Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Chương 180: Sơn vũ dục lai [4]

Trước Sau
Nam Việt đế quốc, trong Hoa Chiếu cung. (Nơi này là chỗ ở của mẫu phi Thanh Việt, Cẩn quý phi—— Tuyết Cơ • Hách Lý.)

“Trời ơi, cô cô, nơi này của ngài thật đẹp, cho dù là tẩm cung vương hậu Tắc Á Tháp chúng ta cũng không thể sánh với nơi này a~~~”

Hải Luân • Hách Lý vừa được Tuyết Cơ • Hách Lý đón tới ở cùng, lập tức vừa kinh ngạc lại hâm mộ nhìn cung vàng điện ngọc tráng lệ trước mắt.

Hải Luân • Hách Lý thật không ngờ được, tuy phi tử Nam Việt có thể được xưng là phi tử cũng không nhiều, nhưng ít ra cũng bảy, tám người đi, mà quy cách sinh hoạt lại xa hoa đến vậy.

“Có gì hảo ngạc nhiên? Ở trong này vài ngày, ngươi sẽ không còn cảm giác kinh ngạc nữa.”

Tuyết Cơ • Hách Lý nhìn chất nữ cực kỳ tương tự ở bên cạnh, thản nhiên, ôn nhu nói, ánh mắt nhìn Hải Luân • Hách Lý nhưng lại càng giống như thông qua chất nữ này nhìn thấy mình năm đó.

Khi đó nàng cũng giống như bộ dáng Hải Luân • Hách Lý lúc này, bị cung điện xa hoa, quyền thế cao cao tại thượng, còn có đế vương trẻ tuổi tuấn mỹ nhìn người bằng nửa con mắt kia mê hoặc tâm tư, cứ vậy sống trong ảo tưởng của mình, dệt nên một tương lai xinh đẹp, không còn chú ý đến gì khác nữa.

Sau đó tốn hết tâm tư, dùng hết thủ đoạn, lãng phí thời gian, mất đi bản tính lương thiện vốn có, kết quả tốn hết nửa đời người lại phát hiện ra, hóa ra nàng chỉ được nhóm cung phi khác hâm mộ, ghen tị, sợ hãi cùng cung điện hoa lệ lạnh như băng tượng trưng cho địa vị này mà thôi.

Chính là, hết thảy không thể quay lại từ đầu, mà trái tim sa ngã lún sâu trong vũng bùn quyền lợi kia cũng không nguyện ý trở lại lúc trước.

Từ lúc nàng bước chân vào hậu cung tranh quyền đoạt lợi, quyết tâm giải quyết cung phi đầu tiên dám tranh đoạt tình cảm với nàng, đôi tay thấm đầy máu tươi, ánh mắt bị quyền lợi phủ mờ, linh hồn nàng cũng không còn sạch sẽ, nàng đã không còn đường lui, giống như trúng độc mà phát nghiện, chỉ có thể để nó tiếp tục hủy hoại hết mọi thứ của mình, để đổi lại càng nhiều quyền lợi, địa vị hơn nữa.



“Cô cô thật là hảo phúc khí a, nơi này thật đẹp, nếu Hải Luân cũng có thể ở cung điện đẹp thế này thì tốt biết bao a~~~~”

Hải Luân • Hách Lý không biết xuất phát từ thực tâm cảm thán, hay thử dò xét Tuyết Cơ • Hách Lý, phảng phất thấy Tuyết Cơ • Hách Lý có chút hoảng hốt.

“Ha hả ~~~~~”

Tuyết Cơ • Hách Lý nhìn Hải Luân • Hách Lý, bỗng nhiên nhẹ giọng mỉm cười, xoay người đi tới bên nhuyễn ghế, tùy ý ngồi xuống, hành động đơn giản nhưng không thể che dấu được phần quý giá, tuyệt mỹ.

“Cô cô… ngài…”



Hải Luân • Hách Lý cũng không rõ vì sao Tuyết Cơ • Hách Lý đột nhiên bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng ôn nhu, lại không nghe ra chút tình cảm nào của chủ nhân, Hải Luân • Hách Lý nhất thời có cảm giác sợ hãi bị người khác dễ dàng nhìn thấu tâm tư mình.

“Ha hả ~~~~~ ngươi thật là rất giống ta a, tiểu chất nữ của ta, ha hả ~~~~”

Tuyết Cơ • Hách Lý nhìn Hải Luân • Hách Lý, ôn hòa cười nói, nhưng trong đôi ngươi tử sắc rốt cuộc che dấu tình tự gì, không ai biết.

“Ngươi biết không, từ lần đầu tiên thấy ngươi ta có cảm giác mãnh liệt như vậy vì ngươi cùng ta năm đó thật sự rất giống, xinh đẹp giống nhau, tâm cao khí ngạo giống nhau, cũng cảm thấy nam nhân xuất sắc nhất trên đời này mới có thể xứng đôi với mình, dã tâm cứ bừng bừng.

Ngươi cũng không thỏa mãn kế hoạch ta cùng phụ thân ngươi định ra lúc trước, gả cho nhi tử của ta, biểu đệ của ngươi, theo ánh mắt của ngươi từ lúc bước vào nơi này, còn có dọc theo đường đi ngươi cứ quanh co, tưởng ta không phát hiện hỏi thăm về chuyện bệ hạ thì ta biết rồi.

Ta nói đúng không? Tiểu chất nữ của ta?”

Hải Luân • Hách Lý nghe Tuyết Cơ • Hách Lý nói thì sắc mặt đại biến, cuối cùng, dục vọng chiến thắng xấu hổ cùng sợ hãi, Hải Luân • Hách Lý cố lấy dũng khí nhìn lại Tuyết Cơ • Hách Lý, đúng lý hợp tình mở miệng nói.

“Đúng vậy, cô cô, nếu ngài đã biết thì ta cũng không dấu giếm nữa.

Ta quả thực sẽ không làm theo kế hoạch của các ngươi, gả cho nhi tử của ngài, biểu đệ của ta.

Nó bất quá chỉ là đứa nhỏ mười ba buổi ngay cả tình thú là gì cũng không hiểu, ta không muốn sau khi gả cho nó rồi phải sống cuộc sống như đang chăm một đứa con.

Hơn nữa, nó quá đẹp, đẹp đến mức làm ta không thể khắc chế chính mình mà cảm thấy ghen tỵ, điều càng làm ta khó chịu hơn là nó từng xỉ nhục ta trước mặt mọi người!”

Hải Luân • Hách Lý cắn răng nói tới đây, lập tức mỉm cười.

“Huống chi, ngài cùng phụ thân trước đó đều nghĩ với sự sủng ái của bệ hạ, nhi tử của ngài nhất định có thể ngồi lên vị trí thái tử, vì thế mới để ta gả cho nó, nhưng hiện giờ ngài cũng thấy rồi, vị trí thái tử đã lập người khác a~~~~”

“Hừ, Hoàng Phủ Minh Khê có thể ngồi vị trí đó bao lâu, điều này không ai biết được đâu!”

“Đúng vậy, cô cô, ngài cũng hiểu rõ, rốt cuộc là ai có thể ngồi lên vị trí kia, hiện giờ vẫn chưa biết được, ta cũng không cần mong chờ xa côi, trước mặt là một đế vương hàng thật giá thật không cần, lại muốn chọn một người chỉ có khả năng?”

“Ha hả ~~~~~”



Tuyết Cơ • Hách Lý lớn tiếng bật cười, chẳng qua tiếng cười này ẩn chứa sự tức giận.

“Khẩu khí thật lớn a~~~~ tiểu chất nữ của ta, ngươi biết không? Dã tâm quá lớn, nhưng nếu không có bản lĩnh tương xứng thì kết cục…”

“Ngài không phải vừa nói ta giống ngài sao? Ngài có thể ngồi lên vị trí quý phi, vì sao ta không thể? Chờ ta chiếm được tâm của bệ hạ, ngài cùng phụ thân, còn có Tắc Á Tháp…”

“Tâm của bệ hạ? Ha hả ~~~~~”

Tuyết Cơ • Hách Lý dường như nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, lại càng cười lợi hại hơn.

“Ngươi dựa vào cái gì cho rằng mình có thể lấy được tâm của bệ hạ? Tâm? Ta thật muốn biết bệ hạ rốt cuộc có tâm hay không? Ngươi có thấy qua bệ hạ có tâm sao?

Ngươi nhìn Ngọc quý phi—— Đông Lệ Nhã xem, nhiều năm như vậy, toàn bộ hậu cung có ai mà không làm trò nịnh nọt nàng ta, sau lưng thì ghen tị, oán hận, vì cái gì nha, còn không phải tất cả mọi người đều cho rằng nàng có được tâm bệ hạ sao?

Ha hả ~~~ chính là, hiện giờ ta phát hiện mình sai rồi, hóa ra nàng cũng không có, chúng ta đều giống nhau.”

Tuyết Cơ • Hách Lý lớn tiếng cười, sau đó lập tức dừng lại, bình tĩnh nhìn Hải Luân • Hách Lý, nhìn đến mức Hải Luân • Hách Lý cảm thấy có chút sợ hãi, lúc này Tuyết Cơ • Hách Lý mới mở miệng nói tiếp.

“Nếu đây là ngươi tự mình lựa chọn, ta làm cô cô tự nhiên cũng không ngăn cản, ta thật sự muốn nhìn thử tâm của bệ hạ.”

“Cô cô… ngài… ngài… đáp ứng rồi… ngài không… phản đối…”

Hải Luân • Hách Lý có chút không dám tin nhìn Tuyết Cơ • Hách Lý, nàng thực sự không ngờ, cô cô của nàng cư nhiên lại dễ nói chuyện như vậy.

“Phản đối? Ta vì cái gì phải phản đối?”

Tuyết Cơ • Hách Lý cười kéo tay Hải Luân • Hách Lý, giống như hết thảy khi nãy chưa từng phát sinh, ôn hòa dẫn nàng vào tẩm điện của mình.

“Tốt lắm, không nói nhiều nữa, một hồi nữa yến hội sẽ bắt đầu, yến hội này rất trọng yếu, không chí ăn mừng Hoàng Phủ Minh Khê lên vị trí Hoàng thái tử, cũng là tiệc hoan nghênh nhóm vương tử, công chúa con cháu quý tộc của các quốc gia khác, rất nhiều người sẽ có mặt.

Để cô cô hảo hảo trang điểm cho ngươi, nhất định phải đủ chói lọi mới không thua người khác, cũng có thể hấp dẫn ánh mắt bệ hạ đúng không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau