Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược
Chương 70
Quân Hoài Lang ở sân nhỏ phía Đông cũng không ngờ mái ngói của phủ Tuần phủ sẽ bị cuốn trôi.
Nói ra thì phủ này đã được xây khá nhiều năm rồi. Các vị Tuần phủ trước sống hai năm ở đây rồi dọn đi, sau đó người kế nhiệm đến, nên ít người chú ý sửa sang.
Năm nay mưa nhiều từ đầu xuân, rêu mọc đầy trên các khe hở của mái ngói. Hôm nay, cơn mưa bất chợt ập đến, ngói lợp nhà bị cuốn trôi, nước mưa nhất thời dột vào phòng.
Lần này, những người hầu đến từ Trường An đều luống cuống tay chân.
Trong khi mọi người đang lấp mái ngói và cứu các vật dụng, Phất Y vội vã bước vào.
"Thiếu gia, vương gia đến rồi." hắn nói.
Quân Hoài Lang đang đứng một bên nhìn họ sửa mái ngói, nghe vậy quay đầu thấy Tiết Yến cất ô dưới hiên, bước vào từ màn đêm mờ ảo.
Hắn ngẩng đầu, nhìn mái ngói trong phòng Quân Hoài Lang trước.
Ngói bị hư hỏng nhiều chỗ, nước mưa với nước đọng trên mái hiên chảy lộp bộp thấm ướt bàn ghế, giường màn, thảm trải trong phòng. Nha hoàn tiểu tư cũng thiếu kinh nghiệm, lúc này bận tới bận lui, loạn thành một nùi.
Về phần Quân Hoài Lang đang đứng bên cạnh hắn, dù trông y vẫn an tĩnh lạnh nhạt, nhưng cũng có thể thấy y có chút không biết làm thế nào.
Dù sao y cũng là thiếu gia được người khác hầu hạ đến lớn, dĩ nhiên không biết xử lý chuyện vặt vãnh như vậy trong nhà.
Lúc y nhìn Tiết Yến, trong mắt y còn mang theo mấy phần ngỡ ngàng.
Trái tim Tiết Yến như bị gõ nhẹ, rồi hắn nhìn về phía Tô Tiểu Thiến đang theo sau.
Tô Tiểu Thiến gật đầu đáp "Bẩm vương gia, nô tỳ sẽ xử lý. Tối nay sẽ tạm lợp lại ngói trong phòng của thế tử điện hạ trước, ngày mai sẽ tiếp tục tu sửa kỹ càng hơn."
Từ nhỏ gia cảnh nàng đã khó khăn, Kim Lăng mưa nhiều nên năm nào nàng cũng phải sửa mái nhà. Thế nên nàng có kinh nghiệm trong chuyện này.
Tiết Yến ừm một tiếng, nói với Quân Hoài Lang "Đến phòng của ta trước."
Quân Hoài Lang sửng sốt "Hả?"
Quảng Lăng vương trước giờ không thích giải thích với người khác, lời cũng chỉ nói một lần, thế mà kiên nhẫn nói thêm "Đêm nay ngươi không thể ở đây, ngày mai sửa xong rồi thì người dọn về."
Quân Hoài Lang do dự.
Dù không thể ở đây, nhưng sân nhỏ đối diện là y thu xếp, y biết bên đó chỉ có một cái giường.
Y vốn định bảo Phất Y đi tìm phòng trống, hoặc tìm hiên nhà bỏ không hay vách ngăn nào đó ở tạm một đêm. Nếu y thật sự chuyển đến phòng của Tiết Yến, thế hắn sẽ ở đâu?
Y do dự một hồi, Tiến Bảo đứng sau đã hiểu ý.
Là cẩu nô tài có năng lực của chủ tử, không chỉ phải đoán được ý của chủ tử, mà còn phải thay chủ tử biểu đạt rõ ràng khi chủ tử không thể nói ra.
"Thế tử điện hạ, sao người không đến phòng của vương gia ngồi tạm trước. Ở đây lộn xộn như vậy, còn không có chỗ để ngồi, trong một lúc không thể sửa xong được." Tiến Bảo cười mỉm nói "Hôm nay người dầm mưa, nô tài đã nấu một chút trà táo đỏ, người sang đó, nô tài cũng không cần phải mang đến đây."
Vốn Quân Hoài Lang định nói hôm nay không bị ướt mưa nhiều, nhưng chủ tử của hắn lại ướt rất nhiều, mà Tiết Yến bên cạnh cũng ừ một tiếng.
Quân Hoài Lang thấy Tiết Yến đã cầm ô trong tay Tiến Bảo.
"Đi thôi." Tiết Yến nói.
Quân Hoài Lang cứ thế mơ hồ đi theo Tiết Yến đến sân nhỏ ở phía Tây.
---------
Chỉ vừa vào đêm, sắc trời cũng chưa muộn. Tiến Bảo mời Quân Hoài Lang đến phòng chính của Tiết Yến, dâng trà cho y, tìm vài quyển sách để y giải trí.
Theo lý vào thời gian này, chủ tử nhà hắn sẽ làm việc ở thư phòng thêm một canh giờ nữa mới về phòng nghỉ ngơi. Không ngờ, chủ tử lại cầm ô đưa thế tử điện hạ vào thẳng phòng, rồi bản thân theo sau, ngồi xuống bàn tìm mấy quyển binh thư lặng lẽ đọc.
Chuỗi hành động này khiến Tiến Bảo ngốc cả người.
Thế là ... không định để ý đống công văn trên bàn trong thư phòng luôn sao?
Hắn không dám nhiều lời, đành phải dâng một ấm trà cho vị Phật lớn này, dẫn bọn người hầu lui ra ngoài.
Nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ngồi trong căn phòng yên tĩnh khô ráo, Quân Hoài Lang nhấp hai ngụm trà, bình tĩnh trở lại. Tiếng mưa bên ngoài vẫn chưa dứt, y cầm sách lên đọc, nhưng không đọc được chữ nào, không khỏi suy tư trong lòng.
Dù phủ Tuần phủ có hư hỏng thì cũng là phủ trạch được quan viên xây cất cẩn thận, hôm nay mái ngói phòng mình có thể bị nước mưa cuốn trôi, vậy trong ngoài thành này sẽ có bao nhiêu nhà dân chịu thiệt hại?
Và y biết, đây mới chỉ là bắt đầu.
Bây giờ đã vào hạ, mưa sẽ ngày càng nặng hạt. Đến tháng Bảy, nước sông sẽ phá vỡ con đê, tràn vào thành Kim Lăng.
Y nhớ lại những ghi chép mà y đã đọc trong kiếp trước. Đê vỡ lập tức làm ngập các ruộng nương một nửa thành trì ở phía Bắc Kim Lăng, khiến nhiều dân chúng phải sống lang thang.
Sau đó, do mưa lũ liên tiếp xảy ra, rất khó kịp thời xử lý các thi thể trong thành, không lâu sau, bệnh dịch bùng phát ở thành Kim Lăng.
Lũ lụt và dịch bệnh, không bao lâu sau trong thành Kim Lăng đã xuất hiện không ít thổ phỉ. Đám thổ phỉ này thậm chí còn tập hợp cùng nhau nổi dậy. Quân phòng thủ của Kim Lăng không đủ, thôn trấn xung quanh đều bị thổ phỉ chiếm lĩnh trong thời gian ngắn.
Khi đó, Kim Lăng giống như một hòn đảo biệt lập.
Sắc mặt Quân Hoài Lang dần trở nên nghiêm túc.
Trong những năm cuối của kiếp trước, y đã đọc vài lần tất cả các ghi chép về lũ lụt, cũng nghiên cứu sách cổ về cách trị thủy. Dù y bây giờ đã nắm chắc vài phần về chuyện trị thủy, chuẩn bị đầy đủ cho kiếp này, nhưng trong lòng y vẫn hơi thiếu tự tin, không biết liệu có thể tự mình đảo ngược tình thế kiếp trước hay không.
Ông trời thường không tác thành cho con người, trong các quan viên có người âm thầm hãm hại. Y dường như đang đối mặt với màn sương không thể nhìn rõ, phía sau y là vựa sâu muôn trượng ...
"Sao vậy?"
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn trầm thấp cắt ngang dòng suy nghĩ của y.
Quân Hoài Lang nhìn lên, thấy Tiết Yến đang ngồi đối diện, một tay cầm sách, lười biếng dựa vào ghế, ngước nhìn y.
... hình như mình ... không đơn độc.
Chẳng hiểu sao khi bắt gặp đôi mắt màu hổ phách kia, trong lòng y liền ổn định hơn một chút.
Kiếp này, có Tiết Yến.
Không biết là vì y biết Tiết Yến là người chiến thắng cuối cùng ở kiếp trước, hay là Tiết Yến nhiều lần cứu y ở kiếp này, trái tim Quân Hoài Lang treo lơ lửng ở nơi nào đó, chậm rãi đáp xuống.
Y bất giác lên tiếng "... chỉ là đang nghĩ, liệu thời tiết năm nay có gây ra tai họa không."
Dù y biết y không được nói với ai về chuyện mình sống lại, nhưng lúc này bản năng đang thôi thúc làm y không tự chủ được muốn nói với Tiết Yến.
Tiết Yến hỏi "Ngươi đang lo lắng chuyện này?"
Quân Hoài Lang gật đầu.
Tiết Yến không mấy do dự, nói như lẽ đương nhiên "Không có gì khó cả. Ngày mai ta sẽ phái người xem xét, nếu có tai họa, sẽ đồng loạt cứu trợ."
Hắn đương nhiên không quan tâm những chuyện nhỏ nhặt lộn xộn này. Ngói nhà ai hư hại, đất nhà ai ngập lụt, theo hắn hấy, chỉ là chuyện vặt nhìn một lần là quên.
Nhưng hắn không thể nhìn Quân Hoài Lang lo lắng vì những chuyện vặt này.
Quân Hoài Lang nghe xong gật đầu, nhưng nghiêm nghị trên mặt lại không hề giảm đi, tiếp tục nói "Không chỉ vậy. Ta luôn có linh cảm năm nay sẽ có chuyện lớn xảy ra."
Tiết Yến nhìn y.
Đôi phụ tử này ngược lại có chút hiểu ngầm trong chuyện này. Mấy ngày trước, Vĩnh Ninh Công nói với hắn, cảm thấy mưa năm nay khá bất thường, cần phải phòng ngừa chu đáo, bẩm tấu Bệ hạ.
Kết quả đến hôm nay, Quân Hoài Lang cũng nói y chang như thế với hắn.
Y trông rất chân thành. Quân Hoài Lang trước giờ luôn lạnh nhạt, bây giờ còn cau mày, chẳng có nụ cười nào trên khuôn mặt.
Tiết Yến chậm rãi đặt quyển sách trên tay xuống.
"Ngươi cứ an tâm." hắn nói "Ngay cả khi có tai họa, cũng còn ta ở đây."
Chỉ một câu đơn giản, Quân Hoài Lang có thể nghe ra trọng lượng trong đó.
Y chợt nhớ tới lời Tiết Yến đã nói với mình khi y gặp Tiết Yến lần cuối trước khi rời Trường An.
"Sẽ không có ngoài ý muốn." lúc đó hắn đã nói như vậy.
Rồi một năm sau, hắn lặng lẽ đến đây.
Ở kiếp này, từ khi quen biết đến nay, Tiết Yến vẫn luôn kiệm lời, rất trầm mặc. Nhưng một khi hắn nói gì đó, chỉ cần đã hứa, hắn nhất định làm được.
Trái tim Quân Hoài Lang đột nhiên nhẹ nhõm một cách khó hiểu, đồng thời, một chút xao động không thể nói rõ từ từ lộ ra vài dấu hiệu khi y thả lỏng trái tim mình.
Y nhìn Tiết Yến, hồi lâu không nói gì.
Tiết Yến đợi một lúc, nhưng không thấy y trả lời. Tiết Yến nhướng mày, nhẹ giọng hỏi "Sao hả, không tin ta?"
Quân Hoài Lang định thần lại, chớp mắt rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Nụ cười mang theo vài phần như trút bỏ gánh nặng.
"Ta tin chứ." y khẽ cười "Có người ở đây, ta rất yên tâm."
Lời của y rất chân thành.
Suy cho cùng, y biết Tiết Yến đáng tin thế nào, sẽ mạnh mẽ thế nào và là người sống đến cuối cùng.
Nhưng nghe thấy lời này, tai Tiết Yến vô cớ đỏ ửng.
Hắn trầm giọng ừm một tiếng, có chút không tự nhiên cầm sách lên, nhưng đọc được hai dòng, thì cảm thấy chữ trên sách đang nhảy, nhảy tới nhảy lui biến thành những câu từ giống nhau.
"Có người ở đây, ta rất yên tâm."
Tim Tiết Yến bắt đầu đập loạn xạ. Một lúc sau, hắn đột nhiên đặt binh thư xuống bàn rồi đứng dậy.
"Tối nay ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây." hắn nói "Ta ra ngoài trước."
Hắn cần ở một mình một lúc. Nếu hắn còn tiếp tục ở cùng phòng với Quân Hoài Lang, hắn sẽ cảm thấy tai mình nóng bừng như thiêu đốt.
Quân Hoài Lang vội đứng dậy "Vậy tối nay người nghỉ ngơi ở đâu?"
Tiết Yến nói "Ta ở phòng ngoài, có một giường nhỏ."
Hắn chẳng để tâm chuyện này, ở đất Yến, có nơi nào mà hắn chưa ngủ qua? Ngày đông giá rét bọc trong giáp sắt ngủ trên băng tuyết, hắn còn ngủ được.
Nhưng tiểu thiếu gia trước mặt thì khác. Con công nhỏ được nuông chiều lớn lên trong nhà ấm này dĩ nhiên khác với người như cỏ dại mình đây.
Trước khi Quân Hoài Lang kịp ngăn hắn, hắn đã xoay người bước ra ngoài.
Không lâu sau, Phất Y đẩy cửa bước vào.
"Thiếu gia, vương gia căn dặn, bảo nô tài hầu hạ người nghỉ ngơi." vài nha hoàn trên tay cầm chậu nước va khăn lau theo sau Phất Y đi vào.
Quân Hoài Lang ừ một tiếng, ngồi xuống mép giường.
Chiếc giường khá cứng, họa tiết vải của chăn bông cũng đơn giản. Chiếc giường tràn ngập mùi đàn hương trên người Tiết Yến, chẳng mấy chốc đã vây quanh Quân Hoài Lang.
Đột nhiên, trong đầu y không khỏi nghĩ đến bờ vai và cánh tay của Tiết Yến đã chắn mưa cho y hôm nay.
Nói ra thì phủ này đã được xây khá nhiều năm rồi. Các vị Tuần phủ trước sống hai năm ở đây rồi dọn đi, sau đó người kế nhiệm đến, nên ít người chú ý sửa sang.
Năm nay mưa nhiều từ đầu xuân, rêu mọc đầy trên các khe hở của mái ngói. Hôm nay, cơn mưa bất chợt ập đến, ngói lợp nhà bị cuốn trôi, nước mưa nhất thời dột vào phòng.
Lần này, những người hầu đến từ Trường An đều luống cuống tay chân.
Trong khi mọi người đang lấp mái ngói và cứu các vật dụng, Phất Y vội vã bước vào.
"Thiếu gia, vương gia đến rồi." hắn nói.
Quân Hoài Lang đang đứng một bên nhìn họ sửa mái ngói, nghe vậy quay đầu thấy Tiết Yến cất ô dưới hiên, bước vào từ màn đêm mờ ảo.
Hắn ngẩng đầu, nhìn mái ngói trong phòng Quân Hoài Lang trước.
Ngói bị hư hỏng nhiều chỗ, nước mưa với nước đọng trên mái hiên chảy lộp bộp thấm ướt bàn ghế, giường màn, thảm trải trong phòng. Nha hoàn tiểu tư cũng thiếu kinh nghiệm, lúc này bận tới bận lui, loạn thành một nùi.
Về phần Quân Hoài Lang đang đứng bên cạnh hắn, dù trông y vẫn an tĩnh lạnh nhạt, nhưng cũng có thể thấy y có chút không biết làm thế nào.
Dù sao y cũng là thiếu gia được người khác hầu hạ đến lớn, dĩ nhiên không biết xử lý chuyện vặt vãnh như vậy trong nhà.
Lúc y nhìn Tiết Yến, trong mắt y còn mang theo mấy phần ngỡ ngàng.
Trái tim Tiết Yến như bị gõ nhẹ, rồi hắn nhìn về phía Tô Tiểu Thiến đang theo sau.
Tô Tiểu Thiến gật đầu đáp "Bẩm vương gia, nô tỳ sẽ xử lý. Tối nay sẽ tạm lợp lại ngói trong phòng của thế tử điện hạ trước, ngày mai sẽ tiếp tục tu sửa kỹ càng hơn."
Từ nhỏ gia cảnh nàng đã khó khăn, Kim Lăng mưa nhiều nên năm nào nàng cũng phải sửa mái nhà. Thế nên nàng có kinh nghiệm trong chuyện này.
Tiết Yến ừm một tiếng, nói với Quân Hoài Lang "Đến phòng của ta trước."
Quân Hoài Lang sửng sốt "Hả?"
Quảng Lăng vương trước giờ không thích giải thích với người khác, lời cũng chỉ nói một lần, thế mà kiên nhẫn nói thêm "Đêm nay ngươi không thể ở đây, ngày mai sửa xong rồi thì người dọn về."
Quân Hoài Lang do dự.
Dù không thể ở đây, nhưng sân nhỏ đối diện là y thu xếp, y biết bên đó chỉ có một cái giường.
Y vốn định bảo Phất Y đi tìm phòng trống, hoặc tìm hiên nhà bỏ không hay vách ngăn nào đó ở tạm một đêm. Nếu y thật sự chuyển đến phòng của Tiết Yến, thế hắn sẽ ở đâu?
Y do dự một hồi, Tiến Bảo đứng sau đã hiểu ý.
Là cẩu nô tài có năng lực của chủ tử, không chỉ phải đoán được ý của chủ tử, mà còn phải thay chủ tử biểu đạt rõ ràng khi chủ tử không thể nói ra.
"Thế tử điện hạ, sao người không đến phòng của vương gia ngồi tạm trước. Ở đây lộn xộn như vậy, còn không có chỗ để ngồi, trong một lúc không thể sửa xong được." Tiến Bảo cười mỉm nói "Hôm nay người dầm mưa, nô tài đã nấu một chút trà táo đỏ, người sang đó, nô tài cũng không cần phải mang đến đây."
Vốn Quân Hoài Lang định nói hôm nay không bị ướt mưa nhiều, nhưng chủ tử của hắn lại ướt rất nhiều, mà Tiết Yến bên cạnh cũng ừ một tiếng.
Quân Hoài Lang thấy Tiết Yến đã cầm ô trong tay Tiến Bảo.
"Đi thôi." Tiết Yến nói.
Quân Hoài Lang cứ thế mơ hồ đi theo Tiết Yến đến sân nhỏ ở phía Tây.
---------
Chỉ vừa vào đêm, sắc trời cũng chưa muộn. Tiến Bảo mời Quân Hoài Lang đến phòng chính của Tiết Yến, dâng trà cho y, tìm vài quyển sách để y giải trí.
Theo lý vào thời gian này, chủ tử nhà hắn sẽ làm việc ở thư phòng thêm một canh giờ nữa mới về phòng nghỉ ngơi. Không ngờ, chủ tử lại cầm ô đưa thế tử điện hạ vào thẳng phòng, rồi bản thân theo sau, ngồi xuống bàn tìm mấy quyển binh thư lặng lẽ đọc.
Chuỗi hành động này khiến Tiến Bảo ngốc cả người.
Thế là ... không định để ý đống công văn trên bàn trong thư phòng luôn sao?
Hắn không dám nhiều lời, đành phải dâng một ấm trà cho vị Phật lớn này, dẫn bọn người hầu lui ra ngoài.
Nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ngồi trong căn phòng yên tĩnh khô ráo, Quân Hoài Lang nhấp hai ngụm trà, bình tĩnh trở lại. Tiếng mưa bên ngoài vẫn chưa dứt, y cầm sách lên đọc, nhưng không đọc được chữ nào, không khỏi suy tư trong lòng.
Dù phủ Tuần phủ có hư hỏng thì cũng là phủ trạch được quan viên xây cất cẩn thận, hôm nay mái ngói phòng mình có thể bị nước mưa cuốn trôi, vậy trong ngoài thành này sẽ có bao nhiêu nhà dân chịu thiệt hại?
Và y biết, đây mới chỉ là bắt đầu.
Bây giờ đã vào hạ, mưa sẽ ngày càng nặng hạt. Đến tháng Bảy, nước sông sẽ phá vỡ con đê, tràn vào thành Kim Lăng.
Y nhớ lại những ghi chép mà y đã đọc trong kiếp trước. Đê vỡ lập tức làm ngập các ruộng nương một nửa thành trì ở phía Bắc Kim Lăng, khiến nhiều dân chúng phải sống lang thang.
Sau đó, do mưa lũ liên tiếp xảy ra, rất khó kịp thời xử lý các thi thể trong thành, không lâu sau, bệnh dịch bùng phát ở thành Kim Lăng.
Lũ lụt và dịch bệnh, không bao lâu sau trong thành Kim Lăng đã xuất hiện không ít thổ phỉ. Đám thổ phỉ này thậm chí còn tập hợp cùng nhau nổi dậy. Quân phòng thủ của Kim Lăng không đủ, thôn trấn xung quanh đều bị thổ phỉ chiếm lĩnh trong thời gian ngắn.
Khi đó, Kim Lăng giống như một hòn đảo biệt lập.
Sắc mặt Quân Hoài Lang dần trở nên nghiêm túc.
Trong những năm cuối của kiếp trước, y đã đọc vài lần tất cả các ghi chép về lũ lụt, cũng nghiên cứu sách cổ về cách trị thủy. Dù y bây giờ đã nắm chắc vài phần về chuyện trị thủy, chuẩn bị đầy đủ cho kiếp này, nhưng trong lòng y vẫn hơi thiếu tự tin, không biết liệu có thể tự mình đảo ngược tình thế kiếp trước hay không.
Ông trời thường không tác thành cho con người, trong các quan viên có người âm thầm hãm hại. Y dường như đang đối mặt với màn sương không thể nhìn rõ, phía sau y là vựa sâu muôn trượng ...
"Sao vậy?"
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn trầm thấp cắt ngang dòng suy nghĩ của y.
Quân Hoài Lang nhìn lên, thấy Tiết Yến đang ngồi đối diện, một tay cầm sách, lười biếng dựa vào ghế, ngước nhìn y.
... hình như mình ... không đơn độc.
Chẳng hiểu sao khi bắt gặp đôi mắt màu hổ phách kia, trong lòng y liền ổn định hơn một chút.
Kiếp này, có Tiết Yến.
Không biết là vì y biết Tiết Yến là người chiến thắng cuối cùng ở kiếp trước, hay là Tiết Yến nhiều lần cứu y ở kiếp này, trái tim Quân Hoài Lang treo lơ lửng ở nơi nào đó, chậm rãi đáp xuống.
Y bất giác lên tiếng "... chỉ là đang nghĩ, liệu thời tiết năm nay có gây ra tai họa không."
Dù y biết y không được nói với ai về chuyện mình sống lại, nhưng lúc này bản năng đang thôi thúc làm y không tự chủ được muốn nói với Tiết Yến.
Tiết Yến hỏi "Ngươi đang lo lắng chuyện này?"
Quân Hoài Lang gật đầu.
Tiết Yến không mấy do dự, nói như lẽ đương nhiên "Không có gì khó cả. Ngày mai ta sẽ phái người xem xét, nếu có tai họa, sẽ đồng loạt cứu trợ."
Hắn đương nhiên không quan tâm những chuyện nhỏ nhặt lộn xộn này. Ngói nhà ai hư hại, đất nhà ai ngập lụt, theo hắn hấy, chỉ là chuyện vặt nhìn một lần là quên.
Nhưng hắn không thể nhìn Quân Hoài Lang lo lắng vì những chuyện vặt này.
Quân Hoài Lang nghe xong gật đầu, nhưng nghiêm nghị trên mặt lại không hề giảm đi, tiếp tục nói "Không chỉ vậy. Ta luôn có linh cảm năm nay sẽ có chuyện lớn xảy ra."
Tiết Yến nhìn y.
Đôi phụ tử này ngược lại có chút hiểu ngầm trong chuyện này. Mấy ngày trước, Vĩnh Ninh Công nói với hắn, cảm thấy mưa năm nay khá bất thường, cần phải phòng ngừa chu đáo, bẩm tấu Bệ hạ.
Kết quả đến hôm nay, Quân Hoài Lang cũng nói y chang như thế với hắn.
Y trông rất chân thành. Quân Hoài Lang trước giờ luôn lạnh nhạt, bây giờ còn cau mày, chẳng có nụ cười nào trên khuôn mặt.
Tiết Yến chậm rãi đặt quyển sách trên tay xuống.
"Ngươi cứ an tâm." hắn nói "Ngay cả khi có tai họa, cũng còn ta ở đây."
Chỉ một câu đơn giản, Quân Hoài Lang có thể nghe ra trọng lượng trong đó.
Y chợt nhớ tới lời Tiết Yến đã nói với mình khi y gặp Tiết Yến lần cuối trước khi rời Trường An.
"Sẽ không có ngoài ý muốn." lúc đó hắn đã nói như vậy.
Rồi một năm sau, hắn lặng lẽ đến đây.
Ở kiếp này, từ khi quen biết đến nay, Tiết Yến vẫn luôn kiệm lời, rất trầm mặc. Nhưng một khi hắn nói gì đó, chỉ cần đã hứa, hắn nhất định làm được.
Trái tim Quân Hoài Lang đột nhiên nhẹ nhõm một cách khó hiểu, đồng thời, một chút xao động không thể nói rõ từ từ lộ ra vài dấu hiệu khi y thả lỏng trái tim mình.
Y nhìn Tiết Yến, hồi lâu không nói gì.
Tiết Yến đợi một lúc, nhưng không thấy y trả lời. Tiết Yến nhướng mày, nhẹ giọng hỏi "Sao hả, không tin ta?"
Quân Hoài Lang định thần lại, chớp mắt rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Nụ cười mang theo vài phần như trút bỏ gánh nặng.
"Ta tin chứ." y khẽ cười "Có người ở đây, ta rất yên tâm."
Lời của y rất chân thành.
Suy cho cùng, y biết Tiết Yến đáng tin thế nào, sẽ mạnh mẽ thế nào và là người sống đến cuối cùng.
Nhưng nghe thấy lời này, tai Tiết Yến vô cớ đỏ ửng.
Hắn trầm giọng ừm một tiếng, có chút không tự nhiên cầm sách lên, nhưng đọc được hai dòng, thì cảm thấy chữ trên sách đang nhảy, nhảy tới nhảy lui biến thành những câu từ giống nhau.
"Có người ở đây, ta rất yên tâm."
Tim Tiết Yến bắt đầu đập loạn xạ. Một lúc sau, hắn đột nhiên đặt binh thư xuống bàn rồi đứng dậy.
"Tối nay ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây." hắn nói "Ta ra ngoài trước."
Hắn cần ở một mình một lúc. Nếu hắn còn tiếp tục ở cùng phòng với Quân Hoài Lang, hắn sẽ cảm thấy tai mình nóng bừng như thiêu đốt.
Quân Hoài Lang vội đứng dậy "Vậy tối nay người nghỉ ngơi ở đâu?"
Tiết Yến nói "Ta ở phòng ngoài, có một giường nhỏ."
Hắn chẳng để tâm chuyện này, ở đất Yến, có nơi nào mà hắn chưa ngủ qua? Ngày đông giá rét bọc trong giáp sắt ngủ trên băng tuyết, hắn còn ngủ được.
Nhưng tiểu thiếu gia trước mặt thì khác. Con công nhỏ được nuông chiều lớn lên trong nhà ấm này dĩ nhiên khác với người như cỏ dại mình đây.
Trước khi Quân Hoài Lang kịp ngăn hắn, hắn đã xoay người bước ra ngoài.
Không lâu sau, Phất Y đẩy cửa bước vào.
"Thiếu gia, vương gia căn dặn, bảo nô tài hầu hạ người nghỉ ngơi." vài nha hoàn trên tay cầm chậu nước va khăn lau theo sau Phất Y đi vào.
Quân Hoài Lang ừ một tiếng, ngồi xuống mép giường.
Chiếc giường khá cứng, họa tiết vải của chăn bông cũng đơn giản. Chiếc giường tràn ngập mùi đàn hương trên người Tiết Yến, chẳng mấy chốc đã vây quanh Quân Hoài Lang.
Đột nhiên, trong đầu y không khỏi nghĩ đến bờ vai và cánh tay của Tiết Yến đã chắn mưa cho y hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất