Chương 52
Nhưng mà tiếp theo Cố Khái Đường còn phải lên lớp. Khoảng năm giờ chiều hắn mới đi tới phòng làm việc của Lưu Hạo Nhiên, vừa mở cửa ra đã nghe thấy mùi thuốc lá bên trong.
Lưu Hạo Nhiên không phải nghiện thuốc lá, bình thường ông rất ít khi hút, chỉ khi quá bận rộn mới có thể nghe mùi thuốc lá ám trên người, Thấy Cố Khái Đường tiến vào, Lưu Hạo Nhiên tắt thuốc trong tay, mở cửa sổ.
Gió tháng tư từ từ thổi tới, tươi mát khiến người ta sáng mắt. Lưu Hạo Nhiên không còn bộ dáng hung thần án sát trên lớn, bình tĩnh nói với Cố Khái Đường: "Ngồi đi."
Cố Khái Đường ngồi đối diện Lưu Hạo Nhiên.
Lưu Hạo Nhiên hỏi: "Em làm sao vậy?"
"..." Cố Khái Đường trầm mặc một chút, nói: "Sẽ không có lần sau, thưa thầy."
Lưu Hạo Nhiên nhìn chằm chằm máy vi tính, nghe lời này, quay đầu nhìn Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường mặc quần màu đen, khoác áo xám, sau tết âm lịch hắn có chút mập lên, hiện tại gầy trở lại, trong đôi mắt sáng ngời lộ ra con ngươi màu đen thật to.
Lưu Hạo Nhiên khe khẽ thở dài.
Ông nói: "Thầy biết em mệt mỏi. Thầy cũng muốn cho em nghỉ. Nhưng thầy hỏi em một chút, Cố Khái Đường, nếu như thầy cho em nghỉ, em sẽ an tâm tĩnh dưỡng hay chạy đi hẹn hò?"
Cố Khái Đường không nói gì.
Lưu Hạo Nhiên nói: "Cho nên không bằng cho em đi học, tối thiểu đến lớp em còn có thể ngủ một hồi."
Cố Khái Đường có chút nặng nề nói: "Em... đảm bảo sau này sẽ không."
Lưu Hạo Nhiên mạn bất kinh tâm gật đầu, nhìn đồng hồ, bảo Cố Khái Đường ở lại cùng ăn cơm.
Đêm đó người đến phòng tự học rất thưa thớt. Khi Cố Khái Đường mang laptop về tới phòng học thì đột nhiên nhớ ra hôm nay là thứ sáu, ngày mai hắn có thể trở về tiểu khu Minh Châu.
Hắn cầm điện thoại gọi cho Đậu Tranh, nói cho y biết ngày mai có thể trở về, hỏi y có muốn mang gì về nhà không.
Đậu Tranh nói: "Không cần, mang người về là được."
Bọn họ xác định quan hệ đã hơn hai tháng, không biết sao lại không có cãi nhau. Có lẽ quen biết thời gian dài, hoặc là Cố Khái Đường vốn đã đối đãi Đậu Tranh như người nhà, quá trình sống chung của bọn họ hết sức ăn ý hòa hợp.
Cố Khái Đường không thường gọi cho em gái, mỗi lần đều có việc gấp mới liên hệ, đồng thời rất hiếm khi nói hơn nửa giờ đồng hồ. Nhưng cùng Đậu Tranh không hiểu sao có thể gọi một hai tiếng. Cố Khái Đường cảm giác mình cũng không có gì muốn nói, nhưng nói chuyện một hồi lại quên luôn thời gian.
Cố Khái Đường thấp giọng cười nhẹ hai tiếng.
Nói chuyện phiếm với Đậu Tranh, hắn luôn có một loại cảm giác toàn thân thả lỏng.
Có chút việc em gái ruột Cố Khái Mai không biết, nhưng Đậu Tranh biết. Khái Đường nghĩ, đây chính là toàn tâm toàn ý tin tưởng đi.
Cố Khái Đường thỉnh thoảng sẽ nghĩ, nếu như Đậu Tranh và hắn không phải quan hệ như bây giờ, rất có thể cũng sẽ trở thành bạn rất thân.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Khái Đường đi vào phòng ngủ, bắt đầu sắp xếp tài liệu hôm nay.
Để dời lực chú ý của mình, Cố Khái Đường bắt đầu suy nghĩ chuyện khác. Hắn lên mạng tìm kiếm phân tích liên quan đến giấc mộng, muốn biết mơ thấy hàm răng rụng ra là ý gì.
Trên đó viết: [Người nằm mơ thấy giấc mộng này có thể sắp khắc khẩu với kẻ khác, phải khống chế tâm tình của mình, không nên vọng động, vạn sự dĩ hòa vi quý.]
Đồng hồ trong phong khách gõ mười một tiếng, trong phòng đen kịt một mảnh.
Trên chiếc gường màu xanh sẫm, Tiễu Dã nằm ngửa, ôm gối ôm hình cá voi, tóc thẳng rơi lả tả trên trán. Tiễu Dã hô hấp phập phồng theo quy luật, say ngủ.
Ở một cái phòng khác, Cố Khái Đường cẩn thận đóng cửa lại. Khác với yên lặng và tối mịt bên ngoài, trong phòng sáng sủa ấm áp vô cùng.
Đậu Tranh giống như cún bám trên người Cố Khái Đường, lười liếm trên cổ hắn, thở dốc, phía dưới nóng hổi cọ cọ. Y dùng tay nắm lấy chỗ đó của hai người, ma sát.
Cố Khái Đường dùng tay phải vuốt ve tóc Đậu Tranh, có chút bất đắc dĩ nói: "Nhẹ chút..."
Đậu Tranh nhẹ nhàng lại, y kích động hít khí lạnh, trên đỉnh rất nhanh đọng chút dịch thể. Trơn trơn, cảm giác nóng bỏng như lửa ban đầu của Cố Khái Đường chậm rãi biến mất.
Cố Khái Đường dừng một chút, nói: "Hơi nóng."
Gần đây đã dừng cung cấp sưởi hơi, trong phòng lạnh xuống, hai người không cởi đồ, quần cũng chỉ cởi qua đầu gối.
Đậu Tranh không nói, Cố Khái Đường cũng biết, Đậu Tranh bấy giờ không dám ép hắn. Có lẽ ngày trước Cố Khái Đường cự tuyệt y quá quyết liệt, mặt dày như Đậu Tranh cũng không dám cởi đồ Cố Khái Đường.
Đậu Tranh gầm nhẹ một tiếng. Y đã động tình đến nỗi không thể ức chế, nhưng chỗ kia của Cố Khái Đường vẫn còn mềm nhũn.
Y đối với chuyện này cảm thấy nghi hoặc và kinh hoảng, Đậu Tranh cúi người, nhìn chỗ kia của Cố Khái Đường, hỏi: "Hay là tôi dùng miệng thử xem?"
Cố Khái Đường nhìn mồ hôi lấm tấm hai bên mũi Đậu Tranh, nói: "Không cần, chính cậu làm đi."
Đậu Tranh thân thể nóng hồi, dán trên người Cố Khái Đường, do dự một chút, dùng thanh âm không thể nghe thấy hỏi: "Cậu đối với tôi... không có chút cảm giác nào sao?"
"Cậu nói gì?"
"Không có gì." Đậu Tranh thẳng người, lui về phía sau, vừa dùng tay xoa xoa thứ kia của mình, một bên quỳ gối giữa hai chân Cố Khái Đường, khom lưng xuống là liếm được.
Cố Khái Đường đỡ lấy đầu Đậu Tranh, ngắn cản: "Không cần, Đậu Tranh, thực sự không cần."
"Cậu sợ cái gì chứ?" trên mặt Đậu Tranh đỏ bừng, "Tôi cũng... cũng không có nói cậu phải giúp tôi."
Cố Khái Đường cau mày nói: "Tôi chỉ là không muốn."
"...."
"..."
Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ. Y nhìn Cố Khái Đường, phát hiện Cố Khái Đường hô hấp như thường, nhất thời cảm thấy vô cùng thất bại, Đậu Tranh hỏi: "Sao vậy? Cậu không cứng lên được đến lượt tôi tới làm, được không?"
Cố Khái Đường há miệng, không nói chuyện.
Đậu Tranh nhìn biểu tình của Cố Khái Đường, cũng biết hắn không đồng ý.
Cố Khái Đường chính là không có cách nào. Y giả vời không có việc gì, tiến đến bên tai Cố Khái Đường, hôn gò má của hắn, cầm lấy tay Cố Khái Đường đưa đến hạ thân của mình. Thanh âm của Đậu Tranh khàn khàn: "... Đừng quên, giúp tôi xoa xoa một chút là được."
Cố Khái Đường không hiểu khát vọng như lang như hổ của Đậu Tranh. Trong tiềm thức của hắn, dục vọng đã bị áp chế. Người nào đó phương diện này phóng đại quá mức sẽ mất đi lý trí.
Khi Đậu Tranh gần lên đỉnh, tiến đến bên tai hắn thở dốc thì Cố Khái Đường không hiểu sao cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc. Tỉ mỉ ngẫm nghĩ một chút, thanh âm này, vậy mà giống hệt như trong giấc mộng phức tạp nhiều năm của hắn.
Phải biết Cố Khái Đường một thời gian rất dài không mơ giấc mơ kỳ quái kia nữa. Cố Khái Đường không quá nghiêm túc cầm lấy vật nóng bỏng cứng rắn của Đậu Tranh, không ngờ dùng sức quá lớn, Đậu Tranh run rẩy phun ướt tay Cố Khái Đường.
Đậu Tranh vội vã lấy khăn tay lau tay Cố Khái Đường, nói: "Xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu."
Cố Khái Đường nói: "Không sao."
Hắn quay lại, trở về nằm đối mặt với Đậu Tranh trên giường, nói: "Cậu không tắm sao? Không còn sớm, tôi ngủ trước đây.
Đậu Tranh nhìn Cố Khái Đường, "Ừ" một tiếng.
Đêm đó, Đậu Tranh nghiêng người nhìn về phía Cố Khái Đường, trong bóng tối nhìn lưng người nọ, lặng lẽ sờ sờ quần áo Cố Khái Đường.
Ấm áp, khiến y động tâm.
Đậu Tranh bị hấp dẫn, y sợ đánh thức Cố Khái Đường, cho nên rón ra rón rén tới gần. Y nghe được mùi hương vô cùng ấm áp trên người Cố Khái Đường, cơ hồi đồng thời, hạ thân Đậu Tranh trở nên vô cùng phấn khởi.
Đậu Tranh cứng đờ, không thể làm gì khác là buông góc áo Cố Khái Đường ra.
Không sao, trong lòng Đậu Tranh nghĩ vậy.
Còn nhiều thời gian, một ngày nào đó...
Đậu Tranh sờ sờ lồng ngực hơi đau đớn, mắng, mày đúng là cái đồ không biết thỏa mãn.
Bắc Kinh tháng năm, nhiệt độ không khí tăng lên rất nhiều. Tựa hồ sau một trận mưa, khí trời đột nhiên nóng lên. Khắp nơi muôn hoa đua nở, tràn ngập mùi hương, Cố Khái Đường thay quần áo mùa hè, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tâm tình rất tốt.
Trong các tháng trong năm, Cố Khái Đường thích nhất là tháng năm, bởi vì tháng năm sức sống bừng bừng, trong không khí đều có chút gió mát lành, không có loại nhiệt độ độc ác của mùa hè, cũng không có rét lạnh thấu xương của mùa đông. Cái gì cũng vừa vặn.
Đúng lúc này, Cố Khái Đường nhận được điện thoại của em gái.
"Anh hai," Cố Khái Mai sung sướng chào, "Có thời gian rãnh không? Em mời anh uống cà phê."
"Không có."
"Cái gì? Trong thời khóa biểu anh gửi em, hôm nay anh không có lớp."
"Quả thực không lên lớp, nhưng anh muốn xem sách."
"Sách, lúc nào xem chả được." Cố Khái Mai nói. "Nhưng cùng em gái đáng yêu uống cà phê thì không phải lúc nào cũng được đâu. Em bây giờ đang lái xe tới trường anh, chờ em chút, nhất định đó."
Cố Khái Đường bất đắc dĩ, đành nói: "Trên đường lái chậm một chút, đến nơi gọi cho anh."
"Em biết rồi."
Nghiên cứu sinh và sinh viên trong trường, thời gian không giống nhau. Đầu tháng sáu bắt đầu thi, ôn tập nửa tháng, cuối tháng sáu bắt đầu đi học lại.
Nghỉ hè nửa tháng có chút ngắn, nhưng nghiên cứu sinh cũng không giống sinh viên, có thể nghỉ ngơi nửa tháng đã cảm động rơi nước mắt.
Sắp tới kỳ thi, đề tài có thể buông lỏng một chút, nghiên cứu sinh bắt đầu liều mạng ôn tập. Cố Khái Đường cơ sở kiến thức khá vừng, vì vậy lúc này ngược lại không còn bận rộn.
Cố Khái Đường dẫn Cố Khái Mai đến quán cà phê gần đó, hai người ngồi đối mặt, Cố Khái Mai mở miệng nói: "Gần đây mẹ luôn hỏi em, đối tượng của anh rốt cuộc là ai. Mẹ nghĩ em nhất định ý, cho nên cứ làm phiền em."
Cố Khái Đường ôn hòa nói: "Cùng phải."
"Cái gì mà "phải", em làm bình phong cho anh lâu như vậy mà không có chút cảm kích nào hết.
"..."
Cố Khái Đường trầm mặc một hồi.
Cho tới bây giờ, Cố Khái Đường và Đậu Tranh đã hẹn hò ba tháng. Từ khi bắt đầu hắn đã muốn đem quan hệ của mình và Đậu Tranh nói cho Cố Khái Đường.
Hiện tại chính là thời cơ tốt, nhưng Cố Khái Đường nhịn xuống.
Nhìn sắc mặt anh trai, Cố Khái Đường vô cùng hiếu kỳ: "Anh một người đàn ông thì xấu hổ cái gì, nói cho em biết thì có sao chứ?"
Tuy rằng nói như thế, nhưng Cố Khái Mai cũng không cảm thấy Cố Khái Đường đang xấu hổ gì. Bởi vì cô biết Cố Khái Đường là một người rất có trách nhiệm. Nếu như Cố Khái Đường đúng là đang hẹn hò với người khác, nhất định sẽ bằng lòng giới thiệu đối phương với người nhà.
Cố Khái Mai vỗ vỗ vai anh trai, nói: "Anh không phải đang yêu thầm người ta đó chứ?"
Cố Khái Đường nói: "Không phải vậy."
"Sao?"
Cố Khái Đường do dự một chút: "... Tháng sáu, khi nghỉ hè anh sẽ nói cho em biết."
"Nói cho em, không nói với ba mẹ sao?" Cố Khái Mai mờ mịt, "Làm gì thần bí vậy?"
Cố Khái Đường nhìn Cố Khái Mai thật sâu.
Lưu Hạo Nhiên không phải nghiện thuốc lá, bình thường ông rất ít khi hút, chỉ khi quá bận rộn mới có thể nghe mùi thuốc lá ám trên người, Thấy Cố Khái Đường tiến vào, Lưu Hạo Nhiên tắt thuốc trong tay, mở cửa sổ.
Gió tháng tư từ từ thổi tới, tươi mát khiến người ta sáng mắt. Lưu Hạo Nhiên không còn bộ dáng hung thần án sát trên lớn, bình tĩnh nói với Cố Khái Đường: "Ngồi đi."
Cố Khái Đường ngồi đối diện Lưu Hạo Nhiên.
Lưu Hạo Nhiên hỏi: "Em làm sao vậy?"
"..." Cố Khái Đường trầm mặc một chút, nói: "Sẽ không có lần sau, thưa thầy."
Lưu Hạo Nhiên nhìn chằm chằm máy vi tính, nghe lời này, quay đầu nhìn Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường mặc quần màu đen, khoác áo xám, sau tết âm lịch hắn có chút mập lên, hiện tại gầy trở lại, trong đôi mắt sáng ngời lộ ra con ngươi màu đen thật to.
Lưu Hạo Nhiên khe khẽ thở dài.
Ông nói: "Thầy biết em mệt mỏi. Thầy cũng muốn cho em nghỉ. Nhưng thầy hỏi em một chút, Cố Khái Đường, nếu như thầy cho em nghỉ, em sẽ an tâm tĩnh dưỡng hay chạy đi hẹn hò?"
Cố Khái Đường không nói gì.
Lưu Hạo Nhiên nói: "Cho nên không bằng cho em đi học, tối thiểu đến lớp em còn có thể ngủ một hồi."
Cố Khái Đường có chút nặng nề nói: "Em... đảm bảo sau này sẽ không."
Lưu Hạo Nhiên mạn bất kinh tâm gật đầu, nhìn đồng hồ, bảo Cố Khái Đường ở lại cùng ăn cơm.
Đêm đó người đến phòng tự học rất thưa thớt. Khi Cố Khái Đường mang laptop về tới phòng học thì đột nhiên nhớ ra hôm nay là thứ sáu, ngày mai hắn có thể trở về tiểu khu Minh Châu.
Hắn cầm điện thoại gọi cho Đậu Tranh, nói cho y biết ngày mai có thể trở về, hỏi y có muốn mang gì về nhà không.
Đậu Tranh nói: "Không cần, mang người về là được."
Bọn họ xác định quan hệ đã hơn hai tháng, không biết sao lại không có cãi nhau. Có lẽ quen biết thời gian dài, hoặc là Cố Khái Đường vốn đã đối đãi Đậu Tranh như người nhà, quá trình sống chung của bọn họ hết sức ăn ý hòa hợp.
Cố Khái Đường không thường gọi cho em gái, mỗi lần đều có việc gấp mới liên hệ, đồng thời rất hiếm khi nói hơn nửa giờ đồng hồ. Nhưng cùng Đậu Tranh không hiểu sao có thể gọi một hai tiếng. Cố Khái Đường cảm giác mình cũng không có gì muốn nói, nhưng nói chuyện một hồi lại quên luôn thời gian.
Cố Khái Đường thấp giọng cười nhẹ hai tiếng.
Nói chuyện phiếm với Đậu Tranh, hắn luôn có một loại cảm giác toàn thân thả lỏng.
Có chút việc em gái ruột Cố Khái Mai không biết, nhưng Đậu Tranh biết. Khái Đường nghĩ, đây chính là toàn tâm toàn ý tin tưởng đi.
Cố Khái Đường thỉnh thoảng sẽ nghĩ, nếu như Đậu Tranh và hắn không phải quan hệ như bây giờ, rất có thể cũng sẽ trở thành bạn rất thân.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Khái Đường đi vào phòng ngủ, bắt đầu sắp xếp tài liệu hôm nay.
Để dời lực chú ý của mình, Cố Khái Đường bắt đầu suy nghĩ chuyện khác. Hắn lên mạng tìm kiếm phân tích liên quan đến giấc mộng, muốn biết mơ thấy hàm răng rụng ra là ý gì.
Trên đó viết: [Người nằm mơ thấy giấc mộng này có thể sắp khắc khẩu với kẻ khác, phải khống chế tâm tình của mình, không nên vọng động, vạn sự dĩ hòa vi quý.]
Đồng hồ trong phong khách gõ mười một tiếng, trong phòng đen kịt một mảnh.
Trên chiếc gường màu xanh sẫm, Tiễu Dã nằm ngửa, ôm gối ôm hình cá voi, tóc thẳng rơi lả tả trên trán. Tiễu Dã hô hấp phập phồng theo quy luật, say ngủ.
Ở một cái phòng khác, Cố Khái Đường cẩn thận đóng cửa lại. Khác với yên lặng và tối mịt bên ngoài, trong phòng sáng sủa ấm áp vô cùng.
Đậu Tranh giống như cún bám trên người Cố Khái Đường, lười liếm trên cổ hắn, thở dốc, phía dưới nóng hổi cọ cọ. Y dùng tay nắm lấy chỗ đó của hai người, ma sát.
Cố Khái Đường dùng tay phải vuốt ve tóc Đậu Tranh, có chút bất đắc dĩ nói: "Nhẹ chút..."
Đậu Tranh nhẹ nhàng lại, y kích động hít khí lạnh, trên đỉnh rất nhanh đọng chút dịch thể. Trơn trơn, cảm giác nóng bỏng như lửa ban đầu của Cố Khái Đường chậm rãi biến mất.
Cố Khái Đường dừng một chút, nói: "Hơi nóng."
Gần đây đã dừng cung cấp sưởi hơi, trong phòng lạnh xuống, hai người không cởi đồ, quần cũng chỉ cởi qua đầu gối.
Đậu Tranh không nói, Cố Khái Đường cũng biết, Đậu Tranh bấy giờ không dám ép hắn. Có lẽ ngày trước Cố Khái Đường cự tuyệt y quá quyết liệt, mặt dày như Đậu Tranh cũng không dám cởi đồ Cố Khái Đường.
Đậu Tranh gầm nhẹ một tiếng. Y đã động tình đến nỗi không thể ức chế, nhưng chỗ kia của Cố Khái Đường vẫn còn mềm nhũn.
Y đối với chuyện này cảm thấy nghi hoặc và kinh hoảng, Đậu Tranh cúi người, nhìn chỗ kia của Cố Khái Đường, hỏi: "Hay là tôi dùng miệng thử xem?"
Cố Khái Đường nhìn mồ hôi lấm tấm hai bên mũi Đậu Tranh, nói: "Không cần, chính cậu làm đi."
Đậu Tranh thân thể nóng hồi, dán trên người Cố Khái Đường, do dự một chút, dùng thanh âm không thể nghe thấy hỏi: "Cậu đối với tôi... không có chút cảm giác nào sao?"
"Cậu nói gì?"
"Không có gì." Đậu Tranh thẳng người, lui về phía sau, vừa dùng tay xoa xoa thứ kia của mình, một bên quỳ gối giữa hai chân Cố Khái Đường, khom lưng xuống là liếm được.
Cố Khái Đường đỡ lấy đầu Đậu Tranh, ngắn cản: "Không cần, Đậu Tranh, thực sự không cần."
"Cậu sợ cái gì chứ?" trên mặt Đậu Tranh đỏ bừng, "Tôi cũng... cũng không có nói cậu phải giúp tôi."
Cố Khái Đường cau mày nói: "Tôi chỉ là không muốn."
"...."
"..."
Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ. Y nhìn Cố Khái Đường, phát hiện Cố Khái Đường hô hấp như thường, nhất thời cảm thấy vô cùng thất bại, Đậu Tranh hỏi: "Sao vậy? Cậu không cứng lên được đến lượt tôi tới làm, được không?"
Cố Khái Đường há miệng, không nói chuyện.
Đậu Tranh nhìn biểu tình của Cố Khái Đường, cũng biết hắn không đồng ý.
Cố Khái Đường chính là không có cách nào. Y giả vời không có việc gì, tiến đến bên tai Cố Khái Đường, hôn gò má của hắn, cầm lấy tay Cố Khái Đường đưa đến hạ thân của mình. Thanh âm của Đậu Tranh khàn khàn: "... Đừng quên, giúp tôi xoa xoa một chút là được."
Cố Khái Đường không hiểu khát vọng như lang như hổ của Đậu Tranh. Trong tiềm thức của hắn, dục vọng đã bị áp chế. Người nào đó phương diện này phóng đại quá mức sẽ mất đi lý trí.
Khi Đậu Tranh gần lên đỉnh, tiến đến bên tai hắn thở dốc thì Cố Khái Đường không hiểu sao cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc. Tỉ mỉ ngẫm nghĩ một chút, thanh âm này, vậy mà giống hệt như trong giấc mộng phức tạp nhiều năm của hắn.
Phải biết Cố Khái Đường một thời gian rất dài không mơ giấc mơ kỳ quái kia nữa. Cố Khái Đường không quá nghiêm túc cầm lấy vật nóng bỏng cứng rắn của Đậu Tranh, không ngờ dùng sức quá lớn, Đậu Tranh run rẩy phun ướt tay Cố Khái Đường.
Đậu Tranh vội vã lấy khăn tay lau tay Cố Khái Đường, nói: "Xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu."
Cố Khái Đường nói: "Không sao."
Hắn quay lại, trở về nằm đối mặt với Đậu Tranh trên giường, nói: "Cậu không tắm sao? Không còn sớm, tôi ngủ trước đây.
Đậu Tranh nhìn Cố Khái Đường, "Ừ" một tiếng.
Đêm đó, Đậu Tranh nghiêng người nhìn về phía Cố Khái Đường, trong bóng tối nhìn lưng người nọ, lặng lẽ sờ sờ quần áo Cố Khái Đường.
Ấm áp, khiến y động tâm.
Đậu Tranh bị hấp dẫn, y sợ đánh thức Cố Khái Đường, cho nên rón ra rón rén tới gần. Y nghe được mùi hương vô cùng ấm áp trên người Cố Khái Đường, cơ hồi đồng thời, hạ thân Đậu Tranh trở nên vô cùng phấn khởi.
Đậu Tranh cứng đờ, không thể làm gì khác là buông góc áo Cố Khái Đường ra.
Không sao, trong lòng Đậu Tranh nghĩ vậy.
Còn nhiều thời gian, một ngày nào đó...
Đậu Tranh sờ sờ lồng ngực hơi đau đớn, mắng, mày đúng là cái đồ không biết thỏa mãn.
Bắc Kinh tháng năm, nhiệt độ không khí tăng lên rất nhiều. Tựa hồ sau một trận mưa, khí trời đột nhiên nóng lên. Khắp nơi muôn hoa đua nở, tràn ngập mùi hương, Cố Khái Đường thay quần áo mùa hè, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tâm tình rất tốt.
Trong các tháng trong năm, Cố Khái Đường thích nhất là tháng năm, bởi vì tháng năm sức sống bừng bừng, trong không khí đều có chút gió mát lành, không có loại nhiệt độ độc ác của mùa hè, cũng không có rét lạnh thấu xương của mùa đông. Cái gì cũng vừa vặn.
Đúng lúc này, Cố Khái Đường nhận được điện thoại của em gái.
"Anh hai," Cố Khái Mai sung sướng chào, "Có thời gian rãnh không? Em mời anh uống cà phê."
"Không có."
"Cái gì? Trong thời khóa biểu anh gửi em, hôm nay anh không có lớp."
"Quả thực không lên lớp, nhưng anh muốn xem sách."
"Sách, lúc nào xem chả được." Cố Khái Mai nói. "Nhưng cùng em gái đáng yêu uống cà phê thì không phải lúc nào cũng được đâu. Em bây giờ đang lái xe tới trường anh, chờ em chút, nhất định đó."
Cố Khái Đường bất đắc dĩ, đành nói: "Trên đường lái chậm một chút, đến nơi gọi cho anh."
"Em biết rồi."
Nghiên cứu sinh và sinh viên trong trường, thời gian không giống nhau. Đầu tháng sáu bắt đầu thi, ôn tập nửa tháng, cuối tháng sáu bắt đầu đi học lại.
Nghỉ hè nửa tháng có chút ngắn, nhưng nghiên cứu sinh cũng không giống sinh viên, có thể nghỉ ngơi nửa tháng đã cảm động rơi nước mắt.
Sắp tới kỳ thi, đề tài có thể buông lỏng một chút, nghiên cứu sinh bắt đầu liều mạng ôn tập. Cố Khái Đường cơ sở kiến thức khá vừng, vì vậy lúc này ngược lại không còn bận rộn.
Cố Khái Đường dẫn Cố Khái Mai đến quán cà phê gần đó, hai người ngồi đối mặt, Cố Khái Mai mở miệng nói: "Gần đây mẹ luôn hỏi em, đối tượng của anh rốt cuộc là ai. Mẹ nghĩ em nhất định ý, cho nên cứ làm phiền em."
Cố Khái Đường ôn hòa nói: "Cùng phải."
"Cái gì mà "phải", em làm bình phong cho anh lâu như vậy mà không có chút cảm kích nào hết.
"..."
Cố Khái Đường trầm mặc một hồi.
Cho tới bây giờ, Cố Khái Đường và Đậu Tranh đã hẹn hò ba tháng. Từ khi bắt đầu hắn đã muốn đem quan hệ của mình và Đậu Tranh nói cho Cố Khái Đường.
Hiện tại chính là thời cơ tốt, nhưng Cố Khái Đường nhịn xuống.
Nhìn sắc mặt anh trai, Cố Khái Đường vô cùng hiếu kỳ: "Anh một người đàn ông thì xấu hổ cái gì, nói cho em biết thì có sao chứ?"
Tuy rằng nói như thế, nhưng Cố Khái Mai cũng không cảm thấy Cố Khái Đường đang xấu hổ gì. Bởi vì cô biết Cố Khái Đường là một người rất có trách nhiệm. Nếu như Cố Khái Đường đúng là đang hẹn hò với người khác, nhất định sẽ bằng lòng giới thiệu đối phương với người nhà.
Cố Khái Mai vỗ vỗ vai anh trai, nói: "Anh không phải đang yêu thầm người ta đó chứ?"
Cố Khái Đường nói: "Không phải vậy."
"Sao?"
Cố Khái Đường do dự một chút: "... Tháng sáu, khi nghỉ hè anh sẽ nói cho em biết."
"Nói cho em, không nói với ba mẹ sao?" Cố Khái Mai mờ mịt, "Làm gì thần bí vậy?"
Cố Khái Đường nhìn Cố Khái Mai thật sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất