Chương 73
Edit: Hành Lá
Người ta nói rằng ‘trong họa có phúc và ngược lại, trong phúc ắt có tai họa ẩn náu.’
Một ngày trước khách sạn Thanh Quả bị hơn một vạn bình luận kém đến mức phần mềm OTA cũng không cho kinh doanh. Nhưng qua một ngày, OTA cũng thấy rõ được nguyên nhân mà đem mọi ác ý bình luận xóa đi, phân chia cân nhắc đem xếp hạng trả về mức hạng 4.6. Mở lại tính năng kinh doanh phòng ốc.
Thời điểm OTA mở lại tính năng, đơn đặt phòng nhiều như bông tuyết rơi, có những đơn đặt hẳn tới tháng hai năm sau, vài ngày trôi qua mà vẫn chưa hạ xuống.
“Chúng ta không phải đang bị khóa đỏ?”
Trình Tu kích động nâng điện thoại di động, điện thoại ‘ting ting’ những đơn đặt hàng mới. Ngược lại, Đới Tiêu không có gì vui vẻ, còn có chút xấu hổ: “Lúc đầu bị khóa đỏ, mà cách thức mở khóa không vẻ vang gì, cái này khác gì dùng oan ức của Hà Ngạn để đổi lấy.”
“Oan ức này cũng không phải do mọi người đưa tới, có cái gì mà không vẻ vang? Khách sạn được lợi, đồng nghĩa với việc tôi bị oan ức cũng không oan uổng mà.” – Hà Ngạn cười rộ – “Lần này tốt hơn rồi, những tạp chí cùng công chúng góp phần quảng cáo rầm rộ, không cần phải suy nghĩ về việc đi theo trend thay đổi phong cách khách sạn chúng ta.”
Lục Bá Lục đang ăn cá đóng hộp, biểu thị hoàn toàn đồng ý thỏa mãn.
Khách sạn một lần vượt qua hiểm họa, vực dậy, trở thành một trong những khách sạn sốt dẻo nhất nhì Lạc Đàm. Hễ cứ có bảng xếp hạng gì trên mạng cũng sẽ ráng nhét Thanh Quả vào, còn rất sinh động tả lại một đoạn lật xe trong mương của Tạ Nghiễn.
Đương nhiên, phiền phức kèm theo cũng không hề thiếu.
Rất nhiều người đều xem Thanh Quả và Cranberry thành địa điểm đáng tới nên chen chúc mới tới, tưng bừng không hề có bình yên. Trong số đó trộn lẫn fan của Tạ Nghiễn, lòng bọn họ vẫn còn mang oán hận, cũng không dám trắng trợn gây sự mà ở trong bóng tối động tay động chân. Ví như bẻ gãy vài chậu hoa hoặc là cạy phá một mảng tưởng, hoặc ném vào vài con gián chết.
Đàn vịt sợ nơi đây đông người nên không còn tới lội nước vào buổi sớm. Linh Lan dậy sớm mà không thấy chúng nó cũng oan ức thất vọng.
Khách sạn đông người, cũng hỗn tạp đủ loại âm thanh, ra khỏi cửa cũng khó có được yên bình.
Hà Ngạn thường ngày ôm Linh Lan ra ngoài tản bộ cũng sẽ bị liên tục người qua đường kéo lại nói chuyện phiếm. Trấn nhỏ cũng phần lớn là cư dân chất phác nhiệt tình, quan tâm chút đồn đại rốt cuộc là thật hay giả, hỏi cậu và Trịnh Phi Loan làm sao quen biết, cứ như vậy đi ba bước trả lời một câu, đừng nói rằng tản bộ chỉ việc đi như bình thường cũng không trôi chảy được.
Sự tình qua đi vẫn chưa quá ba ngày mà Hà Ngạn đã không biết tiến lùi làm sao khi trong nhà cũng không thể ở mà ngoài phố cũng không dám đi.
Trịnh Phi Loan thì ngược lại, từ chuyện này mà nếm được chút ngon ngọt.
Công bố phần báo cáo về độ phù hợp tín tức tố 100% khiến cho Hà Ngạn và anh được tất cả mọi người biết đến. Mấy chục con mắt ở khách sạn luôn nhìn chằm chằm nên họ không thể tiếp tục phân phòng. Vậy nên những ngày qua anh thuận theo lẽ đương nhiên mà dọn đến ngủ chung phòng với Hà Ngạn.
Người mình yêu nằm bên cạnh, hơi ấm cơ thể lan tỏa, gương mặt dụ người, khi nửa đêm ngủ say cậu giống như con mèo nhỏ chủ động áp sát rúc vào lồng ngực của anh. Dù anh có dở chút trò xấu, trộm hôn cậu vài cái cũng không hề hay biết.
Phải nhịn xuống cơn thèm khát sờ sờ mó mó của bản thân.
Trịnh Phi Loan nhịn đến bụng sưng ê ẩm, mồ hôi thấm ướt lưng, chỉ có thể kìm nén nắm da giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà mà thở dốc hừ hừ.
–
“Phi Loan, chúng ta tìm một nơi riêng tư chút đi.”
Vào một buổi tối hôm ấy, Hà Ngạn tắm rửa sạch sẽ cho Linh Lan, lau khô cho cô bé rồi ôm bé về giường, dùng một miếng bông phấn thoa nhẹ xung quanh cho nàng, thuận miệng nói.
“Sợ quấy nhiễu sao?” – Trịnh Phi Loan hỏi.
“Ừm.”
“Vậy thì tìm nơi tránh đi một chút.”
Trịnh Phi Loan vừa hay cũng có suy nghĩ như vậy, chỉ là không biết mở miệng như thế nào.
Dưới góc nhìn của anh, sự việc của Tạ Nghiễn chưa được giải quyết triệt để. Công bố độ khớp tín tức chỉ là kế sách tạm thời mà hôi, mà kế sách này cũng gieo theo một mối hiểm họa ngầm. Bởi vì bất kể là ai cũng đều biết cách uy hiếp Alpha chính là bắt cóc bạn đời Omega phù hợp.
Anh không phải là một CEO hoàn hảo của tập đoàn Cửu Thịnh, tương lai sau này khi anh quay về tập đoàn, thì Hà Ngạn sẽ bị đe dọa cực kì nguy hiểm.
Tính ngay cả bây giờ cũng thể nào an toàn.
Khắp nơi ở Lạc Đàm đều là những gương mặt mới, anh chưa có tiện để sắp xếp bảo tiêu. Hà Ngạn và Linh Lan vừa được đẩy lên đầu ngọn sóng, Trịnh Phi Loan cực kì không hề yêu lòng với tình cảnh hiện tại của họ chút nào.
Anh hỏi cậu: “Em có đặc biệt thích nơi nào không? Anh sắp xếp.”
Hà Ngạn hướng anh nở nụ cười: “Tôi còn tưởng rằng anh sẽ nhân cơ hội này bảo tôi quay về Uyên Giang chứ nhưng thì ra không phải rồi…” – Hà Ngạn chỉ về phía cuối giường – “Lấy giúp tôi tã lót nhỏ.”
“Có thể đưa em quay về Uyên Giang là tốt nhất nhưng mà em hẳn không đồng ý đúng không?”
Trịnh Phi Loan mở ngăn kéo tủ, định đưa qua một cái quần lót màu xanh lam có họa tiết dưa hấu, ai ngờ Linh Lan lắc đầu không chịu mặc, không thể làm gì khác là đổi cho con gái chiếc quần khác, có họa tiết hình hoa quả màu phấn.
Hà Ngạn thuần thục thay quần lót cho Linh Lan vừa cười nói: “Có quay trở về hay không còn phải xem ai là người đề xuất.”
Đôi mắt Trịnh Phi Loan sáng ngời: “Ba ba của anh đề xuất liệu có tính thành công không?”
Hà Ngạn hạ tầm mắt, nhẹ giọng trả lời: “Thật ra, bác có ngỏ lời hỏi ý của tôi. Ông ấy nói, Lạc Đàm đã không còn thanh tịnh nữa rồi, liệu con có muốn tránh nơi ấy một chút không?”
“Vậy em có đồng ý không?” – Trịnh Phi Loan có chút khẩn trương.
“Nói thế nào nhỉ, phong cảnh ở khu trang viên kia, tôi rất thích.” – Hà Ngạn uyển chuyển nói thêm – “Linh Lan cũng giống như thật thích nơi đó.”
Trịnh Phi Loan kích động, thậm chí còn muốn ngay lập tức quỳ lạy với ba ba của mình.
Từ khoảng một năm trước, anh phiền muộn với cái lòng tự trọng của bản thân, không rõ ràng tình cảm của mình. Cho đến ngày hôm nay khi cũng Hà Ngạn ngủ chung một giường, sống chung một nhà chợt nghĩ đến đoạn đường gian khổ đã qua mỗi điểm mấu chốt đều luôn có sự trợ giúp từ ba ba cứu anh một lần giảng hòa.
Hà Ngạn đồng ý quay về Uyên Giang, thực sư là cầu còn không được.
Trước mắt ở khu trang viên phía Tây đó cũng được, sớm muộn cũng có một nơi thuộc về gia đình của anh và cậu.
“Anh giúp tôi lấy bộ áo ngủ.” – Hà Ngạn nói.
Trịnh Phi Loan lập tức đưa cho cậu một bộ quần áo ngủ hình khủng long.
Từ một Linh Lan xinh xắn biến thành một bé khủng long đáng yêu, ở trên giường bò loạn khắp nơi, bé con sắp xếp lại đám thú nhồi bông thật gọn gàng, mỗi con đều phải xếp thẳng hàng dựa vào tường.
Chúng ta là một gia đình, ngủ cũng phải cùng nhau ngủ.
Hà Ngạn ôm gối ngồi bên đầu giường nói tiếp: “Còn nữa, chuyện là về Trình Tu, việc chúng ta quay trở về, cậu ấy…”
“Em không cần lo lắng, Cửu Thịnh chắc chắn sẽ càng có chức vị tốt hơn dành cho câu ấy.” – Trịnh Phi Loan trả lời.
“Ý tôi không phải như vậy.” – Hà Ngạn lắc đầu – “Trình Tu nói với tôi, cậu ấy vẫn chưa muốn quay trở lại Uyên Giang.”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì… Hai chúng ta đi rồi, nếu cậu ấy cũng đi thì khách sạn chỉ còn một mình Đới Tiêu mà thôi. Gần đây việc kinh doanh khách sạn đã tốt hơn nhiều, một mình Đới Tiêu chắc chắn không lo xuể, nên cậu ấy muốn ở lại phụ trợ.”
Trịnh Phi Loan nhíu mày: “Chuyện này không phải cũng đơn giản sao? Ở Lạc Đàm phí lao động cũng không cao lắm, mỗi tháng bốn ngàn có thể thuê được nhân sự có kinh nghiệm dày dạn. Đới Tiêu cũng chỉ cần tổng cộng cần hai nhân sự, một người am hiểu sắp xếp giấy tờ, chăm sóc khách hàng giống như em, một người khác giống như Trình Tu…”
“Anh không hiểu đâu.” – Hà Ngạn cười cười phẩy tay áo – “Không ai có thể thay thế, người đó phải là Trình Tu.”
“Anh không hiểu á?” – Trịnh Phi Loan sửng sốt.
Anh đã kinh doanh trong ngành này mười mấy năm nay, dù nhà trọ hay khách sạn vẫn có hạng mục mà anh không thể hiểu sao?
Hà Ngạn không trả lời anh nữa, che miệng ngáp dài, xốc lên tấm chăn, còn vẫy tay với Linh Lan. Linh Lan chuẩn bị xong cho hoàng tử của mình rồi cũng vèo vèo lao tới.
“Ba ba!”
“Ây dô!”
Hai người vây lại thành một cục, chọt chọt nhéo nhéo nhau, ầm ĩ cười đùa đến chăn gối đều nhăn loạn.
Trịnh Phi Loan thấy cảnh tượng vui vẻ ấm áp thế này cũng đem chuyện Trình Tu ra sau đầu, tắt đèn ngủ, dựa theo hương thơm sữa cùng hương hoa, mà vòng tay ôm chọn cả hai cha con đang náo loạn vào lòng.
–
Đầu tháng mười, ở phía phương bắc đang là cuối mùa thu, mưa thường dai dẳng không dứt.
Máy bay đáp hạ xuống Uyên Giang vào thời mới chạng vạng sáng, sắc trời còn chưa tỏ, cửa sổ máy bay còn đọng vệt mưa, vừa xuống máy bay đã nghe thấy tiếng gió rít gào rú.
Yến Ninh báo tài xế tới đón, còn rất tâm lý chuyển cho ba người họ áo khoác len, Trịnh Phi Loan tự mình phủ thêm cho Hà Ngạn, che chở cho cậu và con gái vào xe, trong xe còn đặc cách chuẩn bị riêng cho con gái một ghế dành cho trẻ nhỏ.
Xe chạy vững vàng vào trung tâm thành phố, mưa dai dẳng khiến người ta có cảm giác đông đúc chật chội. Người qua đường vội vàng, người thì bung dù, người thì chạy chậm vụt đi, chiếc xe chậm rãi lái qua từng nhà cao ốc cao chọc trời, giống như một mê cung khổng lồ. Linh Lan còn đang ngủ, Hà Ngạn bình tĩnh mà nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe, giống như đang hoài niệm lại điều gì mà cũng giống như đang lo lắng điều gì đó.
Trịnh Phi Loan nắm thật chặt lấy tay của cậu, đặt lên đó một nụ hôn thật ôn nhu.
–
Khu trang viên số 12 phía Tây của Yên Ninh.
Tường lát gạch thanh lịch, con đường gỗ uốn lượn, cây bạch quả rơi vàng một khoảng sân.
Yến Ninh đã chờ ở cửa từ sớm, một thân quần áo lông cừu nho nhã, tay trái còn dắt theo một chú chó giống, tay phải cầm một chong chóng gió bằng giấy, giống hệt như cái trước kia mà Linh Lan đã đánh mất.
Dì Chu cũng đứng bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi.
Chiếc xe dừng lại tại mái hiến, Trịnh Phi Loan ôm Linh Lan xuống xe. Con bé đã mấy tháng chưa gặp lại Yến Ninh mà không hề có chút sợ sệt người lạ, rất vui vẻ kêu “Ông ơi” sau đó còn giang hai tay nhào tới lồng ngực của Yến Ninh. Khi nhận được chong chóng gió, cô bé mừng rỡ, nở một nụ cười lộ mấy chiếc răng sữa bé xíu.
Còn có chú chó săn lắc lắc đuôi nhảy nhót, chủ động lấy lòng Hà Ngạn.
“Nó tên là gì vậy ạ?” – Hà Ngạn hỏi.
“Gọi là Bahrton.” – Dì Chu trả lời – “Là một con chó săn giống đực, mới vừa hai tuổi nên tính tình rất hoạt bát.”
Hà Ngạn chọt nhẹ lên hai má của Linh Lan: “Con có một anh chó rồi nè.”
Linh Lan hưng phấn giơ giơ chong chóng gió đến trước mặt Bahrton.
–
Bọn họ dọc theo đường mòn trong sân, xuyên qua vườn cây bạch quả, lá phong cát trắng, rồi mới tới được cửa chính vào nhà.
Ngày cửa vào có một khu vực dùng để treo áo mũ giày rất gọn gàng chỉnh tề, sau đó là phòng khách, có một khung cửa sổ sát đất nối liền ra bên ngoài sân, tầm nhìn thoáng rộng sáng sủa.
Đi vào sâu hơn là một phòng trà, diện tích rất rộng, bên ngoài vườn có tre xanh còn có cả một mái đình đá trắng được điêu khắc tinh xảo. Trời mưa như đã được sắp được trước, để bên phía trên trần nhà thủy tinh đọng lại vệt nước như sương phủ.
Yến Ninh giới thiệu: “Đây là căn phòng mà bọn trẻ thường hay tụ họp.”
Ông dẫn Hà Ngạn đi tiếp, bước vòng qua một hành lang đi về phía thư phòng, trong đó có trang trí hiện đại hơn rất nhiều, có ghế sofa, có gối đệm.
“Bác rất thích đọc sách và nghe âm thanh mưa rơi, cho nên thư phòng hay sảnh trước cũng đều chuẩn bị săn. Lát bác bảo dì Chu sắm thêm cho con vài đệm gối tựa, con và bác cùng nhau ngồi tán gẫu.”
“Con…con cảm ơn.”
Hạ Ngạn thật sự là muốn thụ sủng nhược kinh*.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà hoảng sợ.
Yến Ninh chuẩn bị phòng ngủ cho cậu và Linh Lan ở phía lầu hai, là một căn phòng ấm áp, có phòng tắm riêng, có phòng chứa quần áo. Ngay cả quần áo đông cho cả hai cha con cũng đã được chuẩn bị đầy đủ. Đồ chơi hay các nhu yếu phẩm hàng ngày cũng được chuẩn bị sẵn sàng chu toàn mọi thứ. Ban công hướng nam, đối diện với vườn lá phong đỏ au, một khung cửa sửa như bức tranh cảnh thu.
“Con có thích không?” – Yên Ninh quan tâm hỏi.
Hà Ngạn cực kỳ cảm động, gật mạnh đầu: “Rất thích ạ.”
Dì Chu ở bên cạnh rất nhiệt tình nói: “A Ninh mỗi tuần chỉ đến vài ba hôm, ngược lại dì ở đây mỗi ngày, nếu con có cần gì cứ nói với dì thì chắc chắn sẽ chuẩn bị cho con.”
Hà Ngạn đáp: “Dạ vâng, con cảm ơn.”
Yến Ninh nghe vậy liền cười: “Trước đây nơi này có chút quạnh quẽ cho nên bác cũng chỉ ở lại một vài ngày. Hiện tại đông vui náo nhiệt như vậy thì một tuần bác ở bảy ngày luôn cũng được.”
“Như vậy sẽ hại lão gia ở nhà chính mắc bệnh tương tư đó.” – Dì Chu nhẹ giọng nhắc nhở ông.
“Không sao, lão ta sớm đã quen như vậy.”
Yến Ninh nâng gọng kính vàng, đáp lời hết sức ôn hòa, bên miệng vẫn còn leo treo nụ cười.
–
Trịnh Phi Loan quen sống trong nhung lụa suốt ba mươi năm, trong xương máu cũng có ít nhiều thói quen của một thiếu gia. Tại Lạc Đàm trấn hơn nửa năm không người hậu hạ, nên không có vấn đề gì, vừa về tới Uyên Giang cái thói quen công tử lại giống như âm ỉ bùng cháy trở lại.
Sắc trời dần tối, anh cùng với Yến Ninh, Hà Ngạn dùng bữa xong, liền quay về phòng khách vui đùa với Bahrton. Sau một ngày cũng cảm giác có chút uể oải mệt mỏi, nên dặn dì Chu: “Dì Chu chuẩn bị cho con nước tắm, 40 độ, thêm muối spa, còn có một ít huân hương nữa.”
Không ngờ rằng, Dì Chu trả lời rằng: “Thiếu gia à, cậu không thể tắm ở đây được.”
“Hửm, tại sao?” – Trịnh Phi Loan nhíu mày không vui.
“Vì phu nhân không có sắp xếp phòng nào cho cậu cả.”
“Con không cần phòng riêng đâu.” – Trịnh Phi Loan chỉ về phía Hà Ngạn, vẻ mặt hoàn toàn là chuyện đương nhiên – “Con và Hà Ngạn ngủ chung một phòng.”
“Phi Loan, ba không nhớ rằng ba có đáp ứng cho con ở lại chỗ này.” – Yến Ninh đột nhiên nói.
Ông ngồi bên phía cửa cạnh cửa sổ sát đất, trên đầu gối là một quyển sách thơ văn, ngón tay hơi gập lại, chống cằm liếc mắt nhìn Trịnh Phi Loan: “Con năm này đã hơn ba mươi tuổi, vẫn là nên ở bên nhà chính thì thích hợp hơn, phải không?”
Trịnh Phi Loan bị đánh cho chở tay không kịp, giật mình tỉnh mộng mà ngồi ngay ngắn lại.
“Không phải, chuyện này… Ba người là có ý gì thế?”
Ngày hôm qua, anh còn thể ngủ cùng một giường với Hà Ngạn ở Lạc Đàm, nay về tới Uyên Giang thì đã bị đuổi ra khỏi cửa?
Cái này không thế nào là sự đồng tâm hiệp lực từ chav và con đồng được?
Anh vội vàng nhìn về phía Hà Ngạn, hy vọng em ấy sẽ nói đỡ cho mình vài câu nhưng mà tầm mắt vừa mới tiếp xúc với nhau, Hà Ngạn liền cố ý nhìn sang Linh Lan đang vui đùa với Bahrton.
“…”
Lần này xem như Trịnh Phi Loan đã hiểu.
Chẳng trách Hà Ngạn đồng ý quay về Uyên Giang “tìm nơi riêng tư một chút”, vậy là muốn tránh là tránh anh ư?
“Hà Ngạn…”
Trịnh Phi Loan tự biết trúng chiêu, hoảng loạn đứng lên, muốn đi theo cầu xin Hà Ngạn.
Yến Ninh thấy vậy liền nghiêm giọng nói một câu: “Phi Loan, con đã quay về rồi thì kì nghỉ phép dài hạn của con cũng nên kết thúc rồi. Khoảng thời gian này Phi Dịch gặp rất nhiều phiền toái, dẫu sao con cũng có nhiều kinh nghiệm hơn, quay về Cửu Thịnh phụ anh con một tay. Hà Ngạn đã có ba chăm sóc, con cũng không cần phải thường xuyên tới đây.”
Sau đó ông hướng về phía dì Chu ra hiệu.
Dì Chu thấy tín hiệu, liền đưa tới áo khoác cho Trịnh Phi Loan, bày ra động tác cung kính mời đuổi khách: “Thiếu gia, bên ngoài trời lạnh nhớ mặc thêm áo khoác, tuy trời đã ngừng mưa nhưng màn đêm thăm thẳm gió lạnh buốt.”
Trịnh Phi Loan còn muốn tranh luận thêm, thì áo gió cũng đã được khoác lên trên người giống như anh bị vây vào một cái lưới đánh cá, càng giãy càng khó thoát.
“Chờ đã…”
“Không còn gì để chờ đợi đâu, thiếu già à. Cậu nên sớm quay về nhà nghỉ ngơi, ngày hôm nay ròng rã trên máy bay đã mệt mỏi mỏi vì đường dài rồi.” – Dì Chu một bên đầy vẻ săn sóc quan tâm, một tay thì dùng sức đẩy anh ra cửa.
“Con không có mệt mà!”
Dì Chu liền thay đổi giọng điệu một 180 độ: “Dì nói là nói thiếu phu nhân và tiêu thư mệt mỏi, cần nghỉ ngơi rồi.”
Trịnh Phi Loan coi như toi đời: “Con đã không ở bên nhà chính nửa năm rồi, dì là muốn đuổi con đi chỗ nào chứ?”
“Ở bên nhà chính vừa khéo là lão gia cũng đang rất nhớ con đó, con có thể về nhà ôn lại lại chuyển nửa năm qua với lão gia, còn có mấy chuyện hư hỏng trước đây gây ra cũng nên nói chuyện lại với ông ấy nữa. Tính toán trò chuyện cũng phải đủ đàm luận suốt cả một đêm nay luôn đấy.”
Dì Chu kín đáo không một lỗ hổng, nói một câu liền hợp tình hợp lý, nói một câu liền đầy Trịnh Phi Loan được một bước, nhìn qua rất vô tình mà đẩy thẳng anh ra ngoài.
“Thiếu gia, chúc cậu ngủ ngon.”
Trịnh Phi Loan ngây ngốc nhìn cửa đóng sầm lại trước mũi của mình mà cảnh tượng trước khi khép lại trước mắt anh chính là Hà Ngạn cằm tựa lên đêm gối nở một nụ cười ngây thơ vô tội với mình.
Sân trước liền xuất hiện mưa phùn, trông thật thê lương tiêu điều.
Giấc mộng về gia đình mỹ mãn sau khi quay về Uyên Giang liền ngay tại đêm đầu tiên bể nát.
Người ta nói rằng ‘trong họa có phúc và ngược lại, trong phúc ắt có tai họa ẩn náu.’
Một ngày trước khách sạn Thanh Quả bị hơn một vạn bình luận kém đến mức phần mềm OTA cũng không cho kinh doanh. Nhưng qua một ngày, OTA cũng thấy rõ được nguyên nhân mà đem mọi ác ý bình luận xóa đi, phân chia cân nhắc đem xếp hạng trả về mức hạng 4.6. Mở lại tính năng kinh doanh phòng ốc.
Thời điểm OTA mở lại tính năng, đơn đặt phòng nhiều như bông tuyết rơi, có những đơn đặt hẳn tới tháng hai năm sau, vài ngày trôi qua mà vẫn chưa hạ xuống.
“Chúng ta không phải đang bị khóa đỏ?”
Trình Tu kích động nâng điện thoại di động, điện thoại ‘ting ting’ những đơn đặt hàng mới. Ngược lại, Đới Tiêu không có gì vui vẻ, còn có chút xấu hổ: “Lúc đầu bị khóa đỏ, mà cách thức mở khóa không vẻ vang gì, cái này khác gì dùng oan ức của Hà Ngạn để đổi lấy.”
“Oan ức này cũng không phải do mọi người đưa tới, có cái gì mà không vẻ vang? Khách sạn được lợi, đồng nghĩa với việc tôi bị oan ức cũng không oan uổng mà.” – Hà Ngạn cười rộ – “Lần này tốt hơn rồi, những tạp chí cùng công chúng góp phần quảng cáo rầm rộ, không cần phải suy nghĩ về việc đi theo trend thay đổi phong cách khách sạn chúng ta.”
Lục Bá Lục đang ăn cá đóng hộp, biểu thị hoàn toàn đồng ý thỏa mãn.
Khách sạn một lần vượt qua hiểm họa, vực dậy, trở thành một trong những khách sạn sốt dẻo nhất nhì Lạc Đàm. Hễ cứ có bảng xếp hạng gì trên mạng cũng sẽ ráng nhét Thanh Quả vào, còn rất sinh động tả lại một đoạn lật xe trong mương của Tạ Nghiễn.
Đương nhiên, phiền phức kèm theo cũng không hề thiếu.
Rất nhiều người đều xem Thanh Quả và Cranberry thành địa điểm đáng tới nên chen chúc mới tới, tưng bừng không hề có bình yên. Trong số đó trộn lẫn fan của Tạ Nghiễn, lòng bọn họ vẫn còn mang oán hận, cũng không dám trắng trợn gây sự mà ở trong bóng tối động tay động chân. Ví như bẻ gãy vài chậu hoa hoặc là cạy phá một mảng tưởng, hoặc ném vào vài con gián chết.
Đàn vịt sợ nơi đây đông người nên không còn tới lội nước vào buổi sớm. Linh Lan dậy sớm mà không thấy chúng nó cũng oan ức thất vọng.
Khách sạn đông người, cũng hỗn tạp đủ loại âm thanh, ra khỏi cửa cũng khó có được yên bình.
Hà Ngạn thường ngày ôm Linh Lan ra ngoài tản bộ cũng sẽ bị liên tục người qua đường kéo lại nói chuyện phiếm. Trấn nhỏ cũng phần lớn là cư dân chất phác nhiệt tình, quan tâm chút đồn đại rốt cuộc là thật hay giả, hỏi cậu và Trịnh Phi Loan làm sao quen biết, cứ như vậy đi ba bước trả lời một câu, đừng nói rằng tản bộ chỉ việc đi như bình thường cũng không trôi chảy được.
Sự tình qua đi vẫn chưa quá ba ngày mà Hà Ngạn đã không biết tiến lùi làm sao khi trong nhà cũng không thể ở mà ngoài phố cũng không dám đi.
Trịnh Phi Loan thì ngược lại, từ chuyện này mà nếm được chút ngon ngọt.
Công bố phần báo cáo về độ phù hợp tín tức tố 100% khiến cho Hà Ngạn và anh được tất cả mọi người biết đến. Mấy chục con mắt ở khách sạn luôn nhìn chằm chằm nên họ không thể tiếp tục phân phòng. Vậy nên những ngày qua anh thuận theo lẽ đương nhiên mà dọn đến ngủ chung phòng với Hà Ngạn.
Người mình yêu nằm bên cạnh, hơi ấm cơ thể lan tỏa, gương mặt dụ người, khi nửa đêm ngủ say cậu giống như con mèo nhỏ chủ động áp sát rúc vào lồng ngực của anh. Dù anh có dở chút trò xấu, trộm hôn cậu vài cái cũng không hề hay biết.
Phải nhịn xuống cơn thèm khát sờ sờ mó mó của bản thân.
Trịnh Phi Loan nhịn đến bụng sưng ê ẩm, mồ hôi thấm ướt lưng, chỉ có thể kìm nén nắm da giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà mà thở dốc hừ hừ.
–
“Phi Loan, chúng ta tìm một nơi riêng tư chút đi.”
Vào một buổi tối hôm ấy, Hà Ngạn tắm rửa sạch sẽ cho Linh Lan, lau khô cho cô bé rồi ôm bé về giường, dùng một miếng bông phấn thoa nhẹ xung quanh cho nàng, thuận miệng nói.
“Sợ quấy nhiễu sao?” – Trịnh Phi Loan hỏi.
“Ừm.”
“Vậy thì tìm nơi tránh đi một chút.”
Trịnh Phi Loan vừa hay cũng có suy nghĩ như vậy, chỉ là không biết mở miệng như thế nào.
Dưới góc nhìn của anh, sự việc của Tạ Nghiễn chưa được giải quyết triệt để. Công bố độ khớp tín tức chỉ là kế sách tạm thời mà hôi, mà kế sách này cũng gieo theo một mối hiểm họa ngầm. Bởi vì bất kể là ai cũng đều biết cách uy hiếp Alpha chính là bắt cóc bạn đời Omega phù hợp.
Anh không phải là một CEO hoàn hảo của tập đoàn Cửu Thịnh, tương lai sau này khi anh quay về tập đoàn, thì Hà Ngạn sẽ bị đe dọa cực kì nguy hiểm.
Tính ngay cả bây giờ cũng thể nào an toàn.
Khắp nơi ở Lạc Đàm đều là những gương mặt mới, anh chưa có tiện để sắp xếp bảo tiêu. Hà Ngạn và Linh Lan vừa được đẩy lên đầu ngọn sóng, Trịnh Phi Loan cực kì không hề yêu lòng với tình cảnh hiện tại của họ chút nào.
Anh hỏi cậu: “Em có đặc biệt thích nơi nào không? Anh sắp xếp.”
Hà Ngạn hướng anh nở nụ cười: “Tôi còn tưởng rằng anh sẽ nhân cơ hội này bảo tôi quay về Uyên Giang chứ nhưng thì ra không phải rồi…” – Hà Ngạn chỉ về phía cuối giường – “Lấy giúp tôi tã lót nhỏ.”
“Có thể đưa em quay về Uyên Giang là tốt nhất nhưng mà em hẳn không đồng ý đúng không?”
Trịnh Phi Loan mở ngăn kéo tủ, định đưa qua một cái quần lót màu xanh lam có họa tiết dưa hấu, ai ngờ Linh Lan lắc đầu không chịu mặc, không thể làm gì khác là đổi cho con gái chiếc quần khác, có họa tiết hình hoa quả màu phấn.
Hà Ngạn thuần thục thay quần lót cho Linh Lan vừa cười nói: “Có quay trở về hay không còn phải xem ai là người đề xuất.”
Đôi mắt Trịnh Phi Loan sáng ngời: “Ba ba của anh đề xuất liệu có tính thành công không?”
Hà Ngạn hạ tầm mắt, nhẹ giọng trả lời: “Thật ra, bác có ngỏ lời hỏi ý của tôi. Ông ấy nói, Lạc Đàm đã không còn thanh tịnh nữa rồi, liệu con có muốn tránh nơi ấy một chút không?”
“Vậy em có đồng ý không?” – Trịnh Phi Loan có chút khẩn trương.
“Nói thế nào nhỉ, phong cảnh ở khu trang viên kia, tôi rất thích.” – Hà Ngạn uyển chuyển nói thêm – “Linh Lan cũng giống như thật thích nơi đó.”
Trịnh Phi Loan kích động, thậm chí còn muốn ngay lập tức quỳ lạy với ba ba của mình.
Từ khoảng một năm trước, anh phiền muộn với cái lòng tự trọng của bản thân, không rõ ràng tình cảm của mình. Cho đến ngày hôm nay khi cũng Hà Ngạn ngủ chung một giường, sống chung một nhà chợt nghĩ đến đoạn đường gian khổ đã qua mỗi điểm mấu chốt đều luôn có sự trợ giúp từ ba ba cứu anh một lần giảng hòa.
Hà Ngạn đồng ý quay về Uyên Giang, thực sư là cầu còn không được.
Trước mắt ở khu trang viên phía Tây đó cũng được, sớm muộn cũng có một nơi thuộc về gia đình của anh và cậu.
“Anh giúp tôi lấy bộ áo ngủ.” – Hà Ngạn nói.
Trịnh Phi Loan lập tức đưa cho cậu một bộ quần áo ngủ hình khủng long.
Từ một Linh Lan xinh xắn biến thành một bé khủng long đáng yêu, ở trên giường bò loạn khắp nơi, bé con sắp xếp lại đám thú nhồi bông thật gọn gàng, mỗi con đều phải xếp thẳng hàng dựa vào tường.
Chúng ta là một gia đình, ngủ cũng phải cùng nhau ngủ.
Hà Ngạn ôm gối ngồi bên đầu giường nói tiếp: “Còn nữa, chuyện là về Trình Tu, việc chúng ta quay trở về, cậu ấy…”
“Em không cần lo lắng, Cửu Thịnh chắc chắn sẽ càng có chức vị tốt hơn dành cho câu ấy.” – Trịnh Phi Loan trả lời.
“Ý tôi không phải như vậy.” – Hà Ngạn lắc đầu – “Trình Tu nói với tôi, cậu ấy vẫn chưa muốn quay trở lại Uyên Giang.”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì… Hai chúng ta đi rồi, nếu cậu ấy cũng đi thì khách sạn chỉ còn một mình Đới Tiêu mà thôi. Gần đây việc kinh doanh khách sạn đã tốt hơn nhiều, một mình Đới Tiêu chắc chắn không lo xuể, nên cậu ấy muốn ở lại phụ trợ.”
Trịnh Phi Loan nhíu mày: “Chuyện này không phải cũng đơn giản sao? Ở Lạc Đàm phí lao động cũng không cao lắm, mỗi tháng bốn ngàn có thể thuê được nhân sự có kinh nghiệm dày dạn. Đới Tiêu cũng chỉ cần tổng cộng cần hai nhân sự, một người am hiểu sắp xếp giấy tờ, chăm sóc khách hàng giống như em, một người khác giống như Trình Tu…”
“Anh không hiểu đâu.” – Hà Ngạn cười cười phẩy tay áo – “Không ai có thể thay thế, người đó phải là Trình Tu.”
“Anh không hiểu á?” – Trịnh Phi Loan sửng sốt.
Anh đã kinh doanh trong ngành này mười mấy năm nay, dù nhà trọ hay khách sạn vẫn có hạng mục mà anh không thể hiểu sao?
Hà Ngạn không trả lời anh nữa, che miệng ngáp dài, xốc lên tấm chăn, còn vẫy tay với Linh Lan. Linh Lan chuẩn bị xong cho hoàng tử của mình rồi cũng vèo vèo lao tới.
“Ba ba!”
“Ây dô!”
Hai người vây lại thành một cục, chọt chọt nhéo nhéo nhau, ầm ĩ cười đùa đến chăn gối đều nhăn loạn.
Trịnh Phi Loan thấy cảnh tượng vui vẻ ấm áp thế này cũng đem chuyện Trình Tu ra sau đầu, tắt đèn ngủ, dựa theo hương thơm sữa cùng hương hoa, mà vòng tay ôm chọn cả hai cha con đang náo loạn vào lòng.
–
Đầu tháng mười, ở phía phương bắc đang là cuối mùa thu, mưa thường dai dẳng không dứt.
Máy bay đáp hạ xuống Uyên Giang vào thời mới chạng vạng sáng, sắc trời còn chưa tỏ, cửa sổ máy bay còn đọng vệt mưa, vừa xuống máy bay đã nghe thấy tiếng gió rít gào rú.
Yến Ninh báo tài xế tới đón, còn rất tâm lý chuyển cho ba người họ áo khoác len, Trịnh Phi Loan tự mình phủ thêm cho Hà Ngạn, che chở cho cậu và con gái vào xe, trong xe còn đặc cách chuẩn bị riêng cho con gái một ghế dành cho trẻ nhỏ.
Xe chạy vững vàng vào trung tâm thành phố, mưa dai dẳng khiến người ta có cảm giác đông đúc chật chội. Người qua đường vội vàng, người thì bung dù, người thì chạy chậm vụt đi, chiếc xe chậm rãi lái qua từng nhà cao ốc cao chọc trời, giống như một mê cung khổng lồ. Linh Lan còn đang ngủ, Hà Ngạn bình tĩnh mà nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe, giống như đang hoài niệm lại điều gì mà cũng giống như đang lo lắng điều gì đó.
Trịnh Phi Loan nắm thật chặt lấy tay của cậu, đặt lên đó một nụ hôn thật ôn nhu.
–
Khu trang viên số 12 phía Tây của Yên Ninh.
Tường lát gạch thanh lịch, con đường gỗ uốn lượn, cây bạch quả rơi vàng một khoảng sân.
Yến Ninh đã chờ ở cửa từ sớm, một thân quần áo lông cừu nho nhã, tay trái còn dắt theo một chú chó giống, tay phải cầm một chong chóng gió bằng giấy, giống hệt như cái trước kia mà Linh Lan đã đánh mất.
Dì Chu cũng đứng bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi.
Chiếc xe dừng lại tại mái hiến, Trịnh Phi Loan ôm Linh Lan xuống xe. Con bé đã mấy tháng chưa gặp lại Yến Ninh mà không hề có chút sợ sệt người lạ, rất vui vẻ kêu “Ông ơi” sau đó còn giang hai tay nhào tới lồng ngực của Yến Ninh. Khi nhận được chong chóng gió, cô bé mừng rỡ, nở một nụ cười lộ mấy chiếc răng sữa bé xíu.
Còn có chú chó săn lắc lắc đuôi nhảy nhót, chủ động lấy lòng Hà Ngạn.
“Nó tên là gì vậy ạ?” – Hà Ngạn hỏi.
“Gọi là Bahrton.” – Dì Chu trả lời – “Là một con chó săn giống đực, mới vừa hai tuổi nên tính tình rất hoạt bát.”
Hà Ngạn chọt nhẹ lên hai má của Linh Lan: “Con có một anh chó rồi nè.”
Linh Lan hưng phấn giơ giơ chong chóng gió đến trước mặt Bahrton.
–
Bọn họ dọc theo đường mòn trong sân, xuyên qua vườn cây bạch quả, lá phong cát trắng, rồi mới tới được cửa chính vào nhà.
Ngày cửa vào có một khu vực dùng để treo áo mũ giày rất gọn gàng chỉnh tề, sau đó là phòng khách, có một khung cửa sổ sát đất nối liền ra bên ngoài sân, tầm nhìn thoáng rộng sáng sủa.
Đi vào sâu hơn là một phòng trà, diện tích rất rộng, bên ngoài vườn có tre xanh còn có cả một mái đình đá trắng được điêu khắc tinh xảo. Trời mưa như đã được sắp được trước, để bên phía trên trần nhà thủy tinh đọng lại vệt nước như sương phủ.
Yến Ninh giới thiệu: “Đây là căn phòng mà bọn trẻ thường hay tụ họp.”
Ông dẫn Hà Ngạn đi tiếp, bước vòng qua một hành lang đi về phía thư phòng, trong đó có trang trí hiện đại hơn rất nhiều, có ghế sofa, có gối đệm.
“Bác rất thích đọc sách và nghe âm thanh mưa rơi, cho nên thư phòng hay sảnh trước cũng đều chuẩn bị săn. Lát bác bảo dì Chu sắm thêm cho con vài đệm gối tựa, con và bác cùng nhau ngồi tán gẫu.”
“Con…con cảm ơn.”
Hạ Ngạn thật sự là muốn thụ sủng nhược kinh*.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà hoảng sợ.
Yến Ninh chuẩn bị phòng ngủ cho cậu và Linh Lan ở phía lầu hai, là một căn phòng ấm áp, có phòng tắm riêng, có phòng chứa quần áo. Ngay cả quần áo đông cho cả hai cha con cũng đã được chuẩn bị đầy đủ. Đồ chơi hay các nhu yếu phẩm hàng ngày cũng được chuẩn bị sẵn sàng chu toàn mọi thứ. Ban công hướng nam, đối diện với vườn lá phong đỏ au, một khung cửa sửa như bức tranh cảnh thu.
“Con có thích không?” – Yên Ninh quan tâm hỏi.
Hà Ngạn cực kỳ cảm động, gật mạnh đầu: “Rất thích ạ.”
Dì Chu ở bên cạnh rất nhiệt tình nói: “A Ninh mỗi tuần chỉ đến vài ba hôm, ngược lại dì ở đây mỗi ngày, nếu con có cần gì cứ nói với dì thì chắc chắn sẽ chuẩn bị cho con.”
Hà Ngạn đáp: “Dạ vâng, con cảm ơn.”
Yến Ninh nghe vậy liền cười: “Trước đây nơi này có chút quạnh quẽ cho nên bác cũng chỉ ở lại một vài ngày. Hiện tại đông vui náo nhiệt như vậy thì một tuần bác ở bảy ngày luôn cũng được.”
“Như vậy sẽ hại lão gia ở nhà chính mắc bệnh tương tư đó.” – Dì Chu nhẹ giọng nhắc nhở ông.
“Không sao, lão ta sớm đã quen như vậy.”
Yến Ninh nâng gọng kính vàng, đáp lời hết sức ôn hòa, bên miệng vẫn còn leo treo nụ cười.
–
Trịnh Phi Loan quen sống trong nhung lụa suốt ba mươi năm, trong xương máu cũng có ít nhiều thói quen của một thiếu gia. Tại Lạc Đàm trấn hơn nửa năm không người hậu hạ, nên không có vấn đề gì, vừa về tới Uyên Giang cái thói quen công tử lại giống như âm ỉ bùng cháy trở lại.
Sắc trời dần tối, anh cùng với Yến Ninh, Hà Ngạn dùng bữa xong, liền quay về phòng khách vui đùa với Bahrton. Sau một ngày cũng cảm giác có chút uể oải mệt mỏi, nên dặn dì Chu: “Dì Chu chuẩn bị cho con nước tắm, 40 độ, thêm muối spa, còn có một ít huân hương nữa.”
Không ngờ rằng, Dì Chu trả lời rằng: “Thiếu gia à, cậu không thể tắm ở đây được.”
“Hửm, tại sao?” – Trịnh Phi Loan nhíu mày không vui.
“Vì phu nhân không có sắp xếp phòng nào cho cậu cả.”
“Con không cần phòng riêng đâu.” – Trịnh Phi Loan chỉ về phía Hà Ngạn, vẻ mặt hoàn toàn là chuyện đương nhiên – “Con và Hà Ngạn ngủ chung một phòng.”
“Phi Loan, ba không nhớ rằng ba có đáp ứng cho con ở lại chỗ này.” – Yến Ninh đột nhiên nói.
Ông ngồi bên phía cửa cạnh cửa sổ sát đất, trên đầu gối là một quyển sách thơ văn, ngón tay hơi gập lại, chống cằm liếc mắt nhìn Trịnh Phi Loan: “Con năm này đã hơn ba mươi tuổi, vẫn là nên ở bên nhà chính thì thích hợp hơn, phải không?”
Trịnh Phi Loan bị đánh cho chở tay không kịp, giật mình tỉnh mộng mà ngồi ngay ngắn lại.
“Không phải, chuyện này… Ba người là có ý gì thế?”
Ngày hôm qua, anh còn thể ngủ cùng một giường với Hà Ngạn ở Lạc Đàm, nay về tới Uyên Giang thì đã bị đuổi ra khỏi cửa?
Cái này không thế nào là sự đồng tâm hiệp lực từ chav và con đồng được?
Anh vội vàng nhìn về phía Hà Ngạn, hy vọng em ấy sẽ nói đỡ cho mình vài câu nhưng mà tầm mắt vừa mới tiếp xúc với nhau, Hà Ngạn liền cố ý nhìn sang Linh Lan đang vui đùa với Bahrton.
“…”
Lần này xem như Trịnh Phi Loan đã hiểu.
Chẳng trách Hà Ngạn đồng ý quay về Uyên Giang “tìm nơi riêng tư một chút”, vậy là muốn tránh là tránh anh ư?
“Hà Ngạn…”
Trịnh Phi Loan tự biết trúng chiêu, hoảng loạn đứng lên, muốn đi theo cầu xin Hà Ngạn.
Yến Ninh thấy vậy liền nghiêm giọng nói một câu: “Phi Loan, con đã quay về rồi thì kì nghỉ phép dài hạn của con cũng nên kết thúc rồi. Khoảng thời gian này Phi Dịch gặp rất nhiều phiền toái, dẫu sao con cũng có nhiều kinh nghiệm hơn, quay về Cửu Thịnh phụ anh con một tay. Hà Ngạn đã có ba chăm sóc, con cũng không cần phải thường xuyên tới đây.”
Sau đó ông hướng về phía dì Chu ra hiệu.
Dì Chu thấy tín hiệu, liền đưa tới áo khoác cho Trịnh Phi Loan, bày ra động tác cung kính mời đuổi khách: “Thiếu gia, bên ngoài trời lạnh nhớ mặc thêm áo khoác, tuy trời đã ngừng mưa nhưng màn đêm thăm thẳm gió lạnh buốt.”
Trịnh Phi Loan còn muốn tranh luận thêm, thì áo gió cũng đã được khoác lên trên người giống như anh bị vây vào một cái lưới đánh cá, càng giãy càng khó thoát.
“Chờ đã…”
“Không còn gì để chờ đợi đâu, thiếu già à. Cậu nên sớm quay về nhà nghỉ ngơi, ngày hôm nay ròng rã trên máy bay đã mệt mỏi mỏi vì đường dài rồi.” – Dì Chu một bên đầy vẻ săn sóc quan tâm, một tay thì dùng sức đẩy anh ra cửa.
“Con không có mệt mà!”
Dì Chu liền thay đổi giọng điệu một 180 độ: “Dì nói là nói thiếu phu nhân và tiêu thư mệt mỏi, cần nghỉ ngơi rồi.”
Trịnh Phi Loan coi như toi đời: “Con đã không ở bên nhà chính nửa năm rồi, dì là muốn đuổi con đi chỗ nào chứ?”
“Ở bên nhà chính vừa khéo là lão gia cũng đang rất nhớ con đó, con có thể về nhà ôn lại lại chuyển nửa năm qua với lão gia, còn có mấy chuyện hư hỏng trước đây gây ra cũng nên nói chuyện lại với ông ấy nữa. Tính toán trò chuyện cũng phải đủ đàm luận suốt cả một đêm nay luôn đấy.”
Dì Chu kín đáo không một lỗ hổng, nói một câu liền hợp tình hợp lý, nói một câu liền đầy Trịnh Phi Loan được một bước, nhìn qua rất vô tình mà đẩy thẳng anh ra ngoài.
“Thiếu gia, chúc cậu ngủ ngon.”
Trịnh Phi Loan ngây ngốc nhìn cửa đóng sầm lại trước mũi của mình mà cảnh tượng trước khi khép lại trước mắt anh chính là Hà Ngạn cằm tựa lên đêm gối nở một nụ cười ngây thơ vô tội với mình.
Sân trước liền xuất hiện mưa phùn, trông thật thê lương tiêu điều.
Giấc mộng về gia đình mỹ mãn sau khi quay về Uyên Giang liền ngay tại đêm đầu tiên bể nát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất