Chương 45
Tạ Miện mở miệng, lời muốn nói đều trên môi, nhưng sao cũng không nói nên lời.
"Cái này... cậu đột nhiên hỏi tôi như thế tôi cũng... tôi chính là cảm giác như vậy thôi." Tạ Miện đột nhiên nhớ tới gì đó, vỗ vỗ trán, "Phải rồi, trước đây đổi chỗ ngồi có lúc cậu ngồi phía trước, y luôn luôn vỗ vai cậu, bảo cậu quay đầu lại. Bởi vì chuyện này cậu còn hỏi tôi có phải Đậu Tranh có thành kiến với cậu không."
Cố Khái Đường hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này, kinh ngạc một hồi, quay đầu lại tìm kiếm Đậu Tranh.
Đậu Tranh không ở trong phòng. Bởi vì Tiễu Dã cùng mấy đứa nhỏ khác ra ngoài chơi, Đậu Tranh lo lắng nên đi theo.
Thích Cố Khái Đường nên vỗ bả vai hắn, cách thức hấp dẫn sự chú ý như vậy, Đậu Tranh là học sinh tiểu học sao?
Tạ Miện nói, bản thân cũng thấy kỳ quái, lại suy nghĩ một chút, nhưng nhiều chuyện cũng không nhớ rõ được nên bỏ qua. Hắn đề tài vòng vo, hỏi: "Cậu bao giờ khai giảng?"
"Qua tết âm lịch." Cố Khái Đường nói, "Hai mấy tháng hai sẽ quay về trường."
"Có dự định gì không?"
"Mai mốt gì đó sẽ qua nhà thầy hướng dẫn." Cố Khái Đường nói, "Có mang cho cậu ít đồ, lát về cậu cầm đi nhé."
"Được, nhưng mà cậu phải chở tôi về đấy." Tạ Miện gật đầu, đột nhiên phát hiện cái gì, hỏi "Í, cậu mang đồ cho tôi? Vô cớ xum xoe, nói, tiểu tử cậu muốn làm gì đó?"
Cố Khái Đường buồn cười: "Xem cậu nói kìa."
"Còn tặng đồ cho tôi trước cả thầy hướng dẫn, rốt cuộc làm chuyện đuối lý gì đây?"
Cố Khái Đường dừng một chút, từ từ nói: "Vì chuyện của Tiễu Dã vẫn luôn làm phiền cậu."
Nghe vậy Tạ Miện uống một hớp rượu, nói: "Tôi biết chắc là chuyện này mà. Nói như cậu cũng không cần để ý, cậu cứ không nghe. Bất quá, nếu như tặng ít đồ khiến cậu dễ chịu hơn, tôi đây liền không khách khí nữa."
Cố Khái Đường cười nói: "Vậy thì thật sự phải cảm ơn cậu rồi."
"Đương nhiên." Tạ Miện biểu tình có chút chần chừ, hắn vương tay ôm vai Cố Khái Đường, là loại đụng chạm giữa huynh đệ, "Kỳ thực tôi không muốn nghe cậu cảm ơn. Cậu giúp tôi chăm sóc mẹ, cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn tôi báo đáp."
"Chăm sóc dì là chuyện tôi nên làm."
"Tôi đây đón Tiễu Dã cũng là chuyện nên làm thôi." Tạ Miện dương dương tự đắc, "Em cậu cũng là em tôi mà."
Cố Khái Đường cười thầm. Xét theo bối phận, Tiễu Dã đúng là em hắn, nhưng vì Đậu Tranh vẫn luôn bắt Tiễu Dã gọi mình là "thúc phụ", nghe Tạ Miện nói như thế, Cố Khái Đường không biết vì sao lại có loại cảm giác bối phận giảm xuống.
Ngày thứ hai, Cố Khái Đường gọi điện cho Lưu Hạo Nhiên, nói rằng mình muốn qua đó thăm ông. Nhưng mà giúp việc nói cho Cố Khái Đường, Lưu Hạo Nhiên ra nước ngoài dự họp, trước khai giảng mới về.
Cố Khái Đường tuy rằng mới học năm nhất thạc sĩ, nhưng từng đến nhà Lưu Hạo Nhiên dùng cơm, quen với giúp việc ở đó, dì giúp việc rất có hảo cảm với cậu học trò anh tuấn nho nhã này, nói: "Tiên sinh trở về sẽ gọi học trò đến cùng ăn một bữa. Sau khi quyết định thời gian dì sẽ gọi điện thoại báo cho con."
Cố Khái Đường đành nói: "Cảm ơn dì."
Đêm trừ tịch, ba mươi tết, bỏ cũ đón mới, cả nhà quây quần cùng nhau ăn cơm tất niên.
Năm nay trong nhà có thêm hai người là Đậu Tranh và Tiễu Dã. Mẹ Cố rất săn sóc Đậu Tranh, cơm tất niên làm vô cùng phong phú, lúc ăn nhiệt tình gắp đồ cho Đậu Tranh, sợ bọn họ cảm thấy không tự nhiên.
Mẹ Cố từng hỏi Cố Khái Đường, ba năm Đậu Tranh ở nông thôn trôi qua thế nào.
Mặc dù nói là về quê, nhưng bên kia Đậu Tranh cũng không có bà con thân thích gì, nói như vậy, chẳng phải đều đón tết âm lịch sao?
Cố Khái Đường suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ là vậy."
Mẹ Cố liền rơi nước mắt, lẩm bẩm nói: "Năm đó không nên để y đi. Một mình Đậu Tranh, đáng thương biết bao..."
Cố Khái Đường rũ mi mắt xuống.
Trước đây khi mẹ hắn nói chuyện của Đậu Tranh, một chút thì tâm tình kích động, sẽ biểu hiện một chút cảm thông và yêu thương, Cố Khái Đường tuyệt đối không hiểu được. Bởi vì Đậu Tranh là người trưởng thành, y muốn làm chuyện gì đều có thể, người khác không có quyền can thiệp. Đậu Tranh không cần thương hại, đó là lựa chọn của y. Nhưng khi Cố Khái Đường bắt đầu tiếp xúc với người nọ, Cố Khái Đường mới chậm rãi lý giải Đậu Tranh.
Bề ngoài Đậu Tranh triển lộ sự cuồng ngạo, không biết sợ hãi, ngoại trừ vì tính cách, càng bởi vì thiếu đi chỗ dựa. Đậu Tranh không có cha mẹ, không có người thân. Đa số thời gian, y chỉ có một mình.
Tính cách của y vô cùng nhạy cảm, nếu như đối phương không phải là Cố Khái Đường, cho y ăn nhờ ở đậu, cảm giác khẳng định so với ở trong tù còn khó chịu hơn.
Khi đó Cố Khái Đường cho rằng Đậu Tranh rời Bắc Kinh về nhà ông bà là vì y kết hôn, muốn dựa vào năng lực của mình cho vợ con một mái nhà.
Còn nguyên nhân Đậu Tranh trở lại Bắc Kinh, là vì y phải nuôi Tiễu Dã.
Trước kia không muốn tìm hiểu Đậu Tranh, Cố Khái Đường cảm thấy y bạo lực, không có tu dưỡng. Hiện tại có chút bao che khuyết điểm lại nghĩ, nếu Đậu Tranh không cường thế thì phải làm sao?
Ngực Cố Khái Đường nặng nề.
Ăn xong bữa cơm tất niên, có người đề nghệ xuống dưới lầu đốt pháo bông. Đã sắp nửa đêm,người ở trong tiểu khu hầu như đều ra ngoài đốt pháo, âm thanh đinh tai nhức óc, bầu trời hầu như đều bị nhuộm.
Cố Khái Đường nhìn một hồi, nói:"Quá nguy hiểm, Tiễu Dã không nên ra ngoài."
Ba mẹ Cố lắc đầu: "Ba mẹ cũng không xuống, ồn ào quá, mùi pháo nồng như vậy, rất khó thở."
Cố Khái Đường thấy mọi người đều không muốn đi, vốn cũng muốn bỏ ý niệm này. Nhưng Đậu Tranh đã ôm pháo hoa đi ra, thúc giục: "Đi thôi."
Mẹ Cố thấy Đậu Tranh hứng thú dạt dào, không thể dùng lời khiến y bỏ đi ý niệm ra ngoài bắn pháo hoa, nghĩ đến khó có khi đón năm mới, hẳn nên để Đậu Tranh vui vẻ một chút, bà liền gọi Cố Khái Đường, dặn dò: "Khái Đường, con cùng cậu con một lát nữa đốt pháo, chú ý an toàn."
Cố Khái Đường nhìn Đậu Tranh, "Dạ" một tiếng, cầm khăn quàng cổ xuống lầu.
Hai người tìm một nơi vắng vẻ, tương đối rộng rãi. Đậu Tranh mang theo pháo hoa đi về phía trước. Y vốn mang găng tay, nhưng lúc này tháo xuống, dùng bật lửa đốt pháo hoa xong, ôm tai chạy về phía Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường mỉm cười nhìn y, hỏi: "Cậu thích pháo hoa sau?"
"Không thể nói rõ là thích hay không. Năm mới mà, phải đốt một chút chứ. Lúc này pháo hoa đột nhiên nổ lớn, tạo ra tiếng nổ, Đậu Tranh sửng sốt, lớn tiếng nói: "Hơn nữa..."
"Sao?"
Đậu Tranh nhìn chung quanh, thấy không có ai khác, liền cầm tay Cố Khái Đường, dừng ở trước mặt hắn.
"Hơn nữa cuối cùng cũng có thời gian ở một mình cùng cậu. Tôi thích cậu và tôi ở cùng một chỗ."
Cố Khái Đường thấp giọng cười nhẹ một tiếng, trở tay nắm ấy bàn tay Đậu Tranh, bỏ vào túi áo của mình, nói: "Thì ra là lời người say."
"Không sai," Đậu Tranh chậm rãi nghiêng người về phía trước, trái tim đập thình thích, khẩn trương miệng đắng lưỡi khô, "Vậy, tôi có thể hôn cậu sao?"
Cố Khái Đường nắm tay Đậu Tranh thật chặt, nét mặt bình tĩnh nói: "...Cho... cho tôi thêm chút thời gian nữa."
"Tôi cho cậu rất nhiều thời gian rồi." Đậu Tranh nhìn pháo hoa bầu trời, đếm, "Một, hai, ba... Tối đa năm ngày, cậu sẽ suy nghĩ xong chứ?"
Cố Khái Đường "Ừ" một tiếng, do dự mà nói: "Tôi không biết tôi có thích đàn ông hay không. Tôi chỉ biết tôi muốn ở cùng cậu. Cậu đừng gấp."
Đậu Tranh gật gật, đầu đặt trên bàn tay ấm áp của Cố Khái Đường, một chút cũng không thấy lạnh.
Lúc này, pháo hoa lớn cắt ngang màn trời, nổ ra một tiếng lớn, Đậu Tranh đang kích động, lại càng hoảng sợ, y run một cái, chửi ầm lên: "Hù chết lão tử rồi."
Cố Khái Đường buồn cười, cúi đầu nhìn mặt Đậu Tranh. Hắn hồi tưởng một chút, phát hiện Đậu Tranh bây giờ và Đậu Tranh lúc học cao trung kỳ thực không khác nhau bao nhiêu.
Hay là phương diện tính cách thay đổi một chút, biết chăm sóc Tiễu Dã, bắt đầu lo lắng chuyện gia đình, nhưng bên ngoài quả thực không thay đổi, thích dính người, thích dắt tay Cố Khái Đường, có chút động tác rất giống Tiễu Dã, có thể nói nếu mặc đồng phục học sinh vào, y vẫn là học sinh trung học.
Cố Khái Đường trong đầu hiện ra một vệt sáng, hắn không nhịn được ngẫm nghĩ tỉ mỉ, Đậu Tranh từ cao trung đã thầm thích mình...
Tại sao lúc tốt nghiệp lại chọn về quê, cùng người phụ nữ khác kết hôn sinh con? Cũng không thể là sợ Cố Khái Đường cự tuyệt đi, dù sao thì hiện tại Đậu Tranh một chút cũng chẳng thấy sợ gì.
Hơn nữa, ngoài mình ra Đậu Tranh y thực sự có thể tiếp thu một người khác sao?
"Đậu Tranh," nghĩ tới đây, Cố Khái Đường nhịn không được hỏi, "Tôi muốn hỏi cậu, lúc cậu ở quê đón năm mới có phải chỉ có cậu và Tiễu Dã không?"
"Ừ." Đậu Tranh không chút nghĩ ngợi nói, "Thỉnh thoảng cũng sẽ đến nhà máy, cùng công nhân không về quê ăn cơm. Khi đó tết hay không cũng chẳng đáng nói."
"... Vợ cậu thì sao?"
Đậu Tranh sửng sốt, trên mặt nóng bỏng, do dự một chút, y nói: "... Tôi vẫn luôn một mình."
Cố Khái Đường thở dài.
Quả nhiên là như vậy.
Sau khi Cố Khái Đường nhìn thấy Tiễu Dã, luôn có một loại lỗi giác, chính là Đậu Tranh và một người phụ nữ kết hôn rồi mới có con.
Không chỉ có hắn, tất cả mọi người trong gia đình đều nghĩ vậy, đồng thời đối với người vợ thần bí của Đậu Tranh tràn ngập hiếu kỳ.
Tại sao không đổi một góc nhìn khác mà tự hỏi nhỉ? Đậu Tranh thích Cố Khái Đường như thế, sao có thể dưới tình huống chưa thử tỏ tình đã cam chịu chung sống cùng người khác.
Cố Khái Đường hỏi: "Tiễu Dã thì sao?"
Lúc hỏi, Cố Khái Đường đồng thời đã có đáp án của mình.
Tiễu Dã...
Vậy mà lại là con nuôi của Đậu Tranh đi?
Đậu Tranh hít sâu một, mở to mắt, nói: "Tiễu Dã... Tiễu Dã..."
Cố Khái Đường nói: "Tiễu Dã cũng là con tôi."
Đậu Tranh ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy dưới tóc mái đen nhánh của Cố Khái Đường là đôi mắt nhu hòa trong suốt. Đậu Tranh không dám tin hỏi: "Cậu nói gì cơ?"
Cố Khái Đường thấp giọng nói: "Tôi đã biết rồi."
Đậu Tranh nhất thời luống cuống tay chân, cúi đầu hỏi: "Cậu biết rồi?... Cậu không cảm thấy kỳ lạ sao?"
Cố Khái Đường nhớ tới cái tên mà Đậu Tranh đặt cho Tiễu Dã, nghĩ thầm trách không được có người bảo Tiễu Dã giống mình. Hẳn là Đậu Tranh dựa theo tướng mạo mà chọn lựa đi, người này thật...
"Tôi không thấy kỳ lạ, tôi nghĩ cậu... thật ngốc."
Pháo hoa nổ một tiếng inh trời, cùng lúc đó, Đậu Tranh cấp tốc hơn một cái trên khóe miệng Cố Khái Đường, ghé vào bên tai hắn gọi: "...Hải Đường"
Một người thì thế nào? Bây giờ, y cũng đã có người để dựa vào.
Đậu Tranh biết, chỉ cần mình ở bên cạnh hắn, sẽ không bao giờ có loại cảm giác, dù đứng giữa phố xá sầm uất vẫn nghĩ thế gian này chỉ có một mình đơn độc nữa rồi.
Hải Đường.
Đậu Tranh nghiêng đầu, cho rằng Cố Khái Đường không biết, dùng môi nhẹ nhàng đụng vào cổ Cố Khái Đường.
Ở cùng tôi...
Nửa đêm tiếng chuông ngân lên, Đậu Tranh ở trong lòng nguyện cầu như thế.
"Cái này... cậu đột nhiên hỏi tôi như thế tôi cũng... tôi chính là cảm giác như vậy thôi." Tạ Miện đột nhiên nhớ tới gì đó, vỗ vỗ trán, "Phải rồi, trước đây đổi chỗ ngồi có lúc cậu ngồi phía trước, y luôn luôn vỗ vai cậu, bảo cậu quay đầu lại. Bởi vì chuyện này cậu còn hỏi tôi có phải Đậu Tranh có thành kiến với cậu không."
Cố Khái Đường hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này, kinh ngạc một hồi, quay đầu lại tìm kiếm Đậu Tranh.
Đậu Tranh không ở trong phòng. Bởi vì Tiễu Dã cùng mấy đứa nhỏ khác ra ngoài chơi, Đậu Tranh lo lắng nên đi theo.
Thích Cố Khái Đường nên vỗ bả vai hắn, cách thức hấp dẫn sự chú ý như vậy, Đậu Tranh là học sinh tiểu học sao?
Tạ Miện nói, bản thân cũng thấy kỳ quái, lại suy nghĩ một chút, nhưng nhiều chuyện cũng không nhớ rõ được nên bỏ qua. Hắn đề tài vòng vo, hỏi: "Cậu bao giờ khai giảng?"
"Qua tết âm lịch." Cố Khái Đường nói, "Hai mấy tháng hai sẽ quay về trường."
"Có dự định gì không?"
"Mai mốt gì đó sẽ qua nhà thầy hướng dẫn." Cố Khái Đường nói, "Có mang cho cậu ít đồ, lát về cậu cầm đi nhé."
"Được, nhưng mà cậu phải chở tôi về đấy." Tạ Miện gật đầu, đột nhiên phát hiện cái gì, hỏi "Í, cậu mang đồ cho tôi? Vô cớ xum xoe, nói, tiểu tử cậu muốn làm gì đó?"
Cố Khái Đường buồn cười: "Xem cậu nói kìa."
"Còn tặng đồ cho tôi trước cả thầy hướng dẫn, rốt cuộc làm chuyện đuối lý gì đây?"
Cố Khái Đường dừng một chút, từ từ nói: "Vì chuyện của Tiễu Dã vẫn luôn làm phiền cậu."
Nghe vậy Tạ Miện uống một hớp rượu, nói: "Tôi biết chắc là chuyện này mà. Nói như cậu cũng không cần để ý, cậu cứ không nghe. Bất quá, nếu như tặng ít đồ khiến cậu dễ chịu hơn, tôi đây liền không khách khí nữa."
Cố Khái Đường cười nói: "Vậy thì thật sự phải cảm ơn cậu rồi."
"Đương nhiên." Tạ Miện biểu tình có chút chần chừ, hắn vương tay ôm vai Cố Khái Đường, là loại đụng chạm giữa huynh đệ, "Kỳ thực tôi không muốn nghe cậu cảm ơn. Cậu giúp tôi chăm sóc mẹ, cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn tôi báo đáp."
"Chăm sóc dì là chuyện tôi nên làm."
"Tôi đây đón Tiễu Dã cũng là chuyện nên làm thôi." Tạ Miện dương dương tự đắc, "Em cậu cũng là em tôi mà."
Cố Khái Đường cười thầm. Xét theo bối phận, Tiễu Dã đúng là em hắn, nhưng vì Đậu Tranh vẫn luôn bắt Tiễu Dã gọi mình là "thúc phụ", nghe Tạ Miện nói như thế, Cố Khái Đường không biết vì sao lại có loại cảm giác bối phận giảm xuống.
Ngày thứ hai, Cố Khái Đường gọi điện cho Lưu Hạo Nhiên, nói rằng mình muốn qua đó thăm ông. Nhưng mà giúp việc nói cho Cố Khái Đường, Lưu Hạo Nhiên ra nước ngoài dự họp, trước khai giảng mới về.
Cố Khái Đường tuy rằng mới học năm nhất thạc sĩ, nhưng từng đến nhà Lưu Hạo Nhiên dùng cơm, quen với giúp việc ở đó, dì giúp việc rất có hảo cảm với cậu học trò anh tuấn nho nhã này, nói: "Tiên sinh trở về sẽ gọi học trò đến cùng ăn một bữa. Sau khi quyết định thời gian dì sẽ gọi điện thoại báo cho con."
Cố Khái Đường đành nói: "Cảm ơn dì."
Đêm trừ tịch, ba mươi tết, bỏ cũ đón mới, cả nhà quây quần cùng nhau ăn cơm tất niên.
Năm nay trong nhà có thêm hai người là Đậu Tranh và Tiễu Dã. Mẹ Cố rất săn sóc Đậu Tranh, cơm tất niên làm vô cùng phong phú, lúc ăn nhiệt tình gắp đồ cho Đậu Tranh, sợ bọn họ cảm thấy không tự nhiên.
Mẹ Cố từng hỏi Cố Khái Đường, ba năm Đậu Tranh ở nông thôn trôi qua thế nào.
Mặc dù nói là về quê, nhưng bên kia Đậu Tranh cũng không có bà con thân thích gì, nói như vậy, chẳng phải đều đón tết âm lịch sao?
Cố Khái Đường suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ là vậy."
Mẹ Cố liền rơi nước mắt, lẩm bẩm nói: "Năm đó không nên để y đi. Một mình Đậu Tranh, đáng thương biết bao..."
Cố Khái Đường rũ mi mắt xuống.
Trước đây khi mẹ hắn nói chuyện của Đậu Tranh, một chút thì tâm tình kích động, sẽ biểu hiện một chút cảm thông và yêu thương, Cố Khái Đường tuyệt đối không hiểu được. Bởi vì Đậu Tranh là người trưởng thành, y muốn làm chuyện gì đều có thể, người khác không có quyền can thiệp. Đậu Tranh không cần thương hại, đó là lựa chọn của y. Nhưng khi Cố Khái Đường bắt đầu tiếp xúc với người nọ, Cố Khái Đường mới chậm rãi lý giải Đậu Tranh.
Bề ngoài Đậu Tranh triển lộ sự cuồng ngạo, không biết sợ hãi, ngoại trừ vì tính cách, càng bởi vì thiếu đi chỗ dựa. Đậu Tranh không có cha mẹ, không có người thân. Đa số thời gian, y chỉ có một mình.
Tính cách của y vô cùng nhạy cảm, nếu như đối phương không phải là Cố Khái Đường, cho y ăn nhờ ở đậu, cảm giác khẳng định so với ở trong tù còn khó chịu hơn.
Khi đó Cố Khái Đường cho rằng Đậu Tranh rời Bắc Kinh về nhà ông bà là vì y kết hôn, muốn dựa vào năng lực của mình cho vợ con một mái nhà.
Còn nguyên nhân Đậu Tranh trở lại Bắc Kinh, là vì y phải nuôi Tiễu Dã.
Trước kia không muốn tìm hiểu Đậu Tranh, Cố Khái Đường cảm thấy y bạo lực, không có tu dưỡng. Hiện tại có chút bao che khuyết điểm lại nghĩ, nếu Đậu Tranh không cường thế thì phải làm sao?
Ngực Cố Khái Đường nặng nề.
Ăn xong bữa cơm tất niên, có người đề nghệ xuống dưới lầu đốt pháo bông. Đã sắp nửa đêm,người ở trong tiểu khu hầu như đều ra ngoài đốt pháo, âm thanh đinh tai nhức óc, bầu trời hầu như đều bị nhuộm.
Cố Khái Đường nhìn một hồi, nói:"Quá nguy hiểm, Tiễu Dã không nên ra ngoài."
Ba mẹ Cố lắc đầu: "Ba mẹ cũng không xuống, ồn ào quá, mùi pháo nồng như vậy, rất khó thở."
Cố Khái Đường thấy mọi người đều không muốn đi, vốn cũng muốn bỏ ý niệm này. Nhưng Đậu Tranh đã ôm pháo hoa đi ra, thúc giục: "Đi thôi."
Mẹ Cố thấy Đậu Tranh hứng thú dạt dào, không thể dùng lời khiến y bỏ đi ý niệm ra ngoài bắn pháo hoa, nghĩ đến khó có khi đón năm mới, hẳn nên để Đậu Tranh vui vẻ một chút, bà liền gọi Cố Khái Đường, dặn dò: "Khái Đường, con cùng cậu con một lát nữa đốt pháo, chú ý an toàn."
Cố Khái Đường nhìn Đậu Tranh, "Dạ" một tiếng, cầm khăn quàng cổ xuống lầu.
Hai người tìm một nơi vắng vẻ, tương đối rộng rãi. Đậu Tranh mang theo pháo hoa đi về phía trước. Y vốn mang găng tay, nhưng lúc này tháo xuống, dùng bật lửa đốt pháo hoa xong, ôm tai chạy về phía Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường mỉm cười nhìn y, hỏi: "Cậu thích pháo hoa sau?"
"Không thể nói rõ là thích hay không. Năm mới mà, phải đốt một chút chứ. Lúc này pháo hoa đột nhiên nổ lớn, tạo ra tiếng nổ, Đậu Tranh sửng sốt, lớn tiếng nói: "Hơn nữa..."
"Sao?"
Đậu Tranh nhìn chung quanh, thấy không có ai khác, liền cầm tay Cố Khái Đường, dừng ở trước mặt hắn.
"Hơn nữa cuối cùng cũng có thời gian ở một mình cùng cậu. Tôi thích cậu và tôi ở cùng một chỗ."
Cố Khái Đường thấp giọng cười nhẹ một tiếng, trở tay nắm ấy bàn tay Đậu Tranh, bỏ vào túi áo của mình, nói: "Thì ra là lời người say."
"Không sai," Đậu Tranh chậm rãi nghiêng người về phía trước, trái tim đập thình thích, khẩn trương miệng đắng lưỡi khô, "Vậy, tôi có thể hôn cậu sao?"
Cố Khái Đường nắm tay Đậu Tranh thật chặt, nét mặt bình tĩnh nói: "...Cho... cho tôi thêm chút thời gian nữa."
"Tôi cho cậu rất nhiều thời gian rồi." Đậu Tranh nhìn pháo hoa bầu trời, đếm, "Một, hai, ba... Tối đa năm ngày, cậu sẽ suy nghĩ xong chứ?"
Cố Khái Đường "Ừ" một tiếng, do dự mà nói: "Tôi không biết tôi có thích đàn ông hay không. Tôi chỉ biết tôi muốn ở cùng cậu. Cậu đừng gấp."
Đậu Tranh gật gật, đầu đặt trên bàn tay ấm áp của Cố Khái Đường, một chút cũng không thấy lạnh.
Lúc này, pháo hoa lớn cắt ngang màn trời, nổ ra một tiếng lớn, Đậu Tranh đang kích động, lại càng hoảng sợ, y run một cái, chửi ầm lên: "Hù chết lão tử rồi."
Cố Khái Đường buồn cười, cúi đầu nhìn mặt Đậu Tranh. Hắn hồi tưởng một chút, phát hiện Đậu Tranh bây giờ và Đậu Tranh lúc học cao trung kỳ thực không khác nhau bao nhiêu.
Hay là phương diện tính cách thay đổi một chút, biết chăm sóc Tiễu Dã, bắt đầu lo lắng chuyện gia đình, nhưng bên ngoài quả thực không thay đổi, thích dính người, thích dắt tay Cố Khái Đường, có chút động tác rất giống Tiễu Dã, có thể nói nếu mặc đồng phục học sinh vào, y vẫn là học sinh trung học.
Cố Khái Đường trong đầu hiện ra một vệt sáng, hắn không nhịn được ngẫm nghĩ tỉ mỉ, Đậu Tranh từ cao trung đã thầm thích mình...
Tại sao lúc tốt nghiệp lại chọn về quê, cùng người phụ nữ khác kết hôn sinh con? Cũng không thể là sợ Cố Khái Đường cự tuyệt đi, dù sao thì hiện tại Đậu Tranh một chút cũng chẳng thấy sợ gì.
Hơn nữa, ngoài mình ra Đậu Tranh y thực sự có thể tiếp thu một người khác sao?
"Đậu Tranh," nghĩ tới đây, Cố Khái Đường nhịn không được hỏi, "Tôi muốn hỏi cậu, lúc cậu ở quê đón năm mới có phải chỉ có cậu và Tiễu Dã không?"
"Ừ." Đậu Tranh không chút nghĩ ngợi nói, "Thỉnh thoảng cũng sẽ đến nhà máy, cùng công nhân không về quê ăn cơm. Khi đó tết hay không cũng chẳng đáng nói."
"... Vợ cậu thì sao?"
Đậu Tranh sửng sốt, trên mặt nóng bỏng, do dự một chút, y nói: "... Tôi vẫn luôn một mình."
Cố Khái Đường thở dài.
Quả nhiên là như vậy.
Sau khi Cố Khái Đường nhìn thấy Tiễu Dã, luôn có một loại lỗi giác, chính là Đậu Tranh và một người phụ nữ kết hôn rồi mới có con.
Không chỉ có hắn, tất cả mọi người trong gia đình đều nghĩ vậy, đồng thời đối với người vợ thần bí của Đậu Tranh tràn ngập hiếu kỳ.
Tại sao không đổi một góc nhìn khác mà tự hỏi nhỉ? Đậu Tranh thích Cố Khái Đường như thế, sao có thể dưới tình huống chưa thử tỏ tình đã cam chịu chung sống cùng người khác.
Cố Khái Đường hỏi: "Tiễu Dã thì sao?"
Lúc hỏi, Cố Khái Đường đồng thời đã có đáp án của mình.
Tiễu Dã...
Vậy mà lại là con nuôi của Đậu Tranh đi?
Đậu Tranh hít sâu một, mở to mắt, nói: "Tiễu Dã... Tiễu Dã..."
Cố Khái Đường nói: "Tiễu Dã cũng là con tôi."
Đậu Tranh ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy dưới tóc mái đen nhánh của Cố Khái Đường là đôi mắt nhu hòa trong suốt. Đậu Tranh không dám tin hỏi: "Cậu nói gì cơ?"
Cố Khái Đường thấp giọng nói: "Tôi đã biết rồi."
Đậu Tranh nhất thời luống cuống tay chân, cúi đầu hỏi: "Cậu biết rồi?... Cậu không cảm thấy kỳ lạ sao?"
Cố Khái Đường nhớ tới cái tên mà Đậu Tranh đặt cho Tiễu Dã, nghĩ thầm trách không được có người bảo Tiễu Dã giống mình. Hẳn là Đậu Tranh dựa theo tướng mạo mà chọn lựa đi, người này thật...
"Tôi không thấy kỳ lạ, tôi nghĩ cậu... thật ngốc."
Pháo hoa nổ một tiếng inh trời, cùng lúc đó, Đậu Tranh cấp tốc hơn một cái trên khóe miệng Cố Khái Đường, ghé vào bên tai hắn gọi: "...Hải Đường"
Một người thì thế nào? Bây giờ, y cũng đã có người để dựa vào.
Đậu Tranh biết, chỉ cần mình ở bên cạnh hắn, sẽ không bao giờ có loại cảm giác, dù đứng giữa phố xá sầm uất vẫn nghĩ thế gian này chỉ có một mình đơn độc nữa rồi.
Hải Đường.
Đậu Tranh nghiêng đầu, cho rằng Cố Khái Đường không biết, dùng môi nhẹ nhàng đụng vào cổ Cố Khái Đường.
Ở cùng tôi...
Nửa đêm tiếng chuông ngân lên, Đậu Tranh ở trong lòng nguyện cầu như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất