[Edit – Đm] Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng
Chương 23: Chương 12.1: Bạo Quân Vs Quốc Sư (12)
Hiện giờ thân thể Văn Đế càng ngày càng yếu, nếu thật sự đột nhiên xảy ra chuyện thì người thừa kế ngôi vị hoàng đế tất nhiên sẽ là Mạc Chước.
Nhìn hành động gần đây của phủ An Bình Hầu, hiển nhiên là đã có vẻ ngồi không yên. Chỉ sợ những người này sẽ chó cùng rứt giậu, tìm cơ hội ra tay với Chước Nhi.
Mộc Cẩm nghĩ vậy, trong mắt có chút tối tăm. Chỉ là cậu đang bàn bạc với 003 trong đầu thì lại nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ bên ngoài lều.
Một thiếu niên khoảng mười một mười hai tuổi không chút khách khí xông vào lều của cậu. Phía sau là Mạc Chước đang ngăn cản người đó lại.
Mộc Cẩm ngồi dậy, thiếu niên kia thấy vậy thì châm chọc nhìn Mạc Chước rồi nói: “Tam hoàng huynh, không phải ngươi nói Mộc ca ca đã ngủ rồi à?”
“Không nghĩ tới Tam hoàng huynh trước giờ thật thà cũng nói dối, chẳng lẽ, hoàng huynh không muốn để ta gặp Mộc ca ca?"
Mộc Cẩm nhận ra đứa bé trước mặt mình là Ngũ hoàng tử Mạc Đôn. Tuy tên là Đôn, nhưng tính cách lại không có chút liên quan gì tới đôn hậu.
Trẻ con trong cung vốn trưởng thành sớm, Mạc Đôn còn nhỏ tuổi nhưng đã được Đức phi dạy dỗ trong ngoài không giống nhau. Ngày thường ở trước mặt Văn Đế biết thể hiện bản thân, nhưng với hạ nhân thì lại ương ngạnh. Hơn nữa nhận định ngôi vị hoàng đế này là vật trong tay của hắn ta, cho nên mắt cao hơn đầu.
Mặc dù Mạc Chước là hoàng huynh duy nhất còn lại của hắn ta, nhưng Mạc Đôn lại không hề kính trọng. Dáng vẻ này làm Mộc Cẩm đột nhiên nghĩ tới 'hùng hài tử'(*)trong lời đồn dưới Nhân giới, chắc hẳn giống như Mạc Đôn lúc này.
(*) Hùng hài tử: Chỉ những đứa bé được người lớn quá chiều chuộng nên không coi ai ra gì.
Cũng may Thái Hậu là người hiểu biết nên mấy kỹ xảo nhỏ của Mạc Đôn không có tác dụng với bà.
Ngày xưa mẹ con Đức phi tuy không dám đến trong cung Thái Hậu gây sự. Nhưng Mạc Đôn lại không muốn thấy bên cạnh Mạc Chước có người tài nên lúc nào cũng chèn ép Mạc Chước. Những ai là cung nhân bên cạnh hắn, chỉ cần thoạt nhìn hơi thông minh khéo léo một chút là bị hắn ta cướp đi.
Nhưng điều hắn ta muốn làm nhất là có được sự chú ý của Mộc Cẩm.
Địa vị của Huyền Thanh Quan vốn vẫn luôn cao quý, Mộc Cẩm lại là đệ tử chân truyền của Sùng Minh chân nhân, tự nhiên sẽ là quốc sư trong tương lai. Có được sự ủng hộ của quốc sư thì coi như có được lòng dân.
Nói vậy Đức phi cũng dạy cho Mạc Đôn biết những chuyện này, cho nên thằng nhóc này mới có thể liên tục chạy tới trước mặt cậu tìm cảm giác tồn tại như thế.
Mạc Chước lúc này đang đứng ngay bên cạnh Mạc Đôn mỉm cười giải thích với hắn ta, nhưng ý cười lại không đạt đáy mắt.
Mộc Cẩm rũ mắt ngáp một cái, xua xua tay rồi nói với Mạc Đôn: “Ta vốn đang ngủ, nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ bên ngoài nên mới tỉnh dậy.”
Mạc Đôn nghe vậy trên mặt lập tức lộ ra sự áy náy, hắn ta bước tới trước mặt cậu nói: “Là Đôn Nhi sai, đã quấy rầy Mộc ca ca nghỉ ngơi.” Hắn ta vừa nói, bàn tay lại vừa muốn kéo lấy tay cậu.
Chỉ là hắn ta vừa mới chạm vào Mộc Cẩm thì đột nhiên lại có cảm giác bị dã thú theo dõi. Mạc Đôn theo bản năng rùng mình một cái rồi vội vàng quay đầu lại, nhưng hắn ta chỉ nhìn thấy mỗi Mạc Chước vẫn đang mỉm cười. Không biết gì sao vẻ mặt của đối phương không thay đổi, nhưng hắn ta lại cảm thấy lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng.
Hắn ta cố gắng trấn định quay đầu lại nhưng Mộc Cẩm đã né đi từ lúc nào. Mạc Đôn cũng không thèm để ý, coi chuyện lúc nãy chỉ là ảo giác. Hắn ta tỏ vẻ thuận tiện nói với cậu: “Nếu Mộc ca ca đã tỉnh, không bằng đi ra ngoài với ta một lúc được không? Mẫu phi của ta luôn nói Mộc ca ca là người tài giỏi, bảo ta phải học tập ca ca nhiều hiwn.”
Mạc Chước nghe Mạc Đôn nói vậy, sao còn không biết ý đồ của hắn ta. Đôi mẹ con này thấy Mộc Cẩm ở bên cạnh giúp đỡ hắn nên không nhịn được mà muốn mượn sức Cẩm ca ca.
Ngày thường ở trong cung Thái Hậu, bọn họ còn không dám trắng trợn như thế. Lần thu săn này, năm lần bảy lượt muốn vào trong lều của Cẩm ca ca nhưng đều bị chính mình cản lại.
Không nghĩ tới hôm nay vẫn bị Mạc Đôn chui chỗ trống.
Trong lòng Mạc Chước hiểu rõ, so với vị hoàng tử không quyền không thế là hắn thì phía Đức phi tốt hơn rất nhiều. Lão ngũ người này lại biết giả vờ ngoan ngoãn, lỡ như Cẩm ca ca cũng bị hắn ta che mắt thì phải làm thế nào.
Cứ nghĩ tới Mộc Cẩm sẽ quan tâm thêm những người khác ngoại trừ hắn là trong lòng hắn lại dâng lên sự thô bạo. Chỉ hận không thể làm Ngũ hoàng tử lập tức biến mất trước mặt mình.
Đặc biệt là vừa nãy hắn ta còn duỗi tay muốn chạm vào Mộc Cẩm, chuyện này làm cho Mạc Chước thiếu chút nữa không khống chế được bản thân mà xông lên bẻ gãy tay hắn ta.
Ngày thường Mạc Đôn ngáng chân, chế nhạo hắn, những chuyện này hắn đều không để vào mắt. Nhưng người này lại muốn dùng bàn tay dơ bẩn của hắn ta chạm vào người quan trọng nhất của hắn, muốn cướp Cẩm ca ca của hắn đi.
Sao có thể!
Được đăng tại webtruyen.
Nhìn hành động gần đây của phủ An Bình Hầu, hiển nhiên là đã có vẻ ngồi không yên. Chỉ sợ những người này sẽ chó cùng rứt giậu, tìm cơ hội ra tay với Chước Nhi.
Mộc Cẩm nghĩ vậy, trong mắt có chút tối tăm. Chỉ là cậu đang bàn bạc với 003 trong đầu thì lại nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ bên ngoài lều.
Một thiếu niên khoảng mười một mười hai tuổi không chút khách khí xông vào lều của cậu. Phía sau là Mạc Chước đang ngăn cản người đó lại.
Mộc Cẩm ngồi dậy, thiếu niên kia thấy vậy thì châm chọc nhìn Mạc Chước rồi nói: “Tam hoàng huynh, không phải ngươi nói Mộc ca ca đã ngủ rồi à?”
“Không nghĩ tới Tam hoàng huynh trước giờ thật thà cũng nói dối, chẳng lẽ, hoàng huynh không muốn để ta gặp Mộc ca ca?"
Mộc Cẩm nhận ra đứa bé trước mặt mình là Ngũ hoàng tử Mạc Đôn. Tuy tên là Đôn, nhưng tính cách lại không có chút liên quan gì tới đôn hậu.
Trẻ con trong cung vốn trưởng thành sớm, Mạc Đôn còn nhỏ tuổi nhưng đã được Đức phi dạy dỗ trong ngoài không giống nhau. Ngày thường ở trước mặt Văn Đế biết thể hiện bản thân, nhưng với hạ nhân thì lại ương ngạnh. Hơn nữa nhận định ngôi vị hoàng đế này là vật trong tay của hắn ta, cho nên mắt cao hơn đầu.
Mặc dù Mạc Chước là hoàng huynh duy nhất còn lại của hắn ta, nhưng Mạc Đôn lại không hề kính trọng. Dáng vẻ này làm Mộc Cẩm đột nhiên nghĩ tới 'hùng hài tử'(*)trong lời đồn dưới Nhân giới, chắc hẳn giống như Mạc Đôn lúc này.
(*) Hùng hài tử: Chỉ những đứa bé được người lớn quá chiều chuộng nên không coi ai ra gì.
Cũng may Thái Hậu là người hiểu biết nên mấy kỹ xảo nhỏ của Mạc Đôn không có tác dụng với bà.
Ngày xưa mẹ con Đức phi tuy không dám đến trong cung Thái Hậu gây sự. Nhưng Mạc Đôn lại không muốn thấy bên cạnh Mạc Chước có người tài nên lúc nào cũng chèn ép Mạc Chước. Những ai là cung nhân bên cạnh hắn, chỉ cần thoạt nhìn hơi thông minh khéo léo một chút là bị hắn ta cướp đi.
Nhưng điều hắn ta muốn làm nhất là có được sự chú ý của Mộc Cẩm.
Địa vị của Huyền Thanh Quan vốn vẫn luôn cao quý, Mộc Cẩm lại là đệ tử chân truyền của Sùng Minh chân nhân, tự nhiên sẽ là quốc sư trong tương lai. Có được sự ủng hộ của quốc sư thì coi như có được lòng dân.
Nói vậy Đức phi cũng dạy cho Mạc Đôn biết những chuyện này, cho nên thằng nhóc này mới có thể liên tục chạy tới trước mặt cậu tìm cảm giác tồn tại như thế.
Mạc Chước lúc này đang đứng ngay bên cạnh Mạc Đôn mỉm cười giải thích với hắn ta, nhưng ý cười lại không đạt đáy mắt.
Mộc Cẩm rũ mắt ngáp một cái, xua xua tay rồi nói với Mạc Đôn: “Ta vốn đang ngủ, nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ bên ngoài nên mới tỉnh dậy.”
Mạc Đôn nghe vậy trên mặt lập tức lộ ra sự áy náy, hắn ta bước tới trước mặt cậu nói: “Là Đôn Nhi sai, đã quấy rầy Mộc ca ca nghỉ ngơi.” Hắn ta vừa nói, bàn tay lại vừa muốn kéo lấy tay cậu.
Chỉ là hắn ta vừa mới chạm vào Mộc Cẩm thì đột nhiên lại có cảm giác bị dã thú theo dõi. Mạc Đôn theo bản năng rùng mình một cái rồi vội vàng quay đầu lại, nhưng hắn ta chỉ nhìn thấy mỗi Mạc Chước vẫn đang mỉm cười. Không biết gì sao vẻ mặt của đối phương không thay đổi, nhưng hắn ta lại cảm thấy lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng.
Hắn ta cố gắng trấn định quay đầu lại nhưng Mộc Cẩm đã né đi từ lúc nào. Mạc Đôn cũng không thèm để ý, coi chuyện lúc nãy chỉ là ảo giác. Hắn ta tỏ vẻ thuận tiện nói với cậu: “Nếu Mộc ca ca đã tỉnh, không bằng đi ra ngoài với ta một lúc được không? Mẫu phi của ta luôn nói Mộc ca ca là người tài giỏi, bảo ta phải học tập ca ca nhiều hiwn.”
Mạc Chước nghe Mạc Đôn nói vậy, sao còn không biết ý đồ của hắn ta. Đôi mẹ con này thấy Mộc Cẩm ở bên cạnh giúp đỡ hắn nên không nhịn được mà muốn mượn sức Cẩm ca ca.
Ngày thường ở trong cung Thái Hậu, bọn họ còn không dám trắng trợn như thế. Lần thu săn này, năm lần bảy lượt muốn vào trong lều của Cẩm ca ca nhưng đều bị chính mình cản lại.
Không nghĩ tới hôm nay vẫn bị Mạc Đôn chui chỗ trống.
Trong lòng Mạc Chước hiểu rõ, so với vị hoàng tử không quyền không thế là hắn thì phía Đức phi tốt hơn rất nhiều. Lão ngũ người này lại biết giả vờ ngoan ngoãn, lỡ như Cẩm ca ca cũng bị hắn ta che mắt thì phải làm thế nào.
Cứ nghĩ tới Mộc Cẩm sẽ quan tâm thêm những người khác ngoại trừ hắn là trong lòng hắn lại dâng lên sự thô bạo. Chỉ hận không thể làm Ngũ hoàng tử lập tức biến mất trước mặt mình.
Đặc biệt là vừa nãy hắn ta còn duỗi tay muốn chạm vào Mộc Cẩm, chuyện này làm cho Mạc Chước thiếu chút nữa không khống chế được bản thân mà xông lên bẻ gãy tay hắn ta.
Ngày thường Mạc Đôn ngáng chân, chế nhạo hắn, những chuyện này hắn đều không để vào mắt. Nhưng người này lại muốn dùng bàn tay dơ bẩn của hắn ta chạm vào người quan trọng nhất của hắn, muốn cướp Cẩm ca ca của hắn đi.
Sao có thể!
Được đăng tại webtruyen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất