Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập
Chương 90
“Tôi, lấy toàn bộ Lâm thị đánh cuộc với ông!”
Lâm Hạo Sơ nói xong, liền xoay người đi ra khỏi ghế lô.
Tô Tư Lân giật mình nhìn bóng dáng cao to của thiếu niên mỗi lúc một đi xa, cuối cùng rũ mắt chậm rãi uống nốt trà trong chén.
Xem ra ông là bị uy hiếp lại? Ông mặt không đổi sắc thầm nghĩ.
Người trẻ tuối cái thời đại này, cũng không biết trong đầu đến cùng đang nghĩ gì, một đứa vì người kia cam chịu ngồi tù vài năm, thậm chí buông tha xuất thân hiển hách, một đứa lại vì đứa kia ngay cả cơ nghiệp tổ tiên cũng muốn liều! Rõ ràng trước đó còn nghĩ mọi cách đòi lại từ tay mẹ kế và anh trai kế…
Thật là thú vị…
Khóe mắt Tô Tư Lân không khỏi lặng lẽ nổi lên nếp nhăn khi cười…
Sau khi Lâm Hạo Sơ rời khỏi Trần Thị Quan Phủ liền trực tiếp chạy tới Thạch gia không ngừng nghỉ.
Hắn đã điều tra được trước khi Tô Tư Lân tống Tả Trạm Vũ vào tù đã tới tìm người Thạch gia yêu cầu bọn họ ra tòa vu cáo Tả Trạm Vũ. Vậy nếu người Thạch gia người thu hồi vu cáo Tả Trạm Vũ, có phải Tả Trạm Vũ sẽ không có việc gì hay không?
Người Tô gia cố ý làm giả nhân chứng và vật chứng là một chỗ để đột phá, bên phía người Thạch gia cũng là một chỗ đột phá, tóm lại, Lâm Hạo Sơ sẽ không buông bỏ bất cứ cơ hội nào để cứu Tả Trạm Vũ.
Lo lắng cho công ty, áy náy với cha và ông nội thật sự đã ép Lâm Hạo Sơ tới mức không thở nối, nhưng lúc này hắn lo lắng nhất vẫn là an nguy của Tả Trạm Vũ.
Ta họa ngục tù, chữ “tai” vẫn luôn làm người nghe ghê sợ, hắn tuyệt đối không hy vọng tương lai Tả Trạm Vũ phải ngồi tù mấy năm mất đi tự do, sống cuộc sống phía sau song sắt khiế người khác thở không nổi…
Nửa giờ sau Thạch Tử Thần đang nghỉ ngơi tại nhà ngoài ý muốn nhận được một tin nhắn của Lâm Hạo Sơ.
“Người gửi: Tiểu Sơ”
Thạch Tử Thần khi nhìn những chữ này tâm trạng rất phức tạp. Sau khi hiểu được tình cảm Lâm Hạo Sơ dành cho mình anh không rõ mình đã mất ngủ bao lâu, hai mươi mấy năm qua anh vẫn nghĩ mình chỉ xem Lâm Hạo Sơ như em trai mà đối xử, cuối cùng lại nhận ra mình nảy sinh tình cảm hoang đường với hắn, ngay cả chính anh cũng không rõ bản thân mình bị làm sao.
Sau này anh khiếp sợ phát hiện ra Lâm Hạo Sơ thật sự có quan hệ thân mật không bình thường với Tả Trạm Vũ thì lại ghen tị với Tả Trạm Vũ rất nhiều, anh không thể không thừa nhận trong lòng có chút vui sướng.
Tiểu Sơ thích nam sao? Vậy nếu anh cạnh tranh với Tả Trạm Vũ, Tiểu Sơ có khả năng sẽ chọn anh hau không?
Nhưng loại suy nghĩ này chỉ mới dấy lên trong lòng đã ngay lập tức bị anh ép xuống mạnh mẽ.
Nhưng Lâm Hạo Sơ ở trước mặt anh lại không có cách nào toát ra nụ cười thản nhiên vui vẻ hạnh phúc thỏa mãn như khi ở bên Tả Trạm Vũ. Chính bản thân Thạch Tử Thần đã không cách nào chấp nhận tính hướng không bình thường này, anh cảm thấy mình giống như một con quái vật, sau khi cha mẹ biết nhất định sẽ rất sốc!
Cứ như vậy nghĩ đi nghĩ lại cả ngàn lần, ngón tay cái của Thạch Tử Thần không tự giác che đi hai chữ “Tiểu Sơ” trên màn hình điện thoại. Mãi cho đến khi lấy lại tinh thần anh mới giật mình nhanh chóng thu tay về.
Anh cảm thấy khó thở, sau khi cố gắng hết sức điều chỉnh lại cảm xúc mới chạm tay vào màn hình mở tin nhắn.
Anh, em đang ở dưới lầu.
Tin nhắn của Lâm Hạo Sơ rất đơn giản, đơn giản đến mức Thạch Tử Thần có chút không rõ lí do. Anh không biết làm sao đi đến bên cửa sổ bên rồi xốc mành cửa lên, lập tức liền nhìn thấy bóng người mình vẫn thương nhớ.
Thạch Tử Thần giật mình nhanh chóng chạy lên tầng, sau khi đến bên ngoài phòng làm việc của ba liền nói: “Ba, Tiểu Sơ đang quỳ gối ngoài cửa nhà mình!”
Thạch Quang Tĩnh giật mình, đi đến bên cửa sổ liền thấy quả nhiên Lâm Hạo Sơ đang cúi đầu quỳ gối ở nơi đó, cả người giống như pho tượng đang sám hối lại như không chút sứt mẻ.
Đối với hành động bất thình lình của Lâm Hạo Sơ, Thạch Quang Tĩnh sao lại không đoán được ý đồ của hắn? Nghĩ đến hoàn cảnh bi thảm của con gái mình, nghĩ đến mình vẫn luôn xem Lâm Hạo Sơ như người nhà nhưng Lâm Hạo Sơ lại thân mật với kẻ đầu sỏ gây tội Thạch Quang Tĩnh liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Để nó quỳ!” Đột nhiên Thạch Quang Tĩnh giật mạnh bức mành, đi ra khỏi phòng làm việc trở về phòng mình nặng nề đóng sầm cửa lại.
Thạch Tử Thần bóng dáng Lâm Hạo Sơ dưới lầu trong lòng không không nhịn được co rút đau đớn, nhưng cuối cùng anh vẫn khắc chế tình cảm của mình, cũng trở về phòng không trả lời tin nhắn của Lâm Hạo Sơ.
Người làm ở Thạch gia đều thấy Lâm Hạo Sơ quỳ, ai cũng không hiểu nổi, gọi hắn đứng lên hắn vẫn chậm chạp không thay đổi. Quản gia phòng làm việc của Thạch Quang Tĩnh báo lại tình huống, Thạch Quang Tĩnh vẫn trả lời y như đúc những gì đã nói với Thạch Tử Thần trước đó.
Một khi đã như vậy người làm ở Thạch gia cũng không tiện can thiệp gì nữa, từ giữa ngọ mãi cho đến chạng vạng vội trong vội ngoài ai cũng xem Lâm Hạo Sơ như không khí.
Lâm Hạo Sơ cứ như vậy lẳng lặng quỳ, vẫn luôn quỳ từ giữa trưa nắng gắt, quỳ đến lúc mặt trời lặn, đến tận khi lên đèn. Trong lúc này hắn mồ hôi chưa ráo nhưng vẫn không nhúc nhích, ý chí nghị lực kinh người.
Về phần Thạch Quang Tĩnh và Thạch Tử Thần ở trong phòng cũng nhìn Lâm Hạo Sơ mấy lần, phát hiện Lâm Hạo Sơ vẫn còn quỳ gối ở đó, hơn nữa sắc mặt tiều tụy, đôi môi khô khốc liền vừa tức vừa đau lòng.
Sau đó ai cũng không ngờ trong đêm đột nhiên xuát hiện tia chớp, không lâu sau đó trời bắt đầu mưa to.
Mưa lộp bộp rơi trên cửa sổ, Thạch Quang Tĩnh nghe thanh âm này chỉ cảm thấy như đang đánh vào trong lòng mình. Ánh mắt ông xuyên qua màn mưa dày nhìn bóng dáng hiên ngang đồ sộ vẫn không động đậy của thiếu niên, cuối cùng nổi giận đùng đùng gọi giúp việc cầm ô tới rồi đi ra ngoài.
Lâm Hạo Sơ nhìn thấy cửa lớn Thạch gia mở ra, khóe miệng liền lặng lẽ nở nụ cười.
Quả nhiên thượng thiên vị hắn và Tả Trạm Vũ, nếu không sao bỗng nhiên trời đang nắng lại đột nhiên đổ mưa?
Thạch Quang Tĩnh đúng là đau lòng Lâm Hạo Sơ, lo lắng đến mức một đường chạy chậm đến trước mặt Lâm Hạo Sơ. Người giúp việc thấy thế vội vàng mở ra một cái dù khác, che trên đầu Lâm Hạo Sơ.
Lúc này cả người Lâm Hạo Sơ ướt đẫm, tóc và lông mi cong dài cũng đẫm nước.
“Con đó! Muốn phá hỏng thân thể của mình hay sao?!” Thạch Quang Tĩnh nhịn không được thở phì phò chọc lên trán Lâm Hạo Sơ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Còn không mau đứng lên vào nhà thay quần áo cho bác!”
“Bác Thạch, xin bác đừng vu khống Trạm Vũ!” Nhưng Lâm Hạo Sơ cũng không đứng lên, cố chấp quỳ trên mặt đất khẩn cầu.
Từng giọt nước mưa mỏng nhẹ rơi xuống từ lông mi hắn, đến cuối vẫn không rõ là nước mắt của hắn hay là nước mưa…
“Cháu…” Thạch Quang Tĩnh tức giận đến một câu cũng nói không nên lời, qua rất lâu mới giận không kềm được nói tiếp: “Vốn bác không định vu cáo tên kia, nhưng hiện tại người Tô gia yêu cầu, bác không thể từ chối! Huống hồ, Thạch Quang Tĩnh này thật sự nuốt không trôi cơn giận này!!”
Lâm Hạo Sơ nhìn vẻ mặt tức giận của Thạch Quang Tĩnh nghĩ nghĩ, cuối cùng nói ra: “Nhưng bác có nghĩ chưa, là chị Thư Tình phá hỏng gia đình nhà người ta trước, còn quang minh chính đại đến tận nhà đòi vợ hợp pháp ly hôn, bởi vì chị ấy nhà của Trạm Vũ tan nát, mẹ hắn bị trầm cảm đến giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện. Bác để tay lên ngực tự hỏi một chút, nếu như người bị phá hỏng gia đình là chị Thư Tình, bác và anh Tử Thần sẽ buông tha cho kẻ thứ ba sao?”
Những lời này Lâm Hạo Sơ dấu ở trong lòng đã lâu lắm rồi, hắn cũng không nghĩ tới mình hôm nay sẽ nói ra.
“Lâm Hạo Sơ!!!” Thạch Quang Tĩnh nghe vậy nhất thời mở to hai mắt nhìn hắn, ánh mắt hừng hực lửa giận.
Lúc này ông chỉ hận không thể gọi người giúp việc tống Lâm Hạo Sơ đi!!!
“Bác Thạch, Trạm Vũ khi đó còn chưa đến mười tám tuổi, vẫn chỉ là đứa trẻ, đối mặt với gia đình vỡ tan, mẹ mắc bệnh, hắn xúc động cũng rất bình thường. Huống hồ chuyện này cũng không nhất định là hắn làm, mọi việc đều phải nói chứng cứ không phải sao?” Lâm Hạo Sơ không nhìn lửa giận của Thạch Quang Tĩnh tiếp tục không sợ chết nói ra.
Hắn thừa nhận hành vi của mình rất ích kỷ rất quá đáng, nhưng vì Tả Trạm Vũ hắn chỉ có thể làm như vậy.
“Bác Thạch, xin bác đừng tố cáo Trạm Vũ!” Hắn nói xong liền cúi người, nặng nề dập đầu một cái trước Thạch Quang Tĩnh.
“Tố cáo cái gì?”
Đúng lúc này, một giọng nữ lạnh lùng bình thản đột nhiên vang lên bên tai hai người, chỉ thấy một cô gái cao gầy đeo kính râm, che ô mày đen đang kiên định nện bước chân tiến về phía bọn họ.
“Tôi nói mặt mình bị Tả Trạm Vũ hủy lúc nào?”
________________________________________
Tiểu kịch trường:
Tả Trạm Vũ: “Nghe tác giả nói, sau khi đọc chương trước không ít độc giả đều cảm thấy em có thể phản công…”
Lâm Hạo Sơ: “Các cô ấy nói quá đúng!”
Tả Trạm Vũ: “Vậy á hả…” Híp mắt, bổ nhào đến, đè chết.
Lâm Hạo Sơ: “Buông… Khốn nạn…” Giãy dụa, không có kết quả.
Tả Trạm Vũ: “Còn cho là mình có thể phản công sao? Hử?”
Mấy phút đồng hồ sau.
Tả Trạm Vũ: “Thoải mái không bà xã…” Hung hăng đẩy thẳng lưng một cái.
Lâm Hạo Sơ: “Hừ… Nhẹ… Nhẹ một chút…”
Lâm Hạo Sơ nói xong, liền xoay người đi ra khỏi ghế lô.
Tô Tư Lân giật mình nhìn bóng dáng cao to của thiếu niên mỗi lúc một đi xa, cuối cùng rũ mắt chậm rãi uống nốt trà trong chén.
Xem ra ông là bị uy hiếp lại? Ông mặt không đổi sắc thầm nghĩ.
Người trẻ tuối cái thời đại này, cũng không biết trong đầu đến cùng đang nghĩ gì, một đứa vì người kia cam chịu ngồi tù vài năm, thậm chí buông tha xuất thân hiển hách, một đứa lại vì đứa kia ngay cả cơ nghiệp tổ tiên cũng muốn liều! Rõ ràng trước đó còn nghĩ mọi cách đòi lại từ tay mẹ kế và anh trai kế…
Thật là thú vị…
Khóe mắt Tô Tư Lân không khỏi lặng lẽ nổi lên nếp nhăn khi cười…
Sau khi Lâm Hạo Sơ rời khỏi Trần Thị Quan Phủ liền trực tiếp chạy tới Thạch gia không ngừng nghỉ.
Hắn đã điều tra được trước khi Tô Tư Lân tống Tả Trạm Vũ vào tù đã tới tìm người Thạch gia yêu cầu bọn họ ra tòa vu cáo Tả Trạm Vũ. Vậy nếu người Thạch gia người thu hồi vu cáo Tả Trạm Vũ, có phải Tả Trạm Vũ sẽ không có việc gì hay không?
Người Tô gia cố ý làm giả nhân chứng và vật chứng là một chỗ để đột phá, bên phía người Thạch gia cũng là một chỗ đột phá, tóm lại, Lâm Hạo Sơ sẽ không buông bỏ bất cứ cơ hội nào để cứu Tả Trạm Vũ.
Lo lắng cho công ty, áy náy với cha và ông nội thật sự đã ép Lâm Hạo Sơ tới mức không thở nối, nhưng lúc này hắn lo lắng nhất vẫn là an nguy của Tả Trạm Vũ.
Ta họa ngục tù, chữ “tai” vẫn luôn làm người nghe ghê sợ, hắn tuyệt đối không hy vọng tương lai Tả Trạm Vũ phải ngồi tù mấy năm mất đi tự do, sống cuộc sống phía sau song sắt khiế người khác thở không nổi…
Nửa giờ sau Thạch Tử Thần đang nghỉ ngơi tại nhà ngoài ý muốn nhận được một tin nhắn của Lâm Hạo Sơ.
“Người gửi: Tiểu Sơ”
Thạch Tử Thần khi nhìn những chữ này tâm trạng rất phức tạp. Sau khi hiểu được tình cảm Lâm Hạo Sơ dành cho mình anh không rõ mình đã mất ngủ bao lâu, hai mươi mấy năm qua anh vẫn nghĩ mình chỉ xem Lâm Hạo Sơ như em trai mà đối xử, cuối cùng lại nhận ra mình nảy sinh tình cảm hoang đường với hắn, ngay cả chính anh cũng không rõ bản thân mình bị làm sao.
Sau này anh khiếp sợ phát hiện ra Lâm Hạo Sơ thật sự có quan hệ thân mật không bình thường với Tả Trạm Vũ thì lại ghen tị với Tả Trạm Vũ rất nhiều, anh không thể không thừa nhận trong lòng có chút vui sướng.
Tiểu Sơ thích nam sao? Vậy nếu anh cạnh tranh với Tả Trạm Vũ, Tiểu Sơ có khả năng sẽ chọn anh hau không?
Nhưng loại suy nghĩ này chỉ mới dấy lên trong lòng đã ngay lập tức bị anh ép xuống mạnh mẽ.
Nhưng Lâm Hạo Sơ ở trước mặt anh lại không có cách nào toát ra nụ cười thản nhiên vui vẻ hạnh phúc thỏa mãn như khi ở bên Tả Trạm Vũ. Chính bản thân Thạch Tử Thần đã không cách nào chấp nhận tính hướng không bình thường này, anh cảm thấy mình giống như một con quái vật, sau khi cha mẹ biết nhất định sẽ rất sốc!
Cứ như vậy nghĩ đi nghĩ lại cả ngàn lần, ngón tay cái của Thạch Tử Thần không tự giác che đi hai chữ “Tiểu Sơ” trên màn hình điện thoại. Mãi cho đến khi lấy lại tinh thần anh mới giật mình nhanh chóng thu tay về.
Anh cảm thấy khó thở, sau khi cố gắng hết sức điều chỉnh lại cảm xúc mới chạm tay vào màn hình mở tin nhắn.
Anh, em đang ở dưới lầu.
Tin nhắn của Lâm Hạo Sơ rất đơn giản, đơn giản đến mức Thạch Tử Thần có chút không rõ lí do. Anh không biết làm sao đi đến bên cửa sổ bên rồi xốc mành cửa lên, lập tức liền nhìn thấy bóng người mình vẫn thương nhớ.
Thạch Tử Thần giật mình nhanh chóng chạy lên tầng, sau khi đến bên ngoài phòng làm việc của ba liền nói: “Ba, Tiểu Sơ đang quỳ gối ngoài cửa nhà mình!”
Thạch Quang Tĩnh giật mình, đi đến bên cửa sổ liền thấy quả nhiên Lâm Hạo Sơ đang cúi đầu quỳ gối ở nơi đó, cả người giống như pho tượng đang sám hối lại như không chút sứt mẻ.
Đối với hành động bất thình lình của Lâm Hạo Sơ, Thạch Quang Tĩnh sao lại không đoán được ý đồ của hắn? Nghĩ đến hoàn cảnh bi thảm của con gái mình, nghĩ đến mình vẫn luôn xem Lâm Hạo Sơ như người nhà nhưng Lâm Hạo Sơ lại thân mật với kẻ đầu sỏ gây tội Thạch Quang Tĩnh liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Để nó quỳ!” Đột nhiên Thạch Quang Tĩnh giật mạnh bức mành, đi ra khỏi phòng làm việc trở về phòng mình nặng nề đóng sầm cửa lại.
Thạch Tử Thần bóng dáng Lâm Hạo Sơ dưới lầu trong lòng không không nhịn được co rút đau đớn, nhưng cuối cùng anh vẫn khắc chế tình cảm của mình, cũng trở về phòng không trả lời tin nhắn của Lâm Hạo Sơ.
Người làm ở Thạch gia đều thấy Lâm Hạo Sơ quỳ, ai cũng không hiểu nổi, gọi hắn đứng lên hắn vẫn chậm chạp không thay đổi. Quản gia phòng làm việc của Thạch Quang Tĩnh báo lại tình huống, Thạch Quang Tĩnh vẫn trả lời y như đúc những gì đã nói với Thạch Tử Thần trước đó.
Một khi đã như vậy người làm ở Thạch gia cũng không tiện can thiệp gì nữa, từ giữa ngọ mãi cho đến chạng vạng vội trong vội ngoài ai cũng xem Lâm Hạo Sơ như không khí.
Lâm Hạo Sơ cứ như vậy lẳng lặng quỳ, vẫn luôn quỳ từ giữa trưa nắng gắt, quỳ đến lúc mặt trời lặn, đến tận khi lên đèn. Trong lúc này hắn mồ hôi chưa ráo nhưng vẫn không nhúc nhích, ý chí nghị lực kinh người.
Về phần Thạch Quang Tĩnh và Thạch Tử Thần ở trong phòng cũng nhìn Lâm Hạo Sơ mấy lần, phát hiện Lâm Hạo Sơ vẫn còn quỳ gối ở đó, hơn nữa sắc mặt tiều tụy, đôi môi khô khốc liền vừa tức vừa đau lòng.
Sau đó ai cũng không ngờ trong đêm đột nhiên xuát hiện tia chớp, không lâu sau đó trời bắt đầu mưa to.
Mưa lộp bộp rơi trên cửa sổ, Thạch Quang Tĩnh nghe thanh âm này chỉ cảm thấy như đang đánh vào trong lòng mình. Ánh mắt ông xuyên qua màn mưa dày nhìn bóng dáng hiên ngang đồ sộ vẫn không động đậy của thiếu niên, cuối cùng nổi giận đùng đùng gọi giúp việc cầm ô tới rồi đi ra ngoài.
Lâm Hạo Sơ nhìn thấy cửa lớn Thạch gia mở ra, khóe miệng liền lặng lẽ nở nụ cười.
Quả nhiên thượng thiên vị hắn và Tả Trạm Vũ, nếu không sao bỗng nhiên trời đang nắng lại đột nhiên đổ mưa?
Thạch Quang Tĩnh đúng là đau lòng Lâm Hạo Sơ, lo lắng đến mức một đường chạy chậm đến trước mặt Lâm Hạo Sơ. Người giúp việc thấy thế vội vàng mở ra một cái dù khác, che trên đầu Lâm Hạo Sơ.
Lúc này cả người Lâm Hạo Sơ ướt đẫm, tóc và lông mi cong dài cũng đẫm nước.
“Con đó! Muốn phá hỏng thân thể của mình hay sao?!” Thạch Quang Tĩnh nhịn không được thở phì phò chọc lên trán Lâm Hạo Sơ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Còn không mau đứng lên vào nhà thay quần áo cho bác!”
“Bác Thạch, xin bác đừng vu khống Trạm Vũ!” Nhưng Lâm Hạo Sơ cũng không đứng lên, cố chấp quỳ trên mặt đất khẩn cầu.
Từng giọt nước mưa mỏng nhẹ rơi xuống từ lông mi hắn, đến cuối vẫn không rõ là nước mắt của hắn hay là nước mưa…
“Cháu…” Thạch Quang Tĩnh tức giận đến một câu cũng nói không nên lời, qua rất lâu mới giận không kềm được nói tiếp: “Vốn bác không định vu cáo tên kia, nhưng hiện tại người Tô gia yêu cầu, bác không thể từ chối! Huống hồ, Thạch Quang Tĩnh này thật sự nuốt không trôi cơn giận này!!”
Lâm Hạo Sơ nhìn vẻ mặt tức giận của Thạch Quang Tĩnh nghĩ nghĩ, cuối cùng nói ra: “Nhưng bác có nghĩ chưa, là chị Thư Tình phá hỏng gia đình nhà người ta trước, còn quang minh chính đại đến tận nhà đòi vợ hợp pháp ly hôn, bởi vì chị ấy nhà của Trạm Vũ tan nát, mẹ hắn bị trầm cảm đến giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện. Bác để tay lên ngực tự hỏi một chút, nếu như người bị phá hỏng gia đình là chị Thư Tình, bác và anh Tử Thần sẽ buông tha cho kẻ thứ ba sao?”
Những lời này Lâm Hạo Sơ dấu ở trong lòng đã lâu lắm rồi, hắn cũng không nghĩ tới mình hôm nay sẽ nói ra.
“Lâm Hạo Sơ!!!” Thạch Quang Tĩnh nghe vậy nhất thời mở to hai mắt nhìn hắn, ánh mắt hừng hực lửa giận.
Lúc này ông chỉ hận không thể gọi người giúp việc tống Lâm Hạo Sơ đi!!!
“Bác Thạch, Trạm Vũ khi đó còn chưa đến mười tám tuổi, vẫn chỉ là đứa trẻ, đối mặt với gia đình vỡ tan, mẹ mắc bệnh, hắn xúc động cũng rất bình thường. Huống hồ chuyện này cũng không nhất định là hắn làm, mọi việc đều phải nói chứng cứ không phải sao?” Lâm Hạo Sơ không nhìn lửa giận của Thạch Quang Tĩnh tiếp tục không sợ chết nói ra.
Hắn thừa nhận hành vi của mình rất ích kỷ rất quá đáng, nhưng vì Tả Trạm Vũ hắn chỉ có thể làm như vậy.
“Bác Thạch, xin bác đừng tố cáo Trạm Vũ!” Hắn nói xong liền cúi người, nặng nề dập đầu một cái trước Thạch Quang Tĩnh.
“Tố cáo cái gì?”
Đúng lúc này, một giọng nữ lạnh lùng bình thản đột nhiên vang lên bên tai hai người, chỉ thấy một cô gái cao gầy đeo kính râm, che ô mày đen đang kiên định nện bước chân tiến về phía bọn họ.
“Tôi nói mặt mình bị Tả Trạm Vũ hủy lúc nào?”
________________________________________
Tiểu kịch trường:
Tả Trạm Vũ: “Nghe tác giả nói, sau khi đọc chương trước không ít độc giả đều cảm thấy em có thể phản công…”
Lâm Hạo Sơ: “Các cô ấy nói quá đúng!”
Tả Trạm Vũ: “Vậy á hả…” Híp mắt, bổ nhào đến, đè chết.
Lâm Hạo Sơ: “Buông… Khốn nạn…” Giãy dụa, không có kết quả.
Tả Trạm Vũ: “Còn cho là mình có thể phản công sao? Hử?”
Mấy phút đồng hồ sau.
Tả Trạm Vũ: “Thoải mái không bà xã…” Hung hăng đẩy thẳng lưng một cái.
Lâm Hạo Sơ: “Hừ… Nhẹ… Nhẹ một chút…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất