Phù Hợp Nhất

Chương 59

Trước Sau
Edit: Hành Lá

Giữa hè, thời tiết cực kì oi bức.

Một góc vườn được những vòm cây dây leo phủ che làm mát, Hà Ngạn ngồi phía dưới tán cây, tay cầm một chiếc quạt, vừa nghe tiếng ve kêu râm ran vừa phe phẩy quạt mát cho Linh Lan.

Thời tiết hầm nóng nên đệm của chiếc nôi đã được đổi sang chiếu trúc, mang lại cảm giác dịu mát cho trẻ nhỏ. Linh Lan ngủ rất say, chăn che lại cái bụng tròn nho nhỏ, lộ ra đôi chân nộn nộn. Chắc là bé con đang nằm mơ thấy một khối bánh ngọt đây nên khóe miệng cong cong, là biểu tình đang mỉm cười thỏa mãn.

Lục Bá Lục cũng bị cơn nóng hành hạ, nó lén lén trèo vào trong chiếc nôi, muốn được hưởng ké chút gió từ chiếc quạt trong tay Hà Ngạn. Chưa kịp chui vào nôi, cái đuôi của nó không khéo đụng chúng lòng bàn chân của chủ nhân chiếc nôi. Linh Lan nhột nhột nên vô thức vung chân, hất nó văng xuống đất.

Cục lông mập lăn một vòng, hoàn toàn là chật vật nhưng rồi có một vòng tay ôn nhu ôm nó, bỏ nó vào lồng ngực.

Điều chỉnh lại phương hướng quạt, làn gió mát mẻ nhẹ nhàng thổi tới, râu mèo cũng rung rung. Lục Bá Lục thỏa mãn với đền bù này, cầu còn không được, ngã đầu gối lên đùi Hà Ngạn, khò khè khò khè đánh giấc ngủ.

Chốc lát sau, một làn hơi mát mẻ đột ngột kéo tới, từ phía chân trời, mây đen đang dần tụ hợp, tiếng sấm mơ hồ, có lẽ trời sắp đổ mưa.

Hà Ngạn ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Nhìn xuyên qua tầng lá cây đang bị gió thổi phần phật, cậu nhìn thấy những đám mây đang bị cuốn đi, tầm mắt cũng đồng thời nhìn thấy căn phòng lầu hai bỏ trống. Cậu không tránh được mà ngẩn người.

Một tháng.

Đã một tháng trôi qua kể từ khi Trịnh Phi Loan không từ mà biệt.

Cuộc sống hằng ngày cứ như vậy mà khôi phục lại an ổn, sinh hoạt ai nấy cũng trở về đúng quỹ đạo, giống như một mùa hè bình yên của năm ngoái.

Trịnh Phi Loan không còn ở bên cạnh cậu, tuyến thể gốc đã không còn bạo động, tiến vào trạng thái ngủ đông, không còn cần phải dựa vào thuốc để duy trì sức khỏe nữa.

Gần đây, Đới Tiêu có nhận công việc làm thợ chụp hình ở bên phía bắc thành phố, thu nhập khá tốt.

Còn Trình Tu đã tiếp quản kinh doanh tiệm Cranberry, quy mô kinh doanh của Cranberry tuy nhỏ nhưng mọi thứ đều đã đi vào quỹ đạo của nó. Đối với Trịnh Phi Loan thì việc kinh doanh này chẳng khác gì giết gà bằng dao mổ trâu còn đối với Trình Tu thì đây là một trọng trách không dễ chịu lắm. Cũng may mắn là cậu ta cũng xuất thân từ khoa kinh tế, cũng đã có kinh nghiệm theo chân Trịnh Phi Loan mấy năm. Lúc bắt đầu bước chân vào kinh doanh đã ăn khổ không ít, kiên trì rèn luyện mà cũng chậm rãi thuận buồm xuôi gió.

Còn khách sạn Thanh Quả đã không còn tạp âm vào buổi đêm, thêm một cửa hàng ăn uống bắt mắt, bố trí phòng ốc cũng được Trịnh Phi Loan góp ý tu sửa thay đổi một ít. Nên nguồn thu của khách sạn vẫn tiếp tục tăng lên, thật khiến lòng người an tâm.

So với năm ngoái, cuộc sống của bọn họ đều đã tốt hơn.

Chỉ là…cũng có một chút không quen.

Khi Hà Ngạn đi qua tiệm Cranberry, nhìn về khu vực pha chế đã thay đổi sang một khuôn mặt xa lạ. Một người pha chế mới rất lễ phép, gật đầu chào hỏi cậu, hỏi cậu muốn dùng món gì. Người pha chế mới này sẽ không chủ động vòng ra ngoài quầy bar, kéo ghế tựa, cũng không phải là người mong muốn cậu sẽ ở lại thêm lâu hơn một chút, không có cuộc trò chuyện nào và cũng không hề có một tách cacao nóng nồng hương thơm.

Không có một ánh mắt ấm áp trầm tĩnh, luôn luôn dõi theo cậu, đem mọi hành động cậu đều khắc sâu vào trong lòng.

Từ trước đến nay bánh ngọt dành cho Linh Lan đều luôn được chuẩn bị sẵn, là một khối bánh nhỏ được phủ bột vani, trang trí thêm những lát dâu tây tươi mọng.

Hiện tại thì sao?

Linh Lan nhõng nhẽo đòi ăn bánh ngọt, Hà Ngạn mua một phần bánh ấy ở Cranberry, công thức hình dáng đều giống nhau như đúc nhưng Linh Lan lại không thích. Cậu cũng nếm một muỗng bánh, cảm thấy quả thật có chênh lệch một chút gì đó. Truyện Lịch Sử

Còn có…

Còn có những ngày mưa tháng bảy.

Giữa hè mưa rất nhiều, những cơn mưa khiến người ta sinh ra biếng nhác, không muốn ra ngoài mua sắm. Tính tình Hà Ngạn không nóng nảy, không nôn nóng, cậu rất thích mua một bó hoa cúc, ngửi hương cỏ xanh mát, luôn thích đứng dưới một mái hiên chờ mưa tạnh trời trong… Ít nhất, đó cũng từng là trước đây. Bây giờ, khi nước mưa róc rách chảy qua những rãnh đá, cậu nhìn về khúc rẽ trong màn mưa, không kìm nén được mà nghĩ đến một bóng hình che dù đang bước đến, người vì cậu mà mưa dội ướt hết một phần vai.

Dưới tán dù của Trịnh Phi Loan rất ấm áp, tán dù ấy còn muốn kiên cố vững chắc hơn cả mái hiên.

Gió lùa mưa phất, Hà Ngạn tay ôm chặt bó hoa, lòng hoảng hốt.

Vẫn như mọi buổi tối, mọi người cùng nhau tụ tập ở phòng khách xem tivi, Đới Tiêu cùng Trình Tu sớm tối chung phòng thành quen mà cùng nhau đọc chiếm một ghế sofa. Còn Hà Ngạn ôm Linh Lan ngồi ở một phía khác, lúc trước cậu không hề cảm thấy tù túng chật hẹp, bây giờ lại có chịu khó chịu.

Đới Tiêu và Trình Tu tuy luôn thường cãi nhau, ai oán, nhưng khi kết thúc họ vẫn luôn thấu hiểu gẫn gũi nhau nhất, cũng tin cậy đối phương nhất, đến người ngoài cũng khó có thể xen vào. Hơn nửa năm, Hà Ngạn quan sát từng ngày từng ngày hai người từ từ thân quen với nhau, cũng nhận ra được ranh giới tình cảm đang một lúc rõ ràng hơn.



Dù cho vô ý hay không thì cũng không tránh khỏi mối quan hệ ba người rồi cũng sẽ có một ngày ngày như vậy.

Hà Ngạn đều hiểu những điều này.

Chẳng qua…khi đó, bên cạnh cậu có Trịnh Phi Loan.

Là alpha luôn cố gắng khống chế bản thân để bầu bạn với cậu và Linh Lan, không nói nhiều cũng không ganh đua, luôn là một đôi mắt nguyện ý lắng nghe cùng cậu tâm sự. Vì vậy mối quan hệ của bốn người bọn họ luôn được bảo trì cân bằng bằng một cách vi diệu nào đó —— Hà Ngạn luôn cho rằng giữa cậu với Trình Tu, Đới Tiêu là thân thiết hơn nhưng sự thật không phải như vậy.

Trình Phi Loan bảo vệ cậu, tưởng chừng anh ta xa lánh nhưng cũng thân mật với cậu đến độ không bình thường.

Bây giờ, người đó đã rời đi để lại hình bóng ở khắp mọi nơi.



Đùng! Đùng! Đùng!

Chân trời vang lên những tiếng sấm gầm, mây đen che lấp mặt trời, gió thổi lồng lộng cuốn bay cát đá ngoài sân vườn. Trời sắp đổ mưa to, Hà Ngạn không quạt nữa, ôm Linh Lan về phòng ngủ.

Con gái năm nay đã một tuổi rưỡi, nộn nộn đáng yêu, mặt mũi dần rõ ràng ngũ quan, cũng đã có chút giống với Trịnh Phi Loan.

Hà Ngạn ngồi ở trên giường, chạm chạm chóp mũi nhỏ của con gái.

Kể từ sau đêm hôm đó, Hà Ngạn thỉnh thoảng vẫn nằm mơ thấy cảnh tượng diễn ra hôm ấy. Ngày mà Trịnh Phi Loan phá cửa xông vào, không hề giải thích mà đẩy ngã cậu xuống dưới thân, xé áo ngủ của cậu dùng đôi mắt khát khao, rực cháy tình dục mà quan sát cậu.

Khi đó, tín tức tố Alpha bùng nổ đã đột kích ý thức của Hà Ngạn, nhưng mùi máu gay gắt tanh nồng đã giúp cậu lấy lại tỉnh táo, lúc đó cậu đã nhìn thấy cổ tay Trịnh Phi Loan —— máu me đầm đìa, vết thương mới đè lên vết thương cũ, thịt máu thối rữa mưng mủ cùng dây thừng dính nhớp lại với nhau. Trong đầu cậu như có một quả lắc đồng hồ đang lay động.

Tích tắc, tích tắc, tích tắc…

Thì ra bên dưới vòng ruy băng kia là một cảnh tượng như vậy, căn bản nó không phải là một vật “trang sức”.

Trịnh Phi Loan đã nói dối cậu.

Tất cả những chuyện này bắt đầu từ khi nào?

Hà Ngạn lục lọi kí ức của mình để tìm kiếm đáp án, cậu mang máng nhớ lần thứ nhất cảm nhận được tín tức tố mất khống chế là khoảng tháng hai giá rét… Một quãng thời gian dài như vậy, chẳng lẽ Trịnh Phi Loan vẫn luôn trói bản thân lại để có thể ngủ qua hằng đêm?

Khi nghĩ tới điều này, Hà Ngạn đã ngừng giãy dụa.

Cậu nằm yên nhìn Trịnh Phi Loan, thậm chí cậu cũng không có vươn tay nhấn chuông cảnh báo ở đầu giường, tùy ý đối phương đang vặn vai, cưỡng ép cậu nghiêng đầu sang chỗ khác, để lộ ra tuyến thể yếu đuối sau gáy.

Cậu biết Trịnh Phi Loan đã không khống chế được lý trí, đây chính là bản năng nguyên thủy, một lòng một dạ muốn chiếm đoạt được tuyến thể của cậu. Ngay thời khắc khủng hoảng cực đại, cậu cũng cảm giác một loại tâm lý thoải mái khi sắp được giải thoát.

Cắn đi.

Anh thắng.

Anh đã chứng minh tình yêu của mình bằng sự khắc chế.

Giữa chúng ta… còn phải trình diễn trò báo thù khôi hài này nữa sao? Anh cho tôi không ít thống khổ, tôi đáp lại anh không ít thống khổ, chúng ta dằn vặt lẫn nhau, đều là dây dưa không dứt. Chính xác rằng tôi cũng không muốn lại phải chịu đựng những đau đớn vô nghĩa như vậy, không đáng để chúng ta tiếp tục kéo dài đau thương.

Trịnh Phi Loan, ngày tại đây, vào lúc này, tôi không thể hoàn toàn tha thứ cho anh nhưng tôi nguyện ý xóa bỏ những ân oán, bắt đầu lại từ con số không.

Miễn sao tình cảm vẫn còn đó.

Thế như, suy nghĩ trong lòng chưa kịp truyền đạt thì bóng tối đã nuốt chửng tỉnh táo của cậu.

Chờ cậu tỉnh giấc, mở mắt ra đã nhận được tin tức từ Trình Tu rằng Trịnh Phi Loan đã quay về Uyên Giang. Một mình cậu ngồi ở trên giường bệnh, ôm đầu gối, mặt mũi tái nhợt nhìn trần nhà, thần sắc kinh ngạc mờ mịt.





Tia sét chớp nhoáng xé dọc bầu trời đen, ngoài cửa sửa mưa xối xả, tối hù như về đêm.

Sấm nổ liên tục, mưa không ngừng khiến nhiệt độ cũng phải giảm xuống bảy, tám độ.

Linh Lan đang ngủ, nghe thấy sấm vang, nửa tỉnh nửa mê, bé con giống như ốc sên tìm vỏ, tay chân dựng hết lên, bò chậm rì vào trong ngực Hà Ngạn để tìm sự an ủi, đầu tóc còn bị chăn mền làm rối tung. Hà Ngạn nhìn Linh Lan đến thẫn thờ, thỉnh thoảng vỗ lưng chấn an con bé cho đến tận khi mưa dần dần bớt, bầu trời dần trong hơn.

Khi Linh Lan đã ngủ say, Hà Ngạn mở một cánh cửa tủ, lấy ra một đệm vải bông. Bên trong lớp vải ấy là một lọ thủy tinh thanh mảnh.

Lọ thủy tinh có một nút gỗ đậy chặt, bên trong chứa khoảng hai, ba mililit chất lỏng, màu đỏ như máu, sẫm đặc, đặt ở trước mũi có thể ngửi thấy được hương hoa trong veo. Bên ngoài lọ thủy tinh có dán một tem nhãn mác, có hàng bút bi xanh ghi chú:

Tín tức tố chiết xuất dạng dung dịch – Omega loại hình 90795 – bệnh nhân: Hà Ngạn.

Đây chính là một chút tín tức tố nguyên gốc hiếm hoi còn sót lại, nó được chiết ra khi cậu vừa xong cuộc giải phẫu, lọ chiết xuất này dùng để động viên cho Linh Lan. Sau đó còn dư được bao nhiêu đây, vốn định giữ làm làm kỷ niệm nhưng bây giờ…giữ lại hay không đã không còn quan trọng nữa.

Ít nhất, Trịnh Phi Loan là người đang cần nó.

Hà Ngạn cầm dù, rời khỏi nhà, đi đến tiệm thuốc mua lọ thuốc dưỡng thương, sau đó đi về hướng bưu điện. Hà Ngạn bọc lọ thủy tinh và lọ thuốc vừa mua vào một bao giấy, kèm theo một tấm thẻ nhỏ nhỏ, chỉ có ngắn ngủi hai chữ: Bảo trọng.

Cậu không biết địa chỉ nhà riêng của Trịnh Phi Loan, nên đã điền vào địa chỉ người nhận là địa chỉ của tòa tháp đôi Cửu Thịnh.

Không quen, không biết, càng không phải mặt hàng VIP e sợ rằng chỉ giữa đường đã bị người chặn lại ném vào thùng rác. Không biết có thể chuyển tới tay Trịnh Phi Loan hay không nhưng vô luận thế nào, đây chính là điều cuối cùng mà cậu có thể giúp đỡ Trịnh Phi Loan.



Trận mưa qua đi.

Cái oi bức của ban ngày dần thoát khỏi quản thúc của thời gian, càng lúc càng kéo dài.

Hà Ngạn không muốn bận tâm đến thế sự bên ngoài nữa, toàn tâm toàn ý tập trung cho khách sạn Thanh Quả. Cậu dốc lòng nỗ lực cho khách sạn, không để mình suy nghĩ miên man nữa. Cả đời của cậu đã được định sẵn là một thân thể suy nhược không trọn vẹn, rất khó để cậu có được một cái kết viên mãn. Giả sử trong tương lai, mối quan hệ của Trình Tu và Đới Tiêu có biến hóa, thì bến đỗ Thanh Quả không phải là nơi thích hợp cho cậu ở lại dài lâu nữa.

Không thích hợp nữa vậy thì cậu có thể đi nơi nào đây?

Cậu không có đáp án.

Trình Tu nhận ra được tâm trạng khác thường nhưng cậu nhìn không thấu tâm tư của Hà Ngạn. Mỗi khi cậu hỏi bóng gió để dò la tin tức đều chỉ nhận được một nụ cười hiền hòa và một câu đáp nhàn nhạt: “Không có chuyện gì.”

Trình Tu chạy đi nhờ Đới Tiêu hỏi thử xem, kết quả cũng không được gì.



Sau đó một bước ngoặt thay đổi sự tình đã phát sinh vào tháng bảy. Hôm ấy, khách sạn Thanh Quả đón tiếp một vị khách mới.

Chuyện này vốn chẳng có gì ngạc nhiên.

Khách sạn là nơi cung cấp chỗ ở, chỗ dừng chân, mỗi ngày nghênh đón thêm khách hàng mới là chuyện thường tình.

Mà vị khách mới tới có một chút đặc biệt.

Thời điểm người ấy tới đây là sáng sớm đúng khoảng thời gian ôm Linh Lan ngắm vịt bơi ở phía cây cầu đá mỗi ngày. Dọc theo con đường, bánh xe hành lý lọc cọc trên mặt đường lát đá xanh.

Hà Ngạn chuẩn bị nở nụ cười đón tiếp, khi quay đầu lại nhìn, cậu sững sờ đứng tại đó.

Người tới là một bác trai tương đối có tuổi, ước chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, dáng người thon dài, đeo một gọng kính vàng, phía khóe mắt có một nếp nhăn hẹp nhỏ. Ông ấy đứng ở phía ánh bình minh, chỉ đứng ở đấy không hề làm gì nhưng ông ấy vẫn toát lên vẻ nho nhã phong độ của người tri thức.

Ánh mắt chạm vào nhau, ông ấy rất tự nhiên mỉm cười với  Hà Ngạn, ánh mắt chan chứa ấm áp, cũng giống như có phảng phất một yêu thương tiếc nuối.

Hà Ngạn bị ông ấy nhìn một cái cũng không biết tại sao, hai má hơi nóng lên có chút xấu hổ nói: “Chào, chào bác.”

“Xin chào.”

Ông ấy tiên lên hai bước, mỉm cưới tự giới thiệu: “Bác tên Yến Ninh, rất hân hạnh khi được quen biết cháu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau