Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 57

Trước Sau
Quân Hoài Lang không ngờ Quân Tiêu Ngô lại đưa y đến một dịch quán ngoài thành.

Dịch quán này nằm ngoài cửa Bắc thành Trường An, đã được xây dựng nhiều năm, một toà lâu ba tầng có kiến trúc bằng gỗ đã mài mòn loang lổ.

Dịch quán cũng không phải do quan phủ tu sửa, có nhiều tiểu thương lui tới, người đi đường hay thương gia đến đây nghỉ chân, không ít xe, ngựa và lừa dừng ở cửa, thoạt nhìn rất náo nhiệt.

Hai người rời phủ, vì không muốn người khác chú ý, nên không ngồi xe ngựa của phủ Quốc Công. Nên khi xe dừng ở cửa quán, phút chốc đã hoà vào khung cảnh sôi nổi.

"Đến đây làm gì?" Quân Hoài Lang vừa xuống xe, tức thì bị cảnh tượng trước mắt làm ngạc nhiên. Y đứng ở cửa, khó hiểu hỏi.

Xung quanh đều là thường dân áo vải, trò chuyện cười đùa ồn ào. Có thương gia cho ngựa cho lừa uống nước ở bên đường, có người khuân vác bốc xếp hàng hóa, người đến người đi rất huyên náo.

Tuy y không phải loại công tử cả ngày không ra khỏi cửa, không dính khói lửa nhân gian, nhưng cũng chưa từng đến nơi đầy hương vị phố phường như vậy.

Quân Tiêu Ngô lại như cá gặp nước, cười toe toét đẩy y vào.

Quân Tiêu Ngô quen lối dẫn y lên lầu hai, tìm một vị trí bên cửa sổ ngồi xuống.

Dịch quán này không trang trí gì, toàn bộ là chất gỗ mộc mạc nhất, bàn ghế cũng là vật liệu gỗ thô sơ, nhưng được lau chùi sạch sẽ.

Hoàng hôn ngoài cửa sổ phảng phất chiếu vào, lan tỏa hương vị cổ xưa.

Hai người áo gấm hoa lệ, không nhiễm bụi trần, vừa ngồi xuống đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

"Hai vị khách quan, muốn gọi gì ạ?" tiểu nhị trong quán nhanh nhẹn tiến lên, rót trà cho hai người.

"Hâm nóng một bình rượu vàng, thêm nửa cân thịt bò." Quân Tiêu Ngô nhấc chân gác lên ghế, quen thuộc nói "Làm thêm mấy món ngon sở trường của các ngươi, tiền thừa thưởng cho ngươi."

Vừa nói, hắn vừa đặt nén bạc lên bàn.

Tiểu nhị vừa nhìn liền biết khách lớn đến, ánh mắt mừng rỡ phát sáng, liên tục đáp lời nhận bạc rồi lui xuống.

Quân Hoài Lang nhìn Quân Tiêu Ngô.

Những năm qua, tiểu tử này lại học ra dáng vẻ càn quấy của binh lính. Bây giờ ở đây gác chân, gân cổ muốn rượu thịt, có chút nào nhìn giống phong độ của công tử thế gia?

Y gõ gõ mặt bàn, cười nhẹ nói "Còn không mau bỏ chân xuống, xem giống ai không."

Quân Tiêu Ngô cười hì hì, ngoan ngoãn rút chân về.

"Hôm nay đệ đưa ta ra ngoài, chỉ để đến đây uống rượu?" Quân Hoài Lang hỏi.

Quân Tiêu Ngô chống khuỷu tay lên bàn, sáp lại gần cười nói "Thì không phải đang làm tiệc tiễn biệt cho huynh đó sao!"

Sau đó, hắn nói như lẽ đương nhiên "Đệ thấy huynh trong khoảng thời gian này không được vui vẻ cho lắm, có phải không nỡ xa nhà không?"

Quân Hoài Lang sửng sốt.

Thật ra y không cảm thấy tâm tình bản thân không tốt, nhưng Quân Tiêu Ngô vừa nói vậy, y không tự chủ mà nghĩ đến Tiết Yến.

Y đúng là thiếu hắn một câu cảm ơn. Lần đó trong cung, mình không từ mà biệt, bây giờ lại lặng lẽ rời đi, y luôn cảm thấy không nên, trong lòng không khỏi có chút buồn phiền.

Y buông mắt nhìn tách trà thô trên bàn, một lát sau nhẹ giọng nói "Cũng không phải, chỉ là không có cơ hội từ biệt với một vị cố nhân."

Quân Tiêu Ngô nghe vậy, hoàn toàn không phát hiện được gì, ngược lại tự nhiên vắt chân lên, nói "Sao lại không có cơ hội, mời hắn một bàn rượu không phải là được rồi sao?"

Nếu là cố nhân khác thì dĩ nhiên dễ rồi, nhưng cố nhân này ở trong cung.

Quân Hoài Lang cười nhẹ lắc đầu "Không dễ làm."

Quân Tiêu Ngô cái hiểu cái không, ồ một tiếng kéo dài.

Đang nói chuyện, tiểu nhị đã bưng rượu vàng và thịt bò lên. Quân Hoài Lang dứt khoát đổi chủ đề, hỏi "Đệ làm sao tìm được quán này?"

Quân Tiêu Ngô lập tức bị dời sự chú ý, cười hì hì "Năm đó khi đệ đi Ngọc Môn quan cũng không nỡ xa nhà, vừa rời thành thì hối hận. Nhưng lại nhớ chuyện cha không cho đệ tập võ, trong lúc tức giận, đệ bèn tìm một dịch quán ven đường, uống hết một chén rượu vàng lớn, quăng chén rồi đi."

Quân Hoài Lang phá lên cười.



"Lúc ấy đệ mới bao lớn, tiểu tử mười hai mười ba tuổi chạy đến đây uống rượu à?"

Quân Tiêu Ngô chẳng hề quan tâm, gắp một miếng thịt bò ném vào miệng "Thì sao chứ? Lúc ấy đệ nghĩ, đệ muốn đi Ngọc Môn quan, ở đó mãi mãi, đợi thành niên sẽ theo cữu cữu đánh giặc, tuyệt đối không trở về."

Quân Hoài Lang bị hắn chọc đến chống bàn cười không ngừng.

"Nhưng vẫn trở về rồi, cũng coi như đệ cho phụ thân chút mặt mũi." y cười nói.

Quân Tiêu Ngô nghe vậy, mặt mày đau khổ "Dù sao thì cát ở biên quan không thể ăn, ở lâu rồi vẫn muốn về nhà."

Nói rồi hắn cầm chén rượu, chạm vào chén của Quân Hoài Lang.

Quân Hoài Lang cụng một chén với hắn, ngửa đầu uống hết rượu vàng vào bụng.

Rượu vàng ngoài thành hoàn toàn khác với rượu y thường uống. Y quen uống loại rượu có hương vị mát lạnh tinh tế, chưa từng uống qua loại nóng rát cổ như vậy, lông mày Quân Hoài Lang bất chợt nhăn lại sau khi uống cạn một chén.

Quân Tiêu Ngô thấy y nhíu mày, vỗ bàn cười không dứt "Có phải cay lắm không? Lúc ấy đệ chỉ uống một hớp, nước mắt đã chảy ròng."

Rượu mạnh vào cổ họng, làm nóng dạ dày của Quân Hoài Lang, gần như làm y sắp chảy nước mắt. Ngay sau đó, lập tức có vị ngọt thơm ngát lan tỏa trong miệng, khiến Quân Hoài Lang phải cảm thán "Nhưng là loại rượu ngon."

Đúng lúc này, Quân Tiêu Ngô vỗ cánh tay y, bảo y nhìn bên ngoài.

"Ca, huynh nhìn chỗ kia kìa." hắn nói.

Quân Hoài Lang nhìn ra ngoài khung cửa sổ cổ xưa thấy một mảng trời khoác ánh bạc.

Khác với lầu các mái cong trong cung, phía ngoài là đồng bằng bát ngát, thoáng nhìn có thể thấy tận đường chân trời. Xa xa là núi đồi trùng diệp, tuyết trắng phủ đất vàng, một vùng cao xa trống vắng.

Lúc này mặt trời sắp khuất núi, sắc vàng của hoàng hôn tỏa khắp bầu trời, phủ lên đồng bằng bát ngát ngoài kia một tầng lung linh.

Quân Tiêu Ngô đắc ý cười "Ca, đẹp không? Khi đệ đi cũng đã ngồi ở đây. Uống chén rượu này, chỉ cần nhìn thoáng ra bên ngoài, sẽ thấy được trời đất bao la như vậy. Đệ lập tức không còn lưu luyến, chỉ muốn ra khỏi Trường An, ngắm nhìn những nơi xa ngoài kia có dáng vẻ thế nào."

Quân Hoài Lang nhìn thẳng ngoài cửa sổ.

Tuyết trắng xóa trên bình nguyên nối liền với bầu trời xanh, một con đường hẹp đất vàng kéo dài đến phương Bắc. Sắc trời đã tối, thương gia đi đường thưa thớt, nhưng lại có rất nhiều người từ nơi xa đi tới Trường An.

Thật là cảnh tượng khó gặp trong kinh.

Quân Hoài Lang không tự chủ nhớ đến một người khác.

Tiết Yến.

Một năm trước, hắn cũng lẻ loi đi trên con đường này, từ đất Yến ở cực Bắc trở về Trường An sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Quân Hoài Lang cảm thấy có chút hoang đường.

Sao thế này, Tiết Yến Tiết Yến, chẳng lẽ ở cùng hắn lâu rồi, làm gì cũng nhớ đến hắn sao?

Nhưng Quân Hoài Lang cũng phải thừa nhận Tiết Yến cứu mạng y, y lại chưa kịp báo đáp gì cả. Kiểu mắc nợ người khác thế này làm người ta nhớ mãi không quên nhất.

Đúng lúc này, Quân Tiêu Ngô đột nhiên 'ể' một tiếng.

"Sao có quan binh đến đây?" hắn nhìn xuống lầu, kinh ngạc nói.

Quân Hoài Lang nghe vậy, cũng nhìn theo.

Quả nhiên, một đội quan binh cưỡi ngựa, khoảng chừng trăm người, nhanh chóng bao vây dịch quán. Đám quan binh này rõ ràng được huấn luyện nghiêm chỉnh, một đường đến chỉ nghe tiếng vó ngựa chỉnh tề, tiếng đao kiếm va chạm.

Các tiểu thương trước cửa bị lùa vào dịch quán như ngựa lừa, không một ai được phép ra ngoài.

Một cỗ xe ngựa chậm rãi đi phía sau, xung quanh có vài hộ vệ canh giữ.

Xe ngựa không vội vàng, ung dung chạy đến, chậm rãi dừng ở cửa dịch quán.

Một binh sĩ trong đó vén màn, nói vài câu vào bên trong. Trong xe ngựa tối tăm, từ trên lầu không thể nhìn rõ ai đang ngồi trong đó.

Kế tiếp, binh sĩ nọ cung kính hành lễ, lớn tiếng ra lệnh "Lục soát!"



Đám quan binh lập tức hành động, canh hai cửa trước sau, tiến vào tìm kiếm.

"... hình như là người của Hình bộ." Quân Hoài Lang nhíu mày một lúc mới nói.

Quân Tiêu Ngô kinh ngạc "Đến đây lục soát gì nhỉ, chẳng lẽ có đào phạm?"

Quân Hoài Lang dĩ nhiên không biết, khẽ lắc đầu.

Quân Tiêu Ngô ngồi dựa vào cửa sổ, buồn chán xem náo nhiệt. Hắn đột nhiên nhớ tới gì đó, cười nói với Quân Hoài Lang "Ca, huynh có nghe nói chưa? Vị Ngũ điện hạ kia trong cung cô mẫu đã vào triều đầu năm nay, được Hoàng thượng an bài đúng ngay Hình bộ."

Quân Hoài Lang sửng sốt "Vào triều ... đến Hình bộ?"

Y hoàn toàn không biết gì.

Quân Tiêu Ngô nói "Đúng vậy, vài ngày trước đệ cùng đồng nghiệp ra ngoài chơi thì mới biết. Nghe nói Hoàng thượng bỗng nhiên rất trọng dụng hắn, lại khen hắn xử án ở Thận Hình Ti rất tốt, nên trực tiếp cho hắn một chỗ trống trong Hình bộ ... mẹ ôi, chưa nói đến hắn mới mười sáu, trên hắn không phải còn hai vị hoàng huynh sao? Hoàng thượng sao bỗng nhiên thiên vị hắn như vậy ..."

Nhị hoàng tử trước giờ không được lòng vua, Hoàng thượng bảo hắn học hành thêm hai năm, chuyện này Quân Hoài Lang biết. Mà Tứ hoàng tử vốn xuất sắc nổi bật trong các hoàng tử, năm nay đã đến lúc vào triều, nhưng đành gác lại do mẫu thân xảy ra chuyện, còn có thể hiểu được.

Hoàng tử vào triều, lúc bắt đầu sẽ không được nhúng tay vào chuyện trong triều, mà đi theo quan viên học tập.

Nhưng dù vậy, vừa nhìn đã biết Hoàng thượng đặc biệt thiên vị ai, coi trọng ai.

Chẳng lẽ vua Thanh Bình không còn kiêng kị với cái gọi là sát tinh giáng thế nữa sao?

Quân Hoài Lang chỉ cảm thấy có chút hư ảo.

Lẽ nào vì mình sống lại, nhiễu loạn chuyện kiếp trước, nên mới khiến Tiết Yến vào triều làm quan sớm như vậy?

Y nhớ kiếp trước Tiết Yến lần đầu bộc lộ tài năng là khi Giang Nam phản loạn, trong triều không tướng, bèn phái hắn dẹp loạn.

Bây giờ mới sớm như vậy đã ...

Trong lúc bọn họ đang tán chuyện, quan binh đã lên lầu lục soát. Hai người là công tử áo gấm hoa lệ, liền được thả không chút nghi vấn gì.

Một lúc sau, một nhóm người bị áp giải ra từ phòng dành cho khách ở lầu ba.

Dẫn đầu là công tử trẻ tuổi mặc áo vải, tuy y phục mộc mạc, nhưng có thể thấy được cả người quý khí. Phía sau gã có hai nữ tử trẻ tuổi, trong đó người lớn tuổi hơn còn dắt hai đứa nhỏ.

Là một gia đình lớn.

"Này ... Hình bộ sao lại bắt một đám phụ nữ và trẻ em?" Quân Tiêu Ngô kinh ngạc, duỗi cổ nhìn.

Quân Hoài Lang gõ mặt bàn, nói "Đừng có nhiều chuyện."

Quân Tiêu Ngô đáp một tiếng, nhưng vẫn tò mò.

Bọn họ ngồi xa cầu thang, khi đám người kia xuống lầu thì cũng không thấy gì nữa.

Quân Tiêu Ngô duỗi người, thò đầu ra cửa sổ nhìn.

Quân Hoài Lang không có tính hiếu kỳ nên chỉ lo uống trà của mình, chờ những người đó áp giải người đi. Nhưng người đã áp giải xuống, bên dưới lại không có động tĩnh, quan binh cũng không rút lui.

Quân Hoài Lang tiện nhìn xuống dưới một cái.

Kế đó, y thấy binh sĩ vén rèm cửa xe, trước xe bày một cái ghế kê chân.

Vị ngồi bên trong chậm rãi xuống xe.

Thân như cây ngọc, vóc người cao gầy, chưa mang phát quan, tóc dài chạm đến thắt lưng vàng.

Hắn mặc áo choàng gấm đen dày nặng, khi xuống xe, áo choàng phất lên, rất ung dung cao quý.

Hắn vừa đứng trước xe ngựa, lập tức có binh sĩ tiến lên, khom người mời hắn vào lâu.

Ánh mắt Quân Hoài Lang ngưng đọng, tách trà trong tay nhẹ run, tràn ra một ít, đổ vào tay.

Người bước xuống xe ngựa, vậy mà là Tiết Yến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau