Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại
Chương 56
Đi cả một đường, lớp bọc đường bên ngoài kẹo hồ lô vẫn chưa bị chảy ra, đồng hành với bọn họ thật lâu.
Mấy món ăn vặt trên đường phố, hai người đều nếm qua một lượt, thẳng đến khi mặt trời nghiêng về tây, gió lạnh nổi lên, Sở Ngự mới chậm rãi dẫn Thẩm Kiêu trở về.
Cổ thụ đầu phố đã chơm chớm chồi non, én lượn vờn quanh, gắp cành khô về xây tổ dưới mái hiên, một trước một sau, tới tới lui lui, giống như quá khứ, lương thượng yến*, tháng đổi năm dời, vẫn là một diện mạo cũ.
*梁上燕: cứu vs ạ.
Hải đường dưới lầu vẫn chưa nở, còn có chút xanh xanh. Sở Ngự dừng chân, nhìn về phía Thẩm Kiêu bên cạnh, “Ngày mai phải đi rồi sao?”
Thẩm Kiêu theo bản năng ôm chặt quyển sách trong lòng ngực, vị ngọt trong miệng cũng phai nhạt đi, cậu gật đầu, “Ừm, hai giờ chiều mai khởi hành.”
“Đến lúc đó anh tới đưa em đi.”
“Dạ, em chờ anh.”
Sở Ngự cười, gật đầu, ôn thanh nói, “Lên đi, trời lạnh rồi, thời tiết này dễ cảm mạo lắm, đừng để bị đông lạnh.”
“Dạ, anh cũng trở về nghỉ ngơi sớm chút.”
Dưới ánh đèn ngoài hành lang, hai bóng dáng kéo dài, thẳng đến khi tách nhau ra, Sở Ngự mới chậm rãi lấy lại tinh thần, kỳ thật có đôi khi ánh đèn màu vàng ấm áp này thoạt nhìn lại có chút lạnh lẽo.
Trở lại ký túc xá, Thẩm Kiêu để sách lại trên bàn, cậu lau sạch bìa bên ngoài, rồi tìm một cái túi giấy, cẩn thận bỏ sách vào.
“Cái này cho cậu, nghe nói Y quốc thường xuyên có mưa, nhớ mang ô theo đó, miễn gặp mưa thì toi.”
Trước mắt xuất hiện một cái ô che mưa, màu lục đậm, cán dù khá dài. Thẩm Kiêu ngẩng đầu nhìn Trương Thanh, vành mắt đối phương khẽ đỏ hồng, nụ cười trên mặt có chút cứng đờ.
Thẩm Kiêu nhận ô, sóng mũi cay cay, cậu tàn nhẫn nhéo vài cái lòng bàn tay mình, trả lời, “Cảm ơn, tui sẽ luôn mang theo bên mình.”
Trương Thanh gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”
Nhìn mấy người bọn họ thương cảm như vậy, Vương Húc nhịn không được trêu chọc, “Mấy đứa sao lại thế này, ký túc xá bốn người, Kiêu Kiêu và Chính Giai đi Y quốc, Trương Thanh đi F quốc, mấy đứa lại cách nhau không xa, không giống anh phải đi E quốc nè, “người cô đơn” này còn chưa có khóc đâu, mấy đứa ra vẻ làm gì.”
“Ha ha, đúng vậy a, nếu so sánh với Húc ca, chúng ta xác thật cũng không tính là xa, đều vui vẻ rồi há.” Tưởng Chính Giai trêu đùa.
“Được rồi, đừng có chọc vào vết sẹo của anh nữa.” Vương Húc nói xong thì dừng lại một chút, nói tiếp, “Tuổi của anh so với mấy đứa có lớn hơn một chút, một năm này anh cũng đã coi mấy đứa là em trai trong nhà rồi, nghĩ đến phải tách ra, anh cũng không có gì để nói, dù sao trên đời này không có bữa tiệc nào mà không tàn, chỉ cầu chúc cho mọi người tiền đồ như gấm, còn có, sớm trở về một chút.”
Nước ấm thay rượu, uống xuống một ly, người còn chưa say, mà lòng đã nóng hầm hập.
Tuy rằng xuất ngoại, nhưng Thẩm Kiêu vẫn không mang đồ nhiều lắm, chỉ có một vali hành lý.
Lúc Sở Ngự đến nơi, Thẩm Kiêu vẫn giống như bình thường, chờ hắn ở dưới lầu, hai tai đối phương, một nửa trùm trong khăn quàng cổ, một nửa lộ ra bên ngoài, mà vành tai lộ ra bên ngoài kia lại có chút đỏ lên.
Sở Ngự nhận hành lý, ôn thanh nói, “Đi thôi.”
“Dạ.” Nói xong, Thẩm Kiêu quay đầu nhìn thoáng qua hải đường dưới lầu, có hơi tiếc nuối, cậu không thể nhìn thấy hải đường năm nay nở hoa rồi.
Đến sân bay, Thẩm Kiêu cầm hành lý, lấy ra một cái hộp gỗ đưa cho Sở Ngự, “Sở Ngự ca, đây là quyển tiểu thuyết trước kia em phiên dịch, em muốn tặng nó cho anh, cũng là quà sinh nhật 22 của anh.”
Sở Ngự nhận lấy hộp gỗ, nở nụ cười, ngữ khí vô cùng ôn hòa, “Cảm ơn, anh rất thích.” Hắn nói xong, lấy một hộp quà nhỏ khác trong túi ra, “Bên trong là một cái bút máy, hy vọng em ở bên ngoài đi học lúc nào cũng dùng đến nó.” Và lúc nào cũng nhớ tới anh.
Thẩm Kiêu trân trọng nhận lấy bút máy, “Sẽ, em sẽ luôn dùng.”
Thanh âm nhắc nhở không ngừng vang lên, cuối cùng Sở Ngự cũng nhịn không được mà tiến lên ôm lấy Thẩm Kiêu, siết chặt cậu vào lòng, “Qua bên đó rồi phải nhớ tự chăm sóc bản thân.”
Cái ôm của Sở Ngự có hơi chặt, nhưng Thẩm Kiêu lại rất thích, cậu giơ tay ôm lấy đối phương, thấp giọng nói, “Em sẽ, Sở Ngự ca, anh cũng phải chăm sóc mình thật tốt.” Trong lòng như có chocolate tan chảy, vừa đắng lại vừa ngọt.
Nhìn vành tai đỏ hồng trước mắt, Sở Ngự điều chỉnh tư thế, cọ vành tai bản thân qua, ấm áp gặp lạnh lẽo, làm trái tim hai người phát run.
Âm thanh nhắc nhở lần nữa vang lên, Sở Ngự buông Thẩm Kiêu ra, chỉnh lại khăn quàng cổ, cổ áo cho đối phương, “Đi thôi.”
“Ừm, em phải đi rồi.”
Trên bầu trời xanh ngắt xuất hiện một vệt hoa màu trắng, Sở Ngự nhìn chằm chằm thật lâu, đến khi vệt trắng đó chậm rãi mờ đi, hoàn toàn tiêu tán……
Bằng Bắc Hải, Phụng Triêu Dương, Thanh Vân chi chí mãi không lay động*, thiếu niên của anh, em nhất định phải đúng hạn trở về, anh ở chỗ này, chờ em.
*鹏北海,凤朝阳,青云之志不坠: cứu tui lần 2 ạ .
Lại một mùa hè nữa trôi qua, ánh nắng tươi sáng trong giây lát đã biến thành mưa rền gió dữ, xé rách hoa mộc ngoài ban công, lắc lư rung động.
Sở Ngự cầm mấy tấm ván gỗ, xây xung quanh vườn hoa hồng. Rất nhiều hoa hồng bị thổi bay, bất quá cũng may thân cây vẫn còn cắm trên mặt đất. Chờ đến khi vườn hoa đã được ván gỗ chặn gió, Sở Ngự mới chạy về. Hoa hồng mỏng manh, chỉ qua mới một trận mưa, nụ hoa đã héo tàn, cành hoa đứt đoạn. Hải đường trong viện cũng rơi đầy đất, cánh hoa dính vào bùn, hạt mưa rơi xuống, rửa sạch sẽ các cánh hoa, nhưng đáng tiếc bùn đất bên cạnh lại tiếp tục bắn vào, lặp đi lặp lại.
“Kiêu Kiêu, trong con hẻm bên cạnh trường học có một tiệm cà phê mới mở, hôm qua nghe Tư Tư (người Hoa Quốc cùng đi du học) nói hương vị cũng không tệ, lát nữa chúng ta đi uống thử đi?”
Thẩm Kiêu lắc đầu, tiếp tục viết báo cáo, “Không đi, tui không thích uống cà phê.” Cà phê đắng lắm, mặc kệ là cho ít hay nhiều đường, Thẩm Kiêu vẫn không thích cái hương vị kia.
“Nghe nói đồ ngọt trong đó ăn cũng rất ngon, bánh kem chocolate dung nham bán cũng rất được đó.” Tưởng Chính Giai biết Thẩm Kiêu thích ăn đồ ngọt, mà đối với chocolate thì chính là yêu sâu sắc, lấy cái này làm mồi dụ, không phải là tốt nhất sao.
Ngòi bút ngưng đọng, Thẩm Kiêu đậy nắp bút lên, mỉm cười nói, “Đi thôi, đi nếm thử.”
“Tui nói mà, cậu nhất định sẽ động tâm.”
Bánh kem chocolate dung nham này thực ngọt, mềm mại chạm vào tận đầu lưỡi, hương vị thật kinh diễm, hai mắt Thẩm Kiêu sáng rực lên, cậu thích cái này.
Tưởng Chính Giai nhìn Thẩm Kiêu ăn đến vui vẻ, khẽ tặc lưỡi, “Kiêu Kiêu, cậu không cảm thấy gắt cổ họng sao?” Trước kia Tưởng Chính Giai chỉ cảm thấy Thẩm Kiêu chỉ tương đối thích ăn ngọt, đến khi lần đó nếm thử đồ ngọt Thẩm Kiêu mang về trường, thì mới biết được hương vị kia không thể dùng từ một "ngọt" đơn giản để hình dung.
Thẩm Kiêu nhìn Tưởng Chính Giai, lắc lắc đầu, “Không a, tui cảm thấy hương vị mày rất vừa vặn.”
“Được rồi, cậu thích là tốt rồi.” Nói xong liền nhấm một ngụm cà phê, mùi hương thuần khiết xông vào, hương vị rất ok.
“Ai, cậu nghe nói chưa, khoảng thời này Hoa Quốc giống như lại nghiên cứu ra thứ đồ gì mới rồi đó.”
“Có nghe, có nghe, hình như là muốn xây trạm không gian ở mặt trăng, bọn họ thật lợi hại.”
“Đúng vậy, tui có một người bạn ở Hoa Quốc, cô ấy nói đã gặp qua cái người tên Sở Ngự kia rồi.”
“Thật vậy, thật vậy hả, vậy lát nữa cậu dẫn tui đi gặp người bạn đó của cậu đi.”
Bàn bên cạnh có hai cô gái tóc vàng mắt xanh, lại lần nữa Thẩm Kiêu nghe được từ trong miệng người khác cái tên Sở Ngự.
Ánh mặt trời xuyên thấu vào cửa sổ, bánh kem chocolate trên bàn đã ăn được một nửa, ý cười lan tràn trên mặt Thẩm Kiêu, bánh kem trong miệng giống như là còn ngọt hơn vừa rồi một chút.
Mấy món ăn vặt trên đường phố, hai người đều nếm qua một lượt, thẳng đến khi mặt trời nghiêng về tây, gió lạnh nổi lên, Sở Ngự mới chậm rãi dẫn Thẩm Kiêu trở về.
Cổ thụ đầu phố đã chơm chớm chồi non, én lượn vờn quanh, gắp cành khô về xây tổ dưới mái hiên, một trước một sau, tới tới lui lui, giống như quá khứ, lương thượng yến*, tháng đổi năm dời, vẫn là một diện mạo cũ.
*梁上燕: cứu vs ạ.
Hải đường dưới lầu vẫn chưa nở, còn có chút xanh xanh. Sở Ngự dừng chân, nhìn về phía Thẩm Kiêu bên cạnh, “Ngày mai phải đi rồi sao?”
Thẩm Kiêu theo bản năng ôm chặt quyển sách trong lòng ngực, vị ngọt trong miệng cũng phai nhạt đi, cậu gật đầu, “Ừm, hai giờ chiều mai khởi hành.”
“Đến lúc đó anh tới đưa em đi.”
“Dạ, em chờ anh.”
Sở Ngự cười, gật đầu, ôn thanh nói, “Lên đi, trời lạnh rồi, thời tiết này dễ cảm mạo lắm, đừng để bị đông lạnh.”
“Dạ, anh cũng trở về nghỉ ngơi sớm chút.”
Dưới ánh đèn ngoài hành lang, hai bóng dáng kéo dài, thẳng đến khi tách nhau ra, Sở Ngự mới chậm rãi lấy lại tinh thần, kỳ thật có đôi khi ánh đèn màu vàng ấm áp này thoạt nhìn lại có chút lạnh lẽo.
Trở lại ký túc xá, Thẩm Kiêu để sách lại trên bàn, cậu lau sạch bìa bên ngoài, rồi tìm một cái túi giấy, cẩn thận bỏ sách vào.
“Cái này cho cậu, nghe nói Y quốc thường xuyên có mưa, nhớ mang ô theo đó, miễn gặp mưa thì toi.”
Trước mắt xuất hiện một cái ô che mưa, màu lục đậm, cán dù khá dài. Thẩm Kiêu ngẩng đầu nhìn Trương Thanh, vành mắt đối phương khẽ đỏ hồng, nụ cười trên mặt có chút cứng đờ.
Thẩm Kiêu nhận ô, sóng mũi cay cay, cậu tàn nhẫn nhéo vài cái lòng bàn tay mình, trả lời, “Cảm ơn, tui sẽ luôn mang theo bên mình.”
Trương Thanh gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”
Nhìn mấy người bọn họ thương cảm như vậy, Vương Húc nhịn không được trêu chọc, “Mấy đứa sao lại thế này, ký túc xá bốn người, Kiêu Kiêu và Chính Giai đi Y quốc, Trương Thanh đi F quốc, mấy đứa lại cách nhau không xa, không giống anh phải đi E quốc nè, “người cô đơn” này còn chưa có khóc đâu, mấy đứa ra vẻ làm gì.”
“Ha ha, đúng vậy a, nếu so sánh với Húc ca, chúng ta xác thật cũng không tính là xa, đều vui vẻ rồi há.” Tưởng Chính Giai trêu đùa.
“Được rồi, đừng có chọc vào vết sẹo của anh nữa.” Vương Húc nói xong thì dừng lại một chút, nói tiếp, “Tuổi của anh so với mấy đứa có lớn hơn một chút, một năm này anh cũng đã coi mấy đứa là em trai trong nhà rồi, nghĩ đến phải tách ra, anh cũng không có gì để nói, dù sao trên đời này không có bữa tiệc nào mà không tàn, chỉ cầu chúc cho mọi người tiền đồ như gấm, còn có, sớm trở về một chút.”
Nước ấm thay rượu, uống xuống một ly, người còn chưa say, mà lòng đã nóng hầm hập.
Tuy rằng xuất ngoại, nhưng Thẩm Kiêu vẫn không mang đồ nhiều lắm, chỉ có một vali hành lý.
Lúc Sở Ngự đến nơi, Thẩm Kiêu vẫn giống như bình thường, chờ hắn ở dưới lầu, hai tai đối phương, một nửa trùm trong khăn quàng cổ, một nửa lộ ra bên ngoài, mà vành tai lộ ra bên ngoài kia lại có chút đỏ lên.
Sở Ngự nhận hành lý, ôn thanh nói, “Đi thôi.”
“Dạ.” Nói xong, Thẩm Kiêu quay đầu nhìn thoáng qua hải đường dưới lầu, có hơi tiếc nuối, cậu không thể nhìn thấy hải đường năm nay nở hoa rồi.
Đến sân bay, Thẩm Kiêu cầm hành lý, lấy ra một cái hộp gỗ đưa cho Sở Ngự, “Sở Ngự ca, đây là quyển tiểu thuyết trước kia em phiên dịch, em muốn tặng nó cho anh, cũng là quà sinh nhật 22 của anh.”
Sở Ngự nhận lấy hộp gỗ, nở nụ cười, ngữ khí vô cùng ôn hòa, “Cảm ơn, anh rất thích.” Hắn nói xong, lấy một hộp quà nhỏ khác trong túi ra, “Bên trong là một cái bút máy, hy vọng em ở bên ngoài đi học lúc nào cũng dùng đến nó.” Và lúc nào cũng nhớ tới anh.
Thẩm Kiêu trân trọng nhận lấy bút máy, “Sẽ, em sẽ luôn dùng.”
Thanh âm nhắc nhở không ngừng vang lên, cuối cùng Sở Ngự cũng nhịn không được mà tiến lên ôm lấy Thẩm Kiêu, siết chặt cậu vào lòng, “Qua bên đó rồi phải nhớ tự chăm sóc bản thân.”
Cái ôm của Sở Ngự có hơi chặt, nhưng Thẩm Kiêu lại rất thích, cậu giơ tay ôm lấy đối phương, thấp giọng nói, “Em sẽ, Sở Ngự ca, anh cũng phải chăm sóc mình thật tốt.” Trong lòng như có chocolate tan chảy, vừa đắng lại vừa ngọt.
Nhìn vành tai đỏ hồng trước mắt, Sở Ngự điều chỉnh tư thế, cọ vành tai bản thân qua, ấm áp gặp lạnh lẽo, làm trái tim hai người phát run.
Âm thanh nhắc nhở lần nữa vang lên, Sở Ngự buông Thẩm Kiêu ra, chỉnh lại khăn quàng cổ, cổ áo cho đối phương, “Đi thôi.”
“Ừm, em phải đi rồi.”
Trên bầu trời xanh ngắt xuất hiện một vệt hoa màu trắng, Sở Ngự nhìn chằm chằm thật lâu, đến khi vệt trắng đó chậm rãi mờ đi, hoàn toàn tiêu tán……
Bằng Bắc Hải, Phụng Triêu Dương, Thanh Vân chi chí mãi không lay động*, thiếu niên của anh, em nhất định phải đúng hạn trở về, anh ở chỗ này, chờ em.
*鹏北海,凤朝阳,青云之志不坠: cứu tui lần 2 ạ .
Lại một mùa hè nữa trôi qua, ánh nắng tươi sáng trong giây lát đã biến thành mưa rền gió dữ, xé rách hoa mộc ngoài ban công, lắc lư rung động.
Sở Ngự cầm mấy tấm ván gỗ, xây xung quanh vườn hoa hồng. Rất nhiều hoa hồng bị thổi bay, bất quá cũng may thân cây vẫn còn cắm trên mặt đất. Chờ đến khi vườn hoa đã được ván gỗ chặn gió, Sở Ngự mới chạy về. Hoa hồng mỏng manh, chỉ qua mới một trận mưa, nụ hoa đã héo tàn, cành hoa đứt đoạn. Hải đường trong viện cũng rơi đầy đất, cánh hoa dính vào bùn, hạt mưa rơi xuống, rửa sạch sẽ các cánh hoa, nhưng đáng tiếc bùn đất bên cạnh lại tiếp tục bắn vào, lặp đi lặp lại.
“Kiêu Kiêu, trong con hẻm bên cạnh trường học có một tiệm cà phê mới mở, hôm qua nghe Tư Tư (người Hoa Quốc cùng đi du học) nói hương vị cũng không tệ, lát nữa chúng ta đi uống thử đi?”
Thẩm Kiêu lắc đầu, tiếp tục viết báo cáo, “Không đi, tui không thích uống cà phê.” Cà phê đắng lắm, mặc kệ là cho ít hay nhiều đường, Thẩm Kiêu vẫn không thích cái hương vị kia.
“Nghe nói đồ ngọt trong đó ăn cũng rất ngon, bánh kem chocolate dung nham bán cũng rất được đó.” Tưởng Chính Giai biết Thẩm Kiêu thích ăn đồ ngọt, mà đối với chocolate thì chính là yêu sâu sắc, lấy cái này làm mồi dụ, không phải là tốt nhất sao.
Ngòi bút ngưng đọng, Thẩm Kiêu đậy nắp bút lên, mỉm cười nói, “Đi thôi, đi nếm thử.”
“Tui nói mà, cậu nhất định sẽ động tâm.”
Bánh kem chocolate dung nham này thực ngọt, mềm mại chạm vào tận đầu lưỡi, hương vị thật kinh diễm, hai mắt Thẩm Kiêu sáng rực lên, cậu thích cái này.
Tưởng Chính Giai nhìn Thẩm Kiêu ăn đến vui vẻ, khẽ tặc lưỡi, “Kiêu Kiêu, cậu không cảm thấy gắt cổ họng sao?” Trước kia Tưởng Chính Giai chỉ cảm thấy Thẩm Kiêu chỉ tương đối thích ăn ngọt, đến khi lần đó nếm thử đồ ngọt Thẩm Kiêu mang về trường, thì mới biết được hương vị kia không thể dùng từ một "ngọt" đơn giản để hình dung.
Thẩm Kiêu nhìn Tưởng Chính Giai, lắc lắc đầu, “Không a, tui cảm thấy hương vị mày rất vừa vặn.”
“Được rồi, cậu thích là tốt rồi.” Nói xong liền nhấm một ngụm cà phê, mùi hương thuần khiết xông vào, hương vị rất ok.
“Ai, cậu nghe nói chưa, khoảng thời này Hoa Quốc giống như lại nghiên cứu ra thứ đồ gì mới rồi đó.”
“Có nghe, có nghe, hình như là muốn xây trạm không gian ở mặt trăng, bọn họ thật lợi hại.”
“Đúng vậy, tui có một người bạn ở Hoa Quốc, cô ấy nói đã gặp qua cái người tên Sở Ngự kia rồi.”
“Thật vậy, thật vậy hả, vậy lát nữa cậu dẫn tui đi gặp người bạn đó của cậu đi.”
Bàn bên cạnh có hai cô gái tóc vàng mắt xanh, lại lần nữa Thẩm Kiêu nghe được từ trong miệng người khác cái tên Sở Ngự.
Ánh mặt trời xuyên thấu vào cửa sổ, bánh kem chocolate trên bàn đã ăn được một nửa, ý cười lan tràn trên mặt Thẩm Kiêu, bánh kem trong miệng giống như là còn ngọt hơn vừa rồi một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất