Chương 92: 1
Thời gian trôi qua, tình hình ở Hán Thành đã thay đổi.
Một trận bão táp thay đổi bao phủ Hán Thành.
Tính nghiêm trọng của vụ án Trần Sơn lớn hơn rất nhiều so với mọi người nghĩ ban đầu. Một Trần Sơn ngã ngựa, chuyện còn chưa dừng ở đó, nhanh chóng có rất nhiều quan chức dính líu đến. Theo tin tức nội bộ thì vì vụ án tính chất tồi tệ, dính dáng diện rộng, người dân phản đối dữ dội, chuyện này kinh động lên tầm cao, có quan chức liên quan đã lên tiếng: sẽ điều tra đến cùng!
Trong mấy ngày, một nhóm điều tra cấp cao đã đến Hán Thành, trong một đêm Hoàng Long đột nhiên biến thành chỗ mà đám con ông cháu cha ăn chơi đàng điếm chỉ sợ không thể chạy khỏi luôn. Dân thường ở Hán Thành dù không biết gì mấy nhưng trên phố đồn đại thư ký Tiêu không ai bì kịp bị cách chức để tạm thời phục vụ công tác điều tra, ngã ngựa là chuyện ngày một ngày hai, một quan chức khác tạm thời đảm nhiệm chức vụ của ông ta.
Số quan chức dính líu đến vụ án Trần Sơn nhiều đến mức ban đầu không thể dự đoán được. Tạm thời trong thành phố tin tức bay rợp trời, nghe bảo cảnh sát đã nắm được chứng cứ số lượng lớn, người phía trên cũng dính dáng vào cả. Ngay cả đơn vị cảnh sát địa phương cũng có người liên quan bị cách chức tạm thời để điều tra, nếu không phải người từ trên cao đưa xuống thì cảnh sát địa phương cũng không động chạm đến quan chức địa phương.
Dân Hán Thành ai cũng biết Hoàng Long là chỗ của ai, là địa bàn gì, mà sếp của Hoàng Long, con trai của thư ký Tiêu – Tiêu Nam – đã mất tích nhiều ngày nay, Hoàng Long ngày xưa phồn hoa xa xỉ, giờ chỉ còn đám nhà giàu mới nổi đến ăn chơi, đám con ông cháu cha sớm ngửi được tình hình có biến nên chẳng thấy bóng dáng kẻ nào hết. Ngay cả quản lý Lục của Hoàng Long cũng không hề xuất đầu lộ diện, chỉ các hoạt động kinh doanh thông thường vẫn tiếp tục, duy trì sự phồn hoa giả tạo bên ngoài.
Mà cô vợ gia thế hoành tráng, trong lúc đầu sóng ngọn gió không chỉ không giúp Tiêu Nam mà còn tuyên bố đã ly thân với y, cũng đệ đơn ly hôn, hoàn toàn vạch rõ ranh giới với y. Thật sự là vợ chồng như chim liền cành, tai vạ đến mạnh con nào con nấy bay.
Lão đại Đầu báo xã hội đen nổi danh ở Hán Thành cũng trượt ngã, bên ngoài đồn Đầu báo mất ô dù trong quan trường, bên trên đã tuyên bố muốn điều tra nghiêm túc thế lực tội ác này, lần này hậu thuẫn của Đầu báo cũng vô dụng.
Những tin này không ngừng rót vào tai Thiên Vũ.
Thiên Vũ đang đi trên đường, không ngụy trang gì cả. Hắn đang đi về phía trước thì sau lưng trúng một gậy.
Lúc bao tải che đầu được lấy ra, mất một lúc Thiên Vũ mới thích ứng được ánh sáng. Hắn đang ở trong phòng đèn đóm tối tăm, Tiêu Nam ở sô pha bên kia đang nhìn hắn.
“Hình như cậu chả giật mình tí nào.” Tiêu Nam nói.
“Tôi sớm biết anh sẽ mời tôi đến.” Thiên Vũ nhấn mạnh chữ “mời”. “Tôi vẫn chờ.”
Thiên Vũ xòe một bàn tay về phía Tiêu Nam. Y ném một bao thuốc và bật lửa cho hắn, Thiên Vũ bắt được, châm thuốc đưa lên miệng.
Hai người rất hiểu nhau. Nhiều năm như thế, chỉ một động tác là biết người kia muốn gì.
“Long Hạo nóng mắt lắm rồi. Thằng nhóc đó không muốn sống mà trả thù tôi, món nợ này nên tính sao đây?”
Thiên Vũ ung dung quan sát Tiêu Nam. Tiêu Nam đã không lộ diện nhiều ngày có lẽ đã lẩn trốn những ngày rồi, sắc mặt không tốt lắm nhưng dù trong hoàn cảnh bây giờ y vẫn duy trì sự bình tĩnh, ánh mắt vẫn lạnh lùng sắc bén.
“Dù ba anh thất thế, nhưng nếu anh muốn xử ai thì đâu phải không làm được.”
Tiêu Nam cười lạnh.
“Điều tra ông già với tôi, bảo chúng tôi dính dáng đến xã hội đen. Khẩu súng sau lưng Trương Cường Tân Đông là ai, trong đám quan chức ai không biết? Đám đầu sỏ vẫn sống nhăn, đám xúi giục từ Cường Long cũng chưa động đến, Long Hạo lao vào chỗ dựa vững chắc, nếu không thì làm gì có cục diện như giờ?”
“Có tám mấy chuyện này cũng vô ích thôi.”
Thiên Vũ rít thuốc.
“Lần trước không chỉnh chết tôi nên không cam lòng hả? Nên anh phải ép tôi làm con tin?”
Tiêu Nam cười cười không trả lời.
“Cậu đừng trách chuyện lần trước. Là cậu gọi cảnh sát trước, phản bội tôi. Cậu bất nhân, tôi chỉ bất nghĩa.”
“Đừng giải thích chuyện lần trước.”
Thiên Vũ đột nhiên nổi giận, đứng lên ném tàn thuốc.
“Đúng thế, lần trước tôi trở mặt nhưng vẫn nằm trong kế hoạch của anh, mẹ kiếp giờ cảnh sát điều tra đến đầu tôi rồi đây!”
Biển sao gặp chuyện, giờ cả Hán Thành không ai không biết.
“Giờ Biển sao thành cái gì tôi không cần kể cho anh chứ? Anh biết cảnh sát điều tra gì không? Vì lần trước bọn họ không tóm được gì. Bọn họ cho là tôi với anh thông đồng diễn trò bỡn cợt họ, bọn họ không động được đến anh nhưng động được đến tôi!”
Tiêu Nam nhìn Thiên Vũ chòng chọc.
“Tôi bị người ta đá vào cục cảnh sát, anh nghĩ suốt ngày tôi chơi trò trốn tìm với anh là để trốn anh chắc? Tôi đây đang trốn cảnh sát đó! Giờ tài khoản Biển sao bị đóng băng hết cả rồi, mẹ kiếp tôi muốn cầm tiền chạy trốn cũng đ’ xong. Anh bảo tôi hại anh, phản bội anh, giờ không phải anh vẫn ngồi tử tế ở đây hả? Tôi thì sao? Biển sao xong rồi đấy! Chưa nói đến chuyện bọn họ điều tra được gì, dù không tra ra thì còn lấy lại được Biển sao à, sau này ai dám làm ăn với tôi nữa? Anh gặp rắc rối, muốn chạy là chạy được, mẹ kiếp còn tôi sau này sống thế nào? Tất cả tâm huyết của tôi đều hỏng hết ở Biển sao rồi! Tôi hại anh … Giờ là anh hại tôi đấy!”
Thiên Vũ nói liền một hơi, chỉ thẳng vào mặt Tiêu Nam. Hắn không hoàn toàn nói dối, hắn kéo Biển sao vào, tuy hắn tình nguyện kéo vào nhưng dù sao đấy cũng là tâm huyết nhiều năm của hắn. Nếu có thể lật đổ Tiêu Nam thì hắn không quan tâm danh tiếng của Biển sao. Hắn thậm chí chưa từng nghĩ sau này sẽ phải làm thế nào với Biển sao, nhưng giờ hắn không làm ngơ được nhiều thế.
Tiêu Nam nhìn chằm chằm Thiên Vũ.
“Cậu tự làm tự chịu.” Tiêu Nam nói. “Cậu có thể tìm Long Hạo, không phải nó trâu bò lắm à, vì cậu mà nó chẳng quan tâm mạng sống bản thân, muốn tiền tài, tìm nó cũng chả khó.”
“Dựa dẫm nó, tôi dựa vào nó cả đời được à? Đừng nói mớ.”
Tiêu Nam cảm nhận thấy gì đó.
“Ý cậu là gì?”
“Tôi biết vì sao hôm nay anh ép tôi đến.” Thiên Vũ cười lạnh. “Tiêu Nam, tôi rất hiểu anh, anh hành động một cái là tôi biết anh muốn làm gì.”
Tiêu Nam nhìn hắn, ánh mắt rất dịu dàng.
“Cậu nói đúng. Trên thế giới này cậu là người hiểu tôi nhất.”
“Giờ anh cũng đang nguy ngập tận cổ rồi. Nếu ông già anh không kéo lên nổi, chẳng phải anh tính làm một cú chót cuối cùng rồi cao chạy xa bay à? Nhưng mọi con đường của anh đều bị theo dõi cả, đám Đầu báo kia ốc còn không mang nổi mình ốc, anh nghĩ tới nghĩ lui, còn đường duy nhất chỉ có thể là công ty biểu diễn nghệ thuật của tôi.”
Thiên Vũ đã sớm dự kiến Tiêu Nam sẽ tính toán thế.
Tiêu Nam nở nụ cười, nét mặt lại quay về suy ngẫm.
“Cậu nói đúng hơn nửa. Nhưng tôi còn một nguyên nhân nữa.” Tiêu Nam nói, ánh mắt từ từ lượn quanh gương mặt Thiên Vũ.
“Tôi muốn nhìn thấy cậu.”
Nếu là người khác, nhìn thấy ánh mắt bây giờ của Tiêu Nam thì sẽ thật sự cảm động. Chuyên tâm, nghiêm túc, dịu dàng, thậm chí còn hơi thâm tình. Biểu cảm như thế, xuất hiện trên mặt Tiêu Nam, nhìn qua thật khiến người ta rơi vào trạng thái cảm động. Thế nhưng Thiên Vũ lại có thể nhìn thấy ý tứ Tiêu Nam đang ẩn chứa, sự điên cuồng cuối cùng trong ánh mắt kia.
Tiêu Nam đang đánh cược. Thiên Vũ đã cánh cược.
Thiên Vũ nhìn lướt quá đám người vạm vỡ trong phòng.
“Cảnh sát đang theo dõi tôi. Tôi mà còn làm vệc xấu nữa thì tức là hoàn toàn kéo mình xuống bùn. Trước đây anh ép tôi buôn thuốc phiện thay anh, tôi thà để anh xử chứ chưa từng muốn làm, giờ nếu anh còn muốn ép tôi, tôi chỉ có mấy lời này: ông đây đ** làm.”
Tiêu Nam quan sát Thiên Vũ. Y biết hắn thích mềm mỏng.
“Tôi đến đàm phán, không phải để ép cậu.”
Tiêu Nam đã hiểu rõ ý tứ của Thiên Vũ.
“Nếu đàm phán thì chúng ta nói chuyện tử tế.”
Thiên Vũ ngước mắt lên nhìn Tiêu Nam, ánh mắt thẳng thắn không chút né tránh.
“Tôi có thể giúp anh, nhưng tôi có 3 điều kiện.”
“Cậu nói đi.”
“Thứ nhất, anh không được ép tôi hít thuốc phiện. Anh biết chuyện cha tôi, đời này tôi hận nhất là thuốc phiện, tôi không muốn dính dáng gì hết.”
Tiêu Nam không cho ý kiến.
“Thứ hai, sau khi thành công, tôi cũng không ở lại trong nước được nữa. Giờ anh sắp xếp cho tôi ở Úc đi, tôi muốn gì chắc anh biết. Tôi tin anh làm được.”
Tiêu Nam nhìn hắn.
“Còn thứ ba?”
“Thứ ba, chia bốn sau, anh bốn tôi sáu.”
“Chuyện này không được.” Tiêu Nam nở nụ cười.
“Vậy coi như tôi chưa nói gì.” Thiên Vũ nói. “Đây là tham gia buôn lậu thuốc phiện, không phải đi chơi … Tôi đang lấy mạng mình ra đấy! Kém một đồng cũng không được. Giờ tôi chả tin ai, chả dựa dẫm được vào ai hết, thứ đáng tin chỉ có tiền thôi. Anh suy nghĩ đi, nhưng nhanh lên, có lẽ một thời gian nữa sẽ chẳng còn tiền đâu.”
Tiêu Nam quan sát nét mặt hắn.
“Đừng đùa, Thiên Vũ. Cậu từng phản bội tôi một lần, sao tôi biết cậu sẽ không phản bội lần nữa chứ?”
Thiên Vũ bình tĩnh rít thuốc, khua khua điếu thuốc.
“Cảnh sát chẳng tin tôi nữa rồi. Dù bây gờ tôi bán anh cho bọn chúng thì bọn chúng cũng chả thèm để tâm đâu. Tôi muốn lật đổ anh, tự tôi không làm được, vậy phải để cảnh sát đến xử lý. Nhưng bây giờ tôi cũng thành đối tượng điều tra của cảnh sát rồi, nếu tôi chọn cảnh sát thì anh nghĩ tôi sẽ có được gì? Bằng khen công dân gương mẫu à?”
“Nhưng cậu hận tôi. Sự hận thù này làm tôi khó tin cậu nhất.” Tiêu Nam nheo mắt.
“Đấy là chuyện của anh. Giờ chúng ta đang bàn chuyện làm ăn. Anh chỉ cần nói anh làm hay không.”
“Ha ha!” Tiêu Nam bật cười. Như thể rất vui sướng.
“Trừ ba điều kiện này, tôi còn một cái nữa. Sau khi thành công, anh lập tức đưa tôi ra nước ngoài. Còn nữa, cho dù thuộc hạ của anh tổn thất thế nào thì cũng không được khai tôi ra, vì thế chuyện này chỉ rất ít người biết.”
Tiêu Nam vẫn quan sát Thiên Vũ.
“Lời cậu nói tôi chỉ tin được một nửa.”
“Giờ tôi chả còn đường lui nữa, anh tin hay không tôi cũng chả kiểm soát được. Tùy anh thôi.”
Thiên Vũ nói.
Tiêu Nam suy nghĩ một lúc.
“Cậu đi đi, về chờ tin của tôi.”
Thiên Vũ biết Tiêu Nam đang cố gắng vùng vẫy. Chưa đến thời khắc cuối, Tiêu Nam sẽ không đi nước cờ này với hắn. Người như Tiêu Nam có tính đa nghĩ rất nặng, kẻ từng phản bội y một lần vốn sẽ không thể có được lòng tin lần nữa, dù kẻ đó có nói gì Tiêu Nam cũng sẽ không tin. Cuối cùng Tiêu Nam lại lựa chọn hợp tác với hắn, không phải vì Tiêu Nam tin hắn hay không mà ở chỗ Tiêu Nam thật sự không còn sự lựa chọn nào tốt nữa rồi.
Tiêu Nam tìm hắn có nghĩa y thật sự không còn con đường nào tốt nữa.
Hắn là quân cờ Tiêu Nam dựng lên để dành cho tương lai. Tiêu Nam sẽ không dùng sao? Giờ mới là thời điểm phát huy tác dụng thật sự của việc Tiêu Nam giữ hắn.
Tiêu Nam sẽ biến hắn thành kẻ chết thay, y sẽ không dẫn hắn ra nước ngoài, cũng sẽ chẳng cho hắn một xu nào hết. Y sẽ biến hắn thành lá chắn trong nước của mình, còn bản thân tự cao chạy xa bay. Mà tất cả tác dụng của hắn chính là kéo dài thời gian, để giúp Chu Tiểu Châu giúp nhóm cảnh sát tranh thủ thời gian hành động.
Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch.
Trong lúc chờ tin của Tiêu Nam, hàng ngày Thiên Vũ đều ở bên A Hạo. Hắn chưa từng cảm thấy thời gian không đủ dùng thế này.
Thiên Vũ hỏi A Hạo sau khi nhiệm vụ kết thúc hắn muốn làm gì, gã bảo đến lúc đó tôi thất nghiệp, trở thành kẻ không công ăn việc làm, đến lúc đó hết cách thì chỉ có thể dựa vào anh thưởng cho bát cơm.
Thiên Vũ bảo ngày trước tôi bảo cậu đến công ty tôi làm, cậu sống chết cũng không chịu, giờ muốn làm thật à?
A Hạo ôm hắn nói không giống nhau, trước kia tôi không chịu, cũng không thể kéo chân anh được. Giờ tốt xấu gì tôi cũng có kinh nghiệm xuất nhập khẩu, đến chỗ anh làm nhân viên nghiệp vụ gì đó thì tôi còn thấy tự tin …
Thiên Vũ bật cười: cậu đường đường là ông chủ Hoa Thế, quản lý lớn của Tân Long, thế mà đến chỗ tôi làm nhân viên nghiệp vụ á?
A Hạo hỏi, anh không muốn tôi à?
Thiên Vũ bảo đúng, đương nhiên đúng, giờ tôi muốn cậu. Nói xong liền đè A Hạo xuống dưới, lại bị A Hạo lật lại đè xuống …
A Hạo bảo, chờ mọi việc xong xuôi, gã muốn đưa Thiên Vũ về thăm ông bà nội, ông nội rất nhớ hắn, thỉnh thoảng lại hỏi cậu nhóc tốt tính kia lúc nào lại đến …
A Hạo còn bảo, hắn còn muốn đưa Thiên Vũ đến Thẩm Dương thăm em gái, em gái gã Tiểu Tuệ đã sắp tốt nghiệp đại học, giờ đã thành một cô gái xinh đẹp.
Thiên Vũ nghe mong muốn cũng như sắp xếp của A Hạo thì cười. Hắn bảo gã, nếu còn kịp thì lúc mừng năm mới phải về quê gã, đưa ông nội về đây, cũng đưa Tiểu Tuệ về đây, cùng nhau mừng năm mới. Trước kia hắn đều mừng năm mới một mình, năm nay có thể có cả nhà, có thể hưởng thụ cảm giác gia đình.
A Hạo nghe Thiên Vũ nói thì ôm chặt hắn …
A Hạo bảo ngày trước hắn cực kỳ thích nghe một bài hát, từng được nghe trên TV ngày còn nhỏ, hiện giờ chẳng thấy ai hát cả, bài hát tên là “Nắm tay đi khắp thế gian”. Đến giờ hắn còn nhớ rõ bài hát thế nào nhưng không hát được.
Thiên Vũ lên mạng tìm được bài này, nghe thấy A Hạo hát theo nhạc:
Hai ta cách nhau thật xa, thế gian bí mật thay đổi
Vượt qua khó khăn gian khổ, liệu chăng tâm trí tương thông
Không mong đời đời kiếp kiếp, chẳng cầu sớm sớm tối tối
Chỉ mong bình bình thường thường, nắm tay đi khắp thế gian …
Ai bảo hai là lưu luyến, nhất là rối rắm lòng người
Ai bảo biển người trôi dạt, khó được tình duyên vĩnh hằng
Cho dù tan tan hợp hợp, hay là tụ tụ tán tán
Chỉ mong bình an, nắm tay đi khắp thế gian …
Thiên Vũ nghe xong thì bảo bài này như chia tay ý, không hay, cái gì mà hai người xa cách thật xa, tôi lại chẳng gặp cậu. A Hạo bảo, người ta hát bài này cũng là có ý đó, thật ra chưa hẳn sẽ chia lìa …
Một ngày nọ A Hạo quay về, Thiên Vũ thấy hắn nhuộm mái tóc để dài, nhuộm thành màu vàng.
Tối đó Thiên Vũ vươn tay buộc sợi dây buộc tóc đó cho A Hạo.
Đêm đó bọn họ làm tình như phát điên, không biết làm bao nhiêu lần, mãi đến khi hai người mệt bã cả người, đến sức lực nhấc ngón tay cũng không có …
Thiên Vũ nắm chặt mái tóc dài màu vàng của gã, màu vàng kia làm hắn điên cuồng …
Hắn vuốt ve vết sẹo trên mặt A Hạo. Vết sẹo kia càng lúc càng mờ đi, dần nhạt trên gương mặt gã, Thiên Vũ bảo với A Hạo thực ra chút sẹo cũng không khó coi, nó làm gã trông càng lạnh lùng, càng nam tính …
Đêm đó trong khoảnh khắc cao trào Thiên Vũ thì thầm một câu vào tai gã. …
A Hạo nghe được câu kia, gã không trả lời gì, chỉ ôm chặt Thiên Vũ …
Tiêu Nam đột ngột đến.
Tình hình càng lúc càng căng thẳng, y báo thời gian Thiên Vũ rất gấp, hắn biết y được ăn cả ngã về không, muốn chơi nốt lần cuối.
Thiên Vũ báo cho A Hạo thời gian hẹn Tiêu Nam, thế nhưng y chuyển giờ hẹn lên sớm hơn. Hắn không bảo với gã. Hắn gặp Chu Tiểu Châu trước.
“Đừng nói kế hoạch cho A Hạo vội. Tiêu Nam vô cùng cảnh giác, tốt nhất A Hạo đừng tham gia, nếu để Tiêu Nam biết anh ấy tham gia thì chắc chắn hắn sẽ thay đổi kế hoạch.”
Chu Tiểu Châu gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Trước khi Thiên Vũ đứng dậy quay về, Chu Tiểu Châu gọi hắn.
“Bảo vệ chính mình. Nếu anh gặp chuyện gì thì anh Hạo sẽ rất đau lòng.” Chu Tiểu Châu im lặng một lúc rồi nói.
Thiên Vũ nhìn ánh mắt Chu Tiểu Châu, hắn gật đầu.
Tiêu Nam bảo Thiên Vũ đến một bến tàu cách thành phố mấy trăm km. Hán Thành đã không còn an toàn nữa. Lúc Thiên Vũ đến bến tàu kia thì một chiếc thuyền đang đợi hắn.
“Xếp hết hàng lên chưa?”
Thiên Vũ đứng ở trên thuyền hỏi y.
Tiêu Nam chỉ nhìn hắn, không nói gì, Thiên Vũ hiểu ý tứ trong ánh mắt kia.
“Tôi biết anh không tin tôi nên anh có thể đưa tôi đến chỗ anh muốn nhận hàng. Tôi không biết chỗ kia, không thể qua mặt anh báo cho cớm. Anh yên tâm rồi chứ?”
Vệ sĩ của Tiêu Nam đi đến, kiểm tra toàn thân Thiên Vũ, lấy hết di động, ví tiền, thậm chí cả chìa khóa cũng lấy ra.
Trừ quần áo mặc trên người, Thiên Vũ chẳng đem theo gì.
“Đi thôi.” Tiêu Nam đơn giản nói một câu.
“Từ từ.” Thiên Vũ quan sát hắn. “Thứ tôi muốn đâu?”
Tiêu Nam từ từ lôi ra một chồng giấy tờ bằng tiếng Anh, có cả tiền trong tài khoản.
“Cậu tự xem đi.”
Thiên Vũ mặt không biến sắc cẩn thận kiểm tra, lật từng tờ từng tờ một. Tiêu Nam kiên nhẫn chờ, cũng không thúc giục.
Hắn xem xong thì ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Nam.
“Từ khi theo tôi làm việc, đã lúc nào tôi bạc đãi cậu chưa?”
Tiêu Nam nói.
“Đi!” Thiên Vũ vào trong thuyền.
Thuyền chạy khá lâu mới đến một hoang đảo. Trước giờ Thiên Vũ chưa từng đến đảo này, cũng không biết nó tồn tại. Xuống thuyền xong thì có xe đưa bọn họ chạy sâu vào trong đảo, đến tận một nhà xưởng bỏ hoang. Thiên Vũ không ngờ Tiêu Nam tại có một cứ điểm bí mật như vậy, hắn đoán nhà máy bề ngoài cũ nát hoang tàn này chính là kho thuốc phiện buôn lậu bí mật của Tiêu Nam. Y giấu tất cả thuốc phiện ở đây, lại vận chuyển mua bán, khó trách người không biết quỷ không hay!
Tiêu Nam nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Thiên Vũ thì mỉm cười.
“Giờ trước mặt cậu tôi không còn bí mật nào nữa.” Tiêu Nam nói. “Đây chính là vương quốc của tôi. Thế nào?”
Trong kho hàng nhà máy, Thiên Vũ nhìn thấy hộp hàng chất đống, mà trong nhà máy có rất nhiều người của Tiêu Nam, những tên này đều đeo mặt nọ, vũ trang hạng nặng, tay cầm súng ống vũ khí giống nhự đội quân có vũ trang.
Thiên Vũ thật sự kinh hãi. Thật không ngờ Tiêu Nam không chỉ buôn lậu, buôn lậu thuốc phiện mà còn nuôi một băng nhóm huấn luyện sẵn sàng liều mạng, những người này có lẽ bình thường không dùng đến, thời điểm sinh tử sống chết cuối cùng này bọn chúng sẽ trở thành cây súng trong tay Tiêu Nam, là “quân lính” trong tay, dùng để đọ sức vào phút cuối, vật lộn khi sắp chết!
Lúc đến đảo Thiên Vũ nghĩ Tiêu Nam sẽ lập tức sắp xếp hàng, chuyển chỗ đám thuốc phiện, thế nhưng Tiêu Nam lại chẳng vội vàng gì, còn nghỉ ngơi trong phòng nhỏ sau nhà máy như thể đang chờ đợi gì đó.
Y chỉ để lại Thiên Vũ, bảo tất cả những người khác ra ngoài.
Căn phòng nhỏ này tuy không thể so với chỗ nghỉ ngơi xa hoa của Tiêu Nam nhưng xem ra là phòng thoải mái nhất trong nhà xưởng này, được xây để dành cho Tiêu Nam đến đây.
Tiêu Nam hình như chẳng sốt ruột chút nào, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thiên Vũ không biết y đang đợi gì, hắn nghĩ chỉ cần đến kho hàng là Tiêu Nam sẽ lập tức giành giật từng giây chuyển hàng đi, lúc nhạy cảm thế này chậm trễ thêm 1 giây thì càng mạo hiểm thêm 1 giây, không có chuyện Tiêu Nam không biết.
“Vẫn còn chờ gì thế?” Thiên Vũ, cố tình lộ vẻ nóng vội.
“Đừng gấp, cứ bình tĩnh, nghỉ đi nghỉ đi.” Tiêu Nam từ từ nói.
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Thiên Vũ lo lắng, mất kiên nhẫn.
“Cứ kiên nhẫn đi. Mọi việc đều cần chờ đợi.” Hình như Tiêu Nam chả sốt ruột tí nào.
Thiên Vũ không hỏi nữa. Hắn biết nếu hỏi lại sẽ làm Tiêu Nam nghi ngờ.
Hắn tựa lên sô pha, ngây người nhìn trần nhà. Hắn nghĩ không biết bên Chu Tiểu Châu có nhận được tín hiệu liên lạc gửi ra ngoài theo phương thức đặc biệt mà hắn dùng không, liệu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa, đến lúc đó liệu có tiếp ứng được không. Hắn nghĩ đến A Hạo, không biết giờ gã đã biết mình đi theo Tiêu Nam chưa, có tức giận không …
Thiên Vũ đang nghĩ thì nhận ra Tiêu Nam đang nhìn mình.
“Sao thế?” Trong lòng Thiên Vũ kinh hãi nhưng ngoài mặt không thể hiện gì.
Tiêu Nam chăm chú nhìn hắn một lát rồi vẫy tay vớ hắn.
“Lại đây.”
“Làm gì?” Thiên Vũ quan sát hắn, đề phòng.
“Cậu sợ tôi đến thế cơ à?” Tiêu Nam hỏi.
Thiên Vũ do dự một chút rồi đi đến. Giờ hắn không thể cứng rắn với y.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nam, y nhìn hắn ngồi xuống, vươn tay kéo Thiên Vũ vào lòng.
“Làm gì thế?” Thiên Vũ khó chịu. Chẳng lẽ đến lúc này mà y còn muốn chuyện ấy?
“Để tôi nhìn cậu đi.”
Tiêu Nam rất dịu dàng, ánh mắt âm thầm dừng trên người Thiên Vũ. Ánh mắt gã lặng lẽ lướt qua trán, đôi mắt, mũi, môi của hắn. Y vươn tay gạt một chút tóc Thiên Vũ, im lặng nhìn hắn, ánh mắt sâu xa, Thiên Vũ hoàn toàn không nhận ra được Tiêu Nam đang nghĩ gì.
Tiêu Nam cúi đầu muốn hôn hắn.
Thiên Vũ quay đầu sang một bên, chán ghét.
“Giờ là lúc nào rồi, đừng dây dưa thế này!”
Thế nhưng Tiêu Nam giữ chặt cằm hắn, ánh mắt đảo qua gương mặt hắn, ngang bướng hôn lên.
Thiên Vũ chấp nhận một cách bị động, hắn nghĩ chẳng qua là Tiêu Nam nhất thời hứng khởi, thế nhưng Tiêu Nam hôn rất sâu, càng hôn càng sâu, đầu lưỡi quấn quít lấy Thiên Vũ rất lâu mà liếm láp, mút vào, nhả ra, trong ấn tượng của Thiên Vũ y chưa từng hôn hắn như lúc này, thậm chí chẳng có chút ham muốn thể xác nào, chỉ hết sức chăm chú toàn tâm toàn ý hôn.
Tiêu Nam hôn rất lâu rồi mới chịu rời ra. Hắn cúi đầu vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi Thiên Vũ bị hôn đến hơi sưng đỏ lên.
“Nhiều năm thế, tôi đối với cậu thế nào?”
Tiêu Nam thấp giọng hỏi hắn.
Những lời này, Tiêu Nam từng hỏi hắn rất nhiều lần. Nhưng chưa lần nào chăm chú như thế này, giọng nói còn rất chân thật.
“Giờ nói chuyện này còn ý nghĩa gì không?” Thiên Vũ nói.
“Trả lời tôi đi.” Tiêu Nam nói.
Thiên Vũ hơi do dự.
Đây là một vấn đề rất khó trả lời. Dù là thù hận hay mắc nợ giữa hắn và Tiêu Nam thì đã không còn rõ ràng từ lâu rồi. Tiêu Nam khinh rẻ hắn, tính kế hắn, hại hắn, kiên quyết ép hắn cùng đường; thế nhưng quả thật Tiêu Nam từng giúp hắn, có ơn với hắn, Thiên Vũ không phủ nhận cũng không né tránh.
“Anh từng giúp tôi, tôi đồng ý. Tôi cũng từng bảo tôi biết ơn anh.”
“Biết ơn?” Tiêu Nam nở nụ cười.
“Cậu luôn không tin lời tôi, Tiểu Vũ à.” Tiêu Nam nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi Thiên Vũ. “Thế nhưng rất nhiều điều tôi nói là thật. Nếu cậu tin thì sẽ không đi đến bước đường hôm nay.”
Thiên Vũ bắt đầu cảnh giác nhìn Tiêu Nam.
“Cậu từng phản bội tôi mà tôi vẫn không ép cậu hít thuốc phiện. Cậu thật sự nghĩ là do tình hình cậu nói ra à? Vì tôi tiếc đấy. Thiên Vũ, cậu thử đặt tay lên ngực tự hỏi xem mấy năm nay cậu từng đắc tội với tôi bao lần, tôi từng chỉnh cậu nhưng đã lần nào thật sư xuống tay độc ác chưa?”
Tiêu Nam bình tĩnh tự thuật.
“Cậu bảo tôi muốn tìm người chịu tội thay, tôi không tìm được ai nên mới giữ mạng cho cậu à? Chỉ cần có tôi thì đường nào mà không tìm thấy?”
Thiên Vũ nhìn y, trong ánh mắt y lại có sự đau khổ thật sự. Thiên Vũ chưa từng bị loại ánh mắt này mê hoặc nhưng giờ đây hắn lại hơi do dự.
Hắn biết Tiêu Nam nói cũng đúng. Quả thật y vẫn nhẹ tay với hắn, nếu y thật sự muốn mạng hắn thì hắn đã chẳng sống đến hôm nay nữa.
Tiêu Nam xiết chặt cằm Thiên Vũ.
“Cậu hận tôi, nhưng Tiểu Vũ, tôi hỏi cậu, cậu thật sự mong tôi chết không?”
Hắn thật sự mong Tiêu Nam chết hay không? Thiên Vũ cũng do dự. Chuyện Tiêu Nam đã làm với A Hạo, đã làm với hắn, chết vạn lần cũng được, thế nhưng thật sự muốn hắn trả lời vấn đề này thì Thiên Vũ không biết, hắn không thể đưa ra một câu trả lời dứt khoát được.
Lòng người vốn lương thiện.
Tiêu Nam thấy hắn do dự thì hài lòng nở nụ cười.
“Tôi biết, cậu không hề có tình cảm với tôi.” Tiêu Nam hình như rất vui vẻ.
“Cái này đâu phải tình cảm! Đây là sự thương hại!” Thiên Vũ không nhịn được: “Tôi thật không hiểu, anh có tiền có quyền có thế, muốn gì lại không có? Vì sao còn đi buôn thuốc phiện?”
“Khao khát của con người là vô tận. Tôi chỉ trung thực với khao khát của bản thân. Quy tắc của xã hội này do con người định ra, tôi chính là người tạo ra nguyên tắc nhưng không để nguyên tắc trói buộc. Tôi muốn thế nào thì sẽ như thế, có thể làm như thế, đây là triết lý cuộc sống của tôi.”
“Mẹ kiếp triết lý cuộc sống cái gì! Anh hại người, anh biết buôn thuốc phiện có thể hại bao nhiêu người không?!”
“Con người cần tiến hóa và thay đổi. Ai bảo bọn họ hút thuốc phiện chứ? Chỉ cần không hút thì làm sao tôi làm hại bọn họ được? Thế nên tôi mới bảo tôi giúp kiểu người khôn sống mống chết, điểm này cậu không hiểu đâu.” Tiêu Nam nói.
“…!” Thiên Vũ cứng hóng, bị kinh hãi vì lý luận không thể nghe nổi của y.
Tiêu Nam nhìn qua hơi mệt, cũng hơi nôn nóng. Hắn nhìn đồng hồ, nhìn Thiên Vũ rồi đứng lên.
“Cũng đến giờ rồi. Đi thôi, tôi đưa cậu đi xem hàng.”
Thiên Vũ đi theo Tiêu Nam đến kho hàng, thùng hàng chất đống, Thiên Vũ áng chừng lượng hàng, số này cũng đủ để phán Tiêu Nam mấy án tử hình.
“Chờ tiền đến tay, cậu tiêu mấy đời cũng không hết.” Tiêu Nam chậm rãi nói.
“Thành công rồi hẵng nói tiếp!” Thiên Vũ nghĩ, bên Chu Tiểu Châu hẳn là rất sốt ruột. Phải dựa theo cách thức giao hẹn lúc trước, để đám Chu Tiểu Châu chặn hàng lại.
Tiêu Nam đột nhiên nói: “Mở thùng ra.”
Thiên Vũ không biết y mở thùng hàng làm gì thì thùng đã bị mở bung ra.
Hắn ngây người.
Bên trong đều trống không!
Tất cả các thùng đều được mở ra. Đều trống không cả!
Một trận bão táp thay đổi bao phủ Hán Thành.
Tính nghiêm trọng của vụ án Trần Sơn lớn hơn rất nhiều so với mọi người nghĩ ban đầu. Một Trần Sơn ngã ngựa, chuyện còn chưa dừng ở đó, nhanh chóng có rất nhiều quan chức dính líu đến. Theo tin tức nội bộ thì vì vụ án tính chất tồi tệ, dính dáng diện rộng, người dân phản đối dữ dội, chuyện này kinh động lên tầm cao, có quan chức liên quan đã lên tiếng: sẽ điều tra đến cùng!
Trong mấy ngày, một nhóm điều tra cấp cao đã đến Hán Thành, trong một đêm Hoàng Long đột nhiên biến thành chỗ mà đám con ông cháu cha ăn chơi đàng điếm chỉ sợ không thể chạy khỏi luôn. Dân thường ở Hán Thành dù không biết gì mấy nhưng trên phố đồn đại thư ký Tiêu không ai bì kịp bị cách chức để tạm thời phục vụ công tác điều tra, ngã ngựa là chuyện ngày một ngày hai, một quan chức khác tạm thời đảm nhiệm chức vụ của ông ta.
Số quan chức dính líu đến vụ án Trần Sơn nhiều đến mức ban đầu không thể dự đoán được. Tạm thời trong thành phố tin tức bay rợp trời, nghe bảo cảnh sát đã nắm được chứng cứ số lượng lớn, người phía trên cũng dính dáng vào cả. Ngay cả đơn vị cảnh sát địa phương cũng có người liên quan bị cách chức tạm thời để điều tra, nếu không phải người từ trên cao đưa xuống thì cảnh sát địa phương cũng không động chạm đến quan chức địa phương.
Dân Hán Thành ai cũng biết Hoàng Long là chỗ của ai, là địa bàn gì, mà sếp của Hoàng Long, con trai của thư ký Tiêu – Tiêu Nam – đã mất tích nhiều ngày nay, Hoàng Long ngày xưa phồn hoa xa xỉ, giờ chỉ còn đám nhà giàu mới nổi đến ăn chơi, đám con ông cháu cha sớm ngửi được tình hình có biến nên chẳng thấy bóng dáng kẻ nào hết. Ngay cả quản lý Lục của Hoàng Long cũng không hề xuất đầu lộ diện, chỉ các hoạt động kinh doanh thông thường vẫn tiếp tục, duy trì sự phồn hoa giả tạo bên ngoài.
Mà cô vợ gia thế hoành tráng, trong lúc đầu sóng ngọn gió không chỉ không giúp Tiêu Nam mà còn tuyên bố đã ly thân với y, cũng đệ đơn ly hôn, hoàn toàn vạch rõ ranh giới với y. Thật sự là vợ chồng như chim liền cành, tai vạ đến mạnh con nào con nấy bay.
Lão đại Đầu báo xã hội đen nổi danh ở Hán Thành cũng trượt ngã, bên ngoài đồn Đầu báo mất ô dù trong quan trường, bên trên đã tuyên bố muốn điều tra nghiêm túc thế lực tội ác này, lần này hậu thuẫn của Đầu báo cũng vô dụng.
Những tin này không ngừng rót vào tai Thiên Vũ.
Thiên Vũ đang đi trên đường, không ngụy trang gì cả. Hắn đang đi về phía trước thì sau lưng trúng một gậy.
Lúc bao tải che đầu được lấy ra, mất một lúc Thiên Vũ mới thích ứng được ánh sáng. Hắn đang ở trong phòng đèn đóm tối tăm, Tiêu Nam ở sô pha bên kia đang nhìn hắn.
“Hình như cậu chả giật mình tí nào.” Tiêu Nam nói.
“Tôi sớm biết anh sẽ mời tôi đến.” Thiên Vũ nhấn mạnh chữ “mời”. “Tôi vẫn chờ.”
Thiên Vũ xòe một bàn tay về phía Tiêu Nam. Y ném một bao thuốc và bật lửa cho hắn, Thiên Vũ bắt được, châm thuốc đưa lên miệng.
Hai người rất hiểu nhau. Nhiều năm như thế, chỉ một động tác là biết người kia muốn gì.
“Long Hạo nóng mắt lắm rồi. Thằng nhóc đó không muốn sống mà trả thù tôi, món nợ này nên tính sao đây?”
Thiên Vũ ung dung quan sát Tiêu Nam. Tiêu Nam đã không lộ diện nhiều ngày có lẽ đã lẩn trốn những ngày rồi, sắc mặt không tốt lắm nhưng dù trong hoàn cảnh bây giờ y vẫn duy trì sự bình tĩnh, ánh mắt vẫn lạnh lùng sắc bén.
“Dù ba anh thất thế, nhưng nếu anh muốn xử ai thì đâu phải không làm được.”
Tiêu Nam cười lạnh.
“Điều tra ông già với tôi, bảo chúng tôi dính dáng đến xã hội đen. Khẩu súng sau lưng Trương Cường Tân Đông là ai, trong đám quan chức ai không biết? Đám đầu sỏ vẫn sống nhăn, đám xúi giục từ Cường Long cũng chưa động đến, Long Hạo lao vào chỗ dựa vững chắc, nếu không thì làm gì có cục diện như giờ?”
“Có tám mấy chuyện này cũng vô ích thôi.”
Thiên Vũ rít thuốc.
“Lần trước không chỉnh chết tôi nên không cam lòng hả? Nên anh phải ép tôi làm con tin?”
Tiêu Nam cười cười không trả lời.
“Cậu đừng trách chuyện lần trước. Là cậu gọi cảnh sát trước, phản bội tôi. Cậu bất nhân, tôi chỉ bất nghĩa.”
“Đừng giải thích chuyện lần trước.”
Thiên Vũ đột nhiên nổi giận, đứng lên ném tàn thuốc.
“Đúng thế, lần trước tôi trở mặt nhưng vẫn nằm trong kế hoạch của anh, mẹ kiếp giờ cảnh sát điều tra đến đầu tôi rồi đây!”
Biển sao gặp chuyện, giờ cả Hán Thành không ai không biết.
“Giờ Biển sao thành cái gì tôi không cần kể cho anh chứ? Anh biết cảnh sát điều tra gì không? Vì lần trước bọn họ không tóm được gì. Bọn họ cho là tôi với anh thông đồng diễn trò bỡn cợt họ, bọn họ không động được đến anh nhưng động được đến tôi!”
Tiêu Nam nhìn Thiên Vũ chòng chọc.
“Tôi bị người ta đá vào cục cảnh sát, anh nghĩ suốt ngày tôi chơi trò trốn tìm với anh là để trốn anh chắc? Tôi đây đang trốn cảnh sát đó! Giờ tài khoản Biển sao bị đóng băng hết cả rồi, mẹ kiếp tôi muốn cầm tiền chạy trốn cũng đ’ xong. Anh bảo tôi hại anh, phản bội anh, giờ không phải anh vẫn ngồi tử tế ở đây hả? Tôi thì sao? Biển sao xong rồi đấy! Chưa nói đến chuyện bọn họ điều tra được gì, dù không tra ra thì còn lấy lại được Biển sao à, sau này ai dám làm ăn với tôi nữa? Anh gặp rắc rối, muốn chạy là chạy được, mẹ kiếp còn tôi sau này sống thế nào? Tất cả tâm huyết của tôi đều hỏng hết ở Biển sao rồi! Tôi hại anh … Giờ là anh hại tôi đấy!”
Thiên Vũ nói liền một hơi, chỉ thẳng vào mặt Tiêu Nam. Hắn không hoàn toàn nói dối, hắn kéo Biển sao vào, tuy hắn tình nguyện kéo vào nhưng dù sao đấy cũng là tâm huyết nhiều năm của hắn. Nếu có thể lật đổ Tiêu Nam thì hắn không quan tâm danh tiếng của Biển sao. Hắn thậm chí chưa từng nghĩ sau này sẽ phải làm thế nào với Biển sao, nhưng giờ hắn không làm ngơ được nhiều thế.
Tiêu Nam nhìn chằm chằm Thiên Vũ.
“Cậu tự làm tự chịu.” Tiêu Nam nói. “Cậu có thể tìm Long Hạo, không phải nó trâu bò lắm à, vì cậu mà nó chẳng quan tâm mạng sống bản thân, muốn tiền tài, tìm nó cũng chả khó.”
“Dựa dẫm nó, tôi dựa vào nó cả đời được à? Đừng nói mớ.”
Tiêu Nam cảm nhận thấy gì đó.
“Ý cậu là gì?”
“Tôi biết vì sao hôm nay anh ép tôi đến.” Thiên Vũ cười lạnh. “Tiêu Nam, tôi rất hiểu anh, anh hành động một cái là tôi biết anh muốn làm gì.”
Tiêu Nam nhìn hắn, ánh mắt rất dịu dàng.
“Cậu nói đúng. Trên thế giới này cậu là người hiểu tôi nhất.”
“Giờ anh cũng đang nguy ngập tận cổ rồi. Nếu ông già anh không kéo lên nổi, chẳng phải anh tính làm một cú chót cuối cùng rồi cao chạy xa bay à? Nhưng mọi con đường của anh đều bị theo dõi cả, đám Đầu báo kia ốc còn không mang nổi mình ốc, anh nghĩ tới nghĩ lui, còn đường duy nhất chỉ có thể là công ty biểu diễn nghệ thuật của tôi.”
Thiên Vũ đã sớm dự kiến Tiêu Nam sẽ tính toán thế.
Tiêu Nam nở nụ cười, nét mặt lại quay về suy ngẫm.
“Cậu nói đúng hơn nửa. Nhưng tôi còn một nguyên nhân nữa.” Tiêu Nam nói, ánh mắt từ từ lượn quanh gương mặt Thiên Vũ.
“Tôi muốn nhìn thấy cậu.”
Nếu là người khác, nhìn thấy ánh mắt bây giờ của Tiêu Nam thì sẽ thật sự cảm động. Chuyên tâm, nghiêm túc, dịu dàng, thậm chí còn hơi thâm tình. Biểu cảm như thế, xuất hiện trên mặt Tiêu Nam, nhìn qua thật khiến người ta rơi vào trạng thái cảm động. Thế nhưng Thiên Vũ lại có thể nhìn thấy ý tứ Tiêu Nam đang ẩn chứa, sự điên cuồng cuối cùng trong ánh mắt kia.
Tiêu Nam đang đánh cược. Thiên Vũ đã cánh cược.
Thiên Vũ nhìn lướt quá đám người vạm vỡ trong phòng.
“Cảnh sát đang theo dõi tôi. Tôi mà còn làm vệc xấu nữa thì tức là hoàn toàn kéo mình xuống bùn. Trước đây anh ép tôi buôn thuốc phiện thay anh, tôi thà để anh xử chứ chưa từng muốn làm, giờ nếu anh còn muốn ép tôi, tôi chỉ có mấy lời này: ông đây đ** làm.”
Tiêu Nam quan sát Thiên Vũ. Y biết hắn thích mềm mỏng.
“Tôi đến đàm phán, không phải để ép cậu.”
Tiêu Nam đã hiểu rõ ý tứ của Thiên Vũ.
“Nếu đàm phán thì chúng ta nói chuyện tử tế.”
Thiên Vũ ngước mắt lên nhìn Tiêu Nam, ánh mắt thẳng thắn không chút né tránh.
“Tôi có thể giúp anh, nhưng tôi có 3 điều kiện.”
“Cậu nói đi.”
“Thứ nhất, anh không được ép tôi hít thuốc phiện. Anh biết chuyện cha tôi, đời này tôi hận nhất là thuốc phiện, tôi không muốn dính dáng gì hết.”
Tiêu Nam không cho ý kiến.
“Thứ hai, sau khi thành công, tôi cũng không ở lại trong nước được nữa. Giờ anh sắp xếp cho tôi ở Úc đi, tôi muốn gì chắc anh biết. Tôi tin anh làm được.”
Tiêu Nam nhìn hắn.
“Còn thứ ba?”
“Thứ ba, chia bốn sau, anh bốn tôi sáu.”
“Chuyện này không được.” Tiêu Nam nở nụ cười.
“Vậy coi như tôi chưa nói gì.” Thiên Vũ nói. “Đây là tham gia buôn lậu thuốc phiện, không phải đi chơi … Tôi đang lấy mạng mình ra đấy! Kém một đồng cũng không được. Giờ tôi chả tin ai, chả dựa dẫm được vào ai hết, thứ đáng tin chỉ có tiền thôi. Anh suy nghĩ đi, nhưng nhanh lên, có lẽ một thời gian nữa sẽ chẳng còn tiền đâu.”
Tiêu Nam quan sát nét mặt hắn.
“Đừng đùa, Thiên Vũ. Cậu từng phản bội tôi một lần, sao tôi biết cậu sẽ không phản bội lần nữa chứ?”
Thiên Vũ bình tĩnh rít thuốc, khua khua điếu thuốc.
“Cảnh sát chẳng tin tôi nữa rồi. Dù bây gờ tôi bán anh cho bọn chúng thì bọn chúng cũng chả thèm để tâm đâu. Tôi muốn lật đổ anh, tự tôi không làm được, vậy phải để cảnh sát đến xử lý. Nhưng bây giờ tôi cũng thành đối tượng điều tra của cảnh sát rồi, nếu tôi chọn cảnh sát thì anh nghĩ tôi sẽ có được gì? Bằng khen công dân gương mẫu à?”
“Nhưng cậu hận tôi. Sự hận thù này làm tôi khó tin cậu nhất.” Tiêu Nam nheo mắt.
“Đấy là chuyện của anh. Giờ chúng ta đang bàn chuyện làm ăn. Anh chỉ cần nói anh làm hay không.”
“Ha ha!” Tiêu Nam bật cười. Như thể rất vui sướng.
“Trừ ba điều kiện này, tôi còn một cái nữa. Sau khi thành công, anh lập tức đưa tôi ra nước ngoài. Còn nữa, cho dù thuộc hạ của anh tổn thất thế nào thì cũng không được khai tôi ra, vì thế chuyện này chỉ rất ít người biết.”
Tiêu Nam vẫn quan sát Thiên Vũ.
“Lời cậu nói tôi chỉ tin được một nửa.”
“Giờ tôi chả còn đường lui nữa, anh tin hay không tôi cũng chả kiểm soát được. Tùy anh thôi.”
Thiên Vũ nói.
Tiêu Nam suy nghĩ một lúc.
“Cậu đi đi, về chờ tin của tôi.”
Thiên Vũ biết Tiêu Nam đang cố gắng vùng vẫy. Chưa đến thời khắc cuối, Tiêu Nam sẽ không đi nước cờ này với hắn. Người như Tiêu Nam có tính đa nghĩ rất nặng, kẻ từng phản bội y một lần vốn sẽ không thể có được lòng tin lần nữa, dù kẻ đó có nói gì Tiêu Nam cũng sẽ không tin. Cuối cùng Tiêu Nam lại lựa chọn hợp tác với hắn, không phải vì Tiêu Nam tin hắn hay không mà ở chỗ Tiêu Nam thật sự không còn sự lựa chọn nào tốt nữa rồi.
Tiêu Nam tìm hắn có nghĩa y thật sự không còn con đường nào tốt nữa.
Hắn là quân cờ Tiêu Nam dựng lên để dành cho tương lai. Tiêu Nam sẽ không dùng sao? Giờ mới là thời điểm phát huy tác dụng thật sự của việc Tiêu Nam giữ hắn.
Tiêu Nam sẽ biến hắn thành kẻ chết thay, y sẽ không dẫn hắn ra nước ngoài, cũng sẽ chẳng cho hắn một xu nào hết. Y sẽ biến hắn thành lá chắn trong nước của mình, còn bản thân tự cao chạy xa bay. Mà tất cả tác dụng của hắn chính là kéo dài thời gian, để giúp Chu Tiểu Châu giúp nhóm cảnh sát tranh thủ thời gian hành động.
Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch.
Trong lúc chờ tin của Tiêu Nam, hàng ngày Thiên Vũ đều ở bên A Hạo. Hắn chưa từng cảm thấy thời gian không đủ dùng thế này.
Thiên Vũ hỏi A Hạo sau khi nhiệm vụ kết thúc hắn muốn làm gì, gã bảo đến lúc đó tôi thất nghiệp, trở thành kẻ không công ăn việc làm, đến lúc đó hết cách thì chỉ có thể dựa vào anh thưởng cho bát cơm.
Thiên Vũ bảo ngày trước tôi bảo cậu đến công ty tôi làm, cậu sống chết cũng không chịu, giờ muốn làm thật à?
A Hạo ôm hắn nói không giống nhau, trước kia tôi không chịu, cũng không thể kéo chân anh được. Giờ tốt xấu gì tôi cũng có kinh nghiệm xuất nhập khẩu, đến chỗ anh làm nhân viên nghiệp vụ gì đó thì tôi còn thấy tự tin …
Thiên Vũ bật cười: cậu đường đường là ông chủ Hoa Thế, quản lý lớn của Tân Long, thế mà đến chỗ tôi làm nhân viên nghiệp vụ á?
A Hạo hỏi, anh không muốn tôi à?
Thiên Vũ bảo đúng, đương nhiên đúng, giờ tôi muốn cậu. Nói xong liền đè A Hạo xuống dưới, lại bị A Hạo lật lại đè xuống …
A Hạo bảo, chờ mọi việc xong xuôi, gã muốn đưa Thiên Vũ về thăm ông bà nội, ông nội rất nhớ hắn, thỉnh thoảng lại hỏi cậu nhóc tốt tính kia lúc nào lại đến …
A Hạo còn bảo, hắn còn muốn đưa Thiên Vũ đến Thẩm Dương thăm em gái, em gái gã Tiểu Tuệ đã sắp tốt nghiệp đại học, giờ đã thành một cô gái xinh đẹp.
Thiên Vũ nghe mong muốn cũng như sắp xếp của A Hạo thì cười. Hắn bảo gã, nếu còn kịp thì lúc mừng năm mới phải về quê gã, đưa ông nội về đây, cũng đưa Tiểu Tuệ về đây, cùng nhau mừng năm mới. Trước kia hắn đều mừng năm mới một mình, năm nay có thể có cả nhà, có thể hưởng thụ cảm giác gia đình.
A Hạo nghe Thiên Vũ nói thì ôm chặt hắn …
A Hạo bảo ngày trước hắn cực kỳ thích nghe một bài hát, từng được nghe trên TV ngày còn nhỏ, hiện giờ chẳng thấy ai hát cả, bài hát tên là “Nắm tay đi khắp thế gian”. Đến giờ hắn còn nhớ rõ bài hát thế nào nhưng không hát được.
Thiên Vũ lên mạng tìm được bài này, nghe thấy A Hạo hát theo nhạc:
Hai ta cách nhau thật xa, thế gian bí mật thay đổi
Vượt qua khó khăn gian khổ, liệu chăng tâm trí tương thông
Không mong đời đời kiếp kiếp, chẳng cầu sớm sớm tối tối
Chỉ mong bình bình thường thường, nắm tay đi khắp thế gian …
Ai bảo hai là lưu luyến, nhất là rối rắm lòng người
Ai bảo biển người trôi dạt, khó được tình duyên vĩnh hằng
Cho dù tan tan hợp hợp, hay là tụ tụ tán tán
Chỉ mong bình an, nắm tay đi khắp thế gian …
Thiên Vũ nghe xong thì bảo bài này như chia tay ý, không hay, cái gì mà hai người xa cách thật xa, tôi lại chẳng gặp cậu. A Hạo bảo, người ta hát bài này cũng là có ý đó, thật ra chưa hẳn sẽ chia lìa …
Một ngày nọ A Hạo quay về, Thiên Vũ thấy hắn nhuộm mái tóc để dài, nhuộm thành màu vàng.
Tối đó Thiên Vũ vươn tay buộc sợi dây buộc tóc đó cho A Hạo.
Đêm đó bọn họ làm tình như phát điên, không biết làm bao nhiêu lần, mãi đến khi hai người mệt bã cả người, đến sức lực nhấc ngón tay cũng không có …
Thiên Vũ nắm chặt mái tóc dài màu vàng của gã, màu vàng kia làm hắn điên cuồng …
Hắn vuốt ve vết sẹo trên mặt A Hạo. Vết sẹo kia càng lúc càng mờ đi, dần nhạt trên gương mặt gã, Thiên Vũ bảo với A Hạo thực ra chút sẹo cũng không khó coi, nó làm gã trông càng lạnh lùng, càng nam tính …
Đêm đó trong khoảnh khắc cao trào Thiên Vũ thì thầm một câu vào tai gã. …
A Hạo nghe được câu kia, gã không trả lời gì, chỉ ôm chặt Thiên Vũ …
Tiêu Nam đột ngột đến.
Tình hình càng lúc càng căng thẳng, y báo thời gian Thiên Vũ rất gấp, hắn biết y được ăn cả ngã về không, muốn chơi nốt lần cuối.
Thiên Vũ báo cho A Hạo thời gian hẹn Tiêu Nam, thế nhưng y chuyển giờ hẹn lên sớm hơn. Hắn không bảo với gã. Hắn gặp Chu Tiểu Châu trước.
“Đừng nói kế hoạch cho A Hạo vội. Tiêu Nam vô cùng cảnh giác, tốt nhất A Hạo đừng tham gia, nếu để Tiêu Nam biết anh ấy tham gia thì chắc chắn hắn sẽ thay đổi kế hoạch.”
Chu Tiểu Châu gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Trước khi Thiên Vũ đứng dậy quay về, Chu Tiểu Châu gọi hắn.
“Bảo vệ chính mình. Nếu anh gặp chuyện gì thì anh Hạo sẽ rất đau lòng.” Chu Tiểu Châu im lặng một lúc rồi nói.
Thiên Vũ nhìn ánh mắt Chu Tiểu Châu, hắn gật đầu.
Tiêu Nam bảo Thiên Vũ đến một bến tàu cách thành phố mấy trăm km. Hán Thành đã không còn an toàn nữa. Lúc Thiên Vũ đến bến tàu kia thì một chiếc thuyền đang đợi hắn.
“Xếp hết hàng lên chưa?”
Thiên Vũ đứng ở trên thuyền hỏi y.
Tiêu Nam chỉ nhìn hắn, không nói gì, Thiên Vũ hiểu ý tứ trong ánh mắt kia.
“Tôi biết anh không tin tôi nên anh có thể đưa tôi đến chỗ anh muốn nhận hàng. Tôi không biết chỗ kia, không thể qua mặt anh báo cho cớm. Anh yên tâm rồi chứ?”
Vệ sĩ của Tiêu Nam đi đến, kiểm tra toàn thân Thiên Vũ, lấy hết di động, ví tiền, thậm chí cả chìa khóa cũng lấy ra.
Trừ quần áo mặc trên người, Thiên Vũ chẳng đem theo gì.
“Đi thôi.” Tiêu Nam đơn giản nói một câu.
“Từ từ.” Thiên Vũ quan sát hắn. “Thứ tôi muốn đâu?”
Tiêu Nam từ từ lôi ra một chồng giấy tờ bằng tiếng Anh, có cả tiền trong tài khoản.
“Cậu tự xem đi.”
Thiên Vũ mặt không biến sắc cẩn thận kiểm tra, lật từng tờ từng tờ một. Tiêu Nam kiên nhẫn chờ, cũng không thúc giục.
Hắn xem xong thì ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Nam.
“Từ khi theo tôi làm việc, đã lúc nào tôi bạc đãi cậu chưa?”
Tiêu Nam nói.
“Đi!” Thiên Vũ vào trong thuyền.
Thuyền chạy khá lâu mới đến một hoang đảo. Trước giờ Thiên Vũ chưa từng đến đảo này, cũng không biết nó tồn tại. Xuống thuyền xong thì có xe đưa bọn họ chạy sâu vào trong đảo, đến tận một nhà xưởng bỏ hoang. Thiên Vũ không ngờ Tiêu Nam tại có một cứ điểm bí mật như vậy, hắn đoán nhà máy bề ngoài cũ nát hoang tàn này chính là kho thuốc phiện buôn lậu bí mật của Tiêu Nam. Y giấu tất cả thuốc phiện ở đây, lại vận chuyển mua bán, khó trách người không biết quỷ không hay!
Tiêu Nam nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Thiên Vũ thì mỉm cười.
“Giờ trước mặt cậu tôi không còn bí mật nào nữa.” Tiêu Nam nói. “Đây chính là vương quốc của tôi. Thế nào?”
Trong kho hàng nhà máy, Thiên Vũ nhìn thấy hộp hàng chất đống, mà trong nhà máy có rất nhiều người của Tiêu Nam, những tên này đều đeo mặt nọ, vũ trang hạng nặng, tay cầm súng ống vũ khí giống nhự đội quân có vũ trang.
Thiên Vũ thật sự kinh hãi. Thật không ngờ Tiêu Nam không chỉ buôn lậu, buôn lậu thuốc phiện mà còn nuôi một băng nhóm huấn luyện sẵn sàng liều mạng, những người này có lẽ bình thường không dùng đến, thời điểm sinh tử sống chết cuối cùng này bọn chúng sẽ trở thành cây súng trong tay Tiêu Nam, là “quân lính” trong tay, dùng để đọ sức vào phút cuối, vật lộn khi sắp chết!
Lúc đến đảo Thiên Vũ nghĩ Tiêu Nam sẽ lập tức sắp xếp hàng, chuyển chỗ đám thuốc phiện, thế nhưng Tiêu Nam lại chẳng vội vàng gì, còn nghỉ ngơi trong phòng nhỏ sau nhà máy như thể đang chờ đợi gì đó.
Y chỉ để lại Thiên Vũ, bảo tất cả những người khác ra ngoài.
Căn phòng nhỏ này tuy không thể so với chỗ nghỉ ngơi xa hoa của Tiêu Nam nhưng xem ra là phòng thoải mái nhất trong nhà xưởng này, được xây để dành cho Tiêu Nam đến đây.
Tiêu Nam hình như chẳng sốt ruột chút nào, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thiên Vũ không biết y đang đợi gì, hắn nghĩ chỉ cần đến kho hàng là Tiêu Nam sẽ lập tức giành giật từng giây chuyển hàng đi, lúc nhạy cảm thế này chậm trễ thêm 1 giây thì càng mạo hiểm thêm 1 giây, không có chuyện Tiêu Nam không biết.
“Vẫn còn chờ gì thế?” Thiên Vũ, cố tình lộ vẻ nóng vội.
“Đừng gấp, cứ bình tĩnh, nghỉ đi nghỉ đi.” Tiêu Nam từ từ nói.
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Thiên Vũ lo lắng, mất kiên nhẫn.
“Cứ kiên nhẫn đi. Mọi việc đều cần chờ đợi.” Hình như Tiêu Nam chả sốt ruột tí nào.
Thiên Vũ không hỏi nữa. Hắn biết nếu hỏi lại sẽ làm Tiêu Nam nghi ngờ.
Hắn tựa lên sô pha, ngây người nhìn trần nhà. Hắn nghĩ không biết bên Chu Tiểu Châu có nhận được tín hiệu liên lạc gửi ra ngoài theo phương thức đặc biệt mà hắn dùng không, liệu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa, đến lúc đó liệu có tiếp ứng được không. Hắn nghĩ đến A Hạo, không biết giờ gã đã biết mình đi theo Tiêu Nam chưa, có tức giận không …
Thiên Vũ đang nghĩ thì nhận ra Tiêu Nam đang nhìn mình.
“Sao thế?” Trong lòng Thiên Vũ kinh hãi nhưng ngoài mặt không thể hiện gì.
Tiêu Nam chăm chú nhìn hắn một lát rồi vẫy tay vớ hắn.
“Lại đây.”
“Làm gì?” Thiên Vũ quan sát hắn, đề phòng.
“Cậu sợ tôi đến thế cơ à?” Tiêu Nam hỏi.
Thiên Vũ do dự một chút rồi đi đến. Giờ hắn không thể cứng rắn với y.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nam, y nhìn hắn ngồi xuống, vươn tay kéo Thiên Vũ vào lòng.
“Làm gì thế?” Thiên Vũ khó chịu. Chẳng lẽ đến lúc này mà y còn muốn chuyện ấy?
“Để tôi nhìn cậu đi.”
Tiêu Nam rất dịu dàng, ánh mắt âm thầm dừng trên người Thiên Vũ. Ánh mắt gã lặng lẽ lướt qua trán, đôi mắt, mũi, môi của hắn. Y vươn tay gạt một chút tóc Thiên Vũ, im lặng nhìn hắn, ánh mắt sâu xa, Thiên Vũ hoàn toàn không nhận ra được Tiêu Nam đang nghĩ gì.
Tiêu Nam cúi đầu muốn hôn hắn.
Thiên Vũ quay đầu sang một bên, chán ghét.
“Giờ là lúc nào rồi, đừng dây dưa thế này!”
Thế nhưng Tiêu Nam giữ chặt cằm hắn, ánh mắt đảo qua gương mặt hắn, ngang bướng hôn lên.
Thiên Vũ chấp nhận một cách bị động, hắn nghĩ chẳng qua là Tiêu Nam nhất thời hứng khởi, thế nhưng Tiêu Nam hôn rất sâu, càng hôn càng sâu, đầu lưỡi quấn quít lấy Thiên Vũ rất lâu mà liếm láp, mút vào, nhả ra, trong ấn tượng của Thiên Vũ y chưa từng hôn hắn như lúc này, thậm chí chẳng có chút ham muốn thể xác nào, chỉ hết sức chăm chú toàn tâm toàn ý hôn.
Tiêu Nam hôn rất lâu rồi mới chịu rời ra. Hắn cúi đầu vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi Thiên Vũ bị hôn đến hơi sưng đỏ lên.
“Nhiều năm thế, tôi đối với cậu thế nào?”
Tiêu Nam thấp giọng hỏi hắn.
Những lời này, Tiêu Nam từng hỏi hắn rất nhiều lần. Nhưng chưa lần nào chăm chú như thế này, giọng nói còn rất chân thật.
“Giờ nói chuyện này còn ý nghĩa gì không?” Thiên Vũ nói.
“Trả lời tôi đi.” Tiêu Nam nói.
Thiên Vũ hơi do dự.
Đây là một vấn đề rất khó trả lời. Dù là thù hận hay mắc nợ giữa hắn và Tiêu Nam thì đã không còn rõ ràng từ lâu rồi. Tiêu Nam khinh rẻ hắn, tính kế hắn, hại hắn, kiên quyết ép hắn cùng đường; thế nhưng quả thật Tiêu Nam từng giúp hắn, có ơn với hắn, Thiên Vũ không phủ nhận cũng không né tránh.
“Anh từng giúp tôi, tôi đồng ý. Tôi cũng từng bảo tôi biết ơn anh.”
“Biết ơn?” Tiêu Nam nở nụ cười.
“Cậu luôn không tin lời tôi, Tiểu Vũ à.” Tiêu Nam nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi Thiên Vũ. “Thế nhưng rất nhiều điều tôi nói là thật. Nếu cậu tin thì sẽ không đi đến bước đường hôm nay.”
Thiên Vũ bắt đầu cảnh giác nhìn Tiêu Nam.
“Cậu từng phản bội tôi mà tôi vẫn không ép cậu hít thuốc phiện. Cậu thật sự nghĩ là do tình hình cậu nói ra à? Vì tôi tiếc đấy. Thiên Vũ, cậu thử đặt tay lên ngực tự hỏi xem mấy năm nay cậu từng đắc tội với tôi bao lần, tôi từng chỉnh cậu nhưng đã lần nào thật sư xuống tay độc ác chưa?”
Tiêu Nam bình tĩnh tự thuật.
“Cậu bảo tôi muốn tìm người chịu tội thay, tôi không tìm được ai nên mới giữ mạng cho cậu à? Chỉ cần có tôi thì đường nào mà không tìm thấy?”
Thiên Vũ nhìn y, trong ánh mắt y lại có sự đau khổ thật sự. Thiên Vũ chưa từng bị loại ánh mắt này mê hoặc nhưng giờ đây hắn lại hơi do dự.
Hắn biết Tiêu Nam nói cũng đúng. Quả thật y vẫn nhẹ tay với hắn, nếu y thật sự muốn mạng hắn thì hắn đã chẳng sống đến hôm nay nữa.
Tiêu Nam xiết chặt cằm Thiên Vũ.
“Cậu hận tôi, nhưng Tiểu Vũ, tôi hỏi cậu, cậu thật sự mong tôi chết không?”
Hắn thật sự mong Tiêu Nam chết hay không? Thiên Vũ cũng do dự. Chuyện Tiêu Nam đã làm với A Hạo, đã làm với hắn, chết vạn lần cũng được, thế nhưng thật sự muốn hắn trả lời vấn đề này thì Thiên Vũ không biết, hắn không thể đưa ra một câu trả lời dứt khoát được.
Lòng người vốn lương thiện.
Tiêu Nam thấy hắn do dự thì hài lòng nở nụ cười.
“Tôi biết, cậu không hề có tình cảm với tôi.” Tiêu Nam hình như rất vui vẻ.
“Cái này đâu phải tình cảm! Đây là sự thương hại!” Thiên Vũ không nhịn được: “Tôi thật không hiểu, anh có tiền có quyền có thế, muốn gì lại không có? Vì sao còn đi buôn thuốc phiện?”
“Khao khát của con người là vô tận. Tôi chỉ trung thực với khao khát của bản thân. Quy tắc của xã hội này do con người định ra, tôi chính là người tạo ra nguyên tắc nhưng không để nguyên tắc trói buộc. Tôi muốn thế nào thì sẽ như thế, có thể làm như thế, đây là triết lý cuộc sống của tôi.”
“Mẹ kiếp triết lý cuộc sống cái gì! Anh hại người, anh biết buôn thuốc phiện có thể hại bao nhiêu người không?!”
“Con người cần tiến hóa và thay đổi. Ai bảo bọn họ hút thuốc phiện chứ? Chỉ cần không hút thì làm sao tôi làm hại bọn họ được? Thế nên tôi mới bảo tôi giúp kiểu người khôn sống mống chết, điểm này cậu không hiểu đâu.” Tiêu Nam nói.
“…!” Thiên Vũ cứng hóng, bị kinh hãi vì lý luận không thể nghe nổi của y.
Tiêu Nam nhìn qua hơi mệt, cũng hơi nôn nóng. Hắn nhìn đồng hồ, nhìn Thiên Vũ rồi đứng lên.
“Cũng đến giờ rồi. Đi thôi, tôi đưa cậu đi xem hàng.”
Thiên Vũ đi theo Tiêu Nam đến kho hàng, thùng hàng chất đống, Thiên Vũ áng chừng lượng hàng, số này cũng đủ để phán Tiêu Nam mấy án tử hình.
“Chờ tiền đến tay, cậu tiêu mấy đời cũng không hết.” Tiêu Nam chậm rãi nói.
“Thành công rồi hẵng nói tiếp!” Thiên Vũ nghĩ, bên Chu Tiểu Châu hẳn là rất sốt ruột. Phải dựa theo cách thức giao hẹn lúc trước, để đám Chu Tiểu Châu chặn hàng lại.
Tiêu Nam đột nhiên nói: “Mở thùng ra.”
Thiên Vũ không biết y mở thùng hàng làm gì thì thùng đã bị mở bung ra.
Hắn ngây người.
Bên trong đều trống không!
Tất cả các thùng đều được mở ra. Đều trống không cả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất