Đoàn Tàu Luân Hồi – Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]

Chương 100: Phần 3: Trấn Trang Phủ thời dân quốc Chương 1

Trước Sau
Chuyến tàu mà Ngũ Hạ Cửu đăng ký yêu cầu có sáu hành khách cũ và hai hành khách mới.

Khi cậu đến thì đã có ba hành khách cũ đã đăng ký trước rồi, còn sót lại ba ghế ghế ngồi phổ thông, không ngờ lại gặp ngài V.

Cả hai vừa hay đều cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, dù gì thì họ cũng chỉ mới từ biệt nhau tại Xa Hạ Thế Giới trước.

Tuy nhiên, vẫn nên tiến vào Xa Hạ Thế Giới với người có quen biết còn hơn là đi một mình, điều đó có lợi hơn rất nhiều.

Ngũ Hạ Cửu và ngài V vừa bước lên tàu, trong mắt liền một người đàn ông trẻ tuổi đã ngồi trên toa từ bao giờ.

Anh ấy mặc một bộ quần áo bình thường, song bề ngoài lại khá trẻ và có chút anh tuấn đẹp trai. Khuôn mặt toát lên một vẻ hiền lành nhã nhặn, trên sống mũi còn có một cặp kính gọng vàng, rất có khí chất của một vị học giả.

Thoạt tiên anh ấy trông có vẻ thông minh, nở một nụ cười nhẹ trên khóe môi, mắt nhìn thấy hai người đi lên tàu, anh ấy liền gật đầu lên tiếng chào hỏi.

Ngũ Hạ Cửu và ngài V cũng tự nhiên đáp lại.

Chỉ một lúc sau, có thêm ba người nữa lần lượt bước lên chuyến tàu luân hồi.

Lần này, sáu hành khách cũ đều đã đến đông đủ, theo lẽ thường liền tự giới thiệu nhau - bắt đầu từ vị học giả trẻ tuổi kia, danh hiệu là Giáo sư Đường.

Ba người đến sau cũng đều là đàn ông cả.

Có một người đàn ông thân hình cao lớn, khuôn mặt hình chữ quốc, tướng mạo trông vô cùng thô lỗ với bộ râu xồm xoàm không được cạo, khoảng chừng ba mươi đến bốn mươi tuổi, danh hiệu của gã ta là lão Cẩu.

Người khác là một thanh niên trẻ, ăn mặc rất thời thượng với mái tóc nhuộm màu bạch kim khá sáng, có tên là Jack.

Còn có một người nữa, tuy nhiên đường nét trên khuôn mặt lại phổ thông, chẳng có gì nổi bật cả. Nhìn thế nhưng anh ta có vẻ đoan chính và thoải mái, tính tình trông cũng ôn hòa, tự giới thiệu rằng: “Danh hiệu của tôi là Chung Nam.”

Ngay khi vừa nói xong, không chỉ có một mình Ngũ Hạ Cửu nhìn sang với vẻ mặt có chút kinh ngạc, mà những người khác cũng đều nhìn với ánh mắt như vậy về phía anh ta.

Jack vội vàng bước lên trước và dò hỏi: “Anh thực sự là Chung Nam? Hành khách xếp hạng thứ chín?”

Nghe thấy vậy anh ta liền cười ngại ngùng, ngập ngừng một chút rồi mới trả lời: “Ừm, đúng rồi, tôi xếp thứ chín, nhưng chỉ là do tôi may mắn thôi, tấm vé tôi thu thập được tại Xa Hạ Thế Giới cũng không tệ lắm, thời gian sống kéo dài khá ổn…”

Jack đối với Chung Nam khá nhiệt tình, ngay cả lão Cẩu cũng mon men đến đó lân la làm quen.

Thế mà nhìn qua Chung Nam, rõ ràng đó là một người chẳng hề giỏi giao tiếp, chỉ biết nở một nụ cười ngượng nghịu trên khuôn mặt, không biết nên ứng phó như thế nào với hai người bọn họ.

Mãi cho đến khi Ngũ Hạ Cửu nói: “Đoàn tàu luân hồi gửi cho tôi một nhiệm vụ là hướng dẫn những hành khách mới, đã đến lúc chúng ta phải đi rồi.”

Đúng vậy, lần này người phụ trách giải thích cho hành khách mới là Ngũ Hạ Cửu.

Chỉ có hai hành khách mới, một nam một nữ, nam thì đẹp trai, nữ thì đẹp gái. Nhìn qua có lẽ còn là một đôi tình nhân, nhìn cả hai đều trong độ tuổi mới chớm đôi mươi, trông vô cùng trẻ trung.

Hai người họ bỗng dưng xuất hiện trong buồng xe một cách khó giải thích, hơn nữa họ còn không thể ra ngoài, vì thế họ trông có vẻ rất bối rối và hoảng loạn.

Sau khi Ngũ Hạ Cửu bước vào, cậu liền trực tiếp cắt ngang chủ đề.

Ngay sau khi Ngũ Hạ Cửu hướng dẫn rõ ràng, đoàn tàu luân hồi bắt đầu với hai tiếng còi dài và thông tin về Xa Hạ Thế Giới sẽ được đoàn tàu cập nhật năm phút trước khi đến ga.

Tàu chạy được mười lăm phút, vòng tay bắt đầu nóng lên, một thông báo nhắc nhở xuất hiện.

Hai mươi phút được coi là rủi ro trung bình, nhưng nó cũng có thể được phân loại là rủi ro cao trong Xa Hạ Thế Giới sau mỗi mười phút, và “hai mươi” này sẽ gián đoạn ở giữa.

Giáo sư Đường lên tiếng: “Hai mươi phút được coi là Xa Hạ Thế Giới có độ nguy hiểm trung bình, nhưng con số này cũng gần tới độ nguy hiểm cao. Nói một cách nghiêm trong, Xa Hạ Thế Giới này sẽ có nhiều rủi ro hơn so với mức trung bình.”

Mà kể cả là ở Xa Hạ Thế Giới có độ nguy hiểm thấp, ngay cả những người có kinh nghiệm dày dặn vẫn sẽ tử vong nếu họ không chú ý cẩn thận.

Bất kể nói thế nào đi chăng nữa, mọi Xa Hạ Thế Giới chắc chắn là đều có độ nguy hiểm và đáng sợ nhất định, và cẩn trọng chính là điều đáng để lưu tâm.

Thông tin nhắc nhở về Xa Hạ Thế Giới - [Các bạn là một đội cảnh sát đi theo sở trưởng Lý đến trấn Trang Phủ để nhậm chức, nhưng không ngoài ý muốn liền bị vướng phải dịch bệnh ở trấn Trang Phủ. Họa vô đơn chí, ở đó cứ hễ đêm đến là lại xuất hiện những con thây ma ở trấn Trang Phủ làm hại mọi người.]

[Thời gian viên chức tiền nhiệm đã xảy ra ba vụ cháy, sở trưởng Lý muốn lập một số thành tích liền quyết định giải quyết ổn thỏa dịch bệnh và đám thây ma ở trấn Trang Phủ. Là những thành viên của lực lượng cảnh sát, hãy hỗ trợ sở trưởng Lý hoàn thành công việc của mình và bảo vệ an toàn cho ông.]



[Hành khách cần sống sót tại Xa Hạ Thế Giới trong tám ngày.]

[Đoàn tàu luân hồi sẽ đón vào 9 giờ tối ngày thứ 8, đúng giờ đưa đón khách về ga. Trong thời gian quy định, hành khách vui lòng lên tàu và xuất trình bằng vé riêng.]

[Cuối cùng, chúng tôi chúc các bạn có một hành trình vui vẻ.]

8 ngày. Không có phạm vi cụ thể. Có vẻ như họ sẽ có thể rời khỏi trấn Trang Phủ trong vòng 8 ngày kể từ ngày xuống tàu.

Tuy nhiên, thông tin nhắc nhở có yêu cầu bọn họ phải “hỗ trợ sở trưởng Lý hoàn thành công việc và bảo vệ sự an toàn của ông.”

Đây rõ ràng là một điều kiện hạn chế khác.

Nếu công việc của sở trưởng Lý không hoàn thành, hoặc sự an toàn của cá nhân vị sở trưởng nọ đột nhiên xảy ra bất trắc, tất cả bọn họ có thể sẽ không hoàn thành nhiệm vụ, và họ cũng không dám chắc liệu vé tàu có xuất hiện vào đúng thời điểm hay không.

Ngũ Hạ Cửu mân mê sợi dây đỏ và trầm tư suy nghĩ.

Tất nhiên, những vị khách khác cũng đang cố gắng để hiểu ý tứ ẩn trong của thông tin nhắc nhở đến từ chiếc vòng tay.

Ở kia là một cặp hành khách mới, đồng thời cũng là người yêu của nhau, danh hiệu của chàng trai là Vương Tiểu Minh, còn của cô gái là Hoa Nguyệt.

Mà lần này, trong Xa Hạ Thế Giới còn có “Gói quà bất ngờ” và “Phân định thân phận” nữa.

——Sau khi đến nhà ga, những chiếc ba lô xuất hiện, bên trong mỗi chiếc là một bộ quân phục cảnh sát mới tinh, thậm chí còn có một cây gậy gỗ nhỏ (一支木仓) nhưng nhìn khá cũ kỹ.

Đương nhiên ở đây bọn họ có thân phận là một đội cảnh sát, ở trên tay áo bên trái có một cái logo là chữ “Nhất” để đánh dấu.

Ngoại trừ Hoa Nguyệt là không có.

Cô ấy là hành khách nữ duy nhất và trong ba lô của cô ấy là một bộ quần áo cũ từ thời dân quốc với thân phận là đi theo vị hôn phu đến trấn Trang Phủ để sinh sống.

Không lâu sau, cửa tàu mở ra, Ngũ Hạ Cửu và những người khác bước xuống.

Vừa xuống xe xong, ở đó không xa bọn họ liền phát hiện ra một khu rừng nhỏ có tiếng người dân vọng đến.

Một hồi lâu, có một viên cảnh sát với logo chữ “Nhị” trên tay áo bên trái chạy đến và hỏi bọn họ, “Này, các người đang đứng ở đây làm gì vậy?”

“Thời gian tự do hoạt động đã hết, mấy người còn không mau chạy đi tập hợp đi! Muốn đi lau nướƈ ŧıểυ à?”

Ngũ Hạ Cửu và ngài V liếc mắt nhìn nhau.

Lão Cẩu liền hô lớn đáp lại: “Hiểu rồi, đến liền đây.”

Mấy người bọn họ nhìn về phía người cảnh sát ở đội hai vừa gọi rồi đi theo anh ta.

Sau khi rời khỏi rừng cây nhỏ, bên ngoài xuất hiện một con đường rộng lớn, không lầm thì chắc là có ba đội cảnh sát đang chờ ở đó, tính cả bọn họ là là bốn đội.

Ngũ Hạ Cửu và những người khác đi đến dưới sự chỉ huy của viên cảnh sát rồi dừng lại, vừa hay lại chứng kiến cảnh có hai người đang đứng một mình, người thì đứng ở phía trước, người thì đứng ở phía sau.

Người đàn ông đứng ở đằng trước có lẽ khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt hình chữ điền, khuôn mặt bình thường phổ thông nhưng khí chất lại ngay thẳng, ông ta còn nuôi một bộ râu quai nón ở trên mặt và mặc một bộ quân phục cảnh sát trông có vẻ tốt hơn so với đồ của họ.

Trên tay áo của ông ta không có logo, có vẻ như người này là chính là sở trưởng Lý.

Đúng như dự đoán, sở trưởng Lý đã lên phát biểu một phen, đại khái là tất cả bọn họ sẽ theo ông ta đến nhậm chức ở trấn Trang Phủ.

Nói tóm lại, đó là một cây gậy lớn với những buổi hẹn hò ngọt ngào. (就是一番大棒加甜枣的话)

Sau đó, sở trưởng Lý mỉm cười, vươn tay kéo người phía đằng rồi mở miệng: “Đi, để tôi giới thiệu với anh. Đây là cháu trai của bà con xa nhà tôi. Anh có thể gọi cậu ấy là đội phó.”

“Trong tương lai, cậu ấy sẽ quản lý phân đội đội cảnh sát thứ nhất và thứ hai, các người có hiểu không?”

“Vâng, chúng tôi hiểu rồi thưa sở trưởng.” Đội thứ hai lớn tiếng nhất trả lời.

Ngũ Hạ Cửu lúc này không kiềm được mà nhìn về phía vị đội phó.



Anh cũng đang mặc một bộ cảnh phục thít eo, vai rộng, eo thon, chân dài, khuôn mặt lại còn trông điển trai, đeo một cái kính gọng bạc, hai tay đeo một đôi găng tay trắng, và dưới chân đi một đôi ủng màu đen.

Anh đứng yên tại ở nơi đó tất nhiên như là một vật thể phát ra tầng hào quang chói lọi vậy, như có như không khóe mắt lộ vẻ đắc ý, khuôn miệng cong cong, càng lộ rõ khí chất phong lưu lãng tử.

Hoa Nguyệt vừa thấy anh là đã nhìn chằm chằm, mãi đến tận lúc Vương Tiểu Minh kéo kéo cánh tay cô thì cô mới hoàn hồn.

Ngũ Hạ Cửu nhìn qua rồi thu lại ánh mắt, tuân lệnh sở trưởng Lý liền tiếp tục đi về phía trước, bao gồm cả bọn họ và bốn đội đi theo phía sau hai người kia.

Đi được chừng mười phút, một thị trấn nhỏ dần dần hiện ra trước mặt.

Nhưng khi tất cả mọi người vào thị trấn ấy, điều kỳ lạ là trong trấn không có lấy một bóng người, đường phố vắng tanh, cửa của từng căn nhà đều đóng thật chặt.

Gió thổi qua chỗ vắng vẻ ấy, thổi bay cả những bụi đất trên mặt đường, cuốn những mẩu giấy rác bay tứ tung tán loạn, làm cho nơi đây trông hoang vắng đến lạ thường.

Sở trưởng Lý nhíu mày thắc mắc: “Kỳ lạ, tại sao lại không có ai ở trong trấn Trang Phủ? Mọi người đã đi đâu cả rồi?”

Ngũ Hạ Cửu và ngài V thấy vậy lại nhìn nhau, thấp giọng nói: “Có vẻ như sở trưởng Lý và những người này vẫn chưa biết gì về dịch bệnh và đám thây ma ở trấn Trang Phủ.”

Bọn họ biết trước là bởi vì đã có thông tin nhắc nhở của đoàn tàu luân hồi.

Ngài V gật gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.”

“Cậu, đi gõ cửa một nhà nào đấy hỏi thăm người dân đi.” Lúc này, sở trưởng Lý quay đầu lại, nhìn đằng ra sau một hồi rồi chỉ vào một viên cảnh sát và nói.

Ngũ Hạ Cửu: “...”

Người mà sở trưởng Lý đang nhắc tới chính là cậu.

Ngũ Hạ Cửu vâng dạ rồi tự động rời khỏi hàng ngũ, tiến về phía trước tìm bừa một căn nhà, giơ tay gõ cửa một cái.

Cánh cửa gỗ đóng im ỉm, nói là cửa nhưng thực chất chỉ là lối vào được chặn bằng một tấm gỗ thật to, đóng chặt cứng.

Cậu đập một cái, rồi hai cái, tấm gỗ kia liên tục phát ra âm thanh “rầm” “rầm”.

Mãi một lúc sau, Ngũ Hạ Cửu mới nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong, có người đang đi tới mở cửa, tấm ván kia được dời ra, một người đàn ông xuất hiện.

Nhưng người này thậm chí còn chẳng thèm nhìn xem ai đang đứng trước mặt dùng vẻ mặt vô cùng mất bình tĩnh, tay đẩy mạnh người đứng đối diện, hùng hổ thô lỗ mắng chửi: “Đã xong chưa! Gõ gõ gõ, gõ mẹ mày mà gõ…”

Ngũ Hạ Cửu không nghĩ rằng người đàn ông kia sẽ đẩy cậu ra ngay sau khi gã vừa tháo tấm ván, cậu hoàn hoàn toàn mất cảnh giác và không đề phòng việc đột nhiên bị đẩy liền loạng choạng, cơ thể ngã về phía sau.

Sau chân cậu là một bậc thềm, thân thể không có điểm tựa vững, rất dễ té ngã.

Thế nhưng không chờ Ngũ Hạ Cửu bấu víu vào thứ gì đó, bỗng nhiên có một vòng tay từ phía sau vươn ra, ôm vòng qua eo rồi mau chóng đỡ lấy thân thể cậu.

“Không sao chứ.”

Bên tai truyền tới một giọng nói từ tính và trầm thấp, Ngũ Hạ Cửu quay đầu nhìn, liền thấy đội phó đang nhìn mình mỉm cười, ánh mắt sau lớp kính kia quét lướt qua Ngũ Hạ Cửu nhìn một lượt, sau đó vỗ vỗ vai cậu, chậm rãi dặn dò: “Cẩn thận một chút.”

Nói xong, đội phó bèn nhìn về phía tên đàn ông vừa đẩy người kia, đôi mắt anh hơi híp lại, lộ ra mấy phần lạnh lùng và nguy hiểm.

Còn cái tên kia, làm sao gã dám chống lại người đang mặc đồng phục cảnh sát được đây, chuyện kia hoàn toàn là do hắn không nhìn thấy rõ.

Lúc này mọi thứ đã rõ ràng, gã ta liền vội vàng nở nụ cười, hơi cúi đầu khom lưng ra vẻ xin lỗi: “Ây ui, thật xin lỗi, thật tình xin lỗi cậu, vừa rồi đúng là tôi không để ý, là do tôi bất cẩn, cậu có sao không?”

Vừa nói, gã ta vừa định chạm vào tay xem thân thể Ngũ Hạ Cửu thế nào, thế nhưng nhanh chóng bị đội phó cản lại.

Khóe miệng của đội phó cong lên, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, anh hỏi lại: “Anh không để ý ư? Có một lần bất cẩn, nhưng sẽ không có lần sau.”

Gã trai kia liền tái mặt, ấp úng không nói thành lời.

Ngũ Hạ Cửu liếc nhìn đội phó, nhỏ giọng bảo: “Đội phó, trước tiên chúng ta hỏi xem có chuyện gì đang xảy ra ở trấn Trang Phủ này đã.”

Tại sao lúc này cậu cảm giác đội phó có gì đó quen thuộc...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau