Xuyên Thành Tra Công Sủng Phu Lang

Chương 34

Trước Sau
Nói làm liền làm, sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau Tiết Văn Hãn liền lên núi, chờ tới thời điểm ăn sáng liền cõng một cây gỗ sam xuống núi.

Về đến nhà, Tô Nhật An đang ở trong viện bồi Tô Đậu Tử chơi, Phúc thẩm đang nấu cơm, Phúc thúc thì tại trong viện đốn củi, thấy Tiết Văn Hãn trở về, Phúc thúc lại một lần nữa kinh ngạc với sức lực của Tiết Văn Hãn, vội vàng buông rìu đi tới giúp Tiết Văn Hãn.

Tiết Văn Hãn nói với ông, “Không cần, ngươi cứ vội đi, ta tự mình buông là được.”

Nói Tiết Văn Hãn đặt cây gỗ sam dựa gần cây Hoàng Dứa ngày hôm qua.

Tô Đậu Tử lộc cộc chạy tới, vui mừng hô một tiếng “Cha.”

Tô Nhật An đi theo phía sau nó, Tiết Văn Hãn trả lời xong Tô Đậu Tử lại hỏi, “So cha lại đi đốn cây? Cha muốn làm cái gì sao?”

Tiết Văn Hãn gấp dây thừng, “Đúng vậy” một tiếng, chờ quấn xong dây thừng lại ném tới dưới mái hiên chuyên môn để nông cụ. Bế Tô Đậu Tử cầm một khối điểm tâm đang ba ba nhìn hắn từ dưới đất lên, sờ sờ đầu Tô Đậu Tử đầu, sau mới ngẩng đầu, đột nhiên cười một cái, cười đến Tô Nhật An không thể hiểu được, hắn mới nói, “Trong nhà chỉ có một cái thùng tắm trong phòng ta, lại làm mấy cái.”

“Thùng tắm ~” Tô Nhật An sắc mặt cổ quái nhìn Tiết Văn Hãn một cái, sau duỗi tay chỉ chỉ căn phòng trước kia y ở, “Trong phòng kia cũng có một cái, tuy rằng có hơi nhỏ, nhưng cũng có thể sử dụng.”

“Ngươi nói cái thùng gỗ nhỏ cạnh cửa?” Cái thùng gỗ kia Tiết Văn Hãn lần trước cùng Tô Đậu Tử đi vào lấy sọt có nhìn thấy, rất nhỏ, lúc ấy hắn căn bản không xem nó là thùng tắm.

Kết quả, Tô Nhật An bất mãn, trừng mắt nhìn Tiết Văn Hãn một cái, “Có nhỏ như vậy sao?!”

“Cho Đậu Tử dùng không thành vấn đề.” Tiết Văn Hãn suy nghĩ một chút, thực uyển chuyển nói.

Đáng tiếc, Tô Nhật An cũng không cảm kích.

Nhưng thật ra Tô Đậu Tử vội vàng nói, “Cha phải làm thùng tắm sao?”

Tiết Văn Hãn “Ừ” một tiếng, hỏi nó “Đậu Tử muốn sao?”

Tô Đậu Tử còn tưởng rằng không có phần của nó, vừa nghe hấp dẫn, vội vàng nói: “Muốn muốn muốn, con muốn một cái lớn như vậy.” Nó dùng tay ở không trung khoa tay múa chân một chút.

Tiết Văn Hãn đáp ứng.

Tô Nhật An nhìn hai cha con hoà thuận vui vẻ, cũng liền không có lại mất hứng. Nghĩ tới cái gì, hỏi Tiết Văn Hãn, “Ngươi biết làm thùng tắm à?”

Tiết Văn Hãn không phải người trong thôn, trước kia đã trải qua cái gì, đã làm cái gì, biết cái gì bọn họ cũng không biết.

Này cũng hỗ trợ Tiết Văn Hãn chính đại quang minh làm thợ mộc, Tiết Văn Hãn: “Biết” một tiếng, “Rất đơn giản.”

Tiết Văn Hãn nói xong, Tô Nhật An đột nhiên nghĩ tới cây trâm Tiết Văn Hãn làm.

Nghĩ đến cây trâm, lại nghĩ tới sự tình đêm đó.

Mặt không khỏi đỏ lên “Ồ” một tiếng, sau nói: “Tùy ngươi” xoay người đi rồi.

Tô Nhật An vừa đi, Tiết Văn Hãn liền đem Tô Đậu Tử thả xuống, sau vỗ vỗ đầu Tô Đậu Tử, “Tự mình đi chơi.”

Tô Đậu Tử cắn một ngụm điểm tâm, cũng không trả lời Tiết Văn Hãn, bước chân ngắn nhỏ đặng đặng đặng liền chạy theo Tô Nhật An.

Tiết Văn Hãn trở về phòng mình một chuyến, ra tới còn sau xách theo cưa rìu tông đơ chờ làm gia cụ.

Tô Đậu Tử vốn dĩ đi theo Tô Nhật An, nhìn thấy công cụ trong tay Tiết Văn Hãn, lại tò mò chạy tới, một đôi mắt to hồng hộc lóe, một bên ăn một bên hỏi Tiết Văn Hãn, “Cha, cái này là để làm thùng tắm sao?”

Tiết Văn Hãn “Đúng vậy” một tiếng, vừa vặn Phúc thúc cũng chặt xong củi nhìn qua, Tiết Văn Hãn liền nói đơn giản một chút.

Sau đó xuống tay làm thùng tắm, vốn dĩ Tiết Văn Hãn muốn làm bằng gỗ sam, nhưng nghĩ đến nơi này mùa đông trời quá lạnh, dùng gỗ sam nước mau lạnh, cho nên, Tiết Văn Hãn quyết định dùng gỗ Sam cùng Hoàng Dứa chung với nhau.



Như vậy đã này nọ lại giữ ấm.

Tiết Văn Hãn cảm thấy hoàn mỹ, nói làm liền làm.

Trước đem cây cối cưa thành một đoạn một đoạn, sau ép thành ván gỗ, thời điểm Tiết Văn Hãn làm, Phúc thúc giúp hắn, tốc độ nhanh hơn chút so với Tiết Văn Hãn nghĩ.

Mới vừa đem gỗ sam tiệt khai, Tô Nhật An đã kêu bọn họ ăn sáng.

Ăn sáng xong, tiếp tục.

Một buổi trưa, rốt cuộc Tiết Văn Hãn cùng Phúc thúc đã đem hết tất cả gỗ Sam cùng Hoàng Dứa ép thành ván gỗ. . Truyện Huyền Huyễn

Buổi tối, Tiết Văn Hãn thừa dịp bọn Tô Nhật An đều ngủ rồi trộm đem ván gỗ dời vào trong không gian.

Tuy rằng không ngâm gia cụ làm ra vẫn có năng lực đặc thù, nhưng ngâm qua hiệu quả sẽ càng tốt, cho nên ——

Buổi sáng ngày hôm sau, sớm, mọi người còn chưa có thức, Tiết Văn Hãn lại giống như ăn trộm, lén lút, từ trong không gian lôi ra.

Tiết Văn Hãn cảm thấy chính mình cũng đủ vất vả.

Cũng may hiệu quả thật sự không tồi, buổi tối làm tòng một cái thùng tắm, Tiết Văn Hãn thử qua cảm thấy hiệu quả, thật đúng là không tồi.

Nước đổ vào thùng tắm có để lâu cũng không lạnh, còn một loại hiệu quả khác……Tạm thời không biết được.

Làm xong một cái thùng tắm, Tiết Văn Hãn cũng không vội vã làm cái tiếp theo, mà là cùng Tô Nhật An thương lượng, đóng mấy tấm gỗ Hoàng Dứa lên tường trong phòng của Tô Nhật An và Tô Đậu Tử.

Tô Nhật An không biết hiệu quả mấy thứ này, Tiết Văn Hãn cũng không có biện pháp nói với y, có chút khó xử, cuối cùng vẫn là Tô Nhật An hỏi hắn, “Ngươi có phải sợ Đậu Tử đem tường làm dơ hay không.” Tiểu hài tử lớn cỡ Tô Đậu Tử đúng là thời điểm nghịch ngợm, Tô Đậu Tử đừng nhìn đặc biệt ngoan, phá lên cũng đặc biệt dọa người, thường xuyên hai tay dính đầy bùn liền trét lên người y.

Tô Nhật An cho rằng Tiết Văn Hãn làm là vì nguyên nhân này.

Tiết Văn Hãn tuy rằng không phải, nhưng lúc này hắn thật sự tìm không thấy cái cớ nào khác, cuối cùng cứ để Tô Đậu Tử cõng nồi đi. Mặt tường không lớn, khó khăn cũng nhỏ, theo lý thì rất nhanh sẽ xong.

Nhưng cuối cùng đến lúc tối đi ngủ, Tiết Văn Hãn còn làm xong, trên giường không có đệm chăn, phủ kín ván gỗ.

Người căn bản không có biện pháp ngủ.

Tô Nhật An có chút khó xử, Tiết Văn Hãn rất “Hảo tâm” mời Tô Nhật An ngủ cùng hắn.

Tô Nhật An còn chưa có đáp ứng, Tô Đậu Tử vẫn luôn cầm đường ăn liền thay y trả lời, “Được nha được nha.” Nói xong quay đầu ôm lấy Tô Nhật An, trộm tiến đến bên tau Tô Nhật An, nói: “A Mỗ, chúng ta đêm nay ngủ cùng cha nha.”

Tô Nhật An có chút khó xử, nhìn Tô Đậu Tử, sau lại nhìn Tiết Văn Hãn cười tủm tỉm nhìn mình như sói xám, cuối cùng gật đầu bất đắc dĩ.

Đồng ý.

Tô Đậu Tử thật cao hứng, nhìn thấy Tô Nhật An đáp ứng, lập tức liền duỗi tay, một tay một cái, lôi kéo Tiết Văn Hãn cùng Tô Nhật An, “Kia cha, A Mỗ, chúng ta đi ngủ thôi!”

Tô Nhật An nhìn thời tiết bên ngoài, xác thật không còn sớm.

Bất quá, ngày thường Tô Đậu Tử lúc này tuyệt đối không ngủ.

Nhưng Tô Đậu Tử lôi kéo, y lại không thể nói không, có vẻ làm ra vẻ.

Vào phòng Tiết Văn Hãn, Tô Đậu Tử liền buông hai người ra, chính mình đặng đặng đặng trước chạy vội vào, đi vào liền bò lên trên giường.

Nơi này thời tiết tương đối rét lạnh, tháng 10 đã yêu cầu nung giường.

Giường Tiết Văn Hãn nung rất ấm.



Tô Đậu Tử lên giường sau liền tìm cho mình cái vị trí nó cảm thấy thích hợp —— nằm giữa giường.

Tiết Văn Hãn liếc nó một cái, ngày thường đặc có ánh mắt, hôm nay như thế nào không ánh mắt như vậy, không biết ngủ bên cạnh đi.

Tô Nhật An rất vừa lòng với hành động của Tô Đậu Tử, giơ tay sờ sờ đầu Tô Đậu Tử, làm lơ ánh mắt bất mãn của Tiết Văn Hãn, hơi hơi cong cong môi, nói với Tô Đậu Tử, “Đậu Tử ngoan.”

Tô Đậu Tử hắc hắc cười hai tiếng, liền nghe Tiết Văn Hãn nói, “Đậu Tử đã lớn như vậy, vẫn cùng người lớn ngủ chung là không tốt, chờ thêm mấy ngày nhờ Phúc thẩm thu thập một gian phòng cho Đậu Tử ở.”

“Con không cần.” Tiết Văn Hãn mới nói xong, Tô Đậu Tử liền ôm chặt Tô Nhật An.

Nó mới không cần tách ra với A Mỗ.

Tô Nhật An ngẩng đầu nhìn Tiết Văn Hãn một cái, sau đó cười nói, “Đậu Tử bây giờ còn nhỏ, chờ thêm mấy năm rồi nói sau!”

Tiết Văn Hãn ngoài miệng chưa nói, trong lòng hừ hừ, chờ tắm vài lần xem ngươi còn nói như vậy không.

Hắn không vội.

Hắn một chút cũng không vội.

Trong lòng nghĩ không vội, buổi tối chờ Tô Đậu Tử ngủ rồi liền rất vô lương đem Tô Đậu Tử dịch tới một bên trên giường, đem Tô Nhật An dịch lại đây.

Tô Nhật An vốn dĩ liền bởi vì cùng hắn ở chung một cái phòng khẩn trương không ngủ, Tiết Văn Hãn ôm một cái, Tô Nhật An lập tức nhận ra.

Vội vàng duỗi tay đè lại tay Tiết Văn Hãn, cảnh cáo nhìn về phía Tiết Văn Hãn… Nhưng, trời tối. Tiết Văn Hãn căn bản không nhìn thấy ánh mắt y, cảm nhận được động tác của y, Tiết Văn Hãn cúi đầu trấn a hôn hôn mũi hắn, cố tình đè thấp thanh âm, dụ hoặc nói, “Ngoan, đừng nhúc nhích.”

Tô Nhật An bị hơi thở của hắn phun ở mũi cùng với một tiếng kia tê tê dại dại, xuyên thẳng tim làm thân thể y cứng đờ, chờ lại phản ứng lại, y đã vào ổ chăn của Tiết Văn Hãn.

Mà Tiết Văn Hãn nghiêng thân mình, bò trên người y hôn y. Mà trong cổ họng y, cư nhiên lại phát ra cái loại âm thanh làm người khó có thể mở miệng.

Tô Nhật An “Ưm” một tiếng, vội vàng duỗi tay muốn đẩy Tiết Văn Hãn ra, lại phát hiện…… Tiết Văn Hãn thế nhưng không có mặc quần áo, vai trần.

Tô Nhật An trực tiếp choáng váng, “Ngươi” một tiếng muốn nói Tiết Văn Hãn, nhưng y còn chưa kịp nói, Tiết Văn Hãn liền ngăn chặn môi y.

Tiết Văn Hãn kỹ thuật rõ ràng tốt hơn lần đầu tiên rất nhiều, một đường công thành đoạt đất, Tô Nhật An phát hiện y thế nhưng chống đỡ không được, cuối cùng…… Nếu không phải Tiết Văn Hãn thủ hạ lưu tình, phỏng chừng đã sớm bị ăn sạch sẽ.

Kỳ thật, trong lòng Tiết Văn Hãn cũng không muốn thủ hạ lưu tình, nề hà cái siêu cấp bóng đèn Tô Đậu Tử quá sáng, đừng nói nó có khả năng sẽ tỉnh lại, cho dù không Tô Nhật An cũng tuyệt đối không cho phép hắn làm.

Nhân lúc còn sớm phanh lại mới tốt, vạn nhất làm được một nửa, Tô Nhật An phản ứng lại… Lấy hiểu biết Tiết Văn Hãn đối với Tô Nhật An, nếu Tô Nhật An phản ứng lại, tuyệt đối sẽ không để hắn tiếp tục.

Đến lúc đó có vào hay không, lui hay không lui mới khó chịu.

Còn không bằng nhân lúc còn sớm dừng lại.

Bất quá, lần này buông tha y, hôm nào hắn nhất định phải đem siêu cấp bóng đèn Tô Đậu Tử tiễn đi.

Đến lúc đó, làm cái gì còn không phải hắn quyết định.

Tiết Văn Hãn nghĩ trong lòng, Tô Nhật An tự nhiên không biết. Chờ Tiết Văn Hãn rời đi, đôi tay y còn ôm lưng Tiết Văn Hãn, đầu oa trong lòng Tiết Văn Hãn, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

Sau, không cẩn thận đụng tới nơi nào đó, thân thể cứng đờ, liền đại khí cũng không dám thở hổn hển, thật cẩn thận dịch m về sau, kéo ra khoảng cách giữa y và Tiết Văn Hãn.

________

Editor: Nếu theo diễn biến tâm ký của công thì tính ra cũng không nhanh lắm. Lúc này mà ảnh không động tay động chân tui mới thấy có cấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau