Xuyên Thành Tra Công Sủng Phu Lang
Chương 36
Lúc trước tra công gần như mỗi ngày đều ở trấn trên, Tiết Văn Hãn đối trấn trên cũng tính quen thuộc.
Sau khi đến trấn trên, Tiết Văn Hãn trực tiếp dẫn theo Tô Nhật An đi nới tụ tập khất cá -- Diễn Lâu cũ ở trấn đông.
Mọi người ở Bạch Thương thích nghe hí kịch, nhưng mọi người ở tiểu thành trấn so không được với những gia đình giàu có, mời không nổi gánh hát, cho nên ở đây liền có truyền thống ngày lễ ngày tết một hoặc nhiều thôn ở phụ cụ sẽ cùng nhau hùng tiền mời gánh hát đến biểu diễn.
Bởi vì người xem hí kịch nhiều, để thuận lợi co càng nhiều người tới xem hơn cho nên diễn lâu ở đây luôn được xây rất lớn.
Tựa như một tòa trước mặt hai người Tiết Văn Hãn, tuy rằng đã thực cũ nát, nhưng thoạt nhìn vẫn cao lớn hơn các kiến trúc xung quanh.
Bởi vì hát tuồng đề cập thần linh nhiều, diễn lâu không chỉ cao lớn, hơn nữa nguyên vật liệu dùng để chế tác cũng đều là cực tốt, cho nên nơi này tuy rằng cũ nát...... Nhưng đối với nhóm khất cái không nhà để về mà nói, nơi này là tốt tới không thể tốt hơn.
Bởi vậy, muốn tìm khất cái, tới nơi này là được rồi.
Tiết Văn Hãn tới tìm khất cái, đương nhiên không phải bởi vì hắn hảo tâm, mà là bởi vì bọn họ là người linh thông tin tức nhất ở trấn trên, không gì sánh nổi......
Tiết Văn Hãn nếu muốn bán trâm, khẳng định không thể chỉ mở cái sạp bé tí, ít nhất cũng phải được cái cửa hàng nhỏ.
Chỗ nào nào có cho thuê cửa hàng, không có người nào có thể rõ ràng hơn khất cái ở đây.
Cho nên, vừa đến trấn trên, Tiết Văn Hãn liền đến một cửa hàng mua mấy cái màn thầu, cầm tới này diễn lâu cũ.
Quả nhiên, nhóm khất cái này cũng như hắn nghĩ, mới nghe Tiết Văn Hãn hỏi gần nhất trấn trên có chỗ nào cho thuê cửa hàng.
Lập tức có một tiểu khất cái 11-12 nói, "Phía trước, bên cạnh cửa hàng vải Chính Xuyên có một cái tiệm đồ ăn vặt muốn đóng cửa, hiện tại muốn cho thuê, bất quá tiền thuê có hơi đắt."
Nói xong do dự một chút, tiểu khất cái lại nói, "Nhưng mà cái cửa hàng mặt tiền cửa hàng đó tương đối nhỏ, ngài nếu muốn lớn thì cứ đi thẳng về phía trấn tây, bên cạnh đó có ba bốn cửa hàng mặt tiền, cũng khá lớn, tiền thuê cũng tiện nghi, bất quá vị trí không tốt."
"Trừ bỏ mấy chỗ đó hình như một cái cửa hàng mặt tiền bên cạnh Như Ý phường cũng cho thuê." Cái tiểu hài tử kia nói xong, một cái tiểu hài tử khác lại nói.
Buổi sáng hôm nay khi hắn đi ra ngoài nghe người ta nói
"Như vậy......" Tiết Văn Hãn gật gật đầu, đem màn thầu trong tay đưa cho bọn họ, nói cảm tạ, mang theo Tô Nhật An đi tới cửa hàng bên cạnh tiệm vải Chín Xuyên.
Tiết Văn Hãn sở dĩ đi xem chỗ này trước là vì một nơi này nằm ở trung tâm trong trấn, hai là nó gần tiệm vải Chín Xuyên.
Chín Xuyên là tiệm vải lớn nhất ở trấn, trong tiệm cỏ đủ các loại cấp bậc vải khác nhau, lưu lượng khách lớn.
Hơn nữa vải làm quần áo, hắn bán trâm, hỗ trợ lẫn nhau, đến lúc đó hiệu quả khẳng định sẽ không tệ.
Tiết Văn Hãn kỳ thật đã khá vừa ý nơi đó, đi nhìn thoáng qua càng vừa ý hơn.
Bất quá lão bản không tính cho thuê, muốn bán.
Hình như là cả nhà di dời, về sau sẽ không trở lại, cho nên muốn đem nơi này bán đi.
Giá cả thực sự không tiện nghi, cũng khó trách họ thả tin tức vài ngày, còn chưa bán được.
Cửa hàng thích hợp, mua trâm vừa vặn tốt, giá cả tuy rằng là hơi đắt, nhưng Tiết Văn Hãn vẫn là muốn.
Cùng gã sai vặt trong cửa hàng nói một tiếng, bảo gã đi tìm chủ nhân bọn họ lại đây, Tiết Văn Hãn mang theo Tô Nhật An đến phụ cận tập thượng.
Vốn dĩ Tiết Văn Hãn là mua chút đồ Tô Nhật An, nhưng toàn bộ đều bị Tô Nhật An nói linh tinh cự tuyệt "Không cần, nhà ta còn có đâu, không cần mua nhiều như vậy, quá lãng phí".
Cuối cùng Tiết Văn Hãn không có biện pháp, liền nương theo dang nghĩa Tô Đậu Tử mua đồ.
Lúc sau hai người về tới tiểu điếm, chủ tiệm đã tới. Vốn dĩ chủ tiệm bởi vì bọn họ chậm chạp trong lòng có chút không vui, nhưng nhìn thấy Tiết Văn Hãn liền một mảnh cũng không còn.
Vội vàng tha thiết đi lên, "Ai ya, nguyên lai là Tiết công tử, Tiểu Lâm cũng không nói cho chúng ta biết, Tiết công tử mau tiến vào nhìn xem." Tiết Văn Hãn tuy không quen biết chủ tiệm, nhưng bởi vì trước kia tra công thường xuyên ở trấn trên, mọi người trấn trên phần lớn đều nhận thức Tiết Văn Hãn.
Biết Tiết Văn Hãn hào phóng, cho nên vừa thấy Tiết Văn Hãn, chủ tiệm liền cao hứng tới đôi mắt cũng nhìn không thấy.
Ngay cả Tô Nhật An tiến vào cùng Tiết Văn Hãn cũng chưa chú ý đến.
Hậu quả củ việc không chú ý chính là chủ tiệm mất đi một khúc tiền trong tay Tô Nhật An.
Tiết Văn Hãn nguyên bản cũng không biết Tô Nhật An lại có thể mặc cả như vậy, vừa nghe chủ tiệm nói xong, lập tức liền theo bản năng nói một cái giá rất thấp.
Chủ tiệm thấy Tô Nhật An nói chuyện, trong lòng có chút không vui, không để ý tới Tô Nhật An, chỉ đem ánh mắt đặt trên người Tiết Văn Hãn.
Tiết Văn Hãn hơi hơi híp híp mắt, đem Tô Nhật An kéo đến trước mặt mình, sau đó sắc mặt không vui nói với chủ tiệm, "Ý của phu lang chính là ý của ta."
Tô Nhật An nguyên bản còn bởi vì bị chủ quán làm lơ trong lòng có chút ảo não mình không đúng mực.
Đột nhiên bị Tiết Văn Hãn kéo đến trước mặt, nói như vậy, Tô Nhật An lập tức đỏ mặt.
Cẩn thận nắm lấy tay Tiết Văn Hãn đặt trên eo y, trong lòng ấm áp, chút ảo não bị chủ quán làm lơ cũng biến mất.
Nghe Tiết Văn Hãn nói, trong mắt chủ quán hiện lên một mạt kinh ngạc.
Nhưng mà rốt cuộc ông làm buôn bán, phản ứng cực nhanh. Nghe Tiết Văn Hãn nói, lập tức thay đổi sắc mặt, cười tủm tỉm nói với Tô Nhật An, "Vị tiểu ca nhi này, cái giá này thật sự là hơi thấp. Ta xem ngài cùng Tiết công tử cũng là thành tâm muốn mua, nếu không các ngươi lại thêm chút tiền, nếu có thể, ta liền bán."
Nói xong dường như lại cảm thấy mình nói có hơi cường "Ai, đây cũng là do cả nhà chúng ta muốn dọn đi, bằng không vừa rồi khẳng định một mao tiền cũng không giảm."
Tô Nhật An không dao động, cuối cùng lấy một cái giá tuy rằng không tính quá thấp, nhưng tuyệt đối thấp hơn dự kiến của Tiết Văn Hãn mua gian tiểu điếm kia.
Lúc mặc cả nói xuông luôn, nhưng lúc trả tiền thật Tô Nhật An lại do dự, trộm duỗi tay kéo kéo Tiết Văn Hãn, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là hỏi ra miệng, "Ngươi tiền đủ sao?"
Cửa hàng này quá quý, 32 lượng bạc.
32 lượng bạc là thu nhập mười mấy năm của người nhà quê bọn họ. Hiện tại y một trương một bế liền ném ra ngoài.
Trong lòng có hơi lo lắng, Tiết Văn Hãn không đủ tiền, lại lo lắng Tiết Văn Hãn ngại lại không biết mặc cả, mua giá cao hơn.
Tiết Văn Hãn nào biết suy nghĩ trong lòng y, thấy vẻ mặt y thật cẩn thận, cười cười, nhéo nhéo tay, nói, "Yên tâm, phu quân của ngươi chút tiền ấy vẫn phải có."
Tô Nhật An nhìn hắn một cái, sau hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng "Ân" một tiếng.
Chủ tiệm đại khái có chút hiểu biết đối với Tiết Văn Hãn......Không chỉ chủ tiệm, gần như mọi người trấn trên đều biết Tiết Văn Hãn không thích phu lang ở nông thôn kia.
Cho nên, nhìn thấy Tiết Văn Hãn nói cười yến yến nhìn Tô Nhật An, thân mật nhéo tay Tô Nhật An, ngay cả chuyện lớn như mua cửa tiệm đều do Tô Nhật An quyết định.
Trong lòng đặc biệt kinh ngạc.
Kinh ngạc qua đi, tâm tư lại lung lay.
_____________
Editor: Chắc không phải lại muốn gả con gái gì đó chứ. (٥↼_↼)
Sau khi đến trấn trên, Tiết Văn Hãn trực tiếp dẫn theo Tô Nhật An đi nới tụ tập khất cá -- Diễn Lâu cũ ở trấn đông.
Mọi người ở Bạch Thương thích nghe hí kịch, nhưng mọi người ở tiểu thành trấn so không được với những gia đình giàu có, mời không nổi gánh hát, cho nên ở đây liền có truyền thống ngày lễ ngày tết một hoặc nhiều thôn ở phụ cụ sẽ cùng nhau hùng tiền mời gánh hát đến biểu diễn.
Bởi vì người xem hí kịch nhiều, để thuận lợi co càng nhiều người tới xem hơn cho nên diễn lâu ở đây luôn được xây rất lớn.
Tựa như một tòa trước mặt hai người Tiết Văn Hãn, tuy rằng đã thực cũ nát, nhưng thoạt nhìn vẫn cao lớn hơn các kiến trúc xung quanh.
Bởi vì hát tuồng đề cập thần linh nhiều, diễn lâu không chỉ cao lớn, hơn nữa nguyên vật liệu dùng để chế tác cũng đều là cực tốt, cho nên nơi này tuy rằng cũ nát...... Nhưng đối với nhóm khất cái không nhà để về mà nói, nơi này là tốt tới không thể tốt hơn.
Bởi vậy, muốn tìm khất cái, tới nơi này là được rồi.
Tiết Văn Hãn tới tìm khất cái, đương nhiên không phải bởi vì hắn hảo tâm, mà là bởi vì bọn họ là người linh thông tin tức nhất ở trấn trên, không gì sánh nổi......
Tiết Văn Hãn nếu muốn bán trâm, khẳng định không thể chỉ mở cái sạp bé tí, ít nhất cũng phải được cái cửa hàng nhỏ.
Chỗ nào nào có cho thuê cửa hàng, không có người nào có thể rõ ràng hơn khất cái ở đây.
Cho nên, vừa đến trấn trên, Tiết Văn Hãn liền đến một cửa hàng mua mấy cái màn thầu, cầm tới này diễn lâu cũ.
Quả nhiên, nhóm khất cái này cũng như hắn nghĩ, mới nghe Tiết Văn Hãn hỏi gần nhất trấn trên có chỗ nào cho thuê cửa hàng.
Lập tức có một tiểu khất cái 11-12 nói, "Phía trước, bên cạnh cửa hàng vải Chính Xuyên có một cái tiệm đồ ăn vặt muốn đóng cửa, hiện tại muốn cho thuê, bất quá tiền thuê có hơi đắt."
Nói xong do dự một chút, tiểu khất cái lại nói, "Nhưng mà cái cửa hàng mặt tiền cửa hàng đó tương đối nhỏ, ngài nếu muốn lớn thì cứ đi thẳng về phía trấn tây, bên cạnh đó có ba bốn cửa hàng mặt tiền, cũng khá lớn, tiền thuê cũng tiện nghi, bất quá vị trí không tốt."
"Trừ bỏ mấy chỗ đó hình như một cái cửa hàng mặt tiền bên cạnh Như Ý phường cũng cho thuê." Cái tiểu hài tử kia nói xong, một cái tiểu hài tử khác lại nói.
Buổi sáng hôm nay khi hắn đi ra ngoài nghe người ta nói
"Như vậy......" Tiết Văn Hãn gật gật đầu, đem màn thầu trong tay đưa cho bọn họ, nói cảm tạ, mang theo Tô Nhật An đi tới cửa hàng bên cạnh tiệm vải Chín Xuyên.
Tiết Văn Hãn sở dĩ đi xem chỗ này trước là vì một nơi này nằm ở trung tâm trong trấn, hai là nó gần tiệm vải Chín Xuyên.
Chín Xuyên là tiệm vải lớn nhất ở trấn, trong tiệm cỏ đủ các loại cấp bậc vải khác nhau, lưu lượng khách lớn.
Hơn nữa vải làm quần áo, hắn bán trâm, hỗ trợ lẫn nhau, đến lúc đó hiệu quả khẳng định sẽ không tệ.
Tiết Văn Hãn kỳ thật đã khá vừa ý nơi đó, đi nhìn thoáng qua càng vừa ý hơn.
Bất quá lão bản không tính cho thuê, muốn bán.
Hình như là cả nhà di dời, về sau sẽ không trở lại, cho nên muốn đem nơi này bán đi.
Giá cả thực sự không tiện nghi, cũng khó trách họ thả tin tức vài ngày, còn chưa bán được.
Cửa hàng thích hợp, mua trâm vừa vặn tốt, giá cả tuy rằng là hơi đắt, nhưng Tiết Văn Hãn vẫn là muốn.
Cùng gã sai vặt trong cửa hàng nói một tiếng, bảo gã đi tìm chủ nhân bọn họ lại đây, Tiết Văn Hãn mang theo Tô Nhật An đến phụ cận tập thượng.
Vốn dĩ Tiết Văn Hãn là mua chút đồ Tô Nhật An, nhưng toàn bộ đều bị Tô Nhật An nói linh tinh cự tuyệt "Không cần, nhà ta còn có đâu, không cần mua nhiều như vậy, quá lãng phí".
Cuối cùng Tiết Văn Hãn không có biện pháp, liền nương theo dang nghĩa Tô Đậu Tử mua đồ.
Lúc sau hai người về tới tiểu điếm, chủ tiệm đã tới. Vốn dĩ chủ tiệm bởi vì bọn họ chậm chạp trong lòng có chút không vui, nhưng nhìn thấy Tiết Văn Hãn liền một mảnh cũng không còn.
Vội vàng tha thiết đi lên, "Ai ya, nguyên lai là Tiết công tử, Tiểu Lâm cũng không nói cho chúng ta biết, Tiết công tử mau tiến vào nhìn xem." Tiết Văn Hãn tuy không quen biết chủ tiệm, nhưng bởi vì trước kia tra công thường xuyên ở trấn trên, mọi người trấn trên phần lớn đều nhận thức Tiết Văn Hãn.
Biết Tiết Văn Hãn hào phóng, cho nên vừa thấy Tiết Văn Hãn, chủ tiệm liền cao hứng tới đôi mắt cũng nhìn không thấy.
Ngay cả Tô Nhật An tiến vào cùng Tiết Văn Hãn cũng chưa chú ý đến.
Hậu quả củ việc không chú ý chính là chủ tiệm mất đi một khúc tiền trong tay Tô Nhật An.
Tiết Văn Hãn nguyên bản cũng không biết Tô Nhật An lại có thể mặc cả như vậy, vừa nghe chủ tiệm nói xong, lập tức liền theo bản năng nói một cái giá rất thấp.
Chủ tiệm thấy Tô Nhật An nói chuyện, trong lòng có chút không vui, không để ý tới Tô Nhật An, chỉ đem ánh mắt đặt trên người Tiết Văn Hãn.
Tiết Văn Hãn hơi hơi híp híp mắt, đem Tô Nhật An kéo đến trước mặt mình, sau đó sắc mặt không vui nói với chủ tiệm, "Ý của phu lang chính là ý của ta."
Tô Nhật An nguyên bản còn bởi vì bị chủ quán làm lơ trong lòng có chút ảo não mình không đúng mực.
Đột nhiên bị Tiết Văn Hãn kéo đến trước mặt, nói như vậy, Tô Nhật An lập tức đỏ mặt.
Cẩn thận nắm lấy tay Tiết Văn Hãn đặt trên eo y, trong lòng ấm áp, chút ảo não bị chủ quán làm lơ cũng biến mất.
Nghe Tiết Văn Hãn nói, trong mắt chủ quán hiện lên một mạt kinh ngạc.
Nhưng mà rốt cuộc ông làm buôn bán, phản ứng cực nhanh. Nghe Tiết Văn Hãn nói, lập tức thay đổi sắc mặt, cười tủm tỉm nói với Tô Nhật An, "Vị tiểu ca nhi này, cái giá này thật sự là hơi thấp. Ta xem ngài cùng Tiết công tử cũng là thành tâm muốn mua, nếu không các ngươi lại thêm chút tiền, nếu có thể, ta liền bán."
Nói xong dường như lại cảm thấy mình nói có hơi cường "Ai, đây cũng là do cả nhà chúng ta muốn dọn đi, bằng không vừa rồi khẳng định một mao tiền cũng không giảm."
Tô Nhật An không dao động, cuối cùng lấy một cái giá tuy rằng không tính quá thấp, nhưng tuyệt đối thấp hơn dự kiến của Tiết Văn Hãn mua gian tiểu điếm kia.
Lúc mặc cả nói xuông luôn, nhưng lúc trả tiền thật Tô Nhật An lại do dự, trộm duỗi tay kéo kéo Tiết Văn Hãn, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là hỏi ra miệng, "Ngươi tiền đủ sao?"
Cửa hàng này quá quý, 32 lượng bạc.
32 lượng bạc là thu nhập mười mấy năm của người nhà quê bọn họ. Hiện tại y một trương một bế liền ném ra ngoài.
Trong lòng có hơi lo lắng, Tiết Văn Hãn không đủ tiền, lại lo lắng Tiết Văn Hãn ngại lại không biết mặc cả, mua giá cao hơn.
Tiết Văn Hãn nào biết suy nghĩ trong lòng y, thấy vẻ mặt y thật cẩn thận, cười cười, nhéo nhéo tay, nói, "Yên tâm, phu quân của ngươi chút tiền ấy vẫn phải có."
Tô Nhật An nhìn hắn một cái, sau hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng "Ân" một tiếng.
Chủ tiệm đại khái có chút hiểu biết đối với Tiết Văn Hãn......Không chỉ chủ tiệm, gần như mọi người trấn trên đều biết Tiết Văn Hãn không thích phu lang ở nông thôn kia.
Cho nên, nhìn thấy Tiết Văn Hãn nói cười yến yến nhìn Tô Nhật An, thân mật nhéo tay Tô Nhật An, ngay cả chuyện lớn như mua cửa tiệm đều do Tô Nhật An quyết định.
Trong lòng đặc biệt kinh ngạc.
Kinh ngạc qua đi, tâm tư lại lung lay.
_____________
Editor: Chắc không phải lại muốn gả con gái gì đó chứ. (٥↼_↼)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất