Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 19
Bắn pháo hoa là chương trình của một nhà hàng ngoài trời mới khai trương tổ chức, Mục Dư Tâm đã đặt sẵn chỗ ngồi, tối đến thì Lương Chấp và cô đi trước.
Lương Chấp vẫn mang ba lô như thường lệ, Mục Dư Tâm thấy thế cũng không nói gì.
Lương Chấp quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng Thẩm Quyền, nói: "Thẩm ca thật sự không đi cùng chúng ta sao?"
Một tia khó chịu lướt qua mắt Mục Dư Tâm, cô không thích Lương Chấp quan tâm Thẩm Quyền như vậy, cô nói: "Em nghĩ Thẩm ca có việc khác cần hoàn thành, đi nhanh đi, nếu không sẽ bỏ lỡ chương trình mất."
"Ừ." Lương Chấp vẫn rất để ý, cậu hỏi hệ thống trong lòng.
"Hệ thống, mày nghĩ Thẩm Quyền đi đâu?"
Hệ thống nói: "Theo lẽ thường mà nói thì chắc là có hẹn hò gì rồi."
Lương Chấp: "Cái gì? Không phải ảnh thích Dư Tâm sao?"
Hệ thống lúc này mới phát hiện mình lỡ lời: "Tôi thì cho là như vậy, tình cảm của con người tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh."
Lương Chấp nghe thế thì cảm thấy vui, nhưng cậu không thích giọng trào phúng ở nửa câu sau của nó: "Mày không hiểu."
Hệ thống: "......" Thực sự không hiểu gì hết mới là cậu, không thèm nói nữa!
Nhà hàng ngoài trời chật cứng khách, này cũng không lạ, hoạt động mừng khai trương nhà hàng tự nhiên có thể hấp dẫn rất nhiều người đến.
Vị trí Mục Dư Tâm đặt sẵn có tầm nhìn rất tốt, có thể thấy trọn quang cảnh của cả thành phố, gió nhẹ thổi bay đi không ít áp lực bị tích tụ khi Lương Chấp đến thành phố B.
Mục Dư Tâm chú ý tới biểu cảm thoải mái của Lương Chấp, cô mỉm cười nói: "Anh thích nơi này không?"
Lương Chấp gật đầu nói: "Thích."
Vậy cậu thích tôi không? Mục Dư Tâm hỏi trong lòng, cô nhìn tóc mái của Lương Chấp bị gió thổi bay, trong nháy mắt đấy, cô nở nụ cười như thể nhận được đáp án.
Có rất nhiều cặp đôi đến nhà hàng, vẻ ngoài đẹp nhất là hai người Lương Chấp và Mục Dư Tâm, tuy hai người không phải một cặp, nhưng trong mắt người ngoài, cả hai lại cực kỳ xứng đôi.
Diện mạo bắt mắt cũng hấp dẫn kẻ có ý xấu trốn trong bóng tối.
Triệu Thủ là gã đàn ông quấy rối Mục Dư Tâm, với bề ngoài quái dị nên gã rất khó giả làm thực khách để vào nhà hàng, cũng may vì khai trương nên đón nhiều khách, gã nhận lời mời làm nhân viên vệ sinh tạm thời và thành công trà trộn vào trong nhà hàng.
Gã vừa nhìn thấy Mục Dư Tâm liền hận không thể chạy đến xé nát bộ dáng vui vẻ của đối phương, nhưng hắn hiếm được nhẫn nhịn tốt như vậy.
Người dẫn chương trình của nhà hàng nhanh chóng đi vào chính giữa, cầm micro nói tiếp theo sẽ dùng hình thức rút thăm để chọn ra thực khách may mắn được miễn phí hóa đơn, đồng thời tặng phiếu ăn uống.
Lương Chấp không quan tâm đến hoạt động này, lúc cậu dùng bữa được một nửa thì đột nhiên có ánh sáng chiếu vào trên người.
"Chúng ta cùng chúc mừng vị khách ngồi ở bàn 33 đã trúng thưởng! Mời hai vị lên đây."
Lương Chấp: "......" Tại sao với mấy việc như thế này thì vận khí của cậu lại tốt vô cùng là thế nào?
Còn Mục Dư Tâm thì thật sự ngạc nhiên mừng rỡ, cô cười với Lương Chấp: "Chúng ta thật may mắn!"
Lương Chấp cố kéo khóe miệng: "Đúng vậy."
Không còn cách nào khác, Lương Chấp và Mục Dư Tâm đi đến bên cạnh người dẫn chương trình, đối phương nói: "Lúc hai người tới gần tôi mới phát hiện đây là một cặp rất đẹp đôi, chúc hai người hạnh phúc."
Mục Dư Tâm cười đến vui sướng, Lương Chấp thấy thế thì hơi nhíu mày, cậu hy vọng đối phương sẽ lên tiếng giải thích hiểu lầm.
Nhưng Mục Dư Tâm tựa như cũng không có ý định này.
Lương Chấp bèn đứng bên cạnh người dẫn chương trình, cậu nói: "Em ấy là em gái tôi, mặt khác thì cám ơn nhà hàng miễn phí bữa này và tặng phiếu ăn uống, chúc các anh buôn bán phát đạt."
Cậu cho rằng đây là cách uyển chuyển nhất để từ chối đối phương, cho dù Mục Dư Tâm có thích cậu thật hay không, loại hiểu lầm này nhất định phải ngăn chặn sớm.
Xấu hổ chợt xẹt qua mặt người dẫn chương trình, nhưng đối phương nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường: "Vậy đây chính là cơ hội cho các vị còn độc thân."
Mục Dư Tâm vẫn cười như cũ, dưới ánh đèn, trông cô giống như một con búp bê đẹp đẽ, cô đưa tay khoát lên cánh tay Lương Chấp, nói: "Các chị gái nếu muốn kết giao với anh trai em thì cần phải xinh hơn em đó, nếu không anh của em sẽ không nhìn vào mắt đâu."
Lời này của cô chặt đứt tâm tư của không ít những cô gái đang rục rịch, dù sao đến cả bạn trai bên cạnh các cô cũng đều nhìn mê mẩn vẻ ngoài của Mục Dư Tâm.
Lương Chấp không tiện đẩy tay Mục Dư Tâm ra trước mặt bao người, cậu vẫn giữ im lặng, dùng ánh mắt bảo người dẫn chương trình bớt nói lung tung đi.
Nhiệm vụ của người dẫn chương trình vốn là mời cặp tình nhân trúng thưởng chơi trò chơi thân mật, ai ngờ cặp trúng trưởng lại là một đôi anh em, người dẫn chương trình nhận được lệnh của quản lý, lại rút thăm một cặp tình nhân may mắn khác lên.
Lương Chấp và Mục Dư Tâm rốt cuộc về lại chỗ ngồi, người trước thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mục Dư Tâm nói: "Đi cùng với em mệt lắm sao?"
Lương Chấp giật mình, cậu lắc đầu, nói: "Đừng hiểu lầm, anh chỉ là không giỏi ứng phó trường hợp như thế này."
Cậu ở thế giới gốc không tính là hướng nội, nhưng quanh năm không ra ngoài nhiều, hơn nữa còn lười giao tiếp, nếu trở thành tiêu điểm giữa một nơi náo nhiệt, cả người cậu sẽ mất tự nhiên, chân tay luống cuống.
Mục Dư Tâm cúi đầu, giọng nói có chút run rẩy: "Vậy tại sao không muốn thành một cặp với em, cho dù là giả......"
Tại phương diện này, thái độ của Lương Chấp thật quyết đoán: "Thật chính là thật, giả chính là giả, Dư Tâm, anh không hy vọng để em sinh ra hiểu lầm không cần thiết."
"Thật giả......" Mục Dư Tâm thì thầm, lúc này cô ngẩng đầu lên, hỏi Lương Chấp, "Vậy anh định nghĩa trắng đen như thế nào?"
Lương Chấp không lập tức trả lời câu hỏi của Mục Dư Tâm ngay, cậu phát hiện sau khi nói ra, không khí bạn bè giữa hai người không còn nữa.
Cậu muốn rời đi, nhưng không biết nên lấy cớ gì.
Mục Dư Tâm vẫn tiếp tục: "Lương Chấp, anh có biết không, trên thế giới này có một loại người màu xám đấy."
"Màu xám?" Lương Chấp lập lại lời cô.
Mục Dư Tâm đang chuẩn bị nói tiếp, chợt nghe một tiếng bùm, pháo hoa nở rộ giữa không trung.
Tầm mắt của tất cả mọi người trong nhà hàng bị pháo hoa liên tục bay lên hấp dẫn.
Lương Chấp cũng lập tức bị pháo hoa hấp dẫn sự chú ý, bỏ quên Mục Dư Tâm đã ngừng nói chuyện.
Mục Dư Tâm không xem pháo hoa, cô chăm chú nhìn mặt bên của Lương Chấp được ánh sáng pháo hoa chiếu vào.
Rất đẹp, người cô thích thật rực rỡ.
Cô vui đến muốn khóc khi chạm vào Lương Chấp.
Chỉ tiếc, một Lương Chấp còn sống là không thuộc về cô.
Ánh mắt Mục Dư Tâm nhìn Lương Chấp càng dịu dàng hơn.
Nhưng không sao, chờ cô gi3t ch3t Lương Chấp, cô có thể cất giữ thân thể của đối phương cả đời.
Màn hình di động đặt trên bàn ăn phát sáng, Mục Dư Tâm vừa cầm lên thì thấy, là tin nhắn Thẩm Quyền gửi.
Thẩm Quyền: Tôi chờ cô ở toilet nhà hàng.
Mục Dư Tâm còn chưa trả lời, Thẩm Quyền lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
Thẩm Quyền: Toilet có phân nam nữ, đừng đi sai.
Mục Dư Tâm cụp mắt để che lấp u ám dưới đáy mắt, cô không biết Thẩm Quyền tới nơi này là muốn làm gì, nhưng nếu từ chối, đối phương sẽ đi thẳng đến đây tìm bọn họ.
Cô không hy vọng Lương Chấp và Thẩm Quyền gặp mặt.
Mục Dư Tâm sửa lại biểu cảm hòa nhã, cô cầm lấy túi, nói với Lương Chấp: "Em đi toilet một chút."
Lương Chấp quay đầu nhìn thoáng ra, gật đầu nói: "Em đi đi."
Mục Dư Tâm đi vào toilet nhà hàng, cô đứng ở cửa, cuối cùng đi vào toilet nam.
Sau khi vào, cô không thấy Thẩm Quyền, cô bèn lấy di động trong túi ra, đang định hỏi thì đột nhiên có người ở phía sau chặn cô lại.
"Cách ăn mặc này của mày cũng thật đẹp đó......"
Mục Dư Tâm nhận ra người tới là ai từ giọng nói khàn khàn này, cô giãy dụa nói: "Triệu Thủ! Anh cứ quấn lấy tôi rốt cuộc muốn làm gì?"
Triệu Thủ bóp mạnh cằm Mục Dư Tâm, độc ác nói: "Mày nói xem tao muốn làm gì, tao hôm nay như vậy, toàn bộ đều do mày tặng! Mày muốn quên hết tất cả, sống một cuộc sống tốt, không đơn giản vậy đâu!"
"Cứu...... Ưm ưm!" Miệng Mục Dư Tâm bị Triệu Thủ bịt kín.
"Tao có thể cho mày cầu cứu, tốt nhất là gọi tất cả người trong nhà hàng lại đây, cả thằng bạn trai của mày nữa." Triệu Thủ thì thầm bên tai Mục Dư Tâm, "Sau đó tao sẽ vạch trần bộ mặt chân thật của mày trước mặt mọi người, lần này mày cảm thấy còn có người đúng lúc đứng ra cắt đứt lời tao nói không?"
Thân mình Mục Dư Tâm ngay lập tức cứng đờ, chỉ có thể để Triệu Thủ tùy ý kéo cô rời đi.
Bên này, Lương Chấp còn đang thưởng thức pháo hoa, đột nhiên nghe thấy có người gọi cậu.
"Lương Chấp."
Lương Chấp nghe thấy giọng nói thì rất ngạc nhiên, quay lại xem quả nhiên là Thẩm Quyền.
"Thẩm ca?" Lương Chấp đứng dậy, "Sao anh lại tới đây?"
Thẩm Quyền nói: "Chuyện của anh đã giải quyết xong rồi, không có việc gì nên nghĩ đến đây tìm hai đứa."
Là tới tìm Mục Dư Tâm thì có, Lương Chấp làm sao lại không rõ tâm tư của Thẩm Quyền, cậu nói: "Dư Tâm đi toilet rồi, đợi lát nữa sẽ trở lại, Thẩm ca ngồi bên này đi."
Thẩm Quyền nghe vậy, nhíu mày nói: "Dư Tâm? Anh vừa nhìn thấy em ấy đi khỏi đây cùng một người đàn ông lạ mặt."
"Hả? Cái gì?" Lương Chấp ngây người, Mục Dư Tâm rõ ràng nói với cậu là đi toilet.
Thẩm Quyền lấy di động ra, gọi số điện thoại, qua một lúc, hắn bắt lấy cổ tay Lương Chấp, kéo đối phương đi ra ngoài.
Lương Chấp để hắn tùy ý cầm lấy, vừa đi vừa hỏi: "Thẩm ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Quyền trầm giọng, nói: "Không gọi được di động của Dư Tâm, anh nghi ngờ em ấy gặp phải nguy hiểm."
"Vờ lờ!" Lương Chấp lấy di động trong túi ra, nghĩ muốn gọi thử cho Mục Dư Tâm, không ngờ vừa bật màn hình liền thấy tin nhắn Mục Dư Tâm gửi đến cách đây vài phút.
Mục Dư Tâm: 995
Da đầu Lương Chấp tê dại, đây không phải là con số đồng thanh với cứu cứu tôi sao. (ngôn ngữ mạng, dùng trong game)
Tại sao trong tình huống có cậu ở đây, vẫn có người muốn ra tay với Mục Dư Tâm?
Lương Chấp vẫn mang ba lô như thường lệ, Mục Dư Tâm thấy thế cũng không nói gì.
Lương Chấp quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng Thẩm Quyền, nói: "Thẩm ca thật sự không đi cùng chúng ta sao?"
Một tia khó chịu lướt qua mắt Mục Dư Tâm, cô không thích Lương Chấp quan tâm Thẩm Quyền như vậy, cô nói: "Em nghĩ Thẩm ca có việc khác cần hoàn thành, đi nhanh đi, nếu không sẽ bỏ lỡ chương trình mất."
"Ừ." Lương Chấp vẫn rất để ý, cậu hỏi hệ thống trong lòng.
"Hệ thống, mày nghĩ Thẩm Quyền đi đâu?"
Hệ thống nói: "Theo lẽ thường mà nói thì chắc là có hẹn hò gì rồi."
Lương Chấp: "Cái gì? Không phải ảnh thích Dư Tâm sao?"
Hệ thống lúc này mới phát hiện mình lỡ lời: "Tôi thì cho là như vậy, tình cảm của con người tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh."
Lương Chấp nghe thế thì cảm thấy vui, nhưng cậu không thích giọng trào phúng ở nửa câu sau của nó: "Mày không hiểu."
Hệ thống: "......" Thực sự không hiểu gì hết mới là cậu, không thèm nói nữa!
Nhà hàng ngoài trời chật cứng khách, này cũng không lạ, hoạt động mừng khai trương nhà hàng tự nhiên có thể hấp dẫn rất nhiều người đến.
Vị trí Mục Dư Tâm đặt sẵn có tầm nhìn rất tốt, có thể thấy trọn quang cảnh của cả thành phố, gió nhẹ thổi bay đi không ít áp lực bị tích tụ khi Lương Chấp đến thành phố B.
Mục Dư Tâm chú ý tới biểu cảm thoải mái của Lương Chấp, cô mỉm cười nói: "Anh thích nơi này không?"
Lương Chấp gật đầu nói: "Thích."
Vậy cậu thích tôi không? Mục Dư Tâm hỏi trong lòng, cô nhìn tóc mái của Lương Chấp bị gió thổi bay, trong nháy mắt đấy, cô nở nụ cười như thể nhận được đáp án.
Có rất nhiều cặp đôi đến nhà hàng, vẻ ngoài đẹp nhất là hai người Lương Chấp và Mục Dư Tâm, tuy hai người không phải một cặp, nhưng trong mắt người ngoài, cả hai lại cực kỳ xứng đôi.
Diện mạo bắt mắt cũng hấp dẫn kẻ có ý xấu trốn trong bóng tối.
Triệu Thủ là gã đàn ông quấy rối Mục Dư Tâm, với bề ngoài quái dị nên gã rất khó giả làm thực khách để vào nhà hàng, cũng may vì khai trương nên đón nhiều khách, gã nhận lời mời làm nhân viên vệ sinh tạm thời và thành công trà trộn vào trong nhà hàng.
Gã vừa nhìn thấy Mục Dư Tâm liền hận không thể chạy đến xé nát bộ dáng vui vẻ của đối phương, nhưng hắn hiếm được nhẫn nhịn tốt như vậy.
Người dẫn chương trình của nhà hàng nhanh chóng đi vào chính giữa, cầm micro nói tiếp theo sẽ dùng hình thức rút thăm để chọn ra thực khách may mắn được miễn phí hóa đơn, đồng thời tặng phiếu ăn uống.
Lương Chấp không quan tâm đến hoạt động này, lúc cậu dùng bữa được một nửa thì đột nhiên có ánh sáng chiếu vào trên người.
"Chúng ta cùng chúc mừng vị khách ngồi ở bàn 33 đã trúng thưởng! Mời hai vị lên đây."
Lương Chấp: "......" Tại sao với mấy việc như thế này thì vận khí của cậu lại tốt vô cùng là thế nào?
Còn Mục Dư Tâm thì thật sự ngạc nhiên mừng rỡ, cô cười với Lương Chấp: "Chúng ta thật may mắn!"
Lương Chấp cố kéo khóe miệng: "Đúng vậy."
Không còn cách nào khác, Lương Chấp và Mục Dư Tâm đi đến bên cạnh người dẫn chương trình, đối phương nói: "Lúc hai người tới gần tôi mới phát hiện đây là một cặp rất đẹp đôi, chúc hai người hạnh phúc."
Mục Dư Tâm cười đến vui sướng, Lương Chấp thấy thế thì hơi nhíu mày, cậu hy vọng đối phương sẽ lên tiếng giải thích hiểu lầm.
Nhưng Mục Dư Tâm tựa như cũng không có ý định này.
Lương Chấp bèn đứng bên cạnh người dẫn chương trình, cậu nói: "Em ấy là em gái tôi, mặt khác thì cám ơn nhà hàng miễn phí bữa này và tặng phiếu ăn uống, chúc các anh buôn bán phát đạt."
Cậu cho rằng đây là cách uyển chuyển nhất để từ chối đối phương, cho dù Mục Dư Tâm có thích cậu thật hay không, loại hiểu lầm này nhất định phải ngăn chặn sớm.
Xấu hổ chợt xẹt qua mặt người dẫn chương trình, nhưng đối phương nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường: "Vậy đây chính là cơ hội cho các vị còn độc thân."
Mục Dư Tâm vẫn cười như cũ, dưới ánh đèn, trông cô giống như một con búp bê đẹp đẽ, cô đưa tay khoát lên cánh tay Lương Chấp, nói: "Các chị gái nếu muốn kết giao với anh trai em thì cần phải xinh hơn em đó, nếu không anh của em sẽ không nhìn vào mắt đâu."
Lời này của cô chặt đứt tâm tư của không ít những cô gái đang rục rịch, dù sao đến cả bạn trai bên cạnh các cô cũng đều nhìn mê mẩn vẻ ngoài của Mục Dư Tâm.
Lương Chấp không tiện đẩy tay Mục Dư Tâm ra trước mặt bao người, cậu vẫn giữ im lặng, dùng ánh mắt bảo người dẫn chương trình bớt nói lung tung đi.
Nhiệm vụ của người dẫn chương trình vốn là mời cặp tình nhân trúng thưởng chơi trò chơi thân mật, ai ngờ cặp trúng trưởng lại là một đôi anh em, người dẫn chương trình nhận được lệnh của quản lý, lại rút thăm một cặp tình nhân may mắn khác lên.
Lương Chấp và Mục Dư Tâm rốt cuộc về lại chỗ ngồi, người trước thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mục Dư Tâm nói: "Đi cùng với em mệt lắm sao?"
Lương Chấp giật mình, cậu lắc đầu, nói: "Đừng hiểu lầm, anh chỉ là không giỏi ứng phó trường hợp như thế này."
Cậu ở thế giới gốc không tính là hướng nội, nhưng quanh năm không ra ngoài nhiều, hơn nữa còn lười giao tiếp, nếu trở thành tiêu điểm giữa một nơi náo nhiệt, cả người cậu sẽ mất tự nhiên, chân tay luống cuống.
Mục Dư Tâm cúi đầu, giọng nói có chút run rẩy: "Vậy tại sao không muốn thành một cặp với em, cho dù là giả......"
Tại phương diện này, thái độ của Lương Chấp thật quyết đoán: "Thật chính là thật, giả chính là giả, Dư Tâm, anh không hy vọng để em sinh ra hiểu lầm không cần thiết."
"Thật giả......" Mục Dư Tâm thì thầm, lúc này cô ngẩng đầu lên, hỏi Lương Chấp, "Vậy anh định nghĩa trắng đen như thế nào?"
Lương Chấp không lập tức trả lời câu hỏi của Mục Dư Tâm ngay, cậu phát hiện sau khi nói ra, không khí bạn bè giữa hai người không còn nữa.
Cậu muốn rời đi, nhưng không biết nên lấy cớ gì.
Mục Dư Tâm vẫn tiếp tục: "Lương Chấp, anh có biết không, trên thế giới này có một loại người màu xám đấy."
"Màu xám?" Lương Chấp lập lại lời cô.
Mục Dư Tâm đang chuẩn bị nói tiếp, chợt nghe một tiếng bùm, pháo hoa nở rộ giữa không trung.
Tầm mắt của tất cả mọi người trong nhà hàng bị pháo hoa liên tục bay lên hấp dẫn.
Lương Chấp cũng lập tức bị pháo hoa hấp dẫn sự chú ý, bỏ quên Mục Dư Tâm đã ngừng nói chuyện.
Mục Dư Tâm không xem pháo hoa, cô chăm chú nhìn mặt bên của Lương Chấp được ánh sáng pháo hoa chiếu vào.
Rất đẹp, người cô thích thật rực rỡ.
Cô vui đến muốn khóc khi chạm vào Lương Chấp.
Chỉ tiếc, một Lương Chấp còn sống là không thuộc về cô.
Ánh mắt Mục Dư Tâm nhìn Lương Chấp càng dịu dàng hơn.
Nhưng không sao, chờ cô gi3t ch3t Lương Chấp, cô có thể cất giữ thân thể của đối phương cả đời.
Màn hình di động đặt trên bàn ăn phát sáng, Mục Dư Tâm vừa cầm lên thì thấy, là tin nhắn Thẩm Quyền gửi.
Thẩm Quyền: Tôi chờ cô ở toilet nhà hàng.
Mục Dư Tâm còn chưa trả lời, Thẩm Quyền lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
Thẩm Quyền: Toilet có phân nam nữ, đừng đi sai.
Mục Dư Tâm cụp mắt để che lấp u ám dưới đáy mắt, cô không biết Thẩm Quyền tới nơi này là muốn làm gì, nhưng nếu từ chối, đối phương sẽ đi thẳng đến đây tìm bọn họ.
Cô không hy vọng Lương Chấp và Thẩm Quyền gặp mặt.
Mục Dư Tâm sửa lại biểu cảm hòa nhã, cô cầm lấy túi, nói với Lương Chấp: "Em đi toilet một chút."
Lương Chấp quay đầu nhìn thoáng ra, gật đầu nói: "Em đi đi."
Mục Dư Tâm đi vào toilet nhà hàng, cô đứng ở cửa, cuối cùng đi vào toilet nam.
Sau khi vào, cô không thấy Thẩm Quyền, cô bèn lấy di động trong túi ra, đang định hỏi thì đột nhiên có người ở phía sau chặn cô lại.
"Cách ăn mặc này của mày cũng thật đẹp đó......"
Mục Dư Tâm nhận ra người tới là ai từ giọng nói khàn khàn này, cô giãy dụa nói: "Triệu Thủ! Anh cứ quấn lấy tôi rốt cuộc muốn làm gì?"
Triệu Thủ bóp mạnh cằm Mục Dư Tâm, độc ác nói: "Mày nói xem tao muốn làm gì, tao hôm nay như vậy, toàn bộ đều do mày tặng! Mày muốn quên hết tất cả, sống một cuộc sống tốt, không đơn giản vậy đâu!"
"Cứu...... Ưm ưm!" Miệng Mục Dư Tâm bị Triệu Thủ bịt kín.
"Tao có thể cho mày cầu cứu, tốt nhất là gọi tất cả người trong nhà hàng lại đây, cả thằng bạn trai của mày nữa." Triệu Thủ thì thầm bên tai Mục Dư Tâm, "Sau đó tao sẽ vạch trần bộ mặt chân thật của mày trước mặt mọi người, lần này mày cảm thấy còn có người đúng lúc đứng ra cắt đứt lời tao nói không?"
Thân mình Mục Dư Tâm ngay lập tức cứng đờ, chỉ có thể để Triệu Thủ tùy ý kéo cô rời đi.
Bên này, Lương Chấp còn đang thưởng thức pháo hoa, đột nhiên nghe thấy có người gọi cậu.
"Lương Chấp."
Lương Chấp nghe thấy giọng nói thì rất ngạc nhiên, quay lại xem quả nhiên là Thẩm Quyền.
"Thẩm ca?" Lương Chấp đứng dậy, "Sao anh lại tới đây?"
Thẩm Quyền nói: "Chuyện của anh đã giải quyết xong rồi, không có việc gì nên nghĩ đến đây tìm hai đứa."
Là tới tìm Mục Dư Tâm thì có, Lương Chấp làm sao lại không rõ tâm tư của Thẩm Quyền, cậu nói: "Dư Tâm đi toilet rồi, đợi lát nữa sẽ trở lại, Thẩm ca ngồi bên này đi."
Thẩm Quyền nghe vậy, nhíu mày nói: "Dư Tâm? Anh vừa nhìn thấy em ấy đi khỏi đây cùng một người đàn ông lạ mặt."
"Hả? Cái gì?" Lương Chấp ngây người, Mục Dư Tâm rõ ràng nói với cậu là đi toilet.
Thẩm Quyền lấy di động ra, gọi số điện thoại, qua một lúc, hắn bắt lấy cổ tay Lương Chấp, kéo đối phương đi ra ngoài.
Lương Chấp để hắn tùy ý cầm lấy, vừa đi vừa hỏi: "Thẩm ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Quyền trầm giọng, nói: "Không gọi được di động của Dư Tâm, anh nghi ngờ em ấy gặp phải nguy hiểm."
"Vờ lờ!" Lương Chấp lấy di động trong túi ra, nghĩ muốn gọi thử cho Mục Dư Tâm, không ngờ vừa bật màn hình liền thấy tin nhắn Mục Dư Tâm gửi đến cách đây vài phút.
Mục Dư Tâm: 995
Da đầu Lương Chấp tê dại, đây không phải là con số đồng thanh với cứu cứu tôi sao. (ngôn ngữ mạng, dùng trong game)
Tại sao trong tình huống có cậu ở đây, vẫn có người muốn ra tay với Mục Dư Tâm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất