Xuyên Thành Tra Công Sủng Phu Lang

Chương 13

Trước Sau
Hô hấp ấm áp phun ở cổ, thân thể Tiết Văn Hãn cứng đờ, sau lại chậm rãi thả lỏng xuống, giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Nhật An, “Đừng sợ, không có việc gì.”

Vừa dứt lời, liền cảm giác được trong cổ nóng lên, Tiết Văn Hãn đang vỗ lưng Tô Nhật An dừng một chút, như hiểu được cái gì đó, lại có nguồn nhiệt cuồn cuộn không ngừng tưới ướt cổ áo, cuối cùng biến thành băng băng lương lương cảm giác, Tiết Văn Hãn biết là y khóc, cũng không nói gì.

Kiên nhẫn trấn an y: “Đừng sợ, không có việc gì, ngươi xem chúng ta hiện tại đã an toàn, sẽ không nguy hiểm nữa, đừng sợ.”

“Ừm”Tô Nhật An vùi đầu vào cổ Tiết Văn Hãn rầu rĩ lên tiếng.

Cánh tay gắt gao ôm Tiết Văn Hãn cũng không có buông ra.

Tô Nhật An cũng không biết y làm sao vậy.

Cứ muốn dựa vào Tiết Văn Hãn như vậy, vẫn luôn dựa vào, không muốn động động.

Hành động của hai người chấn kinh một đám quần chúng ăn dưa.

Hai mặt nhìn nhau.

Tiện đà biến thành ríu rít nghị luận:

“An ca nhi…… Này, này cũng quá lớn gan đi, cứ như vậy liền nhào qua, không sợ bị đánh sao?!” Trừ bỏ mấy cái tư tưởng bảo thủ cảm thấy hai người đồi phong bại tục, thấy Tô Nhật An nhào vào lòng Tiết Văn Hãn, đại đa số người đều thay Tô Nhật An đổ mồ hôi.

Tiếp theo, thấy Tiết Văn Hãn không những không đánh Tô Nhật An, còn giơ tay vỗ nhẹ vào lưng Tô Nhật An, lại biến thành: “Bọn họ từ khi nào tốt như vậy?!”

Có người cao hứng thay Tô Nhật An:

“Nếu hắn vẫn luôn đau An ca nhi như vậy, có lẽ về sau An ca nhi sẽ được hưởng phúc.” Còn không phải là có phúc, căn nhà lớn như vậy, nghe nói còn thuê người hầu, như thế mà còn chưa hưởng phúc?! Trong thôn có ai so được?

“An ca nhi mệnh khổ, cũng may cuối cùng Tiết tiểu tử hồi tâm chuyển ý.”

“Đúng vậy, An ca nhi khổ nhiều năm như vậy, cũng coi như là hết khổ.”

Có người không muốn người khác sống tốt, ăn chua nói chát, “Biết đâu không được hai ngày, rồi đâu lại vào đấy, mất mặt lắm."

Có người hâm mộ: “Nếu phu quân tương lai cũng đối tốt với ta như vậy thì tốt quá.”

Mọi người ngươi một câu ta một câu, tự cho là mình nói nhỏ lắm, lại không biết Tiết Văn Hãn nhĩ lực kinh người, đã sớm đem toàn bộ lời bọn họ nói nghe đến nhất thanh nhị sở, Tiết Văn Hãn ngẩng đầu cảnh cáo nhìn cái người đâm đâm chọt chọt không muốn Tô Nhật An sống tốt.

Vừa mới chuẩn bị thu hồi tầm mắt, liền nhìn thấy Tô Đậu Tử tránh thoát lòng ngực Tô Thế Bình, khóc lóc lộc cộc chạy tới bên người bọn họ.



Tô Thế Bình vốn dĩ muốn đi theo, thấy Tiết Văn Hãn nhìn Tô Đậu Tử, liền ngừng lại.

Tô Đậu Tử chạy tới, hô to một tiếng “A Mỗ” lập tức bổ nhào vào người Tô Nhật An.

Tô Đậu Tử đến gần, Tiết Văn Hãn liền thất sủng.

Tô Nhật An lập tức lui ra khỏi lòng ngực Tiết Văn Hãn, sau đó ôm lấy Tô Đậu Tử, phụ tử ôm nhau khóc thành đoàn.

Vừa lúc Tiết Văn Hãn nhớ tới Tô Nhật An nói y bị rắn cắn, nói một câu: “Ta nhìn xem thương thế của ngươi.” Sau liền bắt lấy chân Tô Nhật An, cởi giày Tô Nhật An ra, chuẩn bị xem vết thương trên đùi Tô Nhật An.

Tiết Văn Hãn tốc độ quá nhanh, Tô Nhật An còn chưa kịp không phản ứng lại, hắn đã cởi giày ra, nhấc quần lót lên.

Hoàn toàn quên mất, nơi này không phải năm 2019, tư tưởng con người còn chưa cởi mở.

Làm trò cởi giày kéo quần lót lên trước mặt nhiều nam nhân ca nhi nữ tử như vậy, Tô Nhật An sắc mặt xoát một cái lập tức thay đổi, trở nên tái nhợt, giật giật muốn đem chân thu hồi, lại phát hiện chân trúng độc không có sức lực.

Há miệng thở dốc, gắt gao mà nắm chặt nắm tay, trong lòng chỉ còn lại vô tận tuyệt vọng.

Ông trời tại sao phải đối xử với y như vây?

Rốt cuộc y làm gì sai? . Xin ủng hộ chúng tôi tại * TRÙMTRUYỆN . o rg *

Bị ghét bỏ nhiều năm như vậy, làm trâu làm ngựa còn bị đánh, vốn tưởng rằng ngày tháng khổ sở đã qua, hiện tại rồi lại…… Lại bị nhục nhã trước mặt nhiều người như vậy

Rốt cuộc y đã làm gì sai?!

Không chỉ có Tô Nhật An, người khác cũng sôi nổi thay đổi sắc mặt.

Tiết Văn Hãn đây là có bao nhiêu ghét bỏ Tô Nhật An, muốn nhục nhã y như vậy.

Người vừa rồi còn mới chúc mừng, hâm mộ, giờ phút này đều im phăng phắc.

Nếu ngày tháng tốt đẹp phải trả giá bằng sự nhục nhã như vậy, bọn họ không cần đâu.

Người đứng gần đều theo bản năng về lùi về sau một bước, lại có một người tuổi trẻ đi vọt lên, chỉ vào Tiết Văn Hãn há mồm liền mắng:

“Tiết Văn Hãn ngươi đừng có quá đáng, ta biết ngươi có tiền, chướng mắt An ca nhi nhà ta, cho dù ngươi hưu y cũng tốt, cần gì nhục nhã y như vậy.”

Bị cỡ giày vén quần lót lên trước mặt người toàn thôn, cũng may Tô Nhật An đã thành thân, nếu là ca nhi chưa lập gia đình, chỉ sợ về sau nhà chồng cũng tìm không thấy.



Người này thật sự là rất quá đáng!!!

Tô Nhật Minh vốn dĩ bởi vì Tô Thế Bình quá thiên dị Tô Nhật An, luôn chướng mắt Tô Nhật An. Nhưng lúc này thật sự bị Tiết Văn Hãn chọc điên, tức giận liền quên Tiết Văn Hãn có bao nhiêu “Hung tàn”, trực tiếp đi lên quát Tiết Văn Hãn.

Cho dù Tô Nhật An có không tốt, thì cũng là con cháu Tô gia, là nhi tử duy nhất của nhị thúc

Tiết Văn Hãn cư nhiên……

Cư nhiên nhục nhã y như vậy.

Lúc mắng đặc biệt thống khoái, mắng xong, nhìn mọi người nguyên bản đứng bên cạnh giờ phút này không còn một ai, chỉ còn hắn và cha hắn đồng thời bị tức tới đen mặt, cùng với mấy cái tộc lão trong thôn mới vừa đến, Tô Nhật Minh mới nhớ tới…… Người này cũng không phải thiện nam tín nữ gì, là ác bá nhẹ nhàng quật ngã tám hán tử trong thôn.

Tức khắc có chút sợ hãi.

Ánh mắt nhìn về phía Tiết Văn Hãn cũng trở nên cảnh giác, sợ Tiết Văn Hãn tiếng lên đánh hắn.

Nhưng Tiết Văn Hãn lúc này sao còn quản được nhiều như vậy, thậm chí biểu tình tuyệt vọng của Tô Nhật An cũng bỏ qua, bởi vì hắn phát hiện vết cắn trên đùi Tô Nhật An đã sưng thành một vòng.

Hiển nhiên, độc tố đã bắt đầu khuếch tán.

Cũng may độc này không lợi hại, bằng không qua lâu như thế Tô Nhật An đã sớm mất mạng.

Nhưng cho dù độc tố không lợi hại, cũng là độc, thời gian lâu dài vẫn nguy hiểm tính mạng.

Trước kia tham gia quân ngũ có người bị rắn cắn khi tập huấn dã ngoại, nếu không có điều kiện chữa bệnh, mọi người đều nói sẽ giúp đối phương hút độc ra trước, bởi vậy nhìn thấy độc ấn trên đùi Tô Nhật An, Tiết Văn Hãn gần như không suy nghĩ, liền nâng đùi Tô Nhật An đặt lên đùi mình, sau đó cúi đầu hút độc Tô Nhật An.

Có người vốn dĩ cho rằng Tiết Văn Hãn ghét bỏ Tô Nhật An, nhìn thấy Tiết Văn Hãn thế nhưng không chê chân Tô Nhật An dơ liền hút độc cho Tô Nhật An đều phát ngốc.

Bao gồm cả Tô Nhật Minh phục hồi tinh thần lại sợ tới mức không biết làm sao cùng Tô Thế Bình đang chuẩn bị tiến lên lý luận với Tiết Văn Hãn.

Đều là vẻ mặt mộng bức.

Này…… Này rốt cuộc là có ý gì?

Là ghét bỏ? Hay là không chê?

________

Hãn said: " Các người đoán xem? "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau