Phù Hợp Nhất

Chương 23

Trước Sau
Edit: Hành Lá

Beta: Hành lá

Hình ảnh chợt hiện lên, toàn thân Trịnh Phi Loan như rơi vào hầm băng.

Hắn nhớ tới một đoạn ngắn ký ức này.

Hơn một năm trước, lần thứ nhất hắn tỉnh lại trong một căn phòng thuê, Hà Ngạn dùng một tư thế đồng dạng ngồi ở bên giường, thân thể bao bọc một thảm len nhơ nhuốc bẩn bụi, kinh sợ mà nhìn hắn.

Nhưng sao người trong ký ức lại… biến thành tiểu tước ấy?

Trịnh Phi Loan đã từ lâu không nhớ rõ được tướng mạo của Hà Ngạn nữa.

Vào thời điểm tỉnh táo, Trịnh Phi Loan cũng chỉ gặp mặt Hà Ngạn một lần, đó là một Omega với dung mạo rất bình thường, rất mờ nhạt, thực sự không có bao nhiêu ấn tượng. Cứ xem như cậu ta và tiểu tước có một hai phần tương tự, không có gì nghi ngờ là tiểu tước trong mộng của hắn còn tinh xảo hơn nhiều lắm – chỉ cần Hà Ngạn có tám chín phần mười, thậm chí ba bốn phần mười sắc đẹp cũng được, là Trịnh Phi Loan biết hắn tuyệt đối không thể tâm tịnh như nước được.

Là ký ức trộn lẫn với giấc mộng?

Không, hắn lập tức phủ nhận: Đêm qua hắn đắm mình bể tình ái, minh cơ lũ cốt*, làm sao có khả năng chỉ là một hồi mộng xuân?

*Minh cơ lũ cốt: Hành chịu, QT trans thành thế á, Hành nghĩ là khoái lạc tận lục phủ ngũ tạng:v 

Tiểu dạ oanh nhất định là có tồn tại.

Trịnh Phi Loan yêu cầu “Điểu Lung” cung cấp từng bức của mỗi một tiểu tước phục vụ ở đây, khẩn trương tìm kiếm mà lại không thu hoạch được gì. Hắn vẫn không chịu từ bỏ, gọi từng lồng tiểu tước gọi vào phòng tiếp khách, nhiều hương thơm ngọt ngào từ các Omega hòa trộn lẫn khắp căn phòng, so với một nồi si rô còn muốn ngọt nị chết người gấp mấy lần.

Chính hắn tự mình xem qua từng gương mặt, tự mình kiểm tra cả vết cắn kí hiệu sau gáy – đều là da dẻ trơn bóng không chút thương tổn, không có ai bị ký hiệu.

Tiểu dạ oanh của hắn không có mặt ở đây.

“Anh ta chính là… chính là vào nửa đêm hôm đó, người này khiến toàn bộ câu lạc bộ phải khép kín cửa…”

“Đúng vậy, chính là ngài ấy, mùi hương giống hệt người hôm đó!”

Nhóm tiểu tước xì xầm bàn tán. Không ít người xuân triều dâng trào, toát ra thần sắc ái mộ – Chất dẫn dụ của vị Alpha này quá cường đại, có một Omega nào lại không muốn được bao bọc bởi một vị Alpha cường đại?

Trong nhóm tiểu tước, có một người ngủ chưa đủ bị gọi xuống giường, hiển nhiên bộc lộ một sắc thái biếng nhác. Cậu ta lười biếng nói rằng: “Ngài không cần phải tìm từng người. Chỉ bằng chất dẫn dụ tối qua của ngài, ai thật sự đã ngủ cùng ngài, đừng nói trong câu lạc bộ này mà là cách mười dãy phố, ngài đều có thể tóm lấy được Omega đó. Ngài ngửi không thấy hương dẫn dụ liền chứng minh rõ người đó không ở nơi này.”

Nhóm tiểu tước đều dồn dập gật đầu phụ họa.

Có một, hai tiểu tước lớn mật, tự bước lên hai bước, tự đề cử bản thân mình, Mao Toại cười nói: “Tiên sinh, nếu không được, vậy ngài đừng tìm nữa. Câu ta dễ nhìn, chẳng lẽ chúng tôi không đẹp mắt sao? Ngài thử mang một tiểu tước vừa ý đẹp mắt về nuôi, biết đâu nuôi lâu liền yêu thích.”

Trịnh Phi Loan lùi lại phía sau: “Xin lỗi, đã quầy rồi các vị.”

Hắn thái độ lạnh lùng, rõ ràng, khước từ diễm phúc tự nhiên đưa tới. Nhóm tiểu tước nhìn nhau, lộ biểu tình thất vọng, nối tiếp nhau quay đầu rời khỏi.

Trong phòng tiếp khách chỉ còn lại một mình Trịnh Phi Loan. Hắn ngồi ở trên ghế sô pha, mệt mỏi tựa đầu lên đệm gối, ngón tay ghim sâu vào lớp tóc, ngón tay cái xoa xoa huyệt thái dương đau nhức.

Thời gian trôi qua rất nhanh.



Đồng hồ báo thức trên đỉnh đầu đã qua tám giờ, sau đó là tám giờ hơn…

Xen kẽ với giây phút trôi qua là tiếng thông báo có tin nhắn gửi tới, hỏi hắn đang ở nơi nào, thúc giục hắn mau mau xuất hiện, nhắc nhở hắn hôm nay còn có hàng tấn công việc chồng chất như núi chờ hắn tới xử lý.

Trịnh Phi Loan vẫn bất động.

Nếu như không tìm Omega của hắn, công tác điên cuồng như vậy có ý nghĩa gì chứ? Cửu Thịnh có hàng ngàn, hàng vạn người chống đỡ, thiếu mỗi mình hắn thì sẽ sụp đổ sao, nhưng còn Omega của hắn… trên giường rụt rè như vậy, khát khao xin sự bảo vệ từ hắn, lại bị hắn đè ra ký hiệu, từ nay về sau lại chẳng thể ỷ lại vào ai ngoài hắn nữa.

Thời gian của hắn, tiền tài của hắn thậm chí là tình cảm của hắn, đều không ngoại lệ sinh ra để dành cho Omega của hắn.

Khi cái đạo ý này xuất hiện trong đầu của Trịnh Phi Loan, thì mọi sự nghiệp từ trước đến nay được hăn lấy làm trọng đều biến mất dạng. Hắn cầm điện thoại di động, mở ra mục tin tức mà hắn đã muốn quên đi, phục hồi lại album mà hắn đã xóa gần đây, chỉ để mở một tấm hình.

Cầu đá xanh tại Lạc Đàm trấn.

Hà Ngạn ôm con gái, dưới ở phía dưới ánh nắng ban mai, vầng sáng nhàn nhạt bao phủ ôm lấy hai cha con.

Trong tấm hình ấy, bóng lưng của Omega này thực mỏng, sau cái gáy tái nhợt, phe phẩy vài nhánh tóc đen – không phải kiểu tóc phô trương, không phải được tỉa cắt từ những tiệm tóc nổi tiếng, mà là những nhánh tóc tự nhiên cong cong, phồng phồng, mềm mại đến tận đuôi tóc, tại đuôi tóc còn có chút vểnh lên rất xinh đẹp.

Đó chính là nơi mà đêm qua hắn đã mê mẩn, hôn lên.

Trịnh Phi Loan nhìn chằm chằm vào bóng lưng, bên tai truyền vào âm thanh ong ong, ngón tay không khống chế được mà rung lên – Tiểu dạ oanh của hắn nếu như mặc quần áo vào chỉ sợ cũng sẽ là dáng dấp giống người trong ảnh.

Thế nhưng vậy thì sao?

Cũng chỉ là dáng dấp giống nhau thôi.

Trên đời này, số người có bóng lưng dáng dấp giống nhau nhiều vô số kể, khi xoay người lại, là muôn vàn diện mạo. Trịnh Phi Loan tin chắc chỉ cần thấy rõ gương mặt chính diện của Hà Ngạn sẽ lập tức dẹp đi những dòng suy nghĩ phỏng đoán hoang đường.

Nhưng là, hắn làm sao có thể nhìn thấy gương mặt chính diện của Hà Ngạn đây?

Hắn lấy điện thoại di động, ma xui quỷ khiến, hắn mở mục danh sách sổ đen.

Số điện thoại bị hắn kéo vào danh sách chặn nằm ở dòng đầu tiên, đầu số 152 chính là đầu số đăng ký của tỉnh Giang Nam – Lạc Đàm trấn. Trịnh Phi Loan không hề do dự, kéo số điện thoại ra khỏi danh sách chặn, thật nhanh gửi đi một tin nhắn: 

Cho tôi xin hình chính diện.

Suy nghĩ một chút, bổ sung thêm hai chữ: Phải nhanh.

Ngón tay của hắn nhấn nút ‘gửi đi’, khi nhấn xuống, ngón tay tiếp xúc với màn hình trở nên ngứa ngáy, như có một dòng điện mạnh mẽ chạy qua khiến hắn nhói đau.

Trịnh Phi Loan động tác cứng khựng, hô hấp đình trệ, phía sau lưng toát từng trận mồ hôi lạnh. Giống như thể hắn vừa mới tỉnh dậy khỏi giấc mộng, nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn chính tay mình chuyển đi, như bị một chậu nước đá dội xuống toàn thân.

Hắn điên rồi sao?

Hắn bây giờ và hắn khi phát hội chứng rối loạn tự chủ khác nhau chỗ nào?!

Ngay vào lúc này, điện thoại di động nhảy ra tin tức mới, nội dung rất ngắn gọn, Trịnh Phi Loan vốn muốn xóa bỏ nhưng khi nhìn thấy tên người gửi liền ngây ngẩn cả người.

Trịnh Hoằng Minh: Mau trở về.



Nửa giờ sau, Trịnh Phi Loan chạy về sơn trang dinh thự.

Buổi sáng hôm nay ở Uyên Giang có cơn mưa nhỏ, thời tiết là vào tháng mười một lạnh lạnh, mưa rơi lất phất xen lẫn với những bông tuyết trắng li ti. Chỉ vừa mở cửa xe, một luồng gió lạnh liền ùa vào trong xe, nhiệt độ lạnh thấu xương. Trịnh Phi Loan không mặc áo khoác, nên bị gió lạnh thổi khiến hắn hắt xì một âm rất vang.

“Nhị thiếu gia.”

Bà vú Từ từ bên trong nhà đi ra, trên tay cầm thêm một áo khoác lông cừu dày đang chờ hắn ở cửa, bà vú Từ vội vã xuống bậc thang, phủ lên người hắn, đau lòng nói: “Làm sao lại không có lấy một cái áo khoác? Ngày đông lạnh như vậy chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi, như vậy xem sao được.”

“Không sao ạ, trong xe không lạnh.” – Trịnh Phi Loan tiến vào trong nhà, hỏi – “Cha đang ở đâu ạ?”

Bà vú hướng tay chỉ sang một cánh cửa chạm trổ hoa ở góc phòng khách, ở đó có một lối mòn lát đá, hướng ra bờ hồ: “Hôm nay tâm trạng lão gia rất tốt, lão gia nói tuyết đầu đông, gió lặng, mấy con cá đều sẽ tranh thủ kiếm ăn nên hôm nay khi trời còn chưa sáng đã ra đình trúc câu cá, đến tận bây giờ còn chưa trở lại.”

Vừa nói vừa bưng đến cho Trịnh Phi Loan một chén trà nóng: “Làm ấm thân đi, dì còn cho thêm vào trà một ít táo khô đỏ tử*.”

*Táo khô đỏ tử: bên mình thường gọi là táo tàu. Nó rất bổ, thường được bên Trung chế biến thành dược phẩm nữa. Bên dưới là hình ảnh trà tào tàu nhé. (hình minh họa từ google)



Trịnh Phi Loan nhận lấy, uống lấy một ngụm, hỏi thêm: “Thế con ba của con ạ?”

“Phu nhân không có theo lão gia, vẫn còn ngủ ở lầu hai.” – Bà vú Từ giảm âm lượng xuống, khẽ nói – “Phu nhân mấy ngày trước chiến tranh lạnh, tinh thần vẫn luôn không tốt lắm. Con nhớ ở lại thêm một lát để đi xem phu nhân một chút, đừng để phu nhân thêm lo lắng cho hai anh em con nữa.”

“Vâng, lát con sẽ đi.”

Trịnh Phi Loan gật đầu, gác lại tách trà, cởi chiếc áo lông ra, đẩy cửa đi về phía bờ hồ.

Ngoài cửa là con đường mòn lát đá rộng chừng nửa mét, dọc theo địa hình núi uốn lượn hơn một trăm mét, trải dài theo bờ sông, ở phía cuối đường có một đình trúc nhỏ. Trịnh Phi Loan đến gần, nơi đó có một người đàn ông với mái tóc xám trắng xen lẫn, người đàn ông ngồi bên lan can, tay cầm cần câu, thần sắc hết sức chuyên tâm.

Đây là cha của hắn, Trịnh Hoằng Minh.

Cha hắn lăn lộn chốn thương trường đã mấy chục năm, là một nhân vật hung ác nói một không hai: Kim sơn ngân mà ông ấy cũng đã đi qua, núi đao biển lửa mà ông ấy cũng đã trải qua; Hiếm khi lương thiện quảng đại, cũng không tính là đại gian đại ác; Để có một gia sản Cửu Thịnh hàng ngàn tỷ như bây giờ, ngoài quy củ khắt khe, thì không thể nào không nợ huyết lệ, nợ oan hồn.

Ông ấy đã ở lục tuần*, thể lực không thể so bì với ngày xưa nên quyết định ẩn lui về phía sau, không nhúng tay vào quyết sách trọng đại của Cửu Thịnh nữa. Ông về khu dinh thự, sống an nhàn, cả ngày không câu cá thì chơi cờ, phà trà, tu thân dưỡng tính. Ở trong mắt người ngoài, điều này tượng trưng cho việc tất cả quyền lực đều đã thuộc vào tay Trịnh Phi Loan, nhưng thực tế, chiếc ghế ban giám đốc của Cửu Thịnh vẫn là Trịnh Hoằng Minh ngồi vững như núi thái sơn.

*Lục tuần: là độ tuổi 60 hoặc hơn.

Trịnh Hoằng Minh tướng mạo nho nhã, lộ ra một phong thái của một vị giáo sư đại học, ánh mắt khôn khéo sắc bén, kết hợp với thần thái thương nhân lãnh huyết, đầy quyết đoán cơ trí.

Tất cả mọi người đều nói, gia trưởng của Trịnh gia kế thừa khí chất của gia chủ, mà con thứ Trịnh gia là kế thừa tính cách. Đáng tiếc hai nhi tử Alpha so với ông ấy vẫn còn thiếu tàn nhẫn, một cái vòng tròn không hoàn chỉnh, vẫn còn thiếu rất nhiều tư cách kế thừa y bát của ông.

Đặc biệt là Trịnh Phi Loan.

Khi Giang Kỳ ấp a ấp úng đem mọi chuyện ra báo thông qua điện thoại thì Trịnh Minh Hoằng thất vọng cực độ.

Đứa con mà ông coi trọng nhất, cư nhiên dám cùng với một Omega thấp kém chơi một ván cược, chơi đến choáng váng mà còn thảm bại, cược thua tất cả.

Đủ rồi.

Ông không thể chỉ đứng nhìn mà không làm gì, ông sẽ không dung túng Trịnh Phi Loan, không để hắn lại bất chấp hậu quả mà hồ nháo tiếp nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau