[Edit – Đm] Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng
Chương 9: Chương 5.1: Bạo Quân Vs Quốc Sư (5)
Huyền Thanh Quan cách đây cũng không xa nên Mộc Cẩm và Sùng Minh chân nhân ngồi xe bò không bao lâu là tới nơi.
Sau đó cậu lại giải thích vài vấn đề của tu hành cho Sùng Minh chân nhân, coi như là báo đáp sự giúp đỡ của ông với mình.
Bên kia, tới chạng vạng Mạc Chước cũng từ giáo trường về tẩm điện.
Chỉ trong một năm ngắn ngủn mà các vị hoàng tử đều lần lượt chết bệnh.
Mà bây giờ Ngũ hoàng tử Mạc Đôn cũng chủ mới mới năm tuổi, chưa tới tuổi đi giáo trường luyện tập.
Không có đám huynh đệ hay khinh thường và nhục nhã mình, cuộc sống của Mạc Chước tốt hơn rất nhiều.
Chẳng qua, sau khi từ giáo trường trở về, hắn vẫn không thể không thường xuyên đối mặt nữ nhân kia.
Mỗi khi tâm trạng Linh phi không tốt hoặc là bị những phi tần khác chế nhạo, bà ta đều tới đây đánh hắn cho hết giận.
Quả nhiên, hắn vừa về tới tẩm cung thì Linh phi đã chờ sẵn ở đó.
Nhìn cái thước thật dày trong tay bà ta, Mạc Chước biết, chắc chắn hôm nay mình không tránh được trận đòn này.
Trách mắng đánh đập cũng được, nhục mạ cũng được, mặc dù chuyện này xảy ra thường xuyên nhưng hắn cảm thấy chịu đánh ít vẫn tốt hơn.
Vì thế, hắn thấy cung nhân đóng cửa lại, sau đó không phản kháng quỳ xuống dưới đất.
Hắn biết nếu mình càng kêu đau, càng muốn chạy trốn thì bà ta sẽ càng thêm tàn nhẫn, không bằng im lặng chịu đựng cho qua.
Linh phi nhìn thấy Mạc Chước thức thời như vậy bèn nở một nụ cười độc ác.
Bà ta mạnh bạo quất cái thước trong tay xuống người đứa trẻ đang quỳ trước mặt mình.
Nhớ tới những lời nói châm biếm của Đức phi - mẹ đẻ của Ngũ hoàng tử trước mặt mình. Trong lòng bà ta lại tràn ngập hận thù với Văn Đế Mạc Diệp Lương.
Những vết thương này chỉ ở trên người Mạc Chước. Ngày thường mặc quần áo vào là những người khác không thể phát hiện ra.
Qua một thời gian, Linh phi nhìn Mạc Chước đã đau tới nỗi mồ hôi đầy đầu nhưng lại không kêu lên một tiếng, bà ta cảm thấy càng ngày càng không thú vị.
Chờ đến khi hắn không chịu đựng được nữa mà ngã xuống mặt đất, bà ta mới hừ lạnh một tiếng ném thước trong tay xuống mặt đất rồi đi tới trước cửa.
“Xử lý bản thân cho tốt.”
Giọng nói bén nhọn vang lên, cửa tẩm điện lại được mở ra, bầu trời bên ngoài đã tối sầm lại.
Linh phi lưu loát rời khỏi nơi này mà không thèm để ý tới Mạc Chước người đầy vết thương ngã xuống mặt đất.
Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, cung nhân cũng chỉ dám im lặng đứng trong viện coi như không nghe thấy gì.
Chỉ là bất luận kẻ nào cũng không phát hiện, khi cánh cửa được đóng lại, đôi mắt của đứa bé ngã xuống mặt đất kia phát ra hận ý tới tận xương.
Mạc Chước đã từng vô cùng khát vọng tình thương của mẹ.
Nhìn những hoàng tử khác làm nũng trong lòng ngực mẹ mình, hắn cũng từng hy vọng xa vời có một ngày nào đó mình cũng sẽ được bà ta quan tâm và yêu thương.
Nhưng mà nhiều năm trôi qua, hắn đã sớm nhìn rõ.
Nữ nhân kia căn bản không có chút yêu thương nào với hắn. Hắn chỉ là công cụ mà bà ta dùng để phát tiết mà thôi.
Mạc Chước nắm chặt tay cố nén đau đớn trên lưng dùng sức ngồi dậy.
Hắn ngã quỵ trên giường, con ngươi nhạt màu giống như đang buồn, lại giống như một con sói đang ngủ đông.
Hắn biết bây giờ hắn vẫn còn nhỏ, hắn không thể không nhẫn.
Nhưng một ngày nào đó, hắn sẽ trả lại những đau đớn này gấp trăm nghìn lần.
Qua một lúc lâu, cửa phòng lại được mở ra, một cung nhân im lặng bưng đồ ăn vào.
Mạc Chước nằm trên giường không cần nhìn đồ ăn trên bàn cũng biết là những thứ gì.
Mùi hương của các loại thịt bay vào trong mũi lại chỉ làm hắn cảm thấy ghê tởm.
Hắn liếc nhìn trên bàn toàn những món ăn dầu mỡ kia, cửa phòng lại bị đóng lại.
Dưới ánh đèn tối tăm, hắn chỉ cảm thấy chính mình giống như một con chó bị nhốt trong lồng sắt.
Ở giáo trường mệt mỏi cả một buổi chiều, về tới tẩm cung lại bị đánh đập.
Giờ phút này, Mạc Chước sớm đã bụng đói kêu vang.
Nhưng mà hắn lại không muốn chạm vào những thứ trên bàn. Sau khi ăn xong những thứ đó thì vết thương trên người hắn sẽ chỉ càng thêm đau đớn.
Mạc Chước hơi rũ mắt vươn tay lấy ra một bao giấy nhỏ mà hắn đã giấu dưới chăn.
Hắn mở ra, hai cái bánh sữa bò lẳng lặng nằm bên trong.
Đó là bánh hồi sáng Mộc Cẩm tặng cho hắn, hắn không nỡ ăn hết nên để lại hai cái.
Bánh sữa trắng trắng thơm thơm được đưa vào trong miệng, mềm mại hòa tan trong miệng làm hắn quên đi đau đớn trên cơ thể.
Nhưng ngay sau đó, trong lòng hắn lại càng thêm bi thương.
Hắn cảm thấy đây là vị ngọt cuối cùng mà mình có được trong tẩm cung này.
Mà bên kia, sau khi Mộc Cẩm trở lại Huyền Thanh Quan và giải thích hết vài vấn đề của Sùng Minh chân nhân, mới phát hiện trời đã tối.
Cậu về phòng, nhàn rỗi không có việc gì bèn bảo hệ thống truyền hình ảnh của Mạc Chước tới đây.
Nhìn đứa bé nhà mình lẻ loi nằm trong phòng, hình như là đang ngủ.
Ánh nền mờ nhạt chiếu xuống khuôn mặt gầy yếu của đối phương.
Sau khi hắn ngủ, trên mặt không còn sự đề phòng, cũng lộ ra sự ngây thở của một đứa bé tầm tuổi làm trái tim cậu mềm nhũn.
Sau đó cậu lại giải thích vài vấn đề của tu hành cho Sùng Minh chân nhân, coi như là báo đáp sự giúp đỡ của ông với mình.
Bên kia, tới chạng vạng Mạc Chước cũng từ giáo trường về tẩm điện.
Chỉ trong một năm ngắn ngủn mà các vị hoàng tử đều lần lượt chết bệnh.
Mà bây giờ Ngũ hoàng tử Mạc Đôn cũng chủ mới mới năm tuổi, chưa tới tuổi đi giáo trường luyện tập.
Không có đám huynh đệ hay khinh thường và nhục nhã mình, cuộc sống của Mạc Chước tốt hơn rất nhiều.
Chẳng qua, sau khi từ giáo trường trở về, hắn vẫn không thể không thường xuyên đối mặt nữ nhân kia.
Mỗi khi tâm trạng Linh phi không tốt hoặc là bị những phi tần khác chế nhạo, bà ta đều tới đây đánh hắn cho hết giận.
Quả nhiên, hắn vừa về tới tẩm cung thì Linh phi đã chờ sẵn ở đó.
Nhìn cái thước thật dày trong tay bà ta, Mạc Chước biết, chắc chắn hôm nay mình không tránh được trận đòn này.
Trách mắng đánh đập cũng được, nhục mạ cũng được, mặc dù chuyện này xảy ra thường xuyên nhưng hắn cảm thấy chịu đánh ít vẫn tốt hơn.
Vì thế, hắn thấy cung nhân đóng cửa lại, sau đó không phản kháng quỳ xuống dưới đất.
Hắn biết nếu mình càng kêu đau, càng muốn chạy trốn thì bà ta sẽ càng thêm tàn nhẫn, không bằng im lặng chịu đựng cho qua.
Linh phi nhìn thấy Mạc Chước thức thời như vậy bèn nở một nụ cười độc ác.
Bà ta mạnh bạo quất cái thước trong tay xuống người đứa trẻ đang quỳ trước mặt mình.
Nhớ tới những lời nói châm biếm của Đức phi - mẹ đẻ của Ngũ hoàng tử trước mặt mình. Trong lòng bà ta lại tràn ngập hận thù với Văn Đế Mạc Diệp Lương.
Những vết thương này chỉ ở trên người Mạc Chước. Ngày thường mặc quần áo vào là những người khác không thể phát hiện ra.
Qua một thời gian, Linh phi nhìn Mạc Chước đã đau tới nỗi mồ hôi đầy đầu nhưng lại không kêu lên một tiếng, bà ta cảm thấy càng ngày càng không thú vị.
Chờ đến khi hắn không chịu đựng được nữa mà ngã xuống mặt đất, bà ta mới hừ lạnh một tiếng ném thước trong tay xuống mặt đất rồi đi tới trước cửa.
“Xử lý bản thân cho tốt.”
Giọng nói bén nhọn vang lên, cửa tẩm điện lại được mở ra, bầu trời bên ngoài đã tối sầm lại.
Linh phi lưu loát rời khỏi nơi này mà không thèm để ý tới Mạc Chước người đầy vết thương ngã xuống mặt đất.
Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, cung nhân cũng chỉ dám im lặng đứng trong viện coi như không nghe thấy gì.
Chỉ là bất luận kẻ nào cũng không phát hiện, khi cánh cửa được đóng lại, đôi mắt của đứa bé ngã xuống mặt đất kia phát ra hận ý tới tận xương.
Mạc Chước đã từng vô cùng khát vọng tình thương của mẹ.
Nhìn những hoàng tử khác làm nũng trong lòng ngực mẹ mình, hắn cũng từng hy vọng xa vời có một ngày nào đó mình cũng sẽ được bà ta quan tâm và yêu thương.
Nhưng mà nhiều năm trôi qua, hắn đã sớm nhìn rõ.
Nữ nhân kia căn bản không có chút yêu thương nào với hắn. Hắn chỉ là công cụ mà bà ta dùng để phát tiết mà thôi.
Mạc Chước nắm chặt tay cố nén đau đớn trên lưng dùng sức ngồi dậy.
Hắn ngã quỵ trên giường, con ngươi nhạt màu giống như đang buồn, lại giống như một con sói đang ngủ đông.
Hắn biết bây giờ hắn vẫn còn nhỏ, hắn không thể không nhẫn.
Nhưng một ngày nào đó, hắn sẽ trả lại những đau đớn này gấp trăm nghìn lần.
Qua một lúc lâu, cửa phòng lại được mở ra, một cung nhân im lặng bưng đồ ăn vào.
Mạc Chước nằm trên giường không cần nhìn đồ ăn trên bàn cũng biết là những thứ gì.
Mùi hương của các loại thịt bay vào trong mũi lại chỉ làm hắn cảm thấy ghê tởm.
Hắn liếc nhìn trên bàn toàn những món ăn dầu mỡ kia, cửa phòng lại bị đóng lại.
Dưới ánh đèn tối tăm, hắn chỉ cảm thấy chính mình giống như một con chó bị nhốt trong lồng sắt.
Ở giáo trường mệt mỏi cả một buổi chiều, về tới tẩm cung lại bị đánh đập.
Giờ phút này, Mạc Chước sớm đã bụng đói kêu vang.
Nhưng mà hắn lại không muốn chạm vào những thứ trên bàn. Sau khi ăn xong những thứ đó thì vết thương trên người hắn sẽ chỉ càng thêm đau đớn.
Mạc Chước hơi rũ mắt vươn tay lấy ra một bao giấy nhỏ mà hắn đã giấu dưới chăn.
Hắn mở ra, hai cái bánh sữa bò lẳng lặng nằm bên trong.
Đó là bánh hồi sáng Mộc Cẩm tặng cho hắn, hắn không nỡ ăn hết nên để lại hai cái.
Bánh sữa trắng trắng thơm thơm được đưa vào trong miệng, mềm mại hòa tan trong miệng làm hắn quên đi đau đớn trên cơ thể.
Nhưng ngay sau đó, trong lòng hắn lại càng thêm bi thương.
Hắn cảm thấy đây là vị ngọt cuối cùng mà mình có được trong tẩm cung này.
Mà bên kia, sau khi Mộc Cẩm trở lại Huyền Thanh Quan và giải thích hết vài vấn đề của Sùng Minh chân nhân, mới phát hiện trời đã tối.
Cậu về phòng, nhàn rỗi không có việc gì bèn bảo hệ thống truyền hình ảnh của Mạc Chước tới đây.
Nhìn đứa bé nhà mình lẻ loi nằm trong phòng, hình như là đang ngủ.
Ánh nền mờ nhạt chiếu xuống khuôn mặt gầy yếu của đối phương.
Sau khi hắn ngủ, trên mặt không còn sự đề phòng, cũng lộ ra sự ngây thở của một đứa bé tầm tuổi làm trái tim cậu mềm nhũn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất