Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt
Chương 84: Hắc quản gia
84, Hắc quản gia
Hắc quản gia cứ làm mình nghĩ đến Sở Bá Thiên Mai Kiều Lý – Ở đợ đen nhà Phantomhive thôi nên mình sẽ gọi ông Hắc Huyền là quản gia Hắc.
Tác giả: Điều đường quả
Edit: An Braginski
‘Utherus, giúp ta xoa bóp eo.’ Vô Tình nói, tựa vào người Utherus, rất hài lòng. Trong khoảng thời gian này tay nghề của Utherus tiến bộ hơn nhiều, mỗi lần lực ấn đều vừa đủ, hắn rất thích.
‘A Tình, như vậy có ổn không?’ Utherus do dự nhìn Hắc Huyền ngồi một bên, y có thể không để ý việc người khác nhìn mình thế nào, nhưng y để ý việc người khác nhìn A Tình thế nào. Y cũng không quên ‘nam sủng’ mà A Tình từng kể, y không thể chỉ vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà khiến A Tình ở đây không dễ ngẩng mặt làm người.
‘Ha ha, đây là địa bàn của ta, không ai dám nói nhảm đâu, yên tâm.’ Vô Tình có lẽ đã biết Utherus đang băn khoăn điều gì, cười giải thích.
Thật ra, cho dù Utherus ôm hắn ở trên đường cái, Vô Tình chắc cũng sẽ không để ý, cái nhìn của thế nhân có liên quan gì đến hắn đâu? Còn ở trong viện này, dù Utherus có vẻ ngoài nam tử khí khái đến đâu, nếu không nhìn ra thực lực của Utherus, chỉ sợ người bị cho là sủng nhi sẽ là Utherus cơ……
Hắc Huyền nhìn hai người hỗ động trên tọa tháp, đặc biệt là khi nghe thấy thứ ngôn ngữ ông ta hoàn toàn nghe không hiểu, liền cảm giác thế giới này thật huyền huyễn —
Đúng là có rất nhiều người vây quanh lão bản, nhưng dường như chưa từng có ai có thể thân cận với lão bản như vậy. Chẳng lẽ nhiều năm như vậy lão bản không muốn ai cả, là vì thích loại hình này? Nhìn nam nhân cường tráng kia, Hắc Huyền thấy hơi lạnh, chẳng lẽ nam nhân như vậy ngon hơn hả? Lão bản không hổ là lão bản! Ngay cả nam nhân dã tính như vậy cũng bị thuần hóa.
Hắc Huyền chưa bao giờ nghĩ rằng lão bản nhà ông sẽ là người ở dưới, người khác không biết thủ đoạn của lão bản, nhưng ông biết rõ lắm! Cho dù có thể ngụy trang, nhưng nội tâm của nam nhân yêu nghiệt này cao ngạo thật sự, sao có thể cam tâm ở dưới thân người khác?
“Quản gia Hắc, hai năm nay tình huống ở đây thế nào?” Không thèm để ý Hắc Huyền lại đang nghĩ lung tung đi đâu, Vô Tình nhíu mày, chọn một vấn đề không quan trọng bắt đầu hỏi.
“Khởi bẩm chủ thượng, hai năm nay tình hình làm ăn của Lầu Vong Tình đều tương đối ổn định.” Nghe Vô Tình hỏi, Hắc Huyền lập tức quỳ xuống, nghiêm giọng đáp. Bình thường lão bản là sẽ không gọi ông là “quản gia Hắc”, nếu gọi, nghĩa là ông sắp xui xẻo. Vừa nghĩ đến đây, Hắc Huyền liền hối hận. Quả nhiên ông không nên nghĩ quá nhiều trước mặt lão bản, chung quy dù ông chỉ gọi hắn là lão bản, nhưng trên thực tế hắn vẫn là chủ tử của ông, một chủ tử cực kỳ lợi hại!
“Diêm ma điện bên kia thì sao?” Liếc mắt nhìn Hắc Huyền quỳ trên mặt đất, Vô Tình tiếp tục nhẹ nhàng bâng quơ hỏi. Lâu lắm không trở về, người này cần phải được dạy dỗ lại. Có những lúc suy nghĩ nhiều quá, cũng sẽ hỏng việc.
Hắc Huyền bắt đầu nghiêm túc sắp xếp những chuyện lớn dựa theo sự hứng thú của lão bản, bắt đầu nói đến từng tin tức ông ta có được và lý giải được, ông cũng không dám tiếp tục nghĩ đến những chuyện không liên quan nữa ……
“Ừm, còn gì nữa?” Vô Tình để cho Hắc Huyền quỳ nói khoảng một canh giờ, rồi mới miễn cưỡng mở mắt hỏi.
Nghe được một câu như vậy, Hắc Huyền hận không thể ngất xỉu đi. Nhưng ông ta lại có nội lực trong người, muốn choáng cũng khó. Ông ta cũng đã phải kể cả việc nhỏ cỡ lông gà vỏ tỏi như “gà mái bị trộm” rồi, mà lão bản vẫn còn muốn tiếp tục nghe?
Ngay khi Hắc Huyền đằng hắng cổ họng khô khốc, chuẩn bị tiếp tục nhận mệnh nói tiếp, Vô Tình mới chậm rãi quyết định:“Còn lại ngày sau nói sau, ngươi nói tỉ mỉ về chuyện Độc Thánh là được.”
Nghe vậy, Hắc Huyền trước mắt bỗng tối sầm. Chuyện Độc Thánh không phải chuyện ông đã kể đầu tiên à? Ngay từ đầu lão bản đã không nghe phải không……
Hắc Huyền cam chịu kể lại sự việc lần nữa, thật ra ông ta cũng biết lão bản cũng chỉ cảm thấy hứng thú với một chuyện thôi. Đáng tiếc ai bảo tự ông ta quên quy tắc? Trừng phạt như vậy kỳ thật đã vô cùng khoan dung rồi, nghĩ đến đây, Hắc Huyền cũng thấy may mắn, ông ta biết lần này đại khái cứ như vậy cũng được cho qua.
“Đi tìm hiểu tin tức về Độc Thánh.” Nghe Hắc Huyền kể xong, Vô Tình phát hiện cũng không khác lắm với những gì mình đã biết. Chuyện Độc Thánh mất tích là sự thực không cần bàn cãi, bất kể nguyên nhân, giờ tìm được người mới là quan trọng. Còn vì sao hắn muốn tìm Độc Thánh, trước không đề cập tới cảm tình sư đồ, chính là tình cảnh hiện tại của hắn cũng buộc hắn phải đi tìm Độc Thánh —
Vấn đề cân bằng băng hỏa, cùng với phương pháp trở về, hắn không tin mỗi một lần nhảy vực đều có thể đến thế giới kia. Độc Thánh hành tẩu trên đại lục nhiều năm, lại là Tông sư tiên thiên sớm thành danh, nói vậy chắc cũng biết vài phương pháp.
“Rõ, chủ thượng còn gì phân phó thêm?” Hắc Huyền hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn nam nhân cao lớn kia như ám chỉ. Ông ta vẫn chưa hiểu được sức nặng của người đàn ông đó trong lòng lão bản, nên thật sự không biết phải an bài người này ở lại đâu. Khả năng nghe lời nói nhìn sắc mặt đối với một quản gia có khả năng là rất quan trọng, những hôm nay ông đã gặp khó khăn.
“À, đi giúp Utherus đặt mấy bộ quần áo vừa người, chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn mức thường, những chuyện khác như cũ.” Hoàn toàn không nhìn sự ám chỉ của Hắc Huyền, Vô Tình tự mình phân phó, về sau Utherus còn có thể cùng mình đi ra ngoài, không có mấy bộ quần áo tử tế là không được.
“Vâng.” Nghe lão bản phân phó, Hắc Huyền đáp. Utherus là ai, ông hiện tại không cần đoán cũng đã biết. Hóa ra nam nhân kia tên gọi Utherus à, tên như vậy, chẳng lẽ là dân tộc lánh đời nào đó? Sau nghĩ đến thân hình, gương mặt và ngôn ngữ không giống thường nhân của nam nhân, chuyện như vậy cũng hiểu được. Chẳng qua lão bản đi đâu bắt được người này?
“Không có chuyện gì, ngươi đi làm việc.” Nhìn Hắc Huyền đã quỳ một canh giờ vẫn có thể nghĩ linh tinh, Vô Tình bất đắc dĩ nói. Suy xét thêm, đây vừa là ưu điểm, vữa là khuyết điểm của người này, cứ kệ ông ta như vậy thôi……
“Vâng, chủ thượng.” Nghe vậy, Hắc Huyền nhanh chóng đứng dậy đi ra sân, ông ta đã nghe ra là lão bản lại không hài lòng. Nếu bị bắt lại, ông ta lại chịu khổ.
Nhưng quay đi, Hắc Huyền lại buồn bực phát hiện ông ta vẫn không biết nên an bài cái người tên Utherus kia ở đâu. Chẳng lẽ lão bản hắn……
Nghĩ đến đây Hắc Huyền đều thấy chính mình mơ mộng hão huyền, phòng của lão bản chưa bao giờ để người ngủ lại! Hôm nay quả nhiên là ông ta chịu quá nhiều kích thích mới nghĩ như vậy. Vẫn nên nhanh chóng đi chuẩn bị thêm vài cái phòng, lo trước khỏi hoạ!
Chờ Hắc Huyền đi rồi, Utherus mới ôm cả người Vô Tình về trong lòng, thấp giọng nói: ‘A Tình, đồ ăn của ngươi để ta giúp ngươi chuẩn bị đi.’ Tuy vẫn chưa nghe hiểu ngôn ngữ nơi này, thế nhưng từ “đồ ăn” Utherus nghe hiểu. Do sự giáo dục từ nhỏ nên y nhận định, đồ ăn của giống cái nhà mình đương nhiên là y tự mình chuẩn bị.
‘Ừ, ngươi muốn làm thì làm đi.’ Vô Tình không bất ngờ với yêu cầu của Utherus. Tuy ở đây nam tử xuống bếp cho người khác có hơi mất thân phận, nhưng Utherus phải người nơi này, hơn nữa hắn cũng không sợ người khác sẽ khinh thường Utherus, chung quy nắm đấm còn ở đó.
‘Phòng bếp ở đâu?’ nhìn sắc trời không còn sớm, Utherus hỏi. Cũng đến lúc nên chuẩn bị bữa tối, hôm nay y cuối cùng có thể thật sự xuống bếp.
‘Hôm nay đừng làm, lát đi tắm rửa một cái, ăn tối xong, ta mang ngươi đi làm quen nơi này một chút.’ không vội để Utherus vào phòng bếp, Vô Tình đề nghị. Chung quy lâu lắm không trở lại, hắn là một lão bản “đủ tư cách”, cũng cần tuần tra sản nghiệp của hắn không phải sao?
‘Được.’ Utherus gật đầu đáp, tuy rằng không biết nếu mình không chuẩn bị đồ ăn, đồ ăn này sẽ do ai chuẩn bị; Nhưng thế giới này khác biệt, Utherus biết, phần lớn người ở đây sẽ không tự mình săn bắn, bọn họ sẽ tiêu tiền đi tiệm ăn cơm.
Tuy rằng thực sự tiếp xúc với xã hội ở thế giới này còn không đến hai ngày, nhưng những gì chứng kiến hay nghe thấy trong hai ngày này cũng đủ để cho Utherus biết, xã hội này không bình đẳng. Vũ lực, thân thế, tiền tài đều quyết định địa vị con người ở thế giới này theo những cách khác nhau.
Nghĩ đến nam tử vừa quỳ nói chuyện với A Tình, Utherus đoán sơ sơ địa vị của người nọ ở đây. Lại nghĩ đến A Tình vừa đến thế giới này khi mới ba tuổi, khi đó A Tình vừa không có vũ lực, cũng không có người nhà bảo vệ, Utherus trong lòng đau xót — đừng nhìn viện này phồn hoa như thế, y vẫn có thể nghĩ đến bảo bối nhất định thực không dễ dàng mới có thể một mình sống sót ở thế giới này.
‘Utherus, đi, chúng ta đi tắm rửa.’ phỏng chừng Hắc Huyền bên kia đã sai bảo hạ nhân, Vô Tình nói. Bồn tắm lớn của hắn a, hắn rất nhớ nó. Trong khoảng thời gian này mặc dù Utherus cẩn thận chiếu cố, nhưng điều kiện dã ngoại chung quy không thể so sánh với nơi này. Nếu trước đây Vô Tình còn không so đo, nhưng giờ thân thể hắn suy yếu, nên cảm giác cũng khác biệt lớn.
‘Được, đi hướng nào?’Utherus ôm hắn đứng lên, đi tới cửa hỏi.
‘Ừm, bên phải…… Rẽ trái…… đi về phía trước…… Đến rồi, đẩy cửa vào đi thôi.’ chân chưa chạm đất, Vô Tình đã nhanh chóng được ôm đến phòng tắm.
Vừa lòng nhìn bể nước tỏa hơi nóng, Vô Tình đang chuẩn bị bảo Utherus thả mình xuống, lại không ngờ Utherus đã bắt đầu tháo đai lưng của hắn……
Bị ánh mắt nghiêm túc của Utherus nhìn đến mức hơi chột dạ, Vô Tình rầu rĩ nhìn sang nơi khác. Khoảng thời gian trước đây hắn không động đậy nổi, trước khi ngủ, Utherus cũng cởi quần áo cho hắn như vậy. Nhưng lần này rõ ràng là Utherus mang theo đầy đủ lý trí, trước kia chỉ sợ chưa từng có ai dùng ánh mắt quý trọng như vậy nhìn thân thể hắn. Xem ra, có đôi khi quá nhạy cảm với nhân tâm cũng không phải chuyện tốt!
Nhìn biểu cảm đáng yêu của bạn đời, động tác trên tay Utherus không ngừng, lúc nào nên làm cái gì, trong lòng y biết rất rõ. Mấy ngày nay tuy A Tình chưa từng oán giận gì, nhưng trong lòng Utherus rõ, điều kiện sinh hoạt dã ngoại thật sự không tốt cho giống cái.
Đột nhiên nghe được Utherus hít thở nặng hơn, Vô Tình cảm nhận được hơi ẩm xung quanh đều đánh úp về phía thân thể hắn, một lớp quần áo cuối cùng cũng bị cởi ra. Trong lúc đó ánh mắt Utherus càng ngày càng nóng rực, Vô Tình không nhìn cũng cảm nhận được…
Nhìn thân thể tinh xảo hoàn toàn lộ ra trước mắt, Utherus hít sâu một hơi. Utherus đè dục vọng của mình xuống, nhanh chóng kéo váy da thú trên người, bước vào trong nước. Sau khi xác nhận nhiệt độ nước thích hợp, mới chậm rãi thả người trong lòng vào trong nước.
Rơi vào trong nước ấm áp, Vô Tình thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm, tùy ý Utherus kì lưng cho mình. Hắn cũng không lo lắng Utherus sẽ làm gì với hắn, dù làm, cũng không sao cả……
Tác giả có lời muốn nói: khi quản gia phúc hắc gặp gỡ chủ nhân yêu nghiệt, ông ta cũng chỉ có thể là bôi cụ (bi kịch) ╮[╯▽╰]╭……
Hắc quản gia cứ làm mình nghĩ đến Sở Bá Thiên Mai Kiều Lý – Ở đợ đen nhà Phantomhive thôi nên mình sẽ gọi ông Hắc Huyền là quản gia Hắc.
Tác giả: Điều đường quả
Edit: An Braginski
‘Utherus, giúp ta xoa bóp eo.’ Vô Tình nói, tựa vào người Utherus, rất hài lòng. Trong khoảng thời gian này tay nghề của Utherus tiến bộ hơn nhiều, mỗi lần lực ấn đều vừa đủ, hắn rất thích.
‘A Tình, như vậy có ổn không?’ Utherus do dự nhìn Hắc Huyền ngồi một bên, y có thể không để ý việc người khác nhìn mình thế nào, nhưng y để ý việc người khác nhìn A Tình thế nào. Y cũng không quên ‘nam sủng’ mà A Tình từng kể, y không thể chỉ vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà khiến A Tình ở đây không dễ ngẩng mặt làm người.
‘Ha ha, đây là địa bàn của ta, không ai dám nói nhảm đâu, yên tâm.’ Vô Tình có lẽ đã biết Utherus đang băn khoăn điều gì, cười giải thích.
Thật ra, cho dù Utherus ôm hắn ở trên đường cái, Vô Tình chắc cũng sẽ không để ý, cái nhìn của thế nhân có liên quan gì đến hắn đâu? Còn ở trong viện này, dù Utherus có vẻ ngoài nam tử khí khái đến đâu, nếu không nhìn ra thực lực của Utherus, chỉ sợ người bị cho là sủng nhi sẽ là Utherus cơ……
Hắc Huyền nhìn hai người hỗ động trên tọa tháp, đặc biệt là khi nghe thấy thứ ngôn ngữ ông ta hoàn toàn nghe không hiểu, liền cảm giác thế giới này thật huyền huyễn —
Đúng là có rất nhiều người vây quanh lão bản, nhưng dường như chưa từng có ai có thể thân cận với lão bản như vậy. Chẳng lẽ nhiều năm như vậy lão bản không muốn ai cả, là vì thích loại hình này? Nhìn nam nhân cường tráng kia, Hắc Huyền thấy hơi lạnh, chẳng lẽ nam nhân như vậy ngon hơn hả? Lão bản không hổ là lão bản! Ngay cả nam nhân dã tính như vậy cũng bị thuần hóa.
Hắc Huyền chưa bao giờ nghĩ rằng lão bản nhà ông sẽ là người ở dưới, người khác không biết thủ đoạn của lão bản, nhưng ông biết rõ lắm! Cho dù có thể ngụy trang, nhưng nội tâm của nam nhân yêu nghiệt này cao ngạo thật sự, sao có thể cam tâm ở dưới thân người khác?
“Quản gia Hắc, hai năm nay tình huống ở đây thế nào?” Không thèm để ý Hắc Huyền lại đang nghĩ lung tung đi đâu, Vô Tình nhíu mày, chọn một vấn đề không quan trọng bắt đầu hỏi.
“Khởi bẩm chủ thượng, hai năm nay tình hình làm ăn của Lầu Vong Tình đều tương đối ổn định.” Nghe Vô Tình hỏi, Hắc Huyền lập tức quỳ xuống, nghiêm giọng đáp. Bình thường lão bản là sẽ không gọi ông là “quản gia Hắc”, nếu gọi, nghĩa là ông sắp xui xẻo. Vừa nghĩ đến đây, Hắc Huyền liền hối hận. Quả nhiên ông không nên nghĩ quá nhiều trước mặt lão bản, chung quy dù ông chỉ gọi hắn là lão bản, nhưng trên thực tế hắn vẫn là chủ tử của ông, một chủ tử cực kỳ lợi hại!
“Diêm ma điện bên kia thì sao?” Liếc mắt nhìn Hắc Huyền quỳ trên mặt đất, Vô Tình tiếp tục nhẹ nhàng bâng quơ hỏi. Lâu lắm không trở về, người này cần phải được dạy dỗ lại. Có những lúc suy nghĩ nhiều quá, cũng sẽ hỏng việc.
Hắc Huyền bắt đầu nghiêm túc sắp xếp những chuyện lớn dựa theo sự hứng thú của lão bản, bắt đầu nói đến từng tin tức ông ta có được và lý giải được, ông cũng không dám tiếp tục nghĩ đến những chuyện không liên quan nữa ……
“Ừm, còn gì nữa?” Vô Tình để cho Hắc Huyền quỳ nói khoảng một canh giờ, rồi mới miễn cưỡng mở mắt hỏi.
Nghe được một câu như vậy, Hắc Huyền hận không thể ngất xỉu đi. Nhưng ông ta lại có nội lực trong người, muốn choáng cũng khó. Ông ta cũng đã phải kể cả việc nhỏ cỡ lông gà vỏ tỏi như “gà mái bị trộm” rồi, mà lão bản vẫn còn muốn tiếp tục nghe?
Ngay khi Hắc Huyền đằng hắng cổ họng khô khốc, chuẩn bị tiếp tục nhận mệnh nói tiếp, Vô Tình mới chậm rãi quyết định:“Còn lại ngày sau nói sau, ngươi nói tỉ mỉ về chuyện Độc Thánh là được.”
Nghe vậy, Hắc Huyền trước mắt bỗng tối sầm. Chuyện Độc Thánh không phải chuyện ông đã kể đầu tiên à? Ngay từ đầu lão bản đã không nghe phải không……
Hắc Huyền cam chịu kể lại sự việc lần nữa, thật ra ông ta cũng biết lão bản cũng chỉ cảm thấy hứng thú với một chuyện thôi. Đáng tiếc ai bảo tự ông ta quên quy tắc? Trừng phạt như vậy kỳ thật đã vô cùng khoan dung rồi, nghĩ đến đây, Hắc Huyền cũng thấy may mắn, ông ta biết lần này đại khái cứ như vậy cũng được cho qua.
“Đi tìm hiểu tin tức về Độc Thánh.” Nghe Hắc Huyền kể xong, Vô Tình phát hiện cũng không khác lắm với những gì mình đã biết. Chuyện Độc Thánh mất tích là sự thực không cần bàn cãi, bất kể nguyên nhân, giờ tìm được người mới là quan trọng. Còn vì sao hắn muốn tìm Độc Thánh, trước không đề cập tới cảm tình sư đồ, chính là tình cảnh hiện tại của hắn cũng buộc hắn phải đi tìm Độc Thánh —
Vấn đề cân bằng băng hỏa, cùng với phương pháp trở về, hắn không tin mỗi một lần nhảy vực đều có thể đến thế giới kia. Độc Thánh hành tẩu trên đại lục nhiều năm, lại là Tông sư tiên thiên sớm thành danh, nói vậy chắc cũng biết vài phương pháp.
“Rõ, chủ thượng còn gì phân phó thêm?” Hắc Huyền hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn nam nhân cao lớn kia như ám chỉ. Ông ta vẫn chưa hiểu được sức nặng của người đàn ông đó trong lòng lão bản, nên thật sự không biết phải an bài người này ở lại đâu. Khả năng nghe lời nói nhìn sắc mặt đối với một quản gia có khả năng là rất quan trọng, những hôm nay ông đã gặp khó khăn.
“À, đi giúp Utherus đặt mấy bộ quần áo vừa người, chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn mức thường, những chuyện khác như cũ.” Hoàn toàn không nhìn sự ám chỉ của Hắc Huyền, Vô Tình tự mình phân phó, về sau Utherus còn có thể cùng mình đi ra ngoài, không có mấy bộ quần áo tử tế là không được.
“Vâng.” Nghe lão bản phân phó, Hắc Huyền đáp. Utherus là ai, ông hiện tại không cần đoán cũng đã biết. Hóa ra nam nhân kia tên gọi Utherus à, tên như vậy, chẳng lẽ là dân tộc lánh đời nào đó? Sau nghĩ đến thân hình, gương mặt và ngôn ngữ không giống thường nhân của nam nhân, chuyện như vậy cũng hiểu được. Chẳng qua lão bản đi đâu bắt được người này?
“Không có chuyện gì, ngươi đi làm việc.” Nhìn Hắc Huyền đã quỳ một canh giờ vẫn có thể nghĩ linh tinh, Vô Tình bất đắc dĩ nói. Suy xét thêm, đây vừa là ưu điểm, vữa là khuyết điểm của người này, cứ kệ ông ta như vậy thôi……
“Vâng, chủ thượng.” Nghe vậy, Hắc Huyền nhanh chóng đứng dậy đi ra sân, ông ta đã nghe ra là lão bản lại không hài lòng. Nếu bị bắt lại, ông ta lại chịu khổ.
Nhưng quay đi, Hắc Huyền lại buồn bực phát hiện ông ta vẫn không biết nên an bài cái người tên Utherus kia ở đâu. Chẳng lẽ lão bản hắn……
Nghĩ đến đây Hắc Huyền đều thấy chính mình mơ mộng hão huyền, phòng của lão bản chưa bao giờ để người ngủ lại! Hôm nay quả nhiên là ông ta chịu quá nhiều kích thích mới nghĩ như vậy. Vẫn nên nhanh chóng đi chuẩn bị thêm vài cái phòng, lo trước khỏi hoạ!
Chờ Hắc Huyền đi rồi, Utherus mới ôm cả người Vô Tình về trong lòng, thấp giọng nói: ‘A Tình, đồ ăn của ngươi để ta giúp ngươi chuẩn bị đi.’ Tuy vẫn chưa nghe hiểu ngôn ngữ nơi này, thế nhưng từ “đồ ăn” Utherus nghe hiểu. Do sự giáo dục từ nhỏ nên y nhận định, đồ ăn của giống cái nhà mình đương nhiên là y tự mình chuẩn bị.
‘Ừ, ngươi muốn làm thì làm đi.’ Vô Tình không bất ngờ với yêu cầu của Utherus. Tuy ở đây nam tử xuống bếp cho người khác có hơi mất thân phận, nhưng Utherus phải người nơi này, hơn nữa hắn cũng không sợ người khác sẽ khinh thường Utherus, chung quy nắm đấm còn ở đó.
‘Phòng bếp ở đâu?’ nhìn sắc trời không còn sớm, Utherus hỏi. Cũng đến lúc nên chuẩn bị bữa tối, hôm nay y cuối cùng có thể thật sự xuống bếp.
‘Hôm nay đừng làm, lát đi tắm rửa một cái, ăn tối xong, ta mang ngươi đi làm quen nơi này một chút.’ không vội để Utherus vào phòng bếp, Vô Tình đề nghị. Chung quy lâu lắm không trở lại, hắn là một lão bản “đủ tư cách”, cũng cần tuần tra sản nghiệp của hắn không phải sao?
‘Được.’ Utherus gật đầu đáp, tuy rằng không biết nếu mình không chuẩn bị đồ ăn, đồ ăn này sẽ do ai chuẩn bị; Nhưng thế giới này khác biệt, Utherus biết, phần lớn người ở đây sẽ không tự mình săn bắn, bọn họ sẽ tiêu tiền đi tiệm ăn cơm.
Tuy rằng thực sự tiếp xúc với xã hội ở thế giới này còn không đến hai ngày, nhưng những gì chứng kiến hay nghe thấy trong hai ngày này cũng đủ để cho Utherus biết, xã hội này không bình đẳng. Vũ lực, thân thế, tiền tài đều quyết định địa vị con người ở thế giới này theo những cách khác nhau.
Nghĩ đến nam tử vừa quỳ nói chuyện với A Tình, Utherus đoán sơ sơ địa vị của người nọ ở đây. Lại nghĩ đến A Tình vừa đến thế giới này khi mới ba tuổi, khi đó A Tình vừa không có vũ lực, cũng không có người nhà bảo vệ, Utherus trong lòng đau xót — đừng nhìn viện này phồn hoa như thế, y vẫn có thể nghĩ đến bảo bối nhất định thực không dễ dàng mới có thể một mình sống sót ở thế giới này.
‘Utherus, đi, chúng ta đi tắm rửa.’ phỏng chừng Hắc Huyền bên kia đã sai bảo hạ nhân, Vô Tình nói. Bồn tắm lớn của hắn a, hắn rất nhớ nó. Trong khoảng thời gian này mặc dù Utherus cẩn thận chiếu cố, nhưng điều kiện dã ngoại chung quy không thể so sánh với nơi này. Nếu trước đây Vô Tình còn không so đo, nhưng giờ thân thể hắn suy yếu, nên cảm giác cũng khác biệt lớn.
‘Được, đi hướng nào?’Utherus ôm hắn đứng lên, đi tới cửa hỏi.
‘Ừm, bên phải…… Rẽ trái…… đi về phía trước…… Đến rồi, đẩy cửa vào đi thôi.’ chân chưa chạm đất, Vô Tình đã nhanh chóng được ôm đến phòng tắm.
Vừa lòng nhìn bể nước tỏa hơi nóng, Vô Tình đang chuẩn bị bảo Utherus thả mình xuống, lại không ngờ Utherus đã bắt đầu tháo đai lưng của hắn……
Bị ánh mắt nghiêm túc của Utherus nhìn đến mức hơi chột dạ, Vô Tình rầu rĩ nhìn sang nơi khác. Khoảng thời gian trước đây hắn không động đậy nổi, trước khi ngủ, Utherus cũng cởi quần áo cho hắn như vậy. Nhưng lần này rõ ràng là Utherus mang theo đầy đủ lý trí, trước kia chỉ sợ chưa từng có ai dùng ánh mắt quý trọng như vậy nhìn thân thể hắn. Xem ra, có đôi khi quá nhạy cảm với nhân tâm cũng không phải chuyện tốt!
Nhìn biểu cảm đáng yêu của bạn đời, động tác trên tay Utherus không ngừng, lúc nào nên làm cái gì, trong lòng y biết rất rõ. Mấy ngày nay tuy A Tình chưa từng oán giận gì, nhưng trong lòng Utherus rõ, điều kiện sinh hoạt dã ngoại thật sự không tốt cho giống cái.
Đột nhiên nghe được Utherus hít thở nặng hơn, Vô Tình cảm nhận được hơi ẩm xung quanh đều đánh úp về phía thân thể hắn, một lớp quần áo cuối cùng cũng bị cởi ra. Trong lúc đó ánh mắt Utherus càng ngày càng nóng rực, Vô Tình không nhìn cũng cảm nhận được…
Nhìn thân thể tinh xảo hoàn toàn lộ ra trước mắt, Utherus hít sâu một hơi. Utherus đè dục vọng của mình xuống, nhanh chóng kéo váy da thú trên người, bước vào trong nước. Sau khi xác nhận nhiệt độ nước thích hợp, mới chậm rãi thả người trong lòng vào trong nước.
Rơi vào trong nước ấm áp, Vô Tình thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm, tùy ý Utherus kì lưng cho mình. Hắn cũng không lo lắng Utherus sẽ làm gì với hắn, dù làm, cũng không sao cả……
Tác giả có lời muốn nói: khi quản gia phúc hắc gặp gỡ chủ nhân yêu nghiệt, ông ta cũng chỉ có thể là bôi cụ (bi kịch) ╮[╯▽╰]╭……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất