại bàn ăn, đặt những món nhạt trước mặt Cảnh Nhất Thành, nhắc nhở: “Anh hiện tại có thương tích trên người, đầu thì y hệt đầu heo, chỉ có thể ăn mấy món này, biết chưa? Không được đụng phần bên này của tôi!
Cảnh Nhất Thành im lặng gật đầu.
Hứa Thừa Hạo nhìn hắn có vẻ thành thật, lúc này mới vừa lòng ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Đang ăn, Cảnh Nhất Thành đột nhiên nói: “Dự án sắp kết thúc rồi.”
Hứa Thừa Hạo ừ một tiếng, vẫn chưa có phản ứng với ý tứ của đối phương.
Cảnh Nhất Thành đợi một lúc thấy không có đáp lại, hắn ngẩng đầu nói: “Không lẽ cậu quên giao hẹn của chúng ta rồi?”
Hứa Thừa Hạo ngẩng đầu liếc hắn: “Ai giao hẹn gì với anh, quên rồi.”
Cảnh Nhất Thành nghe vậy, lập tức buông bát đũa, nghiêm túc nói: “Lúc bắt đầu, chúng ta đã giao hẹn lấy dự án làm thời gian xác định quan hệ của hai chúng ta rốt cuộc là bạn hay địch, bây giờ chỉ còn vài ngày là dự án kết thúc, cậu không định nói gì sao?”
Hứa Thừa Hạo ngừng lại, cũng buông bát đũa để nghĩ, hình như có nhớ là hai hay ba tháng trước, nam phản diện chính xác có nói qua mấy câu này.
Hứa Thừa Hạo: “A…… Tôi nhớ rồi.”
Cảnh Nhất Thành nhìn anh đăm đăm.
Hứa Thừa Hạo cầm bát đũa lên, tự gắp rau vào bát của mình xong, anh ngẩng đầu mỉm cười với hắn: “Muốn làm bạn thì tiếp tục ăn cơm, muốn làm địch thì trèo cửa sổ đi về, tự anh chọn đi!”
Ánh mắt Cảnh Nhất Thành sáng lên ngay lập tức, ngạc nhiên mừng rỡ: “Cậu đồng ý?”
Hứa Thừa Hạo: “Ăn hay không ăn?”
“Ăn!” Cảnh Nhất Thành thế nào lại không ăn, hắn nhanh chóng cầm bát đũa tiếp tục ăn cơm. Dù trong miệng đều là đồ ăn nhạt nhẽo nhưng trong lòng lại như uống mật ong, sướng không chịu được.
Tuy biết quan hệ của bọn họ đã dịu đi, nhưng đợi đến lúc thực sự xác định quan hệ, cảm giác kích động vui vẻ ngạc nhiên này vẫn tuôn ra như suối, chảy đến khắp mỗi ngóc ngách trong cơ thể, làm cả người vui sướng hưng phấn lên, hận không thể đứng tại chỗ xoay hai vòng để giảm bớt cảm xúc.
Tội lỗi ba trái ớt của hắn rốt cuộc được tẩy sạch!!!
Hơn nữa…… Đây là người bạn chân chính quan trọng đầu tiên của hắn!
Cảnh Nhất Thành quản lý biểu cảm thất bại, khóe môi nhếch lên cũng không hạ xuống, cười đến mức cứng mặt.
Mặt đã sưng như vậy còn cười, thật sự không đau à? Hứa Thừa Hạo nhìn biểu cảm trên mặt hắn bắt đầu biến thành vặn vẹo, anh ghét bỏ nói: “Được rồi được rồi, cơm cũng ăn rồi, nói cũng nói xong, mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai anh không đi làm nhưng tôi thì phải đi đấy.”
Cảnh Nhất Thành ho nhẹ một tiếng, bắt đầu khống chế cảm xúc của mình, mặt mày hắn trầm lắng, đứng dậy nói: “Tôi về trước.”
Hứa Thừa Hạo ở đằng sau gọi: “Chờ……”
Cảnh Nhất Thành: “Không cần tiễn!”
Hứa Thừa Hạo tức giận: “Bên đấy là cửa sổ! Đi cửa chính cho tôi!”
Cảnh Nhất Thành: “……”
————
Vật lộn cả một ngày, Hứa Thừa Hạo cuối cùng cũng cất bước tên ngốc Cảnh Nhất Thành, anh vừa rửa mặt vừa mắng tên này nhìn thì thấy khôn khéo, kỳ thật tiếp xúc rồi mới thấy càng ngốc, tâm trí thiếu hụt như đứa trẻ to xác……
Hứa Thừa Hạo ngừng một chút, nghĩ thầm có khi nào vì lý do này mà trong truyện mới không miêu tả nội tâm của nam phản diện điên cuồng tàn bạo ngầu lòi ngút trời xanh không? Trẻ to xác tâm trí không đầy đủ = đại nhân vật phản diện u ám thần kinh?
Mà nói đến đấy, một đứa trẻ có tài năng, thích cái gì thì làm cái nấy, hơn nữa còn rất ghét đứa trẻ khác đụng vào đồ của mình, hình dung như vậy cũng thật phù hợp.
Hứa Thừa Hạo: “……”
Bỏ đi, anh vẫn đừng nghĩ nữa.
Hứa Thừa Hạo từ bỏ tưởng tượng, nhanh chóng rửa xong mặt rồi quay về giường nằm, ôm gối vịt vàng nhìn chậu vịt vàng chu mỏ để ở đầu giường, đợi nhiệm vụ Ớt nhỏ 3.0 tới.
Đêm khuya, mùi ớt quen thuộc, tiếng đinh đinh quen thuộc của hệ thống xuất hiện.
[Đinh – Phản hồi thành công, nhiệm vụ Ớt nhỏ tự động thăng cấp lên 3.0, nhiệm vụ yêu cầu: người phát động phải thu hoạch 100 trái ớt trong vòng một tháng mở nhiệm vụ, không thể thu hoạch vượt mức yêu cầu.] [Tặng kèm một bao hạt ớt loại thấp, tỷ lệ kết trái thành công là 30%.]
[Đinh – Ớt nhỏ xin nhắc nhở ngài, loại ớt có tỷ lệ kết trái 30% đại biểu cho việc khi ngài gieo loại hạt giống này, sẽ có 40% khả năng thất bại, 30% khả năng đạt được ớt dị dạng, và 30% khả năng đạt được ớt hoàn chỉnh.]
[Đinh – Ớt nhỏ xin nhắc nhở ngài, số lượng trái kết thành công gia tăng, thời gian sinh trưởng của cây ớt cũng đồng thời tăng lên, bắt đầu từ nhiệm vụ này, thời gian trồng ớt sẽ kéo dài, hai ngày ươm giống, hai ngày nở hoa, hai ngày kết trái, xin đừng quên thu hoạch đúng giờ.]
[Đinh – Xin mời ngài bắt đầu nhiệm vụ.]
Hứa Thừa Hạo nhìn túi hạt giống ớt trong tay, cẩn thận tiêu hóa tin tức vừa rồi. Đúng như anh đoán, mỗi lần nhiệm vụ thăng cấp là số lượng ớt sẽ tăng, đều là thêm một số không ở phía sau, lần này là một trăm, lần tiếp theo sẽ là một ngàn, mười ngàn, anh chuẩn bị vườn là đúng đắn.
Tin không tốt duy nhất chính là thời gian trồng ớt tăng lên; tỷ lệ kết trái thành công tăng lên 30%, đồng thời tỷ lệ thất bại giảm bớt 10%, tỷ lệ thành công tăng cao như vậy, hy vọng lần này anh cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất