[Edit – Đm] Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng
Chương 2: Chương 1.2: Bạo Quân Vs Quốc Sư(1)
Trong đầu không tự giác hiện lên hình bóng của người trong lòng, ánh mắt Mộc Cẩm hơi tối lại.
Nếu lúc trước đối phương không thương tiếc cậu mà ban cho cậu một tia thần lực thì sao cậu có thể nhanh chóng hóa hình như vậy.
Thậm chí tu thành chính quả, bước lên thiên giai trở thành một thế hệ hoa thần mới.
Chẳng sợ tất cả mọi người nói Cùng Kỳ bản tính tàn bạo, liệt kê những hành vi ác liệt của hắn, nói hắn là hung thú đứng đầu, nhưng Mộc Cẩm vẫn không tin.
Lúc trước khi Cùng Kỳ và Đằng Căn truy giết Quỷ Dịch Cổ làm hại nhân gian đã vô tình làm một gốc dương xỉ bị thương. Cùng Kỳ thấy nó đã khai linh trí, không đành lòng làm nó chết như vậy nên đã cho nó một tia thần lực giúp nó tu luyện.
Việc này đã đi qua mấy nghìn năm, sau đó Mộc Cẩm nỗ lực tu thành hình người lại trùng hợp bái hoa thần Mộc Thanh làm sư phụ.
Thậm chí hấp thụ tinh phách của hoa sen cổ mười nghìn năm làm cậu có được hai loại hình thái, bách độc bất xâm.
Chỉ là dù cậu đã đắc đạo thành tiên, trở thành hoa thần nhưng cậu vẫn nhớ rõ trước kia mình chỉ là một gốc cây dương xỉ ven đường.
Nhưng cỏ dại chính mình lại được người kia thương tiếc.
Cùng Kỳ như vậy, sao có thể là hung thú đứng đầu.
Chỉ là khi cậu thật sự đã đứng ở vị trí có thể sóng vai với đối phương nhưng cậu vẫn không dám tương nhận.
Sợ hắn đã quên mất chính mình. Mộc Cẩm chỉ dám nhìn Cùng Kỳ từ xa.
Bao nhiêu năm chú ý, sự cảm kích lúc trước đã sớm biến thành thứ tình cảm càng thêm sâu sắc.
Vốn tưởng rằng mình phải giấu đi tình cảm đó đến thiên hoang địa lão.
Nhưng ai biết, cậu chỉ rời khỏi Thiên giới để xử lí tình huống đột nhiên xảy ra ở Hoa giới một thời gian.
Tới lúc trở về mới biết tin Cùng Kỳ bị Thuấn đánh bại, bị nhốt trong muôn nghìn thế giới nhỏ.
Hắn sẽ nhận hết trắc trở trong những thế giới này, mỗi một đời đều không được chết tử tế.
Không ngừng luân hồi lặp lại cho đến khi tia linh hồn cuối cùng biến mất.
Nghĩ đến đây, Mộc Cẩm cắn cắn môi dưới, nuốt xuống sự chua xót trong lòng.
Cậu còn chưa được nói chuyện với hắn, còn chưa cho hắn biết được tình cảm của mình. Sao cậu có thể đứng nhìn người yêu cứ vậy mà tiêu tán.
May mà cậu trộm được cách đi theo Cùng Kỳ của Thuấn. Chỉ là không nghĩ tới đêm trước hôm hành động lại bị sư phụ Mộc Thanh biết được.
Giằng co một lúc lâu, cuối cùng sư tôn cũng thở dài rồi thu lại kết giới ngăn cản cậu.
Ông còn cố ý đi tìm bạn mình - Bạch Thụy, nhờ hắn giúp cậu tìm một hệ thống phong phú kinh nghiệm.
Nếu không bây giờ cậu không thể biết được tình trạng thần hồn của người trong lòng nhẹ nhàng như vậy được.
Nghĩ đến sư tôn, Mộc Cẩm trong lòng ấm áp, sau đó ánh mắt càng thêm kiên định.
Cậu nhất định sẽ bảo vệ bản thân trong thế giới nhỏ, cũng sẽ ngăn cản Cùng Kỳ vận rủi, nghĩ cách mang người về thế giới hiện thực.
Xe bò chậm rãi dừng lại, Sùng Minh chân nhân ho nhẹ một tiếng để gọi Mộc Cẩm đang suy nghĩ.
Mộc Cẩm lưu loát nhảy từ trên lưng con bò già xuống nhưng lại không đi vào đại điện cùng ông. Cậu cười tủm tỉm đưa dây thừng dắt bò cho người trong cung rồi khẽ gật đầu với ông.
Sùng Minh chân nhân hiểu ý. Ông nhờ cung nhân chăm sóc cho đạo đồng của mình thật tốt, nghĩ thượng tiên nhất định có việc.
Cung nhân đó thụ sủng nhược kinh, vội vàng không ngừng gật đầu đáp ứng.
Dọc theo đường đi, đối phương đều nhiệt tình giới thiệu với Mộc Cẩm cảnh sắc xung quanh.
Nhưng vừa mới giới thiệu khu vườn trước mắt xong, cung nhân xoay người lại đã không thấy bóng dáng của thiếu niên đâu.
Trong viện hẻo lánh, Mạc Chước ngồi ở thềm đá ngoài cửa, trong tay nâng một quyển sách có chút cũ nát, lông mày càng ngày càng nhíu chặt.
Nội dung trong sách hắn đọc không hiểu lắm, hắn biết không có người sẽ nghiêm túc dạy nhưng lại không cam lòng.
Nghĩ tới những lời nói độc ác của mẫu phi đêm qua, Mạc Chước nắm chặt tay theo bản năng. Lúc lấy lại phản ứng thấy sách bị bóp mới vội nới lỏng ra.
Rõ ràng là lứa tuổi nên ngây thơ hồn nhiên nhưng đôi mắt hắn lại trần ngập u ám.
Thế giới thứ nhất: Sói con niên hạ dưỡng thành, âm ngoan bạo quân công VS phúc hắc quốc sư thụ~
Nếu lúc trước đối phương không thương tiếc cậu mà ban cho cậu một tia thần lực thì sao cậu có thể nhanh chóng hóa hình như vậy.
Thậm chí tu thành chính quả, bước lên thiên giai trở thành một thế hệ hoa thần mới.
Chẳng sợ tất cả mọi người nói Cùng Kỳ bản tính tàn bạo, liệt kê những hành vi ác liệt của hắn, nói hắn là hung thú đứng đầu, nhưng Mộc Cẩm vẫn không tin.
Lúc trước khi Cùng Kỳ và Đằng Căn truy giết Quỷ Dịch Cổ làm hại nhân gian đã vô tình làm một gốc dương xỉ bị thương. Cùng Kỳ thấy nó đã khai linh trí, không đành lòng làm nó chết như vậy nên đã cho nó một tia thần lực giúp nó tu luyện.
Việc này đã đi qua mấy nghìn năm, sau đó Mộc Cẩm nỗ lực tu thành hình người lại trùng hợp bái hoa thần Mộc Thanh làm sư phụ.
Thậm chí hấp thụ tinh phách của hoa sen cổ mười nghìn năm làm cậu có được hai loại hình thái, bách độc bất xâm.
Chỉ là dù cậu đã đắc đạo thành tiên, trở thành hoa thần nhưng cậu vẫn nhớ rõ trước kia mình chỉ là một gốc cây dương xỉ ven đường.
Nhưng cỏ dại chính mình lại được người kia thương tiếc.
Cùng Kỳ như vậy, sao có thể là hung thú đứng đầu.
Chỉ là khi cậu thật sự đã đứng ở vị trí có thể sóng vai với đối phương nhưng cậu vẫn không dám tương nhận.
Sợ hắn đã quên mất chính mình. Mộc Cẩm chỉ dám nhìn Cùng Kỳ từ xa.
Bao nhiêu năm chú ý, sự cảm kích lúc trước đã sớm biến thành thứ tình cảm càng thêm sâu sắc.
Vốn tưởng rằng mình phải giấu đi tình cảm đó đến thiên hoang địa lão.
Nhưng ai biết, cậu chỉ rời khỏi Thiên giới để xử lí tình huống đột nhiên xảy ra ở Hoa giới một thời gian.
Tới lúc trở về mới biết tin Cùng Kỳ bị Thuấn đánh bại, bị nhốt trong muôn nghìn thế giới nhỏ.
Hắn sẽ nhận hết trắc trở trong những thế giới này, mỗi một đời đều không được chết tử tế.
Không ngừng luân hồi lặp lại cho đến khi tia linh hồn cuối cùng biến mất.
Nghĩ đến đây, Mộc Cẩm cắn cắn môi dưới, nuốt xuống sự chua xót trong lòng.
Cậu còn chưa được nói chuyện với hắn, còn chưa cho hắn biết được tình cảm của mình. Sao cậu có thể đứng nhìn người yêu cứ vậy mà tiêu tán.
May mà cậu trộm được cách đi theo Cùng Kỳ của Thuấn. Chỉ là không nghĩ tới đêm trước hôm hành động lại bị sư phụ Mộc Thanh biết được.
Giằng co một lúc lâu, cuối cùng sư tôn cũng thở dài rồi thu lại kết giới ngăn cản cậu.
Ông còn cố ý đi tìm bạn mình - Bạch Thụy, nhờ hắn giúp cậu tìm một hệ thống phong phú kinh nghiệm.
Nếu không bây giờ cậu không thể biết được tình trạng thần hồn của người trong lòng nhẹ nhàng như vậy được.
Nghĩ đến sư tôn, Mộc Cẩm trong lòng ấm áp, sau đó ánh mắt càng thêm kiên định.
Cậu nhất định sẽ bảo vệ bản thân trong thế giới nhỏ, cũng sẽ ngăn cản Cùng Kỳ vận rủi, nghĩ cách mang người về thế giới hiện thực.
Xe bò chậm rãi dừng lại, Sùng Minh chân nhân ho nhẹ một tiếng để gọi Mộc Cẩm đang suy nghĩ.
Mộc Cẩm lưu loát nhảy từ trên lưng con bò già xuống nhưng lại không đi vào đại điện cùng ông. Cậu cười tủm tỉm đưa dây thừng dắt bò cho người trong cung rồi khẽ gật đầu với ông.
Sùng Minh chân nhân hiểu ý. Ông nhờ cung nhân chăm sóc cho đạo đồng của mình thật tốt, nghĩ thượng tiên nhất định có việc.
Cung nhân đó thụ sủng nhược kinh, vội vàng không ngừng gật đầu đáp ứng.
Dọc theo đường đi, đối phương đều nhiệt tình giới thiệu với Mộc Cẩm cảnh sắc xung quanh.
Nhưng vừa mới giới thiệu khu vườn trước mắt xong, cung nhân xoay người lại đã không thấy bóng dáng của thiếu niên đâu.
Trong viện hẻo lánh, Mạc Chước ngồi ở thềm đá ngoài cửa, trong tay nâng một quyển sách có chút cũ nát, lông mày càng ngày càng nhíu chặt.
Nội dung trong sách hắn đọc không hiểu lắm, hắn biết không có người sẽ nghiêm túc dạy nhưng lại không cam lòng.
Nghĩ tới những lời nói độc ác của mẫu phi đêm qua, Mạc Chước nắm chặt tay theo bản năng. Lúc lấy lại phản ứng thấy sách bị bóp mới vội nới lỏng ra.
Rõ ràng là lứa tuổi nên ngây thơ hồn nhiên nhưng đôi mắt hắn lại trần ngập u ám.
Thế giới thứ nhất: Sói con niên hạ dưỡng thành, âm ngoan bạo quân công VS phúc hắc quốc sư thụ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất