Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt

Chương 31: Người nhà

Trước Sau
31. Người nhà

Edit: An Braginski

Beta: Nhung Nguyên

Thân hình con cọp khá lớn, hầu như đè lên cả người Đế Tạp Nhĩ, tuy vậy Vô Tình vẫn có thể thấy dưới thân con cọp, hắn không ngừng giãy dụa, khước từ. Nhưng rất hiển nhiên kháng cự như vậy không có một chút tác dụng nào đối với con cọp, con cọp vẫn siêng năng liếm người dưới thân —— môi, mũi, cổ… một chỗ cũng không buông tha.

“Ti… A… Yelu!” Đế Tạp Nhĩ định thể hiện sự bất mãn, nhưng vừa lúc bị con cọp liếm đến vành tai mẫn cảm; bởi vì bị Tiyelu liếm, giọng Đế Tạp Nhĩ cũng trở nên trầm khàn đứt quãng. Nhưng hắn hiện tại rất tức giận, ít nhất hắn nghĩ là nên rất tức giận mới đúng!

Cách đây không lâu Tiyelu đột nhiên chạy tới thổ lộ, hắn đương nhiên dứt khoát từ chối. Hắn còn đang vội vàng nghĩ xem theo đuổi Utherus thế nào, không làm đến cùng, hắn sẽ không đơn giản buông tha! Không nghĩ tới, thú nhân Tiyelu vừa mới trưởng thành này dám lớn mật như vậy, lúc bị cự tuyệt, thế mà trực tiếp hôn hắn. Lúc đó hắn đã nghĩ: Tiyelu là muốn cưỡng gian ư, sẽ không sợ bị người trong tộc đánh chết ư?

Nhưng chuyện tình ngày đó cũng không phát triển theo hướng xấu đi, Tiyelu chỉ là hôn Đế Tạp Nhĩ một hồi, ôm chặt hắn, thỉnh cầu hắn cho mình một cơ hội theo đuổi. Người nào đó thẹn quá thành giận tất nhiên là sẽ không cho, chờ khi lấy lại được sức lực, trực tiếp đẩy Tiyelu ra, quyết định không bao giờ để ý thú nhân này nữa. Về chuyện cậu ta cường mình, coi như chưa từng phát sinh cái gì, dù sao mình tại trên người thú nhân cũng không chiếm được tiện nghi.

Nhưng mà kể từ ngày đó, Tiyelu bắt đầu như cái bóng quấn quít lấy hắn, căn bản khiến hắn không thể không để ý tới; hơn nữa thú nhân này còn có thể thường thường “Công kích” mình, tuy rằng không có thương tổn gì đáng nói, nhưng hắn tốt xấu cũng là một giống cái, cậu ta là thú nhân sao dám làm vậy chứ!!! Hiện tại mấy thú nhân tuổi trẻ đều lớn mật như vậy sao?

“Tiyelu, ngươi dám không đứng dậy thử xem?” lúc Tiyelu đang liếm cổ hắn, Đế Tạp Nhĩ cuối cùng cũng không chịu được một tay nhéo tai con cọp, nghiến răng nghiến lợi nói.

Thấy Đế Tạp Nhĩ thực sự sắp tức giận, Tiyelu có chút thất vọng ngừng lại. Y không thể không nói phương pháp A Tình dạy thực sự rất hữu dụng, mấy ngày này tuy rằng Đế Tạp Nhĩ biểu hiện ra tức giận, nhưng không thực sự ghét bỏ, trái lại có đôi khi còn có thể đỏ mặt.

Đế Tạp Nhĩ đứng lên, chỉnh lý y phục một chút. Chỉ thấy Tiyelu đang ở bên cọ chân mình, đuôi ve vẩy ve vẩy, bắt đầu vờ ngoan ngoãn.

“Ngươi còn giả vờ!” Thấy Tiyelu hiện tại giá bộ dáng nhu thuận, Đế Tạp Nhĩ bực mình, một cái tát đánh vào đầu con cọp. Nghĩ đến những việc vừa rồi Tiyelu làm, Đế Tạp Nhĩ cảm thấy trên mặt nóng như bị lửa đốt.

“Tiyelu, không cho ngươi đi theo, bằng không cẩn thận ta đánh ngươi!” Không muốn bị người phát hiện sự quẫn bách của mình, Đế Tạp Nhĩ cấp tốc thu hồi giỏ trúc bị rơi ra, chuẩn bị ly khai nơi có thể sẽ có giống cái khác đi qua này.

Nhìn bóng lưng Đế Tạp Nhĩ dần dần tiêu thất, Tiyelu không đuổi theo. Có đôi khi không thể trói chặt người, tiến từng bước một thì tốt hơn, có thể cùng Đế Tạp Nhĩ trong thời gian ngắn phát triển đến trình độ này y đã rất thoả mãn rồi.

“A Tình.” Tiyelu biến trở về hình người, hướng người ở trên cây gần đó phất phất tay. Y không biết A Tình xuất hiện từ lúc nào, càng biết về giống cái này, càng cảm thấy hắn thần bí. Utherus rốt cuộc kiếm được người này ở đâu a, vận may thực sự là tốt đến làm cho người khác hâm mộ ghen hận nha.

Quay về bộ lạc nhiều ngày như vậy, về chuyện A Tình, y tất nhiên đã nghe nói không ít: cái gì y thuật cao siêu, thân thủ linh hoạt, mỹ lệ thiện lương… Đặc biệt chuyện Utherus cường bạo hắn, trước khi chuẩn bị theo đuổi Đế Tạp Nhĩ mình còn cố ý đi hỏi thăm, hóa ra là thực sự! Vì thế Utherus còn bị vô số thú nhân đuổi theo đánh vài ngày. Nếu không phải thật có chuyện lạ này, y thật đúng là không quá yên tâm mà làm theo phương pháp hắn bảo.



“Sao không đuổi theo?” Vô Tình từ trên cây hạ xuống, trêu ghẹo nói. Thật nghĩ không ra người này xuất thủ nhanh như vậy; dựa theo trình độ bảo vệ của thú nhân ở đây đối với giống cái, hẳn là cần một thời gian để thích ứng mới đúng. Gặp được một người trên bảo dưới nghe, Vô Tình rất vui mừng.

Tiyelu cười khúc khích xoa xoa tóc ngắn kim sắc của mình, lộ ra một hàng răng trắng tinh. Không trả lời A Tình, mà là chỉnh lại sắc mặt, đặt tay phải lên trước ngực, hành lễ với A Tình: “A Tình, thực sự là cảm tạ ngươi.” Nếu không phải A Tình chỉ bảo, y nhất định cũng sẽ dẫm vào vết xe đổ của các thú nhân khác.

“Ừ, ngươi có dùng thuốc đó không?” Đối với hảo hài tử bị bán còn giúp mình kiếm tiền, Vô Tình biểu thị thoả mãn, bắt đầu quan tâm đến hiệu quả của thuốc. Đây là thú nhân duy nhất gần đây hắn tiếp xúc, cũng là thú nhân duy nhất hắn cho thử thuốc!

“À… Có dùng.” Nghe tiểu giống cái nhắc tới chuyện này, Tiyelu có chút mất tự nhiên. Dùng thuốc này y có thể khống chế tốt thú tính của chính mình, không xúc phạm tới Đế Tạp Nhĩ; nhưng y có thể nói rằng, mỗi lần như vậy y thật rất khó chịu, mỗi lần đều chỉ có thể ăn đậu hũ, y muốn ăn thịt cơ. Này có tính là được một tấc lại muốn tiến một thước (được voi đòi tiên) không? Y nên biết thỏa mãn mới đúng.

“Ồ, cảm giác thế nào?” Thấy Tiyelu biểu tình mất tự nhiên, Vô Tình tiếp tục khiêu chiến cực hạn, tư vị muốn ăn lại không ăn được chắc là vô cùng không tốt.

“Thật không dễ chịu.” Tiyelu mờ hồ đáp, chuyện này sao có thể nói với một tiểu giống cái chưa trưởng thành! Loại thuốc này thật là người này chế ra ư? Sao lại có loại thuốc như thế tồn tại! Nếu thuốc này rơi vào trong tay giống cái khác, vậy các thú nhân còn có “tính – phúc”không?

“Vậy dùng thuốc xong, sau bao lâu thì khôi phục công năng?” Không nghe được đáp án mình muốn, Vô Tình bắt đầu cụ thể hoá câu hỏi.

“Hả?” Tiyelu trên mặt nóng lên, nghĩ đến câu hỏi, chính mình cũng xấu hổ vô cùng, Tiyelu quyết đoán móc ra một chuỗi tiền hạt châu đưa tới trước mặt Vô Tình: “A Tình cảm tạ thuốc của ngươi, đồ của ngươi không thể lấy không, xin nhận lấy, ta sẽ không phải đến thăm nhà ngươi.”

Vô Tình nhíu mày tiếp nhận chuỗi hạt, đây là đang nói sang chuyện khác sao? Không thể tìm đâu được một người thí nghiệm thuốc tốt như vậy, không có ý định buông tha Tiyelu, Vô Tình chuẩn bị tiếp tục ép hỏi. Nhưng Vô Tình còn chưa mở miệng, liền chú ý tới cách đó không xa một thân ảnh quen thuộc rất nhanh đi tới gần —— sao Utherus lại tới?

“A Tình.” Utherus hiếm khi lại đi ra khỏi nhà tìm người, thường thường A Tình sẽ về nhà đúng giờ, hơn nữa nơi A Tình rất an toàn, cho nên Utherus cũng tương đối yên tâm. Ngày hôm nay trong nhà có chuyện, cần A Tình quay về xem, y mới đi ra tìm.

Nhưng ai tới nói cho y, vì sao Tiyelu cũng ở chỗ này? Cậu ta không phải đang vội vàng theo đuổi Đế Tạp Nhĩ ư, lại tới tìm A Tình làm cái gì? Utherus sắc mặt không tốt liếc Tiyelu một bên.

“Utherus, có chuyện gì?” Thấy Utherus đột nhiên xuất hiện, Vô Tình có chút nghi hoặc, những hôm đã biết hắn ra ngoài, Utherus đều không đi tìm, ngày hôm nay Utherus có chút kỳ quái.

“Ừm.” Utherus lên tiếng liền cầm lấy giỏ trúc của A Tình, đem người ôm vào trong lòng, hôn lên gương mặt trơn mềm một chút. Y biết rõ ràng A Tình sẽ không có cái gì với Tiyelu, nhưng ăn một chút giấm, đối với thân thể luôn luôn có lợi.

“Cáp, cáp, các ngươi có việc cứ trò chuyện, ta sẽ không quấy rối nữa.” Tiyelu nói vừa xong liền vội chạy trốn không thấy bóng. Ánh mắt Utherus vừa nhìn y thật là khủng khiếp, sao y lại có cảm giác bị bắt gian thế này? Nguyên lai uy nghiêm ngày trước của Utherus cũng không phải đã mất đi, chỉ là theo tuổi tác tăng trưởng từ từ ẩn tàng rồi, có thể đây là sự từng trải đi. So với Utherus, y quả nhiên chỉ như một tiểu hài tử. Nhưng vì sao so với A Tình giống cái chưa trưởng thành kia, y cũng vẫn giống như một tiểu hài tử? Nghĩ tới đây, Tiyelu cảm thấy bị đả kích…

“Có người muốn tìm ngươi.” Nhìn Tiyelu chạy mất, Utherus ôm người về nhà. Y hiện ở trong lòng rất mâu thuẫn: một đôi phu phu đang tìm kiếm hài tử của mình tìm được nhà y, bọn họ mong muốn gặp A Tình một lần. Đôi phu phu này là xà tộc, mấy tháng trước bị mất một hài tử giống cái tầm tuổi A Tình.

“Hửm? Gặp ta? Rất gấp ư?” Vô Tình không nghĩ ra có ai muốn gặp mình, cần Utherus tự đi tìm mình về, dù sao một lúc nữa hắn sẽ tự về nhà, là chuyện gì quan trọng như thế?

“Cũng không phải rất gấp.” Utherus đáp, hắn chỉ là muốn biết rõ sự tình trước khi A Tình về gặp họ, cũng cho A Tình có thể chuẩn bị tâm lý. Xà tộc, thân thể mềm mại, nhiệt độ cơ thể thấp bẩm sinh, A Tình hình như đều phù hợp. Dù sao A Tình là không có khả năng biến ra từ không khí, có người nhà là rất bình thường, Utherus tự an ủi, ngày này phải đến, hắn sớm đã dự liệu.



“A Tình ngươi có người nhà nào không?” Utherus thử hỏi.

“Người nhà? Không nhớ rõ nữa, sao đột nhiên hỏi cái này?” Đối với câu hỏi có chút đột ngột của Utherus, Vô Tình có chút nghi hoặc, nhưng là thành thực trả lời. Người nhà, thứ này nếu có tồn tại thì chắc là trước khi hắn ba tuổi, nhỏ như vậy không ai có thể nhớ rõ ràng, từ khi hắn nhận thức được, hắn luôn lẻ loi một mình.

Nghe được A Tình trả lời, Utherus nhãn thần ảm đạm đi, A Tình đây là mất trí nhớ rồi ư? Trách không được cho tới bây giờ không đề cập qua người nhà cùng bộ lạc của hắn, cũng không đòi phải đi về tìm người nhà, sao y trước đây không nghĩ tới A Tình có thể mất trí nhớ? Nhưng biểu hiện bình thường của A Tình hình như không phải như người mất trí nhớ…

“Sao đột nhiên hỏi cái này?” Thấy Utherus đăm chiêu, Vô Tình giữ mặt Utherus lại hỏi. Trước đây chưa từng thấy y hỏi gì, sao ngày hôm nay lại nghĩ tới, muốn hỏi?

“A Tình, nếu như người nhà của ngươi tới tìm ngươi, ngươi sẽ theo bọn họ trở về phải không?” Utherus hỏi điều bản thân lo lắng nhất, dù sao A Tình chưa trưởng thành, người nhà mang về chiếu cố là chuyện không thể bình thường hơn. Tuy thế, cùng A Tình một chỗ nhiều ngày như vậy, y khó tránh khỏi có chút không muốn, lẽ nào thực sự phải chờ tới khi A Tình trưởng thành, y lại tới đem người về lần nữa?

“Hả? Utherus ngươi sẽ không nói cho ta biết, là người nhà của ta muốn gặp ta đi?” Nghe Utherus quanh co nói nửa ngày, Vô Tình cuối cho ra một kết luận không thể hoang đường. Hắn cũng không cho rằng người nhà của hắn có bản lĩnh lớn như vậy, tìm được đứa con thất lạc hơn mười bảy năm, huống chi là ở hai thế giới khác nhau.

“Ừ.” Thấy A Tình tỏ vẻ không thể tin được, Utherus càng khẳng định, “Nhưng cũng chỉ là khả năng, bọn họ gần đây vừa lạc mất một hài tử tầm tuổi ngươi, bọn họ muốn xác nhận một chút có đúng là ngươi hay không.”

Rốt cục hiểu rõ nguyên nhân khiến Utherus khác thường, Vô Tình thấy hơi buồn cười, là một đôi bầu bạn thất lạc hài tử, nghe được tin tức chạy tới tìm mình? Chỉ sợ bọn họ phải thất vọng rồi.

“Nếu như là người nhà của A Tình, A Tình ngươi sẽ đi ư?” Thấy A Tình không trả lời câu hỏi của mình, Utherus lại lo lắng hỏi.

“Bọn họ không phải người thân của ta.” Vô Tình khẳng định nói, cho nên hắn sẽ không bởi vì chuyện này mà rời đi. Về phần sau đó hắn có rời đi hay không, chuyện sau này ai biết được? Làm một sát thủ múa cùng đao kiếm, chính hắn cũng không biết lúc nào sẽ chết đi, hắn không có thói quen suy tính tương lai, kế hoạch vĩnh viễn đều không thể khiến sự tình không có biến hóa. Giống như hiện tại, hắn trước đây nằm mơ đều nghĩ không ra, sau khi đi lên con đường sát thủ này, giờ còn có thể được sống bình tĩnh như thế, này lẽ nào là tái ông mất ngựa trong họa có phúc?

“Sao lại không phải?” Utherus truy vấn, người còn chưa gặp, sao đã biết nhất định không phải?

“Ừm, Utherus, ta đã mười bảy năm chưa thấy qua người nhà rồi, không nhớ rõ bọn họ trông như thế nào, cũng không nhớ rõ bọn họ ở nơi nào. Cho nên ta không phải hài tử vừa mất tích đó, nếu như có thì ta cũng đã đánh mất mười bảy năm rồi.” Vô Tình hiếm khi lại chăm chú nói chuyện với Utherus. Về phần tại sao hắn bị bỏ rơi, hắn lại càng không được biết rồi. Mà có thể còn không đến mười bảy năm, dù sao trước đây lúc ba tuổi ký ức rất không rõ ràng; nếu không phải bởi vì học độc, lão nhân thần kỳ dạy hắn biết ức cốt linh (đọc tuổi của xương), hắn mới từ đó mà biết được tuổi của mình, sau đó suy đoán ra bản thân có thể là lúc đó trở thành cô nhi.

“Mười bảy năm?” Utherus thanh âm có chút run, A Tình từ lúc ba tuổi đã không có người nhà rồi ư? Đối với Utherus, so với chuyện A Tình có người nhà đến tìm, đây là chuyện càng làm cho người khác không thể tin được hơn! Cho dù trước y có vô số suy đoán đối với thân thế của A Tình, nhưng y trăm triệu nghĩ không ra chuyện này! A Tình năm đó xảy ra chuyện gì mà mất người nhà? A Tình làm sao sống sót, được những người khác nhận nuôi ư? Vô số nghi vấn từ đáy lòng Utherus trào ra, nhưng yêu thương đối với người trong lòng càng như thủy triều trào dâng —— không có người nhà chiếu cố, A Tình mấy năm nay sống thế nào?

“Ừ, đi thôi, quay về xem ‘người nhà’ tới tìm ta đi.” Thấy Utherus vẻ mặt đau lòng, Vô Tình buồn cười cắn chóp mũi y một chút. Chính hắn cũng không khổ sở, Utherus người này khổ sở cái gì?

Đột nhiên bị A Tình khẽ cắn chóp mũi, Utherus từ trong yêu thương tỉnh lại. Hiện tại A Tình đã ở đây, cho nên cho dù A Tình hiện tại không có người nhà cũng không vấn đề gì; y nhất định sẽ chiếu cố tốt cho hắn! Hơn nữa tương lai y sẽ trở thành người nhà của A Tình, sau đó chế tạo ra càng nhiều người nhà…

End – Chương 31

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau