Chương 100
Hai ngày sau, Trần Vận Thành không ngờ Thư Dung và Ninh Chương Hồng lại đến bệnh viện thăm Quan An Lâm thật. Bọn họ mang theo một bó hoa tươi rất lớn, và một giỏ hoa quả trông cực kỳ tinh xảo tới.
Nhưng hai vợ chồng cũng không ở lại trong phòng bệnh quá lâu, chắc là không có gì để nói, nên chỉ đứng một lúc rồi vội vã rời đi.
Lúc đó Trần Vận Thành không có mặt ở đấy, mà chỉ nghe Quan An Lâm kể lại
Quan An Lâm kể với Trần Vận Thành là cha mẹ Ninh Quân Diên đến thăm và cảm ơn mình. Lúc đó Quan An Lâm nằm trên giường bệnh, nói với bọn họ là đừng khách sáo, rồi nói với bọn họ là hãy đối xử với Trần Vận Thành tốt một chút, đừng ngăn cản Trần Vận Thành và Ninh Quân Diên ở bên nhau là được rồi.
Trần Vận Thành đứng bên giường, cầm một chùm nho từ giỏ hoa quả trên tủ đầu giường ra định đem đi rửa, nghe thấy vậy anh bèn nhìn Quan An Lâm rồi hỏi gã: “Mẹ anh ấy nói sao?”
Quan An Lâm nói: “Sắc mặt của mẹ anh ta trở nên rất khó coi, bà ấy cũng chẳng nói gì, mà chỉ đứng một lát rồi rời đi.”
Trần Vận Thành cảm thấy rất bình thường, kiểu người như Thư Dung, quan niệm không thể thay đổi chỉ trong ngày một ngày hai được, chỉ cần bà không mạnh mẽ phản đối, không cố gắng tạo ra chướng ngại vật giữa hai người họ thì đã xem như là không tệ rồi.
Lúc này Quan An Lâm cũng được xuất viện.
Mặc dù sức khỏe của gã khôi phục không tệ, nhưng dù sao cũng bị thương nặng lại còn phải làm một cuộc phẫu thuật lớn, nên luôn khiến Trần Vận Thành không yên tâm, anh bảo gã trước tiên đừng về ở trong cửa hàng, mà về căn phòng thuê ở bên ngoài.
Theo tin tức từ Long Triển Vũ, sau khi Dư Kiệt bị báo cáo với viện kiểm sát về tội cố ý giết người và lừa đảo, thì đã được chấp thuận bắt giữ ông ta.
Trần Vận Thành không có nhiều kiến thức pháp luật, nhưng từ sau chuyện của Quan An Lâm và Chu Ngạn, ít nhiều gì anh cũng hiểu quy trình công việc của một vụ án hình sự, nên biết sau khi bị viện kiểm sát thẩm tra bắt giữ, tỷ lệ Dư Kiệt bị phán quyết là rất cao.
Còn về những tình tiết của vụ án, Long Triển Vũ không tiện tiết lộ quá nhiều cho bọn họ, nhưng lúc nhắc tới vụ án này, rõ ràng Long Triển Vũ rất tự tin, anh ta tin mình đã có đầy đủ bằng chứng để buộc tội Dư Kiệt.
Dư Minh Lệ liên lạc với Quan An Lâm thêm hai lần nữa, mỗi lần nhắc đến thì số tiền bồi thường lại càng tăng, chỉ mong Quan An Lâm có thể tỏ ý tha thứ cho hành vi của Dư Kiệt. Hơn nữa cô còn khăng khăng cha mình không cố ý, cô nói lúc đó trời quá tối, có lẽ Quan An Lâm cũng chẳng thể nào nhìn rõ được, mong Quan An Lâm có thể nhận tiền rồi tha thứ cho cha cô.
Nhưng Quan An Lâm lại chẳng có ý định ký vào tờ đơn tha thứ đó.
“Bao nhiêu tiền cũng không ký,” gã nói thế với Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành và gã ngồi dưới cây đại thụ trước cửa hàng, đã là cuối thu, đợi mùa này trôi qua thì cũng vào đông rồi.
Anh và Ninh Quân Diên gặp lại nhau vào mùa đông năm ngoái, Quan An Lâm cũng ra tù vào mùa đông năm ngoái, đã trải qua rất nhiều chuyện, và có rất nhiều sự thay đổi.
Trần Vận Thành nhìn chằm chằm một chiếc lá vàng chao liệng trên không trung, phải mất rất nhiều thời gian nó mới rơi xuống được mặt đất, nói: “Không cần tiền của bọn họ, chúng ta cũng kiếm được tiền.”
Quan An Lâm gật đầu.
Trần Vận Thành lại nói: “Đăng ký công ty xong, sẽ xem xét đến việc mở rộng phạm vi đại lý, đến lúc đó cậu sẽ làm quản lý cho tôi.”
Quan An Lâm gãi đầu: “Thôi đi, học lực của tôi quá thấp, ngại lắm.”
“Sợ gì chứ,” Trần Vận Thành nói: “Có tôi đây. Bọn họ có thể bồi thường cho cậu bao nhiêu tiền? Chỉ ba triệu thôi mà, chúng ta sẽ kiếm được số tiền đó nhanh thôi.”
Quan An Lâm bật cười, nghe rất ngốc. Gã dùng khuỷu tay đụng Trần Vận Thành, nói: “Bác sĩ Ninh tới đón anh kìa.”
Khoảng thời gian trước lúc còn nằm viện, là phó chủ nhiệm khoa, lại còn đích thân thực hiện ca phẫu thuật cấp cứu cho Quan An Lâm, nên hình tượng của Ninh Quân Diên trong lòng gã đột ngột được nâng cao. Ở bệnh viện bác sĩ giỏi vốn có quyền uy tuyệt đối, Quan An Lâm mỗi ngày nhìn hắn tới kiểm tra phòng, được hắn kiểm tra vết thương cho, dần dà bắt đầu hình thành thói quen sợ hắn, lâu lắm rồi không dám khiêu khích hắn nữa.
Trần Vận Thành đứng dậy khỏi bậc thềm, đi về phía Ninh Quân Diên, tối nay anh hẹn Ninh Quân Diên ra ngoài ăn cơm.
Bọn họ thường ăn cơm ở bên ngoài, vì không có đủ thời gian để tự nấu ăn, nhưng phần lớn thời gian đều tùy tiện ăn chút gì đó ở tiệm cơm nhỏ bên cạnh căn nhà thuê của mình. Tối nay thì khác, tối nay hai bọn họ hẹn hò, vì Quan An Cầm giới thiệu cho Trần Vận Thành một nhà hàng cơm Tây rất ngon, nên Trần Vận Thành muốn mời Ninh Quân Diên cùng tới ăn.
Đây là một nhà hàng Mexico, nằm trên một quảng trường nhỏ, bán đồ ăn Mexico và rượu, buổi tối mỗi ngày đều rất ồn ào nhộn nhịp.
Ninh Quân Diên không lái xe, hắn gọi một chiếc taxi cùng đi ăn cơm với Trần Vận Thành, còn gọi thêm một chai rượu Tây.
Hai người vừa ăn uống, vừa nghe nhạc ở nhà hàng ngoài trời, lúc sau Trần Vận Thành uống rượu có hơi chóng mặt, nên ngồi luôn một băng ghế với Ninh Quân Diên, còn tựa đầu lên vai hắn.
Anh mở to đôi mắt hơi ửng hồng nhìn ban nhạc đang biểu diễn ở phía trước, hỏi Ninh Quân Diên: “Có ai nhìn tụi mình không?”
Ninh Quân Diên cọ cọ lên gò má anh: “Thích thì cứ nhìn.”
Trần Vận Thành mỉm cười: “Người khác sẽ cảm thấy chúng ta hơi lạ đó.”
Ninh Quân Diên nói: “Phần lớn người trên thế giới này tôi đều cảm thấy kỳ lạ, vậy thì sao?”
Trần Vận Thành ngồi trên ghế nắm chặt bàn tay hắn, để mình tựa lên vai Ninh Quân Diên thoải mái hơn một chút. Thật ra hình như không cần phải làm gì cả, chỉ cần có một người ở bên cạnh mình như thế này là đã hạnh phúc lắm rồi.
Càng tối thời tiết càng se lạnh, Trần Vận Thành bị gió lạnh thổi đến mức bắt đầu thấy say, nên ngáp một cái.
Ninh Quân Diên nhẹ giọng hỏi anh có muốn về không.
Anh hơi do dự, vì cảm thấy ở nơi đây rất thoải mái, tạm thời không nỡ đứng dậy.
Ninh Quân Diên nói: “Không muốn về vậy có muốn đi thuê phòng không?”
Trần Vận Thành mỉm cười nói: “Em vì anh mà thuê cả một căn nhà rồi, anh không để em tiết kiệm tiền thuê phòng được à?”
Ninh Quân Diên nói với anh: “Hôm nay tôi trả tiền cũng được.”
Trần Vận Thành vẫn cảm thấy buồn cười, anh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, ra vẻ ngạc nhiên nói: “Em tưởng tụi mình kết hôn rồi, tiền của anh không phải là tiền của em sao?”
Ninh Quân Diên trả lời anh: “Phải, nhưng mà em quên em đã ký với tôi một bản hợp đồng đặt cọc bản thân cho tôi rồi sao?”
Trần Vận Thành suýt chút nữa thì quên mất chuyện này, mà bản hợp đồng đó giờ vẫn đang được khóa trong ngăn kéo tủ ở căn nhà mà bọn họ thuê.
Ninh Quân Diên nói tiếp: “Lúc này không phải nên là tôi nói gì em phải nghe nấy sao?”
Trần Vận Thành ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đôi mắt là ý cười sáng lấp lánh: “Anh muốn nói gì?”
Ninh Quân Diên tiến sát đến bên tai anh, thấp giọng nói: “Cởi quần áo, vểnh mông lên.”
Trần Vận Thành nắm chặt tay hắn, đứng dậy nói: “Đi, đi thuê phòng.”
Vừa mới nói xong mấy chữ này, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy một bóng người ở phía xa xa, bèn dừng động tác lại.
Ninh Quân Diên theo tầm mắt của anh nhìn sang, thấy một bé gái mang khuôn mặt nhem nhuốc đang xin xỏ người qua đường.
Từ lúc đóng tiệm tạp hóa nhỏ trước đây, đã lâu lắm rồi anh không gặp cô bé này, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được cô bé ở đây.
Cô bé cầm giỏ đi tới từng bàn khách, giơ giỏ lên xin tiền. Phần lớn mọi người đều không cho, cô bé sẽ nán lại bên bàn rất lâu, mãi cho đến khi khách không chịu đựng được nữa mà cho cô bé một ít tiền lẻ, hoặc là lạnh mặt đuổi cô bé đi.
Cô bé đi thẳng đến bên cạnh bàn của Trần Vận Thành, lúc ngẩng đầu lên thấy được mặt của Trần Vận Thành, rõ ràng cô bé hơi sửng sốt, nó chẳng nói gì mà xách giỏ định rời đi.
“Đợi chút,” Trần Vận Thành chủ động gọi nó lại: “Tại sao không xin tiền của hai chú?”
Cô bé nhìn anh chẳng nói lời nào.
Trần Vận Thành lấy 100 tệ trên người, rồi nói với nó: “Cháu ngồi xuống đây, chúng ta nói chuyện một lát rồi chú sẽ cho cháu số tiền này.”
Lúc này cô bé quay đầu lại nhìn về phía đối diện của quảng trường.
Chỗ đó ánh sáng rất ảm đạm, Trần Vận Thành theo tầm mắt của nó nhìn sang, thì thấy có một người phụ nữ trung niên đang ngồi đó.
Cô bé có vẻ rất do dự, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống đối diện Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành cũng ngồi xuống, trước tiên anh nhìn Ninh Quân Diên, Ninh Quân Diên đặt tay lên lưng anh, lòng bàn tay vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, sau đó ghé vào tai anh nói: “Dù sao đi nữa cũng có tôi đây.” Không cần phải sợ gì cả.
Cô bé nhìn chằm chằm 100 tệ trong tay Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành hỏi nó: “Người phụ nữ ở bên đó là người thân của cháu à?”
Cô bé không trả lời.
Trần Vận Thành gấp tờ tiền trong tay lại: “Không trả lời câu hỏi sẽ không có tiền đâu.”
Cô bé nói: “Là mẹ nuôi của cháu.”
Hai chữ mẹ nuôi làm Trần Vận Thành và Ninh Quân Diên đồng thời nhíu mày.
Trần Vận Thành hỏi nó: “Bố mẹ ruột của cháu đâu?”
Cô bé lắc đầu: “Cháu không có.”
Trần Vận Thành lại hỏi: “Mẹ nuôi bảo cháu ra ngoài xin tiền?”
Cô bé gật đầu.
“Sao cháu lại sống cùng mẹ nuôi?”
Cô bé giơ tay lên, dùng đầu ngón tay nhỏ gầy khẩy mặt bàn bằng gỗ, cúi đầu không nhìn Trần Vận Thành: “Là người trong thôn, bà ngoại vừa mất là mẹ nuôi dẫn cháu đi luôn.”
“Chú dẫn cháu đi tìm cảnh sát được không?”
Vẻ mặt của cô bé rất bình tĩnh, mặc dù tuổi của cô bé vẫn còn rất nhỏ, nhưng nó không phải là không hiểu chuyện đời như Trần Vận Thành nghĩ mà còn hiểu biết hơn rất nhiều người, nó nói với Trần Vận Thành: “Nhưng cháu không có nhà.”
Có lẽ Trần Vận Thành là người hiểu ý nghĩa của câu nói này nhất trên đời, “Nhưng cháu không có nhà”, nếu như báo cảnh sát, thì cũng mất luôn cả mẹ nuôi, sẽ chỉ còn lại một mình lẻ loi trên thế giới này, làm sao mà sống sót được đây?
Khoảnh khắc đó, nước mắt của Trần Vận Thành rơi xuống, anh nhanh chóng giơ tay lau đi, rồi nói: “Vẫn còn các đơn vị phúc lợi xã hội mà, cháu muốn đi học không? Cháu còn rất nhỏ, nên quay lại trường mà học tập, chỉ cần cháu muốn đi học, chú sẽ giúp đỡ cháu.”
Cô bé nhìn Trần Vận Thành, sau đó quay đầu lại nhìn về bên kia đường.
Người phụ nữ trung niên đứng trong góc tối cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà băng qua vạch trắng dành cho người đi bộ.
Trần Vận Thành không sợ bà ta, mà chỉ kiên nhẫn đợi câu trả lời của cô bé.
Cô bé bắt đầu thấy căng thẳng, nó liên tục quay đầu lại nhìn, thấy mẹ nuôi ngày càng tới gần, đôi mắt của nó bắt đầu ửng đỏ, nó hỏi Trần Vận Thành: “Cháu có thể đi học không?”
Trần Vận Thành nhẹ giọng nói: “Cháu rất thông minh, đương nhiên là được. Có lẽ sẽ có gia đình nhận nuôi cháu, còn có cả cha mẹ dịu dàng nữa, không cần phải đi ra ngoài trộm đồ hoặc xin tiền.”
Cô bé bỗng nhiên đứng dậy, nhào vào trong ngực Trần Vận Thành, khóc nức nở nói: “Cháu không muốn về đó nữa, cháu không muốn trộm cắp nữa.”
Trần Vận Thành bế nó đứng lên, đi về phía cảnh sát đang làm nhiệm vụ ở quảng trường.
Người phụ nữ trung niên chạy nhanh tới, vừa chạy vừa hét: “Có người bắt cóc con gái tôi! Ai cứu tôi với!” Bà chỉ vào Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành vẫn không dừng bước, Ninh Quân Diên đứng lên, lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia.
Cảnh sát đang trực ban nghe thấy tiếng ồn ào bèn ra khỏi đồn, Trần Vận Thành giao cô bé đang khóc nức nở lại cho người đó, rồi xoay người chỉ về phía người phụ nữ trung niên kia.
Người phụ nữ trung niên chợt hiểu ra gì đó, nên sợ hãi xoay người bỏ chạy, một anh cảnh sát khác bèn chạy đuổi theo bà.
Ninh Quân Diên đi đến bên cạnh Trần Vận Thành.
Đôi mắt của Trần Vận Thành vẫn còn đỏ, anh nói với hắn rằng: “Em luôn nghĩ, lúc còn bé nếu như em cũng gặp được một người như thế thì tốt biết mấy.”
Ninh Quân Diên nắm chặt tay anh: “Vậy thì tôi rất may mắn, bởi vì tôi đã gặp được rồi.”
Nhưng hai vợ chồng cũng không ở lại trong phòng bệnh quá lâu, chắc là không có gì để nói, nên chỉ đứng một lúc rồi vội vã rời đi.
Lúc đó Trần Vận Thành không có mặt ở đấy, mà chỉ nghe Quan An Lâm kể lại
Quan An Lâm kể với Trần Vận Thành là cha mẹ Ninh Quân Diên đến thăm và cảm ơn mình. Lúc đó Quan An Lâm nằm trên giường bệnh, nói với bọn họ là đừng khách sáo, rồi nói với bọn họ là hãy đối xử với Trần Vận Thành tốt một chút, đừng ngăn cản Trần Vận Thành và Ninh Quân Diên ở bên nhau là được rồi.
Trần Vận Thành đứng bên giường, cầm một chùm nho từ giỏ hoa quả trên tủ đầu giường ra định đem đi rửa, nghe thấy vậy anh bèn nhìn Quan An Lâm rồi hỏi gã: “Mẹ anh ấy nói sao?”
Quan An Lâm nói: “Sắc mặt của mẹ anh ta trở nên rất khó coi, bà ấy cũng chẳng nói gì, mà chỉ đứng một lát rồi rời đi.”
Trần Vận Thành cảm thấy rất bình thường, kiểu người như Thư Dung, quan niệm không thể thay đổi chỉ trong ngày một ngày hai được, chỉ cần bà không mạnh mẽ phản đối, không cố gắng tạo ra chướng ngại vật giữa hai người họ thì đã xem như là không tệ rồi.
Lúc này Quan An Lâm cũng được xuất viện.
Mặc dù sức khỏe của gã khôi phục không tệ, nhưng dù sao cũng bị thương nặng lại còn phải làm một cuộc phẫu thuật lớn, nên luôn khiến Trần Vận Thành không yên tâm, anh bảo gã trước tiên đừng về ở trong cửa hàng, mà về căn phòng thuê ở bên ngoài.
Theo tin tức từ Long Triển Vũ, sau khi Dư Kiệt bị báo cáo với viện kiểm sát về tội cố ý giết người và lừa đảo, thì đã được chấp thuận bắt giữ ông ta.
Trần Vận Thành không có nhiều kiến thức pháp luật, nhưng từ sau chuyện của Quan An Lâm và Chu Ngạn, ít nhiều gì anh cũng hiểu quy trình công việc của một vụ án hình sự, nên biết sau khi bị viện kiểm sát thẩm tra bắt giữ, tỷ lệ Dư Kiệt bị phán quyết là rất cao.
Còn về những tình tiết của vụ án, Long Triển Vũ không tiện tiết lộ quá nhiều cho bọn họ, nhưng lúc nhắc tới vụ án này, rõ ràng Long Triển Vũ rất tự tin, anh ta tin mình đã có đầy đủ bằng chứng để buộc tội Dư Kiệt.
Dư Minh Lệ liên lạc với Quan An Lâm thêm hai lần nữa, mỗi lần nhắc đến thì số tiền bồi thường lại càng tăng, chỉ mong Quan An Lâm có thể tỏ ý tha thứ cho hành vi của Dư Kiệt. Hơn nữa cô còn khăng khăng cha mình không cố ý, cô nói lúc đó trời quá tối, có lẽ Quan An Lâm cũng chẳng thể nào nhìn rõ được, mong Quan An Lâm có thể nhận tiền rồi tha thứ cho cha cô.
Nhưng Quan An Lâm lại chẳng có ý định ký vào tờ đơn tha thứ đó.
“Bao nhiêu tiền cũng không ký,” gã nói thế với Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành và gã ngồi dưới cây đại thụ trước cửa hàng, đã là cuối thu, đợi mùa này trôi qua thì cũng vào đông rồi.
Anh và Ninh Quân Diên gặp lại nhau vào mùa đông năm ngoái, Quan An Lâm cũng ra tù vào mùa đông năm ngoái, đã trải qua rất nhiều chuyện, và có rất nhiều sự thay đổi.
Trần Vận Thành nhìn chằm chằm một chiếc lá vàng chao liệng trên không trung, phải mất rất nhiều thời gian nó mới rơi xuống được mặt đất, nói: “Không cần tiền của bọn họ, chúng ta cũng kiếm được tiền.”
Quan An Lâm gật đầu.
Trần Vận Thành lại nói: “Đăng ký công ty xong, sẽ xem xét đến việc mở rộng phạm vi đại lý, đến lúc đó cậu sẽ làm quản lý cho tôi.”
Quan An Lâm gãi đầu: “Thôi đi, học lực của tôi quá thấp, ngại lắm.”
“Sợ gì chứ,” Trần Vận Thành nói: “Có tôi đây. Bọn họ có thể bồi thường cho cậu bao nhiêu tiền? Chỉ ba triệu thôi mà, chúng ta sẽ kiếm được số tiền đó nhanh thôi.”
Quan An Lâm bật cười, nghe rất ngốc. Gã dùng khuỷu tay đụng Trần Vận Thành, nói: “Bác sĩ Ninh tới đón anh kìa.”
Khoảng thời gian trước lúc còn nằm viện, là phó chủ nhiệm khoa, lại còn đích thân thực hiện ca phẫu thuật cấp cứu cho Quan An Lâm, nên hình tượng của Ninh Quân Diên trong lòng gã đột ngột được nâng cao. Ở bệnh viện bác sĩ giỏi vốn có quyền uy tuyệt đối, Quan An Lâm mỗi ngày nhìn hắn tới kiểm tra phòng, được hắn kiểm tra vết thương cho, dần dà bắt đầu hình thành thói quen sợ hắn, lâu lắm rồi không dám khiêu khích hắn nữa.
Trần Vận Thành đứng dậy khỏi bậc thềm, đi về phía Ninh Quân Diên, tối nay anh hẹn Ninh Quân Diên ra ngoài ăn cơm.
Bọn họ thường ăn cơm ở bên ngoài, vì không có đủ thời gian để tự nấu ăn, nhưng phần lớn thời gian đều tùy tiện ăn chút gì đó ở tiệm cơm nhỏ bên cạnh căn nhà thuê của mình. Tối nay thì khác, tối nay hai bọn họ hẹn hò, vì Quan An Cầm giới thiệu cho Trần Vận Thành một nhà hàng cơm Tây rất ngon, nên Trần Vận Thành muốn mời Ninh Quân Diên cùng tới ăn.
Đây là một nhà hàng Mexico, nằm trên một quảng trường nhỏ, bán đồ ăn Mexico và rượu, buổi tối mỗi ngày đều rất ồn ào nhộn nhịp.
Ninh Quân Diên không lái xe, hắn gọi một chiếc taxi cùng đi ăn cơm với Trần Vận Thành, còn gọi thêm một chai rượu Tây.
Hai người vừa ăn uống, vừa nghe nhạc ở nhà hàng ngoài trời, lúc sau Trần Vận Thành uống rượu có hơi chóng mặt, nên ngồi luôn một băng ghế với Ninh Quân Diên, còn tựa đầu lên vai hắn.
Anh mở to đôi mắt hơi ửng hồng nhìn ban nhạc đang biểu diễn ở phía trước, hỏi Ninh Quân Diên: “Có ai nhìn tụi mình không?”
Ninh Quân Diên cọ cọ lên gò má anh: “Thích thì cứ nhìn.”
Trần Vận Thành mỉm cười: “Người khác sẽ cảm thấy chúng ta hơi lạ đó.”
Ninh Quân Diên nói: “Phần lớn người trên thế giới này tôi đều cảm thấy kỳ lạ, vậy thì sao?”
Trần Vận Thành ngồi trên ghế nắm chặt bàn tay hắn, để mình tựa lên vai Ninh Quân Diên thoải mái hơn một chút. Thật ra hình như không cần phải làm gì cả, chỉ cần có một người ở bên cạnh mình như thế này là đã hạnh phúc lắm rồi.
Càng tối thời tiết càng se lạnh, Trần Vận Thành bị gió lạnh thổi đến mức bắt đầu thấy say, nên ngáp một cái.
Ninh Quân Diên nhẹ giọng hỏi anh có muốn về không.
Anh hơi do dự, vì cảm thấy ở nơi đây rất thoải mái, tạm thời không nỡ đứng dậy.
Ninh Quân Diên nói: “Không muốn về vậy có muốn đi thuê phòng không?”
Trần Vận Thành mỉm cười nói: “Em vì anh mà thuê cả một căn nhà rồi, anh không để em tiết kiệm tiền thuê phòng được à?”
Ninh Quân Diên nói với anh: “Hôm nay tôi trả tiền cũng được.”
Trần Vận Thành vẫn cảm thấy buồn cười, anh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, ra vẻ ngạc nhiên nói: “Em tưởng tụi mình kết hôn rồi, tiền của anh không phải là tiền của em sao?”
Ninh Quân Diên trả lời anh: “Phải, nhưng mà em quên em đã ký với tôi một bản hợp đồng đặt cọc bản thân cho tôi rồi sao?”
Trần Vận Thành suýt chút nữa thì quên mất chuyện này, mà bản hợp đồng đó giờ vẫn đang được khóa trong ngăn kéo tủ ở căn nhà mà bọn họ thuê.
Ninh Quân Diên nói tiếp: “Lúc này không phải nên là tôi nói gì em phải nghe nấy sao?”
Trần Vận Thành ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đôi mắt là ý cười sáng lấp lánh: “Anh muốn nói gì?”
Ninh Quân Diên tiến sát đến bên tai anh, thấp giọng nói: “Cởi quần áo, vểnh mông lên.”
Trần Vận Thành nắm chặt tay hắn, đứng dậy nói: “Đi, đi thuê phòng.”
Vừa mới nói xong mấy chữ này, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy một bóng người ở phía xa xa, bèn dừng động tác lại.
Ninh Quân Diên theo tầm mắt của anh nhìn sang, thấy một bé gái mang khuôn mặt nhem nhuốc đang xin xỏ người qua đường.
Từ lúc đóng tiệm tạp hóa nhỏ trước đây, đã lâu lắm rồi anh không gặp cô bé này, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được cô bé ở đây.
Cô bé cầm giỏ đi tới từng bàn khách, giơ giỏ lên xin tiền. Phần lớn mọi người đều không cho, cô bé sẽ nán lại bên bàn rất lâu, mãi cho đến khi khách không chịu đựng được nữa mà cho cô bé một ít tiền lẻ, hoặc là lạnh mặt đuổi cô bé đi.
Cô bé đi thẳng đến bên cạnh bàn của Trần Vận Thành, lúc ngẩng đầu lên thấy được mặt của Trần Vận Thành, rõ ràng cô bé hơi sửng sốt, nó chẳng nói gì mà xách giỏ định rời đi.
“Đợi chút,” Trần Vận Thành chủ động gọi nó lại: “Tại sao không xin tiền của hai chú?”
Cô bé nhìn anh chẳng nói lời nào.
Trần Vận Thành lấy 100 tệ trên người, rồi nói với nó: “Cháu ngồi xuống đây, chúng ta nói chuyện một lát rồi chú sẽ cho cháu số tiền này.”
Lúc này cô bé quay đầu lại nhìn về phía đối diện của quảng trường.
Chỗ đó ánh sáng rất ảm đạm, Trần Vận Thành theo tầm mắt của nó nhìn sang, thì thấy có một người phụ nữ trung niên đang ngồi đó.
Cô bé có vẻ rất do dự, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống đối diện Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành cũng ngồi xuống, trước tiên anh nhìn Ninh Quân Diên, Ninh Quân Diên đặt tay lên lưng anh, lòng bàn tay vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, sau đó ghé vào tai anh nói: “Dù sao đi nữa cũng có tôi đây.” Không cần phải sợ gì cả.
Cô bé nhìn chằm chằm 100 tệ trong tay Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành hỏi nó: “Người phụ nữ ở bên đó là người thân của cháu à?”
Cô bé không trả lời.
Trần Vận Thành gấp tờ tiền trong tay lại: “Không trả lời câu hỏi sẽ không có tiền đâu.”
Cô bé nói: “Là mẹ nuôi của cháu.”
Hai chữ mẹ nuôi làm Trần Vận Thành và Ninh Quân Diên đồng thời nhíu mày.
Trần Vận Thành hỏi nó: “Bố mẹ ruột của cháu đâu?”
Cô bé lắc đầu: “Cháu không có.”
Trần Vận Thành lại hỏi: “Mẹ nuôi bảo cháu ra ngoài xin tiền?”
Cô bé gật đầu.
“Sao cháu lại sống cùng mẹ nuôi?”
Cô bé giơ tay lên, dùng đầu ngón tay nhỏ gầy khẩy mặt bàn bằng gỗ, cúi đầu không nhìn Trần Vận Thành: “Là người trong thôn, bà ngoại vừa mất là mẹ nuôi dẫn cháu đi luôn.”
“Chú dẫn cháu đi tìm cảnh sát được không?”
Vẻ mặt của cô bé rất bình tĩnh, mặc dù tuổi của cô bé vẫn còn rất nhỏ, nhưng nó không phải là không hiểu chuyện đời như Trần Vận Thành nghĩ mà còn hiểu biết hơn rất nhiều người, nó nói với Trần Vận Thành: “Nhưng cháu không có nhà.”
Có lẽ Trần Vận Thành là người hiểu ý nghĩa của câu nói này nhất trên đời, “Nhưng cháu không có nhà”, nếu như báo cảnh sát, thì cũng mất luôn cả mẹ nuôi, sẽ chỉ còn lại một mình lẻ loi trên thế giới này, làm sao mà sống sót được đây?
Khoảnh khắc đó, nước mắt của Trần Vận Thành rơi xuống, anh nhanh chóng giơ tay lau đi, rồi nói: “Vẫn còn các đơn vị phúc lợi xã hội mà, cháu muốn đi học không? Cháu còn rất nhỏ, nên quay lại trường mà học tập, chỉ cần cháu muốn đi học, chú sẽ giúp đỡ cháu.”
Cô bé nhìn Trần Vận Thành, sau đó quay đầu lại nhìn về bên kia đường.
Người phụ nữ trung niên đứng trong góc tối cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà băng qua vạch trắng dành cho người đi bộ.
Trần Vận Thành không sợ bà ta, mà chỉ kiên nhẫn đợi câu trả lời của cô bé.
Cô bé bắt đầu thấy căng thẳng, nó liên tục quay đầu lại nhìn, thấy mẹ nuôi ngày càng tới gần, đôi mắt của nó bắt đầu ửng đỏ, nó hỏi Trần Vận Thành: “Cháu có thể đi học không?”
Trần Vận Thành nhẹ giọng nói: “Cháu rất thông minh, đương nhiên là được. Có lẽ sẽ có gia đình nhận nuôi cháu, còn có cả cha mẹ dịu dàng nữa, không cần phải đi ra ngoài trộm đồ hoặc xin tiền.”
Cô bé bỗng nhiên đứng dậy, nhào vào trong ngực Trần Vận Thành, khóc nức nở nói: “Cháu không muốn về đó nữa, cháu không muốn trộm cắp nữa.”
Trần Vận Thành bế nó đứng lên, đi về phía cảnh sát đang làm nhiệm vụ ở quảng trường.
Người phụ nữ trung niên chạy nhanh tới, vừa chạy vừa hét: “Có người bắt cóc con gái tôi! Ai cứu tôi với!” Bà chỉ vào Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành vẫn không dừng bước, Ninh Quân Diên đứng lên, lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia.
Cảnh sát đang trực ban nghe thấy tiếng ồn ào bèn ra khỏi đồn, Trần Vận Thành giao cô bé đang khóc nức nở lại cho người đó, rồi xoay người chỉ về phía người phụ nữ trung niên kia.
Người phụ nữ trung niên chợt hiểu ra gì đó, nên sợ hãi xoay người bỏ chạy, một anh cảnh sát khác bèn chạy đuổi theo bà.
Ninh Quân Diên đi đến bên cạnh Trần Vận Thành.
Đôi mắt của Trần Vận Thành vẫn còn đỏ, anh nói với hắn rằng: “Em luôn nghĩ, lúc còn bé nếu như em cũng gặp được một người như thế thì tốt biết mấy.”
Ninh Quân Diên nắm chặt tay anh: “Vậy thì tôi rất may mắn, bởi vì tôi đã gặp được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất