Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập
Chương 16
Sáng sớm hôm sau.
Không trung vẫn còn mờ ảo chưa sáng rõ, lúc này rất nhiều người vẫn còn đang đắm chìm trong giấc ngủ ngon lành, Lâm Hạo Sơ cũng đã rời giường, đang ngồi trước bàn học đọc sách.
Sáng nay sẽ có một bài kiểm tra nhỏ, tối qua hắn định ôn lại bài trước khi đi ngủ, nhưng bởi vì phải đưa Trần Mộc Sâm về, lúc hắn về đến nhà đã hơn mười hai giờ.
Về phần Tả Trạm Vũ, đêm qua hắn tự ngồi xe taxi đi bệnh viện.
Kỳ thật lúc đồng hồ báo thức vang lên, Lâm Hạo Sơ còn đang buồn ngủ chỉ muốn cầm lên ném nó ra cửa, rồi tiếp tục rúc vào ổ chăn ngủ nướng, nhưng ngay lúc đó trong đầu hắn lại vang lên giọng nói của cha: “Khi cha con còn đi du học ở nước ngoài, mỗi buổi sáng đều phải dậy đọc sách từ lúc bốn giờ!”
Cơn buồn ngủ của Lâm Hạo Sơ ngay lập tức tan biến, cả người nhanh chóng bật dậy, mặc thêm áo khoác rồi đi đến bàn học.
Hắn mở sách giáo khoa, bắt đầu đọc sách vô cùng chăm chú. Hôm nay kiểm tra lại đúng phần hắn kém nhất là kỹ thuật điện tử, cho nên trước hôm kiểm tra hắn đặc biệt yêu cầu Trịnh Hải Dung bổ túc cho phần này.
Hiện giờ, hắn đã hoàn toàn có thể xem Trịnh Hải Dung như một người bình thường để đối đãi.
Trong thời gian này, Trịnh Hải Dung không chỉ kinh ngạc với thái độ bỗng dưng trở nên nghiêm túc học tập của Lâm Hạo Sơ, nhưng làm cho hắn kinh ngạc hơn chính là khả năng thấu hiểu cùng ghi nhớ của Lâm Hạo Sơ.
Trịnh Hải Dung biết Lâm Hạo Sơ có kiến thức nền tảng rất tệ, nhưng hắn không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Lâm Hạo Sơ lại có thể nắm chắc kiến thức cơ bản của những môn quan trọng, hiện tại đã bắt đầu giải được những đề khó.
Trịnh Hải Dung biết Lâm Hạo Sơ ngoại trừ học thêm buổi tối, nhất định đã tự học thêm vào thời gian rảnh rỗi, nhưng cho dù là vậy, tốc độ tiến bộ của người này làm cho hắn có chút không thể tưởng tượng nôi, thậm chí có thể nói là theo không kịp.
Đối với chuyện này, Lâm Hạo Sơ vẫn thực bình tĩnh.
Cha của hắn Lâm Khánh Diệp khi học tại đại học Houston nhân tài như nấm, đã đánh bại tất cả đối thủ cạnh tranh, hàng năm đều giành học bổng cao nhất. Thân là con hắn, năng lực học tập dĩ nhiên cũng không thể thua kém.
Lâm Hạo Sơ hối hận trước đó không chăm chỉ học hành, nếu không nói không chừng hắn hiện tại có thể đem ra so sánh với Tả Trạm Vũ rồi, còn có thể sẽ tham gia cái cuộc thi điện tử gì kia nữa.
Ngay lúc Lâm Hạo Sơ đang nhịn không được mà thở dài, đột nhiên nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng đóng cửa rất nhỏ.
Hắn ngạc nhiên. Lúc này còn chưa đến sáu giờ, đúng ra giờ này người làm trong nhà sẽ không có việc gì để làm hết.
Lâm Hạo Sơ nhịn không được đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy quản gia Vương đang ở dưới lầu trong tay còn mang theo một rương hành lý, có vẻ như muốn đi xa.
“Bác Vương.” Lâm Hạo Sơ hướng dưới lầu kêu lên.
Lão Vương như bị giật mình, khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lâm Hạo Sơ bỗng chốc ông cảm thấy không còn gì để nói, sau khi nhìn thấy sách giáo khoa trên tay Lâm Hạo Sơ, ông lại nghĩ xem mình có phải bị hoa mắt hay không.
“Bác Vương, bác muốn đi đâu sao?” Lâm Hạo Sơ thần sắc bình tĩnh nhìn lão Vương hỏi, trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng.
Lão Vương lúc này mới hồi phục tinh thần, thành thật đáp: “Tôi định đi nhà ga.”
Nhà ga? Lâm Hạo Sơ cố gắng nhớ lại, hình như ở đời trước, mỗi tháng lão Vương đều đi đâu đó vài ngày, nhưng hôm nay rời đi có phải chính vì lý do đó không, hắn không dám chắc. Theo trực giác của hắn, có lẽ việc này có liên quan đến lý do mà Chu Văn Vận cùng Lâm Bác Hiên dùng để khống chế ông, nếu lão Vương thật sự sợ bọn họ mà không dám nói ra.
Lâm Hạo Sơ nhìn lão Vương, tính toán trong chốc lát rồi đi xuống lầu nói: “Bác Vương, cháu đưa bác đi.”
Nói xong, cũng không đợi lão Vương đáp lại, ngay lập tức trở về phòng thay quần áo rồi đi xuống.
Nhà hắn nằm trong khu nhà giàu, xung quanh đều là những gia đình có điều kiện, có xe riêng, cho nên quanh đây xe taxi cũng không nhiều, bởi vậy muốn bắt xe là rất khó. Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, lão Vương nếu muốn đi xe taxi, có lẽ phải đi bộ ra ngoài rất lâu mới bắt được xe.
Lão Vương vẫn còn đang trong khiếp sợ, thấy Lâm Hạo Sơ cầm chìa khóa trong tay chuẩn bị đi lấy xe, vội vàng mở miệng nói: “Tiểu thiếu gia, tôi… Tôi gọi lái xe trong nhà đưa đi cũng được! Sao có thể bắt thiếu gia đèo tôi đi…”
Lão Vương có lẽ đã bị Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên trở nên nhiệt tình dọa sợ, ngay cả nói cũng không còn lưu loát.
Lâm Hạo Sơ dừng một chút, nghĩ đến sự khó chịu khi bị đánh thức lúc sáng sớm, liền thản nhiên cười nói: “Không cần làm phiền bọn họ, cháu có thể đưa bác đi.”
Hắn hiện tại đã hiểu được cách đặt mình vào địa vị của người khác để suy nghĩ, những việc mình không muốn làm chưa chắc người khác đã muốn làm nên đừng đùn đẩy cho họ.
Lão Vương kinh ngạc nghe Lâm Hạo Sơ nói, cảm thấy hắn nói như thể việc hắn đang làm là chuyện đương nhiên.
“Nhưng, không phải cậu đang… Đọc sách sao?” Lão Vương nhớ rõ khi nãy Lâm Hạo Sơ đứng trên lầu trong tay đang cầm một quyển sách (nếu như ông không hoa mắt thì là thế).
“Không quan hệ, cháu vẫn học kịp bài.” Lâm Hạo Sơ cười nói.
Kỳ thật kiểm tra hôm nay đã được nhắc từ hai tuần trước, hắn đưa lão Vương đi nhà ga rồi đến trường học, cũng không còn nhiều thời gian để học nữa. Nhưng chỉ vì bài kiểm tra này mà đánh thức lái xe trong nhà cũng hơi quá đáng.
Kiểm tra nhỏ lần này không tốt, hắn cố gắng gỡ điểm sau vậy!
Lão Vương thấy Lâm Hạo Sơ kiên trì, chỉ có thể run rẩy trong lòng trèo lên xe.
Sáng sớm đường cái không đông lắm, Lâm Hạo Sơ số đỏ không gặp đèn đỏ, chưa đến hai mươi phút đã thuận lợi đến nhà ga.
Lúc này mới sáu giờ mười lăm phút sáng, mặt trời trên cao vẫn còn chưa sáng rõ, nhưng nhà ga đã đầy người, ai đấy cũng mang theo hành lí, sắc mặt khẩn trương vội vàng.
Lâm Hạo Sơ xuống xe, nhìn xuyên qua đám người không khỏi nghĩ thầm Tả Trạm Vũ có khi nào cũng lẫn trong đám người đó hay không? (nhớ chồng hả =))))))
“Tiểu thiếu gia, cám ơn cậu đã đưa tôi đến nhà ga, cậu mau đi đi không muộn.” Lão Vương đi đến phía sau xe lấy hành lý, có lẽ lo lắng Lâm Hạo Sơ vì mình mà mất thời gian, vội vàng giục hắn quay về.
Lâm Hạo Sơ nhìn thoáng qua hành lý trên tay lão Vương, trông có vẻ rất nặng, khiến ông xách trên tay có hơi cố sức, liền đi qua nhận lấy va ly nói: “Không vội, cháu đưa bác vào bên trong.”
Hành lý không tính là rất nặng, nhưng lão Vương cầm vẫn hơi cố sức, đại khái là thật già rồi. Lâm Hạo Sơ trong lòng có chút khổ sở, nghĩ đến trước đây mình đối xử với ông rất tệ luôn luôn hất hàm sai khiến, kêu đến kêu đi, liền hối hận đến xanh ruột.
Lão Vương vẻ mặt kinh ngạc, thấy Lâm Hạo Sơ so với trước đây tựa như hai người, thật sự nhịn không được hỏi: “Tiểu thiếu gia, Cậu đây là… Có phải thân thể có chỗ nào không khỏe không?” – Ông hoài nghi, Lâm Hạo Sơ có phải đã xảy ra chuyện gì, sao bỗng dưng trở nên khác thường như vậy.
Lâm Hạo Sơ tay xách hành lý, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của lão Vương, không khỏi trong lòng ấm áp, khẽ cười nói: “Không có chuyện gì, cơ thể cháu rất khỏe mạnh, bác Vương không phải lo lắng!”
Lão Vương không tin được, chỉ có thể hai tay trống trơn theo sau Lâm Hạo Sơ, nhìn bóng dáng cao ngất gầy yếu của hắn, ông cảm thấy đứa nhỏ này, có lẽ đã trưởng thành rồi…
Chờ cho lão Vương lên tàu, Lâm Hạo Sơ mới trở về.
Có lẽ xuất phát từ việc Tả Trạm Vũ bỏ thi mà đến thành phố G, sau khi đi ra khỏi nhà ga hắn luôn nhìn ngó xung quanh, không nghĩ tới khi đi ngang qua phòng chờ thật sự thấy được bóng dáng Tả Trạm Vũ.
Trong phòng chờ rất ồn ào, chỉ thấy rất nhiều hành khách đang vây quanh một nhân viên công tác, ai cũng mặt đỏ tai hồng.
Cùng lúc đó, loa phát thanh của nhà ga cũng cất tiếng: “Thưa quý vị và các bạn, tuyến đường sắt đi qua thành phố G bởi vì có cột điện bị đổ, hiện nay công nhân đang gấp rút sửa chữa, vì vậy mọt số chuyến tàu hôm nay sẽ bị hủy bỏ, quý vị có thể đổi lại vé xuất phát vào ngày mai, chúng tôi rất tiếc thông báo.”
Xảy ra biến cố như vậy không một ai dễ chịu, tiếng chửi bậy liên tiếp vang lên. Nữ nhân viên trẻ tuổi bị hành khách quay vào giữa, giải thích đến khàn cả giọng, khóc không ra nước mắt.
Cô phỏng chừng là nhân viên mới, kinh nghiệm không đủ, lại không có bối cảnh, cho nên khi gặp chuyện khó giải quyết liền phải xông pha tuyến đầu.
Nhưng không ai vì chuyện cô là người mới, lại là phụ nữ mà mềm lòng, mọi người sôi nổi mắng nhiếc, kêu la.
“Cái gì mà hỏng đường dây điện? Không phải là có hai trạm điện sao, một cái hỏng thì còn cái còn lại?! Cô nghĩ chúng tôi là trẻ con dễ lừa hả!” Một vị nhân viên công vụ bởi vì làm ăn xa mà một năm nay chưa được về thăm vợ con bức xúc, nhịn không được nổi trận lôi đình mà chất vấn.
“Bởi vì cả hai đều hỏng…” – Cô nhân viên kiềm chế trả lời.
“Cả hai đều hỏng? Đây là công trình bã đậu à? A?” – Lý do này không thể làm vừa lòng quần chúng, một nhân viên ngành kiến trúc kháng nghị nhận được sự ủng hộ của mọi người.
“Thật sự đều hỏng mà…” – Cô gái cảm thấy tủi thân khi bị mọi người chê trách.
“Một ngày chỉ có một chuyến đi thành phố G, bên đó tôi đang có việc gấp, tổn thất của tôi các người có bồi thường được không?!” – Một người khác mặc tây trang, đi giày da nói, cũng gấp đến độ không còn vẻ nhã nhặn mọi ngày nữa, tức đến sùi bọt mép.
Ánh mắt Lâm Hạo Sơ quét qua những hành khách đang tức giận đến không thở nổi, dừng lại tại một góc nhỏ, chính là Tả Trạm Vũ nãy giờ vẫn trầm mặc không lên tiếng.
Khác với những hành khách kia, Tả Trạm Vũ chỉ khẽ cau mày, cụp mắt xuống suy tư, phản ứng bình tĩnh hơn hẳn mọi người. Nhưng Lâm Hạo Sơ tin tưởng, trong những người ở đây hắn có lẽ chính là người khẩn trương nhất, dù sao hắn vì đi đến thành phố G, ngay cả trận đấu quan trọng đã chuẩn bị từ lâu cũng từ bỏ, đây có khác gì buông tha cho tiền đồ sau này.
Lâm Hạo Sơ không khỏi cảm thán, Tả Trạm Vũ quả nhiên là người lãnh tĩnh đến đáng sợ, nhưng cũng chỉ có người như vậy, tài năng đầy đủ trong xã hội phức tạp này, giữa thế sự vô thường, xông ra vùng vẫy một phen! Hắn nghĩ, cho dù Tả Trạm Vũ không phải cháu ngoại Tô gia, chỉ là một người sinh ra có thân phận bình thường, thậm chí là người bần cùng, tương lai hắn nhất định vẫn có thể đi lên đỉnh kim tự thấp, bễ nghễ thế giới này!
Đời trước, Lâm Hạo Sơ cũng không nghe thấy sự cố giao thông này, dù sao hắn bình thường không phải ăn nhậu chơi bời, thì chính là dây dưa Trịnh Hải Dung, cũng không để ý tin tức. Nhưng hắn tin tưởng Tả Trạm Vũ đời trước nhất định sẽ tìm cách đến thành phố G trong cùng một ngày.
Lâm Hạo Sơ suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho một người.
Mấy phút đồng hồ sau, Tả Trạm Vũ đang vội vã trong nội tâm khác hẳn với vẻ bình tĩnh bên ngoài kinh ngạc nhìn thấy một thanh niên tuấn tú đang đi xuyên qua dòng người, từng bước từng bước đến bên cạnh mình.
“Tả Trạm Vũ, ta đưa ngươi đi thành phố G.”
Không trung vẫn còn mờ ảo chưa sáng rõ, lúc này rất nhiều người vẫn còn đang đắm chìm trong giấc ngủ ngon lành, Lâm Hạo Sơ cũng đã rời giường, đang ngồi trước bàn học đọc sách.
Sáng nay sẽ có một bài kiểm tra nhỏ, tối qua hắn định ôn lại bài trước khi đi ngủ, nhưng bởi vì phải đưa Trần Mộc Sâm về, lúc hắn về đến nhà đã hơn mười hai giờ.
Về phần Tả Trạm Vũ, đêm qua hắn tự ngồi xe taxi đi bệnh viện.
Kỳ thật lúc đồng hồ báo thức vang lên, Lâm Hạo Sơ còn đang buồn ngủ chỉ muốn cầm lên ném nó ra cửa, rồi tiếp tục rúc vào ổ chăn ngủ nướng, nhưng ngay lúc đó trong đầu hắn lại vang lên giọng nói của cha: “Khi cha con còn đi du học ở nước ngoài, mỗi buổi sáng đều phải dậy đọc sách từ lúc bốn giờ!”
Cơn buồn ngủ của Lâm Hạo Sơ ngay lập tức tan biến, cả người nhanh chóng bật dậy, mặc thêm áo khoác rồi đi đến bàn học.
Hắn mở sách giáo khoa, bắt đầu đọc sách vô cùng chăm chú. Hôm nay kiểm tra lại đúng phần hắn kém nhất là kỹ thuật điện tử, cho nên trước hôm kiểm tra hắn đặc biệt yêu cầu Trịnh Hải Dung bổ túc cho phần này.
Hiện giờ, hắn đã hoàn toàn có thể xem Trịnh Hải Dung như một người bình thường để đối đãi.
Trong thời gian này, Trịnh Hải Dung không chỉ kinh ngạc với thái độ bỗng dưng trở nên nghiêm túc học tập của Lâm Hạo Sơ, nhưng làm cho hắn kinh ngạc hơn chính là khả năng thấu hiểu cùng ghi nhớ của Lâm Hạo Sơ.
Trịnh Hải Dung biết Lâm Hạo Sơ có kiến thức nền tảng rất tệ, nhưng hắn không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Lâm Hạo Sơ lại có thể nắm chắc kiến thức cơ bản của những môn quan trọng, hiện tại đã bắt đầu giải được những đề khó.
Trịnh Hải Dung biết Lâm Hạo Sơ ngoại trừ học thêm buổi tối, nhất định đã tự học thêm vào thời gian rảnh rỗi, nhưng cho dù là vậy, tốc độ tiến bộ của người này làm cho hắn có chút không thể tưởng tượng nôi, thậm chí có thể nói là theo không kịp.
Đối với chuyện này, Lâm Hạo Sơ vẫn thực bình tĩnh.
Cha của hắn Lâm Khánh Diệp khi học tại đại học Houston nhân tài như nấm, đã đánh bại tất cả đối thủ cạnh tranh, hàng năm đều giành học bổng cao nhất. Thân là con hắn, năng lực học tập dĩ nhiên cũng không thể thua kém.
Lâm Hạo Sơ hối hận trước đó không chăm chỉ học hành, nếu không nói không chừng hắn hiện tại có thể đem ra so sánh với Tả Trạm Vũ rồi, còn có thể sẽ tham gia cái cuộc thi điện tử gì kia nữa.
Ngay lúc Lâm Hạo Sơ đang nhịn không được mà thở dài, đột nhiên nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng đóng cửa rất nhỏ.
Hắn ngạc nhiên. Lúc này còn chưa đến sáu giờ, đúng ra giờ này người làm trong nhà sẽ không có việc gì để làm hết.
Lâm Hạo Sơ nhịn không được đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy quản gia Vương đang ở dưới lầu trong tay còn mang theo một rương hành lý, có vẻ như muốn đi xa.
“Bác Vương.” Lâm Hạo Sơ hướng dưới lầu kêu lên.
Lão Vương như bị giật mình, khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lâm Hạo Sơ bỗng chốc ông cảm thấy không còn gì để nói, sau khi nhìn thấy sách giáo khoa trên tay Lâm Hạo Sơ, ông lại nghĩ xem mình có phải bị hoa mắt hay không.
“Bác Vương, bác muốn đi đâu sao?” Lâm Hạo Sơ thần sắc bình tĩnh nhìn lão Vương hỏi, trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng.
Lão Vương lúc này mới hồi phục tinh thần, thành thật đáp: “Tôi định đi nhà ga.”
Nhà ga? Lâm Hạo Sơ cố gắng nhớ lại, hình như ở đời trước, mỗi tháng lão Vương đều đi đâu đó vài ngày, nhưng hôm nay rời đi có phải chính vì lý do đó không, hắn không dám chắc. Theo trực giác của hắn, có lẽ việc này có liên quan đến lý do mà Chu Văn Vận cùng Lâm Bác Hiên dùng để khống chế ông, nếu lão Vương thật sự sợ bọn họ mà không dám nói ra.
Lâm Hạo Sơ nhìn lão Vương, tính toán trong chốc lát rồi đi xuống lầu nói: “Bác Vương, cháu đưa bác đi.”
Nói xong, cũng không đợi lão Vương đáp lại, ngay lập tức trở về phòng thay quần áo rồi đi xuống.
Nhà hắn nằm trong khu nhà giàu, xung quanh đều là những gia đình có điều kiện, có xe riêng, cho nên quanh đây xe taxi cũng không nhiều, bởi vậy muốn bắt xe là rất khó. Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, lão Vương nếu muốn đi xe taxi, có lẽ phải đi bộ ra ngoài rất lâu mới bắt được xe.
Lão Vương vẫn còn đang trong khiếp sợ, thấy Lâm Hạo Sơ cầm chìa khóa trong tay chuẩn bị đi lấy xe, vội vàng mở miệng nói: “Tiểu thiếu gia, tôi… Tôi gọi lái xe trong nhà đưa đi cũng được! Sao có thể bắt thiếu gia đèo tôi đi…”
Lão Vương có lẽ đã bị Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên trở nên nhiệt tình dọa sợ, ngay cả nói cũng không còn lưu loát.
Lâm Hạo Sơ dừng một chút, nghĩ đến sự khó chịu khi bị đánh thức lúc sáng sớm, liền thản nhiên cười nói: “Không cần làm phiền bọn họ, cháu có thể đưa bác đi.”
Hắn hiện tại đã hiểu được cách đặt mình vào địa vị của người khác để suy nghĩ, những việc mình không muốn làm chưa chắc người khác đã muốn làm nên đừng đùn đẩy cho họ.
Lão Vương kinh ngạc nghe Lâm Hạo Sơ nói, cảm thấy hắn nói như thể việc hắn đang làm là chuyện đương nhiên.
“Nhưng, không phải cậu đang… Đọc sách sao?” Lão Vương nhớ rõ khi nãy Lâm Hạo Sơ đứng trên lầu trong tay đang cầm một quyển sách (nếu như ông không hoa mắt thì là thế).
“Không quan hệ, cháu vẫn học kịp bài.” Lâm Hạo Sơ cười nói.
Kỳ thật kiểm tra hôm nay đã được nhắc từ hai tuần trước, hắn đưa lão Vương đi nhà ga rồi đến trường học, cũng không còn nhiều thời gian để học nữa. Nhưng chỉ vì bài kiểm tra này mà đánh thức lái xe trong nhà cũng hơi quá đáng.
Kiểm tra nhỏ lần này không tốt, hắn cố gắng gỡ điểm sau vậy!
Lão Vương thấy Lâm Hạo Sơ kiên trì, chỉ có thể run rẩy trong lòng trèo lên xe.
Sáng sớm đường cái không đông lắm, Lâm Hạo Sơ số đỏ không gặp đèn đỏ, chưa đến hai mươi phút đã thuận lợi đến nhà ga.
Lúc này mới sáu giờ mười lăm phút sáng, mặt trời trên cao vẫn còn chưa sáng rõ, nhưng nhà ga đã đầy người, ai đấy cũng mang theo hành lí, sắc mặt khẩn trương vội vàng.
Lâm Hạo Sơ xuống xe, nhìn xuyên qua đám người không khỏi nghĩ thầm Tả Trạm Vũ có khi nào cũng lẫn trong đám người đó hay không? (nhớ chồng hả =))))))
“Tiểu thiếu gia, cám ơn cậu đã đưa tôi đến nhà ga, cậu mau đi đi không muộn.” Lão Vương đi đến phía sau xe lấy hành lý, có lẽ lo lắng Lâm Hạo Sơ vì mình mà mất thời gian, vội vàng giục hắn quay về.
Lâm Hạo Sơ nhìn thoáng qua hành lý trên tay lão Vương, trông có vẻ rất nặng, khiến ông xách trên tay có hơi cố sức, liền đi qua nhận lấy va ly nói: “Không vội, cháu đưa bác vào bên trong.”
Hành lý không tính là rất nặng, nhưng lão Vương cầm vẫn hơi cố sức, đại khái là thật già rồi. Lâm Hạo Sơ trong lòng có chút khổ sở, nghĩ đến trước đây mình đối xử với ông rất tệ luôn luôn hất hàm sai khiến, kêu đến kêu đi, liền hối hận đến xanh ruột.
Lão Vương vẻ mặt kinh ngạc, thấy Lâm Hạo Sơ so với trước đây tựa như hai người, thật sự nhịn không được hỏi: “Tiểu thiếu gia, Cậu đây là… Có phải thân thể có chỗ nào không khỏe không?” – Ông hoài nghi, Lâm Hạo Sơ có phải đã xảy ra chuyện gì, sao bỗng dưng trở nên khác thường như vậy.
Lâm Hạo Sơ tay xách hành lý, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của lão Vương, không khỏi trong lòng ấm áp, khẽ cười nói: “Không có chuyện gì, cơ thể cháu rất khỏe mạnh, bác Vương không phải lo lắng!”
Lão Vương không tin được, chỉ có thể hai tay trống trơn theo sau Lâm Hạo Sơ, nhìn bóng dáng cao ngất gầy yếu của hắn, ông cảm thấy đứa nhỏ này, có lẽ đã trưởng thành rồi…
Chờ cho lão Vương lên tàu, Lâm Hạo Sơ mới trở về.
Có lẽ xuất phát từ việc Tả Trạm Vũ bỏ thi mà đến thành phố G, sau khi đi ra khỏi nhà ga hắn luôn nhìn ngó xung quanh, không nghĩ tới khi đi ngang qua phòng chờ thật sự thấy được bóng dáng Tả Trạm Vũ.
Trong phòng chờ rất ồn ào, chỉ thấy rất nhiều hành khách đang vây quanh một nhân viên công tác, ai cũng mặt đỏ tai hồng.
Cùng lúc đó, loa phát thanh của nhà ga cũng cất tiếng: “Thưa quý vị và các bạn, tuyến đường sắt đi qua thành phố G bởi vì có cột điện bị đổ, hiện nay công nhân đang gấp rút sửa chữa, vì vậy mọt số chuyến tàu hôm nay sẽ bị hủy bỏ, quý vị có thể đổi lại vé xuất phát vào ngày mai, chúng tôi rất tiếc thông báo.”
Xảy ra biến cố như vậy không một ai dễ chịu, tiếng chửi bậy liên tiếp vang lên. Nữ nhân viên trẻ tuổi bị hành khách quay vào giữa, giải thích đến khàn cả giọng, khóc không ra nước mắt.
Cô phỏng chừng là nhân viên mới, kinh nghiệm không đủ, lại không có bối cảnh, cho nên khi gặp chuyện khó giải quyết liền phải xông pha tuyến đầu.
Nhưng không ai vì chuyện cô là người mới, lại là phụ nữ mà mềm lòng, mọi người sôi nổi mắng nhiếc, kêu la.
“Cái gì mà hỏng đường dây điện? Không phải là có hai trạm điện sao, một cái hỏng thì còn cái còn lại?! Cô nghĩ chúng tôi là trẻ con dễ lừa hả!” Một vị nhân viên công vụ bởi vì làm ăn xa mà một năm nay chưa được về thăm vợ con bức xúc, nhịn không được nổi trận lôi đình mà chất vấn.
“Bởi vì cả hai đều hỏng…” – Cô nhân viên kiềm chế trả lời.
“Cả hai đều hỏng? Đây là công trình bã đậu à? A?” – Lý do này không thể làm vừa lòng quần chúng, một nhân viên ngành kiến trúc kháng nghị nhận được sự ủng hộ của mọi người.
“Thật sự đều hỏng mà…” – Cô gái cảm thấy tủi thân khi bị mọi người chê trách.
“Một ngày chỉ có một chuyến đi thành phố G, bên đó tôi đang có việc gấp, tổn thất của tôi các người có bồi thường được không?!” – Một người khác mặc tây trang, đi giày da nói, cũng gấp đến độ không còn vẻ nhã nhặn mọi ngày nữa, tức đến sùi bọt mép.
Ánh mắt Lâm Hạo Sơ quét qua những hành khách đang tức giận đến không thở nổi, dừng lại tại một góc nhỏ, chính là Tả Trạm Vũ nãy giờ vẫn trầm mặc không lên tiếng.
Khác với những hành khách kia, Tả Trạm Vũ chỉ khẽ cau mày, cụp mắt xuống suy tư, phản ứng bình tĩnh hơn hẳn mọi người. Nhưng Lâm Hạo Sơ tin tưởng, trong những người ở đây hắn có lẽ chính là người khẩn trương nhất, dù sao hắn vì đi đến thành phố G, ngay cả trận đấu quan trọng đã chuẩn bị từ lâu cũng từ bỏ, đây có khác gì buông tha cho tiền đồ sau này.
Lâm Hạo Sơ không khỏi cảm thán, Tả Trạm Vũ quả nhiên là người lãnh tĩnh đến đáng sợ, nhưng cũng chỉ có người như vậy, tài năng đầy đủ trong xã hội phức tạp này, giữa thế sự vô thường, xông ra vùng vẫy một phen! Hắn nghĩ, cho dù Tả Trạm Vũ không phải cháu ngoại Tô gia, chỉ là một người sinh ra có thân phận bình thường, thậm chí là người bần cùng, tương lai hắn nhất định vẫn có thể đi lên đỉnh kim tự thấp, bễ nghễ thế giới này!
Đời trước, Lâm Hạo Sơ cũng không nghe thấy sự cố giao thông này, dù sao hắn bình thường không phải ăn nhậu chơi bời, thì chính là dây dưa Trịnh Hải Dung, cũng không để ý tin tức. Nhưng hắn tin tưởng Tả Trạm Vũ đời trước nhất định sẽ tìm cách đến thành phố G trong cùng một ngày.
Lâm Hạo Sơ suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho một người.
Mấy phút đồng hồ sau, Tả Trạm Vũ đang vội vã trong nội tâm khác hẳn với vẻ bình tĩnh bên ngoài kinh ngạc nhìn thấy một thanh niên tuấn tú đang đi xuyên qua dòng người, từng bước từng bước đến bên cạnh mình.
“Tả Trạm Vũ, ta đưa ngươi đi thành phố G.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất