Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược
Chương 94
Hôm nay, khi Quân Hoài Lang đến thành Nam, sắc trời cũng đã dần tối.
Đến hôm nay, việc sửa đê chỉ mới bắt đầu. Con đê hư hỏng khá nghiêm trọng, phạm vi lại rộng, thành trì xung quanh cũng ngập hết nên việc tu sửa càng khó khăn hơn.
Nhưng nếu không sửa, nước sông sẽ tiếp tục lan rộng, tới lúc đó, có thể cả thành Kim Lăng cũng sẽ bị nhấn chìm.
Quân Hoài Lang đi sớm về muộn, đến hôm nay, y đã sắp xếp xong phần lớn chuyện sửa đê, mới có thể thở một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng khi xe ngựa dừng lại trước cửa phủ, y lại bảo xa phu quay đầu xe.
"Đến trại tị nạn ở thành Nam." y ngồi trong xe nói "Ta đi xem thử."
Xa phu liền quất roi thúc ngựa đến thẳng cửa thành Nam.
Sau vài ngày bố trí ổn thỏa, trong thành đã trật tự hơn nhiều so với ngày xảy ra thiên tai, các cửa tiệm cũng buôn bán trở lại.
Khi đi qua một con phố, gió thổi rèm xe của Quân Hoài Lang làm y vừa lúc nhìn thấy một hàng dài xếp trước một cửa tiệm ở góc đường.
Đó là một cửa tiệm gạo.
Dù xếp hàng dài nhưng rất ít người mua được gì. Chỉ thấy một số người rời đi với một nửa túi vải trong tay, có vài nạn dân y phục rách rưới, xếp hàng cả nửa ngày trời, lại trở về với cái túi trống rỗng.
Quân Hoài Lang không khỏi cau mày.
Y nhớ quan phủ mấy ngày nay đang thực hiện chuyện này, nhưng lương thực phân phát cho dân chúng phải được kiểm kê và ghi chép cẩn thận, sau đó phân phát theo số lượng nạn dân và tình hình ảnh hưởng bởi thiên tai. Những chuyện này không những quan phủ phải ghi chép thành sổ sách, mà còn phải báo cáo với triều đình.
Theo tiến độ của quan phủ, lương thực được phát đến tay dân chúng cũng là vài ngày nữa.
Cân nhắc của quan phủ phải luôn xét theo toàn cục. Lương thực tiền bạc muốn phát cho dân chúng, không những phải suy tính phân phát hợp lý, mà còn phải tuân theo thủ tục của triều đình, để không làm xáo trộn trật tự.
Tuân theo trình tự này thì việc phân phát lương thực dĩ nhiên sẽ chậm hơn, tuy chậm vài ngày cũng không thể làm đói chết người, nhưng quan phủ cũng không lo được mấy ngày qua dân chúng phải sống thế nào.
Quân Hoài Lang mím môi, chậm rãi hạ rèm xuống.
Phía trước xe ngựa có một bà lão khòm đeo chiếc giỏ trống trên lưng, bên cạnh có hai đứa trẻ. Một đứa nghịch ngợm hình như nhìn thấy vật gì đó trên đường, liền chạy thẳng ra giữa đường.
Trời tối, mãi đến lúc tới gần, xa phu mới nhìn thấy một đứa trẻ ở giữa đường, liền vội vã kéo ngựa dừng lại.
Xe ngựa dừng lại giữa đường với một tiếng động lớn, con ngựa rướn lên giương vó, suýt chút nữa đã giẫm lên đứa trẻ.
Xa phu sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói "Phụ mẫu của đứa trẻ này ở đâu, sao không trông chừng cẩn thận!"
Bà lão mồ hôi nhễ nhại chạy đến bế đứa trẻ, liên tục cúi đầu xin lỗi "Xin lỗi ngài, con trai lão bị thương ở chân không cử động được, lão ra ngoài mua gạo, nhất thời sơ ý đụng phải ngài, mong ngài thứ tội ..."
"Được rồi."
Xa phu định nói gì đó thì Quân Hoài Lang trên xe đã chặn lại.
Xa phu vội ngậm miệng.
Một bàn tay trắng nõn thon dài vén rèm lên, Quân Hoài Lang hơi nghiêng người hỏi "Đứa trẻ có bị thương không?"
Bà lão vội nói "Không có, không có, cảm ơn ngài!"
Quân Hoài Lang dừng lại.
"Giá lương thực trong thành thế nào rồi?" y hỏi.
Vẻ mặt bà lão chua xót "Đã lên gần tám phần rồi."
Quân Hoài Lang cụp mắt xuống, mở ngăn ẩn của xe ngựa, lấy ra một túi tiền đầy đưa cho xa phu.
"Đưa cho bà ấy." y nói.
Xa phu vội vàng tuân lệnh. Bà lão cẩn thận nhận lấy mới biết trong tay là thứ gì "Cái này ..."
Quân Hoài Lang nói "Cứ tạm dùng trước, mua gạo cho đứa trẻ đi. Qua hai ngày nữa, quan phủ sẽ phát lương thực, cố gắng thêm hai ngày, thì không cần phải lo lắng nữa."
Bà lão nghe xong cảm kích bật khóc, vừa lau mặt vừa quỳ xuống cảm ơn, còn ấn hai đứa trẻ bên cạnh khấu đầu với Quân Hoài Lang.
U ám trên mặt Quân Hoài Lang vẫn không tan.
Y có thể cứu một người, lại không thể cứu tất cả mọi người. Y đưa tiền cho bà lão trước mặt, nhưng vẫn còn rất nhiều người đang chịu đói.
"... đi thôi." một lúc sau, Quân Hoài Lang hạ rèm xuống, nhẹ giọng nói.
Đúng lúc này, có tiếng vang lớn truyền tới từ phía sau, như thể một đoàn xe đang đến.
Quân Hoài Lang đang định thúc giục xa phu nhường đường thì nghe thấy đoàn xe phía sau dừng lại.
Ngay sau đó, có người xuống xe, chạy đến bên xe của Quân Hoài Lang.
"Thế tử điện hạ!"
Là chất giọng bén nhọn đặc biệt của thái giám, vừa nghe đã biết là Tiến Bảo.
Quân Hoài Lang vén rèm, y nhìn thoáng qua cửa sổ thấy Tiến Bảo đang nói chuyện với bà lão.
Ưỡn ngực ngẩng đầu, giọng nói khá lớn, như thể đang tranh lập công.
"Đừng đi mua gạo nữa, về nhà nhanh lên, lương thực sẽ được giao tới ngay." hắn nói "Vương gia nhà ta đã tự bỏ tiền túi mua tận mấy xe lớn lương thực, đích thân đưa tới cho mọi người!"
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Quân Hoài Lang, cười toe toét không thấy mắt đâu.
"Thật trùng hợp, thế tử điện hạ, chúng ta cùng nhau đi đi?"
---------
Bóng tối đã bao phủ bầu trời, khói nấu nướng lượn lờ từ trại tị nạn ở thành Nam, mùi thơm của thức ăn dần lan tỏa.
Cẩm y vệ luôn hành sự rất nhanh, có hàng chục nghìn nạn dân ở thành Nam, nhưng đã giao hết lương thực mang theo trước khi trời tối.
Quân Hoài Lang ngồi ở rìa trại, nhìn khói lửa và ánh đèn trong trại.
Lúc này, một bóng người bước ra khỏi ánh đèn.
Dáng người cao lớn, mặc y phục tay dài gấm đen thêu chỉ vàng với họa tiết tối màu đang từ xa bước tới, là Tiết Yến.
Quân Hoài Lang ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn từng bước đi tới, vén vạt áo ngồi xuống cạnh y.
"Phát hết rồi sao?" Quân Hoài Lang hỏi.
Tiết Yến gật đầu.
Quân Hoài Lang thở dài.
"Tuy có nhiều lương thực, nhưng chỉ đủ cho họ ăn một bữa thôi, phải không?" y hỏi.
Có hàng chục ngàn nạn dân ở thành Nam, ai cũng mang theo người nhà, đa số là người già phụ nữ trẻ nhỏ. Vài xe lớn lương thực như vậy ở trước mặt những nạn dân chẳng khác gì muối bỏ biển.
"Chậm nhất là hôm sau, lương thực của quan phủ sẽ được gửi đến." Tiết Yến nói.
Hắn dừng lại, rồi nói tiếp "Nhưng vẫn không đủ. Kho lương Kim Lăng không thể sánh với Trường An, lương thực tiền bạc cất giữ trong kho hàng năm chỉ có số lượng nhất định. Lượng lương thực tiền bạc được lấy ra cũng chỉ dùng được mười ngày, sẽ lại cạn kiệt."
Quân Hoài Lang nghe vậy, nét mặt dần trầm xuống.
"Không chỉ như vậy." y nói "Con đê này, ít nhất cũng phải mất bốn đến năm mươi ngày để tu sửa, chưa kể thành Bắc sẽ phải tu sửa từ đầu mới có thể để họ ổn định cuộc sống. Dân chúng sẽ chết đói nếu chỉ dựa vào lương thực của quan phủ."
Tiết Yến ừm một tiếng "Phụ thân ngươi đã dâng tấu, hẳn là sẽ mất nửa tháng, Trường An sẽ phân phát lương thực tiền bạc tới."
Quân Hoài Lang gật đầu.
Nhưng sau đó, y trầm ngâm nói "Nhưng mỗi lần kinh thành gửi lương thực tiền bạc đến địa phương, sẽ bị bóc lột qua từng trạm gác của nha phủ các nơi. Liệu lần này có như vậy không?"
Tiết Yến gật đầu chắc chắn "Có."
Không chỉ bị bóc lột qua từng trạm mà vật tư sẽ bị giữ lại ngay khi rời Trường An đi về phía Đông đến điểm đầu của con kênh ở Sơn Đông.
Vì tri phủ Sơn Đông từ lâu đã bị Hứa gia thay thế thành người của mình.
Trong lúc quan trọng này đổi người, còn thay một người không quan trọng vừa gia nhập phe cánh của bọn chúng, vậy nhất định người đó là vật hi sinh, dùng để đi một nước cờ nguy hiểm.
Chỉ cần tri phủ đó tìm được lý do giữ lương thực, vậy tình hình ở Giang Nam sẽ càng thêm nghiêm trọng. Gã giữ lại một nửa, vận chuyển phần còn lại, khi vào tới Kim Lăng, Quách Vinh Văn tiếp nhận, ghi chép vào kho theo số lượng ban đầu, vậy cả đoạn đường này, vật tư chỉ toàn qua tay người của Hứa gia.
Còn số lương thực tiền bạc bị giữ lại, hoàn toàn bốc hơi trong quá trình này.
Khi đó, Kim Lăng sẽ không có đủ lương thực để cứu trợ thiên tai, vì vậy chỗ hụt trong đó là tội của Vĩnh Ninh Công và Thẩm tri phủ.
Việc Hứa gia phải làm lúc này là sắp xếp quan viên vận chuyển vật tư thành người của mình, thế là đủ.
Nghe vậy, vẻ mặt Quân Hoài Lang có hơi lo lắng.
"Vậy phải làm thế nào?" y hỏi.
Lương thực tiền bạc được phân phát theo chỉ ý của Hoàng đế, số lượng đến được tay bọn họ không đủ, dâng tấu bẩm báo, điều tra kỹ lưỡng thì không đủ thời gian. Đến lúc đó không kịp thời cứu trợ thiên tai, chỉ có quan viên ở Giang Nam gánh tội này.
Y nhìn Tiết Yến, thấy Tiết Yến cũng đang rũ mắt nhìn y.
Trong khung cảnh mờ tối, ánh đèn ấm áp trong trại cách đó không xa, chiếu vào đôi mắt hổ phách nhạt màu của hắn.
Tiết Yến nhẹ giọng bật cười.
"Không cần làm gì cả."
Hắn đưa tay ấn sau gáy Quân Hoài Lang, kéo y gối đầu lên vai hắn.
Hắn có thể nhìn thấy rõ quầng thâm dưới mắt Quân Hoài Lang.
Vị tiểu thiếu gia đến từ Trường An, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, chưa từng đụng vào việc nặng nào, càng đừng nói đến việc mấy ngày nay phải dãi nắng dầm mưa như vậy.
Y không nên chịu khổ như vậy.
Quân Hoài Lang vùng vẫy vài lần, nhưng đều bị Tiết Yến đè trở về. Y vốn đã rất mệt, lúc này cũng không còn sức, vùng vẫy không được nên đành mặc Tiết Yến.
Bờ vai rắn chắc mạnh mẽ, tỏa mùi đàn hương trầm lắng, trong phút chốc Quân Hoài Lang cảm thấy cơn buồn ngủ dần ập đến.
Mí mắt cũng bắt đầu nặng nề.
Kể ra cũng thật thú vị, người bên cạnh này, tính cách hung tàn, gϊếŧ người không gớm tay, nhưng y lại cứ cảm thấy rất an lòng khi ở cạnh hắn.
Một cảm giác an lòng không thể từ chối, và cũng không thể phủ nhận.
"... không làm gì hết, chẳng phải là ngồi chờ chết sao?" y thở dài, lông mi bất giác rũ xuống.
Khói lửa và ánh đèn trước mặt đã tan thành ánh vàng ấm áp mờ ảo.
Tiết Yến khẽ cười.
"Không cần ngươi làm. Khi có thánh chỉ, ta sẽ đích thân dẫn người vận chuyển lương thực trở về." hắn nói "Quốc khố xuất ra bao nhiêu, ta sẽ chuyển về bấy nhiêu, không thiếu một hạt nào."
Quân Hoài Lang không khỏi bật cười thành tiếng.
"Ta tin ngươi." y nói.
Khóe môi Tiết Yến không khỏi cong lên. Hắn nhìn xuống Quân Hoài Lang, ánh mắt đầy dịu dàng ấm áp mà thậm chí đến hắn cũng không nhận ra.
Một lúc sau, hắn nhớ ra chuyện gì, dừng lại một chút, chủ động thừa nhận "Lương thực đưa tới hôm nay, là ta mua từ tay của Quách Vinh Văn."
Nghe vậy, Quân Hoài Lang kinh ngạc ngẩng đầu "Hả?"
Chỉ thấy Tiết Yến gật đầu "Ừm. Để ông ta kiểm kê kho lương, ông ta liền lén lút bán hết số lương thực này."
Cơn buồn ngủ của Quân Hoài Lang biến mất.
"Vậy ... vậy số tiền đó đi đâu rồi?" y hỏi "Chẳng lẽ gửi trở về kinh? Nếu là như vậy, chúng ta phải nắm được chứng cứ nhân lúc tiền còn chưa rời tay ông ta. Nếu không, đến lúc đó không còn gì trong tay ông ta, sẽ là chết không đối chứng."
Tiết Yến thấp giọng bật cười.
"Quả thật tiền không nằm trong tay ông ta." hắn nói "Chẳng qua cũng không phải là chết không đối chứng."
Quân Hoài Lang khó hiểu "Vậy đi đâu rồi?"
Khi Tiết Yến đối diện với ánh mắt của y, hắn thấy Quân Hoài Lang nghiêm túc lo lắng nhìn hắn.
Hắn bật cười thành tiếng, đưa tay lên rồi dùng mu bàn tay vỗ nhẹ vào má y.
"Hai ngày nữa, ta đưa ngươi đến một nơi." hắn nói "Đi rồi ngươi sẽ biết thôi."
Đến hôm nay, việc sửa đê chỉ mới bắt đầu. Con đê hư hỏng khá nghiêm trọng, phạm vi lại rộng, thành trì xung quanh cũng ngập hết nên việc tu sửa càng khó khăn hơn.
Nhưng nếu không sửa, nước sông sẽ tiếp tục lan rộng, tới lúc đó, có thể cả thành Kim Lăng cũng sẽ bị nhấn chìm.
Quân Hoài Lang đi sớm về muộn, đến hôm nay, y đã sắp xếp xong phần lớn chuyện sửa đê, mới có thể thở một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng khi xe ngựa dừng lại trước cửa phủ, y lại bảo xa phu quay đầu xe.
"Đến trại tị nạn ở thành Nam." y ngồi trong xe nói "Ta đi xem thử."
Xa phu liền quất roi thúc ngựa đến thẳng cửa thành Nam.
Sau vài ngày bố trí ổn thỏa, trong thành đã trật tự hơn nhiều so với ngày xảy ra thiên tai, các cửa tiệm cũng buôn bán trở lại.
Khi đi qua một con phố, gió thổi rèm xe của Quân Hoài Lang làm y vừa lúc nhìn thấy một hàng dài xếp trước một cửa tiệm ở góc đường.
Đó là một cửa tiệm gạo.
Dù xếp hàng dài nhưng rất ít người mua được gì. Chỉ thấy một số người rời đi với một nửa túi vải trong tay, có vài nạn dân y phục rách rưới, xếp hàng cả nửa ngày trời, lại trở về với cái túi trống rỗng.
Quân Hoài Lang không khỏi cau mày.
Y nhớ quan phủ mấy ngày nay đang thực hiện chuyện này, nhưng lương thực phân phát cho dân chúng phải được kiểm kê và ghi chép cẩn thận, sau đó phân phát theo số lượng nạn dân và tình hình ảnh hưởng bởi thiên tai. Những chuyện này không những quan phủ phải ghi chép thành sổ sách, mà còn phải báo cáo với triều đình.
Theo tiến độ của quan phủ, lương thực được phát đến tay dân chúng cũng là vài ngày nữa.
Cân nhắc của quan phủ phải luôn xét theo toàn cục. Lương thực tiền bạc muốn phát cho dân chúng, không những phải suy tính phân phát hợp lý, mà còn phải tuân theo thủ tục của triều đình, để không làm xáo trộn trật tự.
Tuân theo trình tự này thì việc phân phát lương thực dĩ nhiên sẽ chậm hơn, tuy chậm vài ngày cũng không thể làm đói chết người, nhưng quan phủ cũng không lo được mấy ngày qua dân chúng phải sống thế nào.
Quân Hoài Lang mím môi, chậm rãi hạ rèm xuống.
Phía trước xe ngựa có một bà lão khòm đeo chiếc giỏ trống trên lưng, bên cạnh có hai đứa trẻ. Một đứa nghịch ngợm hình như nhìn thấy vật gì đó trên đường, liền chạy thẳng ra giữa đường.
Trời tối, mãi đến lúc tới gần, xa phu mới nhìn thấy một đứa trẻ ở giữa đường, liền vội vã kéo ngựa dừng lại.
Xe ngựa dừng lại giữa đường với một tiếng động lớn, con ngựa rướn lên giương vó, suýt chút nữa đã giẫm lên đứa trẻ.
Xa phu sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói "Phụ mẫu của đứa trẻ này ở đâu, sao không trông chừng cẩn thận!"
Bà lão mồ hôi nhễ nhại chạy đến bế đứa trẻ, liên tục cúi đầu xin lỗi "Xin lỗi ngài, con trai lão bị thương ở chân không cử động được, lão ra ngoài mua gạo, nhất thời sơ ý đụng phải ngài, mong ngài thứ tội ..."
"Được rồi."
Xa phu định nói gì đó thì Quân Hoài Lang trên xe đã chặn lại.
Xa phu vội ngậm miệng.
Một bàn tay trắng nõn thon dài vén rèm lên, Quân Hoài Lang hơi nghiêng người hỏi "Đứa trẻ có bị thương không?"
Bà lão vội nói "Không có, không có, cảm ơn ngài!"
Quân Hoài Lang dừng lại.
"Giá lương thực trong thành thế nào rồi?" y hỏi.
Vẻ mặt bà lão chua xót "Đã lên gần tám phần rồi."
Quân Hoài Lang cụp mắt xuống, mở ngăn ẩn của xe ngựa, lấy ra một túi tiền đầy đưa cho xa phu.
"Đưa cho bà ấy." y nói.
Xa phu vội vàng tuân lệnh. Bà lão cẩn thận nhận lấy mới biết trong tay là thứ gì "Cái này ..."
Quân Hoài Lang nói "Cứ tạm dùng trước, mua gạo cho đứa trẻ đi. Qua hai ngày nữa, quan phủ sẽ phát lương thực, cố gắng thêm hai ngày, thì không cần phải lo lắng nữa."
Bà lão nghe xong cảm kích bật khóc, vừa lau mặt vừa quỳ xuống cảm ơn, còn ấn hai đứa trẻ bên cạnh khấu đầu với Quân Hoài Lang.
U ám trên mặt Quân Hoài Lang vẫn không tan.
Y có thể cứu một người, lại không thể cứu tất cả mọi người. Y đưa tiền cho bà lão trước mặt, nhưng vẫn còn rất nhiều người đang chịu đói.
"... đi thôi." một lúc sau, Quân Hoài Lang hạ rèm xuống, nhẹ giọng nói.
Đúng lúc này, có tiếng vang lớn truyền tới từ phía sau, như thể một đoàn xe đang đến.
Quân Hoài Lang đang định thúc giục xa phu nhường đường thì nghe thấy đoàn xe phía sau dừng lại.
Ngay sau đó, có người xuống xe, chạy đến bên xe của Quân Hoài Lang.
"Thế tử điện hạ!"
Là chất giọng bén nhọn đặc biệt của thái giám, vừa nghe đã biết là Tiến Bảo.
Quân Hoài Lang vén rèm, y nhìn thoáng qua cửa sổ thấy Tiến Bảo đang nói chuyện với bà lão.
Ưỡn ngực ngẩng đầu, giọng nói khá lớn, như thể đang tranh lập công.
"Đừng đi mua gạo nữa, về nhà nhanh lên, lương thực sẽ được giao tới ngay." hắn nói "Vương gia nhà ta đã tự bỏ tiền túi mua tận mấy xe lớn lương thực, đích thân đưa tới cho mọi người!"
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Quân Hoài Lang, cười toe toét không thấy mắt đâu.
"Thật trùng hợp, thế tử điện hạ, chúng ta cùng nhau đi đi?"
---------
Bóng tối đã bao phủ bầu trời, khói nấu nướng lượn lờ từ trại tị nạn ở thành Nam, mùi thơm của thức ăn dần lan tỏa.
Cẩm y vệ luôn hành sự rất nhanh, có hàng chục nghìn nạn dân ở thành Nam, nhưng đã giao hết lương thực mang theo trước khi trời tối.
Quân Hoài Lang ngồi ở rìa trại, nhìn khói lửa và ánh đèn trong trại.
Lúc này, một bóng người bước ra khỏi ánh đèn.
Dáng người cao lớn, mặc y phục tay dài gấm đen thêu chỉ vàng với họa tiết tối màu đang từ xa bước tới, là Tiết Yến.
Quân Hoài Lang ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn từng bước đi tới, vén vạt áo ngồi xuống cạnh y.
"Phát hết rồi sao?" Quân Hoài Lang hỏi.
Tiết Yến gật đầu.
Quân Hoài Lang thở dài.
"Tuy có nhiều lương thực, nhưng chỉ đủ cho họ ăn một bữa thôi, phải không?" y hỏi.
Có hàng chục ngàn nạn dân ở thành Nam, ai cũng mang theo người nhà, đa số là người già phụ nữ trẻ nhỏ. Vài xe lớn lương thực như vậy ở trước mặt những nạn dân chẳng khác gì muối bỏ biển.
"Chậm nhất là hôm sau, lương thực của quan phủ sẽ được gửi đến." Tiết Yến nói.
Hắn dừng lại, rồi nói tiếp "Nhưng vẫn không đủ. Kho lương Kim Lăng không thể sánh với Trường An, lương thực tiền bạc cất giữ trong kho hàng năm chỉ có số lượng nhất định. Lượng lương thực tiền bạc được lấy ra cũng chỉ dùng được mười ngày, sẽ lại cạn kiệt."
Quân Hoài Lang nghe vậy, nét mặt dần trầm xuống.
"Không chỉ như vậy." y nói "Con đê này, ít nhất cũng phải mất bốn đến năm mươi ngày để tu sửa, chưa kể thành Bắc sẽ phải tu sửa từ đầu mới có thể để họ ổn định cuộc sống. Dân chúng sẽ chết đói nếu chỉ dựa vào lương thực của quan phủ."
Tiết Yến ừm một tiếng "Phụ thân ngươi đã dâng tấu, hẳn là sẽ mất nửa tháng, Trường An sẽ phân phát lương thực tiền bạc tới."
Quân Hoài Lang gật đầu.
Nhưng sau đó, y trầm ngâm nói "Nhưng mỗi lần kinh thành gửi lương thực tiền bạc đến địa phương, sẽ bị bóc lột qua từng trạm gác của nha phủ các nơi. Liệu lần này có như vậy không?"
Tiết Yến gật đầu chắc chắn "Có."
Không chỉ bị bóc lột qua từng trạm mà vật tư sẽ bị giữ lại ngay khi rời Trường An đi về phía Đông đến điểm đầu của con kênh ở Sơn Đông.
Vì tri phủ Sơn Đông từ lâu đã bị Hứa gia thay thế thành người của mình.
Trong lúc quan trọng này đổi người, còn thay một người không quan trọng vừa gia nhập phe cánh của bọn chúng, vậy nhất định người đó là vật hi sinh, dùng để đi một nước cờ nguy hiểm.
Chỉ cần tri phủ đó tìm được lý do giữ lương thực, vậy tình hình ở Giang Nam sẽ càng thêm nghiêm trọng. Gã giữ lại một nửa, vận chuyển phần còn lại, khi vào tới Kim Lăng, Quách Vinh Văn tiếp nhận, ghi chép vào kho theo số lượng ban đầu, vậy cả đoạn đường này, vật tư chỉ toàn qua tay người của Hứa gia.
Còn số lương thực tiền bạc bị giữ lại, hoàn toàn bốc hơi trong quá trình này.
Khi đó, Kim Lăng sẽ không có đủ lương thực để cứu trợ thiên tai, vì vậy chỗ hụt trong đó là tội của Vĩnh Ninh Công và Thẩm tri phủ.
Việc Hứa gia phải làm lúc này là sắp xếp quan viên vận chuyển vật tư thành người của mình, thế là đủ.
Nghe vậy, vẻ mặt Quân Hoài Lang có hơi lo lắng.
"Vậy phải làm thế nào?" y hỏi.
Lương thực tiền bạc được phân phát theo chỉ ý của Hoàng đế, số lượng đến được tay bọn họ không đủ, dâng tấu bẩm báo, điều tra kỹ lưỡng thì không đủ thời gian. Đến lúc đó không kịp thời cứu trợ thiên tai, chỉ có quan viên ở Giang Nam gánh tội này.
Y nhìn Tiết Yến, thấy Tiết Yến cũng đang rũ mắt nhìn y.
Trong khung cảnh mờ tối, ánh đèn ấm áp trong trại cách đó không xa, chiếu vào đôi mắt hổ phách nhạt màu của hắn.
Tiết Yến nhẹ giọng bật cười.
"Không cần làm gì cả."
Hắn đưa tay ấn sau gáy Quân Hoài Lang, kéo y gối đầu lên vai hắn.
Hắn có thể nhìn thấy rõ quầng thâm dưới mắt Quân Hoài Lang.
Vị tiểu thiếu gia đến từ Trường An, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, chưa từng đụng vào việc nặng nào, càng đừng nói đến việc mấy ngày nay phải dãi nắng dầm mưa như vậy.
Y không nên chịu khổ như vậy.
Quân Hoài Lang vùng vẫy vài lần, nhưng đều bị Tiết Yến đè trở về. Y vốn đã rất mệt, lúc này cũng không còn sức, vùng vẫy không được nên đành mặc Tiết Yến.
Bờ vai rắn chắc mạnh mẽ, tỏa mùi đàn hương trầm lắng, trong phút chốc Quân Hoài Lang cảm thấy cơn buồn ngủ dần ập đến.
Mí mắt cũng bắt đầu nặng nề.
Kể ra cũng thật thú vị, người bên cạnh này, tính cách hung tàn, gϊếŧ người không gớm tay, nhưng y lại cứ cảm thấy rất an lòng khi ở cạnh hắn.
Một cảm giác an lòng không thể từ chối, và cũng không thể phủ nhận.
"... không làm gì hết, chẳng phải là ngồi chờ chết sao?" y thở dài, lông mi bất giác rũ xuống.
Khói lửa và ánh đèn trước mặt đã tan thành ánh vàng ấm áp mờ ảo.
Tiết Yến khẽ cười.
"Không cần ngươi làm. Khi có thánh chỉ, ta sẽ đích thân dẫn người vận chuyển lương thực trở về." hắn nói "Quốc khố xuất ra bao nhiêu, ta sẽ chuyển về bấy nhiêu, không thiếu một hạt nào."
Quân Hoài Lang không khỏi bật cười thành tiếng.
"Ta tin ngươi." y nói.
Khóe môi Tiết Yến không khỏi cong lên. Hắn nhìn xuống Quân Hoài Lang, ánh mắt đầy dịu dàng ấm áp mà thậm chí đến hắn cũng không nhận ra.
Một lúc sau, hắn nhớ ra chuyện gì, dừng lại một chút, chủ động thừa nhận "Lương thực đưa tới hôm nay, là ta mua từ tay của Quách Vinh Văn."
Nghe vậy, Quân Hoài Lang kinh ngạc ngẩng đầu "Hả?"
Chỉ thấy Tiết Yến gật đầu "Ừm. Để ông ta kiểm kê kho lương, ông ta liền lén lút bán hết số lương thực này."
Cơn buồn ngủ của Quân Hoài Lang biến mất.
"Vậy ... vậy số tiền đó đi đâu rồi?" y hỏi "Chẳng lẽ gửi trở về kinh? Nếu là như vậy, chúng ta phải nắm được chứng cứ nhân lúc tiền còn chưa rời tay ông ta. Nếu không, đến lúc đó không còn gì trong tay ông ta, sẽ là chết không đối chứng."
Tiết Yến thấp giọng bật cười.
"Quả thật tiền không nằm trong tay ông ta." hắn nói "Chẳng qua cũng không phải là chết không đối chứng."
Quân Hoài Lang khó hiểu "Vậy đi đâu rồi?"
Khi Tiết Yến đối diện với ánh mắt của y, hắn thấy Quân Hoài Lang nghiêm túc lo lắng nhìn hắn.
Hắn bật cười thành tiếng, đưa tay lên rồi dùng mu bàn tay vỗ nhẹ vào má y.
"Hai ngày nữa, ta đưa ngươi đến một nơi." hắn nói "Đi rồi ngươi sẽ biết thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất